Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 321

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nắm đấm tinh tinh đã đánh về phía đầu Tiểu Ngôn.
Chỉ thiếu một chút, là có thể đánh đầu nhóc vỡ toang, ૮ɦếƭ không toàn thây......
Ầm!
Lực lượng thật lớn, cuồng phong từ nắm tay tinh tinh phát ra, khiến bụi đất bay đầy trời, mọi người cũng vì vậy bị ho sặc sụa không ngừng.
Ánh mắt mấy người Tùng Mộc tràn ngập tuyệt vọng......
Trước khi phụ thân Tiểu Ngôn trước khi đi, bọn họ đều hứa với hắn, sẽ chăm sóc Tiểu Ngôn thật tốt.
Không ngờ, đến cuối cùng, bọn họ vẫn để cho Tiểu Ngôn gặp phải nguy hiểm ở ngay trước mắt bọn họ......
"Thiên Phong, Tùng Mộc, các người mau nhìn......"
Tròng mắt Tiểu Hi chợt co rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi tro bụi tan đi......
Bên dưới nắm đấm cứng như sắt của tinh tinh, là một nắm đấm khác nhỏ hơn nó rất nhiều đang trực tiếp cản lại nắm đấm của nó.
Đó là một nam nhân cường tráng cả người chồng chất vết thương, nhưng cho dù thân hình nam nhân này có cường tráng cách mấy, thì cũng không đáng là gì so với thân hình của tinh tinh.
"Ha ha ha."
Bỗng một tiếng cười nhẹ từ bên trên ngọn cây truyền đến, rồi chợt có một tiểu cô nương quanh người có một ngọn lửa đang cháy, từ từ thả người nhảy xuống.
Sự xuất hiện của tiểu cô nương làm cho tim đám người Truy Phong Liên Minh vốn chùng xuống liền giật nảy lên......
"Đây...... Cũng là linh thú?"
Tiểu cô nương này mới đầu nhìn rất là ngây thơ khả ái, khuôn mặt tựa như ngọc được điêu khắc tỉ mỉ rất là đáng yêu, nếu bỏ qua ngọn lửa trên người cô bé đang tản mát ra lực uy Hi*p cường đại, thì đoán chừng mọi người sẽ coi nàng cũng là một đứa trẻ giống như Tiểu Ngôn.
"Hỏa Hỏa, tại sao mỗi lần tỷ xuất hiện đều là từ trên cây nhảy xuống vậy?"
Dưới mặt đất bỗng vang lên một giọng nói, dọa cho mọi người phải giật mình thêm lần nữa.
Ngay sau đó, một con Tầm Kim Thử xinh đẹp từ dưới đất chui lên, sau đó vô số Tầm Kim Thử cũng lần lượt chui lên mặt đất.
Trong đám Tầm Kim Thử, có hai con đẹp mắt nhất. Trong đó, một là con Tầm Kim Thử màu hồng nhạt, còn con kia thì trên đỉnh đầu có đội một cái vương miện.
"Không phải đệ cũng giống như ta à? Rõ ràng chúng ta là từ cùng một nơi truyền tống ra ngoài, nhưng sao lần nào đệ cũng lựa chọn chui lên từ mặt đất?" Hỏa Hỏa bĩu môi, nói bằng vẻ đầy khinh thường.
"Bọn đệ là Tầm Kim Thử, từ dưới đất chui lên cũng là chuyện bình thường, nhưng tỷ là hồ ly, không có việc gì thì tỷ leo lên cây làm gì chứ?"
"Ta thích, đệ quản được ta à?"
Hỏa Hỏa hất cằm, cả người khí thế bừng bừng nói.
Con tinh tinh kia không nhìn nổi nữa, bèn lên tiếng: "Các ngươi chắc hẳn là người của Thử tộc và Hồ tộc, tại sao lại đến muộn như vậy hả?"
Tim mọi người trong Truy Phong Liên Minh lại chìm xuống dưới.
Vốn dĩ những linh thú này đã rất khó đối phó rồi, bây giờ lại có thêm một đám nữa kéo tới, đặc biệt là tiểu cô nương cả người đều bốc lửa kia, quả thật là cường đại đến mức làm người không dám nhìn.
Tuy rằng Tầm Kim Thử là linh thú cấp thấp, nhưng ngươi cũng đừng xem thường, đặc biệt là con Tầm Kim Thử này còn có thể nói tiếng người......
Đáng tiếc, điều làm bọn họ tuyệt vọng hơn vẫn còn ở phía sau, chỉ thấy con Tầm Kim Thử vừa bị tiểu cô nương kia chế nhạo giờ đã hóa thành một thiếu niên tuấn mỹ.
Mà con Tầm Kim Thử màu hồng nhạt và con Tầm Kim Thử đội vương miện đứng cạnh nó cũng lần lượt hóa thành người......
Tầm Kim Thử có thể nói chuyện lại còn có thể hóa hình người là một chuyện vô cùng hiếm thấy......
"Hồ tộc?" Tiểu cô nương cười nhạo một tiếng: "Cái loại chủng tộc cấp thấp này, sao ta có thể ở chỗ đó? Huống chi, ta cũng sẽ không cùng đám súc sinh các ngươi thông đồng làm bậy."
Dù cô bé đã mất một chiếc đuôi thì thiên phú vẫn cường hãn như cũ, sao đám Hồ tộc thấp hèn chỉ biết dùng sắc đẹp quyến rũ người khác có thể so sánh với cô bé được?
Bởi vì trên mặt tinh tinh là màu đen, cho nên không thể thấy rõ vẻ mặt nó biến hóa như nào, nhưng mà cho dù là vậy thì ai ai cũng đều có thể cảm nhận được, trên người nó đang tản ra lửa giận ngút trời......
"Rống!" Nó nổi giận gầm lên một tiếng, đập mạnh hai nắm đấm vào lòng иgự¢, ánh mắt hung ác vô cùng: "Nếu ngươi không phải là người của chúng ta, vậy thì chịu ૮ɦếƭ đi!"
Tinh tinh đang định vòng qua Vân Dực để công kích Hỏa Hỏa, lại bị Vân Dực chặn đường đi, nó càng thêm phẫn nộ, nắm tay uy mãnh đánh về phía иgự¢ Vân Dực......
Cùng lúc đó, các linh thú khác cũng chuẩn bị hành động lần nữa......
Những linh thú kia đồng loạt lao xuống, đều bị bức tường lửa Hỏa Hỏa tạo ra chặn lại, một số ít linh thú chưa kịp lui lại, trong nháy mắt va vào trong bức tường lửa, đau đớn khiến bọn nó ngao ngao kêu lớn lên.
Đám người Truy Phong Liên Minh sợ ngây người, kinh ngạc nhìn về phía tiểu cô nương đánh yêu với một bộ váy màu lửa đỏ, kinh ngạc đến mức nói không ra lời.
Con linh thú này...... Là tới giúp bọn họ à?
"Chít chít!"
Mấy con linh thú kịp thắng lại trước bức tường lửa của Hỏa Hỏa, thì giờ đây mỗi con phải đối mặt với đàn Tầm Kim Thử đang chia ra thành từng đôi một. (*tức là 2 đánh 1 ấy!)
"Có tường lửa ở đây, không có ai có thể đi qua nơi này". Hỏa Hỏa phủi phủi tay, quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, nét mặt hiện lên tươi cười sáng ngời: "Chủ nhân, bên muội giải quyết xong xuôi rồi!"
Đám linh thú đó giao cho Vân Dực cùng Tầm Kim Thử là đủ rồi......
Chủ nhân?
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn lên trên người Vân Lạc Phong.
Con linh thú này là sủng vật của nàng ta?
Khó trách, nàng ta dám bước vào Thú Châu này, thì ra là do có con át chủ bài cường đại như thế!
"Ha ha ha, các ngươi là đồ nhân loại ngu xuẩn!" Tinh tinh cười to hai tiếng: "Các ngươi cho rằng như vậy là có thể chế phục Thú tộc chúng ta? Thật sự là ngây thơ đến buồn cười, hai chủng tộc cường đại nhất của Thú tộc chúng ta vẫn còn chưa ra mặt. Nhưng mà ta biết được một tin tức, cường giả của Phượng tộc đang trên đường tới đây rồi!"
(* chế phục: thuần phục, nắm giữ, kiểm soát..)
Sắc mặt mọi người Truy Phong Liên Minh đều trắng bệch.
Tuy tất cả linh thú đều đã bị chặn bên ngoài tường lửa, nhưng đồng thời, bọn họ cũng bị giữ chân lại nơi này.
Chờ khi cường giả Phượng tộc tới, thì bọn họ chỉ còn con đường ૮ɦếƭ......
"Hừ!" Tinh tinh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng nhìn về phía hai người Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu: "Hai tên nhân loại kia, đả thương Báo vương, Thú tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ dám ra tay khiêu khích!"
"Cái gì?"
Tùng Mộc cả kinh, quay đầu nhìn về phía hai người, ánh mắt kia mang theo sự chấn động rõ rệt.
"Đánh...... đánh trọng thương Báo vương chính là các người?"
Khuôn mặt Vân Tiêu không biểu cảm, thần sắc lãnh khốc, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn về phía tinh tinh to lớn phía trước, sát khí trên người một lần nữa kích phát ra ngoài, hắc y không gió tự bay.
Đúng lúc này, tiếng hót của phượng hoàng từ xa bỗng truyền tới, vang vọng khắp không trung, mọi người sợ tới mức cả người đều run lên, thiếu chút nữa thì té ngã trên mặt đất.
Là Hỏa Phượng Hoàng!
Nổi bật giữa bầu trời là một biển lửa đỏ rực, rạng rỡ như ánh hoàng hôn, sặc sỡ đến lóa mắt.
Nhưng mà......
Trên bầu trời lúc này lại không phải chỉ có một con Hỏa Phượng Hoàng mà thôi....
Không xa, vô số Hỏa Phượng Hoàng đang bay nhanh đến, nơi bọn chúng bay qua đều lưu lại tàn ảnh đỏ rực, giống như có ngọn lửa thiêu đốt ở giữa không trung.
Những con phượng hoàng đó không những xinh đẹp mỹ lệ mà còn tôn quý, chúng bay lượn trên không trung bày ra dáng vẻ che trời lấp đất, mang đến cho người ta một loại áp lực cường đại.
Dường như......
So với đàn phượng hoàng thật lớn trước mắt, thì nhân loại bọn họ trông mới nhỏ bé làm sao.
"Ha ha, đám nhân loại kia, các ngươi nhìn đi, Phượng tộc mạnh nhất của Thú tộc chúng ta đã đến rồi, nếu các ngươi khoanh tay chịu trói, ngoan ngoãn trở thành nô lệ của Thú tộc, có lẽ, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống!" Đại tinh tinh cười ha ha nói.
Tiếng cười của nó tràn đầy châm chọc cùng trào phúng.
Hiển nhiên, trong mắt linh thú, con người chỉ xứng đáng làm nô lệ cho bọn chúng. Cũng giống như ở ngoài Thú Châu, con người chỉ xem linh thú như nô lệ......
Phượng Hoàng lại cất tiếng hót một lần nữa, làm chấn động khắp bầu trời, đám linh thú ở dưới mặt đất cũng cất tiếng gầm, tiếng tru hưởng ứng theo tiếng hót của Phượng Hoàng....
"Xong rồi!"
Trên mặt Tùng Mộc hiện ra vẻ tuyệt vọng, hy vọng dưới đáy mắt đang từ từ tan hết đi.
Phượng hoàng đã đến, cũng đồng nghĩa là, phán tử hình cho Truy Phong Liên Minh......
"Phượng tộc đại nhân, những nhân loại này quá mức vô sỉ giảo hoạt, xin các vị đại nhân trợ giúp ta một tay!"
Muôn thú triều bái!
Còn có rất nhiều linh thú cất tiếng gọi xin được giúp đỡ, trong mắt bọn chúng đều chứa đầy sự kính ngưỡng.
(* kính: kính trọng, *ngưỡng: ngưỡng mộ)
So với đám linh thú đang hưng phấn, thì mọi người trong Truy Phong Liên Minh đều đã tê liệt ngã ngồi trên đất, chờ đợi tử thần đến......
Trong không trung.
Dẫn đầu là một con phượng hoàng hình dáng cực kỳ khổng lồ, kích động vỗ đôi cánh bằng lửa đang cháy hừng hực, những ngọn cỏ trên đất bị tàn lửa từ đôi cánh của nó rơi xuống đều bị đốt cháy thành tro ngay tức khắc.
Cảm giác đó làm người hoảng sợ, xâm nhập trái mọi người......
Một khắc kia, bọn họ mới hiểu được, nhân loại ở trước mặt Thú tộc, là nhỏ bé nhường nào!
"Ong!"
Bỗng nhiên, một tiếng vang điếc tai truyền tới, con Phượng Hoàng dẫn đầu đột ngột lao xuống, hướng về phía Vân Tiêu.
Bức tường lửa kiên cố ban đầu, dưới khí thế cường đại uy mãnh kia, trong phút chốc liền tan nát, hóa thành từng ngọn lửa nhỏ biến mất vào không trung......
"Thuộc hạ cung nghênh chủ nhân trở về!"
(*cung nghênh: chào đón, tiếp đón)
Rầm!
Phượng hoàng dẫn đầu đột nhiên đáp xuống mặt đất, thân hình dần dần kéo dài ra, biến thành một người nam nhân anh tuấn tóc đỏ như lửa, sắc mặt cung kính, quỳ gối trước mặt Vân Tiêu.
"Thuộc hạ cung nghênh chủ nhân trở về!
Chúng Phượng Hoàng đồng thanh hô lớn, âm thanh vang vọng chấn động toàn bộ không trung......
Tiếng hô vang xa, thật lâu cũng không tan đi.
Trong chớp mắt, sắc mặt mọi người lại xảy ra biến hóa......
Đám linh thú của Thú tộc, từ kinh hỉ lúc đầu biến thành kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành kinh hãi, từng đôi mắt đều hiện ra vẻ kinh hoàng hoảng sợ.
So sánh mà nói......
Sắc mặt trắng bệch tuyệt vọng của đám nhân loại lúc này lại đang từ từ dấy lên hy vọng, bọn họ cũng nhìn về phía Vân Tiêu và cường giả Phượng tộc đang quỳ trước mặt hắn.
Chủ nhân?
Nếu bọn họ không có nghe lầm, thì vừa rồi tên cường giả Phượng tộc này đã gọi Vân Tiêu là chủ nhân?
Việc này...... Sao có thể?
Phượng tộc cường đại như thế, sao lại cam tâm tình nguyện đi theo một nhân loại, nhận hắn là chủ nhân?
Dù cho trong lòng mọi người có rất nhiều điều nghi vấn, nhưng lại không có người nào dám mở miệng hỏi, nói cho cùng, cường giả Phượng tộc chính là một sự tồn tại mà mọi người không ai dam trêu chọc đến.
"Vân Tiêu, có phải chàng nên cho ta một lời giải thích không?"
Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không nhìn về phía nam nhân đang đứng bên cạnh.
"Lúc trước ta có nói qua, ta tới Thất Châu Đại Lục là để giúp nàng dò đường. Hơn nữa, ta cũng từng nói, ở Thất Châu Đại Lục có thế lực của ta......" Vân Tiêu dừng một chút, nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong: "Phượng tộc này chính là thế lực ta đã thu nhận ở Thú Châu này."
Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày.
"Nhưng sao chàng không nói cho ta biết, chàng đã nạp Phượng tộc vào thế lực của mình?"
Biểu tình của Vân Tiêu có kinh ngạc, có khó hiểu, còn có ủy khuất.
"Nàng chưa từng hỏi ta......"
Nếu Vân Lạc Phong hỏi hắn, thì hắn khẳng định sẽ đem tất cả mọi chuyện thành thật khai báo với nàng.
Nhưng mà, nàng không có hỏi hắn, cho nên, hắn mới không có nói cho nàng biết tình huống ở Thú Châu......
Vân Lạc Phong nghiến răng nghiến lợi: "Chờ buổi tối trở về, xem ta thu thập chàng thế nào."
"Ta sẽ chuẩn bị roi da thật tốt chờ nàng."
Vân Tiêu nghiêm túc trả lời.
Cường giả Phượng tộc cảm thấy tam quan của hắn đều bị sụp đổ.
(*tam quan:
Thế giới quan hay vũ trụ quan: chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.
Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh, bao gồm con người, sự vật, sự việc.
Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.)
Chủ mẫu tuyên bố muốn thu thập chủ nhân, kết quả, chủ nhân lại nói mình sẽ chuẩn bị tốt roi da chờ chủ mẫu?
Chuyện này......
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, thì ra chủ nhân lại có khuynh hướng thích bị ngược đãi?
Tưởng tượng đến đấy, khóe miệng cường giả Phượng tộc liền run rẩy vài cái, quả nhiên, người càng có thực lực cường đại thì sẽ càng cổ quái......
Vân Tiêu lạnh lùng liếc nhìn tên cường giả Phượng tộc tóc đỏ kia, khiến hắn sợ tới mức cả người run lên, vẻ tươi cười trên mặt liền biến mất, trở về với vẻ mặt nghiêm trang.
"Có việc gì?"
Giọng nói nam nhân, trước sau đều lãnh khốc như nhau, vĩnh viễn đều là vẻ mặt không biểu cảm.
Đôi mắt hắn lại càng thâm thúy vô cùng, sâu trong hai tròng mắt đen nhánh kia, không cách nào nhìn thấy hình ảnh chính mình......
Đây...... Chính là không coi ai ra gì!
Nhưng ai bảo người ta có đủ thực lực để coi thường thiên hạ kia chứ?
"Chủ nhân, là trưởng lão phái thuộc hạ đến, mời chủ nhân trở về Phượng tộc."
Vân Tiêu trả lời lạnh nhạt: "Ta không phải chủ nhân Phượng tộc."
Hắn kéo Vân Lạc Phong ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, giọng nói lãnh khốc mang theo sự bá đạo: "Chủ nhân của Phượng tộc các ngươi, chỉ có nàng!"
Tất cả mọi thứ, kể cả hắn, đều thuộc về Vân Lạc Phong!
Cho dù chống đối của thiên hạ, cũng chỉ vì nàng!
Nếu không phải bởi vì Vân Lạc Phong, hắn cũng sẽ không thu nạp Phượng tộc! Cho nên, hiện tại, hắn đương nhiên phải đem Phượng tộc tặng cho nàng.
"Việc này......" Nam tử tóc đỏ ngẩn ra, có chút chần chờ.
"Vân Tiêu". Vân Lạc Phong khẽ cau mày: "Nếu ta muốn thành lập thế lực, ta có thể dựa vào chính năng lực của mình, không cần nhận lấy thứ có sẵn từ tay chàng đâu."
Vân Tiêu rũ mắt ngắm nhìn nữ tử trước mặt, mắt đen vô cùng thâm thúy, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, giọng nói khàn khàn mang theo từ tính chậm rãi vang lên.
"Được."
Nữ nhân của mình, vĩnh viễn đều là tự mình cố gắng tự lập, bản thân mình hẳn là nên lấy điều này làm kiêu ngạo, không phải sao?
Nam nhân tóc đỏ thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, bọn họ chấp nhận Vân Tiêu, ngoại trừ nguyên nhân là vì lúc trước Vân Tiêu đã trợ giúp bọn họ, thì quan trọng nhất vẫn là thực lực của Vân Tiêu.
Hiện giờ, thực lực của nữ nhân này thế nào còn chưa biết, bọn họ không muốn thần phục nàng......
Thế nhưng, câu nói kế tiếp của Vân Tiêu lại khiến sắc mặt hắn trở về với vẻ tái nhợt.
"Phượng tộc là của ta, ta là của nàng! Ta là chủ nhân Phượng tộc, đồng thời cũng là thị vệ cả đời này của nàng!"
Lần đầu tương ngộ, hắn đã buông xuống thân phận Quỷ Đế, cam nguyện trở thành một tên thị vệ, kề cận bên cạnh nàng.
Cho đến thời điểm hiện tại, dù quan hệ giữa bọn họ đã nảy sinh nhiều biến hóa, nhưng có một điều duy nhất mãi vẫn không thay đổi. Đó chính là tất cả mọi chuyện hắn đều nghe theo nàng.
Cam tâm tình nguyện, trở thành thị vệ của nàng cả đời!
Sắc mặt nam nhân tóc đỏ lại trắng bệch, cánh môi khẽ run rẩy.
Ý của chủ nhân là...... Ngài ấy đồng ý tiếp tục làm chủ nhân Phượng tộc, nhưng mà, ngài ấy lại là thị vệ chủ mẫu?
Nếu thật như vậy, thì địa vị của Phượng tộc không phải lại càng thấp hơn sao?
"Phượng tộc đại nhân......"
Đại tinh tinh ௱ôЛƓ lung một lúc cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, đầu óc hắn trong lúc nhất thời không thể theo kịp diễn biến câu chuyện, không thể tin được mà hỏi: "Có phải ngài có hiểu lầm gì không? Tên này là một con người, Phượng tộc của ngài sao có thể nhận một con người làm chủ nhân được chứ?"
"Ngu ngốc!"
Nam nhân tóc đỏ cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía đại tinh tinh, biểu tình ẩn chứa lửa giận.
"Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy hả? Ngay cả chủ nhân của Phượng tộc chúng ta mà cũng dám khi dễ?"
"Phượng tộc đại nhân, hắn chỉ là một tên nhân loại ti tiện......"
Vụt!
Nam tử tóc đỏ nâng tay lên, một ngọn lửa từ lòng bàn tay hắn bắn ra, phịch một tiếng, thân thể khổng lồ của đại tinh tinh liền ngã văng ra ngoài, té chổng vó, trông rất là chật vật.
"Ngươi sỉ nhục chủ nhân Phượng tộc ta là ti tiện, thì chẳng phải là đang nói Phượng tộc ta cũng ti tiện sao? Tội này không thể tha thứ! Người đâu! Giáng tộc tinh tinh thành chủng tộc hạ đẳng nhất, tướt bỏ hết quyền lợi, đày đến nơi hoang vu!"
Ánh mắt đại tinh tinh lúc đầu ngạc nhiên giờ biến thành tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn vẻ mặt đầy phẫn nộ của nam tử tóc đỏ.
Tộc tinh tinh bị giáng xuống làm chủng tộc hạ đẳng nhất?
Tước hết tất cả quyền lợi?
Đày đến nơi hoang vu?
Mấy câu nói đó, giống như từng nhát 乃úa tạ, hung hăng nện vào иgự¢ đại tinh tinh, làm hắn hối hận đấm иgự¢ khóc lớn, tiếng kêu khóc truyền khắp toàn bộ bên trong núi rừng, thật lâu chưa biến mất......
"Các ngươi cũng muốn có kết cục giống với tộc tinh tinh?"
Nam nhân tóc đỏ quét mắt về phía các linh thú thuộc các chủng tộc khác, giọng điệu không nóng không lạnh hỏi.
Thình thịch!
Những linh thú đó sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống, khấu đầu liên tục, sợ kết cục của mình thật sự sẽ giống như tộc tinh tinh.
Tất cả mọi người của Truy Phong Liên Minh giống như bị lọt vào sương mù, hoàn toàn không dám tin vào những gì vừa diễn ra trước mắt.
Vừa rồi đám linh thú còn tác oai tác quái, đòi đánh đòi Gi*t, hiện giờ...... Lại đang quỳ xuống trước mặt bọn họ?
Đặc biệt là bộ dáng run bần bật của bọn chúng, chặc chặc, đúng là hả giận.
"Tiểu Ngôn."
Trong đám linh thú, có một nữ tử xinh đẹp nhanh chóng đi ra, nàng ta bò đến trước mặt Tiểu Ngôn, gắt gao kéo lấy ống tay áo nhóc.
"Tiểu Ngôn, ta tốt xấu gì cũng là mẫu thân con, con mau giúp mẫu thân cầu xin bọn họ đi, ta không muốn bị sung quân."
Toàn thân Tiểu Ngôn cứng đờ, nhóc cúi đầu nhìn về phía nữ tử xinh đẹp đang quỳ dưới đất, cắn cắn môi.
"Từ khi ta có được ký ức, bà chưa từng cười với ta dù chỉ một lần. Bởi vì thiên phú của ta không tốt, không bằng huynh đệ tỷ muội, bà liền nói ta là gánh nặng."
"Cha ta rõ ràng không có làm sai, bà lại thường xuyên tay đấm chân đá với ông ấy, đơn giản chỉ vì ông là nhân loại! Bà đã khinh thường nhân loại như thế, thì tại sao còn chiếm đoạt nhân loại làm phu quân?"
"Vì thế, cha ta bỏ trốn. Ta không muốn muốn sống cùng bà, nên ta cũng đi cùng ông ấy. Những gì ta còn nhớ được về bà, chính là các người đã vô số lần truy sát cha con chúng ta......"
Bộ dạng Tiểu Ngôn rất thống khổ, giọng điệu có vẻ có chút kích động.
"Hiện tại, bà mang theo toàn bộ linh thú trong tộc của bà tới Gi*t chúng ta, tại sao ta còn phải cầu tình cho bà? Ta còn hận không thể khiến bà ૮ɦếƭ sớm một chút, để trút giận cho cha ta!"
"Tiểu Ngôn, ngươi đừng quên, ngươi là nửa người nửa thú, trong huyết mạch của ngươi, cũng có dòng máu của linh thú!". Nữ tử xinh đẹp có vẻ không ngờ tới Tiểu Ngôn lại tuyệt tình như thế, tâm trạng bà ta kích động mà nói.
Tiểu ngôn hừ một tiếng, lúc này nhóc đã mất đi vẻ ngây ngô của trước đó, trong tiếng nói của nhóc chỉ còn có hận ý tràn đầy.
"Ta thà rằng mình là một con người hoàn chỉnh, cũng còn hơn là chảy dòng máu của linh thú các ngươi!"
Nữ tử xinh đẹp tuyệt vọng, bà ta buông lỏng tay ra, toàn thân mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là một mảnh tuyệt vọng, cánhmôi không ngừng run rẩy.
"Tùng Mộc, chàng còn nhớ ta không? Ta là Tiểu Tình đây......"
"Tiểu Hi, nàng trở về đi, về sau ta sẽ đối xử với nàng tốt! Nàng thay ta cầu tình với, ta......"
"Chương Ngư, trước kia đều là lỗi của ta, nàng mau cứu ta với......"
Đại đa số những linh thú kéo đến đây đều có chút quan hệ với người của Truy Phong Liên Minh, đáng tiếc là đối với người của liên minh, thì ký ức của bọn họ về đám linh thú này chỉ có ghê tởm chán ghét mà thôi.
Ghê tởm đến mức bọn họ hoàn toàn không muốn nhớ lại chuyện này......
Tuy nhiên, hiện tại thì Truy Phong Liên Minh đã trở thành hy vọng duy nhất của đám linh thú!
Bọn chúng chỉ có thể liều mạng bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này thật chặt mà thôi!
"Chủ nhân!" Nam nhân tóc đỏ quay sang Vân Tiêu, tôn kính hỏi: "Ngài tính xử lý đám linh thú to gan lớn mật này thế nào?"
Vân Tiêu không nói gì, chỉ nhìn về phía Vân Lạc Phong bên cạnh.
Thấy động tác này của Vân Tiêu, nam nhân tóc đỏ lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nhìn Vân Lạc Phong: "Chủ mẫu, xin chủ mẫu hạ mệnh lệnh!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc