Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 271

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Hạ Sơ khóc không ra tiếng, áo quần bị rách, tóc tai tán loạn, làm người ta không thể không đoán ra được nàng ta đã gặp chuyện gì.
“Công tử……” Hạ Sơ thật vất vả mới ngừng khóc, nâng đôi mắt đẫm lệ lên, “Chàng nhất định phải làm chủ cho Sơ nhi!”
Ngụ ý là thừa nhận Vân Lạc Phong đã khinh nhục với mình.
“Được, được lắm!” Lăng Trần cắn chặt răng, hắn có thể nghe được tiếng răng mình kêu lên răng rắc, “Hồng Loan! Đây là nam nhân ngươi tìm sao, đồ háo sắc, cơ mà hắn háo sắc cũng thôi đi, lại có thể dám nhìn trộm Sơ nhi mỹ mạo của ta, loại người này căn bản không xứng với Sơ nhi!”
Hồng Loan dương môi cười, vuốt vuốt tóc mình: “Ngươi cảm thấy ta đẹp hay là Hạ Sơ đẹp? Vân Lạc Phong sẽ nhìn trộm vẻ đẹp của ả sao? Nực cười! Ngay cả đầu Ng'n t của ta ả ta cũng chẳng bằng! Đáng giá để Phong nhi nhà ta đi dòm ngó sao?”
Toàn bộ người Châu chủ phủ đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lăng Trần, nếu hắn dám nói tiểu thư nhà mình không đẹp bằng Hạ Sơ, bọn họ nhất định sẽ vây quanh rồi đánh hắn đến ૮ɦếƭ, sau đó nói gì thì nói!
Mặc kệ hắn là công tử Bắc Châu, cũng không thể khinh nhục đại tiểu thư!
Lăng Trần tức giận: “Đúng, dáng dấp ngươi rất đẹp, nhưng ngươi quá mức điêu ngoa tùy hứng, vô cớ gây rối! Ngươi làm sao so được với Sơ nhi luôn dịu dàng như nước? Huống chi, nam nhân vĩnh viễn đều ăn trong chén lại nhìn trong nồi, ai dám đảm bảo hắn không suy nghĩ đến việc tam thê tứ thiếp?”
Nói xong lời này, Lăng Trần quay đầu nhìn về phía Hồng Lăng vẫn im lặng không nói ở bên cạnh: “Hồng thúc, chuyện này, ngươi phải làm chủ cho cháu!”
Hồng Lăng dùng ánh mắt uy nghiêm quét về phía nữ nhân tránh ở trong lòng *** Lăng Trần, lạnh giọng nói: “Là ai cho phép nữ nhân này bước vào Châu chủ phủ?”
Hắn cũng không có trả lời câu nói của Lăng Trần, ngược lại là chất vấn.
“Châu chủ phủ của ta là nơi nào? Loại nữ nhân không đứng đắn này có thể tiến vào sao?” Đáy mắt Hồng Lăng bốc hỏa, giọng nói uy nghiêm khí phách, “Còn có ngươi nữa, Lăng Trần, bổn châu chủ cho phép ngươi nạp thiếp, nhưng không nói ngươi có thể mang theo tiểu thiếp của ngươi tới khi dễ nữ nhi của bổn châu chủ! Cho nên, xưng hô Hồng thúc này, vẫn nên miễn đi, ta không có chất nhi như ngươi!”
Gương mặt Lăng Trần biến sắc, cắn răng nói: “Hồng…… Châu chủ là muốn bao che cho Vân Lạc Phong?”
“Hừ, chỉ dựa vào lời nữ nhân này mà ngươi có thể kết luận Vân Lạc Phong khinh nhục ả sao? Bổn châu chủ lại cho rằng nữ nhân này lòng mang quỷ thai, không muốn nhìn thấy nữ nhi của ta hạnh phúc, vì vậy tới phá hư nhân duyên này.”
Hồng Loan cổ quái nhìn Hồng Lăng.
Dựa theo tính cách của lão cha nhà mình, trong trường hợp này, ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ Lăng Trần, dù sao Lăng Trần cũng là công tử của Bắc Châu.
Ông ấy là người trọng quyền thế, luôn muốn tạo quan hệ với thế lực lớn khác, sao hôm nay lại quát Lăng Trần như vậy?
Nếu nói là bởi vì Quân gia thì cũng không đáng tin cậy lắm.
Vân Lạc Phong có phải là nữ nhi của đại tiểu thư Quân gia hay không còn chưa chắc chắn, ông ấy không thể nhanh chóng quyết định khi còn chưa nắm chắc được tình huống.
Chẳng lẽ…… Gia hỏa này thay đổi tính tình rồi?
“Công tử.”
Nước mắt Hạ Sơ tràn ra như nước chảy, giọng nói uất ức làm người ta đau lòng.
“Thực xin lỗi, đều là do Sơ nhi sai, nếu không phải vì Sơ nhi thì sẽ không xảy ra chuyện này, vốn dĩ Sơ nhi tới nơi này tìm Vân Lạc Phong cũng là vì có lòng tốt, muốn để hắn thành toàn cho chàng với Hồng Loan cô nương, nhưng ai biết…… Vân Lạc Phong lại là đồ háo sắc như thế,” Hạ Sơ cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Trần, “Nhưng mà, dù sao Vân Lạc Phong cũng là cô gia tương lai của Châu chủ phủ, chúng ta vẫn nên bỏ đi, ta không muốn liên lụy đến công tử, nỗi oan này, Sơ nhi vẫn có thể chịu được.”
Lúc đầu Lăng Trần còn định rời khỏi nơi này trước, ai bảo phủ Châu chủ người đông thế mạnh, gây tranh cãi với những người này chắc chắn không có nào chỗ tốt.
Bây giờ nghe được lời nói ủy khuất đáng thương này của Hạ Sơ, lửa giận trong lòng lại lần nữa bộc phát.
Xem đi, đây là nữ nhân mà hắn yêu thương, tốt đẹp và thiện lương biết bao nhiêu.
Trong những lúc như thế này còn tính toán cho hắn.
Mà hắn sao có thể nào mềm yếu chứ?
Thân là nam nhân, nếu không thể ra mặt thay cho nữ nhân của mình, vậy hắn còn có tác dụng gì nữa?
“Sơ nhi, nàng không cần nhiều lời. Hôm nay, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho nàng!” Lăng Trần nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía cửa phòng la lớn: “Vân Lạc Phong, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, một người mặc bạch y bồng bềnh bước ra.
Thiếu niên mặc y phục trắng như tuyết, tuấn mỹ vô song, giống như thiên thần, cao cao tại thượng.
“Là ai ở bên ngoài sủa bậy?”
Là ai ở bên ngoài sủa bậy?
Giọng nói của thiếu niên cũng không cao ngược lại lại lộ ra lạnh nhạt nhưng mà bất cứ ai cũng nghe ra sự ngạo nghễ trong giọng nói của nàng.
Sủa bậy là có ý gì?
Chỉ có tiếng chó mới có thể gọi là sủa.
Tên tiểu tử thúi này lại dám vũ nhục hắn là chó?
Lăng Trần nắm chặt nắm tay: “Vân Lạc Phong, ngay cả nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám phi lễ, quả thực là to gan lớn mật. Hôm nay không người nào có thể bảo vệ ngươi được!”
Vân Lạc Phong nhướng mày lên, nhìn về phía nữ nhân đang rúc vào trong ***g *** của Lăng Trần, mỉm cười nghiêm nghị: “Ngươi cho rằng ánh mắt mọi người đều giống như ngươi sao?”
“Ngươi…” Lăng Trần lửa giận công tâm.
Tên tiểu tử thúi này muốn nói ánh mắt của hắn quá kém, ‘hắn’ chướng mắt nữ nhân như Hạ Sơ sao?
“Vân công tử.” Hồng Lăng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Lúc trước nàng ta không mời tự đến, đầu tiên là nói cho ta biết Hồng Loan và Lăng Trần đang bắt tay thông đồng với nhau, lại nói muốn vượt qua một đêm với ta, sau đó… Ta lập tức đạp nàng một cước nhưng mà không biết vì sao nàng lại xé nát y phục của mình chạy ra ngoài.”
Vân Lạc Phong không cho là đúng nói.
Hồng Loan trừng lớn đôi mắt, tức giận nói: “Khi nào thì ta muốn bắt tay thông đồng với ngươi? Đừng trợn tròn mắt nói dối!”
“Ngươi nói bậy!”
Ngay khi Hồng Loan vừa nói xong câu nói phẫn nộ kia, bên cạnh lập tức truyền đến giọng nói của Hạ Sơ.
Thân thể của nàng giống bị tức giận đến run rẩy, căm tức nhìn Vân Lạc Phong: “Y phục của ta rõ ràng là bị ngươi xé nát! Ngươi là đồ háo sắc, căn bản không xứng với Hồng Loan cô nương! Hồng Loan cô nương đã bị ngươi lừa gạt nên mới tiếp nhận ngươi!”
Không thể không nói, tâm cơ của Hạ Sơ này thật sự rất sâu.
Nàng biết nên nói như thế nào, mới có thể làm người phủ Châu chủ đứng ở cùng một trận chiến tuyến với nàng.
Bởi vậy, trong giọng nói của nàng không có bất cứ chữ nào vũ nhục Hồng Loan ngược lại tuyên bố Hồng Loan đã bị Vân Lạc Phong che dấu.
Cứ như vậy, người phủ Châu chủ tất nhiên sẽ đồng lòng liên thủ đối phó với Vân Lạc Phong!
Quả nhiên, mọi người bên trong phủ Châu chủ ngoại trừ phụ tử Hồng Lăng, những người khác đều căm tức nhìn Vân Lạc Phong, rõ ràng Vân Lạc Phong đã làm chuyện người thần đều phẫn nộ.
“Phụt.”
Cuối cùng Hồng Loan không nhịn được, cười ra tiếng: “Lăng Trần, lúc trước nha hoàn nói cho ta biết, Hạ Sơ lén lút tiến vào trong phòng Vân Lạc Phong. Ngươi có biết vì sao ta không có vội vàng đến ngăn cản không?”
Mọi người đều khó hiểu nhìn Hồng Loan, ngay cả Hồng Lăng cũng như thế.
Hắn hiểu rõ tính cách nữ nhi nhà mình, vô cùng xúc động. Nếu như nó đã sớm biết, nhất định sẽ tiến đến.
Chẳng lẽ nó muốn khảo nghiệm Vân Lạc Phong?
Nhưng xem biểu tình nó giống như cũng không phải là như thế.
“Lời này của ngươi có ý gì?” Sắc mặt Lăng Trần có chút cứng đờ, hỏi.
Nụ cười của Hồng Loan càng lúc càng lớn: “Đó là bởi vì ta muốn biết, Hạ Sơ tới đế làm cái gì? Xem ra, ta thật sự đã xem trọng nàng, loại thủ đoạn ấu trĩ như theea này mà nàng cũng có thể mang ra! Thật sự chứng minh một câu, nàng là người không biết xấu hổ nhất thiên hạ!”
“Hồng Loan, ngươi không nhìn ra Vân Lạc Phong đang khinh nhục Sơ nhi hay sao?”
Sắc mặt Lăng Trần càng thêm khó coi, những chuyện trước mắt đều chứng minh Hạ Sơ đã chịu nhục nhã, Hồng Loan cứ như vậy tín nhiệm người nam nhân này sao?
Hồng Loan không hề trả lời câu hỏi của Lăng Trần, đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong.
Trên mặt nàng luôn tươi cười: “Vân Lạc Phong, cảm ơn ngươi mấy ngày nay đã trợ giúp. Bây giờ phụ thân của ta đã không còn ép buộc ta liên hôn nữa, mục đích của chúng ta cũng đã đạt được.”
Chuyện này… Chuyện này có ý tứ gì?
Mọi người ngạc nhiên chớp mắt, cái gì gọi là mục đích của bọn họ đã đạt được?
Đang lúc trong lòng mọi người tràn đầy nghi ngờ, bàn tay trắng trẻo của Hồng Loan giơ lên, cầm dây cột tóc vấn tóc của Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng xả ra rồi kéo sợi dây xuống.
Mái tóc đen xõa xuống, che đi dung nhan khuynh quốc khuynh thành của thiếu nữ kia.
Đột nhiên Vân Lạc Phong không biết từ nơi nào lấy ra một lọ nước thuốc, hơi xoa ở chỗ yết hầu một chút, hầu kết giống như bị hòa tan, dần dần biến mất ở mọi trước mắt người…
Tất cả đều yên lặng!
Không có bất cứ người nào mở miệng nói chuyện, đôi mắt của mọi người đều không chớp, nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Hầu kết của ‘hắn’… Không thấy nữa?
Thiếu niên này lại là nữ nhân?
“Hồng Loan, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, chuyện kế tiếp ngươi tự mình giải quyết đi.”
Giọng nói của nàng không trầm thấp khàn khàn giống như trước đó, lộ ra giọng nói thanh thúy tà khí của thiếu nữ.
Lăng Trần ngây dại.
Sắc mặt Hạ Sơ trắng bệch, trên trán bất tri bất giác nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng ngơ ngác đứng ở trước mặt Lăng Trần, thật lâu cũng không thể phục hồi lại tinh thần…
“Vân Lạc Phong, ngươi là nữ nhân?”
Người phục hồi lại tinh thần đầu tiên vẫn là Hồng Lăng.
Hắn căn bản không nghĩ tới, hiền tế mà mình đang dần dần tán thành lại là một thiếu nữ!
“Phụ thân, người vẫn luôn ép buộc con liên hôn, con cũng không muốn gả cho Lăng Trần, vì vậy mới nhờ Vân Lạc Phong nữ giả nam trang, làm bộ là nam nhân của con.” Hồng Loan nhướng mày: “Cũng may, người đã đồng ý để con làm chủ hôn sự của mình, con cũng không cần nàng giả trang nam nhân nữa!”
Hồng Lăng hít sâu một hơi, ánh mắt cổ quái.
May mắn hắn còn chưa thông báo cho Quân gia. Nếu không, tôn tử biến thành tôn nữ, lão nhân Quân gia làm thế nào mới tìm được người?
“Hạ Sơ.” Hồng Loan cười, nhìn về phía Hạ Sơ: “Hiện tại các ngươi hẳn là hiểu rõ vì sao ta không tới ngăn cản ngươi tiến vào phòng Vân Lạc Phong rồi chứ? Ngược lại bây giờ ta muốn nhìn xem ngươi dùng cách gì để kết thúc mọi việc!”
“Sơ nhi!”
Nghe vậy, Lăng Trần mới phản ứng lại, hung hăng đẩy Hạ Sơ trước mặt ra, sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Ngươi có thể cho ta một lời giải thích hay không?”
Đôi môi Hạ Sơ nhẹ run rẩy, sắc mặt dần dần tuyệt vọng.
Nàng ngàn tính vạn tính cũng chưa từng nghĩ đến, Vân Lạc Phong sẽ là một nữ nhân!
“Hồng Loan.” Vân Lạc Phong nhìn sang Hồng Loan đứng bên cạnh: “Phủ Châu chủ có y sư hay không?”
Đột nhiên Hồng Loan phục hồi lại tinh thần, nàng lập tức hiểu rõ lời này của Vân Lạc Phong có ý gì, quay sang nói với Hồng Lăng: “Phụ thân, người tìm y sư tới kiểm tra thân thể của Hạ Sơ.”
Lăng Trần, không phải ngươi cảm thấy Hạ Sơ ôn nhu thiện lương hay sao? Hơn nữa bởi vì chuyện lúc trước nên thấy thẹn với nàng? Ta chắc chắn sẽ vạch trần gương mặt thật của nàng trước mặt ngươi!
Ai bảo Hồng Loan ta là một người có thù tất báo!
Cho dù Hồng Lăng không biết lời này của Vân Lạc Phong và Hồng Loan có ý gì nhưng vẫn sai người đi mời y sư đến.
Không bao lâu, một người y sư đầu tóc hoa râm xuất hiện ở trước mặt Hồng Lăng.
“Đi, chẩn bệnh cho cho nàng.” Hồng Lăng phất tay, nói.
“Tuân lệnh, châu chủ đại nhân.”
Lão giả chắp tay, chậm rãi đi về phía Hạ Sơ.
“Không, không cần!”
Nhìn thấy lão giả đi về phía mình, sắc mặt Hạ Sơ đại biến, liên tục lui về phía sau: “Ngươi không cần lại đây!”
Hồng Loan cười tủm tỉm, nhìn Hạ Sơ: “Chỉ là ta nghe nói ngươi vì đã từng sinh non khiến cho thân thể suy nhược, cho nên mới mới y sư tới chẩn bệnh cho ngươi một chút, ngươi như thế này là có ý gì? Chẳng lẽ có bí mật gì không thể cho ai biết hay sao?”
Lúc này Hạ Sơ mới hiểu rõ, cả đời này của mình cũng không phải là đối thủ của Hồng Loan!
Nàng nhìn lão giả càng đi càng gần, ánh mắt càng thêm kinh hoảng, xiêm y trên người cũng sớm bị mồ hôi làm ướt, khuôn mặt vô cùng tuyệt vọng.
Cho dù Lăng Trần có ngốc, vào lúc này cũng phát hiện ra cái gì đó, sắc mặt của hắn lạnh xuống, không hề ôn nhu như lúc trước.
“Hạ Sơ, ngươi để cho hắn kiểm tra!”
Thân thể Hạ Sơ run lên.
Cũng chỉ trong chớp mắt, lão giả đã nắm lấy bàn tay của Hạ Sơ, thật lâu sau, chân mày của hắn hơi nhíu chặt, nói: “Bây giờ người trẻ tuổi thật sự là cái gì cũng dám dùng, ngay cả dược liệu hoa La Tàng cũng dám ăn bậy!”
“Hoa La Tàng?”
Bỗng nhiên thân thể Lăng Trần cứng đờ.
Mặc dù hắn không phải y sư cũng từng nghe nói về loại dược liệu tên hoa La Tàng này.
Nghe nói hoa La Tàng chỉ có một công hiệu đó chính là có thể khiến cho một người thân thể khỏe mạnh, thoạt nhìn giống như ma ốm! Bởi vì loại dược liệu này dơ bẩn như thế, vì vậy có rất ít hiệu thuốc bán loại dược liệu này.
Nhưng mà nếu thường xuyên dùng hoa La Tàng này, cuối cùng cũng khiến cho thân thể thật sự trở nên vô cùng suy nhược.
Bởi vậy, lão giả mới có thể nói ra lời này.
“Công tử.”
Sắc mặt Hạ Sơ hiện lên sự nôn nóng, vội vàng kéo tay Lăng Trần, nói: “Công tử ngươi nghe ta nói, ta làm như vậy đều là bởi vì…”
Phanh!
Lăng Trần ném mạnh tay Hạ Sơ ra.
Thân thể Hạ Sơ lui về phía sau vài bước, ngã mạnh trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.
“Hạ Sơ, ngươi vẫn luôn lừa gạt ta sao?”
Lăng Trần rống giận nói ra câu nói này: “Khó trách mỗi lần ta tới tìm Hồng Loan, bệnh cũ của ngươi đều sẽ tái phát mà do áy náy mỗi lần ta đều sẽ trở lại bên cạnh ngươi, nhưng kết quả đây chỉ là một âm mưu!”
Trong lòng Lăng Trần giống như bị kim đâm, vô cùng đau đớn.
Người mà hắn toàn tâm toàn ý yêu lại là một nữ nhân tràn đầy tâm kế, vì có thể có được hắn mà ngay cả thân thể của mình cũng có thể làm như vậy.
Hơn nữa…
Nàng quyến rũ Vân Lạc Phong trước, sau khi bị cự tuyệt thì lại vu hãm nàng ta!
Nữ nhân như vậy sao có thể là Hạ Sơ thuần khiết trong lòng mình?
“Công tử.”
Giọng nói Hạ Sơ mang theo nghẹn ngào: “Ta làm mọi chuyện đều là bởi vì yêu ngươi.”
“Yêu ta? Ha ha!” Lăng Trần cuồng tiếu, nụ cười của hắn vô cùng điên cuồng, bước chân có chút lảo đảo, vô cùng đau đớn nói: “Hiện tại ta cũng không biết những lời ngươi nói với ta, có một câu nào là nói thật hay không? Mấy ngày trước, ngươi còn nói cho ta biết, ngươi tuyệt đối sẽ không đứng núi này trông núi nọ, nhưng sau khi ngươi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Vân Lạc Phong, lập tức muốn dụ dỗ ‘hắn’, đây là hứa hẹn của ngươi với ta sao?”
“Ta không có, ta không có…” Hai mắt Hạ sơ rưng rưng, lắc đầu, run rẩy nói.
“Ngươi không dụ dỗ nàng, chẳng lẽ nàng dụ dỗ ngươi? Nếu Vân Lạc Phong không phải nữ nhân, có lẽ ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói.”
Nguyên nhân chính là vì Vân Lạc Phong là một nữ tử, hắn mới hiểu được, nữ nhân tên Hạ Sơ này đáng sợ cỡ nào!
Hạ Sơ giơ tay che mặt mình lại, mặc cho nước mắt chảy xuống từ giữa khe hở Ng'n t.
Nàng ta hiểu rõ, cả đời này mình đã bị Lăng Trần vứt bỏ.
Gả vào Bắc Châu là một mộng tưởng xa xôi không thể với tới!
“Loan nhi……”
Lăng Trần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hồng Loan, cổ họng của hắn có chút nghẹn ngào, còn có hối hận không nguôi.
“Ta biết sai rồi, nàng có thể cho ta một cơ hội nữa hay không?”
“Không thể!”
Hồng Loan cự tuyệt chẳng chừa đường lui cho hắn!
“Không, nàng không phải người nhẫn tâm như vậy, ta biết trước kia nàng cự tuyệt ta là xuất phát từ tuyệt vọng!” Lăng Trần còn ôm một hy vọng cuối cùng trong lòng, “Không phải có một câu gọi là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nếu ta đã quay đầu lại, vì sao nàng không cho ta cơ hội?”
Hồng Loan khoanh tay trước ***, đánh giá Lăng Trần từ trên xuống dưới, trong đôi mắt phượng khí phách dần dần lộ ra ý cười.
“Ngươi dan díu với Hạ Sơ, cả người đều dính vi khuẩn…… Ngươi cho rằng, dựa vào cái gì mà ta phải chấp nhận ngươi? Xin lỗi, Hồng Loan ta chưa bao giờ sẽ chấp nhận lãng tử quay đầu lại! Đối ta mà nói, kẻ phạm phải sai lầm vĩnh viễn không thể xóa xạch vết bẩn! Ngươi đã không còn cơ hội.”
Nữ tử tuyệt tình làm thân mình Lăng Trần run lên, cuối cùng hắn không thể chống đỡ được nữa, ngã thật mạnh xuống mặt đất.
“Ta mệt rồi,” Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, “Ta đi nghỉ ngơi trước, không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy ta.”
Nói xong lời này, nàng đóng cửa phòng lại.
Chuyện kế tiếp, Hồng Loan có thể tự mình xử trí, không cần nàng hỏi đến.
“Người đâu, mời Lăng Trần đi ra ngoài cho bổn châu chủ!” Hồng Lăng cắn răng, nói thêm một câu, “Từ nay về sau, Châu chủ phủ không chào đón hắn đến nữa! Bên cạnh đó, hôm nay là ai để bọn họ tiến vào, bắt lấy xử trí theo quy định!”
Sau khi ném ra lời này, Hồng Lăng nhìn nữ nhi của mình, trầm giọng nói: “Con đi với ta, ta có lời muốn nói cùng con.”
Hồng Loan hơi nâng mày lên, chậm rãi đi theo sau Hồng Lăng.
……
Bên trong thư phòng, Hồng Lăng vẫn chưa mở miệng, Hồng Loan không mở lời trước, không khí trở nên nghiêm túc cẩn thận, lộ ra áp bách.
“Loan nhi,” Cuối cùng Hồng Lăng không nhịn được, chậm rãi mở miệng, “Ta biết, những năm gần đây con vẫn luôn trách vi phụ quá ham mê lợi ích, cho nên mới đánh mất mẫu thân của con.”
Hồng Loan lạnh lùng cười: “Người biết là được.”
Chuyện này đã in sâu trong lòng nàng, nhiều năm qua cũng chưa từng mất đi.
“Nhưng con biết vì sao trong Châu chủ phủ này, ngoại trừ con thì không còn có bất kỳ đứa con nào để nối dõi không?”
“Là báo ứng!”
Mặc dù lúc này Hồng Lăng không còn thiên vị Lăng Trần nữa, nhưng nàng vẫn không thể dẹp bỏ thành kiến trong lòng mình.
Nếu không phải vì phụ thân, mẫu thân chẳng cần cố gắng đột phá để chứng tỏ bản thân, cũng sẽ không nổ tan xác mà ૮ɦếƭ……
Tất cả chuyện này đều do ông ấy vì muốn củng cố thế lực mà nghênh thú tiểu thiếp.
Hồng Lăng cũng không tức giận, hắn cười khổ lắc đầu nói: “Đó là bởi vì, sau khi ta nạp thiếu đều lén cho bọn họ uống vào một loại dược liệu, khiến các nàng vĩnh viễn không thể S*** d***!”
Hồng Loan sửng sốt, không dám tin ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Hồng Lăng.
“Ta biết cách làm của ta quá mức tàn nhẫn độc ác, nhưng ta có thể cho các nàng ấy có cuộc sống cẩm y ngọc thực, cho các nàng địa vị chí cao vô thượng, nhưng vĩnh viễn sẽ không để bọn họ sinh con nối dõi cho ta!” Hồng Lăng đè bả vai Hồng Loan lại thật chặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc