Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 205

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Ánh mắt của tất cả mọi người nhất tề đều dừng lại trên người Vân Lạc Phong, trong đó có khiếp sợ, nghi hoặc, cũng có sùng bái.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Vân Lạc Phong có thể ở hạng mục tỷ thí y thuật và tỷ thí võ giả chiếm hạng đầu đã là không dễ dàng gì rồi, lại không nghĩ tới thuần thú mới chính là sở trường cô am hiểu nhất.
Chỉ việc đứng yên ở nơi đó như thế thôi, mà chúng thú đã quỳ xuống thần phục hết cả rồi!
Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, có người nào có năng lực như vậy?
"Tỷ thí có thể kết thúc hay chưa?"
Giọng nói lười biếng của Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng làm cho trọng tài hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Trọng tài lại một lần nữa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ mà nói: "Ngươi chính là quán quân!"
Chỉ là, phương thức chiến thắng này quá Biến th', trọng tài không có cách nào định ra thứ hạng cho các thiên tài khác tham gia tỷ thí hạng mục này. Xem ra chỉ có thể đến báo với bệ hạ, tổ chức thêm một trận tỷ thí cho các thiên tài của các quốc gia khác thi đấu thêm lần nữa.
"Chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong nhún vai, xoay người rời khỏi đài thuần thú, chậm rãi đi đến bên cạnh đám người Diệp Hi Mạch.
"Tỷ thí đã kết thúc, đại ca, các người đi lãnh phần thưởng, ta trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai xuất phát lên đường trở về!"
Phần thưởng của mỗi một hạng mục tỷ thí đều cực kỳ phong phú, mà cố tình một kẻ Biến th' như Vân Lạc Phong còn thắng hết cả ba hạng mục.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Vân Lạc Phong đều ngập tràn sự kính sợ.
Trải qua lần đại hội tranh tài chư quốc này, địa vị của Thiên Vân Quốc đã bay cao lên không ít
_____
Nội viện hoàng cung, Long Nguyên đang ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, bỗng nghe thái giám tiến vào hồi báo, thần sắc tức thì liền trầm xuống.
Trong lòng hắn lúc này tự dưng lại xuất hiện một cảm giác kỳ quái, có lẽ lựa chọn làm kẻ địch của Vân Lạc Phong, là một quyết định sai lầm!
Chỉ tiếc, tên đã rời cung thì không thể quay đầu, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức mà tiếp tục đi hết con đường này.
"Bệ hạ, Thanh Mộc đại sư xin được cầu kiến!"
Đột nhiên, một thái giám từ bên ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo.
Long Nguyên khẽ cau mày, vô cảm mà nói: "Cho ông ta vào đi, trẫm thật sự cũng muốn xem thữ, ông ta đến đây vào lúc này là có chuyện gì?"
Thái giám lãnh lệnh lui ra, không bao lâu sau, Thanh Mộc một thân trường bào màu lục từ bên ngoài tiến vào, ông chắp chắp nắm tay, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Bệ hạ, thần hiện tại tuổi tác đã cao, đối với rất nhiều chuyện trong ngự y viện đều là có lòng mà không đủ sức, khẩn xin bệ hạ phê chuẩn cho thần được cáo lão hồi hương."
Long Nguyên giật mình, tuy nói rằng hắn ta sớm đã muốn đuổi lão già này đi, thế nhưng, khi lão già này tiến đến xin từ chức, hắn lại có cảm giác có cái gì đó không thích hợp cho lắm, vì vậy, thần sắc hắn chợt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Thanh Mộc, có phải người của Vô Song Đế Quốc, hay la Lưu Nguyệt Đế Quốc đã chiêu mộ ngươi hay không? Cho nên ngươi tính toán đi theo bọn họ?"
Còn về tại sao Long Nguyên lại không nhắc đến các quốc gia khác.....
Đó là bởi vì mấy cái tiểu quốc kia không có khả năng đưa ra được điều kiện đủ hấp dẫn để làm Thanh Mộc động tâm. Chỉ duy nhất có hai đại đế quốc kia, mới có thể đào được lão già này đi.
Thanh Mộc cúi đầu xuống, chắp quyền, đáp: "Bệ hạ, thần có thể lập tự trạng*, sau khi rời đi, tuyệt đối sẽ không gia nhập Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc, như vậy, bệ hạ có thể yên tâm rồi chứ?"
(*tự trạng: bản cam kết; giống như khi quyết đấu thì lập sinh tử trạng, sống ૮ɦếƭ sẽ không truy cứu; trong quân doanh thì có quân lệnh trạng, khi không hoàn thành nhiệm vụ được giao thì sẽ nhận lấy hình phạt đã ghi trong quân lệnh trạng.)
Long Nguyên nghe vậy liền gật đầu hài lòng: "Thanh Mộc, nếu như ngươi đã quyết ý muốn đi, vậy trẫm sẽ phê chuẩn cho ngươi được cáo lão hồi hương."
"Thần, tạ chủ long ân!"
Khóe môi Thanh Mộc hơi cong lên, nụ cười kia rất nhạt.
Ông cuối cùng cũng cởi bỏ được cái gán*** này, từ nay về sau, ông có thể sống những ngày tháng mà ông muốn.
Ngay sau khi Thanh Mộc rời khỏi ngự thư phòng, Long Nguyên mới vừa nhấc Pu't lên định tiếp tục phê duyệt tấu chương, thì đúng lúc này, thái giám lại vội vàng từ bên ngoài chạy vào bẩm báo, nói là Cát Dương đến xin cầu kiến.
Long Nguyên chau mày, đáy lòng dần dần dâng lên một cảm giác không tốt, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe lên một tia sắc bén.
Cát Dương tiến đến xin cầu kiến? Chẳng lẽ... Lão già này cũng giống như Thanh Mộc, đến đây để xin từ quan về quê?
Ai ngờ, giữa lúc Long Nguyên đang suy nghĩ tìm đối sách, Cát Dương với thần sắc hoang mang rối loạn từ bên ngoài ngự thư phòng vọt vào, phịch một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Long Nguyên.
*****
Đối với một thiên tài trẻ tuổi khí thịnh mà lại có được điểm này, là vô cùng đáng quý.
"À phải, không biết lần này ngài ra đi, mang theo bao nhiêu y sư trong ngự y viện thế?" An Lan ngẩng đầu nhìn về phía Cát Dương, tò mò hỏi.
Cát Dương cười ha hả: "Ngoại trừ những kẻ bình thường có quan hệ không tốt với lão phu ra, thì những người khác, ta đều mang đi hết!"
An Lan có chút kinh ngạc: "Long Nguyên chịu phê chuẩn cho ngài làm vậy?"
"Tất nhiên là hắn ta sẽ không phê chuẩn!" Cát Dương cười một cách thần bí: "Nhưng trước khi đi ta đã hỏi hắn một câu, rằng có phải tất cả những người có quan hệ sư đồ với ta ở trên hộ tịch đều bị trục xuất có phải hay không? Mà vào ngày hôm qua, ta đã đem hộ tịch của mấy lão già kia đều sửa lại hết thành đồ đệ của ta rồi!"
Đoán chừng, Long Nguyên dù có như thế nào cũng không có ngờ tới, Cát Dương trước khi đi lại khiến cho hắn chịu tổn thất lớn đến như thế.
Tất nhiên, để sự tổn thất này được thành công mỹ mãn thì cần phải thỏa mãn một điều kiện.
Đó chính là.... Long Nguyên bắt buộc phải rời khỏi hoàng cung Thiên Hồi Đế Quốc.
Mà chuyện này, cũng không thiếu sự hỗ trợ từ An Lan. Hôm đó, An Lan làm bộ phẫn nộ, mang theo người của Vô Song Đế Quốc vào cung tìm Long Nguyên tính sổ, Long Nguyên bất đắc dĩ bị buộc phải mang theo Lăng Quý Phi rời khỏi cung để tránh đầu ngọn gió.
Mà trong khoảng thời gian ngắn này, sau khi những người trong cung nhìn thấy hộ tịch của chúng trưởng lão trong ngự y viện, liền muốn tìm Long Nguyên để hồi báo tình hình nhưng đều không được, nên chỉ đành làm theo mệnh lệnh trước đó của Long Nguyên, đem tất cả bọn họ trục xuất khỏi hoàng cung.
Chờ sau khi Long Nguyên trở về hoàng cung Thiên Hồi Đế Quốc, liền trông thấy ngự y viện của mình chỉ còn sót lại có vài người, khiến hắn ta tức giận đến mức hận không thể xé nát cả bầu trời.
Khi đó, hắn mới phát hiện ra rằng, mình đã bị lừa!
Chỉ tiếc, đã quá muộn.....
_____
Ngày đó, sau khi Vân Lạc Phong đã lấy được hết tất cả phần thưởng, liền ra roi thúc ngựa mà trở về Thiên Vân Quốc, thậm chí còn không tìm Thanh Mộc để cáo từ.
Bởi vì cô biết, chờ ngày mà mình thành lập Y Tháp, Thanh Mộc tự nhiên sẽ tìm đến!
____
Thiên Vân Quốc
Đại trạch Diệp gia.
Quân Phượng Linh đang chỉ huy nha hoàn và gia đinh bố trí lại dinh thự, Diệp Cảnh Thần thì ở ngay bên cạnh giúp đỡ.
Đúng lúc này, một đạo âm thanh kinh hỉ đột ngột truyền đến: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, Vân cô nương và Mạch thiếu gia đã trở về rồi!"
"Phong nhi và Hi Mạch trở về rồi?"
Trong lòng Quân Phượng Linh liền vô cùng vui vẻ, nhanh chân đi về hướng đại môn, trên mặt của bà tràn đầy kích động, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ đang chậm rãi từ trên lưng ngựa thả người xuống.
"Phong nhi, các con cuối cùng cũng về rồi!"
Ánh sáng trong mắt bà không ngừng lưu chuyển, ý cười trên mặt thập phần dịu dàng.
Vân Lạc Phong khẽ đảo mắt, nhìn đại trạch Diệp gia đang treo đầy vải đỏ, cong môi hỏi: "Mẹ, là ai trong Diệp gia muốn thành thân vậy?"
Quân Phượng Linh nhẹ nhàng cười: "Dưới sự thương nghị mấy ngày nay của chúng ta, định chờ sau khi con về, thì sẽ để cho nhị thúc của con và Ninh Hân cô nương thành thân trước. Cho nên mẹ mới bố trí trước mọi thứ cho tốt, đợi sau khi con về tới thì liền tổ chức hôn lễ cho hai người bọn họ."
Trong lòng Vân Lạc Phong bỗng có chút xúc động, trước khi Ninh Hân gặp được nhị thúc, thì tâm tư đã bị phong thái của nhị thúc qua lời kể lại đoạt mất rồi, cô ấy một lòng yêu thầm nhị thúc, rốt cuộc cũng xem như là đã tu thành chính quả, đúng thật là không dễ dàng gì!
"Phong nhi, Mạch nhi, kết quả của lần đại hội này như thế nào?" Diệp Cảnh Thần từ phía sau đi tới, cất giọng nói ôn nhuận như ngọc.
Quân Phượng Linh tức thì liền trừng mắt liếc ông một cái, tức giận mà nói: "Bọn nhỏ bình an trở về như vậy là tốt lắm rồi, chàng còn đi hỏi kết quả tranh tài làm gì hả? Đại hội tranh tài lần này bất luận là thành hay là bại, thì cũng đều không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả!"
Trong cảm nhận của Quân Phượng Linh bà, không có việc gì quan trọng hơn việc người một nhà có thể ở bên nhau.
Tỷ thí thua thì như thế nào?
Bà trước nay đều chưa từng để ý tới thắng thua!
"Nghĩa mẫu!" Diệp Hi Mạch cười ha ha hai tiếng, tiến lên phía trước mà nói: "Về kết quả của đại hội tranh tài lần này, con tạm thời sẽ không nói ra, không bao lâu nữa mọi người tự nhiên sẽ biết thôi!"
Lần đại hội tranh tài này có vô số quốc gia tham gia, bằng vào tốc độ truyền bá tin tức của những quốc gia đó, rất nhanh sẽ truyền tới Thiên Vân Quốc ngay thôi.
Đối với một thiên tài trẻ tuổi khí thịnh mà lại có được điểm này, là vô cùng đáng quý.
"À phải, không biết lần này ngài ra đi, mang theo bao nhiêu y sư trong ngự y viện thế?" An Lan ngẩng đầu nhìn về phía Cát Dương, tò mò hỏi.
Cát Dương cười ha hả: "Ngoại trừ những kẻ bình thường có quan hệ không tốt với lão phu ra, thì những người khác, ta đều mang đi hết!"
An Lan có chút kinh ngạc: "Long Nguyên chịu phê chuẩn cho ngài làm vậy?"
"Tất nhiên là hắn ta sẽ không phê chuẩn!" Cát Dương cười một cách thần bí: "Nhưng trước khi đi ta đã hỏi hắn một câu, rằng có phải tất cả những người có quan hệ sư đồ với ta ở trên hộ tịch đều bị trục xuất có phải hay không? Mà vào ngày hôm qua, ta đã đem hộ tịch của mấy lão già kia đều sửa lại hết thành đồ đệ của ta rồi!"
Đoán chừng, Long Nguyên dù có như thế nào cũng không có ngờ tới, Cát Dương trước khi đi lại khiến cho hắn chịu tổn thất lớn đến như thế.
Tất nhiên, để sự tổn thất này được thành công mỹ mãn thì cần phải thỏa mãn một điều kiện.
Đó chính là.... Long Nguyên bắt buộc phải rời khỏi hoàng cung Thiên Hồi Đế Quốc.
Mà chuyện này, cũng không thiếu sự hỗ trợ từ An Lan. Hôm đó, An Lan làm bộ phẫn nộ, mang theo người của Vô Song Đế Quốc vào cung tìm Long Nguyên tính sổ, Long Nguyên bất đắc dĩ bị buộc phải mang theo Lăng Quý Phi rời khỏi cung để tránh đầu ngọn gió.
Mà trong khoảng thời gian ngắn này, sau khi những người trong cung nhìn thấy hộ tịch của chúng trưởng lão trong ngự y viện, liền muốn tìm Long Nguyên để hồi báo tình hình nhưng đều không được, nên chỉ đành làm theo mệnh lệnh trước đó của Long Nguyên, đem tất cả bọn họ trục xuất khỏi hoàng cung.
Chờ sau khi Long Nguyên trở về hoàng cung Thiên Hồi Đế Quốc, liền trông thấy ngự y viện của mình chỉ còn sót lại có vài người, khiến hắn ta tức giận đến mức hận không thể xé nát cả bầu trời.
Khi đó, hắn mới phát hiện ra rằng, mình đã bị lừa!
Chỉ tiếc, đã quá muộn.....
_____
Ngày đó, sau khi Vân Lạc Phong đã lấy được hết tất cả phần thưởng, liền ra roi thúc ngựa mà trở về Thiên Vân Quốc, thậm chí còn không tìm Thanh Mộc để cáo từ.
Bởi vì cô biết, chờ ngày mà mình thành lập Y Tháp, Thanh Mộc tự nhiên sẽ tìm đến!
____
Thiên Vân Quốc
Đại trạch Diệp gia.
Quân Phượng Linh đang chỉ huy nha hoàn và gia đinh bố trí lại dinh thự, Diệp Cảnh Thần thì ở ngay bên cạnh giúp đỡ.
Đúng lúc này, một đạo âm thanh kinh hỉ đột ngột truyền đến: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, Vân cô nương và Mạch thiếu gia đã trở về rồi!"
"Phong nhi và Hi Mạch trở về rồi?"
Trong lòng Quân Phượng Linh liền vô cùng vui vẻ, nhanh chân đi về hướng đại môn, trên mặt của bà tràn đầy kích động, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ đang chậm rãi từ trên lưng ngựa thả người xuống.
"Phong nhi, các con cuối cùng cũng về rồi!"
Ánh sáng trong mắt bà không ngừng lưu chuyển, ý cười trên mặt thập phần dịu dàng.
Vân Lạc Phong khẽ đảo mắt, nhìn đại trạch Diệp gia đang treo đầy vải đỏ, cong môi hỏi: "Mẹ, là ai trong Diệp gia muốn thành thân vậy?"
Quân Phượng Linh nhẹ nhàng cười: "Dưới sự thương nghị mấy ngày nay của chúng ta, định chờ sau khi con về, thì sẽ để cho nhị thúc của con và Ninh Hân cô nương thành thân trước. Cho nên mẹ mới bố trí trước mọi thứ cho tốt, đợi sau khi con về tới thì liền tổ chức hôn lễ cho hai người bọn họ."
Trong lòng Vân Lạc Phong bỗng có chút xúc động, trước khi Ninh Hân gặp được nhị thúc, thì tâm tư đã bị phong thái của nhị thúc qua lời kể lại đoạt mất rồi, cô ấy một lòng yêu thầm nhị thúc, rốt cuộc cũng xem như là đã tu thành chính quả, đúng thật là không dễ dàng gì!
"Phong nhi, Mạch nhi, kết quả của lần đại hội này như thế nào?" Diệp Cảnh Thần từ phía sau đi tới, cất giọng nói ôn nhuận như ngọc.
Quân Phượng Linh tức thì liền trừng mắt liếc ông một cái, tức giận mà nói: "Bọn nhỏ bình an trở về như vậy là tốt lắm rồi, chàng còn đi hỏi kết quả tranh tài làm gì hả? Đại hội tranh tài lần này bất luận là thành hay là bại, thì cũng đều không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả!"
Trong cảm nhận của Quân Phượng Linh bà, không có việc gì quan trọng hơn việc người một nhà có thể ở bên nhau.
Tỷ thí thua thì như thế nào?
Bà trước nay đều chưa từng để ý tới thắng thua!
"Nghĩa mẫu!" Diệp Hi Mạch cười ha ha hai tiếng, tiến lên phía trước mà nói: "Về kết quả của đại hội tranh tài lần này, con tạm thời sẽ không nói ra, không bao lâu nữa mọi người tự nhiên sẽ biết thôi!"
Lần đại hội tranh tài này có vô số quốc gia tham gia, bằng vào tốc độ truyền bá tin tức của những quốc gia đó, rất nhanh sẽ truyền tới Thiên Vân Quốc ngay thôi.
Lúc đó, nhất định có thể cho nghĩa phụ và nghĩa mẫu một kinh hỉ.
"Mạch nhi, các con có thua cũng không có quan hệ gì hết! Nghĩa mẫu sẽ không để ý chuyện này! Các con một đường bôn ba vất vả hẳn là đã mệt lắm rồi, ta cho nha hoàn đưa các con xuống nghỉ ngơi trước!"
Thấy Diệp Hi Mạch không muốn nói ra kết quả tỷ thí, Quân Phượng Linh còn tưởng rằng bọn họ đã thua cuộc trở về, bất quá bà cũng không hề nói một lời trách cứ nào, ngược lại còn rất dịu dàng trấn an bọn trẻ.
Từ trước tới nay, đại hội tranh tài chú trọng nhất chính là quá trình, mà không phải kết quả!
(****ý chính là mục đích đại hội là quá trình tỷ thí giúp các thiên tài trưởng thành hơn, chứ không phải kết quả thắng thua, chỉ do những lần tổ chức đại hội càng về sau càng biến chất mà thôi.)
Đám người Vân Lạc Phong trở về, đã khiến cho toàn bộ Thiên Vân Quốc phải nhấc lên một hồi sóng to gió lớn, có rất nhiều người tiến đến bái phỏng, ngay cả hoàng cung cũng phái người đến. Thế nhưng, không có gì bất ngờ, những kẻ tiến đến thăm dò kết quả của đại hội tranh tài đều bị Quân Phượng Linh dùng ánh mắt ngăn chặn lại hết.
Cũng chính vì vậy mà đã khiến cho tất cả mọi người đều hiểu lầm, cho rằng đám người Vân Lạc Phong khẳng định là đã thất bại.
Hoàng đế có chút thất vọng, nhưng lại không hề trách tội Diệp gia, nói đến cùng thì Vân Lạc Phong đồng ý đi tham gia thi đấu là đã bán cho hoàng đế thể diện cực lớn rồi, hoàng đế còn có tư cách gì mà đi trách cứ Vân Lạc Phong?
Huống hồ gì, nếu không nhờ có Vân Lạc Phong, hoàng hậu cũng không thể nào tỉnh lại được.
Tuy nhiên, hoàng đế không có trách tội Diệp gia, không có nghĩa là những người bên ngoài không đem Diệp gia thành đề tài câu chuyện mà bàn tán lúc trà dư tửu hậu*.
(*trà dư tửu hậu: ám chỉ việc bàn tán một chuyện gì đó lúc rảnh rỗi, thường mang ý xấu là nhiều chuyện.)
Trong lúc đủ mọi lời bàn tán nghị luận không hay lan truyền khắp Thiên Vân Quốc, thì Diệp gia lại đón tiếp vị khách không mời.
Trong đại sảnh Diệp gia.
Thanh Mộc thảnh thơi mà thưởng thức chén trà trong tay, mặt đầy vẻ tán thưởng: "Trà của Diệp gia quả thật là không tầm thường, ta còn chưa bao giờ được uống qua loại trà ngon đến như vậy, chao ôi, xem ra, từ nay về sau, ta thật sự là muốn ở lại Diệp gia không đi rồi!"
"Đúng thật là trà ngon!" Cát Dương hơi hơi mỉm cười, ánh mắt lại quét về phía bên ngoài đại sảnh: "Không biết khi nào thì cô nương ấy mới đến đây?"
Cát Dương vừa nói xong thì liền thấy một lão nhân gia từ bên ngoài vội vã đi vào.
Ngay khi lão nhân gia kia vừa nhìn thấy hai vị lão giả ngồi uống trà, sắc mặt tức khắc liền biến đổi, nhanh chân bước đến đón tiếp.
"Thanh Mộc đại sư, Cát Dương đại sư, sao các vị lại đột nhiên đến đây thế?"
Lấy địa vị của Diệp Thiên lão nhân gia, tự nhiên là có quen biết với hai người Cát Dương và Thanh Mộc, điều khiến Diệp Thiên ông cảm thấy khó hiểu chính là, tại sao hai lão già này lại đột nhiên tới Diệp gia? Chẳng lẽ Vân Lạc Phong ở Thiên Hồi Đế Quốc đã gây ra rắc rối gì?
"À, chúng ta là tới tìm Vân Lạc Phong!"
Tâm Diệp Thiên bỗng trở nên căng thẳng, vội vàng nói: "Hai vị đại sư, Phong nhi chẳng qua chỉ là một tiểu bối, nếu như có chỗ nào đắc tội, Diệp Thiên ta xin thay nó tạ tội cùng hai vị, hy vọng hai vị đại sư nể tình Phong nhi vẫn còn nhỏ tuổi mà đừng so đó với nó!"
"Đắc tội? Vân cô nương đắc tội với bọn ta bao giờ?" Thanh Mộc tỏ thái độ không thể hiểu được mà nhìn Diệp Thiên: "Chúng ta tới là để thực hiện lời hứa đi theo Vân cô nương, tại sao ông lại phải tạ tội với bọn ta?"
Diệp Thiên trợn tròn hai mắt, dường như đã bị hóa đá tại chỗ.
Vừa rồi Thanh Mộc đại sư nói là tới đây để đi theo Phong nhi? Diệp Thiên ông.... Chắc là không có nghe lầm đấy chứ?
"Chuyện.... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?" khóe môi Diệp Thiên có chút run rẩy, chuyện hôm nay quả thật là đã vượt qua năng lực thừa nhận của ông rồi, thế cho nên đầu óc ông hiện giờ có chút không thể theo kịp.
"Ông còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra à?" Thanh Mộc kinh ngạc hỏi: "Vậy chắc là ông có biết đến Dược Tháp của Thiên Hồi Đế Quốc chứ?"
Diệp Thiên ngây ngốc gật gật đầu, Dược Tháp kia, đúng thật là ông có biết đến.
"Lần này, Long Nguyên vì muốn làm khó Vân cô nương, cho nên mới cố ý mở ra trận pháp dùng để khảo hạch y sư tiến vào ngự y viện. Năm đó, ta cũng chỉ đi tới tầng thứ năm của trận pháp này mà thôi. Thế nhưng, Vân Lạc Phong nhà các người lại lấy tốc độ mà người thường không thể làm được, leo lên đến tận tầng thứ tám, thắng được hạng nhất của trận tỷ thí y thuật!"
Ầm!
Theo lời nói của Thanh Mộc vừa dứt, thì đầu óc của Diệp Thiên cũng muốn nổ tung ngay tại chỗ, cả người đều phát ngốc, rất lâu sau cũng chưa thể hồi phục lại tinh thần.
Vân Lạc Phong.... Thắng được hạng nhất trong tỷ thí y thuật?
Ông xác thật là không có nghe lầm phải không?
Lâu lâu lại có bạn comment nói từ cô là trong truyện hiện đại hoài à. Dù chương 156 Sa đã giải thích lý do dùng từ cô thay từ nàng rồi nhưng không được quan niệm của các bạn đồng ý. Cho nên Sa quyết định trưng cầu ý kiến số đông.
Qua 12h ngày hôm nay, nếu comment yêu cầu sửa nhiều thì bắt đầu từ ngày mai Sa sẽ đổi.
_dù có đổi thì Sa cũng xin đính chính một điều: trong tất cả các bộ phim cổ trang ***g tiếng mà Sa xem hoàn toàn dùng từ cô, cô ấy, cô ta thôi chứ chẳng có từ nàng. Từ nàng chỉ dành cho tình nhân thoai!!! Thậm chí còn có từ con đàn bà ấy, người đàn bà kia nữa kìa,... Ai không tin cứ tìm thử phim Hồng Kông có ***g tiếng mà xem thử. Vd như mẹ chồng khó tính, xưng danh tài nữ, công chúa giá đáo, cung tâm kế, thiên long bát bộ, tây du ký,...
Còn truyện thì có tam quốc diễn nghĩa, thiên long bát bộ, thần điêu đại hiệp,... Đây đều là do các nhà văn chuyên nghiệp chuyển thể.
_ thế nhé! Các bạn cứ để lại comment. Dù sau edit là cho mọi người đọc nên Sa sẽ chìu theo ý mọi người.
______
"Xem ra các ngươi đúng là không biết đã xảy ra chuyện gì!" Cát Dương hơi hơi mỉm cười: "Vân cô nương không chỉ giành được hạng nhất trong hạng mục tỷ thí y thuật, mà ngay cả hạng mục chiến đấu cùng hạng mục thuần thú cũng đồng dạng chiếm lĩnh quán quân!"
Tâm trạng khiếp sợ của Diệp Thiên giờ đây đã biến thành ngu dại, cảm xúc trong lòng phải nói là trăm mối ngổn ngang, tiếp theo thì một cổ tự hào bỗng chốc được sinh ra.
Tuy rằng Vân Lạc Phong không phải là cháu dâu ruột của ông, nhưng Quân Phượng Linh lại là con dâu của Diệp gia, Vân Lạc Phong tất nhiên cũng được coi là người của Diệp gia, con bé có thành tựu lớn như vậy, Diệp gia đương nhiên sẽ lấy đó làm tự hào.
"Người đâu! Đi mời đại thiếu gia và thiếu phu nhân, còn có Vân nha đầu đến đây!"
Sau khi hồi phục lại tinh thần, Diệp Thiên liền vội vàng ra lệnh.
Gia đinh lãnh mệnh thối lui ra ngoài, không bao lâu sau, phu thê Diệp Cảnh Thần, còn có Vân Lạc Phong đã xuất hiện ngay trước mắt đám người Cát Dương.
Thiếu nữ một thân bạch y trắng hơn tuyết, mỹ mạo khuynh thành, hai mắt cô hơi híp lại một chút quét qua mấy vị lão giả đang ngồi trong đại sảnh lúc này, sau đó khóe môi từ từ gợi lên một độ cong nông cạn.
"Sao các người lại tới đây? Trước đó ta đã nói, chờ ngày Y Tháp của ta được thành lập, lúc ấy các người mới đến cũng được mà!"
Thanh Mộc cười ha ha hai tiếng, đứng dậy, nói: "Vân cô nương, chúng ta đều đã cáo lão từ quan với bệ hạ, vì vậy mà hiện tại mấy người chúng ta đều không còn chỗ nào để đi nữa. Cho nên lão phu mới thương lượng với Cát Dương, cùng nhau đến nơi này tìm Vân cô nương."
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra, bất giác quay sang hai mắt nhìn nhau.
Thanh Mộc đại sư và Cát Dương đại sư của Thiên Hồi Đế Quốc cùng nhau từ quan đến tìm Phong nhi?
Đây... Rốt cuộc là cái tình huống gì thế này?
Diệp Thiên có lẽ đã nhìn ra được sự nghi hoặc trong lòng hai người Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần, liền thản nhiên cười mà giải thích: "Quân nhi, Thần nhi, hẳn là các con vẫn còn chưa biết, Phong nhi đã đoạt được quán quân trong đại hội tranh tài chư quốc lần này."
Cái gì?
Quán quân?
Quân Phượng Linh chuyển mắt về phía Vân Lạc Phong, ngữ khí mang theo sự kích động: "Chuyện này là thật sao? Các con thật sự giành được hạng nhất?"
Dù Quân Phượng Linh bà không hề quan tâm đến thành tích thi đấu của Vân Lạc Phong có tốt hay không, nhưng nếu con dâu mình có thể vì Thiên Vân Quốc mà giành được ngôi vị quán quân trở về, thì bà làm sao có thể không kích động cho được?
Dưới cái nhìn của Quân Phượng Linh, Vân Lạc Phong chậm rãi gật đầu: "Chuyện này con vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói cho mẹ biết, chỉ là không ngờ Thanh Mộc và Cát Dương, hai vị đại sư lại đến đây vào lúc này!"
Có được sự xác nhận của Vân Lạc Phong, trong mắt Quân Phượng Linh liền tràn ngập tia sáng vui sướng.
"Phong nhi, lần này con giành được hạng nhất của hạng mục tỷ thí nào vậy?"
Con dâu nhà mình chẳng những y thuật hơn người, mà thực lực chiến đấu cũng không có người nào có thể sánh được, cho nên, Quân Phượng Linh mới hỏi ra câu hỏi như thế.
Diệp Thiên dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Vân Lạc Phong: "Nha đầu này chính là tam môn đệ nhất*!"
(*tam môn đệ nhất: ám chỉ cả ba hạng mục Vân Lạc Phong đều giành được hạng nhất.)
Tam môn đệ nhất, ý nghĩa là gì thì không cần giải thích cũng hiểu.
Cho nên, sau khi lời này được thốt ra, Diệp Thiên liền nhìn thấy ngay biểu cảm của Quân Phượng Linh so với thời điểm ông vừa nghe được tin này cũng không khác nhau là mấy.
Tâm tình của ông ngay lập tức được dễ chịu hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người cùng chịu kinh hách chung với nhau, so với việc ông bị dọa sợ một mình thì tốt hơn nhiều!
Diệp Thiên hơi hơi cong môi, thần sắc trên mặt có một chút đắc ý.
"Phong nhi!" Quân Phượng Linh hồi phục tinh thần lại từ trong chấn động, nhẹ nhàng cầm lấy tay Vân Lạc Phong, trên khuôn mặt anh khí tràn đầy kiêu ngạo: "Mẹ thật tự hào về con!"
Bà tin tưởng, việc này một khi truyền ra ngoài rồi, nhất định sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn trên đại lục này.
"Diệp gia chủ, gần đây trong Diệp gia của ông, bộ có hỉ sự à?" Cát Dương dõi mắt nhìn ra phía bên ngoài đại sảnh giăng đèn kết hoa khắp nơi, tò mò mà hỏi.
Diệp Thiên khẽ gật đầu, mỉm cười trả lời: "Qua mấy ngày nữa chính là ngày thành thân của nhị thúc Phong nhi, nếu hai vị đại sư không có việc gì, vậy xin mời ở lại Diệp gia thêm ít lâu, cùng uống ly R*ợ*u mừng!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc