Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 354

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Có người tới!"
Vân Lạc Phong giật mình, kéo tay Vân Tiêu, nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước!"
Nàng động ý niệm, cả hai người liền trở lại trong phòng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh gõ cửa.
"Chủ nhân, thuộc hạ đã mang nữ nhân kia về đến."
"Vào đi!"
Giọng nói Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, chậm rãi vang lên giữa màn đêm yên tĩnh.
Cửa phòng bị đẩy mở ra, tay Long Khê túm lấy một nữ nhân đi vào, trường bào màu lam của hắn nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, hắn vung tay một cái, ném Tần Lạc xuống đất.
Tần Lạc ho khan hai cái, phun một ngụm máu, cả người ả mềm nhũn như bông, dường như chẳng còn chút sức lực nào.
Mà hai mắt ả khi nhìn về phía Vân Lạc Phong thì tràn ngập ác ý.
"Hình như ả không thể rời khỏi Táng Thần Sơn, ngươi làm cách nào mà đem được ả đến đây?" Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi.
Long Khê chán ghét liếc mắt nhìn Tần Lạc: "Rất đơn giản! Thuộc hạ phế ả, ả tự nhiên có thể rời khỏi Táng Thần Sơn."
Tần Lạc bị nhốt trong Táng Thần Sơn, dưới tình huống bình thường, ả không thể rời khỏi Táng Thần Sơn, nếu không ả cũng không sử dụng phương pháp dùng phân thân để đi tìm Bạch Túc.
Thế nhưng, nếu muốn đem ả ra khỏi Táng Thần Sơn thì vẫn còn một cách khác.
Đó chính là biến ả thành phế vật!
Trên người Tần Lạc bị hạ một trận pháp, nên ả mới bị giam lỏng trong Táng Thần Sơn kia.
Tuy nhiên, trận pháp ấy chỉ hữu hiệu với linh giả, nếu ả thành phế vật, trận hiển nhiên không cần giải trừ cũng biến mất.
"Ta bảo ngươi giết ả!" Vân Tiêu lãnh khốc trừng mắt nhìn Long Khê: "Ngươi mang ả về đây làm gì?"
Long Khê bị Vân Tiêu trừng mắt thì bỗng rùng mình một cái, y vội vàng giải thích cho mình: "Chủ nhân, chủ mẫu, nữ nhân này nói trong Thất Châu Đại Lục có tồn tại một không gian thần bí, cho nên thuộc hạ mới cố ý đem ả về để chủ nhân và chủ mẫu xử trí."
Không gian thần bí?
Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, mỉm cười nhìn Tần Lạc đang quỳ rạp trên đất.
"Ngươi hẳn là biết ta muốn hỏi cái gì?"
Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi: "Ta sẽ không nói cho ngươi biết!"
"Phải không?" Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không nói: "Vậy ngươi đây là chuẩn bị thà ૮ɦếƭ không khuất phục?"
"Hừ!"
Tần Lạc hừ lạnh quay mặt đi, không thèm nhìn Vân Lạc Phong.
Ả thà ૮ɦếƭ chứ tuyệt đối không để cho bọn chúng được như ý.
"Trà Sữa!"
Vân Lạc Phong không thèm để ý đến Tần Lạc, nhàn nhạt phân phó: "Chắc các ngươi cũng đói bụng rồi, ả ta giao cho các ngươi!"
Vụt!
Ngay khi Vân Lạc Phong vừa dứt lời thì vô số Tầm Kim Thử đột ngột xuất hiện trong phòng.
Chỉ có điều, ánh mắt của tất cả Tầm Kim Thử đều có vẻ ai oán như nhau, dù chúng nó đói mấy cũng không muốn ăn thịt người đâu.
Thế nhưng, ánh mắt ai oán của số Tầm Kim Thử này rơi vào mắt Tần Lạc thì lại thành tham lam.
Ả ta lập tức kinh hoàng: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì? Ngươi còn không biết sao?" Vân Lạc Phong cười khẽ: "Ta là người không thích lãng phí thời gian. Long Khê mang ngươi từ Táng Thần Sơn về đây đã tiêu tốn không ít thời gian rồi, như vậy không giống với cách làm người của ta chút nào! Vừa hay, các Tầm Kim Thử của ta cũng đã lâu không có gì bỏ bụng, vậy thì thưởng ngươi cho chúng vậy!"
Ánh mắt tất cả Tầm Kim Thử càng thêm ai oán, không lâu trước đó chúng vừa chén một bữa linh dược trong không gian thần điển, nhưng sau đến miệng chủ nhân thì lại thành đã lâu không được ăn gì chứ?
Mà ngoại trừ linh dược thì mấy thứ đồ khác chúng đâu có nuốt trôi.
Dù nghĩ vậy, nhưng chúng cũng sẽ không làm Vân Lạc Phong xấu hổ. Tất cả chúng cùng nhìn về phía Tần Lạc, nhe nhe răng nhọn sắc bén, ánh mắt dữ tợn.
"Vân Lạc Phong, ngươi là một nữ nhân ngoan độc! Người như ngươi nhất định sẽ phải xuống địa ngục!" Tần Lạc hét lên chói tai, cả người run rẩy không thôi.
"Đa tạ khen tặng!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Đúng lúc ta cũng muốn biết địa ngục trong miệng thế nhân có hình dạng gì, nếu thật có cơ hội xuống địa ngục, vậy chính là vinh hạnh của ta!"
Tần Lạc khiếp sợ trợn mắt.
Người thường vừa nghe thấy địa ngục không phải sẽ khiếp sợ vỡ mật à?
Tại sao đến miệng nữ nhân này lại biến thành chuyện tốt hiếm có vậy chứ?
"Nhưng mà....." Vân Lạc Phong cười gian ác: "Dù ta thật sự có thể xuống địa ngục, thì ngươi cũng không nhìn thấy được! Bởi vì số Tầm Kim Thử này của ta đã cực kỳ đói bụng rồi, rất nhanh thôi, ngươi sẽ thành thức ăn của chúng, không biết mùi vị trở thành thức ăn cho Tầm Kim Thử như thế nào nhỉ? Răng của chúng rất sắc, một ngụm thui là có thể xé rách *** ngươi. Chỉ có điều miệng chúng quá nhỏ, bao tử cũng nhỏ, trong nhất thời không thể lập tức cắn ૮ɦếƭ ngươi được."
Theo mỗi một chữ Vân Lạc Phong thốt ra, thân mình Tần Lạc lại run lên một cái, sợ hãi trong mắt càng tăng thêm.
"Không! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta nói, cái gì ta cũng nói!"
Tần Lạc bị dọa vỡ mật, ả biết, nữ nhân này nhất định nói được làm được!
"Tại Thất Châu Đại Lục kỳ thực vẫn còn một không gian khác." Tần Lạc cắn cắn môi: "Không gian kia được chúng ta gọi là.... Linh Thần Đại Lục."
Linh Thần Đại Lục?
Vân Lạc Phong nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia trầm tư.
"Ta đã thấy lạ, nhiều năm như vậy, tại sao trên Đại Lục này lại không có ai đột ngột cảnh giới Thần?"
Tiểu Mạch bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, đáy mắt xẹt qua một tia thông suốt.
"Vạn năm trước, thế giới này không có phân chia nhiều đại lục như vậy. Mặc kệ là Long Khiếu Đại Lục, Vô Hồi Đại Lục, hay là Thất Châu Đại Lục, tất cả đều được gọi là Linh Thần Đại Lục."
Nghe lời này của Tiểu Mạch, trên mặt Tần Lạc lộ vẻ châm chọc: "Linh Thần Đại Lục? Chỉ có nơi đó của chúng ta mới xứng được gọi là Linh Thần Đại Lục mà thôi! Còn nơi này của các ngươi, các ngươi biết chúng ta gọi nó là gì không?"
"Chúng ta gọi nó là.... Nơi Vứt Bỏ!"
Một nơi chim chẳng thèm ị như thế này thì sao xứng có liên quan đến Linh Thần Đại Lục chứ?
"Vô tri!"
Tiểu Mạch cười lạnh: "Nếu ta đoán không lầm, thì chính là có kẻ đã phân chia Linh Thần Đại Lục ra, hơn nữa còn tạo ra một không gian khác, cho nên mới không có ai biết sự tồn tại của Linh Thần Đại Lục!"
Tiểu Mạch hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Còn về việc tại sao linh khí ở Thất Châu Đại Lục và hai đại lục kia lại loãng như hiện giờ, ngay cả một cây linh dược cũng không sinh trưởng được, đoán chừng là do kẻ tạo nên không gian kia đã hút hết linh khí ở nơi đấy đến đó, mới khiến cho người ở đây không thể đột phá đến Thần cảnh."
Để sinh trưởng thành linh dược, thảo dược cần rất nhiều linh khí, bằng không, cũng không đến mức bao nhiêu năm như vậy rồi mà lại không có một cây linh dược nào xuất hiện.
Tất cả đều là thảo dược bình thường, hoàn toàn không thể so sánh được với linh dược trong không gian thần điển của Vân Lạc Phong.
Tần Lạc vừa nghe Tiểu Mạch mắng mình vô tri thì định phản bác, ai ngờ tên tiểu tử này còn nhắc đến linh dược, tức khắc liền khiến ả trợn tròn hai mắt.
"Ngươi... Ngươi biết linh dược?"
Địa phương chim không thèm ị này lại có người biết đến linh dược?
"Linh dược? Ngươi đang nói cái này à?"
Đúng lúc này, Vân Lạc Phong khẽ trở tay, một cây linh dược màu tím liền xuất hiện trong tay nàng.
"Tử Linh Hoa?" Nội tâm Tần Lạc bị chấn động mạnh: "Linh dược, đây đúng thật là linh dược! Trong tay ngươi lại có linh dược? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"
Sắc mặt Tần Lạc trắng bệch, đầy về sợ hãi.
Đừng thấy Linh Thần Đại Lục có nhiều linh dược, kỳ thực linh dược là thứ trân quý vô cùng, cần đến mấy trăm năm mới có được một cây.
Hơn nữa, phẩm chất cây Tử Linh Hoa này so với cây mà ả nhìn thấy ở Hội Đấu Giá còn tốt hơn rất nhiều.
"Không gian kia ở nơi nào?" Vân Lạc Phong chậm rãi đến gần Tần Lạc, lạnh giọng hỏi.
Nàng vốn tưởng Thất Châu Đại Lục đã là đại lục cường đại nhất, nào ngờ vẫn còn một không gian thần bí khác mạnh hơn.
So với Linh Thần Đại Lục, nàng càng hứng thú với kẻ đã tạo ra nó hơn.
Một người có thể tạo ra cả một không gian, há có thể dùng chữ mạnh để diễn tả?
"Ta.... Ta không biết...." Tần Lạc gắt gao cắn chặt môi: "Ta chỉ biết.... Nếu như ngươi truyền tin tức Quỷ Đế đã đột phá cảnh giới Nửa Bước Hư Không ra ngoài, thì tự nhiên sẽ có người đến tìm hắn."
"Trừ cách này thì không có cách nào tự mình đến Linh Thần Đại Lục?"
"Phải! Linh khí tại Linh Thần Đại Lục vô cùng quý giá, người ở đó sẽ không lãng phí linh khí lên người của người ngoài. Sau khi ngươi đột phá đến Nửa Bước Hư Không, nếu bọn họ thấy ngươi có giá trị thì sẽ mang ngươi đến đó."
"Nửa Bước Hư Không là thực lực thấp nhất ở đó?" Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
"Không!" Tần Lạc lắc đầu: "Linh Thần Đại Lục cũng có người được sinh ra và lớn lên ở đó. Những người đó tất nhiên cũng phải bắt đầu từ cảnh giới thấp nhất trưởng thành lên. Bất quá ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây, người đạt tới Nửa Bước Hư Không chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn ở Linh Thần Đại Lục thì nhiều như lông trâu."
Tâm Vân Lạc Phong chìm xuống.
Nàng xác thật rất muốn hiểu biết thêm về Linh Thần Đại Lục. Bởi vì đợi người khác tìm đến cửa thì chẳng khác nào rơi vào thế bị động. Đây là chuyện mà nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
"Nếu không để ai biết Vân Tiêu đã đột phá Nửa Bước Hư Không, thì có phải sẽ không có ai tìm đến không?"
Tần Lạc nhìn Vân Lạc Phong: "Nửa Bước Hư Không chỉ là bước đột phá một nửa của Thần cảnh. Chờ khi ngươi đột phá đến cảnh giới Thần Linh, thiên địa sẽ xuất hiện dị tượng, đến lúc đó, người ở không gian kia tự khắc sẽ phát hiện."
Nói đến đây, Tần Lạc liền lộ vẻ nhạo báng.
"Bất quá.... Nơi này của các ngươi, linh khí quá loãng, vốn không đủ để đột phá Thần cảnh. Cho nên các ngươi hoàn toàn có thể yên tâm mà ngây ngốc sống qua ngày. Tiền đề là, thả ta ra!"
"Thả ngươi?" Vân Lạc Phong nhướng mày, nhếch mép cười khẩy nhìn Tần Lạc.
Bị ánh mắt nhìn thấu ý đồ của Vân Lạc Phong nhìn đến, đôi con ngươi của Tần Lạc tối lại: "Ta là người Tần gia ở Linh Thần Đại Lục, nếu ta ૮ɦếƭ, người Tần gia chắc chắn sẽ biết. Đến lúc đó các ngươi cũng gặp phiền phức."
"Ngươi cho rằng, người Linh Thần Đại Lục thật sự sẽ tới?" Vân Lạc Phong lại cười khẽ: "Nếu ta đoán không lầm, thì hẳn dưới tình huống bình thường, người Linh Thần Đại Lục tuyệt đối không thể đi ra ngoài."
Nội tâm Tần Lạc run lên, vội ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.
Nữ nhân này..... Lại có thể đoán biết được nhiều như vậy?
Không sai!
Người Linh Thần Đại Lục đúng là không thể tùy tiện đi đến nơi này.
Sở dĩ ả bị nhốt ở đây, chính là vì mười mấy năm trước, tin tức một nữ nhân đột phá đến Nửa Bước Hư Không bị truyền ra ngoài, người Linh Thần Đại Lục liền đến bắt nữ nhân kia đi. Mà kẻ xung phong chấp hành nhiệm vụ lần đó chính là Tần gia.
Đúng thế!
Người Linh Thần Đại Lục vĩnh viễn đều không thèm khách khí với kẻ ngoại giới.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không khách sáo mời ngươi đến Linh Thần Đại Lục, mà là trực tiếp đến bắt người, không cho phép ngươi có cơ hội phản kháng.
Ả vẫn còn nhớ, thế lực bồi dưỡng được nữ nhân đột phá Nửa Bước Hư Không kia hình như gọi là... Thánh Nữ Tộc! Nữ nhân kia hình như đến tận bây giờ vẫn còn đang bị Tần gia giam giữ.
Còn về việc tại sao Tần gia lại xung phong đến nơi này, trong đó cũng có nguyên nhân của nó.
Linh Thần Đại Lục có quy định, gia tộc nào bắt được người Nửa Bước Hư Không thì người kia sẽ thuộc về gia tộc đó.
Tần gia đã biết trước tin tức người đột phá Nửa Bước Hư Không lần này là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng những mỹ mạo khuynh thành, mà càng có tiền đồ vô lượng, mà công tử Tần gia là một tên háo sắc, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Long Khê!" Vân Lạc Phong nhìn sang Long Khê: "Nữ nhân này không còn tác dụng gì nữa, ngươi giải quyết ả đi!"
Lời nói lạnh lùng của Vân Lạc Phong khiến Tần Lạc lập tức hồi thần lại, ả kinh hoàng nhìn Vân Lạc Phong.
"Ngươi thật sự giết ta? Nếu ngươi giết ta, Tần gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Đừng thấy Tần Lạc thường tỏ vẻ thấy ૮ɦếƭ không sờn, thật ra ả còn sợ ૮ɦếƭ hơn bất kỳ kẻ nào.
Vừa nãy là do ả ỷ vào việc mình nắm giữ tin tức mà Vân Lạc Phong muốn biết, cho nên mới ra vẻ bình tĩnh, ai ngờ Vân Lạc Phong lại dùng chiêu ném ả cho Tầm Kim Thử ăn để uy hiếp.
Hiện tại, sau khi đã có được thông tin mình muốn, thì nữ nhân này liền trở mặt không nhận người.
"Dạ, chủ mẫu!"
Long Khê xách Tần Lạc lên, đi thẳng ra khỏi phòng.
Giải quyết nữ nhân này vẫn nên đi xa một chút, tránh làm bẩn chỗ ở của chủ nhân, chủ mẫu.
Sau khi Tần Lạc bị giải đi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Vân Lạc Phong nhìn sang Tiểu Mạch: "Tiểu Mạch, đệ cảm thấy Linh Thần Đại Lục này thế nào?"
"Chủ nhân..." Tiểu Mạch trầm ngâm rất lâu mới nói: "Tỷ còn nhớ những kẻ đã truy sát Tuyệt Thiên cách đây ngàn năm không?"
"Có liên quan đến Linh Thần Đại Lục?" Vân Lạc Phong nhíu mày, hỏi.
"Đệ không biết! Trước đó đệ có hỏi qua Cơ Cửu Thiên, hắn nói hơn ngàn năm trước, nơi này cũng có Thần Linh Giả, chỉ là về sau, hắn bị trọng thương nên phải bế quan một thời gian ngắn, chờ khi hắn xuất quan thì đại lục đã thay đổi thành một dạng khác. Không chỉ rất nhiều cường giả biến mất, mà ngay cả linh khí cũng trở nên rất loãng. Đây chính là nguyên nhân khiến thực lực Cơ Cửu Thiên thục lùi, thương thế của hắn cũng không thể hoàn toàn hồi phục."
Tiểu Mạch ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong: "Mà những kẻ truy sát Tuyệt Thiên cũng biến mất vào lúc đó. Đệ nghi ngờ, bọn chúng chính là đã đến Linh Thần Đại Lục."
Cường giả thực lực cường đại có thể sống hơn ngàn năm cũng không có gì lạ.
Cơ Cửu Thiên kia chẳng phải là lão yêu quái ngàn tuổi đó sao?
"Chưa hết....." Tiểu Mạch tiếp tục nói: "Khoảng thời gian mà Cơ Cửu Thiên bế quan, đại lục khẳng định đã xảy ra biến hóa rất lớn, bằng không số cường giả kia cũng sẽ không biến mất như vậy, lại còn sáng lập ra một không gian mới."
"Những chuyện này là Cơ Cửu Thiên nói với đệ?"
Tiểu Mạch gật đầu: "Đệ thắc mắc tại sao hiện giờ không có một Thần Linh Giả nào tồn tại, cho nên đệ mới hỏi hắn một số chuyện."
"Tiểu Mạch, những việc này chờ khi tỷ gặp được truyền nhân Tuyệt Thiên rồi nói." Đôi mày Vân Lạc Phong dần dần dãn ra: "Trước đó tỷ đã hứa với sư phụ sẽ đến Học Viện Tây Châu một chuyến, hiện giờ cũng không còn chuyện gì, tỷ cũng nên thực hiện lời hứa kia."
Một đôi tay từ phía sau Vân Lạc Phong duỗi tới, ôm nàng vào lòng.
Cái ôm của nam nhân kia thật ấm áp, làm tâm Vân Lạc Phong thả lỏng hoàn toàn, cả người cũng lâng lâng.
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không để nàng bị bất cứ tổn thương nào."
Vân Tiêu cũng có cảm giác, Linh Thần Đại Lục kia.... Có lẽ chính là kình địch mạnh nhất của họ từ trước tới giờ.
Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn.
Tuyệt đối không để nàng bị tổn thương dù chỉ là mảy may!
"Vân Tiêu, có chàng ở đây, cái gì ta cũng không sợ!"
Nàng vốn không phải là người sợ đầu sợ đuôi, hiện nay có Vân Tiêu kề vai sát cánh, nàng lại càng không phải cố kỵ điều gì.
Linh Thần Đại Lục thì thế nào? Kẻ phạm nàng, GIẾT!
"Vân Tiêu, ta muốn ngày mai xuất phát đi tìm Cơ Cửu Thiên!"
Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc: "Có lẽ hắn ta biết được chút gì đó."
"Được!"
Vân Tiêu mỉm cười: "Ta đi cùng nàng."
Hắn chưa bao giờ nói lời dư thừa.
Một câu ta đi cùng nàng đã đủ rồi.
________
Tây Châu Học Viện, canh tuần nghiêm ngặt.
Học sinh trong học viện đều không biết ra xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được gần đây Tây Châu Học Viện không được yên bình.
Đúng lúc này, một tiếng kinh hô truyền đến, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Các ngươi nhìn xem, không ngờ trong học viện chúng ta lại có người đẹp đến như vậy."
Mọi người nương theo giọng nói kia nhìn lại, tích tắc sau đó, ai nấy cũng đều hít sâu một hơi.
Từ xa, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang đi đến, cả hai như bước ra từ trong tranh, thật hài hòa, cũng thật xứng đôi.
Nữ tử một thân bạch y, phiêu nhiên tựa tuyết, khuynh quốc khuynh thành, không gì sánh bằng.
Nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc, mắt sắc như ưng, chỉ khi nhìn nữ tử bên cạnh mới tràn ngập nhu tình.
Ngay thời khắc này, trong lòng mọi người chỉ xuất hiện bốn chữ: Duyên trời tác hợp!
Một đôi bích nhân đẹp như vậy, chắc là rất ***, trong mắt người này hẳn cũng chỉ có người kia.
"Bọn họ có lai lịch thế nào? Sao trước giờ ta chưa từng gặp qua bọn họ?" Một nữ tử nhìn Vân Tiêu bằng đôi mắt bắn đầy hoa đào.
Trong lòng nàng ta có chút hâm mộ vị cô nương đi bên cạnh nam nhân kia.
Nếu nam nhân kia mà nhìn nàng ta bằng ánh mắt dịu dàng như thế, bảo nàng ta ૮ɦếƭ, nàng ta cũng bằng lòng.
"Không biết! Hay là ngươi đi hỏi thử đi!"
Một nữ tử khác cũng mắt đầy hoa đào, xúi giục nữ tử kia.
"Thôi bỏ đi, không thấy người ta đã có thê tử rồi sao? Thê tử người ta còn đẹp như vậy, ta việc gì phải tự chuốc nhục vào mình?"
Nữ tử này quả thật là rất tự hiểu lấy mình.
Nàng ta hâm mộ Vân Tiêu, nhưng cũng rất thông minh biết không nên tiếp cận, bằng không, chỉ e là tự làm bản thân xấu hổ.
Đương nhiên, không phải người nào cũng thông minh được như nàng ta. Chỉ thấy từ trong đám đông có một nữ tử mặc một bộ y phục màu lục bước đến.
Nữ tử lục y này như nhược liễu đón gió, mắt đầy nhu tình, hai má ửng hồng, mặt e lệ đi đến trước mặt Vân Tiêu.
"Vị công tử này là tân sinh học viện mới tuyển nam nay phải không? Nếu huynh có điều gì không biết thì cứ hỏi ta, ta có thể....."
Vân Tiêu nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp đi lướt qua nàng ta.
Nữ tử lục y kia trợn tròn mắt, dù nàng ta không xinh đẹp bằng thê tử nam nhân này, nhưng tốt xấu gì cũng đứng trên bảng xếp hạng thập đại mỹ nhân của học viện. Vậy mà hắn lại trực tiếp làm lơ nàng ta như thế sao?
Chẳng lẽ.... Hắn không nhìn thấy nàng ta?
Nhất định là như vậy!
"Âu Lan, ngươi không nhìn thấy ánh mắt nam nhân kia chỉ nhìn thê tử của y sao? Ngươi hà tất tự rước nhục vào mình?"
Trong đám đông vang lên giọng nói khinh miệt.
Âu Lan tức đến dậm chân, trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng: "Trương Hạ, đừng tưởng là ta không biết ngươi cũng để ý đến nam nhân kia. Từ nhỏ đến lớn, phàm là thứ ta thích thì ngươi đều muốn giành với ta, bây giờ ngươi đang muốn làm ta nhường cho ngươi, đúng không?"
"Nhường cho ta? Vậy còn phải xem ngươi có tư cách này không đã!" Trương Hạ cười lạnh: "Huống chi, ta đây chưa bao giờ đoạt nam nhân đã có thê tử!"
"Ngươi....." Âu Lan tức đến mặt mũi đỏ bừng: "Hai người kia nhất định là tân sinh năm nay của học viện! Nếu không ta không thể nào chưa từng gặp qua bọn họ. Bọn họ thân là tân sinh, trong học viện này, còn không phải mặc tình ta định đoạn à?"
Trương Hạ hừ một tiếng.
Âu Lan ỷ ca ca ả là thiên tài bảng chữ Thiên nên không để ai vào mắt, ngay cả chuyện đoạt phu quân của người khác mà cũng làm ra được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc