Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 233

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Loại thời điểm như hiện tại, bà sao có thể để một mình phu quân mình đối mặt với nguy hiểm?
"Quân nhi!"
Diệp Cảnh Thần cúi đầu, ở trên trán Quân Phượng Linh in xuống một nụ hôn, giọng điệu ôn nhu như ngọc: "Bảo vệ tốt cho con của chúng ta, chờ ta trở về!"
Con?
Thân mình Quân Phượng Linh chấn động, bàn tay khẽ vuốt ve bụng mình, sắc mặt có chút tái đi.
Đúng vậy!
Nếu như bà cùng phu quân đều tử chiến sa trường, vậy thì hai người vẫn có thể tiếp tục làm một đôi phu thê dưới địa ngục, nhưng.... Còn con của hai người bọn họ thì phải làm sao bây giờ?
Con của bọn họ còn chưa được nhìn thấy thế giới này, làm sao cứ như vậy mà bỏ mạng được?
"Diệp ca.... Ta sẽ đợi chàng trở về!"
Môi của Quân Phượng Linh tái nhợt, thanh âm có chút run rẩy: "Chàng nhất định phải trở về, con của chúng ta không thể không có cha, ta cũng không thể...... Không có chàng!"
"Ta hứa với nàng, nhất định sẽ trở về!"
Diệp Cảnh Thần nhìn Quân Phượng Linh thêm lần nữa, rồi mới xoay người đi về hướng đại môn Diệp gia.
Nhìn theo thân ảnh nam nhân rời đi, Quân Phượng Linh rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, bà đưa tay lên bịt kín miệng mình, nước mắt theo kẽ hở ngón tay mà chảy xuôi xuống dưới.
Bỗng nhiên, một cơn đau đớn co rút từ *** truyền đến, khiến bà đau đến mức co quắp cả người, dung nhan tuyệt mỹ lúc này trắng bệch không còn chút máu.
"Thiếu phu nhân!"
Bọn nha hoàn nhìn thấy sự khác thường của Quân Phượng Linh, vội vội vàng vàng tiến lên, đỡ lấy thân mình của bà, hốt hoảng kêu lên.
"Mau, mau đỡ ta về phòng, ta... Ta hình như là sắp sinh rồi!"
Quân Phượng Linh gắt gao siết chặt lấy góc áo, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra từng hồi.
Chẳng lẽ ông trời cũng biết Diệp ca sẽ gặp nguy hiểm trên sa trường, cho nên mới khiến cho hài tử ra đời sớm hơn?
"Xảy ra chuyện gì?"
Những người khác trong Diệp gia cũng bị kinh động, đều vội vã chạy đến.
Khi bọn họ nhìn thấy Quân Phượng Linh đang được nha hoàn dìu đỡ, thì tất cả đều đại kinh thất sắc.
"Thiên Hồi Đế Quốc xuất binh tấn công chúng ta, thiếu chủ đã đến ngoài cổng thành ứng chiến, thiếu phu nhân bị kích động, làm động thai khí, cho nên đứa bé muốn ra đời sớm."
Nha hoàn vội vàng gấp gáp giải thích, nói.
"Cái gì?"
Diệp lão nhân gia Diệp Thiên giận tím mặt: "Thiên Hồi Đế Quốc dám tấn công Thiên Vân Quốc chúng ta? Người đâu! Lập tức theo bổn gia chủ đi nghênh chiến! Vân lão gia tử, con dâu của ta xin làm phiền Vân gia của mọi người chăm sóc giúp!"
Trước khi đi, Diệp lão nhân gia còn không quên gởi lời nhờ cậy đến lão gia tử.
Vân Lạc lập tức gật đầu đáp ứng: "Quân nha đầu tốt xấu gì cũng là mẹ chồng tương lai của cháu gái nhà ta, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó, ông cứ yên tâm mà đi đi!"
"Đa tạ!"
Diệp lão nhân gia chắp chắp nắm tay một cái, sau đó liền dẫn theo cao thủ trong Diệp gia rời đi.
"Hân nhi!" Vân Thanh Nhã nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh hiện lên một đạo kiên quyết: "Ta cũng đi hỗ trợ, nàng ở lại chăm sóc cho thiếu phu nhân Diệp gia!"
Ninh Hân chợt sửng sốt: "Vân đại ca, muội cũng muốn đi theo chiến đấu cùng huynh!"
"Không được!" Vân Thanh Nhã lắc lắc đầu: "Nữ quyến trong Diệp gia hiện tại chỉ còn lại mỗi mình Diệp Kỳ, một mình nha đầu đó e là khó thể chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân, cho nên ta muốn nàng lưu lại Diệp gia để giúp đỡ."
Điều chính yếu là, hắn không muốn để cho Ninh Hân đối mặt với nguy hiểm.
Nghe thấy lời này, Ninh Hân mới khẽ gật đầu: "Được! Vân đại ca, muội nghe theo huynh, huynh đi nhanh về nhanh, muội nhất định sẽ chăm sóc cho thiếu phu nhân thật tốt!"
Vân Thanh Nhã nhìn Ninh Hân, rồi xoay người rời đi, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Ninh Hân.
Ninh Hân hồi thần lại, hỏi: "Ngày sinh của thiếu phu nhân dự tính là chỉ còn mấy ngày nữa, cho nên trong phủ đã sớm chuẩn bị bà đỡ, các ngươi mau dìu thiếu phu nhân về phòng, Diệp Kỳ, cô đi theo chăm sóc cho nghĩa mẫu của mình, ta chạy đi gọi bà đỡ!"
Diệp Kỳ vội vàng gật đầu, rồi nôn nóng nhìn Quân Phượng Linh, tiếp đó nhẹ nhàng đỡ lấy tay của bà.
"Nghĩa mẫu, người đừng quá lo cho nghĩa phụ, nghĩa phụ chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, đợi khi người sinh xong tiểu bảo bảo, thì nghĩa phụ cũng sẽ về tới!"
Quân Phượng Linh hiện tại đã đau đến mức chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra chảy xuôi xuống dưới, bà nắm mạnh lấy tay Diệp Kỳ, môi dưới bị bà cắn chặt đến nỗi bật ra tia máu nhàn nhạt.
Lúc này, bà chẳng có khẩn cầu gì ngoài một việc, đó là mong cho con mình mau mau ra đời, để bà có thể ra chiến trường hỗ trợ cho phu quân.
______
Bên ngoài cổng thành.
Đại quân đông nghìn nghịt được dẫn đầu bởi một vị tướng quân tuổi độ trung niên, chúng tướng sĩ đứng nghiêm tại chỗ, miệng lại kêu gào không ngừng.
Cửa thành chậm rãi mở ra....
Đi ra đầu tiên chính là đại tướng quân Giản Thành Văn với một thân khôi giáp chỉnh tề, tay cầm thiết kiếm, phía sau ông là một đội quân khí thế hừng hực.
Tiếp theo, chính là đội quân Diệp gia do Diệp Cảnh Thần thống lĩnh, khi cả hai đội quân Thiên Vân Quốc đều ra ngoài, cổng thành liền từ từ khép lại.
"Giản Thành Văn, đại quân Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta đến đây lần này không phải là vì hoàng thất Thiên Vân Quốc các ngươi, người mà chúng ta muốn tìm là Diệp gia! Nếu như ngươi biết khôn mà cấp tốc rời khỏi nơi này ngay lập tức, thì nói không chừng bổn tướng quân có thể tha cho ngươi một mạng." tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc cười lạnh một tiếng: "Nếu không, đừng trách sao bổn tướng lại diệt luôn cả hoàng thất các ngươi!"
Thần sắc Giản Thành Văn lạnh lùng: "Diệp gia là con dân, là một trong những thế lực thuộc Thiên Vân Quốc chúng ta, vì vậy, ta có nhiệm vụ phải bảo vệ bọn họ. Mặt khác, chẳng lẽ Thiên Hồi Đế Quốc các ngươi đã quên mất quy định của chư quốc?"
"Quy định?" tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc cười lớn ha ha hai tiếng: "Quy định gì hả? Sao bổn tướng quân lại không biết kia chứ? Bổn tướng quân chỉ biết là, Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc rất nhanh thôi sẽ trở thành nước chư hầu phụ thuộc vào Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta, nói gì đến một Thiên Vân Quốc nho nhỏ của các ngươi?"
Giản Thành Văn nghe xong liền biến sắc: "Lời này của ngươi là có ý gì hả?"
"Ý của bổn tướng quân đã rất rõ rồi còn gì! Vô Hồi Đại Lục này, rất nhanh sẽ trở thành thiên hạ của Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta! Ha ha ha..." tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc lại một lần nữa cười phá lên: "Người đâu! Lập tức tàn sát hết tất cả người của Diệp gia cho ta, một kẻ cũng không tha! A~, bổn tướng quân quên mất, người thân của Vân Lạc Phong hình như cũng đang lưu lại tại Diệp gia! Nếu vậy thì bắt hết đám người đó lại, để bổn tướng quân cho chúng nếm thử mùi vị bị Tra t** sống không bằng ૮ɦếƭ!"
"Vậy cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh này hay không."
Diệp Cảnh Thần cất bước tiến lên phía trước một bước, cất giọng nói đầy trào phúng.
"Giết cho ta!" tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc vung tay, lạnh lùng hạ lệnh.
Thoáng chốc, tất cả tướng sĩ phía sau ông ta giống như là những kẻ điên, lao thẳng vào cuộc chiến, tiếng kêu la hò hét giết giết giết chấn động cả bầu trời.
Diệp Cảnh Thần cũng lao vào giữa đội quân hai bên, trường kiếm trong tay vô cùng dứt khoát đâm thẳng vào lòng *** một binh sĩ của địch quốc.
Thế nhưng, sắc mặt tên binh sĩ kia lại chẳng mảy may thay đổi, dường như hắn ta chẳng biết đau đớn là gì, xuất ra một quyền, hung hăng đánh mạnh lên người Diệp Cảnh Thần.
Ánh mắt Diệp Cảnh Thần chợt tối lại, lắc mình né tránh, cũng trong nháy mắt này, lỗ thủng trên *** tên binh sĩ kia đột nhiên từ từ khép lại.
Không sai!
Cái lỗ thủng trên *** tên binh sĩ kia do trường kiếm của Diệp Cảnh Thần tạo nên đang dùng tốc độ rất nhanh mà khép lại.
"Chuyện gì thế này?" Diệp Cảnh Thần đại kinh thất sắc, lui lại về phía đội quân của Diệp gia, biểu tình trên mặt là một mảnh ngưng trọng.
Mày kiếm của Giản Thành Văn cũng nhíu chặt: "Đám binh lính của Thiên Hồi Đế Quốc này có chút cổ quái, bọn chúng hình như không biết đau đớn là gì, chẳng khác nào những con rối, chỉ biết liều mạng chiến đấu, hơn nữa, vết thương trên người bọn chúng còn tự động liền lại. Rốt cuộc thì Thiên Hồi Đế Quốc đã phát sinh ra chuyện gì thế này?"
Con ngươi của Diệp Cảnh Thần trầm xuống, khi ông nhìn thấy trong đội quân đến đây công thành không có cường giả nào cả, còn tưởng rằng cuộc chiến này sẽ kết thúc rất nhanh.
Lại không lường được rằng, đám binh sĩ này đều là những kẻ bất tử bất diệt!
"Cẩn thận!"
Nhìn thấy có một binh lính tấn công về phía Diệp Cảnh Thần, một tiếng kêu liền vang lên, cũng kéo theo suy nghĩ của Diệp Cảnh Thần trở về, giúp ông lập tức hồi thần lại, nâng trường kiếm lên mà cản lại đòn công kích của quân địch.
Vừa rồi, Diệp Cảnh Thần ông lại ngang nhiên ở trên chiến trường xuất thần như vậy, nếu không nhờ có Giản Thành Văn kịp thời nhắc nhở, thì chắc có lẽ ông đã bị trọng thương mất rồi.
Không được!
Quân nhi còn đang ở nhà chờ ông trở về, ông cần phải dùng tốc độ nhanh nhất mà giải quyết hết đám người này.
Lúc này đây, trên tất cả đường lớn hẻm nhỏ trong hoàng thành, không còn một người nào lui tới trên đường cả, các bá tánh sớm đã nhận được thông cáo của hoàng thất, phải đóng cửa không được ra ngoài, thế cho nên, đường phố hoàng thành lúc này vô cùng hoang vắng, chỉ còn nghe thấy âm thanh chém giết bên ngoài thành vọng vào.
Cuộc chiến bắt đầu từ bình minh đến tận hoàng hồn, binh sĩ Thiên Vân Quốc đều đã tử trận, chỉ còn lại mỗi mình Giản Thành Văn và người của Diệp gia đang vất vả chống đỡ.
Trận chiến này, giằng co hết một ngày một đêm, nhưng địch quân lại dường như không hề biết mệt, vẫn còn đang hăng say chém giết.
____
Diệp gia.
Trong sương phòng, từng âm thanh đau đớn đến mức tê tâm liệt phế của Quân Phượng Linh vang lên liên hồi.
Tiếng hét của bà vô cùng thống khổ, đến nỗi ai nghe thấy cũng đều cảm thấy run sợ.
Đã một ngày một đêm rồi, nước ối đã vỡ, nhưng đứa bé trước sau vẫn chưa chịu chui ra khỏi bụng mẹ, khiến cho ngay cả bà đỡ cũng nóng vội không thôi.
"Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là thiếu phu nhân cũng chỉ có thể chống đỡ được thêm mấy canh giờ nữa mà thôi." bà đỡ đứng dậy, nôn nóng nói: "Cần phải tìm một y sư đến đây, nếu không, thiếu phu nhân sẽ vì khó sinh mà ૮ɦếƭ mất!"
"Ta đến hoàng cung tìm y sư, y sư trong thành này đều đã chạy trốn hết cả rồi!"
Ninh Hân đứng lên, xoay người muốn đi ra ngoài.
Cho dù y sư trong hoàng cung đều là nam nhân, nhưng với tình huống như hiện tại, cô không quản được nhiều như vậy.
Không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn sinh mạng của Quân Phượng Linh.
Quân Phượng Linh bấu chặt lấy tấm chăn, thầm nghĩ, một đời anh minh của bà, chẳng lẽ không có ૮ɦếƭ trên chiến trường, mà là ૮ɦếƭ trên giường vì khó sinh hay sao?
Không!
Quân Phượng Linh bà không cam lòng!
Diệp ca còn đang chiến đấu với kẻ thù bên ngoài, bà làm sao có thể chôn chân tại đây?
"Hài tử, con đã Tra t** mẹ suốt một ngày một đêm rồi, nếu như là bình thường, mẹ mặc tình cho con ђàภђ ђạ thế nào cũng không sao, nhưng hiện giờ, cha của con còn đang chiến đấu với quân địch ở bên ngoài, mẹ cần phải nhanh chóng đi giúp cha con, xem như là mẹ cầu xin hai con, mau mau ra ngoài đi, vạn nhất mà cha các con xảy ra chuyện gì, thì mẹ nhất định sẽ phải hối hận cả đời!"
Một hàng nước mắt từ khóe mắt Quân Phượng Linh chảy xuôi xuống dưới, bà chỉ cần nghĩ đến phu quân hiện giờ còn đang đối mặt với nguy hiểm, thì tim liền nhói đau không thể nào chịu được.
Có lẽ đứa bé trong bụng nghe hiểu được lời Quân Phượng Linh, bà bỗng có cảm giác toàn thân thả lỏng, một cái đầu nho nhỏ của bé con rời khỏi thân thể của Quân Phượng Linh, lộ ra bên ngoài.
"Thiếu phu nhân.... " bà đỡ cực kỳ mừng rỡ, vội vàng lên tiếng tiếp tục hướng dẫn Quân Phượng Linh: "Đầu của hài tử đã lộ ra bên ngoài rồi, người chỉ cần dùng thêm chút sức nữa thì đứa bé có thể ra đời rồi, người nhất định phải cố lên!"
Quân Phượng Linh nghe được lời bà đỡ trấn an, cả người dường như được tiếp thêm sức lực, bắt đầu dùng sức đem hài tử từ trong cơ thể rặn ra bên ngoài.
"Oa....!"
Một tiếng khóc trong trẻo vang vọng lên khắp sương phòng.
"Là tiểu công tử! Thiếu phu nhân, là tiểu công tử! Trong bụng người vẫn còn một đứa nữa, người vạn lần không được từ bỏ, đứa bé sắp ra tiếp rồi, người phải cố lên!"
Sau khi sinh xong đứa bé đầu tiên, thì đứa bé thứ hai liền tương đối dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi đứa bé thứ hai cũng ra đời, Quân Phượng Linh liền cảm thấy toàn thân mình được buông lỏng, trong nháy mắt, cả người đều mất đi hết tất cả sức lực.
Bà nằm yên trên giường, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển. Chăn đơn Dưới *** đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhem.
"Thiếu phu nhân, chúc mừng người, sinh ra được một trai một gái, chỉ là tiểu thiên kim không khóc cũng không nháo, thật là ngoan!"
Quân Phượng Linh miễn cưỡng mở hai mắt ra, thần sắc mệt mỏi mà nhìn hai đứa bé đang được bà đỡ bế trong lòng.
Hai đứa nhỏ này hoàn toàn trái ngược nhau, một đứa thì đang kêu khóc ầm ĩ, một đứa lại đang nằm ngủ rất an tĩnh.
Nếu không phải cảm nhận được hơi thở nơi chớp mũi của nó, nói không chừng còn tưởng là con bé đã ૮ɦếƭ rồi....
"Kỳ Kỳ!" Quân Phượng Linh dùng sức chống tay cố ngồi dậy, mệt mỏi nói: "Con đem vật mà Phong nhi lưu lại mang đến đây cho ta!"
"Nghĩa mẫu.... " thân mình Diệp Kỳ chợt run lên: "Người vừa mới sinh hài tử xong, không thể lập tức đi đến chỗ của nghĩa phụ được!"
"Không sao!" Quân Phượng Linh lắc lắc đầu: "Trước đó Phong nhi đã để lại cho ta một ít thuốc, có thể giúp ta hồi phục khí lực, con mau mang nó đến đây, đợi sau khi ta ăn nó vào, thì sẽ có thể đến trợ giúp cho nghĩa phụ con!"
Trước khi Vân Lạc Phong đi, lo ngại khi Quân Phượng Linh lâm bồn sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên mới cố tình để lại một ít dược liệu, mục đích chính là để phòng ngừa xảy ra nguy hiểm.
"Nghĩa mẫu, nếu như người có thuốc này, tại sao lại không sớm lấy ra?" Diệp Kỳ tức giận mà nói: "Vừa rồi suýt chút nữa thì người hù ૮ɦếƭ con rồi!"
Quân Phượng Linh suy yếu mỉm cười: "Lúc ấy ta vẫn còn sức lực, có thể kiên trì, cho nên không cần dùng đến thuốc này, nếu như nghĩa mẫu thật sự kiệt sức, vậy ta nhất định sẽ ăn nó, ta sẽ không để cho hài tử gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì!"
Đương nhiên, nếu như không phải Thiên Hồi Đế Quốc tấn công vào lúc này, thì bà sớm đã ăn dược liệu do Vân Lạc Phong để lại rồi.
Nguyên nhân chính là bởi vì bà muốn đi trợ giúp Diệp Cảnh Thần, cho nên mới tính toán chờ sau khi sinh xong mới ăn dược liệu.
"Được rồi, con đi lấy ngay!"
Tình cảm giữa Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần trong bao nhiêu năm qua, Diệp Kỳ luôn nhìn thấy rõ mồn một.
Nghĩa phụ đi đối mặt với nguy hiểm bên ngoài, nghĩa mẫu làm sao có thể an tâm ở nhà mà chờ đợi?
Nghĩa mẫu chưa bao giờ làm một nữ nhân trốn ở sau lưng nam nhân.
Dù là vừa mới sinh xong, bà cũng muốn đi ra chiến trường, cùng với nam nhân của mình kề vai chiến đấu.
Rất nhanh, Diệp Kỳ đã mang theo một miếng Huyết Tham quay trở lại, Quân Phượng Linh đem miếng Huyết Tham kia ngậm vào trong miệng, tức thì, bà liền cảm nhận được sực lực trong cơ thể mình đang dần dần khôi phục trở lại.
"Kỳ Kỳ, Ninh cô nương, hai đứa nhỏ làm phiền hai người giúp ta chăm sóc chúng một lúc!"
Dứt lời, thân mình Quân Phượng Linh như hóa thành một cơn gió, nhanh chóng xông ra bên ngoài.
Vùng đất bên ngoài cổng thành lúc này đã bị máu nhuộm đỏ, bị thời gian ăn mòn từ từ hóa thành một mảnh đen.
Tuy nhiên, trên máu đen, rất nhanh lại bị phủ thêm một tầng máu đỏ tươi mới, đỏ đến yêu diễm.
Diệp Cảnh Thần vừa thở hổn hển vừa ứng phó với kẻ địch, ông cảm giác được linh lực và thể lực của mình đang dần dần bị tiêu hao, nếu như còn tiếp tục chiến đấu thế này, một khi linh lực trong cơ thể ông hoàn toàn bị tiêu hao hết, đến lúc ấy, e là Diệp Cảnh Thần ông cũng chỉ có thể mặc người xâu xé.
Rầm!
Đột nhiên, Giản Thành Văn nhìn thấy Diệp Cảnh Thần dần dần lực bất tòng tâm, đáy mắt Giản Thành Văn chợt hiện lên một tia sáng lạnh, vội vàng xuất quyền, đem Diệp Cảnh Thần đánh văng ra ngoài.
Linh lực xâm nhập vào cơ thể, va chạm tận ngũ tạng lục phủ Diệp Cảnh Thần, làm cho sắc mặt của ông tái nhợt, một ngụm máu tươi cũng theo đó mà phun ra.
"Bắn tên cho ta, trước hết cứ bắn ૮ɦếƭ Diệp Cảnh Thần cái đã!"
Tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc phát ra một tiếng cười lạnh, vung tay lên, tàn nhẫn hạ lệnh.
Cung tiễn thủ liền lấp tên vào cung, nhắm thẳng vào thân thể Diệp Cảnh Thần, vạn tiễn cùng bắn.
Nếu như là lúc đầu, số mũi tên này đối với Diệp Cảnh Thần mà nói, là chẳng xá gì cả, ông có thể tránh thoát khỏi chúng dễ như trở lòng bàn tay.
Nhưng hiện tại....
Linh lực của ông sớm đã gần cạn kiệt, còn sức đâu nữa mà ứng phó với vạn tiễn?
Diệp Cảnh Thần ngẩng đầu, xem thường cái ૮ɦếƭ mà đối mặt với vạn mũi tên bắn về phía mình, thì đúng ngay vào lúc này, từ phía sau lưng ông bỗng vang lên một giọng nói vô cùng nôn nóng.
"Đừng! Diệp ca, mau tránh đi! Tránh mau!"
Thân mình Diệp Cảnh Thần run lên, khi ông quay đầu lại nhìn, thì liền thấy ngay Quân Phượng Linh đang lao về phía mình.
Ánh mắt của Quân Phượng Linh lúc này tràn ngập sự tuyệt vọng khôn cùng, nước mắt cứ liên tục từng giọt nối tiếp từng giọt rơi xuống trên khuôn mặt tuyệt mỹ anh khí, sắc mặt tái nhợt đến nỗi gần như là trong suốt, thần sắc đau lòng mà nhìn Diệp Cảnh Thần.
Diệp Cảnh Thần vươn tay, muốn vuốt ve gương mặt của ái thê một chút, thế nhưng, giữa ông và phu nhân mình còn cách nhau một khoảng xa, ông cũng chỉ có thể sờ vào khoảng không trống rỗng trước mặt.
Người của Diệp gia cũng dừng lại chiến đấu, bọn họ nhìn vô số mũi tên đang bắn về phía thiếu chủ nhà mình, tức thì, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng mình về phía Diệp Cảnh Thần.
Phụt!!!
Tích tắc....
Thời gian ngưng động tại khoảnh khắc này....
Quân Phượng Linh vốn đang lao tới như điên cũng khựng lại bước chân, hai tay bà giơ lên che kín miệng mình, nước mắt lại càng tuôn ra như mưa.
Trường kiếm trong tay Vân Thanh Nhã đột ngột rớt xuống, khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh thời khác này tràn ngập bi thương vô tận....
Ánh mắt kia của Vân Thanh Nhã..... Giống như là không thể nào tin được một màn đang xảy ra trước mắt....
Diệp Cảnh Thần ngơ ngẩn.
Ông không hề cảm nhận được trên người mình có bất cứ cảm giác đau đớn nào, từ từ, ông chậm rãi quay đầu lại....
Ngay tức khắc, đôi đồng tử của Diệp Cảnh Thần liền co rút lại, một cơn phẫn nộ sôi trào trong lòng.
Trước mắt Diệp Cảnh Thần, một người nam nhân đang đứng dang hai tay ra, dùng thân thể to lớn của mình để che chắn cho ông.
Vô số mũi tên đang cấm xuyên qua thân thể người nam nhân kia, máu tươi đỏ thẳm len lỏi theo khe hở của mũi tên cấm vào *** mà chảy xuôi ra bên ngoài.
Nhìn thân mình người kia tựa như một tòa Thái Sơn vững chắc, mà cả người Diệp Cảnh Thần cứ run lên bần bật không ngừng.
"Giãn tướng quân.... "
Rầm!!!!
Thân thể tựa như ngọn núi lớn ầm ầm ngã xuống, nằm yên thẳng tắp trên mặt đất ngay trước mặt Diệp Cảnh Thần.
"Giản tướng quân!"
Diệp Cảnh Thần bỗng dưng khụy xuống mặt đất, dùng hết toàn lực mà bò nhanh đến bên người Giản Thành Văn, lệ rơi đầy mặt: "Giản tướng quân, tại sao huynh phải làm như vậy chứ? Tại sao?"
Là ai nói nước mắt của nam nhi không dễ dàng rơi? Ấy chẳng qua là chưa chạm tới chỗ thương tâm của họ mà thôi!
Giản Thành Văn ho khan hai tiếng, máu tươi từ trong miệng trào ra ngoài, giọng nói của ông suy yếu đến mức gần như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Ta đã hứa với tiểu Phong nhi của ta, lúc con bé không có ở đây...., ta sẽ thay nó.. bảo vệ người nhà của nó, nam tử hán, nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã hứa... Nhất định.. phải.. Làm cho kỳ được!"
Ngày đó, khi Vân Lạc Phong giúp Giản Thành Văn đột phá thực lực, đã đưa ra điều kiện, thời điểm mà cô không có ở đây, hy vọng Giản Thành Văn ông có thể thay cô bảo vệ người thân của mình.
Nhưng Vân Lạc Phong ngàn vạn lần không ngờ tới, chỉ vì một lời hứa, mà Giản thúc của cô cam nguyện hy sinh tánh mạng của chính ông.
Sau khi dứt lời, tay của Giản Thành Văn cũng vô lực trượt khỏi lòng bàn tay Diệp Cảnh Thần, hai tròng mắt đang mở to từ từ khép lại, cứ thế, lặng yên không tiếng động mà mất đi sinh mệnh....
"KHÔNG!!!!"
Diệp Cảnh Thần ngửa đầu lên trời hét lên một tiếng hét tê tâm liệt phế, sau đó hướng về đại quân Thiên Hồi Đế Quốc mà rống lên: "Thiên Hồi Đế Quốc, các ngươi nhất định sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế! KHÔNG ĐƯỢC CHẾT TỬ TẾ!"
Tiếng nguyền rủa của Diệp Cảnh Thần ông ngập tràn sự phẫn nộ, đôi mắt bi thương chợt đỏ ngầu lên như máu mà nhìn trừng trừng vị tướng quân của Thiên Hồi Đế Quốc.
"Một kẻ đã tiêu hao hết linh lực như ngươi, có tư cách gì mà đòi nguyền rủa ta?" tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc cười khẩy: "Huống hồ gì, tên Giản Thành Văn này là tự mình tìm ૮ɦếƭ, có quan hệ gì với bổn tướng quân kia chứ?"
Người của Diệp gia, đều đấm chìm dưới không khí bi thương.
Hiện giờ lại nghe thấy lời nói này của tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc, thì bi thương liền biến thành căm phẫn, mọi người dường như là phát cuồng lên là không ngừng triển khai công kích về phía đại quân Thiên Hồi Đế Quốc.
Thế nhưng, cho dù thực lực của các cao thủ Diệp gia có cường đại cách mấy, cũng không sao thắng được đội quân bất tử bất diệt này của Thiên Hồi Đế Quốc.
Bất luận bọn chúng có bị bao nhiêu vết thương, nặng nhẹ thế nào, cũng chẳng hề có chút cảm giác đau đớn nào cả, vì vậy, nếu cứ tiếp tục thế này thì kết quả nhận được chỉ có một, đó chính là tất cả cao thủ của Diệp gia đều cạn kiệt hết linh lực mà ૮ɦếƭ dưới đao của đại quân bất tử.
Nếu chỉ có thể lực bị tiêu hao, bọn họ còn có thể dùng Huyết Tham để bổ sung lại thể lực cho mình.
Nhưng linh lực một khi cạn kiệt, muốn phục hồi lại ngay thì nào có dễ dàng như thế.
"Xem ra là ta đã tới chậm một bước rồi...."
Đột nhiên, một thanh âm lạnh nhạt bỗng vang lên từ bên cạnh, tiếng nói kia giống như là có một ma lực nào đó, nó vừa rơi vào tai của đám đông đang chiến đấu hỗn loạn, liền lập tức làm cho bọn họ không tự chủ được mà dừng lại cuộc chiến.
Nam nhân ngự không mà đến, bạch y như tiên, tuấn mỹ tuyệt luân, tựa như một nhân vật vừa bước ra từ trong tranh, vẻ đẹp hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta quên mất luôn cả việc hô hấp.
"Ngươi là người nào?" tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc trầm sắc mặt, lạnh giọng hỏi.
Nam nhân cong môi mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên lộ ra ánh sáng ôn hòa.
"Tình nhân cũ của Vân Lạc Phong!"
Nếu không phải hiện giờ người của Diệp gia đều đang chìm ngập trong tâm trạng bi thương vì cái ૮ɦếƭ của Giản Thành Văn, thì có thể bọn họ sẽ bị lời nói này của nam nhân chọc cho phì cười.
Nhưng lúc này đây, không có người nào có thể cười nỗi, trên mặt mọi người, ngoài bi thương... Thì vẫn là bi thương.
"Mặc kệ ngươi là ai, nếu đã đến nơi này, thì đều phải ૮ɦếƭ!" ánh mắt của tướng quân Thiên Hồi Đế Quốc lạnh đi, lạnh lùng hạ tử lệnh: "Giết tên tiểu tử này cho ta!"
Chiến trường, âm thanh chém giết lại lần nữa vang lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc