Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 346

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nghe vậy, tâm tình của Châu chủ Bắc Châu liền thả lỏng.
Không tồi……
Hậu thuẫn phía sau bọn họ là Thánh Nữ tộc, cứ cho là Quân Huyễn đột phá đến Thánh Quân cao giai thì như thế nào? Vẫn như cũ không có khả năng đánh thắng được ba lão nhân của Thánh Nữ tộc.
“Nha đầu kia ngươi tìm được rồi sao?” Châu chủ Bắc Châu quay đầu nhìn về phía Lăng Song, lạnh giọng hỏi.
Hắn không thích Hoàng Oanh Oanh, hơn nữa Hoàng Oanh Oanh vô tình làm hại hai đứa con của hắn, một ૮ɦếƭ một tàn phế, vì vậy hắn mới chấp nhận quyết định của Lăng Song.
Nhất định phải làm nữ nhân này sống không bằng ૮ɦếƭ!
Ánh mắt Lăng Song tối sầm lại, chợt lóe một tia âm ngoan.
“Hoàng Oanh Oanh đã mất tích!”
Hắn đã tìm khắp toàn bộ Thất Châu Đại Lục, đều không tìm được Hoàng Oanh Oanh!
“Mất tích?” Châu chủ nhíu mày, giọng điệu nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy,” Lăng Song gật đầu, “Trừ bỏ các thế lực cường đại ta không thể phái người vào, những nơi khác ta đều đã đi tìm, vẫn không tìm được Hoàng Oanh Oanh, vì vậy, ta nghĩ Hoàng Oanh Oanh hẳn là ở Quân gia!”
Con ngươi Châu chủ trầm xuống, trầm ngâm nửa ngày, nói: “Đại hội lần này của Quân gia, khẳng định Thánh Nữ tộc cũng tới, đến lúc đó, Vân Lạc Phong khẳng định khó mà thoát ૮ɦếƭ, chờ Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ đi, ngươi hoàn toàn có thể xử lý Hoàng Oanh Oanh.”
Vì sao hắn biết Thánh Nữ tộc nhất định sẽ đến, không phải vì Thánh Nữ tộc báo cho hắn biết, mà là hắn tin tưởng cơ hội có thể làm nhục Quân gia và Vân Lạc Phong này, Thánh Nữ tộc nhất định sẽ không bỏ qua!
“Bất quá……” Hắn dừng một chút, nói, “Điều làm ta cảm thấy bất an, chính là trong khoảng thời gian này ta đều liên hệ với Tần Tuyết, cũng không biết Thánh Nữ tộc có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.”
“Phải chăng có chuyện khác muốn làm.”
Lăng Song cảm giác trong lòng có chút bất an, lại không biết loại này cảm giác này từ đâu mà đến. Vì vậy, hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
“Phụ thân, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta có nên tiếp tục xuất phát hay không?”
Châu chủ nhẹ nhàng gật đầu: “Được, chúng ta tiếp tục xuất phát.”
Quân gia, Vân Lạc Phong……
Để các ngươi sống lâu thêm vài ngày, chờ cường giả tề tụ tại Bắc Châu, đó sẽ là ngày chờ ૮ɦếƭ của các ngươi!
……
Trong Quân gia, tất cả mọi người thấy được động tĩnh mãnh liệt kia, cũng biết Vân Lạc Phong đã đột phá đến Thánh Quân cao giai.
Vì vậy, sau khi Vân Lạc Phong bước ra từ sau núi, Quân Linh Nhi là người đầu tiên vọt đến trước mặt Vân Lạc Phong, một khuôn mặt nhỏ đáng yêu kích động đến đỏ bừng một mảnh.
“Vân tỷ tỷ, ngươi đã đạt tới Thánh Quân cao giai! Quân gia chúng ta thật sự là càng ngày càng cường đại!”
Vân Lạc Phong giơ khóe môi, tầm mắt chậm rãi từ trên mặt Quân Linh Nhi đảo qua, dần dần dừng ở trên người nam tử tuấn mĩ một thân hắc y đứng ở trong gió.
Khóe miệng lãnh khốc của nam tử, khi nhìn đến Vân Lạc Phong, trong nháy mắt nhẹ nhàng gợi lên một độ cong.
“Chúc mừng.”
Thanh âm của hắn khàn khàn trầm thấp, tựa hồ giống như một bàn tay đang trêu chọc trái tim của nàng.
“Ta đã nói ta muốn cùng ngươi sóng vai chiến đấu.”
Mà không phải trở thành nữ nhân núp sau lưng ngươi……
Trên thực tế, Vân Tiêu thật ra vẫn luôn là người nam nhân đứng sau lưng nàng.
Hắn tình nguyện che dấu hào quang của bản thân để đến hỗ trợ cho nàng, dưới tình huống nàng gặp nguy hiểm hắn sẽ đứng ra bảo hộ nàng chu toàn.
Một người nam nhân như vậy vốn hẳn là người đứng trên vạn chúng, mà hắn nguyện lấy thân phận là hộ vệ để làm bạn bên cạnh nàng.
“Khụ khụ!”
Quân Lâm Thiên cảm nhận được không khí ái muội này, hắn vội vàng ho khan hai tiếng, xấu hổ nói: “Vân nha đầu, người nhà của ngươi đều tới, Linh Nhi cùng Thần Nhi đang ở phía trước nghênh đón họ.”
“Gia gia bọn họ tới?”
Ánh mắt Vân Lạc Phong sáng lên, thân hình chợt lóe, cũng chạy ra khỏi sau núi.
……
Trong sảnh chính, mọi người Vân Gia cùng Diệp gia đều đến đông đủ.
Vân Lạc Phong liền thấy người nhà của mình ở phía xa……
Vân Lạc, Vân Thanh Nhã, Ninh Hân, Vân Nhược Thủy, Diệp lão, Diệp Quân, Diệp Tà, phía sau nữa là những thiếu niên thiếu nữ mà ngày đó được Vân Lạc Phong cứu từ trong tay những kẻ *** và dẫn đầu là Vô Ngôn, toàn bộ sân đều là người……
Hai người Diệp Quân cùng Diệp Tà đều gắt gao giữ chặt cánh tay của Quân Phượng Linh, khóc không thành tiếng.
Nhìn đến hai đứa nhỏ khóc thút thít, Vân Lạc Phong cảm giác nơi nào đó trong lòng trở nên mềm nhũn.
“Phong nhi.”
Vân Thanh Nhã là người đầu tiên chú ý đến sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, trên mặt hắn treo một nụ cười tươi thanh nhã, bất giác hoảng hốt, trong lòng Vân Lạc Phong liền hiện lên hình ảnh lần đầu gặp ——
Trong hầm Vân gia, nam tử thanh lãnh ngồi phía trên xe lăng, trong tay cầm một quyển sách, sau khi thấy nàng xuất hiện, phía trên khuôn mặt tuấn mĩ như họa kia tưởng như không thể tìm lại nụ cười lúc ấy lại tươi cười nhìn nàng……
Hiện tại nàng đi vào mảng đại lục này, thế nhưng đã đi qua gần mười năm.
Trãi qua bao nhiêu thời gian, nàng từng bị khinh nhục là đại tiểu thư phế vật của Vân gia rồi trưởng thành đến thực lực hiện giờ……
Trong lòng Vân Lạc Phong có chút động dung, khi nàng nhìn những người thân này trong ánh mắt đen nhánh lộ tia sáng hạnh phúc.
“Gia gia, nhị thúc, rốt cuộc từ này về sau sẽ không có người nào có thể ***ng đến các ngươi.”
Đúng vậy, nàng liều mạng tu luyện, liều mạng trưởng thành, mục đích còn không phải là thân nhân trong lòng của nàng sao?
Đừng nhìn lão gia tử không đứng đắn, thậm chí mỗi lần đều thiên vị Vân Tiêu, nhưng nếu nàng cùng người ngoài tranh đấu, mặc kệ đúng sai không cần hỏi nguyên do, lão gia tử đều sẽ đứng về phía nàng.
Chẳng sợ, lựa chọn của nàng là sai……
Kiếp trước của nàng, cha mẹ mất sớm rồi bị chú thím lừa gạt, đến cuối cùng còn ném nàng vào cô nhi viện chịu sự chỉ trích của mọi người, chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác tình thân ấm áp, cũng chính vì vậy, đời này nàng luôn luôn kính trọng những người thân này.
Khuôn mặt Vân Lạc hơi cử động, mặc dù trong lòng hắn rất là cảm động, nhưng vĩnh viễn vẫn luôn không xuất hiện trên mặt, hắn trừng mắt với Vân Lạc Phong.
“Đừng nói những lời vô dụng, linh trà của gia gia ngươi đều uống hết rồi còn không mau kính lão tử trăm cân.”
Vẻ mặt Vân Lạc Phong đầy hắc tuyến, lão gia tử nãy……thật gây mất hứng.
“Phong nhi, đừng có nghe gia gia ngươi,” Vân Thanh Nhã hơi hơi mỉm cười, “Trên thực tế, gia gia ngươi quả thực vì ngươi mà kiêu ngạo cũng rất cảm động, bất quá, lão gia tử chưa bao giờ biết phải biểu đạt như thế nào.”
Vân Lạc Phong nhún nhún vai, không cần nhị thúc nói những lời này, nàng đều biết cả.
“Linh Nhi,” mắt Quân Lâm Thiên nhìn mọi người, cười khẽ đi đến bên cạnh nữ nhi của mình, “Ngươi mau đưa bọn họ xuống nghỉ ngơi một chút, hai vị này hẳn là ngoại tôn nữ cùng nữ nhi đi? Chà chà, ngoại tôn nữ của ta lớn lên thật là đẹp, cùng nương của ngươi năm đó giống nhau như đúc.”
“Sư phụ,” Quân Huyễn cẩn thận nhìn mắt Quân Lâm Thiên, “Ngươi không phải ở thời điểm sư mẫu mười bảy tuổi mới gặp nhau sau? Làm sao ngươi biết bộ dáng năm tuổi sư mẫu như thế nào?”
Tức khắc vẻ mặt Quân Lâm Thiên liền đen: “Trong tưởng tượng của ta cũng không được sao?”
Quân Huyễn bĩu môi, hắn còn dám nói không được sao? Nếu nói ra, sư phụ nhất định sẽ đánh ૮ɦếƭ hắn.
“Lão gia tử,” Vân Lạc Phong tựa hồ nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Quân Lâm Thiên, “Nghi thức nhận người thân khi nào bắt đầu?”
“Ba ngày sau.”
“Ba ngày sau?” Vân Lạc Phong sờ cằm, đáy mắt hiện lên một đạo ánh sánh.
Ba ngày, cũng đủ để nàng tính sổ một ít người……
Nàng cũng sẽ không quên ít ngày nữa, Bắc Châu sẽ phái người đi Vô Hồi Đại Lục vọng tưởng tìm Diệp gia gây phiền toái!
Chỉ tính điểm này, nàng liền không có khả năng sẽ buông tha những người này!
……
Trong thời gian này, Quân thành rất là náo nhiệt, vốn dĩ rất ít được nhìn thấy cường giả Thánh Quân, nhưng hiện giờ tại Quân thành lại phá lệ nhiều.
Đồng dạng, các thế lực ở Quân thành đều là như thủy triều kích động.
Theo lý thuyết, vốn dĩ có tư cách đi tham gia nghi thức của Quân gia chỉ có các đại thế lực .
Trừ bỏ các Châu phủ chủ ở bên ngoài đại lục, cũng chỉ có Thánh Nữ tộc, Vu Yêu tộc, cùng Học Viện Tây Linh mới có tư cách……
Giống như Ngụy gia đều không có thực lực để bước vào cửa!
Chính là Vân Lạc, lão già này cũng đi theo tới Quân gia? Mà hắn lại luôn luôn tham tài, vì vậy, liền nghĩ ra một chủ ý.
Hắn làm cho Quân lão gia tử tạo ra thư mời, hơn nữa lấy thư mời này đến bán đấu giá, đương nhiên, đối với cấp bậc của Quân gia, những cái đó như vàng bạc hòang kim đối với bọn họ là không dùng được.
Cho nên nếu đi đến nơi bán đấu giá, đều cần thiết phải lấy ra bảo vật định giá.
Phải biết rằng, đây chính là cơ hội được một lần cùng Quân gia kết giao, không chỉ có thể nhìn thấy đại tiểu thư của Quân gia, còn có thể có cơ hội được tiếp xúc với con cái của nàng, may mắn lọt vào mắt họ, là có thể rất nhanh đủ thăng quan tiến chức.
Chính vì vậy mà các thế thực đều không muốn bị vụt mất.
Trong hai ngày này, giá của thư mời cực cao, mọi người lấy ra bảo vật định giá cũng đều là các thế lực xếp hạng ở đại lục……
……
Tại Ngụy gia, một nam tử trung niên vẻ hứng thú vội vàng đi vào đại sảnh, sau khi hắn nhìn đến nam nhân cùng thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn, ở đáy mắt lóng lánh ánh sánh kích động.
“Gia chủ, tiểu thư, ta đã không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng đã lấy được một bức thư mời.”
Sắc mặt Ngụy gia chủ, Ngụy Tiên hiện lên một nét vui sướng, được một lúc lại trở nên bất đắc dĩ.
“Hiện tại chỉ vì một bức thư, xem như Ngụy gia chúng ta đã tổn thất nghiêm trọng.”
“Phụ thân, ngươi cũng không thể nói như vậy,” Ngụy Linh cười, “Đây chính là cơ hội, người tiến đến đều là cường giả của đại lục! Lúc đó, ta sẽ tuyển một người nam nhi ưu tú nhất Ngụy gia, hơn nữa đem thu làm nghĩa đệ để hắn đến tham gia đại hội, nói không chừng, hắn còn có cơ hội nhảy lên tận trời.”
Nghĩ vậy, Ngụy Tiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Đáng tiếc, ngươi không có huynh đệ ruột thịt, mà trên người lại gánh vác gán*** của Ngụy gia, lại không có khả năng gả ra ngoài, cùng lắm là chiêu mộ một chàng rể, nếu không được chỉ sợ cũng không cần tiện nghi cho người ngoài.”
Ngụy Linh hơi hơi mỉm cười, trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn mĩ ôn nhuận của Diệp Cảnh Thần, nếu có thể cùng nam nhân ôn hòa như vậy sống cả đời, nàng cũng không nuối tiếc.
“Cha, ngươi không cần phải lo lắng cho ta,” Ngụy Linh bắt lấy cánh tay của Ngụy Tiên, làm nũng nói, “Nữ nhi đã coi trọng một người nam nhân, không bao lâu nữa nhất định hắn sẽ đến đến cửa xin làm rể của Ngụy gia ta.”
“À?” ánh mắt Ngụy Tiên lập loè.
Với ánh mắt của nữ nhi nhà mình, hắn luôn luôn rõ ràng, người có thể được nàng coi trọng, nam nhân kia tất có chỗ đặc biệt hơn người.
“Hôn sự của ngươi liền chính ngươi làm chủ, chỉ cần đối phương không có thê tử thì ngươi có quyền mang hắn về.”
Thê tử?
Ngụy Linh cười lạnh một tiếng, cho là trước kia hắn có thê tử thì sao, sau này, hắn chỉ có thể là phu quân của nàng……
Mà trong khoảng thời gian này nàng đã đem lời đồn đãi thả ra bên ngoài, cũng không biết lời đồn đã đến tai những người Quân gia chưa
.
“Cha,” nghĩ đến đây, Ngụy Linh phục hồi tinh thần lại, nét mặt lộ tươi cười nhợt nhạt, “Nữ nhi đi chuẩn bị ít đồ để cùng ngươi đến Quân gia.”
Dứt lời, nàng buông cánh tay của Ngụy Tiên, lập tức hướng ra ngoài cửa, tia cười lạnh trong mắt càng sâu.
Hai ngày sau.
Khách mời đến đầy nhà, nhiều người qua lại, ban đầu rất khó để gặp những cường giả của các châu, nhưng hiện tại tất cả bọn họ đều tập trung đứng ở trước cửa của Quân gia.
Bởi vì quá nhiều người đến, nên Quân lão gia tử liền hạ lệnh xe ngựa chỉ có thể ngừng ở trăm mét ngoài cửa Quân gia, mặc dù những cường giả đó tính tình đều kiêu ngạo, nhưng hiện giờ cũng chỉ thuận theo mệnh lệnh của Quân Huyễn.
Giờ phút này, ở ngoài cửa chính của Quân gia, Ngụy Linh nhìn những cường giả đi đến Quân gia không dứt, dưới đáy mắt xuất hiện một đạo tia sáng, nàng quay đầu nhìn về thiếu niên tuấn mĩ bên cạnh, trịnh trọng phân phó nói: “Nếu ngươi gặp được ngoại tôn nữ của Quân lão gia tử, nhất định phải dùng thủ đoạn để kết giao, nhưng phải trong sạch biết không?”
Thiếu niên này xem như là người phía sau của chính mình trong Ngụy gia, mặc dù thân là chi thứ nhưng thiên phú lại xuất chúng, càng quan trọng hơn là lớn lên rất tuấn mỹ, nàng tin sẽ không làm chướng mắt người Quân gia.
Theo lý thuyết, thế lực của Quân gia như vậy, nhất định là muốn liên hôn cùng với các châu chủ, đáng tiếc trong mấy châu lục, Đông Châu chỉ có một đại tiểu thư, Bắc Châu có hai người nhi tử lại một ૮ɦếƭ một tàn phế, thực lực của Tây Châu quá yếu, còn các thiếu gia của Nam Châu và Trung Châu đều đã có thê tử, Quân lão gia tử tuyệt đối không thể để ngoại tôn nữ của mình làm thiếp.
Vì vậy, nàng mới có thể tin tưởng vào Ngụy gia như vậy……
“Vâng thưa Linh tỷ.”
Thiếu niên hơi hơi mỉm cười, trong ánh mắt hiện rõ vẻ nhất định sẽ làm được.
“Đi thôi.”
Ngụy Linh hô hấp một hơi thật sâu, chậm rãi đi vào trong sân.
Trong sân ồn ào, các thế lực đều đã phái người đi trước, còn có một ít người quen biết nhau chính là bằng mặt không bằng lòng bắt chuyện với nhau.
“Ngụy Nguyệt, ngươi phải nhớ kĩ một điều!” Ngụy Linh chậm rãi dừng bước chân, đôi mắt hơi nheo lại thành một cong, “Nam nhân kia gọi là Diệp Cảnh Thần, là vị hôn phu của ta! Nếu ngươi thấy bên cạnh hắn có nữ nhân khác, không cần khách khí! Cứ trực tiếp mắng nàng cho ta!”
Nếu Quân Phượng Linh nghe được lời này của Ngụy Linh nhất định sẽ rất giận dữ.
Người như vậy còn không biết xấu hổ, chỉ sợ tính tình người có tốt đến mấy cũng đều sẽ không chịu đựng được.
Phu quân của mình, khi nào lại trở thành vị hôn phu của người khác? Đặc biệt, vị hôn phu này do chính bản thân họ tự phong……
Một câu này, Ngụy Linh không phải nói với thiến niên tuấn mĩ mà là một thiếu nữ khác bên cạnh nàng.
Ngụy Linh tốt xấu gì cũng là thân phận người thừa kế của Ngụy gia, vì vậy không có năng nàng lấy thân phận này để mạo hiểm.
Cho là Diệp Kỳ cùng Quân Phượng Linh phạm vào sai lầm lớn, nhưng bọn họ là ở trên địa bàn của Quân gia, nếu như làm náo loạn ở Quân gia, khẳng định sẽ khiến cho Quân gia tức giận, vì vậy nàng mới đem Ngụy Nguyệt đến, hơn nữa đem nàng đẩy lên đầu ngọn sóng gió.
“Tiểu thư……” Ngụy Nguyệt có chút khiếp sợ nhìn Ngụy Linh, gắt gao cắn môi, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Nàng là người của chi thứ, thiên phú lại cực kỳ kém, vì vậy không có tư cách xưng hô với Ngụy Linh là tỷ tỷ, ngược lại cùng với nô tỳ giống nhau đều gọi nàng là tiểu thư.
“Đây là mệnh lệnh!” sắc mặt Ngụy Linh trầm xuống, “Đừng quên ngươi chỉ là một phế vật mà thôi, Ngụy gia ta nuôi sống một cái mệnh tiện như ngươi, cũng đủ để không làm ngươi thất vọng, nếu ngươi muốn cha mẹ ngươi bảo toàn mạng sống, thì phải nghe lời ta nói!”
Thân mình Ngụy Nguyệt run lên, hơi cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Nhìn đến bộ dáng này của nàng, Ngụy Linh thả lỏng giọng điệu: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nói mấy câu thôi, Quân gia sẽ không trừng phạt ngươi, có lẽ họ còn sẽ cảm tạ ngươi vì ngươi đã vạch trần bộ mặt thật của những người đó, miễn cho Linh nhi cô nương bị lừa.”
Sẽ không trừng phạt nàng?
Ngụy Nguyệt cười khổ một tiếng, nếu đúng như vậy, tại vì sao ngươi không đứng ra nói chuyện, một hai phải đem ta đẩy đi?
Mặc dù trong lòng nàng không vui, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nghe theo Ngụy Linh, nếu không, chỉ sợ sẽ liên lụy cha mẹ ở Ngụy gia.
“Linh tỷ,” thiếu niên Ngụy Phong nhẹ nhàng nhíu mày, “Như vậy không ổn, mặc kệ Diệp Kỳ cùng Quân Phượng Linh kia nhân phẩm kém, Linh nhi cô nương lại mắt mù xem trọng họ, tốt xấu gì đây cũng là địa bàn của Quân gia, cho dù Ngụy Nguyệt đem những lời này nói ra bên ngoài, cũng sẽ liên lụy đến Ngụy gia.”
Ngụy Linh lạnh lùng quét mắt Ngụy Phong: “Chuyện này ta đã quyết định, các ngươi không cần nói thêm nữa.”
Trên thực tế, trong lòng Ngụy Linh đã sớm tính toán, khi lời đồn đãi đã thả ra ngoài, chỉ cần ở ngoài quạt gió thêm củi một chút, Diệp Kỳ cùng Quân Phượng Linh sẽ thân bại danh liệt, lúc đó, Quân gia chắc chắn sẽ đuổi bọn họ đi, những người này không phải sẽ tùy ý chính mình xử trí sao?
Chẳng qua, Ngụy gia ở Quân gia làm náo loạn, Quân gia khẳng định sẽ tức giận, đến lúc đó nàng liền đem Ngụy Nguyệt giao cho Quân gia, còn chính mình lại nói lời xin lỗi, chuyện này liền có thể bỏ qua, nói không chừng, trong lòng Quân gia còn cảm kích nàng.
……
“Nghĩa mẫu, lần này cường giả đến Quân gia thật nhiều, đây là lần đầu tiên ta nhình thấy nhiều cường giả đến vậy.”
Đúng lúc này, một đạo thanh âm yêu kiều từ xa truyền vào trong tai của Ngụy Linh.
Ngụy Linh quay đầu, nhìn đến gương mặt đầy H**g phấn của Diệp Kỳ, khóe miệng gợi lên tươi cười trào phúng.
“Quả nhiên là đồ quê mùa, chỉ là loại trường hợp này cũng bị dọa, Ngụy Nguyệt, hai nữ nhân kia chính là Diệp Kỳ và Quân Phượng Linh, các nàng liền giao cho ngươi.”
Ngụy Nguyệt cắn môi, có lẽ nàng đang nghĩ đến cha mẹ của mình, rốt cuộc cũng đủ dũng khí dùng thanh âm bén nhọn nói.
“Kia chẳng phải là Diệp Kỳ nổi danh gần đây ở Quân thành sao?”
Thanh âm của nàng rất bén nhọn, xen kẽ trong tiếng nói của mọi người rất rõ ràng, trong lúc nhất thời làm tất cả mọi người dừng nói chuyện với nhau, tầm mắt kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Nguyệt.
Lần đầu tiên Ngụy Nguyệt trở thành tâm điểm, trong lòng tự nhiên có chút khẩn trương, nhưng nàng vẫn ngang ngạnh nói: “Quân gia tiểu thư vô ý kết giao, nên mới bị loại nữ nhân này lừa gạt.”
“Nữ nhân này quan hệ bất chính với người ở bên ngoài, liên tiếp hoài thai, nhưng nữ nhân này tàn nhẫn đánh đập hài tử của mình.”
“Nhưng không chỉ có một chuyện này, nghe nói cha mẹ của nàng chính là bị nàng làm cho tức ૮ɦếƭ!”
“Sau khi làm người thân tức ૮ɦếƭ, nàng lại nhận nghĩa phụ nghĩa mẫu, đương nhiên vị nghĩa mẫu này cũng không phải thứ gì tốt lành, vì muốn trèo cao mà tình nguyện bán nghĩa nữ của mình!”
“Hiện tại các nàng tiến vào Quân gia, đều là vì quyền thế của Quân gia, đáng thương cho Linh Nhi tiểu thư bị bọn họ lừa dối.”
Ngay từ đầu Ngụy Nguyệt còn có chút sợ hãi, đến cuối cùng càng nói càng hăng say, đem lửa giận bao nhiêu năm nhịn xuống phát tiết lên trên đầu Diệp Kỳ cùng Quân Phượng Linh.
“Hai nữ nhân này nên bắt tới loạn côn đánh ૮ɦếƭ, còn tốt hơn để ở chỗ này gạt người!”
Toàn bộ sân một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm xúc động của Ngụy Nguyệt.
Lời đồn đãi trong khoảng thời gian này, cho tới nay nhiều người ở đây đều biết, nhưng lại không có một ai dám đem chuyện này làm náo loạn ở Quân gia!
Cho nên sau khi bọn họ thấy cảm xúc đang dâng lên trong Ngụy Nguyệt, đều bị nàng dọa sợ.
Diệp Kỳ cùng Quân Phượng Linh lại không chịu nổi, nhưng hôm nay là ngày lành của Quân gia, ngươi muốn tìm phiền toái cũng nên chọn thời gian, cái này không phải là làm cho Quân lão gia tử tức giận hay sao?
“Nghĩa mẫu, ta muốn đi xé miệng tiểu tiện nhân này!”
Cả người Diệp Kỳ run rẩy, nàng lớn như vậy, trước nay đều không có chịu qua cảnh như vậy.
Bất quá……
Không chờ Diệp Kỳ đi tìm Ngụy Nguyệt gây phiền toái, một đạo bóng dáng nhỏ xinh đi đến trước mặt Ngụy Nguyệt, nàng nâng tay lên, ném một cái tát lên trên mặt Ngụy Nguyệt.
“To gan!”
Khuôn mặt của Quân Linh Nhi trầm xuống, giữa hai tròng mắt tràn đầy lửa giận: “Là ai cho phép ngươi náo loạn ở Quân gia ta?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc