Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 304

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Hít!
Mọi người ở đây đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, nếu người của Quân gia thật sự rơi vào tay Thanh Lôi Tộc, vậy lần này Quân gia thật sự là xong đời rồi.
Có ai không biết, bao nhiêu năm qua, Quân lão gia tử vì đi tìm đứa con gái đã mất tích mà không màn chuyện của Quân gia, mười năm như một ngày, ông vẫn luôn miệt mài tìm kiếm, bây giờ đã có tin tức của cháu gái mình, ông làm sao có thể từ bỏ?
Nắm được nhược điểm này, Quân gia cũng chỉ có thể mặc tình cho Thanh Lôi Tộc xử trí.
"Lão đại, tin tức này có chính xác không? Chúng ta không muốn đến Quân gia chịu ૮ɦếƭ đâu!" Cuối cùng cũng có người không nhịn được mà hỏi ra vấn đề mấu chốt.
"Vô cùng chính xác! Khoảng thời gian trước không phải có người truyền ra tin tức nữ nhi của Quân lão gia tử vẫn còn sống à, còn có người đã từng gặp qua nữ tử nắm giữa ngọc bội của Quân lão gia tử, nghe nói nữ tử kia chính là cháu ngoại của Quân lão gia tử."
Nói đến đây, nam nhân miệng chuột tai khỉ hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
"Cách đây không lâu, người của Thanh Lôi Tộc phát hiện ra một nữ tử nắm trong tay một miếng ngọc bội, trên miếng ngọc bội kia còn khắc một chữ Quân, hơn nữa, nữ tử kia còn khoe khoang với người khác rằng nàng ta chính là đại tiểu thư thất lạc bên ngoài của Quân gia."
Lời này của nam nhân miệng chuột tai khỉ đã thành công chiếm được lòng tin của mọi người, càng tăng thêm hy vọng về chuyến đi lần này của bọn họ.
"AI?"
Bỗng một người nam nhân trong số những người ở đây cảm giác được phía trên một nhánh cây cổ thụ có tiếng động, hắn ta liền biến sắc, lạnh giọng quát lớn.
Ngay tức khắc, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn lên nhánh cây vừa phát ra tiếng động kia.
Một nữ tử, trên người mặc bạch y đang đứng trên nhánh cây cổ thụ kia, bạch y nhẹ bay theo gió, tựa như tuyết trắng đang rơi, cả người nàng nhìn có vẻ vừa lười biếng vừa mệt mỏi đứng dựa vào thân cây, khẽ liếc mắt nhìn đám người bên dưới.
"Các ngươi làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của ta...."
Trong mắt tất cả những người ở đây đều hiện lên vẻ kinh diễm, bọn họ ngây ngốc ngắm nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ như vừa bước ra từ trong tranh.
Từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng gặp qua nữ tử nào xinh đẹp đến như vậy, đặc biệt là giọng nói vừa lười biếng vừa tà khí của nàng, nghe vào tai cứ như là có một bàn tay đang vuốt ve trái tim của bọn họ, vừa ngứa ngáy lại vừa thoải mái vô cùng.
"Vị cô nương này..." Nam nhân miệng chuột tai khỉ hồi thần lại đầu tiên, hắn cau mày, nói: "Chúng ta làm phiền cô nương nghỉ ngơi là chúng ta bất cẩn, nhưng cô nương đã nghe hết những gì chúng ta vừa nói, vì vậy, mời cô tự cắt lưỡi, phế hai tay, xong rồi chúng ta sẽ để cho cô đi!"
Mọi người nghe thấy lời này mới giật mình phản ứng lại, nữ tử này quả thật đã nghe hết những gì họ nói, nếu như không phế nàng ta, lỡ như nàng ta chạy đến mật báo với Quân gia, vậy thì chẳng phải là phiền phức to rồi sao?
Vân Lạc Phong hơi nâng mặt lên cao, rũ mắt nhìn xuống đám người bên dưới.
"Trước khi làm việc đó, ta có vài vấn đề muốn hỏi các ngươi trước đã..." Bạch y nữ tử cong cong khóe môi: "Thứ nhất, ngươi nói nữ nhân nắm giữ miếng ngọc bội kia tuyên bố nàng ta là cháu ngoại của Quân gia à?"
Nam nhân miệng chuột tai khỉ cười lạnh: "Xem ra ngươi nghe được cũng không ít!"
"Ngươi có từng nhìn thấy hình dạng của miếng ngọc bội kia chưa?"
"Đồ vật như vậy, sao có thể để cho ta nhìn thấy? Ngươi đã nói hết lời vô nghĩa chưa? Nếu hết rồi thì mau mau động thủ đi!"
Nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của nam nhân miệng chuột tai khỉ, Vân Lạc Phong cười càng tươi hơn: "Được! Vậy thì vấn đề thứ hai, ngươi muốn ta động thủ như thế nào?"
"Câu này không phải càng vô nghĩa hơn sao? Đầu tiên là dùng dao cắt lưỡi, sau đó thì phế hai tay, không có lưỡi thì ngươi không thể nói, tay bị phế thì ngươi không thể viết, như vậy ta cũng không cần lo lắng ngươi đi báo chuyện này với Quân gia."
"Được!" Vân Lạc Phong hơi cúi đầu: "Ngươi cũng đã nói đến nước như vậy rồi, sao ta có thể không để ngươi toại nguyện được?"
Nghe vậy, nam nhân miệng chuột tai khỉ nở nụ cười đắc ý, nữ nhân này cũng rất thức thời, như vậy, hắn có thể tha cho nàng ta một mạng.
Vụt.
Khi nam nhân miệng chuột tai khỉ ngẩng đầu lên lần nữa, thì chợt phát hiện bạch y nữ tử vốn đứng trên nhánh cây đã biến đi đâu mất rồi, hắn trừng mắt ngạc nhiên, giây tiếp theo, một đạo kiếm quang sắc bén chợt lóe qua, sau đó là tiếng hét tê tâm liệt phế của hắn vang lên.
Rẹt!
Ngay khi nam nhân miệng chuột tai khỉ vừa há mồn hét lớn, thì một đạo kiếm quang nữa lại bay tới, chui tọt vào miệng hắn ta, tiếp theo là đầu lưỡi của hắn bị cắt đứt rớt ra ngoài.
"A...a...."
Hắn ta bụm lại cái miệng đang máu me đầm đìa của mình, hai mắt đầy hoảng sợ trừng lớn, nhìn bạch y nữ tử đang đứng trước mặt.
Bạch y của nàng vẫn trắng như tuyết, sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, tuy nhiên, hình ảnh của nàng hiện tại trong mắt những người kia thì lại không khác gì là một ác ma.
"Là ngươi bảo ta cắt lưỡi trước, rồi mới phế hai tay." Vân Lạc Phong khẽ nhún vai, mỉm cười tà khí câu hồn: "Cho nên, ta để ngươi được toại nguyện, thế nào? Có hài lòng không?"
Nam nhân miệng chuột tai khỉ lui về sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, thân mình hắn run lên nhè nhẹ, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Vân Lạc Phong nâng tầm mắt, nhìn những người còn lại.
Đám người kia đã bị dọa cho phát ngốc, ngay khi bắt gặp ánh mắt của Vân Lạc Phong, liền sợ đến rùng mình một cái.
"Đi bao vây tấn công Quân gia tổng cộng có bao nhiêu đội nhân mã?" Giọng nói của Vân Lạc Phong vẫn lạnh lùng thản nhiên, nhưng lại khiến người ta sợ đến mức run rẩy.
"Tổng cộng có mười một thế lực!" Không ai dám lên tiếng, cuối cùng là do một nam tử áo đen trả lời: "Ngoại trừ bốn thế lực chúng ta vừa nhắc, thì vẫn còn nhiều thế lực khác trên đại lục này nữa. Những người này đều là người mà Quân gia từng đắc tội, nhưng vì e ngại Quân lão gia tử cho nên trước giờ không dám động thủ. Cho nên khi có tin đồn thất thiệt Thanh Lôi Tộc đã bắt được cháu gái của Quân lão gia tử..."
(*thất thiệt: không xác định, có thể đúng mà cũng có thể sai.)
Nam tử áo đen dùng hai chữ thất thiệt, là bởi vì nữ tử kia có đúng thật là cháu gái của Quân lão gia tử hay không thì cần phải được nghiệm chứng thêm.
Sau khi nam tử áo đen nói xong lời này thì bỗng phát hiện, bạch y nữ tử vốn đang đứng trước mặt, lạnh giọng chất vấn bọn họ đã biến mất từ lúc nào.
"Chúng ta còn tới Quân gia không?" Một người lên tiếng dò hỏi.
"Đi cái rắm!"
Người nói câu này là một nam nhân tục tằng.
"Không thấy lão đại đã bị phế rồi sao? Đến Quân gia để chịu ૮ɦếƭ hả? Lỡ như gặp lại nữ nhân điên kia, thì ngay cả mạng cũng không còn!" Nam nhân tục tằng liếc nhìn mọi người, tiếp tục nói: "Nếu Quân gia xong đời, chúng ta đi cũng chỉ là xem kịch vui, nếu Quân gia không bị diệt, vậy chúng ta nhất định sẽ phải dùng mạng để trả giá cho chuyến đi này."
Nghe lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy rất có đạo lý, bọn họ cũng không quan tâm đến nam nhân miệng chuột tai khỉ đang kêu ngao ngao ỏm tỏi, mà bắt đầu lên đường trở về.
"Chủ nhân, qua lời của đám người vừa rồi, có thể xác định người nắm giữ miếng ngọc bội này chính là cháu gái của Quân lão gia tử, châu chủ Đông Châu thật sự không có nói sai!"
Giọng nói của Tiểu Mạch truyền tới từ trong linh hồn.
Ban đầu, Vân Lạc Phong không thẳng thắn nói rõ thân phận với Quân lão gia tử là bởi vì nàng không dám xác định, miếng ngọc bội này rốt cuộc là có quan hệ gì với Quân gia.
Lỡ như, miếng ngọc bội này không phải của Quân lão gia tử, mà là của những người khác trong Quân gia thì sao?
Nàng nghe nói, Quân lão gia tử có một người đệ đệ, vì muốn đoạt quyền mà từng ám sát Quân lão gia tử, còn liên kết với châu chủ Linh Châu tiền nhiệm, hại ૮ɦếƭ thê nhi của ông.
(*thê nhi: vợ con.)
Vì vậy, nàng lo sợ Quân Phượng Linh không phải là con gái của Quân lão gia tử, mà là con gái kẻ thù đã Gi*t ૮ɦếƭ thê tử của ông. Chính vì vậy, Vân Lạc Phong không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy rằng trước đó Hồng Lăng đã nói qua chuyện này, nhưng ông ấy cũng chỉ bảo nàng đến Quân gia một chuyến, nói không chừng sẽ tìm được tin tức hữu dụng mà thôi, chứ chưa từng khẳng định ngọc bội này là của Quân lão gia tử.
Điều duy nhất nàng nắm chắc chính là, miếng ngọc bội này là vật theo bên người từ nhỏ của Quân Phượng Linh, không phải là đoạt từ tay người khác.
"Nếu ngọc bội trong tay ta là của Quân lão gia tử, vậy ngọc bội trong tay nữ tử kia là của ai?" Vân Lạc Phong lấy ngọc bội ra, nắm chặt, trên mặt hiện lên vẻ trầm tư.
"Chủ nhân, nếu tỷ không biết ngọc bội trong tay người kia là thật hay giả thì tỷ có thể đến Quân gia trước, đợi Quân lão gia tử trở về. Chắc chắn là ông ấy có thể phân biệt được ngọc bội của ai mới là thật!"
"Có lẽ cũng chỉ có thể làm như thế!" Vân Lạc Phong cất lại ngọc bội: "Tuy nhiên, để đề phòng bất trắc, ta không thể để lộ ngọc bội này ra ngoài được. Lỡ như đây không phải là ngọc bội của Quân gia, vậy khẳng định sẽ dẫn đến phiến toái."
Tiểu Mạch biết lời Vân Lạc Phong nói có lý, Hồng Lăng chẳng qua chỉ là một người ngoài, dựa vào một chữ Quân mà nhận định đây là ngọc bội của Quân gia thì độ đáng tin cũng không cao lắm.
Huống chi, bây giờ lại chạy ra thêm một nữ tử cũng có ngọc bội, ngay cả Vân Lạc Phong cũng không thể xác định là ngọc bội trong tay mình có quan hệ với Quân gia hay không?
Nếu chỉ là nhầm lẫn, vậy không phải sẽ rất xấu hổ sao?
"Chủ nhân, bây giờ chúng ta đến Quân gia một chuyến, đợi Quân lão gia tử trở về xác định xem nữ tử kia là thật hay giả trước, nếu nàng ta là thật, thì chúng ta lập tức rời đi, còn nếu nàng ta là giả, vậy lúc đó tỷ lấy ngọc bội ra cũng không muộn..."
Đây xác thực là một biện pháp hay! Vân Lạc Phong cũng không chần chừ do dự gì nhiều, nhắm thẳng hướng đến Quân gia mà đi.
…………
Quân gia.
Quân Huyễn lạnh lùng nhìn đám người đang bao vây toàn bộ Quân gia trên hư không, thần sắc sắc bén vô cùng.
Phía sau Quân Huyễn là đông đảo cao thủ trong Quân gia, sẵn sàng xông lên tranh phong cùng đám người kia bất cứ lúc nào.
Linh Nhi yên lặng đứng phía sau phụ thân nhà mình, khuôn mặt nhỏ dịu dàng xinh đẹp đáng yêu mang theo một chút nôn nóng, thường xuyên liếc nhìn lên không trung, trong đôi mắt linh động tràn đầy lo lắng.
Đã đến nước này rồi mà sao gia gia vẫn chưa trở về? Nếu gia gia còn chưa về, không biết Quân gia còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?
"Linh Nhi, không sao đâu!" Một nam tử tuấn tú đứng bên cạnh Linh Nhi đưa tay ra nắm lấy tay nàng, hai mắt chứa ý cười dịu dàng, khí chất ôn tồn lễ độ: "Muội phải tin tưởng vào năng lực của bá phụ! Quân gia chúng ta nhất định có thể qua được ải này!"
Quân Linh Nhi gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn âu sầu lo lắng như cũ: "Biểu ca, nếu thật sự không thể chống đỡ được, huynh giúp muội đưa mẫu thân rời đi, muội muốn ở lại đồng sinh cộng tử cùng Quân gia!"
(*đồng sinh cộng tử: cùng sống cùng ૮ɦếƭ.)
Quân gia là thiên hạ do một tay gia gia đánh về, nàng tuyệt đối sẽ bỏ đi.
"Linh Nhi, muội đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy! Huynh sẽ không để muội lại mà rời đi một mình! Huynh tin, dì cũng sẽ như vậy..."
Hoa Dật Phi nhìn về phía Quân Linh Nhi, trong mắt chứa chang tình ý.
Hoa Dật Phi hắn là cháu trai bên nhà ngoại của mẫu thân Quân Linh Nhi, cũng là thanh mai trúc mã với Quân Linh Nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng, đợi thêm vài năm nữa là hắn có thể cưới nàng qua cửa, nhưng ai ngờ hôm nay lại phát sinh ra một màn thế này.
"Ha ha ha..."
Trên không trung, một giọng cười đầy ngạo mạn vọng xuống.
Tiếng cười kia chẳng những cuồng vọng, mà còn chứa đầy sự khinh thường đối với Quân gia.
"Tiểu tử Quân Huyễn, sư phụ của ngươi hiện không có ở đây, ta muốn xem thử, hôm nay, ngươi làm cách nào để vượt qua một ải này."
Quân Huyễn cười lạnh: "Sư phụ ta không ở đây thì sao chứ? Quân Huyễn ta thân là gia chủ Quân gia, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi làm hại đến Quân gia dù chỉ là một phân một hào!"
Giọng điệu của Quân Huyễn thập phần hữu lực, vô cùng khí phách.
"Hừ! Để ta xem thử, lát nữa đây, ngươi còn có thể nói ra được những lời thế này hay không? Chúng ta cùng lên! Gi*t hết đám cẩu tạp chủng Quân gia!"
Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, dẫn đầu xông về phía Quân Huyễn.
Cuộc chiến, vừa chạm nhẹ là bùng nổ.
Trên đường phố Quân thành hiện không còn người qua lại, các bá tánh thường dân sớm đã nghe tiếng gió mà núp hết vào nhà. Bọn họ dù có tò mò cũng không dám đi ra xem tình hình cuộc chiến, vì họ sợ trận chiến này sẽ lan đến trên đầu những người vô tội như họ.
"Dật Phi, Linh Nhi giao cho cháu! Cháu nhất định phải chú ý bảo vệ an toàn cho nó!" Nhìn kẻ địch đang ào ào lao xuống, Quân Huyễn trầm giọng phân phó.
"Dượng, người yên tâm! Cháu nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn đến một sợi tóc của Linh Nhi muội muội!" Giọng điệu Hoa Dật Phi nghiêm túc, thốt lời thề đảm bảo.
Vốn dĩ, Quân Huyễn không cho Quân Linh Nhi tham gia trận chiến này, nhưng con gái ông lại liều sống liều ૮ɦếƭ muốn đồng sinh cộng tử cùng Quân gia, không nghe ông khuyên bảo.
Vì thế, ông chỉ đành bất đắc dĩ để cho Hoa Dật Phi ở bên cạnh bảo vệ.
Phía Hoa Dật Phi, hắn một bên phải lo đối kháng với kẻ địch, một bên phải lo quan sát tình thế của Quân Linh Nhi. Tuy nhiên, hăn càng quan sát lại càng kinh hãi, nội tâm treo lơ lửng cũng dần dần thả lỏng.
Mấy năm gần đây, Quân Linh Nhi theo Quân lão gia tử vào nam ra bắc, thực lực đã tăng lên khá nhiều, đã không còn là tiểu nha đầu trốn sau lưng hắn tìm kiếm sự che chở nữa rồi.
Thời khắc này, Hoa Dật Phi không biết nên cảm thấy kiêu ngạo hay là mất mát, nhưng có thể khẳng định một điều, nếu như hắn còn không nỗ lực phấn đấu, thì nhất định sẽ bị nha đầu này vượt mặt mất thôi.
"Biểu ca, huynh tự lo cho mình là được rồi, không cần để ý đến muội đâu!" Quân Linh Nhi lau đi vết máu bắn lên mặt, giọng nói nhẹ nhàng như chim hoàng oanh, trong trẻo dễ nghe: "Muội sẽ không làm mất mặt của gia gia đâu!"
Thân là nữ nhi của Quân gia, sao có thể là một người vô dụng được?
Nàng là do một tay Quân lão gia tử bồi dưỡng thành tài, nếu không đối phó được những người này, chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi của lão gia tử nhà mình à?
Hoa Dật Phi gật đầu, Quân Linh Nhi trưởng thành, hắn rất yên tâm! Hắn cũng bắt đầu chuyên tâm đối phó với kẻ địch...
"Thật không ngờ thực lực của tên Quân Huyễn này cũng không tồi!"
Một vị trưởng lão của Thanh Lôi Tộc sầm nét mặt, đáy mắt xẹt qua một tia âm u: "Nếu còn tiếp tục kéo dài thì sẽ bất lợi đối với chúng ta. Tuy kẻ thù của Quân gia rất nhiều, nhưng bằng hữu kết minh cũng không ít, lỡ như những kẻ đó kịp đến tương trợ, thì chúng ta sẽ rơi vào cảnh toàn quân bị diệt!"
Nghĩ đến đây, ánh mắt của vị trưởng lão Thanh Lôi Tộc kia lóe lên, lão ta lui về sau vài bước, mở miệng cười lạnh: "Quân Huyễn, ta hỏi ngươi, khoảng thời gian trước, Quân gia các ngươi đã tìm được ngoại tôn nữ của Quân Lăng Thiên chưa?"
(*ngoại tôn nữ: tôn nữ là cháu gái, ngoại là bên họ nhà ngoại. Thường thì cháu ngoại gái hay trai mới thấy thêm chữ ngoại đằng trước chữ tôn tử hoặc tôn nữ để phân biệt, còn cháu nội thì chỉ viết là tôn tử hoặc tôn nữ, chứ không có thêm chữ nội ở phía trước.)
"Can hệ gì với ngươi hả?" Quân Huyễn cười trào phúng.
(*Can hệ: là từ ghép của liên can và quan hệ. Nó cũng có cùng nghĩa với hai từ này, cũng có trong từ điển Việt Nam.)
"Ngoại tôn nữ của Quân gia các ngươi dĩ nhiên là không liên quan gì đến ta! Nhưng thật là không may, con nha đầu kia đã rơi vào tay Thanh Lôi Tộc chúng ta rồi!"
Cái gì?
Quân Huyễn bị tin tức này làm cho chấn động, thậm chí ngay cả đòn tấn công đã đánh đến trước mặt rồi mà ông cũng không nhìn thấy. Uỳnh một tiếng, Quân Huyễn trúng đòn, bị đánh lui về sau mấy bước, miệng phun máu tươi.
"Cha!"
"Dượng!"
Hoa Dật Phi và Quân Linh Nhi cùng biến sắc, một trước một sau cùng lao về phía ông, đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của Quân Huyễn.
"Cha, người không sao chứ?" Quân Linh Nhi đau lòng đến bật khóc, hai mắt đỏ bừng, khẩn trương nhìn Quân Huyễn.
Nếu là trước kia, Quân Huyễn tuyệt đối không nỡ để con gái mình rơi lệ, nhưng lúc này, ông căn bản là không có tâm trạng để ý đến Quân Linh Nhi, hai mắt ông đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vị trưởng lão kia của Thanh Lôi Tộc.
"Ngươi nói cái gì? Cháu gái đáng thương của ta ở trong tay ngươi?"
Trưởng lão Thanh Lôi Tộc cười lạnh một tiếng.
"Không sai! Ta đã kiểm tra rồi, ngọc bội trong tay con nha đầu kia thật sự là vật của Quân gia các ngươi!"
"Đưa ngọc bội cho ta! Ngươi đưa ngọc bội cho ta xem thử!"Quân Huyễn chậm rãi đứng thẳng dậy, hai tay siết chặt, trong mắt ẩn hiện sát khí ngút trời.
"Ngọc bội?" Trưởng lão Thanh Lôi Tộc lại cười lạnh, lão ta khẽ vung nhẹ tay, một miếng ngọc bội liền xuất hiện ngay trong tay lão ta.
Từ xa, Quân Huyễn chỉ có thể nhìn được trên đó có khắc một chữ Quân, còn hoa văn chi tiết thì không cách nào nhìn rõ được. Ông bất ngờ lao nhanh về phía trưởng lão Thanh Lôi Tộc, muốn ςướק lấy ngọc bội để xem xét tỉ mỉ.
Rắc!
Trưởng lão Thanh Lôi Tộc bỗng nhiên tăng thêm đạo lực ở tay, ngọc bội lập tức biến thành bột phấn, phiêu tán trong không khí.
"KHÔNG!"
Khóe mắt Quân Huyễn như muốn nứt ra, nắm đấm đang siết chặt run lên bần bật, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn: "Các ngươi muốn ૮ɦếƭ?"
Ngọc bội kia là vật duy nhất để chứng minh thân phận của cháu gái ông, bây giờ lại hóa thành bột phấn trong tay lão tặc này, cái này kêu ông làm sao mà chứng thực thân phận của cháu gái chứ?
"Ngươi càng muốn lấy lại ngọc bội thì ta càng không muốn để ngươi được như ý! Hiện tại ta đã hủy đi tín vật duy nhất của Quân gia các ngươi, ngươi có thể làm gì được ta hả?" Trưởng lão Thanh Lôi Tộc phát ra một tràn cười lạnh, lão ta phất tay: "Người đâu! Đưa con nha đầu kia lên đây cho ta!"
Không bao lâu sau, hai thuộc hạ trong Thanh Lôi Tộc áp giải một nữ tử đi tới, rồi dừng lại ngay sau lưng lão ta.
Nữ tử kia bị trói chặt, biểu tình ngây dại, hiển nhiên là trong khoảng thời gian vừa qua đã chịu không ít kinh hoàng, sắc mặt trông cũng rất tái nhợt.
"Oa...."
Vừa nhìn thấy người của Quân gia, nữ tử kia liền lớn tiếng òa khóc: "Cữu cữu, cứu cháu!"
Một tiếng cữu cữu này làm nội tâm Quân Huyễn run lên: "Ngươi... Thật sự là ngoại tôn nữ của sự phụ ta?"
Kỳ thực, ngay khi Thanh Lôi Tộc đưa người tới thì Quân Huyễn đã có vài phần tin tưởng rồi. Vì Quân Huyễn nghĩ, nếu không hoàn toàn nắm chắc, thì người Thanh Lôi Tộc cũng sẽ không dám tùy tiện mang theo nữ tử kia đến đây.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, ông không thể nhìn thấy rõ được miếng ngọc bội kia.
Nếu như có thể giữ lại được bột phấn của ngọc bội, ông cũng có thể dựa vào bột phấn kia để xác định xem nó là loại ngọc gì, từ đó phán định nó là thật hay giả.
Nhưng bột phấn của ngọc bội đã bị gió thổi tiêu tán trong không khí, chẳng còn sót lại chút gì, ông muốn điều tra được cũng khó.
Thanh y nữ tử khóc rất thê thảm, sắc mặt tái nhợt: "Cách đây không lâu, mẫu thân của con nói cho con biết, con không phải là con gái ruột của bà, mà chỉ là dưỡng nữ! Sau đó, bà đưa cho con miếng ngọc bội này, bảo con đến Quân gia tìm thân nhân thật sự của mình....."
Trên thực tế, sau khi tin tức cháu gái của Quân lão gia tử đang ở Thất Châu Đại Lục bị lan truyền ra ngoài, thì tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của người này.
Mà đi kém với tin tức kia còn có cả hình vẽ của miếng ngọc bội.
Ngày đó, Tào Nguyệt Cầm, cũng chính là thanh y nữ tử kia, nàng ta vất vả lắm mới hẹn được người mình thầm thương trộm nhớ ra gặp mặt, nhưng lại bị người mình yêu thầm chế giễu là có thân phận thấp kém. Vì thế, nàng ta phẫn nộ trở về chất vấn mẫu thân mình, tại sao lại tìm một người vô dụng như thế làm phu quân? Khiến cho nàng ta bị người khác nhạo báng.
Mấy ngày sau, mẫu thân Tào Nguyệt Cầm đưa cho nàng ta miếng ngọc bội kia, nói cho nàng ta biết, kỳ thực, nàng ta chính là cháu gái của Quân lão gia tử mà Thất Châu Đại Lục vẫn luôn đồn đại.
Kinh hỉ bất ngờ ập đến, Tào Nguyệt Cầm không dằn nén được vui sướng, đi tìm người đã chế nhạo mình để khoe khoang, ai ngờ lại vô tình ᴆụng phải người của Thanh Lôi Tộc, cho nên mới bị bọn họ bắt giữ.
Từ đầu đến cuối, Tào Nguyệt Cầm đều chưa từng nghĩ xem ngọc bội trong tay mình là thật hay giả, cũng đã quên mất chuyện mẫu thân mình là một nhà điêu khắc, muốn làm ra một miếng ngọc bội giống như trên hình vẽ là một chuyện hết sức dễ dàng.
Người của Thanh Lôi Tộc cũng không nghĩ đến tình huống sẽ có người to gan đến mức dám mạo nhận là ngoại tôn nữ của Quân lão gia tử, càng không lường được chuyện trong thiên hạ này lại có người có thể làm ra một miếng ngọc bội giống thật đến như vậy.
Điều khác biệt duy nhất có lẽ chính là chất liệu! Đáng tiếc, người Thanh Lôi Tộc lại không biết miếng ngọc bội thật là được làm từ loại ngọc gì.
Còn về Quân Huyễn.... Ngay cả sờ ông còn chưa được sờ đến, thì làm sao kết luận được nó là thật hay giả?
"Thả con bé ra!"
Quân Huyễn đã tin hết ba phần, lạnh giọng quát lớn: "Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của nó, ta sẽ khiến ngươi ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!"
"Ha ha ha..." Trưởng lão Thanh Lôi Tộc cười lớn ba tiếng, cong cong khóe môi đầy khinh miệt: "Ta vất vả lắm mới bắt được con nha đầu này, sao có thể dễ dàng thả nó ra được? Trừ phi.... Quân Huyễn ngươi chịu tự sát trước mặt ta!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc