Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 390

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Tề Linh chậm rãi đi đến gần hai lão giả, rồi vươn tay tháo lớp mặt nạ da người của bọn họ.
Ngay khi nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, dù trong lòng đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
"Hai kẻ này xác thật là người của trưởng lão đoàn, hơn nữa, hai người bọn họ còn là người chỉ nghe theo mệnh lệnh của phụ hoàng ta!"
Kỳ Tô nhìn Tề Linh, phát hiện cả người của đối phương trông thật cô đơn.
Thời khắc này, Kỳ Tô bỗng thấy đồng cảm với Tề Linh. Ngẫm lại, cảnh ngộ của Tề Linh và hắn cũng thật giống nhau.
May mắn thay, hai người bọn họ đều gặp được Vân Lạc Phong. Nàng là ân nhân đã thay đổi cả cuộc đời bọn họ.
"Vân cô nương!" Tề Linh quay lại nhìn Vân Lạc Phong, hỏi: "Những người hy sinh oan uổng kia đều theo ta nhiều năm rồi, ta không muốn để bọn ở lại nơi này, vì thế, ta định để những người còn sống đưa thi thể bọn họ trở về Thiên Tề Quốc, an táng bọn họ tại quê nhà, xem như là hồn về cố quốc!"
"Còn trận tranh bá bốn nước... Ta định tham gia một mình!"
Cho dù chỉ còn lại một mình, hắn cũng dốc hết sức chiến đấu, quyết giành thắng lợi!
Vân Lạc Phong gật đầu: "Được, cứ để bọn họ trở về cố quốc! Mặt khác, mối thù hôm nay, ta đảm bảo ngươi nhất định sẽ có cơ hội báo!"
Tề Linh không đáp lại.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ, phụ hoàng hắn vì muốn giúp tam hoàng đệ mà làm ra chuyện này.
Thế nhưng.....
Nói gì thì đó cũng là phụ hoàng của hắn, muốn hắn ra tay giết cha ruột của mình, hắn thật sự khó mà hạ thủ.
Có điều, món nợ hôm nay, hắn sẽ không bỏ qua như vậy.
Nếu như phụ hoàng an phận không làm ra chuyện quá đáng nữa, thì sau khi hắn kế vị, hắn sẽ chỉ giam lỏng người mà thôi.
Nhưng nếu phụ hoàng còn tiếp tục nhẫn tâm hạ độc thủ với hắn....
Vậy thì mặc kệ có phải là cha ruột hay không, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ!
Tề Linh chậm rãi thở ra một hơi, gương mặt anh tuấn khẽ mỉm cười: "Thời gian diễn ra tứ quốc tranh bá sắp đến rồi, chúng ta cần tiếp tục lên đường ngay."
Nói xong, Tề Linh hạ lệnh cho những thuộc hạ tinh anh còn sống, mấy thuộc hạ kia khom người hành lễ với Tề Linh rồi lui xuống, chuẩn bị đưa thi thể những người đã hy sinh trở về Thiên Tề Quốc.
Tề Linh phất tay áo, một thân tiêu sái ung dung: "Lâm quý phi, bà muốn để bổn hoàng tử làm nền cho con trai bà, vậy thì bà sai lầm to rồi! Trong trận tranh bá này, bổn hoàng tử không giành được chiến thắng, tuyệt không từ bỏ!"
Vân Lạc Phong nhìn Tề Linh tràn đầy ý chí như thế, thì cảm thấy bản thân đúng là không nhìn lầm người.....
Mặc Thiên Thành luôn ở bên cạnh nhìn Vân Lạc Phong, vài lần định mở miệng nhưng đến cuối cùng vẫn nuốt hết những lời muốn nói vào trong lòng.
"Có việc?" Vân Lạc Phong thoáng nhìn vẻ muốn nói rồi lại thôi của Mặc Thiên Thành, bình thản hỏi.
Mặc Thiên Thành cúi đầu, thần sắc có vẻ hổ thẹn: "Thật xin lỗi! Không giúp gì được cho ngươi!"
Lúc này, hắn chỉ cần nghĩ đến thiếu chút nữa thì Vân Lạc Phong đã bị những người kia hại ૮ɦếƭ, trong lòng hắn liền tràn ngập hoảng sợ và phẫn nộ. Nhưng lúc ấy, dù hắn có tức giận cách mấy thì cũng không làm được gì...
Quan trọng nhất là, lúc phá giải được phong ấn thì cũng đã muộn.
Nếu hắn có thể phá giải phong ấn sớm hơn một chút, có lẽ... Vân Lạc Phong sẽ không rơi vào tình cảnh nguy hiểm vừa rồi.
"Ngươi không cần xin lỗi, chuyện này vốn không liên can đến ngươi!"
"Nhưng mà..."
Nhưng mà ngươi là Tuyệt Thiên, sao ta có thể trơ mắt ngồi nhìn?
Mặc Thiên Thành biết trong lòng Vân Lạc Phong có ngăn cách với mình, cho nên không nói ra những lời ấy.
"Ngươi cũng thấy rồi đó, đi theo ta có rất nhiều nguy hiểm, ngươi xác định vẫn còn muốn đi theo ta?" Vân Lạc Phong nheo mắt, hỏi.
Mặc Thiên Thành cắn môi dưới: "Không đi theo ngươi, ta càng gặp nhiều nguy hiểm hơn! Ngươi không sợ có người muốn giết ta, vô tình giúp ta phá giải phong ấn sao?"
Vì muốn lưu lại bên cạnh Vân Lạc Phong, hắn không thể nói cho nàng biết hắn đã phá phong ấn rồi được.
Nếu không, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ không giữ hắn lại.
Huống hồ.....
Vân Lạc Phong đang nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm, hắn càng không thể đi!
"Chúng ta xuất phát!"
Vân Lạc Phong nói với Tề Linh, không có nhìn đến Mặc Thiên Thành.
Không lâu trước đó, đoàn người của bọn họ còn mênh ௱ô** cuồn cuộn, vậy mà bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ.
Trong lòng Tề Linh có chút thương cảm, hắn nhìn đám thuộc hạ của mình một lần nữa rồi *** bản thân quay đi: "Đi thôi!"
Phía sau, những thuộc hạ còn sống của Tề Linh vẫn đứng đó tiễn mấy người Tề Linh đi, cho đến khi bóng dáng của mấy người Tề Linh hoàn toàn biến mất.
_____________
Thiên Tề Quốc.
Lâm quý phi đang nằm trên giường mềm, suối tóc đen dài rũ xuống sau lưng. Dù tuổi đã trung niên nhưng do bảo dưỡng tốt nên vẫn xinh đẹp diễm lệ.
"Nương nương!"
Đúng vào lúc này, một người hớt ha hớt hải chạy vào: "Nương nương, đại sự không xong rồi!"
Người chạy vào là một cung nữ, vẻ mặt vô cùng hoản loạn.
Lâm quý phi nhíu mày liễu: "Chuyện gì?"
"Nương nương, cao thủ người phái đi giết đội ngũ của nhị hoàng tử, toàn bộ đều bị diệt rồi!"
Cái gì?
Lòng *** Lâm quý phi nhói đau, bà ta ngồi bật dậy, gương mặt cả kinh trắng bệch như tờ.
"Ngươi vừa nói cái gì?"
Toàn bộ bị diệt?
Theo bà ta biết, Vân Lạc Phong kia chẳng qua chỉ là một Thần Linh Giả mà thôi. Do có trong tay Long Lân Giáp nên mới đánh bại được một Thiên Thần Giả.
Nhưng bà ta phái đi đến tận hai Thiên Thần Giả kia mà?
Theo lý mà nói, Vân Lạc Phong không thể nào là đối thủ của bọn họ được.
"Nương nương, là thật! Người của chúng ta đã tìm thấy thi thể của mấy người Bạch trưởng lão...."
Mặt Lâm quý phi càng trắng hơn. Bà ta ngã ngồi xuống đất, cắn chặt môi mình, cả người không ngừng run rẩy.
Tại sao lại như vậy?
Hai Thiên Thần Giả mà vẫn không phải là đối thủ của Vân Lạc Phong?
Rốt cuộc thì thực lực của nữ nhân kia đáng sợ đến mức nào kia chứ?
Đến tận thời khắc này, Lâm quý phi mới thấy sợ hãi, lại càng hối hận về những hành động trước đó của mình hơn.
"Nương nương, nô tỳ còn nghe được một tin tức khác nữa! Nhị tiểu thư của Giản gia vừa bị người ta phế thực lực rồi!"
Cung nữ run run rẩy rẩy nói.
"Việc này liên quan gì đến bổn cung?" Lâm quý phi đang lo lắng về thực lực của Vân Lạc Phong thì bỗng nghe cung nữ bẩm báo tin tức không đâu. Bà ta liền thấy mất kiên nhẫn.
"Chuyện là thế này, nương nương! Khoảng thời gian trước, có một người đàn ông đến phủ nhị hoàng tử tìm Vân Lạc Phong, trùng hợp gặp được nhị tiểu thư Giản gia ở bên ngoài phủ nhị hoàng tử. Nhị tiểu thư Giản gia nói Vân Lạc Phong là nữ nhân *** lẳng lơ, trước quyến rũ Kỳ Tô, sau lại dụ dỗ nhị hoàng tử. Kết quả làm cho người đàn ông kia tức giận, hắn ta liền phế thực lực của nhị tiểu thư Giản gia."
Lâm quý phi nhíu mày, lá gan người đàn ông này cũng lớn thật, ngay cả người của Giản gia cũng dám động.
Có điều, người có quen biết với Vân Lạc Phong, sao có thể bình thường cho được?
Nói đi cũng nói lại, Giản gia này đúng là xúi quẩy. Đầu tiên là Giản Ý trêu chọc Vân Lạc Phong rồi bị Vân Lạc Phong bắt giữ, Giản gia vì cứu đứa con gái duy nhất còn sót lại này mà bỏ ra một khoảng lớn để chuộc người.
Ai ngờ, bây giờ Giản Ý lại đắc tội với người khác, rồi bị phế thực lực. Như vậy, Giản gia không thể dùng nàng ta đổi thêm được lợi ích gì nữa.
"Ngươi có nghe ngóng được lai lịch người đàn ông kia không?"
"Nô tỳ không rõ! Chỉ biết hắn ta đeo một chiếc mặt nạ...."
Mặt nạ?
Lâm quý phi ngẫm nghĩ, trong ấn tượng của bà ta không có người nào giống như vậy. Bà ta phất tay: "Ngươi lui xuống đi, bổn cung muốn một mình yên tĩnh!"
Cường giả cảnh giới Thiên Thần đối với Thiên Tề Quốc mà nói, là vô cùng quan trọng.
Hiện tại Thiên tề Quốc đã mất đi hai Thiên Thần Giả, việc này đối Tê Vũ - người sắp kế thừa Thiên Tề Quốc mà nói, là một tổn thất rất lớn!
Cho đến hiện tại, Lâm quý phi vẫn tin rằng Tề Vũ nhất định là người thừa kế ngai vàng Thiên Tề Quốc, đồng thời cũng là người thống nhất Phong Vân Đại Lục trong tương lai.
Trong một khu rừng cách hoàng thành không xa, một nam nhân thân mặc trường bào màu đen, diện mạo lãnh khốc đang đứng ở đó: "Phong nhi, chờ ta! Ta sẽ đến Phong Vân Thành nhanh thôi!"
Dường như dung nhan tuyệt sắc của người con gái mình yêu đang hiện lên trong đầu hắn ta thì phải, chỉ thấy khóe môi nam nhân kia đang cong lên độ cong rất nhỏ.
Tính từ ngày đầu tương kiến cho đến nay, cũng đã qua hơn mười năm. Trong mười năm này, hai người họ bên nhau thì ít, xa nhau thì nhiều. Nhưng dù là như vậy, chuyện đó vẫn không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người họ.
Bất luận nàng ở phương trời nào, hắn cũng sẽ tìm về bên nàng.....
___ ___
Phong Vân Thành.
Ngày thường, nơi đây giống như một tòa thành ૮ɦếƭ, thậm chí không có ai cư trú tại nơi này.
Nhưng hôm nay, Phong Vân Thành lại vô cùng náo nhiệt.
Tại cửa thành, một binh sĩ đang canh giữ chợt thấy mấy người Vân Lạc Phong đang đi đến từ xa, binh sĩ kia khẽ nhíu mày: "Nơi này là Phong Vân Thành, người không phận sự không được tiến vào!"
"Ta là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, lần này đến là để tham gia tứ quốc tranh bá."
Tề Linh khoanh tay đứng đó, bình tĩnh nói.
Binh sĩ kia hơi bất ngờ: "Nhị hoàng tử THiên Tề Quốc? Vậy đội ngũ của ngài đâu?"
Tề Linh ngước mắt nhìn binh sĩ kia, ung dung trả lời: "Ta không cần đội ngũ!"
Ý là chỉ có ba người bọn họ tham gia?
Binh sĩ kia hơi sửng sốt. Nhưng tứ quốc tranh bá không quy định số người tối thiếu cần có để tham gia, cho nên binh sĩ không nói gì thêm. Sau khi kiểm tra vật chứng minh thân phận của Tề Linh xong thì cho bọn họ vào thành.
"Nhị hoàng từ Thiên Tề Quốc này thật kỳ lạ, chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần ba người bọn họ cũng đủ chiến thắng rồi à?"
"Ta nghe nói, ở Thiên Tề Quốc, hoàng tử được sủng ái nhất là tam hoàng tử, có lẽ nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc đến đây để tham gia náo nhiệt mà thôi."
Hai binh sĩ canh giữ cửa thành hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Vân Lạc Phong. Trò chuyện được hai câu thì bọn họ không nói nữa, im lặng canh giữ, chờ người tiếp theo đến Phong Vân Thành.
Dù ngày thường Phong Vân Thành không có người cư trú, nhưng cảnh sắc thì lại xinh đẹp phi thường, ngay cả dịch trạm cũng được xây dựng vô cùng xa hoa.
Đến cửa dịch trạm, mấy người Vân Lạc Phong lại bị ngăn lại, vì thế, Tề LInh phải đưa ra vật chứng minh thân phận một lần nữa.
Tuy nhiên, khi vừa bước chân vào dịch trạm, bọn họ lại nhìn thấy Tề Vũ đang đi tới từ phía đối diện.
Tề Vũ nhìn thấy Tề Linh, lại không thấy phía sau Tề Linh có một thuộc hạ nào thì liền cười to khoái trá: "Ha ha, nhị hoàng huynh, đội ngũ tinh anh của nhị hoàng huynh đi đâu cả rồi? Chắc không phải đều ૮ɦếƭ hết trên đường rồi chứ? Thật là! Đệ thấy bản lĩnh đám thuộc hạ của hoàng huynh bất quá cũng chỉ vậy, ngay cả mấy con linh thú cũng đối phó không nổi thì sao có thể trông mong chúng giúp huynh giành chiến thắng?"
Tề Linh siết chặt nắm đấm: "Tam hoàng đệ, sự thật mọi chuyện là thế nào, ngươi còn không biết hay sao?"
Nghe vậy, đáy mắt Tề Vũ xẹt qua một tia âm hiểm lạnh lùng: "Nhị hoàng huynh, hoàng đệ thật không hiểu lời này của huynh là có ý gì? Đội ngũ của hoàng huynh gặp chuyện không may thì liên can gì đến đệ chứ? Hoàng huynh đừng hất nước bẩn lên người đệ như vậy, nếu để phụ hoàng biết, người sẽ không tha cho huynh đâu!"
Tề Linh nghĩ đến những thuộc hạ đã ૮ɦếƭ của mình, hai mắt liền đỏ lên, nhưng cuối cùng, Tề Linh vẫn cố khắc chế cảm xúc trong lòng mình.
"Tam hoàng đệ, hảy nhớ kỹ những chuyện các ngươi đã làm! Một ngày nào đó, ta sẽ hoàn trả hết tất cả lại cho các ngươi!"
Tề Vũ cười khẩy, không mấy để ý đến lời này của Tề Linh. Nhưng khi nhìn thấy Vân Lạc Phong, hai mắt hắn lại lóe sáng.
Vốn dĩ Tề Vũ muốn nói vài câu chế giễu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vân Lạc Phong thì hắn ta sợ đến mức nuốt hết mấy lời định nói trở vào trong. Tề Vũ phất tay, cắn răng nói: "Chúng ta đi!"
Hừ! Cứ để nữ nhân này đắc ý thêm một thời gian nữa, chờ sau khi hắn thống nhất bốn nước rồi, hắn nhất định bắt nữ nhân này phải ở Dưới *** hắn cầu xin.
Dường như cảnh tượng đó đang diễn ra trước mắt, Tề Vũ nở nụ cười ầm trầm sâu hiểm, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý.
________________
"Quốc gia tổ chức trận tranh bá lần này là Kim Dương Quốc. Cũng là quốc gia mạnh nhất trong bốn nước." Sau khi Tề Vũ đi khỏi, Tề Linh liền nhìn Vân Lạc Phong, giải thích cho nàng rõ: "Ngoài ra, công chúa Kim Dương của Kim Dương Quốc có thiên phú rất cao, thuộc hạ dưới trướng Kim Dương công chúa ai nấy cũng rất lợi hại. Cũng là kình địch lớn nhất của chúng ta."
Vị Kim Dương công chúa này có thể lấy quốc hiệu làm phong hào, đủ để thấy được địa vị của nàng ta ở Kim Dương Quốc.
Tề Linh nói chuyện này là để Vân Lạc Phong đề cao cảnh giác. Nhưng nhớ tới thực lực của Vân Lạc Phong, Tề Linh lại thấy bản thân lo xa quá rồi.
Luận thiên phú, trên đời này còn ai Biến th' bằng Vân Lạc Phong?
Nàng lấy thực lực Thần Linh Giả đánh bại Thiên Thần Giả, bây giờ đã đột phá đến Thiên Thần Giả, nhất định là càng khủng khiếp hơn!
"Ta mệt rồi...."
Bao nhiêu lời của Tề Linh chỉ đổi lại được một câu này của Vân Lạc Phong. Đã vậy, từ giọng nói đến thần thái của nàng còn trông rất lười biếng nữa chứ.
Tề Linh bật cười: "Chỗ ở của Thiên Tề Quốc chúng ta đã chuẩn bị xong rồi. Vân cô nương, ta đưa cô đi nghỉ ngơi trước."
"Ừm!"
Vân Lạc Phong gật đầu.
So với việc ở đây nghe Tề Linh nói mấy lời vô nghĩa, còn không bằng để nàng đi củng cố thực lực của mình.
Tề Linh không tiếp tục nhiều lời, lập tức đưa Vân Lạc Phong đi nghỉ ngơi. Thế nhưng, khi hắn và Kỳ Tô vừa rời khỏi phòng Vân Lạc Phong thì chợt nghe thấy giọng nói giễu cợt từ phía trước truyền đến.
"A~, ta còn tưởng là ai, thì ra lại là ngươi! Mộc Tuyết Hinh, phụ hoàng ngươi vẫn chưa ૮ɦếƭ à?"
Giọng nói này mang theo sự châm chọc rõ rệt, làm gương mặt Kỳ Tô hoàn toàn biến sắc.
"Nhị hoàng tử, ta gặp một người quen, xin phép đi trước, lát nữa ta sẽ về ngay!"
Dứt lời, cả người Kỳ Tô hóa thành một cơn gió, lao đi về hướng sân viện bên cạnh....
Trong sân viện kia, một người thiếu nữ kiêu căng ngạo mạn đứng chống nạnh, mặt nở nụ cười châm chọc, bày ra vẻ cao quý hơn người khác mà đứng chắn đường Mộc Tuyết Hinh.
Thần sắc Mộc Tuyết Hinh rất bình tĩnh, nhưng trong đôi con ngươi lại mơ hồ ẩn hiện lửa giận.
"Yên tâm đi! Dù người Tử Nguyệt Quốc các ngươi có ૮ɦếƭ sạch hết thì phụ hoàng ta vẫn sống tốt!"
"To gan!" Kiều Diệp Phượng gầm lên: "Mộc Tuyết Hinh, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói chuyện kiều đó với ta hả? Lưu Phong Quốc các ngươi tạo nghiệt lớn, nên phụ hoàng ngươi mới không có nổi một hoàng tử nào. Ngươi có biết điều này nghĩa là gì không? Là đoạn tử tuyệt tôn! Lưu Phong Quốc các ngươi sớm đã đoạn tử tuyệt tôn rồi!"
Tuy trước đó Lưu Phong Quốc có một vị hoàng tử, nhưng tiểu hoàng tử kia lại không phải con ruột Mộc Trấn Thiên, cho nên Kiều Diệp Phượng mới nói như vậy.
Mộc Tuyết Hinh giận dữ, lập tức tát một cái vào mặt Kiều Diệp Phượng.
Không có ai lường trước được, một ngày trước trận tranh bá của bốn nước, Mộc Tuyết Hinh - công chúa Lưu Phong Quốc lại động thủ với người tham gia tranh bá của nước khác. Vì thế, trong nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ.
"Mộc Tuyết Hinh, ngươi dám đánh ta?" Kiều Diệp Phượng trừng lớn hai mắt không dám tin, phẫn nộ quát: "Người đâu! Mau bắt nữ nhân đáng ૮ɦếƭ này lại cho bổn công chúa!"
"Công chúa....." Một cung nữ bên cạnh cẩn thận kéo kéo tay áo Kiều Diệp Phượng: "Dù sao chúng ta cũng là lén trốn ra ngoài, đừng gây thêm chuyện thì tốt hơn, tránh cho hoàng thượng....."
Không sai! Kiều Diệp Phượng đúng là lén trốn ra khỏi hoàng cung. Ngay cả việc tới đây tham gia tranh bá cũng là do nàng ta tự chủ trương.
Ai bảo phụ hoàng cứ nhất quyết bắt nàng ta làm thiếp cho tên Quỷ Đế xấu xí kia!
Có điều, Mộc Tuyết Hinh và Kiều Diệp Phượng đã trở mặt với nhau từ nhiều năm trước, bây giờ gặp lại cho nên cảm xúc lập tức bùng nổ. Ngay cả cung nữ trước giờ luôn được nàng ta đối xử không tệ lên tiếng khuyên can, nàng ta cũng không nghe, còn quay sang tát cung nữ kia một cái.
"Mắt ngươi mù à? Không thấy bổn công chúa bị người ta ức hiếp sao? Tiện nhân này dám đánh bổn công chúa, ả nhất định phải trả giá!"
Cung nữ ủy khuất cúi đầu, không dám nói nữa.
Kiều Diệp Phượng trừng mắt, lửa giận ngút trời mà nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Hinh.
Nàng ta thấy bên cạnh không có ai giúp mình, nên định đích thân động thủ.
Tuy nhiên, tay vừa mới giơ lên, thì đã bị một bàn tay hữu lực khác bắt lấy giữ chặt.
Uỳnh!
Người nọ đột ngột đẩy mạnh một cái, hất Kiều Diệp Phượng lùi về sau mấy bước. Lửa giận càng tăng, Kiều Diệp Phượng ngẩng phắt đầu lên. Thế nhưng, sau khi nàng ta nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của người thiếu niên đối diện, thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Thực tế, Kiều Diệp Phượng tới Phong Vân Thành là có mục đích khác.
Người có thể tham gia tứ quốc tranh bá đều là nhân trung long phụng. Vì muốn né tránh việc phụ hoàng bức ép nàng ta gả cho một tên xấu xí, nàng ta cần nhanh chóng tìm một lang quân như ý.
Không gì đáng ngạc nhiên, các vị hoàng tử đến đây tham gia tranh bá chính là lang quân như ý mà nàng ta mong đợi.
Thân là hoàng tử, thiên phú chẳng những cao, thân phận tôn quý, mà diện mạo còn anh tuấn phi phàm.
Chỉ có nam nhân như vậy mới đủ tư cách sánh đôi cùng nàng ta.
Mà hiện tại, khi nhìn thấy Kỳ Tô, Kiều Diệp Phượng lập tức nhận định ngay, đây là phu quân mà nàng ta mong đợi.
"Kỳ Tô?"
Khi Mộc Tuyết Hinh quay đầu nhìn lại, liền trông thấy gương mặt nghiêng tuấn mỹ của Kỳ Tô, trong lòng liền vui vẻ: "Sao huynh lại ở nơi này?"
"Huynh theo Tề Linh tới đây, Mộc nhi, muội không sao chứ?" Đáy mắt Kỳ Tô ngập tràn lo lắng, quan tâm hỏi.
Mộc Tuyết Hinh khẽ thẹn thùng, lắc lắc đầu đáp: "Muội không sao! Kỳ Tô, muội sẽ không để mình bị thương đâu!"
"Như vậy thì huynh yên tâm rồi!" Kỳ Tô mỉm cười rồi chợt quay sang nhìn Kiều Diệp Phượng.
Ngay lúc đó, ánh mắt Kỳ Tô lạnh đi, hàn khí trở nên dày đặc.
"Công chúa của Tử Nguyệt Quốc thì ra cũng chỉ như vậy!"
Hai mắt Kiều Diệp Phượng vốn toàn là hoa đào, sau khi nghe thấy lời lẽ chế giễu của Kỳ Tô thì bỗng thấy khó thở: "Đây là ân oán giữa ta và Mộc Tuyết Hinh, có liên quan gì đến ngươi chứ?"
Người này trông cũng không tệ, nhưng tiếc là không có mắt nhìn, không ngờ hắn ta lại coi trọng nữ nhân như Mộc Tuyết Hinh.
Chẳng lẽ Mộc Tuyết Hinh kia đẹp hơn nàng ta à?
"Mộc nhi là hôn thê của ta, thì sao lại không liên quan đến ta?" Kỳ Tô lạnh lùng cười, thần sắc vô cảm.
Kiều Diệp Phượng cắn răng: "Cẩu xứng cẩu, lang xứng lang! Ngươi và Mộc Tuyết Hinh là một đôi, vậy thì ngươi chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì! Tiểu Thúy, chúng ta đi!"
(*lang: sói.)
Dù Kiều Diệp Phượng không có đầu óc, nhưng vẫn nhận ra thực lực Kỳ Tô không đơn giản, chỉ dựa vào việc vừa rồi Kỳ Tô đẩy nàng ta một cái là biết ngay.
Cho nên, Kiều Diệp Phượng chỉ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kỳ Tô rồi kiêu căng ngạo mạn mang theo cung nữ và thị vệ bỏ đi.
Kỳ Tô thu tầm mắt lại: "Mộc nhi, Vân cô nương cũng ở đây!"
"Thật sao?" Hai mắt Mộc Tuyết Hinh sáng lên, mặt cười tươi như hoa: "Muội rất bội phục y thuật của Vân cô nương, chờ có thời gian, muội muốn lãnh giáo Vân cô nương một chút."
Mộc Tuyết Hinh tinh nghịch le lưỡi, cười hì hì mà nói.
"À phải, sao mọi người lại đi theo nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc đến đây?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc