Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 298

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Khuyết điểm duy nhất chính là, mười năm quả Sinh Mệnh mới ra một quả.
Nói cách khác, một trăm năm chỉ có được mười quả mà thôi, thế nên chỉ giúp được mười người kéo dài thọ mệnh.
"Vân cô nương!" Nhan Khả tiến lên hai bước: "Mấy ngày trước ta có nghe nói, trên núi Ngải Sơn xuất hiện thần tích, thần tích kia phát ra tia sáng màu xanh biếc, bao phủ khắp không trung. Vì vậy mà vô số cường giả mới chen chúc đến đây. Mục đích chính là để đoạt được thần tích. Nếu ta đoán không lầm thì cái cây này chính là thần tích trong lời đồn kia."
Vân Lạc Phong không nói gì, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cây sinh mệnh.
Không thể không nói, nàng đã động lòng!
Tuổi thọ của nhân loại không giống linh thú, chung quy cũng có hạn. Nếu trong thời gian nhất định không thể đột phá thì sẽ như đèn cạn dầu.
Ví dụ như lão gia tử, nhiều tuổi vậy rồi mà mới chỉ là Địa Linh Giả, còn cách Thiên Linh Giả rất xa. Dựa theo tuổi thọ của người bình thường thì nhiều nhất ông cũng chỉ có thể sống đến năm tám mươi tuổi.
Mà hiện tại gia gia đã bảy mươi, nếu không gặp được kỳ ngộ, vậy ông cũng chỉ sống được thêm mười mấy năm nữa là cùng.
Nhưng nếu có cây sinh mệnh thì sẽ khác!
Quả Sinh Mệnh có thể giúp người ta tăng thêm trăm năm tuổi thọ, chờ hết một trăm năm, lại cho lão gia tử ăn tiếp quả Sinh Mệnh, lúc đó, sinh mệnh của lão gia tử sẽ thành vô cùng vô tận!
"Thần tích đâu? Không phải nói nơi này có thần tích sao? Tại sao ở đây chỉ có mỗi một quả trái cây và một gốc cây khô héo như vậy?"
Mấy người của thế lực khác cũng đã chạy tới, nhưng chỉ thấy ở đây có một quả Linh Hồn và một cái cây khô héo mà thôi!
Dù quả Linh Hồn cũng rất quý giá, nhưng trong cảm nhận của bọn họ mà nói, nó vẫn còn thua xa thần tích.
Như thế, làm sao bọn họ không thất vọng được chứ?
"Không thể nào, rõ ràng hôm ấy ta nhìn thấy thần tích bay thẳng lên trời, tại sao bây giờ không có gì cả?" Một nam tử trẻ tuổi lộ lộ vẻ uể oải, thống khổ: "Vì muốn đoạt được thần tích mà ta đã tốn không ít thủ hạ ở Ngải Sơn, chẳng lẽ bây giờ lại uổng công đi một chuyến?"
Cái cây khô héo này có ích lợi gì chứ? Đưa cho bọn họ, bọn họ còn chê nó không kịp.
"Nhất định là các ngươi!" Đột nhiên hai mắt Tô Tuấn đỏ bừng: "Các ngươi đến đây nhanh hơn chúng ta một bước, nhất định là các ngươi đã giấu thần tích đi rồi! Mau giao thần tích ra đây! Ta có thể tha ૮ɦếƭ cho các ngươi."
Tô Tuấn vừa nói xong, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về phía Vân Lạc Phong.
Thời khắc này, trong mắt bọn họ, thực lực của Vân Dực không còn quan trọng nữa!
Bọn họ chỉ là một đám tham lam, muốn chiếm được thần tích!
"Giao thần tích ra đây!"
"Không sai! Chúng ta có nhiều người cùng vào Ngải Sơn như vậy, dựa vào cái gì mà một mình ngươi lại độc chiếm hết tất cả chỗ tốt? Số thảo dược kia thì thôi không nói, nhưng ngươi phải giao thần tích ra! Nếu không, chúng ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"
"Ngươi chỉ có một mình, lấy bản lĩnh gì mà đối phó được với nhiều người như vậy? Nếu ngươi không giao thần tích ra, chúng ta cũng không bỏ qua cho người nhà của ngươi đâu!"
Mà lúc này, sau khi Vân Lạc Phong cảm nhận được cây sinh mệnh không có gì đáng ngại, nàng liền đi về phía quả Linh Hồn, dễ dàng hái nó xuống.
Theo lý mà nói, trong tình huống bình thường, bên cạnh quả Linh Hồn phải có linh thú cường đại bảo vệ, nhưng Vân Lạc Phong không biết tại sao nàng hái Linh Hồn Quả rồi mà chẳng có linh thú nào xuất hiện.
Vân Lạc Phong làm như không nghe thấy âm thanh ồn ào của đám người kia, sau khi hái Linh Hồn Quả xuống thì liền đi đến bên cạnh Lâm Nhược Bạch, đưa cho nàng.
"Đây là quả Linh Hồn cuối cùng, sau khi con ăn vào thì sẽ hồi phục, chuyện tiếp theo cứ giao cho sư phụ xử lý, con yên tâm ngủ một giấc đi!"
Lâm Nhược Bạch hiểu, đây là do Vân Lạc Phong không muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng máu tanh.
Vì thế, Lâm Nhược Bạch ngoan ngoãn ăn quả Linh Hồn.
Phụt!
Sau khi ăn quả Linh Hồn, đột nhiên Lâm Nhược Bạch phun ra một ngụm máu, cả người nàng lảo đảo rồi ngã vào trong *** Tiểu Mạch.
Tô Tuấn nhìn thấy Lâm Nhược Bạch ngã vào *** Tiểu Mạch, lửa giận trong lòng càng lớn, sau đó hắn như sực nhớ ra cái gì đó, lập tức cười lạnh.
"Theo như ta biết, người nào ăn quả Linh Hồn vào đều phải ngủ rất nhiều ngày, cụ thể bao nhiêu thì cần phải dựa vào thể chất của người đó. Dựa theo cơ thể của tiểu Bạch, không tới nửa năm thì cũng chưa tỉnh lại được đâu."
Ánh mắt Tô Tuấn lóe lên, hắn cười lạnh: "Vì vậy, ngươi có biết ngươi vừa phạm phải sai lầm lớn thế nào không?"
"Ta không biết ta phạm phải sai lầm gì." Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn Tô Tuấn, cất giọng lạnh nhạt: "Ta chỉ biết các ngươi vừa phạm phải sai lầm mà ta không thể nào tha thứ được. Vân Dực, kẻ nào đến đây ngày hôm nay, ta không tha cho ai cả!"
Đám người Nhan Khả cả kinh, có lẽ là không ngờ được Vân Lạc Phong lại muốn đại khai sát giới.
Nhưng suy nghĩ một chút, bọn họ lập tức hiểu rõ.
Nữ tử này là người có thù tất báo, đám người kia đã muốn giết nàng trước, vậy thì sao nàng phải tha cho bọn họ?
Người hiền bị kẻ khác bắt nạt!
Chỉ có kẻ ác, mới khiến người khác khiếp sợ!
Thân mình Vân Dực chợt lóe, xông tới giết đám người kia. Cả người hắn như một vị sát thần, chỉ nhấc tay một cái đã khiến người ta mất mạng.
Tô Tuấn ra hiệu bằng mắt với Tô Lạc Trần, Tô Lạc Trần hiểu ý, thừa dịp Vân Dực không chú ý liền tấn công Vân Lạc Phong.
"Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ, hôm nay lão tử phế ngươi, xem ngươi còn dám ngông cuồng nữa không!"
"Vân cô nương, cẩn thận!"
Mắt thấy Tô Lạc Trần đã vọt đến trước mặt Vân Lạc Phong, đám người Nhan Khả vội vàng hét lớn.
Tuy bọn họ biết thực lực của Vân Dực rất mạnh, nhưng lại không biết thực lực của Vân Lạc Phong thế nào, vì vậy, khi vừa nhìn thấy hành động của Tô Lạc Trần, họ lập tức lớn tiếng nhắc nhở.
Trong gió nhẹ, thiếu nữ chẳng thèm di chuyển một chút nào, váy trắng khẽ bay, tà khí mà nghiêm nghị.
Khi Tô Lạc Trần đã lao đến trước mặt Vân Lạc Phong, thiếu nữ nhướng mày, nhìn gương mặt hung ác của hắn ta.
Tay nàng nhẹ nhàng nâng cao....
Chát!
Một cái tát giáng mạnh lên mặt Tô Lạc Trần.
Âm thanh của cái tát này rất nhỏ, nhỏ đến mức dường như chẳng hề dùng chút sức lực nào.
Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi lắc đầu cười nhạt, chỉ có mỗi đám người Nhan Khả là cười khổ mà thôi.
Vừa rồi khoảng cách của bọn họ với Vân Lạc Phong hơi xa, không kịp lao tới giúp đỡ, mãi đến tận lúc này, bọn họ mới kịp chạy đến ngăn chặn Tô Lạc Trần.
Thế nhưng, chuyện xảy ra kế tiếp đã khiến tất cả phải trợn mắt há mồm.
Dưới cái tát không nặng không nhẹ của Vân Lạc Phong, đầu Tô Lạc Trần giống như con quay, không ngừng chuyển động trên cổ hắn ta.
Hắn muốn mở miệng kêu cứu, nhưng không có cách nào nào phát ra được âm thanh.
Cho đến khi một tiếng rắc vang lên, cổ hắn ta đứt lìa, đầu lăn xuống đất, máu tươi phun ra, thì hắn mới được giải thoát khỏi cảm giác choáng váng.
Cả đỉnh núi đều yên lặng.
Yên lặng đến mức chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể nghe được âm thanh.
Tô Tuấn khiếp sợ đến mức không nói nên lời, theo sau nỗi khiếp sợ dâng lên từ trong lòng là cảm giác may mắn.
Hắn sợ hãi thực lực của Vân Lạc Phong...
Cảm thấy may mắn vì người xông lên không phải là hắn.
Nếu không, dưới cái tát vừa rồi, sợ rằng hắn cũng không thể may mắn mà thoát khỏi.
Nực cười chính là, trước đó hắn còn cho rằng Vân Lạc Phong chỉ là một người dưới Thiên Linh Giả.
Bỗng nhiên, Tô Tuấn lại nhớ thêm cái gì đó, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Có phải là ngươi cố ý hay không? Nhất định là ngươi cố ý hái Bích Xà Thảo, để cho ta thiếu cảnh giác, rơi vào bẫy của ngươi! Nữ nhân ngươi sao có thể ngoan độc đến như vậy? Nếu không phải do ngươi thì cũng sẽ không có nhiều người ૮ɦếƭ đến thế!"
Đúng vậy.
Nếu không phải Vân Lạc Phong hái Bích Xà Thảo, để cho hắn vô tình nhìn thấy, thì hắn sẽ không kết luận thực lực của Vân Lạc Phong kém cỏi, cũng không lợi dụng mọi người liên hợp lại để đối phó Vân Lạc Phong.
Cho nên, tất cả mọi việc đều là lỗi của Vân Lạc Phong!
"Cố ý?" Vân Lạc Phong cong môi cười một tiếng, cất giọng trầm trầm: "Ngươi đáng sao?"
Sắc mặt Tô Tuấn trắng bệch, hai chân liên tục lui về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Bởi vì, lúc này đây, hắn phát hiện bóng dáng của Vân Lạc Phong đang dần dần biến mất…
Không sai!
Cả người Vân Lạc Phong đang dần dần trở nên trong suốt, bắt đầu từ trên đầu xuống dưới chân đang chậm rãi biến mất, giống như là bị hòa tan vào trong không khí.
"Chủ nhân!"
Tiểu Mạch biến sắc trước sự khác thường của Vân Lạc Phong, hắn không quan tâm bản thân đang ôm Lâm Nhược Bạch, vội vàng lao nhanh về phía Vân Lạc Phong, bắt lấy tay nàng.
Sau khi tiếp xúc với Vân Lạc Phong, cả người của Tiểu Mạch cũng từ từ trở nên trong suốt rồi biến mất.
"Vân cô nương!"
Đám người Nhan Khả xông tới, chỉ tiếc, khi bọn họ lao đến chỗ Vân Lạc Phong thì nàng đã biến mất.
Mất đi sự chỉ huy của Vân Lạc Phong, Vân Dực bắt đầu đánh đấm lung tung, hắn giống như một cổ máy không có tri thức, *** không có quy tắc.
"Chạy mau!"
Tô Tuấn thừa dịp Vân Dực đang đánh loạn, công kích những người khác, hắn dẫn đầu người Huyền Thanh Môn nhanh chóng rút lui.
Đây chính là hậu quả của việc Vân Dực không có ý thức.
Một con rối không có trí thông minh, chỉ biết chiến đấu dựa theo mệnh lệnh của chủ nhân, sẽ không biết tự suy nghĩ, càng không biết trong lúc này, hắn phải đi ngăn chặn người Huyền Thanh Môn.
Đương nhiên, loại con rối như Vân Dực có một ưu điểm, cũng giống như là con rối loli mà Vân Lạc Phong đã đưa cho ông cụ ở thôn dưới chân núi Vu Yêu, đó chính là thời điểm mà chủ nhân gặp nguy hiểm thì hắn sẽ dùng thân chắn nguy hiểm cho chủ nhân, hoặc là sẽ chủ động tấn công.
Nhưng mà do chúng không nó năng lực tư duy độc lập, uổng phí có một thân lực lượng cường đại mà lại không biết nên vận dụng thế nào.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nhan Khả ngơ ngác nhìn vị trí mà Vân Lạc Phong và Tiểu Mạch biến mất, trong ánh mắt chứa đầy vẻ mê mang, hiển nhiên là không biết nên làm gì vào lúc này.
"Bọn họ chỉ biến mất, chưa chắc đã ૮ɦếƭ!" Phó Cẩm cắn răng: "Chúng ta có thể đợi ở chỗ này, chắc chắn họ sẽ trở về!"
Nhan Khả thở dài: "Hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy, điều đáng tiếc là đã để cho đám người Huyền Thanh Môn chạy thoát, lỡ như bọn chúng tấn công gia tộc của Vân cô nương, nói không chừng sẽ liên lụy đến thân nhân của nàng ấy, dù sao những chuyện này đều bắt nguồn từ chúng ta."
Nghe thấy lời này, trên mặt của bốn người đều mang theo áy náy. Nếu không có bọn họ, sợ là Vân Lạc Phong cũng không nổi lên xung đột với Huyền Thanh Môn...

Trong lúc mấy người Nhan Khả đang hoang mang vì việc Vân Lạc Phong biến mất thì giờ phút này hai người lại đứng trong một căn phòng.
Căn phòng này rất cổ xưa, trên bàn có mấy quyển sách, xung quanh còn có mấy gốc cây bằng phẳng, hiển nhiên là dùng để ngồi thay ghế.
"Cuối cùng tới rồi, truyền nhân của Thánh Nữ Tộc!"
Một giọng nói xa xôi như truyền tới từ ngàn năm đột ngột lọt vào tai Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong vừa quay đầu đã nhìn thấy ngay một nữ tử mặc trường sam màu xanh biếc, trên đầu cài hai chiếc lá cũng màu xanh biếc, đang chậm rãi đi tới.
Dáng vẻ của nữ tử này thanh lệ xuất trần, xinh đẹp như tiên nữ bước ra từ trong tranh, làm người ta vừa nhìn đã nhớ mãi không quên.
"Nơi này là bên trong của cây sinh mệnh sao?"
Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn nữ tử vừa xuất hiện: "Tại sao ngươi lại đưa chúng ta vào bên trong cây sinh mệnh?"
Nữ tử mỉm cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Nhược Bạch đã lâm vào hôn mê.
"Mấy ngày qua người đến nơi này thám hiểm rất nhiều, chỉ là những kẻ đó đều không phải người mà ta chờ đợi, cho nên ta đã giết hết tất cả bọn chúng, ngay cả xương cốt cũng biến mất."
Lúc này Vân Lạc Phong mới hiểu tại sao trên đường đến đây lại thấy nhiều thi thể đến như vậy, nhưng lúc tới đỉnh núi thì lại không có một cái xác nào, thì ra là do thụ tiên này giở trò quỷ.
"Linh thú của quả Linh Hồn cũng do ngươi giết?"
"Đúng vậy!" Nữ tử cong môi: "Bất cứ kẻ nào dám dòm ngó đến cây Sinh Mệnh đều đáng ૮ɦếƭ, đương nhiên, ngoại trừ nàng ấy!"
Nữ tử hất cầm, mang theo vẻ vênh váo.
"Ngươi và nàng ấy có quan hệ mật thiết, cho nên ta mới tha mạng cho ngươi."
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lùng: "Ý ngươi là, nếu không có sự tồn tại của tiểu Bạch, ngươi cũng sẽ giết ta?"
"Đúng! Chỉ có Thánh Nữ Tộc mới có thể có được cây Sinh Mệnh!" Nữ tử lục y từ trên cao nhìn xuống Vân Lạc Phong: "Nhưng mà hiện tại truyền nhân của Thánh Nữ Tộc còn chưa tỉnh, cho nên ta phải giữ nàng ấy lại trong cây Sinh Mệnh, ngươi là bằng hữu của nàng, tất nhiên cũng phải ở lại đây."
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Vân Lạc Phong lạnh lùng nhìn nữ tử lục y, lạnh giọng hỏi.
"Con người cuồng vọng!" Nữ tử lục y hừ lạnh, vung tay một cái, trong ống tay áo bỗng phát ra một trận gió, đánh thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Ầm!
Vân Lạc Phong đưa tay lên chắn, nhưng vẫn bị sức mạnh của nữ tử lục y đánh trúng, cả người bị bức lui về sau cho đến tận vách tường.
"Chủ nhân!" Tiểu Mạch biến sắc, phẫn nộ nhìn nữ tử lục y: "Ngươi chỉ là một cái cây thành tinh, vậy mà cũng dám đả thương chủ nhân ta! Ngươi có tin ta lập tức bức sạch lá trên người ngươi không?"
Nữ tử lục y khinh miệt cong môi: "Chỉ dựa vào ngươi? Nếu ta không nhìn lầm thì ngươi đã thích truyền nhân Thánh Nữ Tộc của ta, đáng tiếc, Thánh Nữ Tộc chúng ta không cho phép nữ tử trong tộc qua lại với nam nhân bên ngoài, cả đời này ngươi đừng hòng có được nàng ấy!"
Vân Lạc Phong giơ tay giữ Tiểu Mạch đang lửa giận ngút trời lại, đôi mắt tà khí nhìn về phía nữ tử lục y.
"Ta sẽ không ở lại đây, đồng thời, ta cũng sẽ không giao tiểu Bạch cho ngươi!"
Lúc đầu, quả thật Vân Lạc Phong có động tâm với cây Sinh Mệnh, nhưng sau khi phát hiện bên trong cây ấy có thụ tiên thì nàng đã tạm thời buông bỏ suy nghĩ này.
Việc cấp bách hiện giờ là nàng cần phải nhanh chóng đưa tiểu Bạch và Tiểu Mạch rời khỏi đây.
"Đã vào nơi này mà ngươi còn muốn đi?" Nữ tử lục y cười trào phúng: "Ta không giết ngươi là vì nể mặt truyền nhân của tộc! Ngươi đừng được một tấc lại muốn lấn một thước!"
Vân Lạc Phong cười lạnh: "Nếu ngươi không cho ta đi, vậy cho dù ta phải mở một con đường máu, ta cũng phải thoát khỏi nơi này!"
Không ai có thể ngăn cản bước chân của nàng!
"Ha ha!" Nữ tử lục y cười lạnh hai tiếng: "Vậy để ta xem thực lực của ngươi như thế nào."
Đùng!
Thân thể của nữ tử kia chợt lóe, nhanh chóng lao đến trước mặt Vân Lạc Phong, chân nàng ta nhanh như gió, đá mạnh vào bụng Vân Lạc Phong.
Dù Vân Lạc Phong nhanh tay lẹ mắt đưa tay ngăn chặn, nhưng vẫn bị một cước này đá bay ra ngoài, thân thể đập mạnh vào bức tường lạnh băng phía sau.
Thụ tiên này thật sự rất mạnh!
Chắc là còn trên cả Hỏa Hỏa!
Tuy nhiên nàng ta vẫn chưa đột phá lên trên Thánh Quân, thực lực vẫn còn nằm trong phạm vi Thánh Quân.
"Chủ nhân!" Tiểu Mạch gấp đến đỏ mắt, ngay cả giọng nói cũng mang theo sợ hãi.
"Đừng tới đây!"
Vân Lạc Phong chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, nâng mắt nhìn nữ tử lục y.
"Thực lực của ngươi cũng chỉ có nhiêu thôi sao?"
Nữ tử lục y không ngờ tới dưới sự tấn công của mình mà Vân Lạc Phong còn có thể đứng lên, trong mắt nàng ta xuất hiện vẻ kinh ngạc: "Ngươi không giống với những người mà ta từng gặp, đáng tiếc, con người vẫn mãi là con người!"
Con người là sinh vật tham lam vô độ, ích kỷ, tàn nhẫn, độc ác, âm hiểm vô cùng!
"Quên đi!"
Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Vân Lạc Phong, nữ tử lục y bỗng phất tay một cái, giọng nói có phần thả lỏng: "Ta không cần ngươi ở lại nơi này cùng truyền nhân của tộc ta, bây giờ ngươi có thể đi! Nhưng mà ta hy vọng ngươi phân rõ giới hạn với truyền nhân của tộc ta, sau này không được gặp lại!"
Vân Lạc Phong đứng thẳng lưng trước mặt nữ tử lục y, trên mặt lộ rõ vẻ kiên định.
"Là ta đưa tiểu Bạch đến nơi này, cho nên ta nhất định phải đưa nàng ấy đi!"
"Hừ!" Nữ tử lục y hừ lạnh: "Ta đã cho ngươi một con đường sống mà ngươi lại không biết tốt xấu, vậy bây giờ ta sẽ cho ngươi biết được kết cục của việc đắc tội ta ra sao."
Soạt soạt!
Nữ tử lục y nâng cao tay, vô số nhanh cây từ bốn phương tám hướng vụt tới, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Mấy nhánh cây này giống như du long, chi chuyển linh hoạt, toàn thân màu xanh biếc đầy sức sống, nhanh chóng tập kích về phía Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, cẩn thận!"
Tiểu Mạch cẩn thận đặt Lâm Nhược Bạch xuống đất, sau đó liều lĩnh phóng tới bên cạnh Vân Lạc Phong, hai mắt hắn ngập tràn lửa giận, ngọn lửa phẫn nộ trên người cũng bốc cháy.
Nhưng mà...
Khi hắn sắp tới được trước mặt Vân Lạc Phong thì tất cả các nhánh cây tấn công Vân Lạc Phong còn đang tràn đầy sức sống bỗng nhiên khô héo rũ rượi, mềm oặt rũ xuống.
Nữ tử lục y cực kỳ hoảng sợ, nàng ta lui về sau mấy bước, con ngươi màu xanh gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Bỗng một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên, trong khoảnh khắc, một tiểu nam hài mặc áo gấm xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
Tiểu nam hài này trắng trẻo đáng yêu, nhưng lúc này trong đôi mắt to tròn lại ngập tràn sát khí, hoàn toàn không còn chút ngây ngô trong sáng gì giống trước kia. Giờ phút này, tiểu nam hài như một ác ma nhỏ vừa tắm trong máu, khí thế trên người khiến người ta phải sợ hãi.
"Chỉ một thụ nhân nho nhỏ cũng dám bắt nạt mẫu thân ta?"
Nam hài nói gằn từng chữ, mỗi chữ đều mang theo sát khí.
Đừng thấy tiểu tử này này dùng dáng vẻ của một đứa con nít ngây thơ trong sáng ở bên cạnh Vân Lạc Phong mà lầm.
Ngươi cũng đừng quên thân phận của nó.
Tiểu tử này không phải loài người! Cũng không thuộc về linh thú, nó là một cái cây hóa hình người, quan trọng hơn là, cái cây này còn tồn tại đến hơn ngàn năm rồi, chẳng qua là vì trọng thương cho nên mới bị hóa lại t***t giống.
Một cái cây tràn đầy sát phạt thì sao có thể ngây thơ trong sáng giống như những đứa trẻ bình thường?
Nó mới thật sự là sự tồn tại nguy hiểm nhất bên cạnh Vân Lạc Phong.
Dưới sự hoảng loạn, nữ tử lục y lại chỉ huy các nhánh cây tấn công Vân Lạc Phong lần nữa.
Nhưng một giây tiếp theo, cả người nàng ta đều ngây dại.
Các nhánh cây vốn phải tấn công Vân Lạc Phong lại chuyển hướng, quay đầu phải công về phía nàng ta.
Bất ngờ không kịp phòng bị, xiêm y của nữ tử lục y bị nhánh cây đâm rách, nhánh cây bén nhọn cứa qua ***, làm máu tươi chảy ra.
Cũng may năng lực hồi phục của cây Sinh Mệnh rất mạnh, cho nên sau khi bị thương, miệng vết thương của nàng ta được một tầng ánh sáng màu xanh biếc bao phủ, sau đó dần dần hồi phục thương thế.
Nhưng mà lúc này nữ tử lục y đâu rảnh để ý đến vết thương, ánh mắt khiếp sợ của nàng ta dán chặt vào Tiểu Thụ, vẻ mặt không dám tin tưởng.
"Sao... Sao lại như vậy? Chúng ta cùng là thụ nhân, sao ngươi lại có thể điều khiển cây của ta? Trừ khi, trừ khi ngươi là...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc