Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 365

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Hiện giờ Kỳ Tô hắn đang hợp tác với nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, cộng thêm có con rối và Tụ Linh Dược, tin rằng không lâu nữa thôi, Kỳ gia sẽ bị hắn đánh bại!
"Ca ca!" Kỳ Linh căng thẳng, theo bản năng nắm chặt tay Kỳ Tô, gắt gao cắn môi: "Chúng ta phải về Đế Thành sao?"
Nơi đó có thể nói là ác mộng của Kỳ Linh....
Hiện tại, chỉ cần nghe thấy hai chữ Đế Thành, cả người Kỳ Linh sẽ run rẩy không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy.
"Tiểu Linh, trước kia chúng ta chật vật rời đi, hiện giờ là phong quang trở về!" Kỳ Tô trấn an trái tim nhỏ bé của Kỳ Linh: "Hơn nữa, chẳng lẽ muội không muốn gặp lại mẫu thân sao?"
Cả người Kỳ Linh cứng đờ, cô bé cúi đầu, rất lâu sau mới ngước mặt lên: "Muội không cần mẫu thân, muội chỉ cần dì Vân!"
Kỳ Tô bất đắc dĩ cười khổ. Một năm trước, thời điểm hắn và muội muội bị đuổi đi, mẫu thân ruột của họ vô năng vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Nhưng chuyện này có thể trách mẫu thân được sao?
Trước kia, khi sư phụ vẫn còn, địa vị của mẫu thân ở Kỳ gia rất cao, phụ thân cùng rất tôn trọng mẫu thân.
Thế nhưng.....
Sau khi sư phụ biến mất được một năm, những người đó cho rằng sư phụ đã ૮ɦếƭ, địa vị của mẫu thân liền không bằng cả một nha hoàn.
Đã vậy mẫu thân còn không có thiên phú, dù sư phụ có muốn giúp mẫu thân tăng cao thực lực cũng vô dụng.
Cho nên, trong chuyện này, quả thật không thể trách mẫu thân....
"Ca ca, muội không muốn làm phế vật!" Kỳ Linh ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn như có ánh sáng rạng ngời lóe lên: "Muội muốn tu luyện, dù có khổ cách mấy muội cũng tuyệt đối không bỏ cuộc. Đợi muội có đủ thực lực, muội có thể đi Thiên Phạt Sâm* tìm dì Vân, dì Vân chắc chắn vẫn còn sống...."
(*nguyên văn là Thiên Phạt Chi Sâm. Sâm nghĩa là khu rừng rậm rạp, cũng đồng nghĩa với từ Lâm là rừng, khu rừng. Từ Chi có nghĩa là của, hoặc được dùng làm trợ từ nối liền. Nghĩa của Thiên Phạt Chi Sâm là khu rừng rậm rạp tên Thiên Phạt. Về nghĩa thì Sâm và Lâm giống nhau, thỉnh thoảng sâm lâm cũng được ghép lại thành 1 từ, Thiên Phạt Lâm nghe hay và dễ hiểu hơn Thiên Phạt Sâm, nhưng vì sợ một số đọc giả khó tính nên Sa giữ từ Sâm lại.)
"Tiểu Linh, thân thể muội sẽ không chịu nổi...."
Tim Kỳ Tô run lên, hắn rũ mắt nhìn bé gái trước mặt, từ đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Ca ca, muội muốn thử lần nữa..."
Trong nội tâm nhỏ bé của Kỳ Linh, vẫn luôn kiên định tin rằng, chỉ cần cô bé có thể tu luyện thì Vân Nguyệt Thanh sẽ trở về bên cạnh huynh muội cô bé.
Vân Lạc Phong đứng bên cạnh đôi huynh muội này, đôi con ngươi đen nhánh sâu lắng, giống như đang suy tư điều gì đó.
"Ca ca, Linh nhi không sợ đau, cũng không sợ ૮ɦếƭ! Muội chỉ muốn dì Vân trở về!"
Nếu cho Kỳ Linh cơ hội chọn lựa lại lần nữa, cô bé tuyệt đối sẽ không để Vân Nguyệt Thanh đi mạo hiểm.
Cô bé thà làm phế vật cả đời, cũng không muốn đẩy Vân Nguyệt Thanh vào hiểm cảnh.
Có điều, năm đó Kỳ Linh hãy còn ngây thơ, vô tri, căn bản không hề biết Vân Nguyệt Thanh đi làm gì, mãi cho đến sau này hiểu chuyện hơn, cô bé mới biết tại sao không còn thấy người nữ tử ấm áp như mẫu thân kia đâu nữa.
"Tiểu nha đầu muốn thử, vậy thì cứ để cô bé thử đi!"
Ngay lúc Kỳ Tô định không đồng ý, thì một giọng nói đột ngột vang lên làm hắn nao núng.
Rất nhanh, Kỳ Tô đã hồi thần lại, bèn lắc đầu cười khổ: "Vân cô nương, thể chất Tiểu Linh có chút đặc thù, lúc tu luyện sẽ chịu rất nhiều thống khổ, nếu *** tiếp tục tu luyện, chắc chắn sẽ bị bạo huyết mà ૮ɦếƭ."
Dứt lời, Kỳ Tô liền nhìn về phía Kỳ Linh, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Khi Tiểu Linh vừa tròn hai tuổi, sư phụ liền dạy con bé tu luyện, đồng thời cũng phát hiện ra thể chất khác thường của con bé, chính vì vậy sư phụ mới đi Thiên Phạt Sâm, muốn tìm kiếm một loại linh dược có tên là Cửu Tinh Linh Quả. Loại linh dược này có thể giúp Tiểu Linh tu luyện, nào ngờ sư phụ đi một lần, lại là một đi không trở lại..."
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, nàng phạt hiện Kỳ Linh ngoài việc có thể chất đặc thù ra, thì tiểu nha đầu này còn có trí nhớ siêu phàm.
Theo lý mà nói, ký ức trước hai tuổi đều rất dễ quên đi, thế mà cô bé lại nhớ rõ ràng rành mạch, lại càng khắc sâu những ký ức về Vân Nguyệt Thanh.
"Nếu ngươi tin tưởng, thì cứ giao Kỳ Linh cho ta, ta sẽ giúp con bé!"
Vân Lạc Phong trầm ngâm thật lâu rồi mới hơi ngẩng đầu lên, nói.
Đừng nói là Cửu Tinh Linh Quả, dù chỉ là Cửu Tinh Quả thì cũng đã rất khó tìm. Tất cả đều cần phải đi Thiên Phạt Sâm.
Cho nên, nàng chỉ có thể dùng biện pháp khác giúp Kỳ Linh.
Kỳ Tô ngẩn người, rồi hơi nhíu mày trầm tư.
Không phải hắn không tin Vân Lạc Phong, mà chuyện để Kỳ Linh tu luyện này, thật sự là không có khả năng.
Vì thế, sau khi trầm tư suy nghĩ rất lâu, Kỳ Tô nhìn Kỳ Linh: "Chuyện này vẫn nên để Tiểu Linh tự mình quyết định, ta không thể làm chủ thay muội ấy."
Từ sau khi Kỳ gia chật vật bỏ chạy, đám đông cũng đã giải tán, nơi này ngoại trừ thủ hạ của Kỳ Tô thì cũng chỉ còn lại mấy người Tề lão nhị.
"Muội muốn đi theo Vân tỷ tỷ!"
Kỳ Linh không cần suy nghĩ đã đưa ra quyết định.
Dù Kỳ Tô đã sớm biết Kỳ Linh sẽ lựa chọn như vậy, nhưng vẫn cảm thấy chấn động: "Tiểu Linh, muội thật sự muốn làm vậy?"
"Dạ!" Kỳ Linh gật đầu, sau đó hai mắt bỗng đỏ lên: "Muội muốn tìm dì Vân! Cũng... Cũng không muốn bị cha bán!"
"Nếu muội đã quyết định như vậy, thì con đường này, muội nhất định phải kiên trì đi tới cùng!" Kỳ Tô hít sâu một hơi, rồi vỗ vỗ vai Kỳ Linh: "Bất luận thế nào, ca ca cũng sẽ ủng hộ muội."
Vân Lạc Phong giơ tay, kéo Kỳ Linh đến cạnh mình, xong mới giương mắt nhìn Kỳ Tô, khuôn mặt tuyệt sắc tà khí khẽ cong môi cười.
"Ta muốn mang nha đầu này đi một tháng. Trong một tháng này, ngươi chuẩn bị chuyện đến Đế Thành. Ngoài ra,...."
Lúc đầu, giọng điệu Vân Lạc Phong nói những lời này rất bình thường, nhưng càng về sau, giọng nói không còn nghe được nhờ thông qua lỗ tai nữa, mà là trực tiếp nổ vang trong đầu.
Linh hồn truyền âm!
Nhưng cái khiến Kỳ Tô khiếp sợ hơn chính là nội dung của linh hồn truyền âm.
Lại là phối phương Tụ Linh Dược?
Vân cô nương lại trực tiếp truyền dạy phối phương Tụ Linh Dược cho mình? Hơn nữa còn bảo mình tự phối chế linh dịch?
"Ta tạm thời giao nhẫn không gian của ta cho ngươi bảo quản, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng!"
Vân Lạc Phong tháo nhẫn không gian ra, đưa đến trước mặt Kỳ Tô.
Kỳ Tô dùng tinh thần lực dò xét nhẫn không gian một lần, sắc mặt càng lúc càng kinh ngạc lẫn chấn động.
Đây.... Đây tất cả đều là linh dược dùng để phối chế Tụ Linh Dược? Vân cô nương làm sao có được nhiều linh dược như vậy? Thậm chí còn nhiều hơn cả Kỳ gia.
Tuy nhiên, Kỳ Tô biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Đặc biệt là thời điểm có nhiều người như bây giờ. Cho nên, tất cả câu hỏi đều bị nuốt ngược vào bụng.
Nội tâm Kỳ Tô cũng âm thầm hạ quyết tâm, cả đời này tuyệt đối sẽ không phản bội Vân Lạc Phong, càng không cô phụ lòng tin của nàng.
Thực tế, Vân Lạc Phong đem phối phương và linh dược giao cho Kỳ Tô cũng không phải là hành vi lỗ mãng.
Thứ nhất là vì hai huynh muội bọn họ đã phát lời thế với thiên đạo.
Thứ hai là vì Kỳ Linh hiện đang ở bên cạnh nàng.
Trên đời này, Kỳ Linh chính là người thân quan trọng nhất của Kỳ Tô, hắn ta đã dám giao muội muội cho nàng, vậy sao nàng không thể giao phối phương cho hắn?
Huống hồ, Kỳ Tô còn đang làm việc cho nàng, nàng là người nghi người không dùng, dùng người thì không nghi! Đã chọn hắn, vậy nàng sẽ không nghi ngờ.
"Kỳ Linh, chúng ta đi!" Vân Lạc Phong nắm tay Kỳ Linh, quay đầu lại nhìn Kỳ Tô: "Một tháng sau, ta sẽ dẫn Kỳ Linh về tìm ngươi."
________
Sơn mạch.
Hung hiểm cùng cực.
Trong sơn mạch đầy bụi rậm, bạch y nữ tử tay trái đang cầm kiếm chặt bỏ bụi gai trên đường, tay phải dắt theo một bé gái xinh xắn đáng yêu vô cùng.
"Nơi này chính là chỗ sâu nhất trong Linh Xuyên Sơn, chắc là sẽ không có ai quấy rầy chúng ta. Kỳ Linh, muội chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Bạch y nữ tử dừng bước, nhìn bé gái đáng yêu kia, hỏi.
Bé gái khẽ gật đầu, trong đôi mắt tròn xoe sáng ngời là một mảnh kiên định.
"Chuẩn bị xong rồi!"
Vân Lạc Phong mỉm cười hơi có chút gian xảo: "Ta không có linh quả giúp muội, cho nên có thể có hơi đau, nếu muội chống đỡ được, vậy sau này muội sẽ không còn là phế vật nữa."
Kỳ thật, thời điểm lần đầu tiên gặp Kỳ Linh, Vân Lạc Phong đã biết có thể dùng cách gì giúp cô bé.
Thế nhưng, quá trình này rất thống khổ, cô bé còn nhỏ như vậy sao có thể chịu nổi?
Cho nên, Vân Lạc Phong chưa từng nói sẽ giúp cô bé, mãi cho đến mấy ngày trước, ở trước cửa dược đường Kỳ gia, chính miệng Kỳ Linh nói có thể chịu khổ, không sợ ૮ɦếƭ, thì Vân Lạc Phong mới quyết định giúp cô bé.
"Tỷ tỷ, Linh nhi không sợ!"
Hai mắt Kỳ Linh sáng rực, ánh sáng trong mắt cô bé tựa như ánh mặt trời, tràn ngập hy vọng.
"Vậy bây giờ muội ngồi xuống, thử tu luyện, phương pháp tu luyện chắc muội đã biết, mặc kệ lát nữa có đau đớn thế nào, muội cũng phải kiên trì, ta sẽ không để muội ૮ɦếƭ!"
Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn Kỳ Linh, kiên định nói.
"Dạ!"
Kỳ Linh khoanh chân ngồi xuống, trong đầu hồi tưởng lại phương pháp tu luyện mà Vân Nguyệt Thanh từng dạy, tích tắc sau đó, linh khí quanh người cô bé hội tụ, dần dần hình thành sương mù dày đặc.
Làn sương kia xuyên qua lỗ chân lông của Kỳ Linh, đang muốn chui vào trong cơ thể cô bé, thì đúng ngay vào lúc này, một cơn đau đớn khủng khiếp bỗng truyền tới, làm cả người Kỳ Linh run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt tái nhợt đi.
Đồng thời, cùng lúc đó....
Một bàn tay đặt lên lưng Kỳ Linh, lực lượng ấm áp truyền vào cơ thể cô bé, giúp cô bé giảm bớt đau đớn.
Nhưng Kỳ Linh tu luyện, không giống như việc Vân Tiêu moi tim trích máu lúc trước.
Linh khi trong không gian thần điển có thể làm Vân Tiêu không cảm nhận được cơn đau lúc moi tim, nhưng lại không cách nào xóa bỏ hết thống khổ của Kỳ Linh.
Vì thế, mỗi khi linh khí đi vào, cô bé sẽ đau đớn khắp người, môi nhỏ cắn chặt, không rên một tiếng.
"Kỳ Linh, nếu muội không kiên trì nổi cũng không sao, chờ sau khi tìm được linh quả, ta có thể giúp muội tu luyện lại lần nữa."
Giọng Vân Lạc Phong truyền tới từ phía sau, lại không làm tâm tư nhỏ của Kỳ Linh dao động dù chỉ một chút.
Vì đau đớn kịch liệt, khiến Kỳ Linh chỉ có thể ngắt quãng nghẹn ra bốn chứ: "Muốn tìm.... Dì Vân!"
Cô bé không thể bỏ cuộc!
Thấy Kỳ Linh như vậy, Vân Lạc Phong cũng không nói thêm, nàng im lặng vận khí giúp Kỳ Linh.
Linh khí này không thể giúp Kỳ Linh loại bỏ đau đớn, chỉ có thể đảm bảo tính mạng cô bé.
Chỉ cần Kỳ Linh có thể thành công hấp thu linh khí đả thông kinh mạch, thì sau này khi tu luyện sẽ không còn đau đớn nữa.
Bước đầu tiên này là quan trọng nhất!
Linh khí trong người càng lúc càng nhiều, những luồng linh khí kia đang mạnh mẽ khai thông kinh mạch, cũng vì linh khí hội tụ, nên mới làm cơ thể Kỳ Linh run lên.
Dù sao Kỳ Linh cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, cô bé có thể chịu đựng không hé răng kêu đau, nhưng không thể khống chế nước mắt của mình, rất nhanh, cả khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đều ướt đẫm nước mắt.
Nếu không nhờ trong lòng có một tín niệm chống đỡ, chỉ sợ cô bé đã sớm bỏ cuộc....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Sắc trời ban mai bị hoàng hôn thay thế.
Kỳ Linh đau đến muốn ngất xỉu, nhưng nhờ Vân Lạc Phong truyền linh lực vào người, nên đầu óc cô bé vô cùng tỉnh táo.
Cuối cùng.....
Ngay khoảnh khắc Kỳ Linh sắp không chống đỡ được nữa, thì uỳnh một tiếng, một tiếng nổ lớn dậy trời vang lên, tiếp đó Kỳ Linh không thể chống đỡ được nữa, cả người ngã quỵ xuống.
Khi thân thể Kỳ Linh sắp ngã xuống đất, một bàn tay bỗng đỡ lấy cô bé.
"Vân tỷ tỷ.... Muội có thành công không?"
Khóe miệng Kỳ Linh nở nụ cười thê thảm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cắt không còn chút máu, hơi thở mỏng manh, giống như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Vân Lạc Phong nhanh tay lấy một góc linh thảo trong không gian thần điển đút cho Kỳ Linh ăn, khi dược hiệu nhập thế, cô bé mới dần dần khá hơn.
"Có! Muội đã thành công! Từ nay về sau muội không còn là phế vật nữa!"
Nghe Vân Lạc Phong nói vậy, Kỳ Linh cũng không tỏ ra vui mừng, cô bé cúi đầu, uể oải nói: "Nếu trước kia muội hiểu chuyện hơn, muội chắc chắn sẽ không để cho dì Vân đi mạo hiểm, như vậy, dì Vân cũng sẽ không rời khỏi muội và ca ca..."
"Tỷ tỷ, tỷ biết không? Ngoại trừ ca ca, dì Vân là người tốt với muội nhất, còn tốt hơn mẫu thân muội! Một năm trước, muội và ca ca bị đuổi khỏi Kỳ gia, mẫu thân chỉ đứng bên cạnh nhìn..." Kỳ Linh vẫn cúi đầu: "Muội biết thực lực mẫu thân không cao, không chống lại phụ thân được, thế nhưng..... Tại sao ngay cả một câu mà mẫu thân cũng không dám nói? Dù chỉ nói một chữ thôi cũng được, như thế.... Ít ra muội cũng không khó chịu như vậy."
Kỳ Linh không hận mẫu thân mình, cũng không trách bà ấy, cô bé chỉ đau lòng vì mẫu thân quá nhu nhược, ngay cả một câu cũng không dám nói, chỉ trơ mắt nhìn huynh muội cô bé bị đuổi đi.
Ngay cả người không có chung chút huyết thống nào như dì Vân cũng vì cô bé mà mạo hiểm tính mạng, nhưng tại sao mẫu thân ruột thịt lại có thể nhút nhát đến như vậy?
Không phải có câu nói: dù nữ tử có yếu đuối mấy, nhưng một khi làm mẹ thì đều sẽ trở nên mạnh mẽ sao?
Nếu sau này cô bé có con, cô bé tuyệt đối sẽ không để con mình chịu uất ức.
"Còn may, bây giờ muội không còn là phế vật nữa, sau này muội có thể bảo vệ ca ca, muội còn muốn đến Thiên Phạt Sâm tìm dì Vân."
Khi nói dứt câu nói cuối cùng, hai mắt Kỳ Linh tỏa đầy ánh sáng, giống như thay đổi thành một người khác.
Kỳ thực, ngay cả Vân Lạc Phong cũng không hiểu, nàng và Kỳ Linh rõ ràng mới quen biết không được bao lâu, nhưng lại rất có hảo cảm với cô bé.
Loại hảo cảm này vừa gặp đã có, chính nàng cũng không biết tại sao lại như vậy.
"Kỳ Linh, vừa rồi ta truyền cho muội rất nhiều linh khí, số linh khí này vô cùng tinh khiết, hiện vẫn còn lưu lại trong người muội, bây giờ muội hãy hấp thu chúng, có thể giúp muội tăng lên thực lực của muội."
Kỳ Linh vừa nghe lời này liền ngoan ngoãn rời khỏi cái ôm của Vân Lạc Phong, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống hấp thu linh khí tồn đọng trong cơ thể.
___________
Lúc đầu, Vân Lạc Phong dự tính thời gian một tháng là đủ, ai ngờ Kỳ Linh tu luyện một lần lại mất hết ba tháng.
Trong ba tháng này, Vân Lạc Phong cũng tranh thủ tu luyện, thường đi tìm linh thú chiến đấu, cho nên tu vi của nàng được củng cố không ít, hoàn toàn đứng vững gót chân ở cảnh giới Thần Linh Giả.
Thu hoạch lớn hơn nữa của Vân Lạc Phong chính là, một tháng trước, nàng vô tình phát hiện một sơn động. Trong sơn động kia có không ít người ૮ɦếƭ, lại bởi vì nguyên nhân gì đó không ai biết, mà những người kia sau khi ૮ɦếƭ đều lưu lại tử khí, tập trung bên trong sơn động.
Vì thế, Vân Lạc Phong triệu hồi quân đoàn Khô Lâu.
Sau khi hấp thu hết tử khí, thực lực quân đoàn Khô Lâu đều tăng đến cảnh giới Thánh Linh Giả cao giai, khoảng cách đến cảnh giới Thần Linh Giả chỉ còn một bước.
Tuy quân đoàn Khô Lâu chỉ ở cảnh giới Thánh Linh Giả cao giai, nhưng Vân Lạc Phong có lòng tin, đối mặt với cường giả Thần Linh Giả, bọn họ cũng sẽ không thua.
Cùng với thực lực quân đoàn Khô Lâu tăng lên, những thế lực Vân Lạc Phong thu nạp trước kia cũng tăng trưởng không ít. Trong mấy tháng qua, đội quân Tầm Kim Thử liều mạng ăn linh thảo, linh dược, tất cả đều đã đột phá Thánh Linh Giả. Trà Sữa và chuột hậu cũng tới kề sát ngưỡng cửa đột phá cảnh giới Thần Linh Giả.
Đáng tiếc duy nhất chính là, Hỏa Hỏa và Trà Trà còn chưa tìm được phương pháp tăng thực lực. Còn về Tiểu Mạch thì không có gì cần lo lắng, thực lực của hắn là dựa vào không gian thần điển.
(*Trà Trà là linh thú linh khuyển Vân Lạc Phong thu được trong ảo cảnh của Tuyệt Thiên.)
Theo không gian thần điển mở rộng, thực lực Tiểu Mạch cũng tăng lên.
Tiểu Thụ gần đây cũng bắt đầu chăm chỉ tu luyện.
Lúc đầu, Tiểu Thụ là người mạnh nhất trong bọn họ, hiện tại mấy người Trà Sữa đều đã vượt mặt hắn, bảo Tiểu Thụ làm sao mà không nôn nóng? Cũng may thực lực trước đây của Tiểu Thụ đã đạt cảnh giới Nửa Bước Hư Không, đoán chừng Tiểu Thụ sẽ là người đầu tiên trong giới linh thú, tiên thụ đột phá Thần Linh Giả.
_____________
Linh Xuyên Sơn.
Một đoàn người đang bị một đám linh thú bao vây.
Được bảo vệ giữa đoàn người là một thiếu nữ dịu dàng mặc y phục hồng phấn, lớn lên cũng khá xinh đẹp đáng yêu. Có điều, trên người nàng ta lúc này nhuốm đầy máu, gương mặt khả ái có phần tái nhợt.
"Công chúa điện hạ, chúng thuộc hạ bảo vệ người rời khỏi nơi này trước."
Thống lĩnh thị vệ lên tiếng, mang theo nét mặt thấy ૮ɦếƭ không sờn.
(*sờn nghĩa là sợ, từ sờn chỉ xuất hiện trong câu thấy ૮ɦếƭ không sờn, nghĩa là không sợ ૮ɦếƭ.)
"Không được! Ta không thể đi!" Đáy mắt thiếu nữ kia toát lên sự sợ hãi, nhưng giọng nói lại thập phần kiên quyết: "Nếu ta bỏ đi, vậy nhiệm vụ sẽ lập tức thất bại."
"Công chúa, nếu người không đi, chẳng phải là để những kẻ kia được như ý nguyện sao? Bọn chúng cố ý để người đi tìm Huyền Tâm Thảo, chính là muốn lợi dụng linh thú ở Linh Xuyên Sơn này đối phó người."
Biểu tình thị vệ vô cùng nôn nóng, hắn ta nhìn đám linh thú hung mãnh kia, đáy mắt sầu lo không thôi.
Hoàng tộc không phải không có cao thủ, nhưng những kẻ kia sao có thể để công chúa đưa cao thủ theo? Bọn họ cố ý lợi dụng lòng hiếu thảo của công chúa để khích người đi tìm Huyền Tâm Thảo, như vậy, công chúa chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ!
Đám người kia, thật là đủ tàn nhẫn!
Ngay lúc thị vệ muốn khuyên công chúa lần nữa, thì một con linh thú khổng lồ bỗng xông lên, xé tan lòng *** hắn ta, thị vệ kia lập tức ngã xuống.
Cùng lúc đó, linh thú khác cũng đã lao đến trước mặt công chúa.
Công chúa bị dọa sợ, mặt mày trắng bệch, cả người không nhúc nhích nổi, đáy mắt ngập tràn hoảng sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh thú tấn công về phía mình.
Rầm!
Lúc công chúa cho rằng mình chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ, thì bỗng một tiếng động xé gió vang lên. Chỉ thấy từ phía sau, một nhánh cây phóng tới cắm vào gáy con linh thú kia.
Móng vuốt linh thú chỉ còn cách công chút một phân, thì rầm một tiếng, cả người nó từ giữa không trung rớt xuống đất thật mạnh.
Nhưng chuyện còn chưa kết thúc.....
Mấy linh thú đang chiến đấu cùng thị vệ, cùng một lúc đều bị nhánh cây tập kích, cả người bị ghim lên thân cây, không kịp phản kháng thì đã ૮ɦếƭ hết.
Mọi người đều sợ ngây người, nhìn lại theo hướng các nhánh cây phóng tới, tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một nữ tử thân mặc bạch y đi ra từ sau một thân cây.
Nữ tử này nhìn rất trẻ, ước chừng khoảng hai mươi, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, bất cứ ai cũng khó thể xem nhẹ.
"Cô nương, vừa rồi là cô nương cứu chúng tôi?"
Một thị vệ lễ độ chắp tay, hỏi.
Cô nương này trông rất trẻ, nhưng người có thể xuất hiện ở sâu trong Linh Xuyên Sơn thì sao có thể là người thường?
"A, Mộc tỷ tỷ, là tỷ?"
Giữa lúc mọi người đang suy đoán thân phận của bạch y nữ tử, thì một cái đầu nhỏ bỗng thò ra từ sau lưng nàng ta, véo von nói: "Vừa rồi Vân tỷ tỷ nói có người quấy nhiễu chúng ta tu luyện, nên tới xem thử, không ngờ người gặp chuyện không may lại là mọi người."
"Ngươi là....." Công chúa sửng sốt: "Ngươi là Kỳ Linh? Muội muội của Kỳ Tô? Sao muội lại ở nơi này?"
Sau khi nghe cuộc đối thoại nhỏ giữa hai người, Vân Lạc Phong mới chậm rãi thu lại khí thế.
Thì ra là người quen cũ của huynh muội Kỳ gia.
Kỳ Linh nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên: "Là Vân tỷ tỷ mang muội đến, tỷ ấy nói có cách giúp muội tu luyện, nên muội theo Vân tỷ tỷ đến đây. À, đúng rồi, Vân tỷ tỷ là sư phụ của muội, tỷ ấy không hề chê muội là phế vật."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc