Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 295

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nhớ lại những chuyện đã qua, Nhan Khả nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bầm thây vạn đoạn tên nam nhân trước mặt.
"Đồ kỹ nữ đê tiện, ngươi cả gan dám đánh ta?" Nam tử tuấn lãng phẫn nộ đầy mặt, quát: "Người đâu! Bắt ả kỹ nữ này lại cho ta! Ta muốn từ từ trừng phạt ả!"
Nghe vậy, hai lão giả đứng sau nam tử tuấn lãng tiến lên, bắt đầu công kích Nhan Khả.
Đám người Phó Cẩm đều biến sắc, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản đám người kia, thế nhưng, bọn họ vẫn chậm một bước. Chờ khi bọn họ chạy tới gần vị trí của Nhan Khả, thì Nhan Khả đã bị hai lão giả kia khống chế trong tay.
"Tô Lạc Trần, ngươi là tên khốn khi*p! Nhan Khả ta dù ૮ɦếƭ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi!"
Nói xong lời này, Nhan Khả liền vung tay lên, muốn chưởng mạnh vào đầu mình.
"SƯ MUỘI, ĐỪNG!" Phó Cẩm sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vội vã hét lên thật to.
Khi tay Nhan Khả sắp chưởng xuống đầu, thì bỗng bị một bàn tay già nua giữ chặt lại.
"Công tử có lệnh, ngươi cần chịu trừng phạt từ công tử, không được tự làm hại mình!"
Sắc mặt lão giả kia bình thản, vô cảm mà nhìn Nhan Khả.
"Hừ!" Tô Lạc Trần hừ lạnh, từ trên cao nhìn xuống đám người Phó Cẩm: "Những kẻ này đều có quan hệ với Nhan Khả, bắt hết chúng lại cho ta! Một tên cũng không tha!"
Phó Cẩm siết chặt nắm đấm, thời khắc này, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Bọn họ đã rời khỏi môn phái, không ngờ Tô Lạc Trần vẫn không buông tha cho bọn họ.
Đúng vào lúc này, một giọng nói mềm mại bỗng vang lên, rơi vào tai của mọi người.
"Vị thúc thúc này, làm người không được quá vô sỉ, nếu quá vô sỉ, nói không chừng sẽ làm cho thiên nộ nhân oán!"
Một đứa bé trai trên người mặc cẩm y không biết đã xuất hiện ở bên cạnh đám người Phó Cẩm từ lúc nào. Trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác nở một nụ cười sáng ngời, đôi mắt đẹp như các vì tinh tú đang nhìn chằm chằm đám người Tô Lạc Trần.
"Tiểu tử này là người của các ngươi?" Tô Lạc Trần không hề để Tiểu Thụ vào mắt, hừ lạnh, hỏi.
"Không phải!"
Sắc mặt Phó Cẩm càng thêm tái nhợt, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Thụ, quát: "Ngươi từ đâu ra thì cút về nơi đó cho ta! Đi mau!"
Ném xuống lời này xong, Phó Cẩm lại dời mắt về phía Tô Lạc Trần.
"Chúng ta không quen nó!"
Ban đầu, Phó Cẩm thật sự khinh thường Vân Lạc Phong, dù Vân Lạc Phong có mang theo một thị vệ cao to uy mãnh, nhưng bọn họ lại không thể cảm nhận được linh lực dao động trên người tên thị vệ kia.
Cho nên hắn mới bất mãn việc Vân Lạc Phong gia nhập đoàn người của bọn họ.
Nhưng.....
Điều này không có nghĩa hắn là một tên ác nhân!
Vân Lạc Phong và Tiểu Thụ điều là người vô tội, nếu bọn họ thật sự rơi vào tay đám người này, thì cần gì liên lụy tới mấy người Vân Lạc Phong làm gì?
"Công tử!" Một tên thuộc hạ nói nhỏ bên tai Tô Lạc Trần: "Vừa rồi thuộc hạ đã có dò hỏi, tên nhãi này là chung một đám với bọn chúng. Nữ nhân Nhan Khả này đáng hận như thế, không thể bỏ qua cho bất kỳ một kẻ nào ở bên cạnh ả được!"
Cả người Nhan Khả cứng đờ, trên mặt tràn đầy hối hận, nếu sớm biết sẽ ᴆụng phải Tô Lạc Trần ở một nơi thế này, thì nàng tuyệt đối sẽ không để Tiểu Thụ đi cùng.
"Người đâu! Bắt hết tất cả lại cho ta!" Tô Lạc Trần phất tay, lạnh giọng hạ lệnh.
Tức thì, hai lão giả vươn tay, muốn bắt Tiểu Thụ lại.
Tuy nhiên....
Bàn tay già nua của lão giả còn chưa kịp động vào Tiểu Thụ, thì đã bị một cánh tay thô ráp cuồng dã hữu lực giữ chặt.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Dường như là không ai ngờ tới lại có người to gan đến như vậy, dám đối địch cùng với Huyền Thanh Môn.
Giữa lúc mọi người còn đang nghĩ mãi không thông, thì một giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên, mang theo sát khí nồng đậm như muốn Gi*t sạch tất cả.
(*nguyên văn cover là túc sát chi khí: túc sát có nghĩa là Gi*t hết tất cả.)
"Vân Dực, phế tay lão ta!"
Răng rắc!
Vân Dực đột nhiên tăng thêm chút lực, ngay tức khắc, một tiếng hét đau đớn xông thẳng lên tận mây xanh, vang vọng khắp bốn phía chân trời.
Tiếp theo, Vân Dực hất mạnh một cái, lão giả kia liền bị đẩy lui về phía sau, lão ta đau đến mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Mả ngay khoảnh khắc này, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều đổ dồn về phía Vân Lạc Phong.
Tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu xuống, phủ lên trên tà váy áo trắng tinh của thiếu nữ.
Thiếu nữ nghênh ánh mặt trời mà bước tới, mang theo vẻ đẹp như tiên nhân bước ra từ bức họa, tạo nên một cảm giác không chân thật.
Tô Lạc Trần nhìn đến ngây người, hắn chưa từng nhìn thấy một nữ tử nào lại có diện mạo khuynh quốc khuynh thành đến như vậy, ngay cả đệ nhất mỹ nữ của Huyền Thanh Môn cũng không bằng được một phần mười vẻ đẹp của nữ tử này.
"Xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, cùng lúc làm cho Tô Lạc Trần hồi thần lại từ trong khi*p sợ.
Tô Lạc Trần còn chưa kịp nói gì, thì một bóng trắng đã bay vụt qua trước mặt hắn, lao thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Vốn dĩ Vân Lạc Phong đang nghiêm mặt lạnh lùng, nhưng sau khi nhìn rõ bóng trắng đang lao về phía mình kia, thì khóe môi bỗng cong lên, đôi mắt tà khí cũng đong đầy ý cười.
Bóng trắng kia lao thẳng vào người Vân Lạc Phong không chút chần chừ do dự, hai tay ôm chặt người Vân Lạc Phong, đầu hơi ngẩng lên, để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tiếu lệ đáng yêu đang ngập tràn nước mắt.
"Sư phụ, rốt cuộc con cũng gặp lại người rồi, oa hu hu..."
Người kia khóc rất thê thảm, cả người đều dán sát vào người Vân Lạc Phong, giống như là chỉ cần bản thân nàng hơi thả lỏng tay một chút thôi, thì người trước mặt sẽ lại bỏ rơi nàng đi một lần nữa.
Vừa đi, là đi hết ba năm.
"Tiểu Bạch.... "
Nhìn gương mặt nhỏ đang khóc đến đáng thương, Vân Lạc Phong khẽ cười, hỏi: "Sao lại chỉ có mình con? Hồ Li và Vô đâu?"
(*Sa: nhắc cho mọi người nhớ: Hồ Li là học sinh của học viện Tây Châu cá cược tỷ thí thua nên làm đầy tớ cho Vân Lạc Phong 10 năm. Còn Vô là thằng nhóc nhỏ mà Vân Lạc Phong và Hồ Li vô tình nhặt được trên đường đến Đông Châu, sau Vân Lạc Phong nghi ngờ Vô nên sai Hồ Li canh chừng không cho Vô đến gần mình.)
Lúc trước, khi nàng đi Khô Long Trấn tìm Vân Tiêu, đã để đám người Hồ Li và tiểu Bạch lại Đông Châu. Nhưng hiện tại chỉ có một mình tiểu Bạch xuất hiện ở đây, Hồ Li và Vô lại không có bên cạnh.
Lâm Nhược Bạch lau khô nước mắt trên mặt: "Hồ Li cho rằng người đã ૮ɦếƭ, nên đưa con về quê của hắn, nhờ cha hắn chăm sóc cho con. Sau đó, hắn nói: sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác! Rồi mang theo Vô bỏ đi. Con không muốn ở lại đó chờ đợi, nên nhân lúc cha hắn không chú ý thì chạy đi!"
Nhớ lại lúc nhận được tin dữ vào ba năm trước, biểu tình của Lâm Nhược Bạch trông lại càng đau lòng hơn.
"Sư phụ, rốt cuộc thì mấy năm nay người đã đi đâu? Rõ ràng là người vẫn còn sống, vậy tại sao không chịu trở về gặp chúng con?"
Đối với người mất đi ký ức như Lâm Nhược Bạch mà nói, thì Vân Lạc Phong chính là người thân duy nhất của nàng.
Cũng là người nàng có thể dựa vào duy nhất trên đời này....
Tô Lạc Trần thì đã sớm trợn tròn hai mắt, Lâm cô nương quen biết với đám người này?
Đây.....
"Nhị đệ, xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng khi nãy lại vang lên một lần nữa.
Lúc này, Vân Lạc Phong cũng chú ý nhìn đến người vừa tới.
Người đang chậm rãi bước tới cũng là một nam tử tuấn lãng, nét mặt có vài phần tương tự với Tô Lạc Trần, cho nên không khó để đoán ra quan hệ của hai người.
Nghĩ đến nam tử kia là người cùng đến đây với Lâm Nhược Bạch, thần sắc Vân Lạc Phong liền căng chặt, một tia lãnh quang* xẹt qua trong mắt Vân Lạc Phong, mang theo sát khí lạnh lẽo ngập trời.
(*lãnh quang: lãnh = lạnh, quang = ánh sáng, tia sáng.)
"Đại ca, thị vệ của nữ nhân này đả thương ngũ trưởng lão!" Tô Lạc Trần hồi thần lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Tuấn nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Vân Lạc Phong, lạnh giọng nói: "Vị cô nương này, ngươi đả thương người của Huyền Thanh Môn ta, chẳng lẽ không nên trả cho ta một cái công đạo?"
(*công đạo: rất nhiều bạn đều nghe qua từ này trong phim ảnh hay đọc trong truyện rồi, nhưng có lẽ chỉ hiểu mang máng hay đoán được nó muốn ám chỉ cái gì mà thôi, thật ra từ này rất đơn giản, công đạo nghĩa là đạo lý công bằng. Thường khi nói trả công đạo nghĩa là đang đòi công bằng, hoặc khi nói cho ta một lời công đạo, nghĩa là cho ta một lời công bằng đi.)
"Công đạo?" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười: "Đám người này muốn bắt con trai ta, ta chỉ phế một cánh tay của lão già kia, xem như là đã phá lệ khai ân rồi!"
Sắc mặt Tô Tuấn cực kỳ khó coi, nhiều năm rồi hắn chưa từng gặp qua người nào dám không để Huyền Thanh Môn vào mắt.
Ở khắp Linh Châu này, cũng chỉ có mỗi mình Quân gia là có thể khiến Huyền Thanh Môn khi*p sợ mà thôi.
Chẳng lẽ nữ nhân này lại cho rằng ả là người của Quân gia?
Thật là nực cười!
"Cô nương, nể tình của tiểu Bạch cô nương, ta không so đo với các ngươi, hy vọng các người mau tạ lỗi với người của ta!" Giọng điệu Tô Tuấn lãnh trầm, lạnh lùng nói.
(*lãnh trầm: lạnh lùng và âm trầm.)
Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Bạch, ánh mắt kia giống như là đang hỏi: Con và đám người này có quan hệ gì?
"Sư phụ, một năm trước con bất cẩn gặp phải nguy hiểm, những người này vô tình đi ngang qua nên cứu con, cho nên... Con mới đi cùng với bọn họ." Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, thành thật nói.
Thế nhưng....
Lâm Nhược Bạch lại vô cùng bất mãn đối với việc Tô Tuấn bắt Vân Lạc Phong tạ lỗi.
Tuy rằng Tô Tuấn đã cứu nàng, còn chiếu cố nàng suốt một năm qua, nhưng sư phụ nhà mình tuyệt đối không có lỗi, cho dù sư phụ có sai thì cũng thành đúng, bởi vì ai cũng không thể khi dễ sư phụ!
Vân Lạc Phong đã có được đáp án mình muốn, nên dời mắt về phía Tô Tuấn lần nữa: "Nể tình ngươi cứu tiểu Bạch, ta tha cho ngươi một mạng! Nếu còn có lần sau, kẻ bị diệt chính là Huyền Thanh Môn các ngươi! LẬP TỨC CÚT CHO TA!"
Xoạt!
Ngay khi Vân Lạc Phong vừa dứt lời, thì con rối Vân Dực liền di chuyển thân mình đứng chắn trước mặt Vân Lạc Phong, giống như một tòa núi lớn, lạnh lùng nhìn đám người Tô Tuấn.
"Đại ca..." Tô Lạc Trần nóng nảy: "Nữ nhân này thật quá đáng! Chúng ta nên bắt ả ném vào hắc đàm cho rắn ăn!"
(*hắc đàm: đàm là đầm nước, hắc đàm là đầm nước đen. Hàn đàm là đầm nước lạnh.)
Tô Tuấn vẫn chưa nói tiếp lời nào, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: "Cô nương, hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi! Ta sẽ khiến ngươi hối hận! Chúng ta đi!"
Sau khi nói câu cuối cùng, Tô Tuấn nhìn Lâm Nhược Bạch bằng ánh mắt ý vị sâu xa, sau đó lại phủi phủi ống tay áo rồi dẫn theo đám người Huyền Thanh Môn rời đi.
Chờ khi đi khỏi phạm vi tầm mắt của đám người Vân Lạc Phong rồi, Tô Lạc Trần mới bất mãn nói: "Đại ca, tại sao huynh không Gi*t hết những người đó? Còn có ả kỹ nữ đê tiện Nhan Khả kia nữa! Để cho ả sống trên đời, đệ không an tâm!"
Tô Tuấn dừng bước, quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lạc Trần.
"Lúc trước, là do đệ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ muội muội Nhan Khả, Nhan Khả tức giận nên mới đánh đệ, nhưng Huyền Thanh Môn chúng ta luôn luôn bênh vực người mình, cho nên mới đẩy hết tất cả tội lỗi lên đầu Nhan Khả. Còn sự thật bên trong thế nào, đệ mới là người rõ ràng hơn ai hết!"
Tô Lạc Trần không nói nữa, nhưng trong lòng hắn lại không cho lời của Tô Tuấn là đúng. Hắn thân là công tử của Huyền Thanh Môn, có thể coi trọng muội muội của Nhan Khả, thì chính là phúc khí của muội muội ả! Ả ta dựa vào cái gì mà dám phẫn nộ đánh hắn?
"Chuyện hôm nay không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do đệ cố ý sinh sự trước!" Tô Tuấn trầm giọng nói.
"Đại ca, đệ cũng không ngờ tới, nữ nhân kia lại là sư phụ của Lâm Nhược Bạch. Đúng rồi, phụ thân không phải đã căn dặn huynh nhất định phải chiếm được tâm của Lâm Nhược Bạch sao? Vừa rồi huynh làm vậy có gây nên ảnh hưởng gì không?"
Trên mặt Tô Lạc Trần hiện lên vẻ lo lắng, nếu vì chuyện này mà làm hỏng nhiệm vụ phụ thân giao cho, vậy phụ thân nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Ta và tiểu Bạch đã ở cùng nhau suốt một năm, ta tin tưởng, nàng ấy đã hoàn toàn yêu ta!" Đáy mắt Tô Tuấn xẹt qua một tia sáng kỳ lạ: "Nhị đệ, đệ phải hiểu rõ một điều, nữ nhân một khi rơi vào lưới tình, thì tuyệt đối sẽ nghe theo tất cả những gì mà nam nhân nói, đệ nghĩ giữa ta và sư phụ nàng, nàng ấy sẽ chọn ai?"
Hai huynh đệ thiếu gia Huyền Thanh Môn, Tô Lạc Trần cuồng vọng tự đại, thích gây chuyện thị phi, từ đầu đến chân rõ ràng là một tên ăn chơi trác táng. Tô Tuấn thì lại cao ngạo, luôn tạo cảm giác bản thân mình là tốt nhất. Trong một năm này, Lâm Nhược Bạch luôn luôn đi theo bên cạnh hắn, vì thế mà càng làm cho hắn tin tưởng rằng tâm tư của đối phương đã thuộc hết về mình.
Ngay cả lần này cũng vậy, đều là do Lâm Nhược Bạch cương quyết muốn được đi theo hắn ra ngoài.
Nếu không phải đã yêu hắn, thì sao tiểu nha đầu này lại dính hắn đến như vậy?
Tô Tuấn tự cao tự đại, nghiễm nhiên không hề biết Lâm Nhược Bạch trời sinh đã có tính ham chơi, sao có thể chịu ngồi yên ở một nơi buồn tẻ như Huyền Thanh Môn? Cho nên chỉ cần có cơ hội được đi ra ngoài, thì nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Nhưng mà...." Tô Lạc Trần cẩn thận liếc mắt nhìn Tô Tuấn: "Mới vừa rồi đệ nhìn thấy tình cảm giữa Lâm Nhược Bạch và sư phụ nàng ta rất tốt, liệu Lâm Nhược Bạch có chịu vì Huyền Thanh Môn chúng ta mà phản bội lại sư phụ mình không?"
Tô Tuấn tự tin mỉm cười: "Sư đồ bọn họ đã lâu không gặp, đương nhiên là sẽ thân mật hơn bình thường một chút. Ta cho bọn họ được ở bên nhau mấy ngày, mấy ngày sau, tiểu Bạch chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh ta! Khi ấy, ta chỉ cần hứa sẽ cưới nàng, thì nhất định là nàng ấy sẽ vui mừng đến phát khóc!"
Tô Lạc Trần do dự thêm nửa ngày, rồi lại do hỏi: "Đại ca, huynh khẳng định Lâm Nhược Bạch sẽ đồng ý gả cho huynh?"
"Nàng không gả cho ta thì còn có thể gả cho ai? Trong một năm qua, ta có thể cảm nhận được tình cảm mà tiểu Bạch dành cho ta! Nếu không phải vì muốn tiểu Bạch càng yêu ta sâu đậm hơn, thì ta cũng không cố tình bắt rồi lại thả, chưa chịu chấp nhận nàng ấy!"
Giọng điệu Tô Tuấn tràn đầy tự tin, hiển nhiên là trong lòng hắn đã nhận định, Lâm Nhược Bạch nhất định sẽ là nữ nhân của hắn.
Cho dù Lâm Nhược Bạch chưa từng bày tỏ với hắn, nhưng trong lòng hắn sớm đã khẳng định một điều, nha đầu này chắc chắn là đã yêu hắn sâu nặng đến mức không dứt ra được.
"Đại ca, đệ chỉ biết phụ thân bảo huynh phải lấy lòng Lâm Nhược Bạch, nhưng đệ còn chưa biết rốt cuộc thì Lâm Nhược Bạch này có lai lịch gì?" Tô Lạc Trần nhìu mày, hỏi ra vấn đề mà hắn vẫn luôn thắc mắc suốt thời gian qua.
Tô Tuấn nhìn đệ đệ mình, trả lời bằng giọng điệu không nóng không lạnh: "Lâm Nhược Bạch hình như là người đến từ \'nơi đó\', nếu như có thể cưới nàng, Huyền Thanh Môn chúng ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí, nói không chừng chúng ta còn có thể siêu việt hơn cả Quân gia."
Người \'nơi đó\'?
Tô Lạc Trần khi*p sợ trừng lớn hai mắt, chả trách phụ thân lại bảo đại ca đi lấy lòng Lâm Nhược Bạch, thì ra Lâm Nhược Bạch là người của \'nơi đó\'!
______
Trên núi, đám người Nhan Khả đều đang kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, dường như là do không có ai ngờ tới thị vệ bên cạnh nàng lại có thực lực đáng sợ đến như vậy.
Phó Cẩm có chút hổ thẹn, hắn tiến lên trước, áy náy nói: "Xin lỗi, Vân cô nương! Trước đó ta không nên xem thường cô nương! Vừa rồi nếu như không nhờ có Vân cô nương, thì e là mấy người chúng ta đều khó thoát cái ૮ɦếƭ."
Đôi con ngươi của Vân Lạc Phong đen nhánh sáng trong, giọng nói thốt ra có vài phần tà khí nghiêm nghị: "Có thể mượn lều của ngươi dùng một chút được không?"
Nghe vậy, Phó Cẩm vội vàng đáp: "Vân cô nương, người cứ tự nhiên mà dùng lều của ta!"
Có lời này của Phó Cẩm, Vân Lạc Phong cũng không nhiều lời vô nghĩa, một tay nàng dắt tay Tiểu Thụ, tay còn lại thì nắm cổ tay Lâm Nhược Bạch, rồi kéo cả hai đi vào lều Phó Cẩm.
Ngay lúc đám người Phó Cẩm cũng muốn đi vào, thì thân hình cường tráng của Vân Dực đã đứng chắn, canh giữ ngay cửa lều. Dùng ánh mắt túc sát của mình để ngăn chặn đám người Phó Cẩm bước tới.
"Phó Cẩm!" Nhan Khả khẽ thở dài một tiếng: "Vừa rồi cũng may là nhờ có Vân cô nương mới có thể đuổi được đám người của Tô Lạc Trần."
"Kỳ thực, Vân cô nương muốn cứu nhi tử của nàng thoát khỏi tay đám người Huyền Thanh Môn là hết sức dễ dàng, nàng ấy không cần đả thương người của Huyền Thanh Môn, lại càng không cần đối địch cùng bọn chúng!"
Nhan Khả*(1) nói lời này, hiển nhiên không phải là vì Huyền Thanh Môn.
Trong lòng Nhan Khả*(2) sớm đã hận Huyền Thanh Môn đến độ hận không thể băm vằm chúng thành ngàn mảnh.
(**(1,2) Ở chỗ này tác giả viết là tên Phó Cẩm, lúc edit đọc mãi không xuôi tai được, cứ thấy sao sao đâu á. Cho nên mới thử sửa lại thành Nhan Khả, sau khi qua chương mới thì thấy khớp với mạch truyện. Hic, vì vậy Sa viết chú thích này nhắn đến bạn đọc, trong truyện rất nhiều trường hợp tác giả nhầm tên nhân vật, nên nếu ai đọc cover rồi là thấy edit khác tên thì đừng nghĩ là do edit sai nhé!)
Tuy nhiên, nếu Vân Lạc Phong đối địch với Huyền Thanh Môn, vậy chắc chắn là sẽ tự chuốc họa vào người.
Như vậy, có đáng không?
"Phó Cẩm, huynh nên cảm thấy may mắn vì lúc ấy huynh đã quát đuổi Tiểu Thụ đi!" Nhan Khả cười khổ: "Nếu không phải huynh lớn tiếng quát Tiểu Thụ, đuổi Tiểu Thụ đi, thì chưa chắc Vân cô nương đã chịu ra tay giúp chúng ta."
Lúc ấy, tuy là Phó Cẩm quát mắng Tiểu Thụ, nhưng kỳ thực là đang suy nghĩ cho an toàn của Tiểu Thụ, làm sao Vân Lạc Phong có thể không nhận ra?
Nhưng đám người Nhan Khả lại không biết, điều này chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi!
Nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân chủ yếu, đó chính là vì Vân Lạc Phong xưa nay là người có thù tất báo! Lão già kia dám động thủ với Tiểu Thụ, vậy thì phải trả giá đắc!
________
Trong lều.
Ngay khi Tiểu Mạch vừa đột ngột xuất hiện giữa khoảng không, thì trên mặt Lâm Nhược Bạch liền lộ ra vẻ mừng rỡ, sau đó thì lập tức lao nhanh về phía hắn, dang tay ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, rồi hôn một cái chụt lên mặt Tiểu Mạch.
Trong nháy mắt, mặt của Tiểu Mạch liền đỏ lên, hắn vội vàng đẩy Lâm Nhược Bạch ra, trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi có biết cái gì gọi là nam nữ thọ thọ bất thân hay không?"
(*nam nữ thọ thọ bất thân: nam nữ không được thân cận, tiếp xúc da thịt, động chạm tay chân, v...v... Câu đồng nghĩa là nam nữ hữu biệt: nghĩa là nam nữ khác nhau.)
Lâm Nhược Bạch không hiểu tại sao Tiểu Mạch lại tức giận, vì thế mà khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất.
"Vì ta gặp lại được mọi người, nên rất vui, cũng vì vậy mà không thể khống chế được nội tâm kích động của mình."
Sắc mặt Tiểu Mạch càng thêm khó coi: "Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy người nào cũng đều sẽ hôn người đó?"
Kỳ thực, cái mà Tiểu Mạch muốn hỏi chính là, Lâm Nhược Bạch và cái tên nam nhân được gọi là Tô Tuấn kia có quan hệ gì?
Lúc này, chính Tiểu Mạch cũng không phát hiện ra, bản thân mình đang bắt đầu để ý đến những tên nam nhân khác xuất hiện bên cạnh Lâm Nhược Bạch....
Vân Lạc Phong thì chọn một chỗ ngồi xuống, lấy một bộ trà ra, tùy ý tự rót cho mình một chén trà, rồi cười tủm tỉm mà nhìn hai người trước mặt.
"Ta không có!"
Lâm Nhược Bạch càng thấy ủy khuất hơn: "Chỉ khi nhìn thấy ngươi thì ta mới như vậy!"
Nghe được câu này, tâm tình Tiểu Mạch rốt cuộc cũng được thả lỏng, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, nở một nụ cười ngây ngô: "Chủ nhân, hiện tại ta muốn được đi theo bên cạnh người, không muốn trở vào không gian thần điển nữa!"
"Tại sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Trước kia không phải ngươi luôn muốn né tránh tiểu Bạch à?"
Thần sắc Tiểu Mạch có chút xấu hổ: "Đó là bởi vì trước kia tiểu Bạch quá đáng sợ! Còn bây giờ, ta lại cảm thấy nàng thật rất đáng yêu!"
"A?" Đáy mắt Vân Lạc Phong chợt lóe tia sáng: "Dấm ăn có ngon không?"
"Chủ nhân, ta ăn dấm hồi nào? Đâu phải là người không biết, ta có bao giờ ăn cơm đâu!"
"Nhưng sao ta lại ngửi được trên người của ngươi toàn là mùi dấm?"
Vốn dĩ Tiểu Mạch còn chậm chạp chưa kịp phản ứng, nhưng vừa nghe thấy lời này thì liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Vân Lạc Phong, lập tức đỏ mặt: "Chủ nhân, người lại trêu chọc ta, sao ta có thể ghen được chứ? Tuyệt đối không có khả năng này!"
Liếc nhìn bộ dáng vịt ૮ɦếƭ còn cứng mỏ* của Tiểu Mạch một cái, sau đó Vân Lạc Phong lại dời mắt về phía Lâm Nhược Bạch.
(*vịt ૮ɦếƭ còn cứng mỏ: chỉ những người đã đuối lý nhưng sống ૮ɦếƭ vẫn không thừa nhận một điều gì đó.)
"Hồ Li đi cùng với Vô à?"
Lâm Nhược Bạch gật gật đầu: "Hồ Li nói không yên tâm khi để Vô ở cùng với con, cho nên dẫn theo Vô cùng rời đi! Sư phụ, con luôn có cảm giác tên tiểu tử Vô kia rất kỳ quái, nhưng con lại không nói ra được là kỳ quái ở chỗ nào."
"Tạm thời Vô sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm đối với Hồ Li. Hiện tại ta muốn tìm được Vân Tiêu và Hồng Loan trước, con có biết hai người họ ở đâu không?"
Nghe vậy, Lâm Nhược Bạch suy nghĩ một lát, rồi lắc lắc đầu: "Con không biết!"
Xác thực là nàng không biết gì cả!
"Vấn đề cuối cùng, con và tên Tô Tuấn kia rốt cuộc là có quan hệ gì?"
Vấn đề này là vấn đề mà Tiểu Mạch muốn hỏi, Vân Lạc Phong chẳng qua là hỏi dùm hắn mà thôi.
"Sư phụ, người hỏi cái này để làm gì?" Lâm Nhược Bạch chợt ngẩn người: "Hắn từng cứu con, đối xử với con cũng không tệ, hơn nữa người Huyền Thanh Môn cũng rất chiếu cố đến con, nhưng mà, từ bây giờ trở đi, con đã ghét bọn họ rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc