Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 307

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Quân Huyễn, ngươi thân là gia chủ Quân gia, vậy mà lại dung túng cho ác nô hành hung người khác?" Tào Nguyệt Cầm tức đến run người: "Đám nô bộc ti tiện này dám động thủ với ta, ta muốn bọn chúng lấy mạng ra đền!"
Quân Huyễn càng nhíu mày chặt hơn: "Tào cô nương, cho dù cô là huyết mạch của sư phụ ta, nhưng hiện tại.... Ta vẫn là gia chủ Quân gia! Cô dám gọi thẳng tên ta như vậy chính là đại nghịch bất đạo! Còn nữa, Quân gia có gia quy của Quân gia, tuy bọn họ phạm lỗi, nhưng tội không đáng ૮ɦếƭ!"
(*Sa: mọi người chắc đều nghe, đọc qua từ đại nghịch bất đạo rồi, nhưng vài bạn có lẽ chỉ đoán nghĩa đại khái chứ chưa hiểu rõ nên Sa giải thích chút nhé.
_đại nghịch bất đạo: đây là thành ngữ của TQ, nghĩa đơn giản là tội ác tày trời. Nghĩa chi tiết là ám chỉ những tội ác lớn, đi ngược lại với đạo lý, lẽ trời, thường dùng trong những trường hợp người có bối phận thấp gây ra tội ác, tổn hại đến người có bối phận lớn hơn, mà dùng nhiều nhất là trong những trường hợp có quan hệ huyết thống, người thân với nhau. ví dụ như: con mưu hại cha mẹ ông bà là tội bất hiếu, thần tử tạo phản, âm mưu giết vua,.... Trường hợp trong truyện thì Quân Huyễn là gia chủ, người lớn nhất trong gia tộc nếu không tính Quân lão gia tử, Tào Nguyệt Cầm dù là tiểu thư thật sự thì bối phận cũng nhỏ hơn nên trường hợp này vẫn dùng được câu đại nghịch bất đạo. Còn trường hợp hạ nhân hỗn xược với Tào Nguyệt Cầm thì tội chưa đủ lớn nên dù đúng hoàn cảnh thì cũng chỉ có thể dùng câu dĩ hạ phạm thượng để diễn tả thôi!)
"Dựa vào đâu?"
Vừa nghe thấy lời này, Tào Nguyệt Cầm lập tức nhảy dựng lên: "Dựa vào đâu mà tội chúng lại không đáng ૮ɦếƭ? Thân là nô lệ, đáng lý phải hết dạ trung thành với chủ tử! Dám đánh chủ tử thì nên bị bâm thành ngàn mảnh, ૮ɦếƭ không toàn thây!"
Dường như bị lời nói của Tào Nguyệt Cầm làm cho căm phẫn không chịu nổi nữa, nên một nha hoàn đứng dậy phản bác: "Chủ tử của nô tỳ là lão gia chủ và gia chủ, còn có Linh Nhi tiểu thư!"
"Nhìn đi! Ngươi nhìn đám ti tiện này đi!" Tào Nguyệt Cầm chỉ ngón tay vào mặt nha hoàn vừa đứng dậy phản bác, ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người: "Được! Ngươi không giết chứ gì? Ta giết! Để ta xem thử, đám ti tiện này có dám phản kháng lại ta hay không?"
Roạt!
Tào Nguyệt Cầm nói xong liền rút kiếm của một thị vệ đứng gần, tức giận mà đâm thẳng về phía nha hoàn kia.
"Tiện nhân, ngươi dám đứng ra trút giận cho thứ đồ ăn chùa uống chùa ở Quân gia như Quân Linh Nhi kia, thì đừng trách sao ta giết ngươi! Cũng để cho ngươi hiểu rõ, ai mới thật sự là chủ tử!"
Nha hoàn sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vội nhắm chặt hai mắt.
"DỪNG TAY!" Quân Huyễn giận tím mặt, ông tiến lên một bước định chặn Tào Nguyệt Cầm lại, thì bỗng có một bóng trắng lướt qua người ông, đứng chắn trước mặt nha hoàn kia. Tiếp theo, bóng trắng kia lại nhấc chân, đá Tào Nguyệt Cầm đã tới trước mặt nha hoàn kia văng ngược về phía sau, thanh kiếm cũng rớt xuống đất, vang lên một tiếng keng.
Tào Nguyệt Cầm phun một ngụm máu, hai mắt bốc lửa: "Ta còn chưa kịp tìm ngươi tính sổ chuyện vừa rồi, ngươi lại dám cả gan động thủ với ta lần nữa? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì hả? Ngươi chỉ là cháu gái nuôi của gia gia ta mà thôi! Ta mới là đại tiểu thư chân chính của Quân gia! Ngươi ăn bám ở nhà ta, còn dám đả thương ta?"
Gió khẽ thổi qua, bạch y trắng như tuyết nhè nhẹ bay theo, trên gương mặt tuyệt thế khuynh thành của ai kia nở một nụ cười.
Chẳng qua....
Nụ cười này rất lạnh, lạnh từ tận sâu trong nội tâm.
"Ta chỉ là đang thay Quân lão gia tử dạy dỗ ngươi mà thôi!"
Thay Quân lão gia tử?
Quân Linh Nhi ngẩn người, nhìn Vân Lạc Phong đầy kinh ngạc.
Vốn dĩ Quân Linh Nhi đã thấy thắc mắc, một người như Vân Lạc Phong, tại sao chỉ vì trút giận cho nàng mà đi tìm Tào Nguyệt Cầm tính sổ?
Thì ra, tỷ ấy còn vì gia gia nữa....
Nhưng gia gia ngoại trừ nhận tỷ ấy làm cháu gái ra thì đâu có làm gì cho tỷ ấy nữa, sao tỷ ấy lại quan tâm đến gia gia như vậy?
Bỗng nhiên, Quân Linh Nhi sực nhớ ra gì đó, đầu óc chợt bừng tỉnh, thông suốt mọi chuyện.
Phải rồi!
Trước đây gia gia tưởng rằng tỷ ấy đã ૮ɦếƭ, nên một mình xông vào Độc Cốc báo thù cho tỷ ấy! Dù Độc Cốc kia không phải là đối thủ của gia gia, nhưng xét cho cùng thì cũng là một trong những thế lực của Trung Châu.
Vân tỷ tỷ lại không biết mối quan hệ tốt của gia gia và châu chủ Trung Châu, chắc tỷ ấy nghĩ rằng gia gia vì tỷ ấy mà đã đắc tội với Trung Châu, cho nên lúc này mới đứng ra bảo vệ mình.
Trong lòng Quân Linh Nhi thấy cảm động, nhưng càng thương cảm nhiều hơn. Tại sao một người hoàn mỹ như Vân tỷ tỷ, lại không phải là cháu gái ruột của gia gia chứ?
Mà cố tình lại là ả Tào Nguyệt Cầm đáng ghét kia?
"Ha ha.." Tào Nguyệt Cầm cười lạnh, mở miệng châm chọc: "Một người ngoài như ngươi, lại dám đòi thay gia gia dạy dỗ ta? Thật không biết ngươi lấy đâu ra dũng khí mà dám nói những lời này?"
Chát!
Tào Nguyệt Cầm vừa dừng dậy, thì Vân Lạc Phong đã đi đến trước mặt nàng ta, sau đó là tiếng bạt tay vang lên rõ to, vang vọng khắp toàn bộ hoa viên.
"Cái tát này, là thay Quân Linh Nhi đánh ngươi!"
Quân Huyễn ngây ngốc tại chỗ, ông chưa từng lường được, Vân Lạc Phong lại giáo huấn Tào Nguyệt Cầm ngay trước mặt bọn họ.
(*giáo huấn: dạy dỗ.)
Nhưng mà ông không thể không thừa nhận, một màn này, quả thật đủ hả giận.
"Vân cô nương!" Đại trưởng lão khẽ nhíu mày: "Tào cô nương dù có nhiều chỗ không đúng, nhưng tốt xấu gì cũng là người Quân gia. Vân cô nương đối với Tào cô nương như vậy, hình như là không được tốt cho lắm..."
Tào Nguyệt Cầm thấy đại trưởng lão thay nàng ta nói chuyện, tức khắc liền lên mặt, nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong đầy phẫn hận.
"Đại trưởng lão, ta muốn ngươi lập tức trục xuất nữ nhân này khỏi Quân gia cho ta! Quân gia của ta, không cho phép ả tới làm bẩn!"
"Ta xem ai dám!"
Quân Linh Nhi hừ lạnh, bước tới đứng trước mặt Vân Lạc Phong mà che chắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu giờ chỉ còn một biểu cảm duy nhất là phẫn nộ.
"Cha, Vân tỷ tỷ là vì trút giận cho con nên mới đánh Tào Nguyệt Cầm, hơn nữa.... Con đã làm theo lời cha, nhường nhịn cô ta đủ điều, nhưng cha có biết trước đó cô ta đã nói gì không? Cô ta mắng mẫu thân là kỹ nữ! Mắng con là con của kỹ nữ!"
Sắc mặt Quân Huyễn lập tức lạnh băng, bắn ánh mắt sắc bén về phía Tào Nguyệt Cầm: "Ngươi dám mắng thê tử ta?"
Tim Tào Nguyệt Cầm khẽ run, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Ta mắng thì sao? Ta là ngoại tôn nữ của gia gia, các ngươi có thể làm gì ta?"
Quân Huyễn siết chặt nắm đấm, xuất quyền đầy phẫn nộ, một quyền này mang theo cuồng phong rít gào, đánh thẳng về phía Tào Nguyệt Cầm.
"Gia chủ!" Đại trưởng lão biến sắc, vội vàng hô lớn.
Tào Nguyệt Cầm cũng bị dọa sợ đến thất kinh hồn vía, trong suy nghĩ của nàng, Quân Huyễn vì cứu nàng mà dám đánh đổi cả mạng sống, thì dù thế nào cũng sẽ không dám ra tay với nàng.
Có điều, nàng đã xem thường địa vị của phu nhân Quân Huyễn ở trong lòng ông ta...
Khi quyền của Quân Huyễn tới gần sát gương mặt trắng bệch của Tào Nguyệt Cầm thì dừng lại, ông thu nắm đấm của mình về, cất giọng lạnh lùng đầy lệ khí: "Chuyện ngày hôm nay đều dừng lại ở đây! Tất cả đợi sư phụ về định đoạt! Nếu như.... Sư phụ giữ lại Tào Nguyệt Cầm, thì ta để sẽ buông bỏ vị trí gia chủ này, mang theo thê nhi của mình rời khỏi Quân gia! Cho dù cả đời không quay về, ta cũng tuyệt đối không để cho thê nhi của mình chịu uất ức!"
Quân Huyễn nói xong thì phất mạnh vạt áo một cái rồi bỏ đi, nhưng nắm đấm đang siết chặt của ông còn đang run lên bần bật, cho thấy nội tâm ông đang tức giận đến cỡ nào.
"Đại trưởng lão!" Mắt thấy đại trưởng lão cũng sắp rời đi, Tào Nguyệt Cầm vội gọi ông lại: "Ngươi cứ bỏ đi như vậy à? Chẳng lẽ ta bị người ta ức hiếp, ngươi cũng không giúp ta báo thù?"
Đại trưởng lão thở dài một tiếng: "Trước đó ta đã cảnh cáo cô, đừng được một tấc lại muốn lấn một thước! Nếu cô không gây chuyện thị phi, thì đâu xảy ra những chuyện thế này! Cho nên, tất cả đều là do cô tự làm tự chịu! Thôi! Mọi chuyện cứ đợi lão gia chủ về rồi nói!"
Nếu Quân Huyễn bỏ đi, thì sau khi lão gia chủ cưỡi hạt về trời, Quân gia... E là không còn chỗ đứng trên đại lục này nữa.
Chính vì vậy mà đại trưởng lão đã bắt đầu hoài nghi, tìm ngoại tôn nữ của lão gia chủ về, rốt cuộc là đúng, hay là sai?
Tào Nguyệt Cầm căm phẫn dậm chân, nàng vừa định tiếp tục quát mắng, thì chợt bắt gặp ánh mắt của Vân Lạc Phong, làm nàng sợ đến run cả người. Tào Nguyệt Cầm lập tức ngậm miệng, rồi vội vàng bỏ đi.
Lúc đại trưởng lão có mặt, nữ nhân này còn dám động thủ với nàng, bây giờ đại trưởng lão đi rồi, vậy chẳng phải ả ta sẽ càng ra tay tàn nhẫn hơn sao?
Cho nên, tình thế tốt nhất hiện giờ là nàng phải mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, đợi ngoại công trở về rồi mới cho chúng biết tay.
(*ngoại công: ông ngoại.)
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, chậm rãi xoay người, mang theo thần thái lười biếng quay trở về phòng ngủ.
"Vân tỷ tỷ, tỷ không tản bộ nữa à?" Quân Linh Nhi tinh nghịch chớp chớp mắt, hỏi.
"Không! Mệt rồi! Muốn về ngủ...."
Vân Lạc Phong đáp bằng giọng điệu qua loa, càng làm Quân Linh Nhi thêm chắc chắn rằng, Vân Lạc Phong không phải tản bộ, mà là đi giúp nàng trút giận.
Hoa Dật Phi nhìn theo phương hướng Vân Lạc Phong rời đi, nói: "Nếu... Vân Lạc Phong là ngoại tôn nữ của lão gia chủ, thì chắc.... Đã không xảy ra nhiều chuyện thế này rồi!"
Trên mặt Quân Linh Nhi cũng tràn đầy thất vọng: "Thật đáng tiếc! Theo lý mà nói, gia gia làm người khí khái như vậy, thì cũng chỉ có nhân vật giống như Vân tỷ tỷ, mới xứng làm ngoại tôn nữ của gia gia! Tại sao bỗng dưng lại có một ả Tào Nguyệt Cầm chui từ đâu ra không biết?"
Hoa Dật Phi cười khổ lắc đầu, Tào Nguyệt Cầm đến Quân gia, thì đã định sẵn là Quân gia sẽ không có ngày yên bình rồi....
... ...... ...... ...
Lời Hoa Dật Phi quả thật không sai! Bởi vì Tào Nguyệt Cầm đến, không riêng gì Quân gia, mà toàn bộ Quân thành đều không có ngày được yên bình!
Đám con cháu thế gia trong Quân thành, không biết dùng cách nào mà lại biết được mâu thuẫn giữa Tào Nguyệt Cầm và Quân Linh Nhi. Vì vậy, tất cả đều hùa theo đứng về phía Tào Nguyệt Cầm, ngay cả những kẻ lúc đầu kết giao bằng hữu với Quân Linh Nhi cũng không ngoại lệ. Bọn họ dốc lòng nịnh bợ Tào Nguyệt Cầm, chỉ thiếu điều quỳ xuống *** hài cho nàng ta mà thôi.
Đối với đám con cháu thế gia kia, Quân Linh Nhi đã sớm biết bản chất của họ là những kẻ nịnh nọt chạy theo quyền thế lợi ích, cho nên, nàng chưa từng cho bọn họ sắc mặt tốt.
Tuy là vậy, nhưng nhìn thấy bọn họ xum xoe xung quanh Tào Nguyệt Cầm, trong nàng cũng thấy có chút tức giận.
Đặc biệt là....
Thời điểm Quân Linh Nhi đưa Vân Lạc Phong đến tửu lâu, nàng nhìn thấy có một nam tử trẻ tuổi đi theo sau đuôi Tào Nguyệt Cầm cứ như một con chó, lúc nhìn thấy nàng còn buông lời khinh thường sỉ nhục.
"Trước kia, người nào đó ỷ mình là đại tiểu thư Quân gia, nên cứ dùng mắt chó nhìn người thấp*! Hiện tại thì hay rồi! Đại tiểu thư chân chính của Quân gia đã trở về. Ta xem thử, sau này Quân lão gia tử còn yêu thương một mình ai đó nữa hay không cho biết!"
(*mắt chó nhìn người thấp: mắng những kẻ kiêu căng ngạo mạn, khinh người những người có địa vị thấp hơn mình.)
Trước kia, bởi vì gia cảnh quá kém, nên Tào Nguyệt Cầm luôn bị người khác khinh thường, mỉa mai đủ điều, làm gì có được tình cảnh vẻ vang như hiện giờ?
Tào Nguyệt Cầm hất cằm, kiêu ngạo nhìn Quân Linh Nhi và Vân Lạc Phong, khóe môi gợi lên một độ cong khinh miệt: "Đó là do gia gia thất lạc với mẫu thân ta, quá mức đau lòng, nên mới xem cha của ả thành vật thay thế, cũng xem ả thành ta. Hiện tại ta đã trở về, Quân gia tất nhiên không còn chỗ cho ả nữa! Chưa hết, hôm qua gia gia đã truyền tin cho ta, người đã hứa là sẽ trục xuất Quân Linh Nhi ra khỏi Quân gia!"
Chuyện truyền tin hiển nhiên chỉ là bịa đặt, Tào Nguyệt Cầm chỉ là muốn mượn miệng của đám người này ra sức chế nhạo Quân Linh Nhi, nên mới cố tình phao tin như vậy.
Bằng không, dù Quân Linh Nhi chỉ là con gái của đồ đệ Quân lão gia tử, thì thân phận vẫn tôn quý hơn rất nhiều người.
Chỉ có trục xuất Quân Linh Nhi ra khỏi Quân gia, thì đám người này mới không cần kiêng kỵ gì nữa.
"Ngươi nói láo!" Quân Linh Nhi tức đến đỏ mặt tía tai: "Gia gia tuyệt đối sẽ không làm vậy!"
"Ha, ngươi không tin, ta đây cũng hết cách!" Tào Nguyệt Cầm nhún vai: "Cứ đợi gia gia về thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi! Chúng ta đi!"
Quân Linh Nhi tức giận siết chặt nắm đấm, hai mắt bốc lửa. Mà khi nàng nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu xanh, đi theo phía sau Tào Nguyệt Cầm từ trong tửu lâu bước ra, thì càng bất ngờ hơn...
"Dạ Dung? Sao cô...."
Dạ Dung trước sau vẫn luôn cúi đầu, đợi khi đi ngang qua Quân Linh Nhi, nàng mới dừng bước lại một chút, nói: "Xin lỗi, Linh Nhi, gia tộc của ta cần dựa vào Quân gia! Trước kia, cô là đại tiểu thư của Quân gia, nên ta mới kết bạn cùng cô, hiện tại.... Ta cũng không còn cách nào khác!"
Nói xong, Dạ Dung tiếp tục cúi đầu, đi theo sau Tào Nguyệt Cầm.
Hốc mắt Quân Linh Nhi ửng đỏ: "Trước kia cô từng nói, cô làm bạn với ta không phải vì ta là đại tiểu thư của Quân gia. Lúc đó, cô nói lời chính trực như vậy, mà biểu hiện bên ngoài của cô cũng không có vẻ gì là để ý đến thân phận của ta. Cô còn chê bai, khinh thường những kẻ vì tiếp cận ta chỉ vì thân phận đại tiểu thư Quân gia, vậy mà bây giờ cô lại...."
Dạ Dung khựng người, giọng nói có vài phần áy náy: "Linh Nhi, người không vì mình, trời tru đất diệt! Ta cũng cần suy nghĩ cho gia tộc của mình, hy vọng cô có thể hiểu cho ta!"
Người không vì mình, trời tru đất diệt?
Cả người Quân Linh Nhi có hơi lảo đảo, suýt nữa là té ngã xuống đất, cũng may là có Vân Lạc Phong ở bên cạnh đỡ lấy nàng.
"Thông qua chuyện lần này, muội có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của một số người, muội nên cảm thấy may mắn mới đúng!"
May mắn?
Quân Linh Nhi cắn chặt môi, đúng vậy, nàng nên cảm thấy may mắn, nếu không có chuyện lần này, nàng làm sao nhìn rõ được bộ mặt thật của Dạ Dung?
"Quân Linh Nhi.. " Tào Nguyệt Cầm lại khịt mũi xem thường: "Ngươi nhìn rõ rồi chứ? Bằng hữu của ngươi hiện giờ là tùy tùng của ta! Còn vị hôn phu của ngươi... Sớm muộn gì cũng trở thành nam nhân của ta!"
Gia cảnh Hoa Dật Phi thấp kém, nhưng thiên phú của hắn không tệ, dựa vào thiên phú và tướng mạo của hắn, xem như cũng không quá thiệt thòi cho nàng.
Chợt, một ánh mắt tà khí lạnh lùng bắn qua, bạch y thiếu nữ cong môi mỉm cười: "Sao hả? Lại muốn ăn đòn?"
Thân thể Tào Nguyệt Cầm run lên, dưới cái nhìn của Vân Lạc Phong, nàng bỗng thấy cả người lạnh run, nên chỉ đành nghiến răng nghiến lợi.
"Hừ! Chờ gia gia trở về rồi, sớm muộn gì cũng thu thập các ngươi! Chúng ta đi!"
(*từ thu thập là từ của TQ, dịch ra tiếng Việt thì có hai nghĩa:
_đối với vật: nghĩa là dọn dẹp, thu xếp, sửa soạn. Vd:
+ thu thập hành trang đi rồi lên đường: có nghĩa là thu xếp, sửa soạn hành lý rồi đi.
+ thu thập đồ đạc đi: dọn dẹp đồ đạc đi!
_ Đối với người: nghĩa là đánh một trận, trừng trị, trừng phạt, xử lý. Vd:
+ thu thập ả ta đi: Xử lý ả ta đi!
+ngươi muốn ta thu thập ngươi thế nào đây? : ngươi muốn ta trừng phạt ngươi thế nào đây?
_ từ thu thập thường được dùng trong văn cổ đại, nghĩa của nó bao hàm rộng rãi, có thể tùy trường hợp mà chọn từ edit cụ thể, cũng có thể giữ nguyên từ thu thập. Cái này hoàn toàn là do editor.)
Nói xong, Tào Nguyệt Cầm xoay người bỏ đi, không thèm nhìn lại thêm lần nào nữa.
"Tào tiểu thư!"
Đúng ngay lúc này, một gia nhân của Quân gia chạy tới, cử chỉ vô cùng cung kính, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn bình thường, không nghe ra được chút kính trọng nào trong đó.
"Gia chủ bảo người trở về một chuyến!"
Tào Nguyệt Cầm kiêu căng hừ lạnh: "Biết rồi! Ngươi về nói cho ông ta biết, ta lập tức về ngay!"
Trong tửu lâu, Quân Linh Nhi cất bước đi vào, không thèm quan tâm xem cha mình tìm Tào Nguyệt Cầm là vì chuyện gì.
Hiện tại, nàng ôm một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, tất nhiên là không muốn nhìn thấy Tào Nguyệt Cầm thêm một giây phút nào nữa.
... ...... ......
Quân gia.
Trong đại trạch, Quân Huyễn nhìn vị lão giả mặc bạch bào đang ngự không mà đến, vẻ mặt vô cùng kích động: "Cung nghênh sư phụ hồi tộc!"
(*ngự nghĩa là cưỡi, ngồi. Nhưng ngự không thì nghĩa là bay trên trời, vì không thể nói là cưỡi hay ngồi trên bầu trời được.
*hồi nghĩa là trở về, quay về, quay lại. Hồi tộc là trở về gia tộc.)
"Cung nghênh lão gia chủ hồi tộc!"
Sau khi Quân Huyễn quỳ xuống, những người còn lại cũng lập tức quỳ theo, đồng thanh hô lớn, âm thanh vọng thẳng tới trời cao.
Trên bầu trời, bạch bào lão giả đang khoanh tay mà đứng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt*, ông cất bước đi xuống, bộ dáng kia không giống như đang đi trên không khí, mà là đi trên mặt đất bằng phẳng.
(*tiên phong đạo cốt: phong phạm cốt cách như bậc tiên thánh.)
"Ta chỉ là đi ngang qua nơi này, nên mới trở về xem thử một chút, lát nữa sẽ đi ngay! À phải, ta nghe nói, Thanh Lôi Tộc tấn công Quân gia, có chuyện này không?" Lão giả khẽ cau mày.
Có lẽ lão giả thật sự không ngờ tới đám người kia lại to gan lớn mật đến như vậy, dám bao vây tấn công Quân gia.
"Dạ phải!" Quân Huyễn đáp, rồi đứng thẳng người dậy: "Sư phụ, đồ nhi có chuyện cần bẩm báo!"
"Nói!"
"Chuyện là thế này, sở dĩ Thanh Lôi Tộc dám tấn công Quân gia, là vì.... Bọn chúng đã bắt được ngoại tôn nữ của người."
"Cái gì?"
Một câu này, thành công làm cho Quân lão gia tử ngay lập tức nổi trận lôi đình: "Đám người kia thật sự to gan đến như vậy? Ngay cả cháu gái của lão tử cũng dám động vào? Ngoại tôn nữ của lão tử vất vả lắm mới thoát khỏi hiểm cảnh, vậy mà lại rơi vào tay bọn chúng! Đám khốn kiếp kia đâu? Đã diệt tộc chưa?"
Vừa thoát khỏi hiểm cảnh lại bị bắt?
Quân Huyễn có chút ngây ngốc, không hiểu lời này của Quân lão gia tử là có ý gì....
Quân Huyễn lau mồ hôi trên trán: "Người đến tấn công đều chôn xác tại Quân thành, còn chuyện diệt tộc.... Thì vẫn chưa....."
"Đám vô dụng các ngươi làm ăn kiểu gì không biết! Không biết là cần phải diệt tộc hả? Dám động vào ngoại tôn nữ của lão tử, thì dù có bắt chúng ૮ɦếƭ ngàn vạn lần cũng không quá!"
Mọi người bất giác cảm thấy xấu hổ!
Lão gia chủ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt vừa rồi của người đâu? Thái độ bình thản như không của người đi đâu rồi hả? Hóa ra tất cả đều là ngụy trang à?
"À phải....." Quân lão gia tử dường như sực nhớ ra gì đó: "Cháu gái ngoan của ta đâu? Mau gọi nó ra đây gặp ngoại công của nó!"
Khóe miệng Quân Huyễn co rút, ông rất muốn hét lên rằng, ngoại tôn nữ của ngài chẳng những không hề ngoan một chút nào, mà còn sắp biến Quân gia thành một nơi chướng khí mù mịt nữa kìa!
Đúng lúc này, Quân Huyễn thoáng nhìn thấy một bóng người từ phía trước bước tới, liền bĩu môi nói: "Tới rồi kìa!"
Trong nháy mắt, nội tâm Quân lão gia tử bỗng thấy khẩn trương vô cùng, ông không ngừng suy nghĩ xem lát nữa nên chào hỏi cháu gái ngoan của mình thế nào? Nên nói câu gì đầu tiên?
(*Sa: từ gia gia thường được dùng để gọi ông nội, ngoại công là dùng để gọi ông ngoại, hai cách gọi này đều là cách gọi thân thiết, gần gũi. Còn gọi theo cách lễ phép, đúng quy cũ lễ nghi như mấy bộ truyện cung đấu thì là tổ phụ, tùy theo nội, ngoại mà thêm một trong hai chữ nội, ngoại vào trước chữ tổ phụ.
_ trước đó, Quân lão gia tử nhận Vân Lạc Phong làm cháu nuôi, chưa biết thân phận nhau nên Vân Lạc Phong và Quân lão gia tử xưng hô theo quan hệ ông nội_ cháu nội, cũng tức là gia gia_cháu gái. Còn từ giờ biết rồi nên sẽ edit thành ngoại công_cháu gái hoặc ngoại công_ngoại tôn nữ. À, về sau đổi lại thành Vân Tiêu thì vẫn là xưng hô này, dù Sa rất nghi ngờ không biết Tiêu ca có nể mặt mà gọi được một tiếng ngoại công ko nữa. Ngay cả mẹ ruột muốn nghe hai chữ mẫu thân còn khó nữa là!)
"Cháu gái ngoan, lần trước là do ngoại công không tốt, không nhận ra con! Sao hả? Không dọa con sợ chứ? Xem ra hai chúng ta đúng là rất có duyên...." Quân lão gia tử cười tủm tỉm quay người lại, trong đầu đã nghĩ xong lý do để biện minh cho mình rồi.
Đáng tiếc, một câu cuối cùng còn chưa nói xong, thì đã phải nuốt ngược trở về....
Đối diện là một gương mặt xa lạ, bất luận là dung mạo hay khí chất, đều kém cháu ngoan của ông rất xa, đặc biệt là trong mắt nha đầu kia còn chứa đầy sự tính toán và âm hiểm, có nhìn thế nào cũng thấy chán ghét.
"Đây là ai?" Quân lão gia tử quay qua nhìn Quân Huyễn, vẻ mặt có chút ngây ngốc.
Khóe miệng Quân Huyễn lại co rút lần nữa: "Sư phụ, đây chính là cháu gái ngoan của người đó!"
Quân lão gia tử sửng sốt, nha đầu này là ngoại tôn nữ của mình? Thả cái rắm chó gì thế? Nữ tử mà mình vừa liếc nhìn một cái thôi đã thấy chán ghét này sao có thể là cháu ngoan của mình chứ?
(*thả rắm: trong mấy truyện ngôn tình thường có từ này. Nghĩa đen chính là xì hơi; nghĩa bóng chính là ám chỉ một người nào đó nói những lời vô căn cứ, không có thực hoặc không chính xác. Có thể hiểu câu "thả rắm chó gì thế?" này thành "nói lời khùng điên gì thế hả?" , nhưng theo nghĩa tục tĩu hơn một chút, vì đây là câu chửi tục.
_ còn vì sao nó tục thì các bạn cứ suy nghĩ một chút theo hướng này: chúng ta nói chuyện bằng miệng, còn xì hơi bằng...... Bây giờ đem cái chỗ xì hơi so sánh với cái miệng, hiển nhiên là phải tục tĩu.)
Trên đường về, Tào Nguyệt Cầm đã được báo trước là Quân lão gia tử đã trở lại. Bằng không, nàng ta sẽ còn õng ẹo cù nhây một lúc lâu nữa mới chịu về Quân gia.
Hiện tại, Tào Nguyệt Cầm vừa nhìn thấy lão giả đứng trước mặt Quân Huyễn, không cần suy nghĩ thì đã biết thân phận đối phương chính là Quân lão gia tử rồi.
Tào Nguyệt Cầm kiềm chế nội tâm kích động, bước nhanh tới trước, tận lực biểu hiện ra vẻ ngoan ngoãn của mình, nói: "Ngoại công, rốt cuộc ông cũng về rồi, con chờ ông thật vất vả! Mẫu thân đã sớm qua đời, nhờ nghĩa mẫu nói, con mới biết được mình chính là ngoại tôn nữ của lão nhân gia người! Thế nhưng, cả một đám khốn kiếp trong Quân gia này đều không chịu nhận con, ngay cả hạ nhân cũng khi dễ con!"
Tào Nguyệt Cầm càng nói càng giận, không hề để ý tới sắc mặt của Quân lão gia tử đang ngày một đen thùi.
"Đặc biệt là Quân Linh Nhi kia! Ả ta ỷ thế hiếp người, còn nói Quân gia này là do ả làm chủ, bảo con cút ra khỏi Quân gia! Ngoại công, Quân Linh Nhi không hề để huyết mạch của ông vào mắt, ông nhất định phải giáo huấn ả thật nặng đó!"
Quân Huyễn biến sắc, ông không ngờ Tào Nguyệt Cầm lại có thể đổi trắng thay đen đến mức độ này, liền vội nhìn Quân lão gia tử. Chợt thấy sắc mặt Quân lão gia tử đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa, đáy mắt Quân lão gia tử còn ẩn hiện cuồng phong.
Tiêu rồi! Sư phụ tức giận!
Lòng Quân Huyễn chợt lạnh đi! Ông biết, Quân gia này, ông không thể ở lại được nữa!
Ngược lại, Tào Nguyệt Cầm ở bên kia lại đang đắc ý dạt dào, ai bảo Quân Linh Nhi dám hỗn láo với nàng? Còn cả Vân Lạc Phong nữa, tội của ả đáng ૮ɦếƭ vạn lần!
"Sư phụ..."
Quân Huyễn mở miệng, định giải thích vài lời, ai ngờ, Quân lão gia tử đột ngột giơ tay lên, tát mạnh lên đầu ông một cái.
Ngón tay Quân lão gia tử chỉ thẳng vào Tào Nguyệt Cầm, trong giọng nói còn mang theo sự phẫn nộ rất rõ ràng: "Quân Huyễn, ai nói cho ngươi biết nữ nhân này là ngoại tôn nữ của ta? Là ai hả? Bảo kẻ đó cút ra đây nhận lấy cái ૮ɦếƭ cho ta!"
"Hả...." Quân Huyễn đột nhiên biến thành kẻ ngốc, rất thành thật mà đáp: "Là trưởng lão Thanh Lôi Tộc! Nhưng mà lão tặc đó đã ૮ɦếƭ rồi, không thể ra đây nhận lấy cái ૮ɦếƭ nữa đâu!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc