Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 315

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Buồn cười, đây chính là chủ mẫu đại nhân của nó đấy! Nếu nó không tranh thủ lấy lòng chủ mẫu, lỡ như một ngày nào đó chủ mẫu đột nhiên tức giận rồi bảo chủ nhân ném nó đi, lúc đó nó biết tìm ai mà khóc chứ?
"Sâu?" Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng chú ý tới tiểu gia hỏa đang nằm trên đầu vai Vân Tiêu, nàng nhướng mày, hỏi.
Tiểu Trùng Trùng có chút bất mãn, nhưng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ đành liều mạng biện giải cho mình.
"Ta không phải sâu! Ta là rồng! Là rồng!"
Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Trùng Trùng, nhưng lại nói với Vân Tiêu: "Vân Tiêu, ta đói bụng...."
Biểu cảm âm hiểm xảo trá kia của nàng, làm cho Tiểu Trùng Trùng run rẩy toàn thân, nó nhịn không được mà lui về sau mấy bước, dùng hai móng vuốt nhỏ ôm lấy *** mình.
Nó không ăn được đâu! Một chút cũng không thể ăn đâu!
"Chủ nhân....."
Vì thế, Tiểu Trùng Trùng ôm theo nỗi sợ hãi trong lòng mà quay sang nhìn Vân Tiêu, vô cùng ủy khuất lên tiếng cáo trạng: "Chủ mẫu muốn ăn sủng vật của người!"
Vân Tiêu không thèm để ý đến Tiểu Trùng Trùng, hắn nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong hỏi: "Nàng thích hấp hay là kho tàu?"
Loảng xoảng....
Tiểu Trùng Trùng nghe thấy âm thanh cõi lòng mình vỡ nát, cả người nó giống như bị hóa đá, dường như có chút không dám tin vào tai mình.
Hu hu... Chủ nhân, người có thể quay về với tính tình thường ngày được không? Chủ mẫu muốn ăn nó, chủ nhân liền chắp tay dâng lên ngay lập tức?
Đáng thương thay cho nó, nó còn chưa kịp nhìn hết thế giới này thì đã bị một đôi phu thê vô lương tâm hố ૮ɦếƭ rồi!
Thời khắc này, cuộc đời Tiểu Trùng Trùng chưa có lúc nào thấy hối hận như hiện tại, nếu như cho nó cơ hội bắt đầu lại lần nữa, nó thà là bị phong ấn thêm ngàn vạn năm, cũng không muốn theo Vân Tiêu rời khỏi nơi đó.
Vân Lạc Phong cười, nàng cười lên rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người khác động lòng.
"Ta thấy... Thịt sâu cũng không bổ gì mấy!"
"Ta là rồng! Là rồng!"
Dù Tiểu Trùng Trùng lo lắng sắp biến thành món ăn của Vân Lạc Phong, nhưng mà lúc này đây, vì tôn nghiêm của long tộc, nó vẫn quyết định vùng lên bảo vệ thanh danh chính nó.
"Vân Tiêu, chàng đặt tên cho tiểu gia hỏa này chưa?" Vân Lạc Phong làm như không nghe thấy lời nói của Tiểu Trùng Trùng, tiếp tục hỏi Vân Tiêu.
"Chưa!"
Trong suy nghĩ của Vân Tiêu, chỉ có mỗi mình Vân Lạc Phong mới đáng để hắn quan tâm để ý.
Bảo hắn đặt tên cho một con sâu... À không, một con rồng? Kiếp sau cũng đừng mơ!
"Vậy thì về sau....." Vân Lạc Phong khẽ híp hai mắt lại: "Cứ gọi nó là Tiểu Trùng đi!"
(*trùng = sâu.)
"KHÔNG!"
Đáy mắt Tiểu Trùng Trùng lộ ra vẻ tuyệt vọng, nó đau khổ nhìn Vân Tiêu: "Chủ nhân, ta là sủng vật của người, người mạnh mẽ cao quý nhường này, không thể nào lại có một sủng vật với cái tên ngu ngốc như vậy được! Nếu không sẽ khiến người mất mặt đó! Vả lại, ta là rồng! Không phải sâu!"
Vân Tiêu liếc mắt nhìn nó một cái, rồi chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong ngay: "Được!"
Giờ thì Tiểu Trùng Trùng cảm thấy tam quan của nó đều sụp đổ, khóc không ra nước mắt.
Đồng thời, nó cũng hiểu rõ, bất kể là chuyện gì thì Vân Tiêu đều nghe theo Vân Lạc Phong, dù Vân Lạc Phong có bảo Vân Tiêu nhảy vực, Vân Tiêu cũng sẽ lập tức nhảy ngay....
Tại sao????
Tại sao lại để nó gặp phải loại chủ nhân ngu ngốc si tình đến bậc này chứ?????
Chủ nhân si tình thì cũng thôi đi, nhưng tại sao người chịu khổ lại là nó?
Tiểu Trùng Trùng lau nước mắt, trong mắt nó lộ rõ sự tuyệt vọng đối với cuộc đời.
"Vân Tiêu, sao chàng lại ở nơi này?" Vân Lạc Phong dường như nghĩ ra gì đó, bèn hỏi.
Vân Tiêu nghiêm túc đáp: "Ta đuổi theo dư nghiệt của Độc Cốc đến nơi này, sơ ý rơi vào nơi phong ấn Tiểu Trùng, hại bản thân mình cũng bị phong ấn. Phải mất thời gian ba năm ta mới phá được phong ấn, nhân tiện thu luôn một chiến lợi phẩm."
Vân Lạc Phong suy tư một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mà lãnh khốc của Vân Tiêu.
"Theo lý mà nói, vốn dĩ chúng ta sẽ bị vây ở nơi này, không cách nào rời đi được. Nhưng đó là trước kia, còn hiện tại, ta đã giải trừ cấm chế của nơi này rồi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào."
Cấm chế của nơi này chính là thủy long, bây giờ thủy long đã biến mất, cấm chế tất nhiên sẽ tự động biến mất.
"Cái gì?"
Giọng nói Vân Lạc Phong không lớn không nhỏ, vừa đủ để rơi vào tai tất cả những người ở đây.
Nghe được lời này, giọng nói đại trưởng lão không kiềm được sự xúc động: "Vừa rồi cô nương đã nói gì? Cấm chế của quốc gia chúng ta đã được giải trừ?"
"Đúng vậy!" Vân Lạc Phong quét mắt nhìn mọi người: "Cấm chế ở đây đã giải trừ, nhưng có thể rời khỏi Táng Thần Sơn được hay không thì phải dựa vào năng lực của các ngươi! Ngoài ra, trước khi đi, ta còn có một việc cần giải quyết."
Nói xong lời này, ánh mắt Vân Lạc Phong chậm rãi rơi lên người vương hậu, nụ cười tà khí lập tức xuất hiện trên môi, có vẻ đặc biệt âm trầm hơn mọi lần.
Sắc mặt vương hậu trắng bệch như tờ giấy, cắt không còn một giọt máu, sau khi bắt gặp cái nhìn âm trầm của Vân Lạc Phong, nàng ta bất giác lui lại phía sau, khóe môi không ngừng run rẩy.
Ầm!
Một đạo linh khí bắn tới, đánh vào người vương hậu khiến nàng ta văng ngược ra sau, ngã phịch vào giữa đám đông.
Mọi người khiếp sợ đến ngẩn ngơ, có lẽ là do không hiểu vì sao Vân Lạc Phong lại làm khó dễ vương hậu?
"Vương hậu!" Đại trưởng lão đại kinh thất sắc, chuyển ánh mắt nghi hoặc khó hiểu về phía Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, cô nương đang làm gì vậy? Cô có biết trước đó vương hậu vì không muốn cô mạo hiểm, nên một mình đi vào hậu sơn tìm cô để khuyên cô trở về hay không?"
Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, hơi nâng cao ánh mắt đầy tà khí, khí phách mà tùy hứng của mình.
"Không muốn ta mạo hiểm? Các ngươi xác định sự thật là như thế?"
Tức thì, ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung về phía vương hậu, trong đó còn mang theo một chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ.... Vương hậu đã làm ra hành vi gì khác với Vân Lạc Phong?
"Vân Lạc Phong ta có thể dựa vào thực lực của mình mà đứng trên đỉnh cao của thiên hạ, tại sao ta phải nhìn trộm một cái hậu vị nhỏ nhoi kia? Đừng nói là một cái hậu vị, cho dù là vương vị thì Vân Lạc Phong ta cũng chẳng thèm để vào mắt!"
Giọng điệu Vân Lạc Phong vô cùng kiêu ngạo, chẳng khác gì một tảng thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào lòng những người đang có mặt ở đây.
"Thế nhưng, ngươi lại cho rằng ta muốn ςướק hậu vị của ngươi, không tiếc tất cả đẩy ta rơi xuống hố sâu, nếu không nhờ vận khí của ta tốt, thì có lẽ ta đã táng *** đáy hố rồi."
Thân mình Huyền Nguyên chợt cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt xám xịt không dám tin tràn ngập phẫn nộ.
"Vương hậu, nàng có nên cho ta một lời giải thích không?"
"Không! Không phải như thế! Là ả ta đang nói dối! Vương, chàng phải tin thiếp, thiếp yêu chàng như thế, thiếp làm sao có thể làm ra loại chuyện hại người hại mình như thế này được?" Vương hậu vừa quỳ vừa bò về phía Huyền Nguyên, hai tay ôm chặt lấy chân hắn, vừa khóc thút thít rất đáng thương, vừa nói.
Huyền Nguyên từ từ nhắm chặt hai mắt, sau đó chợt mở ra, trong mắt phản chiếu ra sự đau đớn kịch liệt.
"Đã đến nước này rồi mà nàng còn muốn nói dối? Vân cô nương và nàng không oán không thù, tại sao lại phải hãm hại nàng?"
"Thiếp...."
Vương hậu chợt im bặt.
Nếu Vân Tiêu không xuất hiện, nàng chắc chắn sẽ nói là do Vân Lạc Phong xem trọng Huyền Nguyên nên mới vu oan hãm hại nàng.
Tuy nhiên, hắc y nam tử kia vừa nhìn thì đã biết là người cực kỳ ưu tú, Vân Lạc Phong sao có thể từ bỏ một nam nhân ưu tú nhường đó mà mưu toan ςướק đoạt Huyền Nguyên?
Trông thấy vương hậu không nói được lời nào, Huyền Nguyên cười lạnh một tiếng, hắn dùng tay đẩy vương hậu đang ôm chặt đôi chân mình ra, trong mắt chỉ còn lại sự thất vọng.
Hắn còn tưởng vương hậu tâm địa lương thiện, im lặng mà trả giá vì hắn đủ điều, cho nên trong thời gian ngắn vừa qua hắn mới đưa ra quyết định lâm hạnh nàng ta....
Nhưng có ngờ đâu, sự thật lại là hắn bị vương hậu che mắt.
"Ha ha...."
Vương hậu lùi về sau hai bước, cất tiếng cười thê lương, nước mắt nương theo khóe mắt mà chảy xuôi xuống, nàng ta nói bằng giọng tự giễu.
"Vương, thiếp và chàng, còn có tỷ tỷ, ba người chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Bắt đầu từ khi ấy, thiếp đã yêu chàng, nhưng trong mắt chàng lại chỉ có mỗi mình tỷ tỷ."
"Dung mạo của thiếp thua kém tỷ tỷ, thực lực cũng không bằng tỷ ấy, sau khi chàng lên làm vương, chúng trưởng lão liền muốn chọn tỷ ấy làm vương hậu, chàng có biết, thời khắc đó, thiếp đã ghen ghét thế nào không?"
Huyền Nguyên lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi mới sát hại nàng?"
Sắc mặt vương hậu bỗng cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Khi nhìn thấy gương mặt vương hậu biến sắc, nội tâm Huyền Nguyên liền bị lửa giận ngùn ngụt thêu đốt.
"Thật sự là ngươi giết nàng?"
Kỳ thực, câu nói vừa rồi chẳng qua là do Huyền Nguyên muốn thử vương hậu mà thôi, nếu là quá khứ, hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ vương hậu, nhưng sau khi bộ mặt thật của vương hậu bị Vân Lạc Phong vạch trần, hắn liền bắt đầu nghi ngờ....
Và biểu tình này của vương hậu cũng đã nói lên tất cả.
Ầm!
Khí thế trên người Huyền Nguyên bạo nộ, hắn dùng sức P0'p chặt cổ vương hậu, hai mắt đỏ bừng như muốn nứt toác ra vì giận.
"Nàng là tỷ tỷ của ngươi, hai người các ngươi từ nhỏ đã không cha không mẹ, ngươi là do một tay nàng nuôi lớn, sao ngươi có thể nhẫn tâm giết nàng hả?"
Cổ vương hậu bị Huyền Nguyên P0'p chặt, không nói được nên lời, khuôn mặt bị nghẹt đến đỏ bừng, lộ vẻ tuyệt vọng.
Sau khi giết tỷ tỷ rồi, nàng cũng không thấy hối hận!
Vì muốn có được vương, nàng thà rằng giết hết người trong thiên hạ, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào tranh đoạt vương với nàng.
Thế nhưng....
Hành động hiện tại của vương đã khiến nàng rét lạnh tâm can.
Chúng trưởng lão đứng ở một bên, lại không có người nào ngăn cản việc làm này của Huyền Nguyên, vương hậu phạm phải sai lầm thiên nộ nhân oán, chiếu lý nên nhận lấy trừng phạt.
Một lý do khác là.....
Bọn họ biết vương sẽ không giết vương hậu, nhiều nhất cũng chỉ phế nàng ta mà thôi.
Trong quốc gia bọn họ, trước giờ chưa có tiền lệ xử tử hình một ai.
Quả nhiên....
Sau khi phát tiết xong, Huyền Nguyên liền buông lỏng tay, bàn tay hắn còn đang run lên nhè nhẹ, ánh mắt ngập tràn căm hận: "Ngươi đâu! Lôi vương hậu xuống, phế bỏ thực lực, trục xuất khỏi quốc gia!"
"Dạ, vương!"
Hai thị vệ vừa định tiến lên, thì đột nhiên có một cổ lực lượng vô cùng cường đại từ trên không trung bất thình lình đánh xuống, uỳnh một tiếng, cổ lực lượng kia xuyên thẳng qua người vương hậu.
Cả người vương hậu cứng đờ, không dám tin mà trừng lớn hai mắt, máu tươi theo lỗ thủng trước *** tuôn ra ào ạt, nàng ta run lên một cái, rồi thân mình ngã quỵ xuống đất.
"Vương hậu!"
Mọi người vừa kinh ngạc vừa chấn động, họ ngẩng phắt đầu lên nhìn nam tử lãnh khốc đang đứng giữa trời.
Hắc y bay phần phật trong gió, tay phải của hắn đang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của bạch y nữ tử, gương mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc dư thừa nào, thần sắc vô cùng lãnh khốc.
"Vị công tử này...." Sắc mặt đại trưởng lão có chút khó coi: "Vương hậu phạm sai lầm, chúng ta đã quyết định hình phạt cho vương hậu rồi, nhưng ngươi lại ra tay ***, có phải là hơi quá đáng rồi không?"
Hắc y nam tử khẽ rũ mắt, nhìn xuống đám người bên dưới, ánh mắt lãnh khốc mang theo thần sắc ngạo nghễ, sát khí trên người phát ra mãnh liệt, khiến người ta không rét mà run.
"Vương hậu trước đó của quốc gia các người bị người ta sát hại, các ngươi không báo thù rửa hận cho nàng ta, ngay cả nam nhân yêu thương sâu nặng vị vương hậu kia cũng không có vì nàng ta mà nghiêm trị hung thủ...." Giọng điệu của Vân Tiêu trước sau vẫn lãnh khốc vô tình: "Tuy nhiên..... Nếu kẻ nào dám động đến một sợi tóc của thê tử ta, ta sẽ khiến kẻ đó máu chảy thành sông!"
*** thì đã sao?
Vì nàng, hắn có thể giết sạch toàn bộ thiên hạ này, nói gì đến một ả nữ nhân?
Thân mình Huyền Nguyên có hơi cứng đờ, hắn khẽ thở dài một tiếng, gương mặt anh tuấn để lộ nụ cười khổ.
*khô lâu: bộ xương khô.
Nếu..... Hắn cũng là một người quyết đoán như thế, thì có phải nữ nhân hắn yêu thương sẽ không ૮ɦếƭ sớm như vậy hay không?
"Vân Tiêu, chúng ta đi thôi." Vân Lạc Phong cười khẽ nhìn nửa khuôn mặt nghiêng của Vân Tiêu, giọng điệu mang theo một chút lười biếng.
"Được!"
Vân Tiêu cũng hơi mỉm cười, vòng tay ôm eo Vân Lạc Phong. Hắn chỉ bước ra nửa bước mà đã đi xa tận mấy dặm.
"Đợi một chút!" Đại trưởng lão nôn nóng.
Chỉ tiếc, ông ta còn chưa kịp nói gì thì người đã đi xa mất tiêu rồi.
"Đại trưởng lão, rốt cuộc thì chúng ta cũng thoát khỏi nơi quỷ quái này được rồi!"
Trong lòng mọi người đều vui sướng không thôi, chỉ có mình đại trưởng lão là vẫn mang vẻ mặt ưu sầu.
"Tổ tiên lưu lại di huấn, người có thể giải trừ cấm chế, chính là người mà thần minh phái xuống cứu chúng ta. Hiện tại người đã đi mất rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? "
Đại trưởng lão không biết, sở dĩ tổ tiên lưu lại di huấn này, chẳng qua là muốn để lại một tia hy vọng cho hậu nhân mà thôi.
Bản thân tổ tiên của bọn họ cũng không ngờ rằng, nhiều năm sau lại xuất hiện một nữ tử tên là Vân Lạc Phong, giúp quốc gia bọn họ giải trừ cấm chế.
_________
Táng Thần Sơn, cây cỏ um tùm, khí thế cường đại phủ đầy toàn bộ núi non. Nếu kẻ đến đây có thực lực yếu một chút, khẳng định sẽ bị khí thế ở đây dọa cho chạy mất.
Không thể không nói, vận khí của Vân Lạc Phong đúng là "rất tốt".
Thời điểm nàng tới Táng Thần Sơn, đúng lúc gặp phải quân đoàn Khô Lâu đi tuần. Bây giờ muốn rời đi, lại gặp quân đoàn Khô Lâu một lần nữa.
Cả đám xương khô tay cầm cốt bổng* xông về phía Vân Lạc Phong, Vân Tiêu giữ nguyên vẻ mặt vô cảm phân phó cho Tiểu Trùng Trùng đang nằm ngủ gà ngủ gật trên vai.
(*cốt bổng: gậy làm bằng xương.)
"Tốc chiến tốc thắng!"
"Tuân lệnh!"
Tiểu Trùng Trùng lên tiếng, đang định xông lên quần chiến với đám Khô Lâu kia thì Vân Lạc Phong lại đột nhiên duỗi tay ra ngăn nó lại.
"Ta và đám xương khô này có chút ân oán!"
Khóe môi Vân Lạc Phong nở một nụ cười sâu hiểm: "Cho nên, cứ để ta giải quyết bọn chúng."
Nàng không hề quên, khi mình mới đặt chân đến Táng Thần Sơn, liền bị quân đoàn Khô Lâu này truy sát. Hiện tại, nàng vất vả lắm mới đột phá tới Thánh Quân, tất nhiên là muốn đích thân báo thù.
(*truy sát: đuổi giết.)
Vụt!
Lời này vừa dứt, Vân Lạc Phong liền xông thẳng vào giữa quân đoàn Khô Lâu.
Nàng từng bị quân đoàn Khô Lâu truy sát đến nỗi phải chạy trốn một cách chật vật, lúc này đây, cuối cùng nàng cũng có đủ thực lực để phản kháng.
Tuy nhiên, đám Khô Lâu này vốn đã ૮ɦếƭ, không tan không biến, không còn biết đau đớn, nên dù Vân Lạc Phong đã đột phá đến Thánh Quân đi chăng nữa, nhưng muốn tiêu diệt một đội quân bất tử thì cũng không dễ dàng như đã nghĩ.
"Không được! Ta không thể cứ tiếp tục như vậy được! Bằng không, sớm muộn gì ta cũng không thể chống đỡ được...."
Vân Lạc Phong lấy ra một cây linh dược, không thèm nhai mà nuốt luôn vào bụng, tức thì, linh lực và thể lực đã tiêu hao trước đó liền lập tức hồi phục.
Cách đó không xa, Vân Tiêu đang chăm chú nhìn Vân Lạc Phong chiến đấu, sắc mặt bình tĩnh.
Nhưng hắn luôn chuẩn bị sẵn sàng, nếu Vân Lạc Phong đánh không lại đám xương khô kia, hắn sẽ ra tay ngay....
"Tiểu Mạch, đệ có biết tại sao sau khi đội quân này ૮ɦếƭ đi thì lại biến thành Khô Lâu không?" Vân Lạc Phong lau vết máu bên khóe miệng, dùng linh hồn truyền âm hỏi Tiểu Mạch.
Trong linh hồn lập tức truyền tới tiếng của Tiểu Mạch.
"Tình hình cụ thể thì đệ cũng không biết! Nhưng mà, tỷ có để ý thấy không? Trong mắt của đám Khô Lâu này đều có ngọn lửa màu xanh lục, đó là Quỷ Hỏa, cũng là linh hồn của ma trơi, nhưng chúng lại không phải là linh hồn của Khô Lâu.... "
Không phải linh hồn của Khô Lâu?
Hai mắt Vân Lạc Phong hơi lóe lên, nàng im lặng như đang cẩn thận suy nghĩ gì đó, vội vàng nhắm mắt lại, tất cả âm thanh ồn ào xung quanh nàng lập tức tắt ngấm. Giống như trên thế giới này giờ chỉ còn lại một mình nàng.
Đột nhiên, Vân Lạc Phong mở bừng hai mắt. Ngay thời điểm mà đám Khô Lâu đã vọt tới trước mặt nàng, thì một cổ lực lượng cường đại từ người nàng bỗng bùng phát, tiếp theo, chỉ thấy trong hốc mắt của mỗi bộ xương khô đều xuất hiện thêm một đốm lửa màu xanh lục khác...
Nháy mắt, toàn bộ quân đoàn Khô Lâu đều dừng động tác lại, trong hốc mắt của chúng, hai đóm lửa đang không ngừng đấu đá, đóm lửa nào cũng muốn chiếm quyền làm chủ.
Vân Lạc Phong không hề lơ là cảnh giác, thứ nàng phát ra ngoài vừa rồi chính là linh hồn lực của mình, chỉ có sử dụng linh hồn lực, mới đánh bại được quân đoàn Khô Lâu.
Tất nhiên, nếu không nhờ trước đó Vân Lạc Phong đã cắn nuốt linh hồn thủy long, giúp linh hồn nàng trở nên mạnh hơn, thì nàng tuyệt đối không dám dùng phương pháp mạo hiểm này để khống chế quân đoàn Khô Lâu.
Cuối cùng, đốm lửa linh hồn của Vân Lạc Phong giành được quyền chủ đạo, cắn nuốt đốm lửa linh hồn của đối phương.
Cả người Vân Lạc Phong chợt mềm nhũn, ngã xuống, nhưng chưa chạm đất thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Vân Tiêu ôm chặt nữ tử trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
"Vân Tiêu, ta không sao!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng biết Vân Tiêu muốn nói gì, nên trước khi hắn kịp mở miệng thì nàng đã giành nói trước: "Linh hồn của ta có thể từ từ hồi phục, chàng không cần lo lắng! Huống chi, ta không muốn tất cả mọi chuyện đều dựa vào chàng, mà ta muốn được kề vai chiến đấu cùng chàng!"
Nói thật, ngay từ đầu, nàng hoàn toàn có thể để Vân Tiêu chế phục quân đoàn Khô Lâu.
Nhưng với thực lực của Vân Tiêu, hắn chỉ có thể đánh nát đám Khô Lâu kia.
Như vậy, còn không bằng để nàng thu phục chúng về cho mình dùng, cũng tăng lên thực lực của bản thân.
Cùng lúc đó, ở một nơi rất sâu trong Táng Thần Sơn, có một nữ nhân đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, đột ngột nàng ta mở bừng hai mắt, rồi phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nàng ta trắng bệch, hai mắt đầy phẫn hận.
"Là ai? Là ai dám nuốt Linh Hồn Hỏa của ta? Còn dám bá chiếm quân đoàn Khô Lâu của ta? Nếu để ta biết kẻ nào làm chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"
Mấy chữ cuối cùng, dường như nàng ta phải nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Linh Hồn Hỏa bị nuốt mất, nàng ta cần tịnh dưỡng rất lâu mới có thể hồi phục, như thế, sao nàng ta có thể tha cho kẻ đã nuốt linh hồn của mình được?
___ ___
Vân Lạc Phong không hề biết chuyện xảy ra ở sâu trong Táng Thần Sơn, sau khi hàng phục quân đoàn Khô Lâu xong, nàng liền cùng Vân Tiêu rời khỏi Táng Thần Sơn.
Thế nhưng.....
Nàng lại cảm nhận được, Mặc Thiên Thành bị giam trong trận pháp của Vu Yêu Tộc đang bắt đầu ngo ngoe rục rịch, dường như đang muốn rời khỏi trận pháp.
Cảm giác này khiến tim Vân Lạc Phong run lên.
Mặc Thiên Thành yêu Tuyệt Thiên sâu đậm. Trước kia, vì muốn cứu Cơ Cửu Thiên nên nàng đã mạo nhận là chuyển thế của Tuyệt Thiên. Một khi Mặc Thiên Thành rời khỏi trận pháp, biết được sự tồn tại của Vân Tiêu, thì hắn chắc chắn sẽ nổi điên lên.
Nhưng mà, Mặc Thiên Thành là tâm của trận pháp, theo lý mà nói, hắn không thể rời khỏi trận pháp được, vậy tại sao bây giờ hắn lại như thế?
Nội tâm Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, nàng cần mau chóng tăng thực lực lên thật nhanh, để ứng phó với rắc rối sắp tới!
Hơn nữa.....
Nàng tuyệt đối không thể để Mặc Thiên Thành tổn thương đến Vân Tiêu dù chỉ là mảy may!
(*mảy may đồng nghĩa với một chút!)
"Chủ nhân...." Tiểu Mạch cũng cảm nhận được chuyện này, nên giọng nói có hơi run run.
"Chuyện này đã như lửa xém lông mày, chúng ta chỉ có thể cố gắng tăng thực lực lên thật nhanh trong khoảng thời gian này, để có thể ứng phó với Mặc Thiên Thành!" Vân Lạc Phong hơi siết chặt nắm đấm, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra thần sắc kiên định.
Mày kiếm Vân Tiêu khẽ nhíu, mắt đen nhìn chăm chú Vân Lạc Phong, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Vân Lạc Phong ngẩn ra, rồi hồi thần lại ngay, nàng cũng nhìn chăm chú nam nhân trước mặt, giọng nói phá lệ kiên định dị thường.
"Vân Tiêu, ta tuyệt đối sẽ không để cho chàng rời xa ta...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc