Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 199

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Lời nói của Khâu Hoa Phi làm cho những người bên cạnh hắn ta đều ngẩn ra, sau đó thì trên mặt bọn họ liền xuất hiện một mạt xấu hổ.
Hôm nay Khâu Hoa Phi không có đến xem tỷ thí y thuật, mà là đi thanh lâu phong lưu vui vẻ một hồi. Lúc vừa trở về thì lại nghe thấy Vân Lạc Phong đả thương Liễu Thần Dật, tức khắc liền cảm thấy lửa giận ngút trời mà đuổi đến tận cửa.
Vì vậy mà những chuyện xảy ra trong trận tỷ thí y thuật ngày hôm nay, Khâu Hoa Phi không hề biết một chút gì cả...
"Điện hạ, Thiên Vân Quốc.... " một tên thị vệ sợ Khâu Hoa Phi lại tiếp tục làm mất mặt, vừa định nói cho hắn biết tình hình ngày hôm nay,nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị tiếng nói mất kiên nhẫn của đối phương cắt ngang.
"Thiên Vân Quốc làm sao? Dám đắc tội với Lam Tường Quốc ta, thì chỉ có một con đường ૮ɦếƭ! Ta đoán, chắc là trong lúc tỷ thí, Liễu Thần Dật đã đánh bại Vân Lạc Phong, khiến cho ả ta thẹn quá hóa giận mà muốn ra tay ***! Nếu ngươi không chấp nhận được việc thất bại, thì đừng có tới tham gia đại hội tranh tài chư quốc làm gì cho mất mặt."
Những tên thị vệ ban đầu còn hùng hùng hổ hổ, vừa nghe xong lời này của Khâu Hoa Phi thì liền thấy xấu hổ tới mức hận không thể tìm một cái khe nứt mà chui vào.
Duy chỉ có những kẻ đi theo Khâu Hoa Phi đến thanh lâu vui vẻ là không hề biết gì giống như hắn ta, mới có thể tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ***, bày ra bộ dáng kiêu ngạo mà đứng kế Khâu Hoa Phi.
Diệp Hi Mạch đầu tiên là trợn tròn hai mắt, sau đó thì liên tục chớp mắt, lại chớp mắt, vẻ mặt đầy mê mang.
Khâu Hoa Phi này... Có phải là tên ngốc hay không?
Lại có thể mở miệng nói Liễu Thần Dật đánh bại đệ muội nhà mình, làm cho đệ muội thẹn quá hóa giận mà động thủ muốn ***?
"Liễu Thần Dật bảo ngươi đến báo thù, chẳng lẽ không có nói cho ngươi biết kết quả tỷ thí ngày hôm nay à?
Diệp Hi Mạch không nhìn được, đem thắc mắc trong lòng hỏi ra.
"Kết quả như thế nào?" Khâu Hoa Phi hừ lạnh một tiếng: "Kết quả tỷ thí hôm nay không cần hắn nói thì ta cũng biết! Vân Lạc Phong, nếu ngươi không chấp nhận được thất bại, thì mau mau trở về tìm mẹ ngươi mà Pu' sữa đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt, ha ha ha...."
Khâu Hoa Phi cười lớn mấy tiếng.
Tuy nhiên, trong đội ngũ Lam Tường Quốc, cũng chỉ có vài người là mở miệng cười phụ họa cùng Khâu Hoa Phi mà thôi.
Những người khác đều xấu hổ tới mức muốn đâm đầu vào tường ૮ɦếƭ quách đi cho xong, làm sao còn cười nổi nữa?
Mất mặt xấu hổ?
Kẻ mất mặt xấu hổ chính là hoàng tử ngài đó!
Đáng tiếc, Khâu Hoa Phi là chủ thượng của bọn họ, cho nên bọn họ không dám đem suy nghĩ thật trong mình biểu hiện ra bên ngoài.
Từ từ, trong sân của Vân Lạc Phong đã có không ít quần chúng đến xem náo nhiệt, trong đó có rất nhiều người đã đến xem trận tỷ thí y thuật ngày hôm nay, vì vậy mà sau khi nghe thấy lời nói này của Khâu Hoa Phi, liền không nhịn được mà phụt một tiếng, bật cười.
"Cười cái gì mà cười?" Khâu Hoa Phi nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn về phía người vừa bật cười, hung tợn nói: "Chẳng lẽ bổn hoàng tử nói không đúng? Vân Lạc Phong này chính là một người ngay cả thất bại cũng không dám thừa nhận! Thiên Vân Quốc cũng chỉ là một nước ngàn năm lót đế!"
Bỗng nhiên, một cơn gió sắc bén bất ngờ đánh tới, chờ đến khi Khâu Hoa Phi hồi phục lại tinh thần, thì đã thấy một bàn chân xuất hiện ngay trước mặt mình.
Đôi đồng tử của hắn bỗng trừng lớn, vừa định quát mắng một tiếng, thì bàn chân kia đã đạp hắn văng mạnh ra ngoài.
Một tiếng phịch vang lên, thân mình của Khâu Hoa Phi chật vật rơi xuống đất, vừa vặn ngã ngay trước hai mũi chân.
"Chặc chặc, người trẻ tuổi bây giờ quả thật là quá *** mà!"
Vốn dĩ Khâu Hoa Phi đang nghẹn một bụng lửa giận, vừa nghe thấy lời của giọng nói già nua này thì liền giận đến tím mặt, lập tức chửi ầm lên: "Lão già ૮ɦếƭ tiệt nhà ngươi từ đâu chui ra hả? Lập tức cút ngay cho bổn hoàng tử, bằng không, cẩn thận bổn hoàng tử...."
Khâu Hoa Phi nhanh chóng bò dậy, xoay người lại, muốn đối mặt với lão nhân gia kia mà tiếp tục mắng chửi cho hả giận, ai ngờ, đập vào mắt hắn ta là một trương diện mạo quen thuộc, làm cho hai mắt hắn trừng to hết cỡ, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
"Bằng không, cẩn thận ngươi thế nào?" Cát Dương hơi hơi mỉm cười, cất giọng hiền lành hỏi.
Lão nhân gia tuy cười rất hiền lành, nhưng lại khiến cho tim của Khâu Hoa Phi run rẩy không thôi, làm hắn ta sợ đến mức suýt nữa thì khóc thét lên rồi.
"Cát... Cát Dương đại sư, sao ngài lại ở chỗ này?"
Cát Dương nhàn nhạt cười, nói: "Ta là trọng tài của hạng mục tỷ thí y thuật năm nay, hiện tại tỷ thí y thuật đã kết thúc, ta đến đương nhiên là để phát phần thưởng!"
"A, thì ra là thế!"
Khâu Hoa Phi vỗ vỗ trái tim vừa bị dọa cho kinh hoàng không thôi, bắt đầu mỉm cười lôi kéo quan hệ.
"Cát Dương đại sư, lần tỷ thí này, quán quân là ai thế? Là vị thiên tài nào của tam đại đế quốc vậy?"
Cát Dương cho Khâu Hoa Phi một cái nhìn đầy cổ quái: "Ta đã nói là ta đến đây để phát thưởng, ngươi lại còn hỏi ta quán quân là ai?"
Khâu Hoa Phi bất giác sửng sốt, xong lại mờ mịt như hòa thượng trọc đầu sờ không thấy tóc, khó hiểu hỏi: "Cát Dương đại nhân, có phải ngài đã đi nhằm chỗ rồi hay không? Chỗ này là sân viện của Thiên Vân Quốc, người của hai đại đế quốc kia không ở nơi này!"
"Lão hủ không có đi nhầm chỗ!" sắc mặt của Cát Dương trầm xuống, trên mặt đã dần dần lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Quán quân cuộc tỷ thí lần này là Vân Lạc Phong của Thiên Vân Quốc!"
Ầm!!
Như sét đánh giữa trời quang, còn là nhắm ngay đỉnh đầu Khâu Hoa Phi mà đánh, làm cho khuôn mặt đang tươi cười của hắn ta hóa đá ngay lập tức.
Quán quân của tỷ thí lần này?
Vân Lạc Phong?
Không thể nào! Thiên Vân Quốc luôn luôn xếp hạng chót nhất, làm sao có thể giành được quán quân trong hạng mục tỷ thí y thuật được chứ?
"Cát Dương đại sư, ngài... Ngài có phải đã có gì nhầm lẫn hay không? Thiên Vân Quốc không thể nào giành quán quân được! Chỉ có thiên tài trong tam đại đế quốc mới có bản lĩnh bậc này!" Khâu Hoa Phi gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau lưng cũng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, còn không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Hắn thật sự không cách nào đem người chiếm được vị trí quán quân liên hệ lại với Vân Lạc Phong được.
Cát Dương lạnh lùng quét mắt nhìn Khâu Hoa Phi: "Chuyện này có nhầm lẫn hay không sợ là Liễu Thần Dật của Lam Tường Quốc các ngươi biết rõ hơn ai hết! Hắn cùng Vân cô nương đánh cá, thua rồi nên tự chặt một tay! Trước khi ngươi tiếp tục chất vấn lão hủ thì nên trở về hỏi hắn cho rõ ràng đi!"
Thân mình Khâu Hoa Phi chợt lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã trên mặt đất.
Liễu Thần Dật bị thương, không phải tại vì Vân Lạc Phong thua rồi thẹn quá hóa giận mà đánh hắn à? Là do hắn thua trong trận cá cược với Vân Lạc Phong nên tự mình chuốc lấy sao?
Tức thì, Khâu Hoa Phi liền nổi cơn điên lên mà quay sang đám thị vệ Lam Tường Quốc của mình, tức giận quát: "Đám người các ngươi có biết chuyện này hay không? Tại sao không có một kẻ nào nói cho bổn hoàng tử biết hả?"
Nhớ lại những việc mình vừa làm nãy giờ, Khâu Hoa Phi thật sự hận đến mức không thể tìm một cái lỗ dưới đất mà chui xuống cho rồi, như vậy còn tốt hơn là mất hết mặt mũi ở chỗ này.
Mấy tên thị vệ kia quả thật có khổ mà không thể nói nên lời, vừa rồi bọn họ đã muốn nhắc nhở điện hạ nhà mình, nhưng lại bị điện hạ cắt ngang, sau đó lại sợ chọc giận đến điện hạ cho nên mới không dám nói thêm lời nào nữa.
Ai ngờ bây giờ vẫn bị điện hạ đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ.
"Trở về ta mới tính sổ với các ngươi!" Khâu Hoa Phi hung hăng cảnh cáo đám thị vệ, sau đó lại nhìn về phía Vân Lạc Phong, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng ngươi đoạt được quán quân trong tỷ thí y thuật thì Thiên Vân Quốc các ngươi liền có thể trở mình! Nếu hai hạng mục tiếp theo mà Thiên Vân Quốc các ngươi thua thì các ngươi vẫn sẽ lót đế như cũ mà thôi! Chúng ta đi!"
Khâu Hoa Phi dùng sức phất mạnh vạt áo, dẫn theo một đám thị vệ nhanh chóng rời đi tựa như là chó nhà có tang vậy.
Chẳng còn chút gì của vẻ kiêu căng ngạo mạn, hay là xung phong liều ૮ɦếƭ như lúc vừa đến.
____
Sau khi Khâu Hoa Phi trở về tiểu viện dành cho Lam Tường Quốc, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi tìm Liễu Thần Dật tính sổ. Nếu không phải tại Liễu Thần Dật, hắn làm sao lại bị mất hết thể diện trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ?
Đáng thương cho Liễu Thần Dật, vốn dĩ đã bị mất đi một cánh tay rồi, vậy mà bây giờ còn phải hứng chịu lửa giận cùng sự phát tiết của Khâu Hoa Phi.
Mà cũng tại thời khắc này, Liễu Thần Dật mới chân chính biết được cái gì là hối hận.
Nhưng nhiều hơn, chính là cảm giác tuyệt vọng.
____
Ngược lại với Liễu Thần Dật, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Vân Lạc Phong chậm rãi đi về phòng, khi đóng cửa phòng lại thì cô cũng treo lên cái bản không tiếp người đến bái phỏng, lý do là phải nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho trận tỷ thí ngày mai...
Bóng đêm như nước.
Một đạo thân ảnh thon gầy đứng sát mép giường, đôi mắt thanh lãnh chăm chú ngắm nhìn thiếu nữ đang ngủ say trên giường, trên mặt hắn ẩn hiện một chút ánh sáng lưu luyến không tả.
Hắn chậm rãi vươn tay tới, muốn khẽ vuốt ve lấy khuôn mặt của thiếu nữ đang ngủ, nhưng khi Ng'n t hắn ta chỉ còn cách khuôn mặt của Vân Lạc Phong một li, thì thiếu nữ vốn đang ngủ say đột nhiên mở bừng hai mắt, trong đôi mắt đen nhánh của cô chợt lóe lên một tia hàn quang sắc bén rồi biến mất.
Thân ảnh đứng bên mép giường hơi sửng sốt, không kịp rời đi, thì đã cảm nhận được lưỡi kiếm sắc bén lạnh băng đặt ngay trên cổ mình.
"Ta vốn tưởng rằng ngươi là người của Lăng Quý Phi phái tới, cho nên mới giả vờ ngủ để xem thử xem ngươi muốn làm cái gì, lại không ngờ rằng, ngươi dám cả gan đánh chủ ý lên người ta!"
Một tia sáng lạnh xẹt qua đôi mắt đen nhanh của Vân Lạc Phong, cô lạnh lùng nhìn thân ảnh đang đứng trước mặt mình.
Bóng đem vô tận, trong phòng cũng không có một chút ánh sáng nào.
Cho nên, Vân Lạc Phong cũng chỉ mơ mơ hồ hồ mà nhìn bóng người trước mặt...
Nhưng dù là như vậy thì Vân Lạc Phong vẫn nhận ra được cảm xúc phức tạp trong đôi mắt thanh lãnh của hắn ta.
Không biết tại sao, Vân Lạc Phong lại có cảm giác ánh mắt này có chút quen thuộc, dường như là đã gặp được ở đâu rồi vậy....
"Ta.... Đi nhằm phòng!"
Rất lâu sau, nam nhân kia cố tình đè thấp giọng nói của, dùng âm thanh khàn khàn mà nói.
Đi nhằm phòng?
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt lại, cười khẩy một tiếng.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời này của ngươi hay sao? Hỏa Hỏa, đốt lửa!"
"Dạ, chủ nhân!"
Dứt lời, một đạo thân ảnh đỏ rực như ngọn lửa đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không, thân ảnh kia cất tiếng cười duyên, trên đầu cột hai cái Pu'i tóc như hai cái sừng dê, khuôn mặt sáng ngời đáng yêu không sao tả xiết.
Hỏa Hỏa xòe hai tay, hơi nâng lên, nháy mắt, từ lòng bàn tay Hỏa Hỏa bừng lên hai ngọn lửa, chiếu sáng cả căn phòng.
Người đứng trước mặt Vân Lạc Phong bỗng có chút hoảng loạn, vội vàng xoay người muốn chạy đi, nhưng hắn chỉ mới bước được hai bước đã bị thân ảnh đỏ rực cùng tiếng cười duyên chặn đường.
Hỏa Hỏa khẽ hất cằm, khí thế bức người: "Chủ nhân ta còn chưa cho ngươi đi, ai cho phép ngươi tự ý rời đi!"
Sóng lưng nam nhân kia cứng đờ, hắn ta đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, dưới ánh sáng của ngọn lửa, bóng lưng kia bỗng có chút tĩnh mịch cô đơn khó tả.
Vân Lạc Phong chậm rãi tiến lên, vòng đến trước mặt nam nhân kia, nhưng người này dường như quyết tránh né ánh mắt của Vân Lạc Phong nên vội vàng cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của thiếu nữ.
"Ngẩn đầu lên!" giọng điệu của Vân Lạc Phong bình thản mà lười biếng, lại hàm chứa một tia ra lệnh.
Thân mình nam nhân kia càng thêm cứng đờ, nhưng đến cuối cùng, hắn ta vẫn nghe theo lời nói của Vân Lạc Phong mà từ từ ngẩng mặt lên, tức thì, một trương diện mạo tuấn mỹ mà thanh lãnh đập vào mắt Vân Lạc Phong.
"Tiêu Ngọc Thanh?"
Sau khi nhìn thấy diện mạo quen thuộc kia, Vân Lạc Phong liền vô thức thốt ra ba chữ này, trong mắt cũng dâng lên một tia cẩn trọng.
"Tại sao ngươi lại ở nơi này?"
Trong mắt Tiêu Ngọc Thanh hàm chứa những cảm xúc phức tạp: "Ngày đó, ta bị mẫu thân truyền tống vào trong Vô Hồi Chi Sâm, sau đó thì thông qua Vô Hồi Chi Sâm mà đến nơi này, hơn nữa còn may mắn được hoàng đế của Phong Dĩ Quốc ưu ái, để ta đại diện cho Phong Dĩ Quốc đến đây thi đấu."
Tiêu Ngọc Thanh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ là ta không ngờ, ở nơi này lại có thể gặp được cô..... Vân Lạc Phong, đã lâu không gặp!"
Đã lâu không gặp....
Giữa hai người bọn họ, quả thật là đã lâu không gặp, trong suốt mấy ngày này, chưa có một khắc nào mà hắn có thể quên được cô.
Tuy nhiên, với Vân Lạc Phong mà nói, hắn lại là một người có cũng được, mà không có cũng không sao.
Nếu đổi lại, người vừa rồi đứng ở mép giường là Vân Tiêu, hắn tin rằng dù ánh sáng có tối hơn đi chăng nữa, thì Vân Lạc Phong chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ nhận ra.
Nghĩ đến điều này, Tiêu Ngọc Thanh bỗng thấy đáy lòng chua xót, có lẽ đến tận cuối cuộc đời, người thiếu nữ này cũng sẽ không liếc nhìn đến hắn một cái.
"Ngươi không tìm ta báo thù?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: "Nói đến cùng, ta là người giết cha mẹ của ngươi!"
Tiêu Ngọc Thanh lắc lắc đầu: "Đây không phải là lỗi của cô! Ta.... Cũng chưa bao giờ trách cô!"
Có lẽ Lâm Duyệt, mẫu thân của Tiêu Ngọc Thanh cũng không bao giờ ngờ tới, ngày đó bà ta hao tổn hết tâm trí muốn đưa Tiêu Ngọc Thanh rời đi, chính là muốn sau này Tiêu Ngọc Thanh có thể báo thù cho mình, nào ngờ Tiêu Ngọc Thanh lại rơi vào lưới tình sâu đến như vậy, ngay cả việc báo thù cũng không màn tới.
"Ta còn có việc, phải đi trước đây!" Tiêu Ngọc Thanh chậm rãi xoay người, nhưng lại vội vàng rời đi, hắn sợ nếu như mình còn tiếp tục lưu lại, thì nỗi tương tư giấu kín nhiều năm sẽ không khống chế được mà để lộ ra ngoài.
Hắn càng sợ, sợ sự chán ghét sẽ xuất hiện trong mắt Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân.." Hỏa Hỏa chớp chớp mắt, nhìn theo phương hướng Tiêu Ngọc Thanh rời đi: "Gia hỏa này có phải là thích tỷ hay không?"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ta và hắn không có thâm giao, hơn nữa, cho dù hắn không tìm ta báo thù thì cũng sẽ không nảy sinh ra bất cứ tình cảm gì với ta!"
Bởi vì, Vân Lạc Phong cô là kẻ thù giết mẹ của hắn....
Hỏa Hỏa bĩu môi, xem ra trong lòng chủ nhân nhà mình chỉ có mỗi mình Vân Tiêu mà thôi, tên Tiêu Ngọc Thanh này cũng đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, sao chủ nhân vẫn còn không cảm nhận được kia chứ?
"Chủ nhân, muội thấy Tiêu Ngọc Thanh này lớn lên cũng không tồi, đáng tiếc, hắn ta không bằng được một nửa của Vân Tiêu, tỷ đã có Vân Tiêu rồi, làm sao mà còn để những nam nhân khác vào trong lòng được nữa."
Vân Lạc Phong khẽ cười một tiếng: "Như thế nào? Muội có hứng thú với Tiêu Ngọc Thanh?"
Khuôn mặt nhỏ của Hỏa Hỏa tối sầm xuống: "Tính cách của tên gia hỏa này không phải là khẩu vị của muội. Muội mới không thèm có hứng thú với hắn ta!"
"Vậy muội có người mà mình có hứng thú rồi à?" Vân Lạc Phong như cười như không mà liếc nhìn Hỏa Hỏa.
Hỏa Hỏa ngẩn ra, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh hào hoa phong nhã.
Có lẽ là sợ Vân Lạc Phong nhìn thấu tâm tư của mình, cho nên Hỏa Hỏa vội vàng quay đầu đi, khuôn mặt hơi đỏ lên: "Muội làm gì có!"
Bởi vì người mà cô bé có hứng thú, đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi....
Ánh mắt của Hỏa Hỏa bỗng trở nên ảm đạm, thần sắc trên mặt hiện lên một tia chua xót.
Người kia.... Đoán chừng là đã chuyển thế rất nhiều lần rồi, hơn nữa, cũng đã sớm loại bỏ mình ra khỏi trí nhớ.
Vân Lạc Phong cũng không hỏi nhiều thêm, cô lười biếng duỗi lưng một cái, rồi đi thẳng về phía giường mình.
"Thời gian cũng không còn sớm, ta nghỉ ngơi đây, ngày mai còn phải tiếp tục tỷ thí...."
______
Sáng sớm hôm sau.
Trong hội trường hiện đã dựng lên một cái lôi đài, biển người tấp nập, liếc mắt một cái liền thấy được một rừng đầu người rậm rạp.
Vốn dĩ đám người đang ầm ĩ không thôi, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy người của Thiên Vân Quốc tới, thì lại càng trở nên náo nhiệt, cảm xúc dâng trào.
"Là Vân Lạc Phong! Ta nghe nói, Vân Lạc Phong ở hạng mục tỷ thí y thuật đã giành được quán quân!"
"Há ha... Như vậy thì đã sao? Cho dù y thuật của cô ấy thật sự rất cao siêu, nhưng đâu có nghĩa là tu vi của cô ấy cũng cường đại!"
"Vậy là ngươi không biết rồi! Khoảng thời gian trước, sứ giả của Lam Tường Quốc có đến Thiên Vân Quốc khiêu chiến, chính là đã bị Vân Lạc Phong một chân đạp văng ra ngoài. Hôm qua, hoàng tử Khâu Hoa Phi của Lam Tường Quốc đến tìm Vân Lạc Phong tính sổ, cũng bị một chân của Vân Lạc Phong đá bay đi! Theo ta thấy thì thực lực của Vân Lạc Phong cũng mạnh không thua gì y thuật của cô ấy đâu!"
"Vân Lạc Phong cường đại thì như thế nào? Trong tay của Vân Lạc Phong cũng chỉ có vài người là đột phá đến Thiên Linh Giả mà thôi, trận tỷ thí này không phải là đơn đả độc đấu, mà là xem xét tổng thể đoàn đội, nếu trong một đội có người kéo chân sau, vậy cả đội chắc chắn sẽ thua một cách không thể nghi ngờ!"
Mọi người tiếp tục sôi nổi tranh luận không ngừng, một số ít người cho rằng Vân Lạc Phong sẽ lại tạo nên kỳ tích, nhưng đại đa số người thì vẫn không hề xem trọng Thiên Vân Quốc.
Thực lực của Vân Lạc Phong cho dù có cường đại, nhưng người kéo chân sau trong đội lại quá nhiều. Có thể năm nay Thiên Vân Quốc sẽ không bị lót đế nữa, nhưng cũng không thể nào cầm cờ đi trước được....
Dường như không hề nghe thấy những âm thanh to nhỏ nghị luận kia, thần sắc trên mặt của các thành viên trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn vẫn vô cảm như cũ mà đi theo phía sau Vân Lạc Phong.
Kéo chân sau?
Tất cả bọn họ trước khi đến Vô Hồi Đại Lục đều đã phát nguyện lời thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ kéo chân sau của chủ tử!
"Bệ hạ giá lâm, Quý Phi nương nương giá lâm!"
Theo sau giọng nói bén nhọn the thé của thái giám vang lên, Long Nguyên và Lăng Quý Phi chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
Long Nguyên vẫn một thân long bào như cũ, uy phong lẫm lẫm.
Lăng Quý Phi mặt đầy ý cười, một đôi mắt ẩn chứa sóng nước lóng lánh, đẹp không sao tả xiết.
"Chư vị, hôm nay là trận tranh tài của hạng mục chiến đấu do Thiên Hồi Đế Quốc của trẫm tổ chức, tỷ thí võ giả!" Long Nguyên phất tay áo ngồi xuống, ánh mắt sắc bén đảo khắp bốn phía chung quanh: "Về phần quy tắc của tỷ thí võ giả, sẽ do Lý tướng quân đến giải thích với mọi người!"
Tiếng nói vừa dứt, một người nam nhân trung niên với thân hình to lớn liền nhanh chân bước tới trước, ánh mắt hắn ta mang theo vẻ túc sát, giọng nói đầy lạnh lùng lệ khí.
"Tỷ thí võ giả chia làm ba vòng, vòng loại, bán kết và trận chung kết!"
Lý tướng quân cất giọng nói vang vang: "Nội dung của vòng loại rất đơn giản, lát nữa, ta sẽ truyền tống tất cả mọi người vào ảo cảnh, trong ảo cảnh kia có vô số linh thú, nhiệm vụ của mọi người chính là phải giết những linh thú ấy!"
"Linh thú có thực lực thấp hơn Địa Linh Thú là một điểm, Địa Linh Thú là hai điểm, Thiên Linh Thú là ba điểm,.... Cứ thế mà tính lên. Đội nào có thể kiếm đủ năm trăm điểm thì thành công tiến vào bán kết, không đủ năm trăm điểm, hiển nhiên sẽ bị đào thải!"
"Ngoài ra, trong ảo cảnh, nếu như có người nào tử vong, thì người đó sẽ bị truyền tống ra bên ngoài, cho nên mọi người không phải lo lắng về an toàn sinh mạng của mình!"
Ngụ ý, trong ảo cảnh nếu như có người ૮ɦếƭ đi, thì không phải là ૮ɦếƭ thật sự, mà chỉ là đại biểu cho việc nhiệm vụ thất bại, còn người được xem là đã ૮ɦếƭ sẽ bị truyền tống ra bên ngoài.
"Tuy nhiên..." Lý tướng quân dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Trong một đội ngũ nếu như có một người tử vong, thì có nghĩa là cả đội đó đều thất bại, hy vọng người nào đó sẽ không trở thành kẻ kéo chân sau của toàn đội!"
Ngay khi lời này vừa rơi xuống, tất cả mọi người trong hội trường đều nhất trí hướng mắt về phía các thành viên trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn.
Trong mắt những người ở đây, người của Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn chính là một sự tồn tại để kéo chân sau.
Ánh mắt sắc bén của Lý tướng quân quét về phía những người bên dưới, trầm giọng nói: "Thời gian thi đấu vòng loại là bảy ngày, bảy ngày sau các người đều sẽ bị cưỡng chế rời khỏi ảo cảnh, bổn tướng quân ở chỗ này xin chúc mọi người may mắn!"
Sau khi nói xong lời này, Lý tướng quân quay người lại, hướng về phía Long Nguyên mà khom người: "Bệ hạ, thần đã giải thích xong quy tắc, bây giờ thần sẽ mở ra ảo cảnh!"
"Bắt đầu đi!"
Long Nguyên phất tay một cái, lạnh giọng nói.
Ánh mắt uy nghiêm của Long Nguyên trong lúc lơ đãng liếc về phía đám người Vân Lạc Phong, lúc hắn ta hơi híp mắt lại thì có một đạo hàn quang bỗng xẹt qua trong đó.
Vân Lạc Phong đã đạt được quán quân trong hạng mục tỷ thí y thuật. Hiện tại, bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cho ả tiếp tục thắng được!
_____
Trận pháp mở ra, tất cả đoàn đội dự thi của chư quốc đều được đưa vào ảo cảnh.
Cùng lúc đó, trên không trung bên ngoài trận pháp, đột nhiên xuất hiện rất nhiều con số, mà bên trên của những con số ấy là tên của từng quốc gia đến tham gia đại hội tranh tài.
"Chủ nhân!"
Trong linh hồn, Tiểu Mạch tựa như cảm giác được tâm thần không yên của Vân Lạc Phong, không nhịn được mà cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Vân Lạc Phong thu hồi suy nghĩ của mình lại, nhàn nhạt mở miệng đáp: "Trận pháp mà Thiên Hồi Đế Quốc có được quá nhiều, hơn nữa, ta còn cảm giác được, tất cả những trận pháp này đều có hiệu quả tương tự như là trận pháp do Tuyệt Thiên thiết kế... "
"Cho nên, ý của chủ nhân là, Tuyệt Thiên và Thiên Hồi Đế Quốc này có quan hệ gì với nhau sao?" Tiểu Mạch nhíu mày, hỏi lại.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Không nhất thiết là liên quan đến Tuyệt Thiên, ngươi đừng quên, Tuyệt Thiên còn có một tên đệ tử phản nghịch."
Ngày đó, thời điểm mà tên phản đồ kia uy hiếp sinh mạng của bọn họ, là nhờ vào một tia tàn niệm cuối cùng mà Tuyệt Thiên lưu lại cứu mạng của bọn họ.
Ánh mắt của Vân Lạc Phong chợt lóe, bất luận Thiên Hồi Đế Quốc này có quan hệ gì với Tuyệt Thiên, thì cũng đã định sẵn, giữa cô và bọn họ là kẻ địch của nhau rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc