Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 378

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Đặc biệt là chiến đấu nãy giờ, linh lực của Vương lão đã tiêu hao không ít, hiện tại đã có chút lực bất tòng tâm.
Ngược lại, công kích của Vân Lạc Phong càng ngày càng nhiều, một chiêu hung mãnh hơn một chiêu, linh lực giống như xài hoài không cạn.
Vương lão càng thêm nôn nóng không thôi. Lần này ông ta ra ngoài quá vội vàng, nếu như lúc đi ông ta gọi thêm mấy lão già kia nữa, thì chắc đã không bị ép đến mức này.
Ngay thời điểm Vương lão sắp không chống đỡ được nữa, thì một giọng nói trong trẽo bỗng vang lên từ trong đám đông bên dưới.
"Vương lão, ông dừng tay cho ta! Nếu ông dám làm Kỳ Tô và Vân cô nương bị thương, bổn công chúa tuyệt đối sẽ không để yên cho ông!"
Vương lão đột ngột biến sắc.
Sao tứ công chúa lại tới đây?
Có điều, tứ công chúa và Kỳ Tô có hôn ước, đến đây cũng không có gì lạ.
Chỉ là.....
Tại sao tứ công chúa lại bảo ông không được đả thương nha đầu này chứ?
Rõ ràng ông mới là người bị nha đầu này đánh đến chật vật có được không?
Mộc Tuyết Hinh nhanh chóng chen chúc lao vọt lên phía trước đám đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, hiển nhiên là vì vừa chạy nhanh đến.
Kỳ Linh chạy theo phía sau Mộc Tuyết Hinh, cũng thở hồng hộc, mệt đến không nói chuyện nổi.
Có điều, khi nhìn một màn diễn ra trên không trung, Mộc Tuyết Hinh chợt ngẩn tò te.
Đây... Đây là tình huống gì thế này?
Theo lý mà nói, không phải nên là Vân cô nương bị Vương lão ức hiếp sao? Sao thoạt nhìn lại giống như Vương lão đang ở thế hạ phong vậy?
Vân Lạc Phong thấy Mộc Tuyết Hinh đã đến, cũng chẳng ham chiến nữa làm gì, nàng chậm rãi đáp xuống đất.
Vương lão thấy vậy, cả người chợt lóe một cái, phóng về phía Vân Lạc Phong, đáy mắt xẹt qua tia hàn quang, triển khai công kích Vân Lạc Phong.
Nhưng......
Sau lưng Vân Lạc Phong dường như có thêm một đôi mắt, ngay thời điểm Vương lão đã đến gần sát, Vân Lạc Phong đột nhiên xoay người lại, đánh một chưởng vào *** Vương lão.
Vương lão không nghĩ bản thân đánh lén không thành còn bị phát hiện, cho nên không hề phòng bị. Một quyền này của Vân Lạc Phong đánh thẳng ngay vị trí tim Vương lão, làm ông ta nôn máu, rớt thẳng từ trên trời xuống, lúc ngã xuống đất còn tạo thành một cái hố to.
Trong hố, Vương lão gắn sức thở phì phò, chỉ cảm thấy tim mình đau đớn khôn cùng, mỗi lần hít thở đều cực kỳ khó khăn.
Cũng may ông ta là Thiên Thần Giả, chỉ cần nghỉ ngơi một lát sẽ từ từ hồi phục.
Nếu đổi thành người có thực lực yếu hơn một chút, nói không chừng đã ૮ɦếƭ mất rồi....
Kỳ Chính sớm đã bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch không còn một giọt máu.
Nếu trước đó, người động thủ với ông ta không phải gả đàn ông sau lưng mà là tiểu nha đầu kia, thì khẳng định ông ta sẽ không chịu nổi một chưởng kia mà lập tức ngỏm củ tỏi.
Nghĩ như vậy, Kỳ Chính thầm cảm thấy thật may mắn.
May mắn ông ta vẫn còn sống.
Khoảnh khắc Vân Lạc Phong đáp xuống mặt đất cũng là lúc Long Lân Giáp hết hiệu lực, nếu không, nàng cũng không thu tay nhanh như vậy.
"Vân cô nương, người không sao chứ?"
Mộc Tuyết Hinh giật mình hồi thần lại từ trong kinh ngạc, nhìn thấy Vân Lạc Phong bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói thế nào thì Vân Lạc Phong cũng là ân nhân cứu mạng của nàng và phụ hoàng.
Nếu Vân Lạc Phong thật sự xảy ra chuyện, lại còn là do người hoàng tộc đả thương, vậy cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
"Công chúa!"
Không đợi Vân Lạc Phong lên tiếng, Vương lão đã bò lên từ trong hố to, một tay ôm lấy vị trí tim mình, mặt già tái nhợt: "Lão phu biết công chúa có hôn ước với Kỳ Tô, nhưng mà vừa rồi cô gái này và Kỳ Tô đã nhục mạ hoàng tộc, công chúa, người tuyệt đối không thể bao che bọn chúng!"
Nhục mạ hoàng tộc?
Mộc Tuyết Hinh lạnh lùng cười, nhìn Cầm phi đã bị dọa đến mặt mày trắng bệch, rồi khẽ rũ mi mắt xuống giấu đi sự hàn quang trong đó.
"Ông là tận mắt nhìn thấy, hay là chính tai nghe nói hả?"
"Cái này......" Vương lão sửng sốt: "Là Cầm phi nói! Cầm phi còn nói cô gái này bắt Cầm phi phải quỳ xuống, còn tuyên bố người hoàng tộc chỉ xứng quỳ dưới chân cô ta!"
Sự lạnh lùng trên mặt Mộc Tuyết Hinh càng rõ rệt, "Lời nói một phía của Cầm phi có thể tin được sao? Ta cũng có thể nói Cầm phi và người khác có gian tình, sinh ra nghiệt chủng, vậy có phải ông cũng sẽ tin lời ta nói?"
Mộc Tuyết Hinh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nào ngờ lại khiến tim Cầm phi nhảy dựng lên, sắc mặt càng tái hơn.
Chuyện này quả nhiên là do Mộc Tuyết Hinh làm, bằng không, nó làm sao biết mình có thai?
Nghĩ như vậy, Cầm phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đầy phẫn nộ.
"Công chúa, lời này sao có thể tùy tiện nói ra? Như vậy là vu khống?" Vương lão rất bất mãn.
Nói thật, ông ta vô cùng có ý kiến với việc hoàng đế hết mực sủng ái tứ công chúa.
Tứ công chúa chỉ là một nữ nhi mà thôi, thương yêu mấy không phải cũng phải gả cho người ta sao? Còn không bằng dành sự yêu thương quan tâm đó cho tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử mới chân chính là người hoàng tộc.
Mộc Tuyết Hinh nhún vai: "Ông đã nói ta vu khống, vậy sao lại dễ dàng tin lời Cầm phi?"
Mặt già Vương lão đen lại: "Mặc kệ lời Cầm phi là thật hay giả, thì lão phu cũng tận mắt nhìn thấy Kỳ Tô muốn P0'p cổ *** Cầm phi. Hắn mưu hại nương nương, theo luật pháp nên giết không tha!"
Hiện tại, ông ta thật muốn xem thử tứ công chúa làm sao giúp đám người này?
Mưu hại hoàng tộc, chính là tử tội!
"Không sai!"
Bỗng nhiên, một giọng nói thập phần mạnh mẽ truyền tới từ phía sau đám đông: "Mưu hại hoàng tộc xác thật là tử tội!"
Lời này vừa dứt, cũng là lúc một người đàn ông trung niên bước tới dưới sự bảo vệ của đông đúc thị vệ.
Diện mạo người này anh tuấn, có vài phần tương tự Mộc Tuyết Hinh, mà những thị vệ ông ta mang theo bên người kia, khí thế lại không hề thua kém Vương lão.
Cường giả Thiên Thần?
(*Sa: xin lỗi mọi người, thật là không thể nhịn được nữa, tới ngay khúc này thì không biết tác giả đã nhầm lẫn bao nhiêu lần giữa Thiên Thần và Thần Vương, lúc thì viết Vương lão là Thiên Thần, lúc thì Thần Vương, rồi lúc viết Kỳ Tô thành Kỳ Chính liên tục, làm Sa edit tên Kỳ Chính xong lúc sau mới biết đang viết về Kỳ Tô, phải quay ngược lại sửa. Hic hic!)
Có thể mang theo nhiều cường giả Thiên Thần như vậy, ở Lưu Phong Quốc này.... Chỉ có một người!
Không đợi những người chung quanh đoán ra thân phận người đàn ông trung niên kia, thì Vương lão và đám thị vệ bên cạnh Cầm phi đã quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng!"
Trên mặt Cầm phi hiện lên tia mừng rỡ.
Hoàng thượng nói mưu hại hoàng tộc xác thật là tử tội? Chẳng lẽ, hoàng thượng tới là muốn trút giận cho mình?
Cũng phải! Trước đó mình hại công chúa như vậy, hoàng thượng cũng không trách phạt, đủ chứng minh hoàng thượng là thật lòng yêu mình.
Hiện tại mình suýt chút nữa bị người ta giết, sao hoàng thượng có thể thờ ơ?
Có lẽ vì hoàng đế đã đến, nên Cầm phi đắc ý hất cằm, khí thế ngất trời nói: "Kỳ Tô, bây giờ các ngươi còn gì để nói hả? Bổn cung là phi tử, ngươi lại làm khinh thường nhục mạ bổn cung, quả thật là không xem hoàng thượng ra gì!"
Kỳ Chính cùng Kỳ Mặc cũng đồng loạt thở phào một hơi.
Hoàng thượng đến, còn đứng về phía Cầm phi, lần này dù Vân Lạc Phong có bản lĩnh thông thiên đi nữa cũng khó thoát cái ૮ɦếƭ.
"Kỳ Tô!" Kỳ Chính lạnh mặt: "Nếu ngươi chịu bảo mẹ ngươi nhận lỗi với Phỉ Phỉ, ta sẽ cứu mạng của ngươi! Đương nhiên, ả ta không thể tiếp tục làm đại phu nhân Kỳ gia, mà chỉ có thể làm một hạ nhân, sau này, phu nhân Kỳ gia chỉ có duy nhất một mình Phỉ Phỉ!"
Thần sắc Giản Phỉ Phỉ tươi cười hớn hở, sự đắc ý trong mắt không cách nào che giấu được.
Lâm Tình, dù ngươi có làm gì đi nữa, thì cả đời này của ngươi cũng không thể đấu lại ta!
Về sau, ta chính là đương gia chủ mẫu của Kỳ gia, còn ngươi chỉ là một hạ nhân. Những chuyện mà mẹ con các ngươi đã làm với ta mấy ngày nay, ta sẽ hoàn trả lại hết cho các ngươi!
Có điều.....
Giản Phỉ Phỉ không nói ra những lời trong lòng mình, chỉ giả bộ nhu mì mà nói: "Tướng công, như vậy có phải quá độc ác không? Lâm Tình dù sao cũng đã sinh cho chàng một trai một gái, không bằng, hãy để Lâm Tình làm thiếp đi!"
"Cũng là Phỉ Phỉ nàng lương thiện, không giống ả tiện nhân rắn rết Lâm Tình kia. Nàng rộng lượng như vậy, ta nhất định sẽ càng đối xử tốt với nàng hơn."
Đám người Kỳ Chính cứ lo nói chuyện của mình, lại không nhìn thấy Kỳ Tô đang mỉm cười, và sắc mặt Mộc Trấn Thiên thì càng ngày càng trầm xuống.
"Trẫm còn chưa nói hết, mưu hại hoàng tộc, chính là tử tội! Nhưng, Cầm phi đã bị trẫm biếm làm thứ dân, không còn là phi tử của trẫm nữa!"
Nụ cười Cầm phi như bị hóa đá.
Sự đắc ý trong mắt cha con Kỳ Chính và Giản Phỉ Phỉ cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
Hiển nhiên là bị lời Mộc Trấn Thiên dọa cho choáng váng đầu óc.
Hoàng thượng vừa nói gì?
Cầm phi không còn là người hoàng tộc?
"HOÀNG THƯỢNG!" Cầm phi hét lên, sau đó lại dùng ánh mắt điềm đạm đáng thương nhìn Mộc Trấn Thiên: "Không biết thần thiếp đã làm sai chuyện gì, mà hoàng thượng lại đối với thần thiếp như vậy?"
Mộc Trấn Thiên trầm mặt đáp: "Ngươi ỷ thế hiếp người, làm hại ân nhân của trẫm, đáng chịu tội gì?"
Sắc mặt Cầm phi trắng bệch, yếu ớt hỏi: "Hoàng thượng nói vậy là sao? Thần thiếp lúc nào....."
Làm hại ân nhân của người?
Lời còn chưa nói hết, Mộc Trấn Thiên đã lạnh lùng cắt ngang: "Vân cô nương là ân nhân cứu mạng của trẫm! Ngươi mang theo người đến ức hiếp Vân cô nương, lại còn mong trẫm làm chủ cho ngươi?"
Uỳnh!
Mộc Trấn Thiên vừa nói xong, liền xuất một chưởng đánh tới, cả người Cầm phi lập tức văng ra xa tận mười trượng, rồi mới rơi xuống đất.
Vương lão sợ đến choáng váng, một luồng khí lạnh từ bàn chân len lỏi xông thẳng lên đầu, ông ta rụt vai lại, tận lực làm giảm đi sự tồn tại của mình.
Một màn này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, thế nên đến tận lúc này cũng chưa có ai kịp phản ứng lại.....
"A!"
Cầm phi chợt hét lên, rồi ôm chặt bụng mình, hạ thân chảy đầy máu, mặt mày trắng bệch vô sắc.
Tuy Kỳ Chính không tinh thông y thuật, nhưng lúc Vân Nguyệt Thanh còn ở đây cũng học được chút da lông.
Ông ta nhìn hạ thân Cầm phi chảy đầy máu, biểu tình có chút nao nao.
Nếu chỉ là đến kỳ nguyệt sự, không thể nào lại chảy nhiều máu như vậy....
Chẳng lẽ là.... ...
Trong lòng Kỳ Chính lập tức vui vẻ, lại cố tình không để lộ cảm xúc đi đến trước mặt Cầm phi. Kỳ Chính vươn tay bắt mạch cho Cầm phi, lúc cảm nhận được mạch tượng của Cầm phi, sắc mặt liền trở nên vô cùng bi thương.
"Hoàng thượng, nương nương sẩy thai, dù người không yêu nương nương, nhưng dù sao trong bụng nương nương cũng là con của người, người không nể mặt tăng cũng nên nể mặt phật, xin người mau cứu nương nương đi!"
Kỳ Chính làm vậy tất nhiên không phải vì Cầm phi, ông ta chỉ vì chính mình mà thôi.
Nếu Cầm phi mang thai, vậy hoàng thượng chắc chắn sẽ mềm lòng, Kỳ gia cũng tránh được một kiếp.
Nhưng Kỳ Chính lại không chịu nhìn rõ, sau khi ông ta nói những lời kia, sắc mặt Cầm phi lại càng trắng hơn.
Bà ta bấu chặt y phục mình, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Hết rồi!
Hiện tại, nói cái gì cũng vô dụng!
"Từ sau khi trẫm bệnh nặng thì chưa từng chạm vào Kỳ Cầm, ả làm sao có thể mang thai?"
Có lẽ Cầm phi đã làm Mộc Trấn Thiên tức giận tột độ, cho nên hiện tại hoàng đế không kịp suy nghĩ gì thì đã nói ra sự thật.
Cái gì?
Hoàng thượng chưa từng chạm vào Cầm phi?
Mặt mày Kỳ Chính trong nháy mắt đã không còn một giọt máu, vội vàng truy hỏi: "Hoàng thượng, có phải người đã lầm lẫn gì không? Cầm phi trước giờ luôn dịu dàng hiền thục, làm sao có thể làm ra loại chuyện không giữ phụ đạo được chứ? Nhất định là hoàng thượng đã lâm hạnh nương nương rồi lại quên mất!"
Thời khắc này, Kỳ Chính không thông qua đại não nên nói lời ngu xuẩn, càng làm biểu tình trên mặt Mộc Trấn Thiên lạnh lẽo hơn.
"Hừ! Kỳ Cầm không chịu nổi tĩnh mịch, phản bội trẫm, còn muốn trẫm gánh tội thay? Từ sau khi trẫm khang phục đến nay đều ở lại ngự thư phòng, ký lục hậu cung có ghi chép rõ ràng rành mạch!" Ánh mắt Mộc Trấn Thiên lạnh lùng đầy lệ khí: "Ngươi đâu, giải Kỳ Cầm vào đại lao tạm giam, chờ trẫm điều tra rõ chân tướng sẽ xử trí!"
Vừa nghe lệnh phán, Cầm phi lập tức bò dậy, thất tha thất thểu lao về phía Mộc Trấn Thiên.
"Hoàng thượng, oan cho thần thiếp! Là Mộc Tuyết Hinh, là công chúa cố ý hãm hại thần thiếp!"
Mộc Trấn Thiên nghe Cầm phi vu khống Mộc Tuyết Hinh, càng thêm tức giận: "Kỳ Cầm không biết hối cải, còn muốn vu khống tứ công chúa, tội tăng một bậc!"
"Hoàng thượng, thần thiếp không có nói bậy! Đúng rồi, Tụ Linh Dược Đường, Tụ Linh Dược Đường là do nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc mở! Kỳ Tô sớm đã là người của Thiên Tề Quốc, hắn ta thông địch bán nước, chuyện này khẳng định Mộc Tuyết Hinh cũng biết, bọn chúng liên hợp lại đối phó Lưu Phong Quốc chúng ta! Con trai thần thiếp là hoàng tử duy nhất của Lưu Phong Quốc, Mộc Tuyết Hinh làm vậy chính là nhằm vào hoàng nhi của thần thiếp!"
Cầm phi nôn nóng, đã không còn màng tới chuyện gì nữa, một lòng chỉ muốn đổ hết tất cả lên đầu Mộc Tuyết Hinh.
Cho dù bà ta khó thoát cái ૮ɦếƭ cũng phải để đám người này không được sống yên!
Ánh mắt Mộc Trấn Thiên trầm xuống: "Nhắc đến tiểu hoàng tử, trẫm cũng rất hoài nghi nó có phải là con ruột trẫm hay không? Lát nữa trở về trẫm phải lấy máu nghiệm thân!"
Cả người Cầm phi mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Ánh mắt bà ta chỉ còn nỗi tuyệt vọng, gắt gao cắn chặt môi mình: "Nhưng mà, Kỳ Tô tư thông với nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc cũng là sự thật, sao hoàng thượng có thể bao che bọn họ?"
"Tư thông?"
Một giọng nói tà khí lạnh lẽo đột ngột vang lên, làm cánh môi Cầm phi run rẩy không ngừng, bà ta quay lại nhìn người vừa lên tiếng.
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Ai nói với ngươi, Tụ Linh Dược Đường là do nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc mở hả?"
Cầm phi sửng sốt, lời này là có ý gì?
"Không phải Kỳ Tô đã bán phối phương Tụ Linh Dược cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc rồi sao?"
Nếu không phải vậy, bà ta đã không buông tha cho Tụ Linh Dược Đường.
"Đó chẳng qua là lời đồn trên phố, sao có thể xem là thật? Ngươi có nghe chính miệng Kỳ Tô thừa nhận bao giờ chưa?" Vân Lạc Phong đảo mắt nhìn Cầm phi, thần sắc vô cảm.
Cầm phi rốt cuộc cũng hồi thần, liền giương nanh múa vuốt về phía Kỳ Tô.
"Kỳ Tô, kẻ lừa đảo nhà ngươi, ngay cả cô cô mà ngươi cũng dám gạt? Ta phải giết ngươi!"
Kỳ Tô lui về sau hai bước, khẽ cau mày, cười lạnh: "Nếu ta không nói vậy, thì chắc chắn bà đã thừa dịp hoàng thượng lâm trọng bệnh, không ai quản bà mà phái người ςướק Tụ Linh Dược Đường của ta rồi! Ta còn nhớ rất rõ, lúc ấy Lý tướng quân nói rằng Tụ Linh Dược là của Kỳ gia các người, nhất định phải đoạt lấy!"
"Tụ Linh Dược này vốn là của Kỳ gia, là ngươi tham lam trộm đi mất!"
Đến tận lúc này mà Cầm phi vẫn không biết hối cải.
Mộc Trấn Thiên liếc mắt ra lệnh cho hai người bên cạnh, hai người kia lập tức tiến lên đè Cầm phi lại, không cho bà ta nhúc nhích.
"Kỳ gia có là gì? Mỗi một phân tiền của Kỳ gia đều là do sư phụ ta kiếm về!" Kỳ Tô ngẩng cao đầu, nhìn về phía Mộc Trấn Thiên: "Hoàng thượng, thảo dân còn có một chuyện kính xin hoàng thượng làm chủ!"
Đối diện với Kỳ Tô, sắc mặt Mộc Trấn Thiên hòa hoãn đi rất nhiều.
Ông rất thích tiểu từ này, hoàn toàn không liên quan đến Mộc Tuyết Hinh.
Mà nguyên nhân là bởi Kỳ Tô có thiên phú không tệ, nhân phẩm lại tốt. Chỉ có thiếu niên tài tuấn như vậy mới xứng làm con rể hoàng tộc.
"Cứ nói đừng ngại!"
"Hoàng thượng, Kỳ Chính đón ngoại thất nuôi dưỡng bên ngoài là Giản Phỉ Phỉ trở về, như vậy cũng thôi đi, nhưng trước đó thảo dân lại biết được một chuyện." Kỳ Tô lạnh lùng nhìn về phía Kỳ Chính, mặt đằng đằng sát khí: "Kỳ Chính mất hết nhân tính, giết huynh trưởng thảo dân, hơn nữa còn để con trai Giản Phỉ Phỉ là Kỳ Mặc giả làm trưởng tử Kỳ gia."
Cái gì?
Mọi người chấn động tinh thần, tất cả cùng không dám tin mà nhìn Kỳ Chính.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà Kỳ Chính lại có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế?
Kỳ Chính cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn giảo biện: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Chuyện này đã giấu kín nhiều năm, làm sao Kỳ Tô biết được?
"Muốn biết ta làm sao biết được đúng không?" Kỳ Tô cười lạnh: "Từ sau khi biết Kỳ Mặc không phải huynh trưởng ta, ta liền đi hỏi cữu cữu, khi mẫu thân ta lâm bồn, thẩm thẩm ta ở ngay ngoài phòng, còn nghe được tiếng trẻ con khóc. Nhưng ông lại bảo mẫu thân ta sinh ra một thai ૮ɦếƭ. Chính vì thế, ta cố ý điều tra, cũng may trời cao không phụ người có lòng, để ta tra ra được ông chính tay *** huynh trưởng của ta!"
"Tô nhi, lời con nói là thật sao?"
Một âm thanh run rẩy truyền tới từ phía sau đại môn.
Kỳ Tô kinh hãi, vội quay đầu nhìn lại, liền trông thấy một gương mặt giàn giụa nước mắt: "Mẹ, sao mẹ lại ra đây?"
"Tô nhi, mẹ hỏi con, lời con vừa nói có phải thật không?"
Lâm Tình siết chặt nắm đấm, cả người run lên bần bật.
Kỳ Tô cười khổ gật đầu: "Là thật ạ!"
Lâm Tình biết đứa con này chưa bao giờ gạt bà, vì thế, Lâm Tình căm phẫn nhìn về phía Kỳ Chính.
"Năm đó, ngươi giết con trai ta, rồi để con của Giản Phỉ Phỉ thay thế trà trộn vào Kỳ gia làm trưởng tử, vậy mà ngươi còn dám nói là lỗi của ta?"
"Kỳ Chính, ngươi làm người sao có thể mất hết nhân tính đến mức độ này hả? Rõ ràng là ngươi giết hài nhi vô tội của ta, đề ta nuôi con thay ngoại thất của ngươi, sao khi ngươi đón ngoại thất vào Kỳ gia, còn buộc ta đang bệnh nặng dâng trà tạ tội với ngoại thất của ngươi."
Nhớ đến đủ loại hành vi ngày ấy, cả người Lâm Tình chợt lảo đảo, không kiềm được nước mắt của mình.
"Ba tháng trước, ngươi nói ta ςướק mất con trai Giản Phỉ Phỉ, làm cho mẫu tử bọn họ phân ly, cho nên đều là ta sai! Ngươi bức bách ta quỳ xuống nhận lỗi với Giản Phỉ Phỉ. Nhưng trước đó ta không hề biết Kỳ Mặc không phải là con ta. Ta lại càng không biết, con ruột của ta đã bị ngươi ***!"
Vốn dĩ hành vi giết con của Kỳ Chính đã đủ làm mọi người căm phẫn, nhưng sau khi nghe Lâm Tình khóc lóc kể lể, thì mọi người càng thêm lửa giận ngút trời.
Trên đời này, lại có người vô sỉ đến như vậy?
Đầu tiên là giết con của người ta, sau đó giấu trời qua biển thay con của ngoại thất vào, còn để người ta nuôi con thay ngoại thất suốt mười mấy năm trời.
Cuối cùng, còn ép người ta tạ tội? Nói người ta ςướק đoạt tình mẫu tử của kẻ khác?
Dù vô sỉ thì cũng phải có mức độ thôi chứ? Người vô sỉ như vậy, làm thế nào vẫn sống được đến ngày hôm nay vậy?
Sắc mặt Kỳ Chính đã đan xen hai màu trắng xanh lẫn lộn, nhưng ông ta vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận: "Kỳ Tô nói ta giết thì là ta giết sao? Chứng cứ đâu?"
Kỳ Tô cười lạnh: "Ông có gan thề không? Thề với thiên đạo, nếu huynh trưởng ta là do ông giết, thì sau khi ông ૮ɦếƭ sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Nghe vậy, gương mặt Kỳ Chính càng trắng hơn, trong mắt ông ta hiện lên tia chột dạ.
Mọi người chứng kiến một màn này, liền rõ ràng ai là người nói thật.
"Là ta làm thì sao?" Kỳ Chính cắn răng thừa nhận: "Ai bảo đứa trẻ kia là một tai tinh! Thời điểm nó vừa chào đời, toàn bộ cây cỏ ở hậu viện đều khô héo, bà mụ cũng nói nó là thứ không may!"
"Làm cây cỏ khô héo thì là không may?" Vân Lạc Phong liếc mắt ra hiệu cho Kỳ Tô, ý bảo hắn im lặng, sau đó lại dời tầm mắt về phía Kỳ Chính: "Ngươi tin không, ta có cách làm cây cỏ khô héo chỉ trong nháy mắt?"
"Cái gì?" Kỳ Chính ngẩn người.
Vân Lạc Phong mỉm cười gian xảo: "Có một loại đất gọi là Hoàng Thiên Thổ, trộn loại đất này với bột phấn Khởi Linh Hoa, sau đó rải xuống đất, lập tức sẽ làm hoa cỏ khô héo. Nếu ngươi không tin thì cứ hỏi những y sư có mặt ở đây!"
Dù Kỳ Chính từng học được chút ít y thuật, nhưng tiếc là thiên phú ông ta quá kém, chỉ là hạng gà mờ, tất nhiên không biết điểm này.
Trong số những người Mộc Trấn Thiên mang đến đây, có vài y sư, sau khi nghe Vân Lạc Phong nói, đều gật đầu xác nhận.
"Không sai, phương thức này thật sự có thể khiến hoa cỏ khô héo."
Vốn đang kiên định với suy nghĩ của mình, lại thấy người hoàng tộc đều xác nhận lời Vân Lạc Phong là đúng, Kỳ Chính lập tức biến sắc: "Chuyện này.... Chuyện này không thể nào! Mấy thứ mà ngươi nói sao lại có trong Kỳ gia ta được? Hoa cỏ Kỳ gia ta khô héo chỉ trong nháy mắt, khẳng định không phải là vì nguyên nhân này."
"Phải không?" Kỳ Tô cười khẩy, hắn đã thấy sắc mặt Giản Phỉ Phỉ bắt đầu tái nhợt, bèn tiếp tục nói: "Trùng hợp thật, ta đã đưa bà mụ năm đó đến đây!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc