Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 349

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Thân thể Vân Lạc Phong lười biếng nằm xuống, dựa vào người Vân Tiêu, nét mặt mang theo lười biếng cùng tươi cười tà mị: “Ngươi còn nhớ rõ lúc trước tại Thánh Nữ tộc, ngươi nói gì chứ?”
“Cái này……” sắc mặt Lục Y đỏ lên.
Ngày trước bọn họ bức bách Vân Lạc Phong để Lâm Nhược Bạch ở lại, hơn nữa còn đối với nha đầu này khinh thường, ai ngờ Lâm Nhược Bạch từ bỏ Thánh Nữ tộc, lựa chọn cùng nàng rời đi.
Phanh!
Tại thời điểm Lục Y muốn giải thích liền nghe được ở phía sau truyền đến một đạo bóng dáng, bà không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại, mày nhăn lại.
“Châu chủ Bắc Châu, rốt cuộc ta đã đắc tội ngươi khi nào, ngươi muốn cùng ta làm đối thủ sao?”
Chỉ thấy thân mình Lăng Nhục không thể đứng yên, trực tiếp đặt ௱ôЛƓ ngồi liệt ở trên mặt đất, vừa vặn phát ra âm thanh trầm ***c đánh gãy suy nghĩ của Lục Y, lúc này mới làm cho bà nổi cơn giận.
Sắc mặt Lăng Nhục trắng bệch, ánh mắt mười phần hoảng sợ.
Hắn càng là một câu đều nói không nên lời!
Tần Tuyết không phải đã nói Vân Lạc Phong giết truyền nhân của Thánh Nữ tộc sao? Vì sao đồ đệ của nàng cư nhiên lại thành Thiếu tộc trưởng Thánh Nữ tộc chứ?
Trời ạ, mình đây đã phạm vào sai lầm thật ngu xuẩn!
Lăng Song cúi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt của mọi người, chỉ cảm thấy trên mặt phát hoảng, mười phần mất mặt cùng xấu hổ.
“Ta nhớ rõ lúc trước Bắc Châu muốn đi Vô Hồi Đại Lục để bắt đi người thân của ta, dùng họ để uy hiếp ta?” Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, ngồi thẳng lại, khóe môi hiện lên độ cong tà khí, ánh mắt vô cùng lạnh
lẽo, “Vì vậy, bây giờ chúng ta có phải là cùng nhau tính nợ hay không?”
Lăng Song theo bản năng nhìn về phía phụ thân mình, lại phát hiện dưới ánh mắt chăm chú của Lục Y trưởng lão làm hắn căn bản là vô pháp cử động.
Vì vậy hắn chỉ có thể căng da đầu, nói: “Là ngươi giết đại ca của ta, trước đây còn phế ta, bằng không chúng ta cũng không trả thù ngươi.”
Vân Lạc Phong hơi mỉm cười: “Ta đây hỏi ngươi, vì sao ta phải giết đại ca ngươi?”
“……” nhất thời Lăng Song cũng không biết nói gì.
Vân Lạc Phong tiếp tục nói: “Lúc trước đại ca ngươi muốn động thủ, hơn nữa còn vu tội cho Hoàng Oanh Oanh, mà ta lại luôn có thù tất báo! Đã thương, dối trá ta thì tan xương nát thịt!”
Đã thương, dối trá ta thì tan xương nát thịt!
Thanh âm nữ tử khí phách thẳng tới trời cao, lời nói khí phách ấy làm trên mặt Lăng Song lại lần nữa hiện ra một tia hổ thẹn, hắn oán hận nhìn phụ thân mình, đứng lên nói: “Xem ra hôm nay Bắc Châu chúng ta
không thể tiếp tục ở lại chỗ này, một khi đã như vậy thì chúng ta đây đi.”
Nói xong lời này, hắn mang theo một đám người đi về hướng ngoài cửa, lại từ đầu đến cuối đều không quay lại nâng phụ thân của hắn.
Nhưng khi hắn mới vừa đi tới cửa, liền bị thị vệ của Quân gia ngăn cản đường đi.
Nắm tay Lăng Song phát ra tiếng: “Ta xác thật trước kia đại ca ta nghĩ muốn đả thương ngươi, nhưng Bắc Châu chúng ta cũng đã trả giá, ngươi còn muốn như thế nào?”
Vân Lạc Phong nhướng mày, từ trên ghế đứng lên.
“Lúc trước Bắc Châu các ngươi phạm sai lầm, ta đã báo trước cho các ngươi, nhưng lúc sau thì sao?” Nàng nheo hai tròng mắt lại, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, “Về hoàn cảnh lúc sau, hiện tai chúng ta cũng
nên thanh toán!”
Trở lại Thất Châu Đại Lục nhiều năm như vậy, nàng đều không tới tìm Bắc Châu tính sổ, chính là đang chờ thời khắc này……
Cho dù Bắc Châu không có ý định trả thù thì như thế nào? Chỉ cần trong lòng từng có quyết định này, nàng liền sẽ không bỏ qua!
“Vân Lạc Phong, ngươi dám!” Lăng Song nổi giận, thanh âm kia rõ ràng mang theo sợ hãi, hắn nhìn Vân Lạc Phong đang tiến lại gần, thân thể dần dần lùi về phía sau.
Vân Lạc Phong phảng phất như không nghe được Lăng Song nói, bước chân ngừng ở trước mặt hắn.
Rồi sau đó……
Thời điểm khi Lăng Song còn không kịp có phản ứng, chân của Vân Lạc Phong đã đạp lên *** hắn, chỉ một chân liền đá hắn bay ra ngoài.
Lăng Song chật vật ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi không ngừng, hắn vừa định chạy lên, vô số VK đã đặt trước mặt hắn, lạnh băng đến xương tủy, cả người đều run rẩy.
Hắn biết Vân Lạc Phong tuyệt đối sẽ không nương tay, vội vàng dùng ánh mắt chăm chú khẩn cầu Hoàng Oanh Oanh.
“Oanh Oanh, xem như chúng ta đã từng có một đoạn nhân duyên, cầu ngươi xin nàng tha cho ta một mạng.”
Tức khắc, tầm mắt mọi người đều hướng về Hoàng Oanh Oanh.
Trong mắt mọi người đều hàm chứa kinh ngạc, có lẽ là họ không nghĩ tới, công tử phủ Bắc Châu cùng Thánh Nữ Vu Yêu tộc từng có một đoạn nhân duyên?
Hoàng Oanh Oanh nghe được lời này, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch: “Lăng Song, ngươi đừng có bôi nhọ trong sạch của ta, chỉ là năm đó do ta không biết nhìn người thôi, mới có thể bị ngươi mê hoặc, nhưng ta
cùng với ngươi đều không có xảy ra chuyện gì!”
Một đoạn nhân duyên? Có thể mang lên hai chữ nhân duyên này, có gì tốt chứ?
Xác thật lúc trước nàng cùng Lăng Song là lưỡng tình tương duyệt, nhưng trước sau đều giữ mình trong sạch, trước khi lấy hắn tuyệt đối nàng không bao giờ giao ra thân thể của mình.
Nhưng……
Lời nói của Lăng Song lại làm cho tất cả mọi người hiểu lầm, nàng cùng hắn từng có tiếp xúc ***!
“Hoàng Oanh Oanh, một đêm làm vợ chồng thì trăm ngày sau vẫn còn tình nghĩa, ngươi không thể tuyệt tình như vậy!”
Nhìn thấy Lăng Song này lúc ૮ɦếƭ cũng không có bộ dáng hối cải, thân mình Hoàng Oanh Oanh đều run rẩy lên, trong mắt phát ra lửa giận mãnh liệt.
“Buông hắn ra.”
Đúng lúc này một đạo thanh âm lạnh lẽo từ bên cạnh truyền đến.
Những VK xung quanh Lăng Song đều được nhất lên, thị vệ của Quân gia thối lui đến một bên, tránh ra tạo thành một con đường cho Vân Lạc Phong.
Lăng Song rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra.
Không sai, những lời vừa rồi là hắn cố ý nói ra, cũng cố ý làm mọi người cho rằng Hoàng Oanh Oanh cùng hắn từng có tiếp xúc ***.
Vân Lạc Phong luôn đối tốt với thuộc hạ của mình, vì tránh cho thanh danh Hoàng Oanh Oanh bị hủy, nhất định sẽ đem Hoàng Oanh Oanh gả cho chính mình.
Đáng tiếc……
Hắn lại quên mất, đứng ở trước mặt mình chính là Vân Lạc Phong!
Từ trước đến nay không sợ người đời, không sợ mắt lạnh là Vân Lạc Phong!
Hơn nữa, hiện giờ trong yến hội chẳng những Long Phượng hai tộc đều phái người đến, ngay cả Thiếu tộc trưởng của Thánh Nữ tộc đều là đồ đệ của Vân Lạc Phong, bọn họ sao lại bởi vì Lăng Song nói mấy câu liền
châm chọc mỉa mai Hoàng Oanh Oanh?
“Vân cô nương, ta……”
Phanh!
Lời còn chưa dứt, một chân Vân Lạc Phong đá vào miệng Lăng Song, hắn ăn đau kêu một tiếng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Bên trong ngụm máu còn mang theo hàm răng.
“Người Bắc Châu thật sự là cá mè một lứa, năm đó, đại ca ngươi bôi nhọ Hoàng Oanh Oanh rằng nàng trộm ςướק vật phẩm của phủ Bắc Châu, hiện tại ngươi lại muốn bôi nhọ trong sạch của nàng sao?”
Sợ hãi trong mắt Lăng Song càng sâu, cả người run rẩy không thôi, tay hắn che lại miệng máu chảy không ngừng, thanh âm trong miệng trở nên mơ hồ không rõ, cho nên không có ai nghe hiểu được hắn đang nói
cái gì.
“Nếu miệng của ngươi chỉ dùng để vu khống người khác thì ta đây không ngại liền đánh tới khi ngươi nói không nên lời mới thôi.”
“Ngô……”
Lăng Song kinh sợ về lùi về phía sau, chỉ là phía sau lại là bậc thang, bước chân hắn lảo đảo một cái liền từ bậc thang lăn xuống dưới, chật vật lăn trên mặt đất mấy cái.
Thật vất vả ngừng lại, hắn liền muốn bò lên, nhưng lại bị một chân dẫm lên trên ***.
Phụt!
Chân nữ tử dùng sức uốn éo, hắn cảm giác lục ngũ phủ tạng đều co rút đau đớn, một ngụm máu tươi lại lần nữa phun ra, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Hoàng Oanh Oanh quay đầu không muốn nhìn Lăng Song.
Hết thảy đều là Bắc Châu tự gieo gió gặt bão.
Lúc trước Vân Lạc Phong vì đuổi thời gian để đi tìm Hồng Loan, đã buông tha cho Bắc Châu một con đường sống, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn muốn trả thù!
Như vậy không phải gieo gió gặt bão thì là cái gì?
Sau khi Lăng Song bị Vân Lạc Phong dẫm cho ngất xỉu, nàng mới chậm rãi dịch chân, bên cạnh cũng kịp thời truyền đến một chiếc khăn tay.
“Nhanh lau đi, miễn làm ô uế chân của nàng.”
Thanh âm khàn khàn của nam nhân trầm thấp vang lên, lại lộ ra tràn đầy ôn nhu, ngay cả con ngươi cũng đều là tia sáng ôn nhu, tựa hồ chỉ có ở trước mặt Vân Lạc Phong, trong mắt hắn mới có ánh sáng lóa mắt như
thế.
Vân Lạc Phong cong môi cười, tiếp nhận khăn tay từ nam nhân truyền đạt, đem khăn tay đặt ở trên mặt đất, dùng giày hướng khăn tay cọ vài cái, thẳng đến trên giày đều sạch sẽ vết máu.
“Những chuyện còn lại để ta tới xử lý.”
Nam nhân quay đầu, mặt lãnh khốc hướng về Phượng Tê, không cần hắn nói Phượng Tê liền nhanh chóng nhận mệnh lệnh của hắn.
“Chủ nhân, ta liền đem gia hỏa này chôn sống, nga, đúng rồi, còn có phủ Bắc Châu cũng sẽ không còn tồn tại nữa……”
Giờ khắc này, tâm mọi người Bắc Châu đều trở nên lạnh lẽo, có người sợ tới mức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, tè ra quần.
Vân Lạc Phong vẫn nhìn nam tử bên cạnh, trong mắt không rõ ý vị.
Ngươi ***, ta chôn thi thể!
Đây là nam nhân đã từng cho nàng hứa hẹn.
Những năm gần đây, hắn cũng đã làm được như thế……
Phàm là sự tình nàng muốn chính mình giải quyết, hắn cũng sẽ không nhúng tay, cũng không sẽ ngăn cản, chỉ yên lặng đi theo phía sau nàng, vì nàng giải quyết hậu quả……
“Đi thôi, Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong cười.
Nàng cười thực đẹp, đẹp đến nỗi làm Vân Tiêu không thể dời mắt, giống như chỉ cần bên cạnh nữ tử, hắn thấy thế nào cũng đều không đủ……
Trong phòng, Quân Lâm Thiên ho khan hai tiếng, cười ha hả nói: “Các vị Thánh Nữ tộc, các ngươi an vị ở vị trí Bắc Châu là đủ rồi, chúng ta đừng vì những người đó mà ảnh hưởng hứng thú, kế tiếp, ta sẽ giới thiệu
cho các ngươi về nữ nhi cùng cháu trai cháu gái.”
“Nói vậy nữ nhi của ta là Quân Phượng Linh, con rể là Diệp Cảnh Thần, cháu gái là Diệp Kỳ các ngươi đều đã biết,” trên mặt Quân Lâm Thiên mang ý cười, hăng hái khí phách nói, “Bất quá, nữ nhi của ta còn có một
đôi long phượng thai, Tiểu Tà, Quân nhi, các ngươi đến bên người ông ngoại nào.”
Sau khi Quân Lâm Thiên nói xong, Diệp Tà cùng Diệp Quân từ trên ghế đứng lên, tung ta tung tăng đi đến trước mặt hắn.
“Ông ngoại.”
Trên mặt một đôi song bào thai đều đáng yêu nở tươi cười, thoạt nhìn Diệp Quân ổn trọng, thân là ca ca Diệp Tà lại là ngây thơ vô cùng.
“Bé ngoan.”
Quân Lâm Thiên bị một tiếng ông ngoại này làm xương cốt đều nhũn, trên mặt già tươi cười càng sâu.
Một tay hắn ôm lấy Diệp Quân, mặt khác một tay ôm lấy Diệp Tà, hận không thể đem hai tiểu gia hỏa đáng yêu này vĩnh viễn ôm vào trong *** không bao giờ buông tay.
Phía dưới mọi người đều không cấm động tâm tư.
Bất kể là Diệp Kỳ, vẫn là Diệp Quân cùng Diệp Tà, đều không thể nghi ngờ là cầu nối để bọn họ nịnh bợ Quân gia.
Đừng nhìn Diệp Quân cùng Diệp Tà tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không ngại bọn họ phái ra con cái bằng tuổi để kết giao.
Huống chi, người nhỏ như thế mới càng dễ dàng thông đồng.
“Tà nhi, Quân nhi, các ngươi cứ an ổn ngồi trên đùi ông ngoại, không cần đến bên cạnh cha mẹ ngươi.”
Quân Lâm Thiên cười tủm tỉm.
Mọi người đều không khó để nhìn ra, lão gia tử mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn tốt.
“Khụ khụ,” Quân Lâm Thiên nghĩ đến còn có chuyện cần nói, liền chuyển hướng về phía mọi người, “Về Phong Nhi chắc các ngươi cũng biết rồi, ta đây liền giới thiệu một chút nàng là vị hôn phu của Vân Tiêu, ta nói
cái tên Vân Tiêu này sợ là các ngươi không có gì ấn tượng, nếu là danh hiệu Quỷ Đế thì sao nhỉ?”
Quỷ Đế!
Tê!
Nghe được lời này, mọi người đều nuốt một ngụm khí lạnh.
Ngay cả Mục Động cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Quân Lâm Thiên……
“Quỷ Đế? Ngươi nói Vân Tiêu là Quỷ Đế?”
Thế nhân chỉ biết Quỷ Đế, cũng không biết Vân Tiêu, cũng khó trách sẽ khiếp sợ như thế.
Trong lúc nhất thời, những người có tâm tư muốn ςướק Vân Lạc Phong từ trong tay Vân Tiêu liền tắt ngúm.
Cùng Quỷ Đế đoạt nữ nhân, bọn họ còn không có cái lá gan này.
“Đúng vậy, Tiêu nhi chính là Quỷ Đế, đồng dạng cũng là cháu ngoại của ta!”
Mục Động sửng sốt một chút: “Quỷ Đế là cháu ngoại của ngươi, vậy Vân Lạc Phong……”
“Vân nha đầu là tức phụ của cháu ngoại ta!” Quân Lâm Thiên bĩu môi, “Bất quá, nha đầu này ta rất thích, nói là tức phụ của cháu ngoại, nhưng ta vẫn luôn coi nó như cháu gái, nếu ta biết có ai khi dễ nó, lão già ta lập
tức cùng hắn liều mạng!”
Tiếng nói vừa dứt, mắt Quân Lâm Thiên lạnh lùng nhìn bốn phía, thanh âm hàm chứa cảnh cáo.
Trừ bỏ những người cùng Vân Lạc Phong kết giao, các thế lực khác đều bất giác mặt lộ vẻ cười khổ.
Khi dễ Vân Lạc Phong?
Ai có lá gan này?
Đừng nói nàng là tức phụ của cháu ngoại Quân lão gia tử, nếu là không phải, cũng không có người nào dám trêu chọc nàng.
“Mặt khác……” Quân Lâm Thiên ngừng lại một chút, tiếp tục nói, “Ta lại giới thiệu cho các ngươi hai thế lực nữa, thứ nhất đó là Vân gia, chính là gia tộc của Vân nha đầu, thứ hai là Diệp gia, nhà chồng của nữ nhi ta!
Hai gia tộc này ở Thất Châu Đại Lục, cũng đại biểu chính là Quân gia ta, nếu ta biết có người mạo phạm bọn họ, cũng đừng trách Quân gia ta tìm tới cửa đòi một cái công đạo!”
Thanh âm khí phách thẳng tới trời cao, làm cho mọi người phía dưới một câu cũng không dám hé răng.
Đặc biệt là những người ngồi cùng Vân Lạc và Diệp lão gia tử, hủy ruột đều thanh, nếu bọn họ sớm biết rằng hai cái gia tộc này là của Vân Lạc Phong cùng Quân Phượng Linh, bọn hắn liền mặc kệ mặt mũi có vứt đi
cũng phải đến vuốt ௱ôЛƓ ngựa.
Đáng tiếc, lúc nãy đã bỏ lỡ, lần sau liền không còn có cơ hội……
Tầm mắt Quân Lâm Thiên vừa chuyển, liền dừng ở trên khuôn mặt già nua của Vân Lạc, nét mặt ông liền lộ ra tươi cười ôn hòa.
“Vân thông gia, kế tiếp chúng ta có phải hay không hẳn là thương lượng một chút hôn sự của Vân nha đầu cùng Tiêu nhi? Xem tuổi của bọn chúng cũng không nhỏ, dứt khoát liền làm hôn sự ông thấy như thế nào?”
Ánh mắt của Vân Lạc sáng lên, đập bàn đứng lên: “Tốt quá, mười lăm tháng sau là ngày lành tháng tốt rất thích hợp để thành thân.”
Mười lăm tháng sau, tính từ hôm nay bất quá là chỉ hơn hai mươi ngày thôi……
Tuy rằng hắn rất muốn Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu thành thân sớm hơn nữa, nhưng vẫn là phải chọn ngày lành, may mắn là hắn sớm có chuẩn bị, miễn cho đến lúc đó còn cần phải chọn thời gian.
“Diệp thông gia cảm thấy như thế nào?”
Quân Lâm Thiên lại nhìn phía Diệp lão gia tử, cười tủm tỉm hỏi.
“Vậy nghe theo Vân thông gia, mười lăm tháng sau cho bọn hắn làm đám cưới đi.”
Bộ dáng Diệp lão gia tử như đã quyết định.
Từ đầu đến cuối, ba cái lão nhân gia đều không hỏi một chút ý kiến gì đến Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, sợ chính mình bị bọn họ làm cho tức ૮ɦếƭ.
Chờ thời điểm Vân Lạc Phong phục hồi lại tinh thần cũng đã không còn kịp rồi, ba cái lão gia hỏa đã bắt đầu thương lượng tổ chức hôn lễ này như thế nào……
“Các ngươi không cảm thấy thời gian này quá hấp tấp sao?”
Do dự nửa ngày, Vân Lạc Phong cuối cùng vẫn là nói ra một câu.
Đôi mắt Vân Lạc trừng lên : “Hấp tấp cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Không được, ta chỉ nhận Vân Tiêu này là cháu rể, ngươi phải gả cho hắn!”
“Ta đồng ý với Vân thông gia, có thời gian hai mươi ngày để chuẩn bị, cũng không hấp tấp, ngươi cứ an tâm chờ đến khi ngươi làm tân nương đi, chuyện khác để chúng ta tới giải quyết là được.”
Quân Lâm Thiên thôi dừng tay, hiển nhiên, bọn họ cũng không muốn để Vân Lạc Phong lại đưa ra ý kiến.
Nếu không phải vào mười lăm tháng trước không có ngày lành, hắn khẳng định đã làm buổi hôn lễ này trước tiên rồi, tốt nhất chính là ngày mai!
Mặt Vân Lạc Phong tối sầm, hoá ra hôn lễ của chính mình, nàng không có quyền lợi để phát biểu ý kiến?
Cánh tay nam nhân đột nhiên từ bên cạnh duỗi tới, dưới cái nhìn của mọi người liền đem nàng kéo vào trong lòng ***.
Thanh âm hắn khàn khàn, ngôn ngữ rất nghiêm túc.
“Bọn họ nói cũng không sai, ta cũng cảm thấy…… Mười lăm tháng sau, là có chút lâu rồi.”
Vân Lạc Phong cảm nhận được hơi thở từ bên tai truyền tới, làm thân mình nàng có chút nhũn ra dựa vào *** nam nhân.
“Được, mười lăm tháng sau chúng ta đây liền thành thân.”
Thanh âm nàng chưa dứt, đột nhiên nam tử bên cạnh xoay thân thể nàng lại, một đôi lãnh khốc đen nhánh giờ phút này tràn ngập ánh sáng.
“Nàng…… Đồng ý?”
Dù cho mấy lão nhân đã vì hắn quyết định, nhưng vẫn không bằng Vân Lạc Phong gật đầu!
“Ta đồng ý,” Vân Lạc Phong hơi nheo lại hai tròng mắt, giơ tay kéo vạt áo nam nhân lại trước ***, “Nhưng chàng phải đáp ứng với ta một vài yêu vầu, sau này vô luận phát sinh chuyện gì, không được lừa gạt ta, cần
phải nói cho đúng sự thật! Thứ hai, bất kể có chuyện gì cũng đều cần phải nghe theo ta! Thứ ba……một đêm chỉ có thể một lần. Đáp ứng ba yêu cầu này ta liền cùng chàng thành thân.”
“Hai cái đầu ta đều có thể đáp ứng nàng, chỉ là cái thứ ba……” Vân Tiêu nhăn lại mày kiếm, “Năm lần được không?”
“Hai lần, không được cò kè mặc cả!”
Vân Lạc Phong nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần nàng cùng Vân Tiêu ở bên nhau trong khoảng thời gian này, mỗi buổi tối nàng đều sẽ bị hắn lăn lộn đến ૮ɦếƭ đi sống lại, thật không biết nam nhân lấy đâu ra nhiều tinh
lực như vậy!
“Bốn lần……” ánh mắt Vân Tiêu đáng thương vô cùng, giống như chó con vẫy đuôi lấy lòng.
“Ba lần! Nếu là chàng lại cò kè mặc cả, hôn sự này liền không tính.”
“Được, thành giao.”
Ánh mắt Vân Tiêu một mảnh sáng ngời, khóe môi cong lên độ cong hoàn hảo, trong ánh mắt hắn chỉ có duy nhất dáng người nữ tử tuyệt mỹ.
Tuy rằng ba lần còn thấp…… Nhưng so với một lần là được rồi.
Người trong yến hội nhìn thấy hai người này như thể không coi ai ra gì mà thảo luận cái đề tài mạnh bạo như vậy, đều không khỏi có chút há hốc mồm, chỉ có những thiếu niên thiếu nữ không có kinh nghiệm về vấn
đề này mới không hiểu hàm ý trong lời nói của hai người.
“Tẩu tẩu,” Diệp Tà ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn về phía Vân Lạc Phong, “Tẩu cùng nhị ca đang thảo luận về cái gì a?”
Vân Tiêu quét mắt nhìn Diệp Tà: “Chờ ngươi về sau cưới được tức phụ, lúc đó ngươi sẽ biết.”
Sau khi nói xong lời này, Vân Tiêu giơ tay ôm eo Vân Lạc Phong: “Phong Nhi, đêm nay chúng ta có thực hiện ước định hay không?”
Vốn đang chú ý hai người, vừa nghe đến lời này của Vân Tiêu, mọi người đều theo bản năng xoay đầu, không hề nhìn bọn họ liếc mắt một cái, dường như cái gì cũng đều không nghe được……
Nhưng cố tình thời điểm Vân Tiêu muốn mang Vân Lạc Phong rời đi, một đạo thanh âm đột nhiên vang lên.
“Vân nha đầu, lần này ta đến là có một chút chuyện muốn cùng con nói,” khuôn mặt Hư Không mang theo ngưng trọng, “Không biết con có thời gian không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc