Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 330

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Lâm Tây khiếp sợ trừng lớn hai mắt, hắn còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị đám linh khí màu đen kia cắn nuốt, biến mất hoàn toàn, giống như là chưa từng xuất hiện trên đời này vậy.
Vân Nhược Thủy cảm giác được sức lực toàn thân đều bị rút sạch, bé nằm xoài trên mặt đất, bé khóc thút thít, từng giọt nước mắt như châu sa nối tiếp nhau rơi xuống.
"Mẫu thân, Thủy nhi lại ***, nhưng mà, đây đều là do bọn họ bức
Thủy nhi......"
Trong khu rừng yên tĩnh không một bóng người, thân hình nho nhỏ của bé bị cỏ dại xung quanh vùi lấp, bả vai nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giữa đôi đồng tử của bé dường như có một tia sáng màu đen đang từ từ hình thành, nhưng khi bé chớp mắt một cái thì nó lại biến mất sạch sẽ.
Giống như vừa rồi chỉ là ảo giác......
Lúc này, ở một ngọn núi gần Y Tháp, một hàng người có nam có nữ đều mặc trường bào màu trắng đang vất vả đối kháng với một đám linh thú.
Trước *** những người này đều mang huy hiệu của Y Tháp, tuy nhiên, cấp bậc của huy hiệu kia đều rất thấp, chắc hẳn là vừa mới gia nhập Y Tháp không lâu.
"Vu sư huynh, đám linh thú này quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ của chúng, hay là..... Chúng ta chạy trước đi!"
Một tiểu cô nương lau mồ hôi trên trán, thần sắc vô cùng nôn nóng nói.
Người được gọi là Vu sư huynh cũng chính là người dẫn đầu đám người này.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống: "Nếu muốn đổi được nội thư của Y Tháp thì chúng ta cần phải lấy được cây Linh Xà Thảo kia!"
Tiến vào Y Tháp, là mục tiêu từ trước đến giờ của hắn.
Nhưng mà......
Vất vả lắm mới vào được Y Tháp như bây giờ, hắn làm sao có thể từ bỏ cơ hội tăng lên thực lực của mình?
Hắn nhất định phải lấy được cây Linh Xà Thảo này!
Tuy nhiên......
Đám linh xà trước mắt này tấn công càng ngày càng mãnh liệt, trong hai mắt chúng ánh lên từng tia lạnh lẽo, chúng thè *** dài ngoằng, răng nanh xanh lè, hiển nhiên là chứa đầy kịch độc.
"A!"
Một nam tử trẻ tuổi chẳng may bị một con linh xà cắn trúng, tức khắc, toàn bộ cánh tay hắn đều biến thành màu xanh lá, hắn ôm chặt cánh tay bị đau, lui về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch vô cùng thống khổ.
"Vinh Xương!"
Sắc mặt Vu sư huynh bỗng nhiên biến đổi, nhìn về phía bọn linh thú bảo vệ Linh Xà Thảo, ánh mắt càng thêm nặng nề.
Nhưng hiện giờ, dù bọn họ muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa rồi, bọn linh xà đã bao vây tứ phía, dù bọn họ có mọc cánh cũng khó thoát.
Huống chi, chiến đấu lâu như vậy, thể lực của bọn họ vốn đã cạn kiệt, không còn sức phản kháng.
"Chẳng lẽ hôm nay tất cả chúng ta đều phải ૮ɦếƭ ở đây hay sao?"
Thần sắc Vu sư huynh bi ai, trong nhất thời, hắn thật hối hận vì đã làm liên lụy đến chúng huynh đệ tỷ muội.
"Khè......!"
Con linh xà phun ra một hơi thở nguy hiểm như báo trước cái ૮ɦếƭ, rồi phóng mình tới trước, khiến cho những người khác giật mình hoảng hốt.
Ngay khi linh xà đã phóng mình đến trước mặt một vị cô nương trong đội ngủ, thì đột nhiên, một thanh trường kiếm từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đã chém con linh xà kia thành hai khúc.
Mọi người ngây ngẩn cả người, kinh ngạc ngẩng đầu, tức thì, nội tâm mỗi người không hẹn mà cùng bị chấn động như nhau.
Thần!
Thời khắc này, vị nữ tử đứng giữa hư không kia cứ như một vị thần, cường đại vô song, tôn quý vô cùng.
Nàng ta có dung mạo khuynh thành, tà mị tùy ý, đôi mắt đen nhánh sáng ngời đang từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi đảo qua đàn linh xà.
Trong tay nữ tử còn xách theo một đứa bé trai cực kỳ đáng yêu, sau lưng nàng ta là một người thiếu niên có dáng người cao gầy, tuấn mỹ phi phàm.
"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương!"
Vu sư huynh cung kính chắp quyền, nói.
"Người Y Tháp?"
Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn mọi người bên dưới, trong giọng nói tà khí lộ ra hơi thở cường đại.
Vu sư huynh có chút ngượng ngùng nói: "Ta cùng các bằng hữu của ta vừa mới gia nhập Y Tháp không được bao lâu, lúc này đây, là vì muốn đổi nội thư trong Y Tháp nên mới đi tìm Linh Xà Thảo, nếu không phải cô nương ra tay cứu giúp, sợ là lần này chúng ta đều khó thoát cái ૮ɦếƭ."
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong khẽ liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Vu sư huynh một cái: "Ngươi có thiên phú không tồi, tinh thần dũng cảm mạo hiểm không có gì là sai, nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ chuyện gì, đều cần phải biết tự lượng sức mà làm, nếu ngươi có thể ghi nhớ những lời ta nói hôm nay, thì về sau, trên đại lục này sẽ có một vị trí nhỏ cho ngươi."
Xôn xao!
Khi lời này vừa dứt, cả người Vân Lạc Phong chợt hóa thành một tia sáng, biến mất giữa không trung, chờ sau khi nàng rời khỏi, những người trẻ tuổi này mới phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn theo hướng nàng rời đi.
"Nàng ta rốt cuộc là ai? Vì sao lại hảo tâm cứu chúng ta xong còn nói với chúng ta những lời như thế?"
Trong đội ngũ có một cô nương cất tiếng hỏi, trên mặt đều là vẻ ௱ôЛƓ lung khó hiểu.
Vu sư huynh trầm ngâm nửa ngày, nói: "Chúng ta cứ đem Linh Xà Thảo này về trước rồi tính sau!"
Thời này khắc này, Vu sư huynh còn chưa biết, sau này khi hắn gặp phải nguy hiểm, chính những lời này của Vân Lạc Phong đã cứu hắn một mạng.
Cho đến một khắc đó, hắn mới hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của những lời Vân Lạc Phong đã nói hôm nay.
... ...
Y Tháp.
Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, có hai vị lão giả đang ngồi đối diện nhau mà đánh cờ.
Trong đó một vị bạch y phiêu phiêu, tiên phong đạo cốt, thần sắc lạnh nhạt, hờ hững mà ngồi. Một vị khác trước sau luôn cười tủm tỉm, giống như một vị lão nhân bất cần đời.
"Ha ha, Cát Dương, lần này ta lại thắng rồi!" Thanh Mộc cười ha ha hai tiếng: "Sao ta cứ có cảm giác vừa rồi lúc ông hạ cờ tâm thần luôn bất định vậy?"
Cát Dương lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết vì cái gì, luôn có cảm giác, dường như đại lục sắp xảy ra biến cố."
"Há ha..." Thanh Mộc cười hai tiếng: "Từ sau khi tháp chủ rời khỏi, thì Vô Hồi Đại Lục này rất thái bình, sao có thể xảy ra biến cố gì nữa chứ? Nhưng mà, nói gì thì nói, tháp chủ đi cũng đã được năm năm rồi, năm năm qua người chưa từng trở về, cũng không biết tình hình của tháp chủ ở Thất Châu Đại Lục như thế nào?"
Năm năm thời gian, giống như nước chảy, thoáng cái đã qua.
Trong năm năm Vân Lạc Phong rời đi, Vô Hồi Đại Lục cũng có rất nhiều thay đổi....
Nhắc tới người đã biến mất suốt năm năm, Thanh Mộc liền thở dài, lúc trước, ông nghĩa vô phản cố rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc, cũng đã quyết định, cả đời sẽ theo dưới trướng Vân Lạc Phong!
Giữa lúc Thanh Mộc và Cát Dương nói chuyện với nhau, thì Vân Lạc Phong lại bị người của Y Tháp ngăn ở bên ngoài.
"Nếu ngươi đến Y Tháp để khảo nghiệm cấp bậc y thuật, mời ra cửa rẽ phải, nơi đó có người chuyên giám định, nếu như ngươi muốn gia nhập Y Tháp, nhất định phải giám định cấp bậc trước, bằng không, bất luận là kẻ nào cũng không được bước chân vào Y Tháp."
Khuôn mặt của thị vệ gác cổng bên ngoài Y Tháp không có chút cảm xúc nào, làm theo phép mà nói.
Vân Lạc Phong bỗng hơi phát ngốc một chút.
Nàng rời nhà năm năm, vừa trở về, liền bị thủ hạ của mình chặn lại bên ngoài?
"Ta tới tìm người!"
Đứa bé trai vốn bị Vân Lạc Phong ôm bên hông giẫy người tuột xuống, nhóc vỗ vỗ bụi bẩn trên y phục mình, rồi ngẩng khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên.
"Ta muốn gặp Thanh Mộc trưởng lão cùng Cát Dương trưởng lão."
"Xin lỗi, không có huy hiệu của Y Tháp chúng ta, thì dù là kẻ nào đi nữa, các vị trưởng lão cũng sẽ không gặp."
Một thằng nhóc ăn mày quần áo tả tơi, vậy mà cùng đòi gặp mấy vị trưởng lão?
Chỉ bằng nó mà cũng xứng?
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tà trầm xuống, gắt gao nắm chặt nắm tay nhỏ, nhóc dùng sức khắc chế lửa giận trong lòng, cắn răng nói: "Ta muốn gặp hai vị trưởng lão, ngươi lập tức đi thông báo!"
Tuy Diệp Tà là tiểu công tử Diệp gia, nhưng lại chưa từng rời khỏi nhà thì làm sao người của Y Tháp có thể nhận ra nhóc?
"Phát sinh chuyện gì?"
Ngay vào lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Thị vệ quay đầu nhìn lại, thì thấy một vị lão giả đang từ trong bước ra, trên mặt thị vệ liền tươi cười nói: "Khúc trưởng lão, ngài đã tới? Những người này một hai đòi gặp Cát Dương trưởng lão và Thanh Mộc trưởng lão, nhưng lại không có huy hiệu của Y Tháp chúng ta, vì vậy, thuộc hạ đang khuyên bọn họ trở về."
Khúc U đạm mạc gật gật đầu, hai mắt vừa đảo qua mấy người Vân Lạc Phong thì bỗng lóe sáng.
"Vị cô nương này là y sư?"
Không thể không nói, đôi mắt Khúc U vô cùng tinh tường, chỉ liếc một cái mà đã nhìn ra Vân Lạc Phong là y sư.
Vân Lạc Phong cũng liếc nhìn Khúc U một cái, nhẹ nhàng gật đầu: "Không sai!"
Nàng vốn là một y sư, tất nhiên không cần phải phủ nhận.
"Vị cô nương này nếu đã là y sư, thì tự nhiên sẽ có tư cách gia nhập Y Tháp, chẳng qua, ta có một điều kiện......"
Khúc U khẽ nhếch khóe môi, hơi hất cằm hiển lộ ra sự kiêu ngạo và khí thế của ông ta: "Ngươi hãy làm đồ đệ của ta, như thế nào?"
Tiểu Mạch lập tức nhìn Khúc U như nhìn một tên ngốc, đáy mắt toàn là khinh miệt.
Não của lão già này có phải bị úng nước rồi không?
Chủ nhân nhà mình là tháp chủ Y Tháp, còn ông ta chỉ là một trưởng lão, vậy mà ông ta lại muốn tháp chủ bái ông ta làm sư?
"Cô nương, chuyện thu đồ đệ phải xem ở duyên phận, từ ánh mắt đầu tiên thì lão phu đã thấy thích cô rồi, nên cố ý muốn thu cô làm đồ đệ. Cô yên tâm! Địa vị của lão phu trong Y Tháp rất cao, chỉ ở sau Thanh Mộc và Cát Dương hai vị trưởng lão mà thôi, nhất định có thể cho cô đi ngang đi dọc."
Thời điểm nhắc đến Thanh Mộc và Cát Dương, giọng điệu Khúc U ngược lại khá là cung kính.
Nói cho cùng thì từ khi tháp chủ đi, Y Tháp này đều do một tay hai người Thanh Mộc và Cát Dương làm chủ.
Mà Khúc U ông chỉ là kẻ đến sau, có thế nào thì cũng không bằng được với hai vị ấy.
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo mắt: "Nếu như, ta từ chối thì sao? Có phải các ngươi sẽ không cho ta gia nhập Y Tháp?"
Khúc U bị chọc cười: "Cô nương, cô là người đầu tiên cự tuyệt lão phu, nếu như cô từ chối, đừng nói là không vào được Y Tháp, mà cả đời của cô từ đây về sau cũng phải hối hận!"
Nãy giờ Diệp Tà vẫn đứng im một bên không lên tiếng, vừa nghe thấy câu này của Khúc U thì liền không nhịn được mà hừ một tiếng.
"Nếu tỷ ấy muốn, ta có thể bảo Thanh Mộc và Cát Dương thu tỷ ấy làm đệ tử, ngươi là cái thá gì chứ? Lại dám dùng giọng điệu càn rỡ như thế để nói chuyện với ân nhân cứu mạng của tiểu gia ta?"
Nói thật, ngay từ đầu, tuy Vân Lạc Phong cứu Diệp Tà, nhưng Diệp Tà vẫn có lòng cảnh giác đối với nàng.
Sau đó, bởi vì nhóc không chịu được việc bay trên không trung, Vân Lạc Phong liền tự giác tình nguyện đi bộ, làm cho nhóc thấy cảm động vô cùng......
Tuy nhiên, do trên núi có quá nhiều nguy hiểm, vì tránh lãng phí thời gian nên nàng đành ôm nhóc bay lên lần nữa.
"Ha ha..." Khúc U cười lạnh hai tiếng: "Tiểu tử, ngươi đừng quá cuồng ngôn*! Thanh Mộc và Cát Dương hai vị trưởng lão đều không có con cháu, ngươi bảo ta làm sao tin là ngươi quen hai người họ? Nếu nha đầu này không đồng ý trở thành đồ đệ ta.... Tốt thôi! Vậy thì các ngươi lập tức cút đi!"
Nếu nha đầu này chịu làm đồ đệ của ông, vậy ông sẽ bảo vệ che chở cho nó.
Nếu không muốn, vậy ông cần gì phải lãng phí thời gian quý báu của mình với chúng?
"Cô nương, sao cô nương lại ở đây? Thì ra là cô nương muốn đến Y Tháp chúng ta?"
Đột nhiên, một giọng nói vui vẻ truyền đến.
Lát sau, liền thấy đoàn người thiếu niên thiếu nữ vừa được Vân Lạc Phong cứu khi nãy đi tới.
Chẳng qua......
Khi bọn họ thấy gương mặt giận dữ xanh mét của Khúc U thì bất giác đổ mồ hôi lạnh.
"Khúc U trưởng lão, đây......"
"Các ngươi là người Y Tháp chúng ta?" Khúc U nhếch miệng hất cằm: "Người của Y Tháp ta lại dám giao hảo với bọn gian tế?"
Gian tế?
Vu sư huynh sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía nữ tử xinh đẹp đang đứng bên kia.
"Khúc U trưởng lão, có phải ngài có hiểu lầm gì không? Trước đó, vị cô nương này đã cứu mạng chúng ta, cô nương ấy không thể nào là gian tế được!"
Khúc U cười lạnh: "Ta nói ả là gian tế, thì ả chính là gian tế!"
Y thuật của nha đầu này không đơn giản, nếu không, tinh thần lực của ả đã không mạnh như vậy.
Không sai!
Sở dĩ Khúc U muốn thu Vân Lạc Phong làm đồ đệ, không phải vì nhìn nàng vừa mắt, mà là vì , ông ta có một loại năng lực, có thể thăm dò trình độ mạnh yếu tinh thần lực của đối phương.
Tinh thần lực mạnh như thế, ông ta chưa từng gặp qua bao giờ, nếu nha đầu này đã không muốn trở thành đồ đệ của ông, vậy thì đừng trách tại sao ông tận hết khả năng bêu xấu ả!
Vân Lạc Phong khoanh tay trước ***, thân mình có chút lười biếng dựa vào cây cột lớn, đôi mắt mang theo ý cười thích thú nhìn chằm chằm gương mặt Khúc U, nàng giống như là đang chờ đợi xem thử, đám người trước đó nàng vừa cứu sẽ lựa chọn thế nào?
"Khúc trưởng lão, nếu ngài nói vị cô nương này là gian tế, vậy ngài có chứng cứ gì không?" Vu sư huynh cắn cắn môi: "Nếu như ngài không có chứng, vậy chẳng khác nào vu oan giá họa?"
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết rõ một điều, nếu không nhờ Vân Lạc Phong, thì tất cả bọn họ đã ૮ɦếƭ dưới tay đám linh thú kia rồi.
Cho nên......
Dù có bị Y Tháp trục xuất, bọn họ cũng không thể vong ân phụ nghĩa!
"Ngươi......" Khúc U giận chỉ vào mặt Vu sư huynh: "Một đám ranh mới gia nhập Y Tháp, lại dám nghi ngờ bổn trưởng lão? Người đâu! Bắt lấy bọn chúng cho ta!"
Lập tức có một đám người từ trong Y Tháp xông ra, nháy mắt đã bao vây hết mấy người Vân Lạc Phong.
Năm năm qua, nhân thủ trong Y Tháp càng ngày càng nhiều, hiển nhiên là không phải ai ai cũng nhận ra Vân Lạc Phong.
Chẳng hạn như Khúc U......
"Tại sao bên ngoài lại ồn ào như vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Bỗng nhiên, một giọng nói bất mãn từ trong Y Tháp truyền ra, chợt, mọi người nhìn thấy hai bóng dáng già nua xuất hiện ngay sau đó.
Diệp Tà liếc mắt một cái liền thấy được Thanh Mộc và Cát Dương, thừa dịp mọi người không có chú ý, thì chạy vọt tới bên cạnh hai người họ.
Thanh Mộc bị bất ngờ, khi nhìn thấy người đến là Diệp Tà thì sắc mặt liền thay đổi.
"Ai da! Tiểu tổ tông của ta! Sao con lại tới chỗ này? Người của Diệp gia đang tìm con khắp nơi, vậy mà con không nói tiếng nào thì đã chạy tới Vô Tận Thành."
Diệp gia?
Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia hồ nghi, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Tà.
"Thanh Mộc gia gia, đám người xấu này ức hiếp con!"
Suốt một đường đi, Diệp Tà đều tỏ ra rất kiên cường, cho dù thân bị trọng thương nhưng cũng chưa từng rớt một giọt nước mắt.
Hiện giờ, hốc mắt nhóc lại hiện lên một tầng hơi nước, rất đáng thương mà nói.
Sắc mặt Khúc U lập tức trắng bệch, cả người run rẩy không thôi.
Đứa...... Đứa nhỏ này thật sự quen Thanh Mộc trưởng lão?
Hơn nữa, vừa rồi Thanh Mộc trưởng lão có nhắc tới hai chữ Diệp gia?
Không......
Không thể nào!
Tiểu tử này chắc không phải là tiểu thiên tài của Diệp gia chứ?
Khúc U càng nghĩ càng sợ hãi, sợ tới mức thiếu chút nữa là tè ra quần.
Tuy nhiên......
Cho dù Diệp gia cường đại, lại có quan hệ mật thiết với tháp chủ, nhưng không phải có câu người không biết thì không có tội sao? Huống chi, ngay từ đầu, người mà mình đối phó chỉ có một mình nha đầu kia, tiểu thiên tài Diệp gia chẳng qua là bị liên lụy vào mà thôi.
Cho nên, tội của ông hẳn là cũng không nặng......
Nghĩ vậy, Khúc U lau đi mồ hôi lạnh trên trán theo bản năng, thật cẩn thận liếc về phía Thanh Mộc và Cát Dương.
Ai ngờ, ánh mắt của hai vị trưởng lão lúc này lại dán chặt trên người Vân Lạc Phong, không cách nào dời đi được.
Trong mắt Thanh Mộc mang theo vẻ không dám tin, ông dụi dụi mạnh đôi mắt, khi mở mắt ra lần nữa, thì thấy vị bạch y nữ tử đang mỉm cười tươi tắn nhìn ông.
"Tháp chủ, người đã trở lại? Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Tháp...... Tháp chủ?
Bùm.
Khúc U sợ tới mức hai chân nhũn ra, trực tiếp đặt ௱ôЛƓ ngã ngồi trên đất, mặt xám như tro tàn.
Chút hy vọng mỏng manh nháy mắt đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại tuyệt vọng.
Đám người Vu sư huynh cũng há hốc mồm, dường như không nghĩ tới, vị cô nương đã cứu mạng họ lại chính là tháp chủ Y Tháp trong truyền thuyết.
"Đây là có chuyện gì?"
Cát Dương nhìn về phía thị vệ Y Tháp đang bao vây Vân Lạc Phong, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
"Cát...... Cát Dương trưởng lão......"
Một người thị vệ gian nan nuốt mạnh một ngụm nước miếng, run run rẩy rẩy nói: "Vừa rồi, Khúc U trưởng lão nói vị cô..... Nói tháp chủ là gian tế, ra lệnh cho chúng thuộc hạ bắt tháp chủ lại."
Theo mỗi một chữ mà thị vệ nói ra, thì tim Khúc U lại run lên một cái, mặc cho ông ta ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không thể nào ngờ được nữ tử trước mặt chính là tháp chủ.
Đại lục không phải đồn đãi rằng tháp chủ đã đi Thất Châu Đại Lục rồi sao? Không mất mấy chục năm thì không thể về được? Lúc này chỉ mới có năm năm, sao tháp chủ đã về rồi?
Diệp Tà ngơ ngác nhìn bạch y nữ tử đang thẳng lưng đứng dưới ánh nắng, trong đôi mắt to tròn sáng ngời mang theo sự kinh ngạc, cứ nhìn mãi, không nỡ dời mắt.
Thanh Mộc gia gia nói tỷ tỷ này là tháp chủ Y Tháp?
Cũng tức là nói..... Đây chính là nhị tẩu của mình......
Tầm mắt Vân Lạc Phong cũng rơi lên người Diệp Tà, khẽ nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
Tiểu gia hỏa này, lại dám lừa gạt mình, nói nó họ Lâm?
"Gian tế?" Cát Dương cười lạnh, cúi người nhìn về phía khuôn mặt dễ thương còn đang ngu ngơ ngây ngốc của Diệp Tà, khuôn mặt già nua của ông nở một nụ cười hiền lành: "Tiểu Tà nhi, nói cho cát Dương gia gia biết, tại sao đám người này lại vu oan cho tháp chủ, nói người là gian tế?"
Diệp Tà phục hồi tinh thần lại, nói đúng sự thật: "Lão già này coi trọng thiên phú của tỷ ấy, nói là muốn thu tỷ ấy làm đồ đệ, tỷ ấy không đồng ý, nên lão ta vu oan tỷ ấy là gian tế?"
Nghe được lời này, lửa giận trong lòng Thanh Mộc bùng sôi, ông bước nhanh đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, quỳ xuống.
"Tháp chủ, là ta không biết nhìn người, nên mới để xảy ra những chuyện thế này, xin tháp chủ yên tâm, việc này ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha!"
Cả người Khúc U nhũn ra, ông ta hiểu rõ, lúc này ông ta chính là chạy trời không khỏi nắng!
"Đứng lên đi!" Vân Lạc Phong giơ tay nâng Thanh Mộc đứng lên: "Chuyện hôm nay, ta không trách tội các ngươi, lần sau lúc đề bạt người nào, cần phải mở to mắt nhìn cho rõ!"
Nói xong lời này, Vân Lạc Phong đi đến trước mặt vị Vu sư huynh kia.
"Tên của ngươi?"
Vu sư huynh sửng sốt, rồi cung kính hồi bẩm: "Khởi bẩm tháp chủ, thuộc hạ tên là Vu Hùng!"
"Thiên phú của ngươi không tồi, ta sẽ bảo Thanh Mộc thu ngươi làm đồ đệ, hy vọng ngươi có thể nắm chắc cơ hội này."
Lời nói của Vân Lạc Phong khiến lòng Vu Hùng mừng rỡ không thôi, vội vàng quỳ xuống đất: "Đa tạ tháp chủ đề bạt, thuộc hạ nhất định sẽ không làm tháp chủ thất vọng!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc