Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 274

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Vân Lạc Phong nghiêm túc nghe xong lời Hồ Ly nói, nàng gật đầu: “Nói cho ngươi một tin tức bất hạnh, Hồng Loan sẽ cùng rời đi với ta.”
Răng rắc!
Vân Lạc Phong nghe được âm thanh cõi lòng tan nát …
Hồ Ly còn không kịp khép lại nụ cười bỗng nhiên khóe miệng của hắn cứng đờ.
Hắn có chút không dám tin, hỏi một câu: “Ngươi đang nói giỡn với ta đúng không? Ngươi muốn dẫn theo kẻ điên kia cùng đi sao?”
“Ngươi cảm thấy ta đang nói giỡn sao?” Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi ngược lại.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hồ Ly ngập tràn tuyệt vọng: “Xong rồi, đồng hành với kẻ điên này tương đương muốn mạng của ta!”
“Ngươi bán mình cho ta mười năm, hiện tại đổi ý… Đã không còn kịp nữa rồi.”
Vân Lạc Phong hơi nhếch khóe môi lên, nàng chính là thích xem sắc mặt tuyệt vọng như thế của Hồ Ly.
“Chủ nhân!”
Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Mạch từ phía sau Vân Lạc Phong truyền đến.
Vân Lạc Phong nhướng mày, quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy chỉ có một mình Tiểu Mạch đi đến, hơi hơi dừng một chút: “Chỉ có một mình ngươi sao? Tiểu Bạch đâu?”
“Chủ nhân, không thấy Tiểu Bạch…”
Nghĩ đến nụ hôn với Tiểu Bạch, giọng nói của Tiểu Mạch có vẻ hơi ngượng ngùng.
Ai bảo đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, hắn thật vất vả mới thoát khỏi nỗi khiếp sợ, chờ sau khi hắn hoàn hồn, Tiểu Bạch đã mất tích…
“Tuy rằng tâm trí Tiểu Bạch không được đầy đủ nhưng mà muốn tổn thương đến nàng cũng không dễ dàng như vậy. Điều duy nhất ta lo lắng chính là hiện giờ tâm trí của nàng không được đầy đủ, khẳng định sẽ bị người khác lừa gạt.”
“Chủ nhân, ngươi yên tâm, lúc trước ta đã từng dặn dò Tiểu Bạch, nếu người khác muốn cởi y phục của nàng, nhất định là người xấu, dạy nàng phải bảo vệ trinh tiết của mình.”
Tiểu Mạch cười hì hì nhìn Vân Lạc Phong, một bộ bộ dáng muốn được khen thưởng.
Với tâm trí bây giờ của Tiểu Bạch khẳng định không hiểu tình yêu nam nữ, vì để phòng ngừa Tiểu Bạch bị nam nhân khác lừa gạt, hắn mới giao phó một câu này với nàng.
Vân Lạc Phong liếc Tiểu Mạch: “Ngươi có từng dạy nàng, đừng đi với người xa lạ hay không?”
Đột nhiên sắc mặt Tiểu Mạch cứng đờ, hắn gãi gãi đầu: “Đã quên.”
“Đi thôi, chúng ta tìm được Tiểu Bạch trước rồi lại nói.”
Sau khi Vân Lạc Phong nói xong lời này, ánh mắt tà mị thoáng qua dung nhan tuấn mỹ của Tiểu Mạch: “Chờ sau khi trở về sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Nhìn thấy Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi, Tiểu Mạch vội vàng đi theo, hắn đi theo phía sau nàng, nói lải nhải: “Chủ nhân, người nói xem tại sao Tiểu Bạch này lại không nghe lời như thế? Ta chỉ hơi sửng sốt một cái, nàng đã mất tích. Không được, chờ sau khi nàng trở lại, ta phải dạy dỗ nàng thật tốt, để tránh nàng bị người khác lừa bán!”

Bên trong biệt viện, vài tên thị vệ dẫn theo một người thiếu nữ đáng yêu lén lút từ ngoài cửa đi vào. Bọn họ nhìn thấy không có người trấn thủ bên ngoài, vội vàng dẫn theo thiếu nữ bước nhanh đến nhà kho.
Thị vệ từng mở miệng nhục nhã Vân Lạc Phong nhìn mấy đồng bạn, ho khan hai tiếng, hắng giọng nói: “Các ngươi giúp ta canh gác, ta muốn dạy dỗ cô nương này trước một chút, để nàng hiểu rõ nên hầu hạ công tử như thế nào.”
Hầu hạ?
Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt: “Ta không muốn làm nha hoàn.”
Vài tên thị vệ nghe thấy giọng nói mềm mại như thế đều nhìn nhau cười.
“Yên tâm đi, chúng ta không muốn để ngươi làm nha hoàn mà muốn cho ngươi cuộc sống cẩm y ngọc thực. Từ nay về sau, ngươi muốn cái gì sẽ có cái gì đó.” Tên thị vệ kia giữ chặt cánh tay của Lâm Nhược Bạch, đẩy nàng vào trong kho.
Lâm Nhược Bạch đi vào, nhìn vào trong mắt nàng chính là sự mơ hồ, trong đôi mắt to sáng ngời của nàng chứa đựng sự nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía thị vệ.
“Mỹ thực (thức ăn ngon) ở đâu?”
“Ha ha!” Thị vệ cười âm hiểm: “Tiểu cô nương, ngươi muốn hưởng dụng mỹ thực cũng chỉ có thể sử dụng thân thể của ngươi để trao đổi. Yên tâm đi, công tử nhà ta rất ôn nhu, nếu ngươi có thể khiến ngài ấy vui vẻ, nhất định sẽ có vô số món ngon mỹ vị chờ ngươi.”
Vừa nghe đến món ngon mỹ vị, đôi mắt Lâm Nhược Bạch lại sáng lên: “Thật sao? Ta nên làm như thế nào mới có thể có được mỹ thực?”
“Trước hết ngươi cởi y phục ra, ta thay công tử kiểm tra một chút xem ngươi có chỗ của nữ nhân hay không?”
Lâm Nhược Bạch không hiểu chỗ của nữ nhân có ý gì nhưng lại nghe hiểu cái tên thị vệ trước mắt này muốn nàng Th** y!
“Không được, tiểu ca ca đã từng nói, ta không thể để bất cứ kẻ nào cởi y phục của ta, muốn cởi y phục của ta đều là người xấu!” Lâm Nhược Bạch cắn chặt môi, lui về phía sau hai bước.
“Tiểu cô nương, ngươi không cần sợ hãi, công tử nhà ta nhất định sẽ đối xử với ngươi rất tốt.”
Nụ cười của thị vệ càng thêm âm hiểm, tới gần chỗ Lâm Nhược Bạch.
Giờ phút này, thị vệ đang cao hứng căn bản không phát hiện ra đáy mắt thiếu nữ kia biến thành màu hồng.
“Cút ngay!”
Lâm Nhược Bạch quát to một tiếng, ném một cái tát về phía thị vệ.
Bốp!
Đầu tên thị vệ giống như con quay, dưới cái tát này nhanh chóng xoay tròn.
Lộp độp!
Đến cuối cùng, cổ cũng không đỡ nổi trọng lượng của đầu, cái đầu lăn xuống dưới, máu tươi bắn đầy đất.
“૮ɦếƭ… Đã ૮ɦếƭ?” Lâm Nhược Bạch rõ ràng vô cùng kinh hách, nàng nhìn tay mình, đáy mắt tràn đầy ủy khuất: “Ta… Ta không cố ý, là hắn không chịu được bị đánh, tự ૮ɦếƭ, không có quan hệ gì với ta.”
“Hơn nữa, tiểu ca ca đã từng nói, nếu có người phi lễ ta, lập tức ra tay giết hắn! Cho nên, ta không có làm sai.”
Tuy nói như thế nhưng trong đôi mắt của Lâm Nhược Bạch chứa nước mắt, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Nàng hơi sợ hãi nhìn cái đầu trước mặt, thân thể cuộn tròn ở trong góc, run bần bật.

Ngoài cửa, hai gã thị vệ còn lại cảm thấy có chút không thích hợp, theo lý thuyết, trong nhà kho không nên không có bất cứ động tĩnh gì như thế, hiện giờ lại an tĩnh có chút không giống bình thường.
“Chúng ta có nên vào xem hay không?”
Hai người nhìn nhau đều cảm thấy không yên tâm.
Nhưng mà ngay khi bọn họ vừa định đẩy cửa, ‘ầm’ một tiếng, một tiếng vang lớn từ phía trước truyền đến, chấn động đến mức mặt đất cũng run rẩy vài cái.
Một thiếu nữ mặc bạch y như tuyết từ ngoài cửa đi đến, ánh mắt tà khí nhìn bốn phía xung quanh, lạnh giọng nói: “Để Lăng Trần lăn ra đây cho ta!”
Phụ tử Lăng Lực đã nghe tiếng mà đến từ lâu, ngay lúc Lăng Lực nhìn thấy thiếu nữ bạch y đứng ở cửa, lửa giận nhanh chóng dâng lên.
“Vân Lạc Phong, ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt của Vân Lạc Phong hơi chuyển sang phía Lăng Trần: “Ta nghe nói thị vệ của Bắc Châu các ngươi bắt đồ đệ của ta?”
“Vân Lạc Phong, ngươi đừng ngậm máu phun người!” Lăng Trần lửa giận ngập trời, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: “Ngay cả đồ đệ của ngươi là ai ta cũng không biết, sao có thể phái người đi bắt đi nàng? Hiện tại ta đã không còn dây dưa với Hồng Loan, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Dùng loại lý do sứt sẹo này tới trả thù ta hay sao?”
Mày của Lăng Lực nhăn lại, nghe thấy nhi tử của mình nói, hắn đã hiểu rõ, thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt chính là người giả mạo nam nhân của Hồng Loan!
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, giao đồ đệ của ta ra đây, bằng không cho dù ta bị hồn phi phách tán cũng muốn cho phủ Bắc Châu của các ngươi cùng xuống địa ngục với ta!” Mặt mày của thiếu nữ cuồng ngạo, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Lăng Trần, mặt không biểu tình nói.
“Ha ha!” Lăng Lực cười lạnh, khinh miệt nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Ta là châu chủ Bắc Châu, ngươi chỉ là một người mới vào Thánh Vương, không biết có tư cách nói lời đó với ta?”
Thật sự Vân Lạc Phong mới vào Thánh Vương không có cách nào so sánh với Lăng Lực đã thành danh từ lâu.
Nhưng mà…
Chỉ cần có thể cứu Tiểu Bạch, cho dù nàng mất đi tính mạng cũng không có gì sợ hãi!
“Phụ thân.” Lăng Trần ngăn chặn lửa giận trong lòng, nói: “Quan hệ giữa nàng và Hồng Loan rất tốt. Nếu động vào nàng, phủ Đông Châu khẳng định sẽ giúp đỡ nàng, cho nên chuyện này hãy giao cho nhi tử giải quyết.”
Nói xong lời này, Lăng Trần tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Vân Lạc Phong, Lăng Trần ta có thể nói cho ngươi biết, ta không bắt đồ đệ của ngươi. Ngươi tìm lầm chỗ rồi! Ta cũng có thể để mặc ngươi lục soát phủ này, nếu không tìm thấy đồ đệ của ngươi, vậy ngươi phải xin lỗi ta, nếu tìm được nàng, người phủ Bắc Châu mặc ngươi xử trí!”
Nhưng mà ngay sau khi Lăng Trần nói xong câu này, hai gã thị vệ vội vội vàng vàng đi tới.
Khi bọn hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong đứng trước mặt Lăng Trần, trên trán lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bọn họ dẫn Lâm Nhược Bạch đi cũng chưa được bao lâu, làm sao sư phụ của nàng có thể tìm tới cửa tới nhanh như vậy?
Đáng tiếc, mặc dù nàng đã tìm tới cửa cũng không có gì quan trọng, chẳng lẽ thế lực Bắc Châu còn không làm gì được hai nữ nhân này hay sao?
“Chủ nhân.”
Đột nhiên Tiểu Mạch cất tiếng: “Ta nhớ rõ hai người kia. Lúc ấy khi chúng ta ở tửu lầu, bọn họ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch rồi khe khẽ nói nhỏ, bởi vì khoảng cách khá xa, trong tửu lầu lại vô cùng ồn ào, ta không nghe rõ bọn họ nói cái gì nhưng nếu bọn họ là thị vệ phủ Bắc Châu, Tiểu Bạch mất tích khẳng định là do bọn họ giở trò quỷ!”
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều nhìn về phía hai gã thị vệ.
Ánh mắt Lăng Lực vô cùng uy nghiêm, lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Châu chủ đại nhân.” Thị vệ lớn tuổi lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Chuyện này… Chuyện là như thế này, chúng ta thấy gần đây tinh thần cảu công tử sa sút, do đó có mang về một nữ nhân, muốn hiến dâng cho công tử. Hơn nữa, chính nữ nhân kia cũng cam tâm tình nguyện, không tin có thể đi hỏi nàng.”
Nếu Lâm Nhược Bạch đáp ứng đi theo bọn họ, vậy chứng minh nàng định dùng thân thể của mình đổi lấy mỹ thực!
“Ta nói vị cô nương này.” Thị vệ lớn tuổi nghĩ đến đây lại ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Ngươi khắt khe với đồ đệ của nàng, không cho nàng ăn no, chúng ta thật sự thấy nàng đáng thương, mới dẫn theo nàng trở về. Huống chi, chúng ta cũng chưa từng cưỡng bách nàng, là nàng tự nguyện.”
“Ngươi nói bậy!”
Tiểu Mạch giận tím mặt, tiến lên muốn giáo huấn tên thị vệ, ai ngờ Vân Lạc Phong lại đột nhiên duỗi tay, kéo hắn lại.
“Nàng ở đâu?” Giọng nói của Vân Lạc Phong vô cùng trầm thấp, không khó nghe ra trong đó ẩn chứa sát khí: “Tiểu Bạch ở đâu?”
Lúc này, Tiểu Mạch bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng năm đó.
Cũng từng có gia tộc bắt Tiểu Bạch đi vì muốn đối phó với Vân Lạc Phong. Kết quả hoàn toàn chọc giận Vân Lạc Phong, hơn nữa nàng tàn sát sạch sẽ gia tộc kia.
Lần này, chỉ sợ phủ Bắc Châu này cũng khoog có cách nào tồn tại lâu dài…
Lăng Trần đã hiểu rõ toàn bộ, hắn lên tiếng châm chọc: “Đồ đệ của ngươi phóng đãng như thế, ngươi còn dám tới trong phủ của ta đòi người? Lăng Trần ta muốn nữ nhân, vẫy tay lập tức có người tới, mà đồ đệ kia ngươi cho dù đưa tới cửa, ta cũng chưa chắc đã coi trọng.”
Oanh!
Một cổ sát khí từ trên người Vân Lạc Phong tỏa ra mãnh liệt, nàng lạnh giọng quát: “Tiểu Mạch!”
Trong khoảnh khắc, bóng dáng của Tiểu Mạch quỷ mị vọt tới trước mặt Lăng Trần.
Tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không có cách nào phản ứng kịp.
Rồi sau đó, đột nhiên một bàn tay đánh vào mặt Lăng Trần, nháy mắt hắn bị cái tát này đánh bay ra ngoài.
“Ta hỏi lại một lần cuối cùng, Tiểu Bạch ở đâu?” Sát khí trên người thiếu nữ bắt đầu tuôn ra, “Nếu các ngươi không muốn giao Tiểu Bạch thì lập tức tránh ra, ta tự đi tìm!”
Sắc mặt Lăng Lực xanh mét, nắm chặt trên nắm tay bao vây lấy một tầng cường hãn lực lượng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng liền muốn nhằm phía Vân Lạc Phong.
Đúng lúc này, một tiếng quát vô cùng khí phách truyền đến từ hư không.
“Lăng Lực, nếu ngươi dám ***ng đến bằng hữu của ta, nhất định Đông Châu phủ ta thề không bỏ qua!”
Hồng Loan mặc hồng y, dừng ở trước mặt Vân Lạc Phong, giọng của nàng phát ra làm cho Lăng Lực ngừng lại.
“Hồng Loan, ngươi muốn bảo vệ nàng ta mà đối nghịch với ta?” Lăng Lực hơi nheo mắt lại, giọng điệu uy hiếp.
Hồng Loan dùng một tay đặt lên trên vai Vân Lạc Phong, cười khẽ: “Vân Lạc Phong là bằng hữu của ta, các ngươi tính là thứ gì chứ? Chẳng lẽ ta không bảo vệ nàng mà còn phải giúp các ngươi?”
Nhìn nữ tử áo đỏ xuất hiện ở trước mặt, một dòng nước ấm chảy trong lòng Vân Lạc Phong.
Nếu nàng tới tìm Lăng Trần, cũng đã chuẩn bị thật tốt!
Cho dù nàng không đánh lại Lăng Lực thì cũng nắm chắc thành công một nửa, chờ cứu Tiểu Bạch xong sẽ rút đi.
Chỉ là……
Trong tình huống này, Hồng Loan lại tới!
Vì nàng, thà rằng trở mặt cùng Bắc Châu phủ!
Tình nghĩa như thế, sao không khiến nàng cảm động được chứ?
“Vân Lạc Phong!” Lăng Lực hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn về phía Vân Lạc Phong, “Tốt nhất ngươi cả đời đừng rời khỏi Đông Châu, nếu không, ta nhất định sẽ tru sát ngươi, không ૮ɦếƭ không ngừng!”
Vân Lạc Phong dương môi cười: “Cũng phải xem ngươi có cơ hội này hay không!”
“Hừ!” Lăng Lực hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía hai gã thị vệ rẩy bần bật, “Đưa nàng ta đi gặp đồ đệ đi!”
Trong ánh mắt hai gã thị vệ tràn đầy sợ hãi.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới nhớ tới vì sao cái tên Vân Lạc Phong này lại quen thuộc như thế ……
Không phải Vân Lạc Phong là tên vị nam nhân của Hồng Loan sao? Nhưng vì sao không có ai nói cho bọn họ biết Vân Lạc Phong lại là nữ nhân hả?
“Hồng Loan, lần này ngươi bảo vệ sai người rồi,” Lăng Trần rũ mắt xuống, khẽ nói, “Là đồ đệ của Vân Lạc Phong tham luyến quyền thế, vọng tưởng muốn quyến rũ ta, thế nên ả ta cũng chẳng tốt lành gì, ngươi lại còn bảo vệ ả sao?”
Đối với giọng nói trào phúng của Lăng Trần, Hồng Loan coi như không nghe được, đi theo Vân Lạc Phong tiến về phía trước……
Đùng!
Nhà kho ồn ào bị một bàn chân đạp ra, đám người Lăng Trần mang theo vẻ mặt đắc ý, nhưng sau khi nhìn đến tình cảnh ở trong nhà thì ngây ngốc.
Hai gã thị vệ dụ dỗ Lâm Nhược Bạch thiếu chút nữa bị dọa đến ngất xỉu, trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng may mắn, nếu lúc trước nhịn không được đẩy cửa đi vào thì thứ chờ đợi bọn họ là điều gì chứ……
“Sư phụ, tiểu ca ca.”
Lâm Nhược Bạch ngẩng đầu lập tức trông thấy mọi người xuất hiện ở cửa, nàng oa một tiếng, nhào về phía Tiểu Mạch.
Bộp!
Tiểu Mạch bị nàng đâm vào thiếu chút nữa là té ngã, vội vàng ổn định cơ thể, nhẹ nhàng trấn an Lâm Nhược Bạch.
“Không có việc gì, ta với chủ nhân đã tới rồi……”
“Ô ô, ta đã ***, không phải ta cố ý, ta không nghĩ tới hắn chẳng biết lịch sự như thế, lại dám ra tay đánh ta, thế nên chỉ tát hắn một cái thật nhẹ, vậy mà làm hắn ૮ɦếƭ mất rồi, ta thật sự không cố ý muốn ***.”
Chỉ là tát nhẹ một cái……
Kết quả liền quất bay đầu tên thị vệ này à?
Sắc mặt đám người Lăng Lực rất khó coi, tiểu nha đầu này đang xem thường thị vệ Bắc Châu phủ bọn họ sao?
Còn dám nói thị vệ này không biết lịch sự mà đánh người?
“Đừng sợ, ngươi không làm sai đâu.” Tiểu Mạch bất đắc dĩ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Nhược Bạch, cầu cứu nhìn Vân Lạc Phong.
Đối diện với như thế Lâm Nhược Bạch, hắn thật đúng là không biết nên an ủi nàng như thế nào ……
“Tiểu Bạch,” Vân Lạc Phong đi đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, bàn tay dịu dàng nhẹ vỗ về đầu nàng, mềm giọng nói, “Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, ngươi không *** thì người khác tất nhiên sẽ giết ngươi, bởi vậy, sau này nếu có kẻ nào khi dễ ngươi, ngươi giết họ là việc phải làm thôi, ta sẽ giải quyết hậu quả hộ ngươi.”
“Thật sao?” Lâm Nhược Bạch ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong, “Sư phụ nói nhất định là đúng rồi! Sau này nếu có người nào khi dễ ta, ta đây liền giết bọn họ.”
Hài tử ngoan phải biết nghe lời sư phụ, sư phụ nói *** là đúng, vậy nàng giết thì đã sao?
“Sư phụ, hai người kia cũng lừa gạt ta,” Lâm Nhược Bạch chỉ về phía hai thị vệ đang run bần bật, “Bọn họ gạt ta vào nơi này, còn muốn cởi y phục của ta, ta có thể giết bọn họ không?”
Vân Lạc Phong gật gật đầu: “Có thể.”
“Vậy…… Ta lập tức giết bọn họ.”
Lâm Nhược Bạch cười.
Nụ cười đó vô cùng rực rỡ, ngây thơ vô tội.
Cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến, lời nói tàn nhẫn vừa rồi lại xuất phát từ miệng của thiếu nữ thuần khiết này.
“Dừng tay!”
Lăng Lực giận tím mặt, hắn không nghĩ tới lại có người dám làm trò *** của hắn trước mặt hắn!
Nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng nhằm về phía Lâm Nhược Bạch, khí thế trên người xuất ra ầm ầm.
“Đùng!”
Bỗng nhiên Vân Lạc Phong lắc mình, chắn trước mặt Lâm Nhược Bạch, nàng nâng tay lên nghênh hướng về phía công kích của Lăng Lực.
Trong phút chốc, một luồng lực lượng cường đại tiến vào thân thể của nàng, khiến chân nàng lui về phía sau vài bước trong nháy mắt, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa trào ra từ yết hầu, thế nhưng lại bị nàng nuốt vào.
“Vân Lạc Phong!” Hồng Loan hô to một tiếng.
“Chủ nhân!”
Sắc mặt của Tiểu Mạch cùng Hỏa Hỏa cũng bất giác thay đổi.
Lăng Lực ra tay quá nhanh, tốc độ của Vân Lạc Phong cũng vô cùng nhanh nhẹn, thế cho nên khiến bọn hắn không thể phản ứng kịp.
So với lo lắng của những người này, ánh mắt Lăng Lực tràn ngập khiếp sợ: “Không có khả năng, nữ nhân này chỉ là một người mới bước vào Thánh Vương, với thực lực như vậy thì dưới một chưởng của ta nhất định sẽ ૮ɦếƭ không cần bàn cãi! Vì sao nàng ta chỉ lui lại mấy bước? Không có khả năng!”
Cùng lúc đó, trước *** hai gã thị vệ đều xuát hiện một lỗ thủng đang không ngừng phun máu tươi, Lâm Nhược Bạch bình tĩnh thu nắm tay nhuộm đầy máu tươi trở về, nàng đưa đầu lưỡi mềm mại ra *** vết máu đỏ kia, bộ dạng tràn đầy tà ác, không còn ngây thơ như trước nữa.
“Sư phụ?” Lâm Nhược Bạch xoay người thì nhìn thấy sắc mặt Vân Lạc Phong tái nhợt, nàng ngẩn người, vội vàng đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, “Sư phụ, người bị thương?”
“Không có việc gì.”
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu rồi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen của Lâm Nhược Bạch dần dần đỏ bừng, nắm tay siết chặt, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng vào Lăng Lực.
“Ngươi đả thương sư phụ, ta khiến ngươi phải trả giá!”
“Tiểu Bạch!”
Tiểu Mạch nhìn đến bộ dạng đó của Tiểu Bạch, lo lắng đến mức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng tiến lên ôm chặt lấy cơ thể thiếu nữ kia.
“Linh hồn của ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể vận dụng sức mạnh quá lớn, bằng không ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma!”
“Buông ta ra!”
Đùng!
Thân thể Lâm Nhược Bạch bộc phát ra sức mạnh cường đại, bức Tiểu Mạch lui lại vài bước, có lẽ Tiểu Mạch cũng không nghĩ tới sức mạnh của Lâm Nhược Bạch lại cường đại như thế, thế nên có chút khiếp sợ nhìn nàng.
“Sức mạnh trong huyết mạch của nàng ấy…… Lại có thể mạnh đến mức độ này? May mắn nàng là đồ đệ của chủ nhân, nếu không, nhất định sẽ trở thành kình địch.”
Tiểu Mạch cảm thấy rất là may mắn, may mắn vì Vân Lạc Phong đã nhận lấy Lâm Nhược Bạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc