Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 373

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Dạ, mẫu phi, hoàng nhi đã biết!"
Tiểu hoàng tử vùi đầu vào lòng Cầm phi, có chút oán giận nói: "Nhưng mà mẫu phi ơi, mấy đại thần kia còn muốn nghĩ cách cứu phụ hoàng, căn bản là không cho con làm hoàng đế! Mẫu phi nói bọn họ có phải ngu ngốc không? Con là con trai của phụ hoàng, con không làm hoàng đế thì ai làm?"
Dù sao, ngai vàng kia cũng là của nó.
Bất luận là ai cũng không thể tranh với nó.
"Nếu hoàng nhi muốn phụ hoàng ૮ɦếƭ đến như thế, vậy mẫu phi sẽ nghĩ cách giúp con, bây giờ con tới tẩm cung của phụ hoàng trước đi, nhớ kỹ, khi gặp phụ hoàng rồi thì nhất định phải khóc để phụ hoàng con biết lòng hiếu thuận của con. Những chuyện còn lại cứ giao cho mẫu phi."
Cầm phi nhẹ nhàng rủ mắt, gương mặt bà ta xẹt qua tia lạnh lùng.
Tiểu hoàng tử cũng không dây dưa, hành lễ với Cầm phi rồi lui ra.
Nhìn bóng dáng tiểu hoàng tử rời đi, đáy mắt Cầm phi lại hiện lên tia hàn quang.
"Người đâu! Truyền thái y đến!"
"Dạ, Cầm phi nương nương!"
Một cung nữ tuân lệnh lui ra.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên cùng cung nữ vừa lui ra lúc này đi vào.
Chờ sau khi người đàn ông kia đi vào, Cầm phi cho lui hết cung nữ thái giám, bà ta nheo mắt lại rồi nói: "Vu thái y, bổn cung muốn ngươi nghĩ cách khiến hoàng đế băng hà sau ba ngày!"
Vu thái y ngẩn người, kinh ngạc nhìn Cầm phi nương nương: "Cầm phi nương nương, người đây là....."
Chờ không kịp?
Đúng thế! Sở dĩ hoàng đế bện***, nguyên nhân trong đó, Cầm phi khó thoát quan hệ.
Vốn dĩ sức khỏe hoàng đế đã bắt đầu giảm sút từ sau khi hoàng hậu qua đời, về sau thì đau ốm liệt giường. Nhưng nếu hoàng đế điều dưỡng cẩn thận, cũng không phải là không thể hồi phục được.
Đáng tiếc, thái y đứng đầu Thái Y Viện, lại là người của Cầm phi!
Không còn cách nào, ai bảo ông ta bị Cầm phi nắm được nhược điểm? Chỉ có thể nguyện trung thành với bà ta.
Thái y cố tình khiến bệnh của hoàng đế ngày một trầm trọng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
"Không sai!" Cầm phi cười lạnh: "Ai bảo cẩu hoàng đế kia chỉ biết sủng công chúa, không sủng hoàng tử? Mãi vẫn không chịu lập hoàng nhi ta làm thái tử? Cho nên, hắn có ngày hôm nay là do tự mình chuốc lấy! Vu thái y, ngươi giúp bổn cung chuyện cuối cùng này, chờ hoàng nhi của bổn cung đăng cơ rồi, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi! Thậm chí, bổn cung có thể làm chủ, ban cho ngươi trăm cây linh dược!"
Đáy mắt Vu thái y nổi lên tia tham lam, đối với ông ta mà nói, thăng quan không đáng là gì, linh dược mới là thứ ông ta muốn có nhất.
Lúc trước, ông ta trộm linh dược của Thái Y Viện, bị người của Cầm phi phát hiện, nên mới cùng chung một giuộc với bà ta.
Nếu chuyện này mà đến tai hoàng thượng, thì hậu quả không chỉ là thân bại danh liệt không thôi, mà còn phải rơi vào lao ngục.
"Cầm phi nương nương muốn thần làm thế nào?"
"Hôm nay, thời điểm cho hoàng thượng dùng thuốc, ngươi âm thầm bỏ thêm độc dược vào, khiến hắn ba ngày sau tử vong. Ta tin Vu thái y có thể làm chuyện này một cách thần không biết quỷ không hay, không người nào phát giác."
Vu thái y trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: "Tại sao lại là ba ngày sau?"
"Bởi vì ta muốn đem chuyện hoàng thượng bị độc ૮ɦếƭ giá họa cho tiện nhân Mộc Tuyết Hinh kia!"
Cầm phi chưa từng gặp hoàng hậu, nhưng từ trên người Mộc Tuyết Hinh, bà ta có thể đoán dung mạo hoàng hậu nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào, khó trách bao nhiêu năm rồi mà hoàng thượng vẫn không quên được hoàng hậu.
Cũng vì vậy mà Cầm phi càng hận Mộc Tuyết Hinh hơn.
Nhưng trước nay Cầm phi lại chưa từng nghĩ tới, hoàng đế không yêu bà ta hoàn toàn không có liên quan gì đến hoàng hậu cả, mà là do chính bà ta không có cách gì thu hút được ánh mắt của hoàng đế mà thôi.
Trong lòng Vu thái y cả kinh, rồi lại có chút cảm thán, xem ra chỉ cần hoàng thượng vừa ૮ɦếƭ thì Cầm phi sẽ không tha cho tứ công chúa....
Vu thái y vừa lui không bao lâu thì Lý tướng quân đã vội tới cầu kiến, sắc mặt Lý tướng quân không được đẹp lắm: "Cầm phi nương nương, quản sự Tụ Linh Dược Đường là Kỳ Tô, nhưng tiểu tạp chủng Kỳ Tô kia lại rất quá đáng, dám ở chỗ đông người nhục mạ hoàng tộc, hoàn toàn không để hoàng tộc vào mắt."
Ánh mắt Cầm phi tối đi: "Ta lệnh cho ngươi đi niêm phong Tụ Linh Dược Đường, ngươi thất bại? Đã vậy, Tụ Linh Dược Đường kia còn có quan hệ với Kỳ Tô?"
Lúc trước, Tụ Linh Dược được bán ở Lâm Phong trấn, Cầm phi đương nhiên không nhận được tin tức, Kỳ Chính lại không nói cho bà ta biết, sợ bà ta sẽ ra tay ςướק phối phương trước.
Có điều......
Hiện Tụ Linh Dược Đường đã đóng quân tại Đế Thành, lấy tai mắt Cầm phi mả nói, không có khả năng không biết.
"Chính là tiểu tạp chủng Kỳ Tô!" Lý tướng quân hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tử thúi kia chẳng những có Tụ Linh Dược, mà còn chế tạo ra con rối cảnh giới Thần Linh!"
Coi rối cảnh giới Thần Linh?
Cầm phi động tâm, đáy mắt lóe lên tia sáng.
Nếu bà ta có con rối kia, vậy bà ta sẽ có đủ vốn để đối phó đám đại thần trong triều.
"Ngươi bảo Kỳ Tô tới gặp ta! Từ đầu nó không biết đây là lệnh của ta, về tình có thể tha. Nếu nó biết ta muốn có Tụ Linh Dược, khẳng định sẽ hai tay dâng lên!"
Cầm phi ưỡn ***, kiêu căng ngạo mạn hạ lệnh.
Mặt Lý tướng quân càng khó coi hơn: "Kỳ Tô hắn.... Hắn biết thần là người của Cầm phi nương nương!"
"Cái gì?" Cầm phi biến sắc: "Nó đã biết là ta? Vậy mà nó còn dám chống lệnh của ta? Ta chính là cô cô của nó! Ngay cả lệnh của trưởng bối nó cũng dám cãi?"
Kỳ Tô này đúng là quá hỗn xược! Một chút gia giáo cũng không có! Thật không biết mẹ nó đã dạy nó thế nào?
"Còn chưa hết....." Lý tướng quân cẩn thận nhìn Cầm phi: "Trước đó thần có điều tra được một chút, vốn dĩ Kỳ Tô có phối phương Tụ Linh Dược, nhưng mấy ngày trước hắn đã bán cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc. Thần đoán, chủ nhân dược đường này, có lẽ là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc."
Lý tướng quân tuy có ngốc một chút, nhưng ít ra cũng biết được nên làm cái gì.
Sau khi tức giận bỏ đi, ông ta liền điều tra chủ nhân Tụ Linh Dược Đường.
Sau khi nghe ngóng, đúng thật là đã để ông ta nghe ra....
Người Đế Thành không biết tình hình Lâm Phong trấn, nhưng số ít khách vãng lai thì lại có nghe nói qua. Còn về chuyện phối phương đã bán cho nhị hoàng tử, đây là Tề lão nhị cố ý giúp Kỳ Tô nên lan truyền tin tức ra ngoài. Chính là muốn tung hỏa mù cho những người này.
Nếu chủ nhân dược đường là nhị hoàng tử, muốn mạnh tay ςướק đoạt e là không có dễ như vậy....
Làm không khéo sẽ dẫn đến hai nước giao tranh, mất nhiều hơn được!
Cầm phi thiếu chút nữa thì hộc máu, gương mặt mỹ diễm tức đến nhăn nhó: "Tiểu súc sinh Kỳ Tô này bán phối phương cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, mà không biết đem hiếu kính cô cô ta? Kỳ gia đúng là đã uổng công nuôi lớn nó!"
"Cầm phi nương nương, tiểu súc sinh kia đúng là rất quá đáng, thà bán cho hoàng tử ngoại bang chứ không bán cho Lưu Phong Quốc ta! Thật sự là một con bạch nhãn lang chân chính!"
Lý tướng quân vốn dĩ chỉ nói theo Cầm phi, ai biết sau khi nói xong lại chọc điên Cầm phi hơn.
"Cái gì mà bán cho Lưu Phong Quốc? Bổn cung chẳng những là quý phi, mà còn là cô cô của Kỳ Tô, lấy đồ của nó là vinh hạnh cho nó, dựa vào cái gì mà đòi tiền?"
Cầm phi siết chặt nắm đấm, nếu giờ này Kỳ Tô đứng trước mặt bà ta, bà ta khẳng định sẽ không nhịn được mà giết Kỳ Tô!
"Nương nương, chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như vậy?" Lý tướng quân cẩn thận dò hỏi.
Cầm phi giận đến xanh mặt: "Tụ Linh Dược Đường, bổn cung không có cách nào đoạt lấy. Tuy nhiên, tha cho Kỳ Tô là không có khả năng! Chỉ là hiện tại bổn cung còn có chuyện quan trọng phải làm. Ngày mà hoàng nhi bổn cung đăng cơ, cũng là ngày diệt vong của huynh muội Kỳ Tô!"
Gương mặt Cầm phi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, thân thể mềm mại run lên, toát đầy hàn khí.
So sánh mà nói, đối phó Mộc Tuyết Hinh càng quan trọng hơn đối phó Kỳ Tô.....
Cho nên, bà ta tạm thời tha cho Kỳ Tô một mạng!
"Lý tướng quân, theo bổn cung đi xem hoàng thượng!"
Cầm phi hít sâu một hơi, đứng dậy từ trên ghế quý phi.
Thời gian uống thuốc của hoàng thượng đã qua, chắc là Vu thái ý cũng đã làm xong nhiệm vụ.....
________
Tẩm cung hoàng đế.
Tiểu hoàng tử quỳ bên giường hoàng đế khóc ngất, giống như hoàng đế đã ૮ɦếƭ rồi.
Có điều, tiểu hoàng tử luôn úp mặt xuống giường, nên không có ai nhìn thấy được biểu cảm thật sự của tiểu hoàng tử. Kỳ thật tiểu hoàng tử chỉ gào khan vậy thôi, mặt không có lấy một giọt nước mắt.
Tuy nhiên, tiếng gào khóc thê lương của tiểu hoàng tử vẫn làm các đại thần canh giữ ở tẩm cung cảm động.
"Aiz, tiểu hoàng tử thật hiếu thuận, hầu như mỗi ngày đều đến thăm hoàng thượng, ngược lại, tứ công chúa không biết đã đi nơi nào?"
"Người hoàng thượng yêu thương nhất chính là tứ công chúa, hiện tại xem ra công chúa thật là không đủ hiếu thuận! Còn không bằng một góc nhỏ của tiểu hoàng tử."
Chúng đại thần lắc đầu than thở, trong mắt đều là phản cảm.
Có lẽ là do mấy ngày nay không thấy Mộc Tuyết Hinh xuất hiện ở tẩm cung hoàng đế, làm cho mọi người thấy lạnh tâm.
Suy cho cùng, người hoàng thượng sủng ái nhất chính là tứ công chúa!
"Tham kiến Cầm phi nương nương!"
Ngoài cửa truyền tới âm thanh hành lễ.
Ngay sau đó, Cầm phi đẩy cửa bước vào, chậm rãi đi đến bên giường của hoàng đế.
"Tứ công chúa còn chưa tới sao?" Ánh mắt Cầm phi mang theo tia bất mãn: "Tứ công chúa này cũng thật là, hoàng thượng đã bệnh thành như vậy rồi, còn không biết đến chăm sóc mấy ngày. Hôm qua tứ công chúa còn tới tìm bổn cung, nói là tình đầu ý hợp với Kỳ Mặc của Kỳ gia, muốn bổn cung thay hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn."
"Cái gì?"
Không gì ngạc nhiên, câu nói này của Cầm phi như một cây gậy sắt đánh mạnh xuống, làm tất cả chúng đại thần đang có mặt phải thất kinh.
"Tứ công chúa muốn gả cho Kỳ Mặc? Không phải tứ công chúa có hôn ước với Kỳ Tô sao?"
"Tuy Kỳ Tô đã bị trục xuất khỏi Kỳ gia, nhưng hiện giờ hoàng thượng đang lâm trọng bệnh, sao tứ công chúa lại có thể nghĩ tới nhi nữ tư tình ngay trong lúc này mà bỏ mặc hoàng thượng không màng chứ?"
Lần này, chúng đại thần thật sự bất mãn với cách hành xử của Mộc Tuyết Hinh, chỉ có một số ít đại thần là vẫn tin rằng công chúa không có bất hiếu như vậy.
Cầm phi âm thầm cong môi mỉm cười, rũ mi che giấu vẻ đắc ý trong mắt, lẳng lặng nhìn người đàn ông cao quý đang nằm trên giường bệnh, một tia ác ý chợt lóe lên nơi đáy mắt bà ta.
Hoàng thượng, nếu ngài đã yêu thương tứ công chúa như vậy, lại không quên được hoàng hậu, vậy qua mấy ngày nữa thần thiếp sẽ để một nhà ba người các người được đoàn tụ.
"Tứ công chúa!"
Giữa lúc Cầm phi còn đang nghĩ nên Tra t** Mộc Tuyết Hinh thế nào, thì bên ngoài chợt vang lên tiếng hành lễ của cung nữ.
Chợt, Mộc Tuyết Hinh mặc một bộ y phục màu hồng nhạt đi vào, nàng vừa liếc mắt đã thấy Cầm phi cũng đang ở trong phòng, ánh mắt Mộc Tuyết Hinh liền hiện lên tia căm hận.
"Tứ công chúa, công chúa rốt cuộc cũng tới rồi!" Cầm phi cong môi cười nhạt: "Ta còn tưởng công chúa không quan tâm đến hoàng thượng nữa chứ, như vậy đúng là uổng công hoàng thượng đã sủng ái công chúa!"
Mộc Tuyết Hinh hừ lạnh: "Chẳng lẽ cứ canh giữ bên cạnh phụ hoàng thì mới xem là hiếu thảo à? Có hơi sức này, còn không bằng nghĩ xem làm sao cứu phụ hoàng."
"Vậy công chúa đã tìm được biện pháp cứu hoàng thượng chưa?" Ánh mắt Cầm phi chợt lóe, dịu dàng hỏi.
Mộc Tuyết Hinh cắn môi: "Tạm thời chưa có! Nhưng ta sẽ nỗ lực cứu người!"
"Phải không?" Cầm phi cười lạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ chế giễu.
Những đại thần đang có mặt nhìn một màn này, không nhịn được bèn lên tiếng chỉ trích.
"Công chúa điện hạ, hoàng thượng không còn nhiều thời gian nữa, nếu công chúa còn nhớ đến hoàng thượng đã yêu thương người nhiều năm, thì mấy ngày này nên ở bên cạnh canh giữ hoàng thượng mới đúng."
Người nói lời này chính là cha của Liễu Nguyệt, nội các đại thần_Liễu Nghị.
"Không sai!" Tiêu thái phó cũng nhìn Mộc Tuyết Hinh bằng ánh mắt không tán đồng: "Liễu đại nhân nói có lý! Công chúa vừa đến đã chỉ trích Cầm phi và tiểu hoàng tử, nhưng chính Cầm phi và tiểu hoàng tử mới là người luôn ở bên cạnh chăm sóc hoàng thượng. So sánh với nhau, tứ công chúa người cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu. Càng hoang đường hơn là trong thời điểm mấu chốt này còn đi xin Cầm phi nương nương thay hoàng thượng ban hôn cho người."
"Công chúa điện hạ, người tình đầu ý hợp cùng Kỳ Mặc là chuyện của các người, nhưng hoàng thượng còn đang trọng bệnh, người lại chỉ lo nhi nữ tư tình? Người không sợ làm hoàng thượng thất vọng sao?" Liễu Nghị căm giận nói, biểu tình có chút đau đớn khôn cùng.
Mộc Tuyết Hinh lập tức trợn tròn hai mắt.
Mộc Tuyết Hinh nàng tình đầu ý hợp với Kỳ Mặc? Còn xin Cầm phi tứ hôn?
Người đàn bà này có còn biết xấu hổ là gì không?
Ngay lập tức, Mộc Tuyết Hinh giận dữ trừng mắt nhìn Cầm phi: "Cầm phi, bà đúng là tiểu nhân vô sỉ! Lại dám bôi nhọ thanh danh ta? Ta tình đầu ý hợp với Kỳ Mặc khi nào? Rõ ràng là bà muốn bắt ta làm thiếp cho Kỳ Mặc!"
Lời Mộc Tuyết Hinh vừa dứt, ánh mắt của chúng đại thần lập tức hướng về Cầm phi.
Cầm phi giật mình che kín miệng, nhìn Mộc Tuyết Hinh bằng ánh mắt đau lòng, giống như đang lên án, hỏi Mộc Tuyết Hinh vì sao lại vu khống bà ta.
Cũng cùng lúc đó, Cầm phi nhân lúc không ai để ý giẫm nhẹ lên chân tiểu hoàng tử một cái.
Tiểu hoàng tử liền nước mắt giàn giụa, hét lên rồi nhào về phía Mộc Tuyết Hinh.
"Ngươi, đồ nữ nhân xấu này, ngươi vu oan mẫu phi ta, ta tận mắt nhìn thấy ngươi và Kỳ Mặc biểu ca ở bên ngoài hẹn hò vụng trộm, ta cũng nhìn thấy ngươi quỳ xuống cầu xin mẫu phi ta ban hôn cho ngươi."
Tiểu hoàng tử đánh mạnh từng quyền lên người Mộc Tuyết Hinh.
Theo lý mà nói, Mộc Tuyết Hinh chỉ cần một tay cũng có thể đánh bay tiểu hoàng tử, nhưng mà lúc này, Lý tướng quân đang phóng uy áp ra ngoài, làm toàn thân Mộc Tuyết Hinh không thể cử động.
Mà uy áp của Lý tướng quân chỉ nhằm vào một mình Mộc Tuyết Hinh, nên không ai phát hiện.
"Nữ nhân xấu, uổng công phụ hoàng thích ngươi như vậy, ngươi chính là vết nhơ của hoàng tộc, làm hoàng tộc ta mất hết thể diện."
Tiểu hoàng tử càng đánh càng mạnh tay hơn.
Mộc Tuyết Hinh đau đến không ngừng hít khí lạnh, nàng hung tợn trừng mắt nhìn tiểu hoàng tử.
Sau đó.....
Mộc Tuyết Hinh rõ ràng không hề cử động, nhưng cả người tiểu hoàng tử lại đột ngột lảo đảo lui về sau, rồi ngã phịch xuống đất.
"Hoàng nhi!"
Cầm phi nhanh chân bước tới, đỡ tiểu hoàng tử dậy, bà ta vô cùng đau lòng nhìn Mộc Tuyết Hinh: "Lúc trước khi công chúa tới tìm bổn cung, khẩn cầu bổn cung tứ hôn cho người, còn nhờ bổn cung gánh cái tiếng xấu bắt ép công chúa xuất giá, như vậy thì công chúa có thể tránh được tiếng nhơ bất hiếu. Tuy nhiên, bổn cung không đành lòng lừa gạt hoàng thượng, cho nên mới nói ra mọi chuyện."
"Nhưng mà......" Cầm phi rơi nước mắt: "Bổn cung không ngờ công chúa lại trở mặt, vu khống ngược lại bổn cung, chỉ vì bổn cung đã vạch trần bộ mặt thật của công chúa trước mặt người khác."
"Công chúa vu khống bổn cung thì cũng thôi đi, nhưng sao còn thương tổn tới hoàng nhi của bổn cung? Nó chỉ là một đứa bé, dù có gì không đúng đi nữa, thì người làm hoàng tỷ như công chúa sao lại không thể rộng lượng một chút chứ?"
Mộc Tuyết Hinh chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy, trong nhất thời tức đến run rẩy cả người, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cắt không còn giọt máu.
"Ta không có động đến nó, là nó luôn đánh ta!"
"Tứ công chúa!" Cầm phi ôm tiểu hoàng tử đứng dậy, đau thương nhìn Mộc Tuyết Hinh, ánh mắt bà ta không có chút tức giận nào, chỉ có vẻ hận sắt không thể rèn thành thép: "Công chúa nói công chúa không có đánh hoàng nhi? Vậy tại sao hoàng nhi bỗng dưng té ngã?"
Mộc Tuyết Hinh chậm rãi khép hai mắt lại, rất lâu sau, nàng đột ngột mở bừng mắt ra.
Đôi mắt trong suốt kia đã không còn chút cảm xúc dư thừa nào.
"Thứ nhất, bổn công chúa không động một ngón tay nào đến nó, cũng không muốn gánh cái tội danh này. Thứ hai, cho dù bổn công chúa thật sự đánh nó thì thế nào? Là nó động thủ trước! Bổn công chúa chỉ muốn cảnh cáo các ngươi một câu, người đang làm, trời đang nhìn! Làm nhiếu chuyện xấu, ắt có ngày chịu báo ứng!"
"Nữ nhân hư, ngươi mới chịu báo ứng! Ngươi sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế!" Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn Mộc Tuyết Hinh.
Mẫu phi đã nói, chính vì có nữ nhân hư này nên phụ hoàng mới không nhìn đến nó.
Là nữ nhân hư này ςướק mất phụ hoàng!
Cho nên, ả đáng ૮ɦếƭ!
Mộc Tuyết Hinh hừ lạnh, nhìn về phía hoàng đế đang nằm trên giường, nói: "Lần này ta đến là muốn đưa phụ hoàng đi!"
"Không được!"
Người lên tiếng phản đối đầu tiên chính là Liễu Nghị. Ông ta nhíu mày, nói: "Hoàng thượng bện*** như vậy, không chịu nổi vất vả, công chúa muốn đưa hoàng thượng đi đâu?"
"Bổn công chúa muốn đưa phụ hoàng xuất cung, đến phủ công chúa!"
Trước giờ hoàng đế luôn rất yêu thương Mộc Tuyết Hinh, ngoại trừ cung điện trong cung, còn ban cho nàng một tòa phủ đệ bên ngoài cung. Có điều, Mộc Tuyết Hinh không thường ở lại phủ đệ ngoài cung.
Cho nên, trong phủ công chúa chỉ có vài hạ nhân phụ trách quét dọn, không có nha hoàn hầu hạ nào.
Ánh mắt Cầm phi lóe sáng.
Bà ta vốn muốn *** Mộc Tuyết Hinh ở lại tẩm cung hoàng đế, đợi đến khi hoàng đế độc phát, liền có thể đổ hết lên người Mộc Tuyết Hinh.
Ai ngờ, tiện nhân này lại muốn đưa hoàng đế đi?
Như vậy, càng thuận lợi cho mưu kế của bà ta hơn.
"Công chúa, người làm vậy sợ là không ổn! Hoàng thượng xuất cung không có thái y bên cạnh, làm sao chữa trị?"
"Thái y?"
Mộc Tuyết Hinh cười lạnh: "Phụ hoàng vốn dĩ chỉ âu sầu thành bệnh, nếu điều dưỡng tốt thì sẽ khang phục. Không đến nỗi như bây giờ. Thế mà hiện tại phụ hoàng lại hôn mê bất tỉnh, còn không phải là do đám lang băm các ngươi hại hay sao? Yên tâm! Bổn công chúa tự biết tìm danh y chữa trị cho phụ hoàng, nếu trị không khỏi, bổn công chúa nguyện lấy mạng mình tạ tội!"
Tìm danh y?
Trên đời này còn có danh y nào có thể chữa khỏi cho phụ hoàng sao?
Nàng đưa phụ hoàng đi, cũng chỉ vì không muốn mỗi lần tiến cung đều nhìn thấy mẹ con Cầm phi, thà xuất cung, ở bên ngoài an tĩnh cùng phụ hoàng trải qua mấy tháng còn lại này.
Hơn nữa, nàng đã có ý định khi phụ hoàng băng hà thì sẽ đi theo người, tốt hơn là trở thành tiểu thiếp Kỳ Mặc.
"Liễu đại nhân....."
Mắt thấy Liễu Nghị còn muốn nói gì đó, Cầm phi lập tức cắt ngang: "Nếu công chúa đã có tấm lòng này, vậy chúng ta cứ thanh toàn cho công chúa đi! Bổn cung có thể xuất cung đi thăm hoàng thượng cũng được."
Hoàng đế bện*** không dậy nổi, người có quyền lớn nhất trong cung chính là Cầm phi.
Bà ta đã mở miệng, những người khác cũng không thể tiếp tục phản đối.
Mộc Tuyết Hinh lạnh lùng đảo mắt qua nhìn Cầm phi, lạnh giọng phân phó: "Người đâu, đưa phụ hoàng đi! Còn nữa, trong khoảng thời gian này, phủ công chúa từ chối tiếp kiến người không phận sự!"
Người không phận sự trong miệng Mộc Tuyết Hinh đương nhiên là Cầm phi.
Mặt Cầm phi biến sắc, nhưng đã khôi phục lại bình thường ngay lập tức, khóe môi bà ta cong lên thành nụ cười âm độc.
Mộc Tuyết Hinh, ta cho ngươi đắc ý thêm vài ngày. Ba ngày sau, chính là ngày ૮ɦếƭ của ngươi!
______________
Cùng lúc đó, trong sân viện Kỳ gia, Vân Lạc Phong đang yên tĩnh ngồi trong đình hóng mát, nghe Kỳ Tô báo cáo.
"Vân cô nương, tuy Lý tướng quân đưa người đến náo loạn một trận, nhưng Tụ Linh Dược vẫn được bán hết ra ngoài, cả ba con rối cũng giao dịch thành công. Hơn nữa.... Còn có người thật sự lấy ra được Vẫn Thiết Tâm!"
Vẫn Thiết Tâm?
Con ngươi Vân Lạc Phong khẽ động, có Vẫn Thiết Tâm rồi, nàng có thể tạo ra con rối giống Vân Dực!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc