Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 195

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Trên trang giấy trắng, từng hàng chữ ngay ngắn phủ đầy, không hề có dấu vết xóa và sửa như bọn họ tưởng tượng.
Tuy nhiên, biểu tình của các vị ngự y một người lại khiếp sợ hơn so với một người. Ánh mắt của bọn họ chẳng khác gì là nhìn thấy quỷ cả.
"Chuyện.... Chuyện này không thể nào có khả năng được!" một vị ngự y vươn bàn tay run run của mình ra, cẩn thận đón lấy bài thi của Vân Lạc Phong, trong miệng lại không ngừng nỉ non: "Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."
Đám người bên khán đài vốn đang ầm ĩ, sau khi nhìn thấy những hành động khác thường này của các ngự y thì đều trở nên vô cùng yên lặng.
Tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra, mà lại làm cho các vị ngự y có phản ứng như thế kia?
Cát Dương hít một hơi thật sâu, thần sắc phức tạp mà nhìn Vân Lạc Phong, bình tĩnh nói: "Vân cô nương, đáp án trên bài thi này, thật sự là do cô viết?"
Đến tận lúc này, ngay cả Liễu Thần Dật cũng phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp, hắn hơi hơi nhíu mày, đôi mắt ôn nhuận bỗng xẹt qua một tia khó hiểu.
"Không phải ta viết, chẳng lẽ ông viết?" khóe môi Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cong lên một độ cong tà khí, hỏi ngược lại.
Nhóm quần chúng đều có chút ngạc nhiên, Vân Lạc Phong là ở dưới mí mắt bọn họ mà viết xuống bài thi kia, không thể nào là giả được, thế nhưng, vì sao ngự y Cát Dương lại hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy?
Cát Dương tựa hồ cũng biết câu hỏi vừa rồi của mình quá mức ngu ngốc, trên mặt ông liền xuất hiện một tia xấu hổ: "Xin lỗi, Vân cô nương, thật sự là đáp án của cô nương quá kinh hãi thế tục, thế cho nên lão hủ mới phải dò hỏi cô một tiếng."
Kinh hãi thế tục?
Ngay tức khắc, bao gồm luôn cả hoàng đế, quý phi, ánh mắt của tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Cát Dương.
"Cát Dương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" hoàng đế trầm mặt xuống, lạnh giọng hỏi.
Cát Dương vừa mới định trả lời, lại bị một lão giả đang kích động không thôi ở bên cạnh đoạt trước tiên cơ. Tâm trạng của vị lão giả này hiện tại vô cùng xúc động, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong cứ như là nhìn thấy cả một núi vàng vậy.
"Bệ hạ, chuyện này cứ để cho thần trả lời đi, ta tuyên bố, trận tỷ thí này, Vân Lạc Phong là người chiến thắng!"
Ồn ào.....
Những người dưới khán đài tức khắc liền nổi lên tranh cãi, những kẻ lúc đầu không ngừng trào phúng châm chọc Vân Lạc Phong đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Liễu Thần Dật nhanh chân tiến về phía trước, một trương gương mặt tuấn mỹ bây giờ giận đến xanh mét cả mặt mày: "Ngài nói Vân Lạc Phong là người chiến thắng? Ta không phục! Cho dù Vân Lạc Phong có trả lời tốt cách mấy đi nữa thì ta cũng cùng lúc hoàn thành bài thi cùng cô ta, nhiều nhất cũng là hòa nhau, tại sao lại phán Vân Lạc Phong chiến thắng?"
Xác thật hai người là nộp bài thi cùng một lúc, nếu đáp án viết ra đều như nhau, thì cùng lắm là hòa nhau mà thôi.
Vậy thì tại sao Vân Lạc Phong lại được phán là người chiến thắng?
"Liễu công tử, không phải là ta thiên vị cho ai, câu trả lời của Vân cô nương quả thật là tinh vi hơn ngươi." cảm xúc của vị lão giả kia bắt đầu dâng trào: "Ngươi nhiều nhất chỉ viết ra được ba phương thuốc. Còn Vân cô nương.... Ngươi đoán xem Vân cô nương viết được mấy phương thuốc? Ta đoán ngươi có đoán thế nào cũng không đoán trúng được! Từ những dược liệu này, Vân cô nương có thể viết ra được đến tận mười phương thuốc!"
Mười loại phương thuốc?
Tựa như sét đánh giữa trời quang, nhắm thẳng đỉnh đầu mà đánh xuống, thế cho nên sắc mặt mấy nữ tử trước đó hết lời bênh vực Liễu Thần Dật bây giờ đều trắng bệch giống như nhau. Thần sắc ngập tràn kinh ngạc.
"Mười phương thuốc a!" lão giả nhìn chân Liễu Thần Dật lảo đảo lui về sau mấy bước, tiếp tục kích động mà nói: "Dựa theo thời gian quy định vừa rồi, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể nghĩ ra được năm phương thuốc mà thôi! Nhưng Vân cô nương có thể phối ra được mười phương thuốc, chẳng lẽ còn chưa xứng đáng làm người chiến thắng hay sao?"
Cát Dương cũng tán thành mà gật đầu: "Ta nhiều lắm cũng chỉ trả lời được năm phương thuốc, mà cả năm phương thuốc ta nghĩ được, Vân cô nương đều viết hết ra trong bài thi của mình. Cho dù không xét đến năm phương thuốc còn lại, chỉ dựa vào năm phương thuốc này thì Vân cô nương cũng đã xứng đáng nhận được chiến thắng!"
Liễu Thần Dật bỗng tiến nhanh về phía trước, đoạt lấy bài thi của Vân Lạc Phong từ trong tay lão giả, đợi khi hắn thấy được từng hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp trên trang giấy trắng, thì khuôn mặt tuấn mỹ lập tức trắng bệch không còn một giọt máu.
"Mười phương thuốc.... Thật sự là mười loại phương thuốc!"
Trước khi tỷ thí, Liễu Thần Dật hắn đã biết trước được tất cả dược liệu mà mình phải nhận dạng, còn mất hết một ngày một đêm tra sách y thuật, đem tất cả dược hiệu và những phương thuốc có liên quan đến số dược liệu này ghi nhớ lại toàn bộ.
Nhưng dù là vậy, hắn cũng chỉ tìm ra được ba phương thuốc.
Còn Vân Lạc Phong thì ngay cả dược liệu làm đề thi là gì cũng không biết. Rốt cuộc là cô ta lấy bản lĩnh từ đâu ra mà nội trong thời gian ngắn như vậy lại có thể viết ra được đến tận mười phương thuốc?
"Thanh Mộc đại nhân!" ánh mắt Liễu Thần Dật hiện lên một đạo tia sáng âm hiểm, Ng'n t siết chặt lại tờ giấy trong tay khiến nó nhăn nhúm, ngẩng đầu lên nói: "Ngài dường như đã quên mất, trong tỷ thí, nếu như trả lời sai thì cũng bị phán thua cuộc!"
Vị lão giả được Liễu Thần Dật gọi là Thanh Mộc đại nhân kia, chính là người vừa rồi không sao kiềm chế được xúc động, hiện giờ nghe Liễu Thần Dật nói như vậy, bất giác liền giật mình sửng sốt, hơi chần chờ mà nói: "Xác thực là có quy định thế này?"
"Cho nên....." Liễu Thần Dật cong môi cười: "Vân Lạc Phong thua rồi!"
Theo tiếng nói ôn nhuận của Liễu Thần Dật vừa dứt, nhóm hoa si ngốc nghếch luôn ủng hộ cho hắn ta lại bắt đầu mở miệng kêu gào.
"Ta đã nói mà, Vân Lạc Phong không có khả năng chiến thắng Liễu công tử được!"
"Liễu công tử đã nói Vân Lạc Phong thua, vậy cô ta khẳng định là thua! Nhưng mà, vừa rồi lúc Liễu công tử nói một câu Vân Lạc Phong thua rồi kia, bộ dáng vừa tự tin lại vừa soái, làm cho ta thật muốn gả cho Liễu công tử.... "
Những đóa hoa si kia đôi mắt đều đã biến thành hình tim, si ngốc mà nhìn Liễu Thần Dật.
Trong mắt bọn họ, Liễu Thần Dật không thể nào phạm sai lầm được! Bất kể hắn nói cái gì thì vĩnh viễn đều đúng.
"Ngươi nói ta thua?" đôi con ngươi tà tứ của Vân Lạc Phong quét về phía Liễu Thần Dật.
So sánh với giọng nói ôn nhuận đầy tự tin của đối phương, tiếng nói của Vân Lạc Phong ngược lại thập phần lười biếng, thế nhưng lại dễ dàng đánh thẳng vào lòng người khác hơn.
"Đúng vậy, ngươi thua!" trên mặt Liễu Thần Dật tràn đầy tự tin: "Mọi người đều biết, Tuyết Tầm là sinh vật chỉ sinh trưởng ở những nơi băng thiên tuyết địa, thân thể của nó chỉ cần gặp lửa liền tan, cũng mất đi tất cả dược hiệu của nó, cho nên, để sử dụng được Tuyết Tầm thì phải nghiền nó thành phấn, nhưng ngươi nhìn xem ngươi đã viết trên đây cái gì? Tuyết Tầm, một con? Nếu trực tiếp đem Tuyết Tầm bỏ vào trong thuốc đang được nấu sôi, thân thể của nó sẽ hoàn toàn bị bóc hơi, ngay cả bột phấn cũng không còn!"
Vừa rồi định thêm ra quy tắc thi đấu, chỉ nói là phải dùng các dược liệu đang có mà phối thành ba phương thuốc, chứ không nói là phải sử dụng hết tất cả các dược liệu đang có để mà phối phương, vì vậy mà trong lúc viết phương thuốc, Liễu Thần Dật đã cố tình né tránh Tuyết Tầm này ra.
Suy cho cùng thì dược liệu có thể phối với Tuyết Tầm quá ít, chỉ cần hơi không cẩn thận, thì dù Tuyết Tầm có bị nghiền thành bột phấn đi nữa cũng sẽ mất đi giá trị.
Thế nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ tới Vân Lạc Phong lại phạm vào sai lầm cơ bản như vậy.
"Ngươi xác định toàn bộ Tuyết Tầm không thể làm thuốc?" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, như cười như không mà nói: "Nếu ta có thể đem Tuyết Tầm gặp nóng mà không tan, vậy thì tính thế nào đây?"
Liễu Thần Dật cười hai tiếng đầy châm chọc: "Vân cô nương, xem ra y thuật của ngươi cũng chẳng tới đâu, trước đó là do ta đã quá coi trọng ngươi mà thôi. Ngay cả loại sai lầm cơ bản như vậy mà ngươi cũng phạm phải thì có tư cách gì trở thành đối thủ của ta chứ?"
Tuyết Tầm gặp nóng không tan? Chuyện này sao có thể chứ? Nữ nhân này xem người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc mặc tình cho cô ta đùa giỡn sao?
Vân Lạc Phong cong môi cười mỉm: "Nếu ngươi cứ một mực khăng khăng không tin, vậy chúng ta có thể cá một trận với nhau!"
"Được!" Liễu Thần Dật đột nhiên gắp mạnh quạt lại, xoay người hướng về phía Long Nguyên: "Xin bệ hạ ân chuẩn!"
Long Nguyên gật gật đầu, trầm giọng nói: "Chuẩn tấu!"
______
Đài tỷ thí, trên một cái bàn cực dài, Tuyết Tầm đang nằm yên tĩnh trong một cái chén phủ đầy băng.
Con Tuyết Tầm này hiển nhiên là đã ૮ɦếƭ lâu rồi, thân mình nó nằm yên trên khối băng không hề nhúc nhích.
Tuy nhiên, đối với loại dược liệu trân quý như Tuyết Tầm, dù nó đã ૮ɦếƭ thì cũng cần phải dùng hàn băng để bảo quản xác của nó, nếu không nó sẽ bị phân hủy rất nhanh.
Sau khi Vân Lạc Phong nghe thấy lời nói kia của Long Nguyên thì liền đi đến ngay bên cạnh Tuyết Tầm.
Cô đảo mắt qua mọi thứ trên bàn một lượt, tiếp theo không hề có chút chần chừ nào mà đi đến bên cạnh một cây thảo dược trong số đó. Vân Lạc Phong hái một lá của cây thảo dược kia, dùng chiếc lá ấy cẩn thận bao bọc lại xác của Tuyết Tầm...
"Huyền Băng Diệp?"
Mọi người sửng sốt, không hiểu Vân Lạc Phong dùng Huyền Băng Diệp để làm gì.
Thanh Mộc, Cát Dương và các vị ngự y khác cũng ngẩn ngơ, không hiểu gì cả mà nhìn chăm chú từng hành động của Vân Lạc Phong.
Lúc này, lòng bàn tay Vân Lạc Phong bỗng cháy phựt lên một ngọn lửa, từ từ thiêu đốt Huyền Băng Diệp đang bao bọc lấy xác của Tuyết Tầm.
Nụ cười trên mặt Liễu Thần Dật lại càng tươi hơn.
Nữ nhân này đúng là ngu ngốc, lại trực tiếp dùng lửa để đốt Tuyết Tầm, cô ta cho rằng dùng một lá Huyền Băng Diệp là có thể ngăn cản được sức nóng của ngọn lửa hay sao? Đúng thật là quá ngây thơ mà....
Không bao lâu sao, Vân Lạc Phong thu lại ngọn lửa trong tay mình, trước ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, cô chậm rãi mở lá Huyền Băng Diệp ra.
Huyền Băng Diệp được mở, lộ ra xác của Tuyết Tầm, thân mình vốn dĩ trắng như tuyết của nó lúc này đã bị thiêu đốt thành màu đen, tản mát ra một mùi hương thơm ngát, làm cho Lâm Nhược Bạch không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng thật mạnh, Ng'n t còn đưa lên chùi chùi lấy mép miệng của mình. (*tiểu Bạch đáng yêu, Sa yêu em, moah moah)
"Lúc này mà có thể ăn được cái kia thì quá tốt rồi..... "
Đối với tiểu tham ăn như Lâm Nhược Bạch mà nói, trong đầu của cô chỉ chứa toàn là mỹ thực, hơn nữa, Lâm Nhược Bạch chẳng phải là người tinh thông y thuật, cho nên căn bản là cô không biết được hành vi này của sư phụ mình đại biểu cho cái gì.
So sánh với Lâm Nhược Bạch, những người khác lại đang nhận lấy sự kinh hách không nhỏ, trong mắt họ tràn đầy kinh ngạc không thôi!
Tuyết Tầm.... Không hề biến mất?
"Ta hiểu rồi!" Thanh Mộc đột nhiên đứng bật dậy, kích động mà nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, cô dùng Huyền Băng Diệp bao bọc lấy xác Tuyết Tầm, mục đích không phải là để giảm đi sức nóng của ngọn lửa, mà là để phong tỏa linh khí của Tuyết Tầm, một khi linh khí của nó bị phong tỏa, thì nó tất nhiên không thể biến mất được!"
Thanh Mộc càng nói càng kích động, hai mắt không ngừng tỏa sáng giống như là phát hiện ra được một đại lục mới vậy.
"Vân cô nương, cô có biết việc làm ngày hôm nay của cô sẽ mang đến sức ảnh hưởng lớn như thế nào cho đại lục hay không? Tuyết Tầm bị nghiền thành bột phấn, dù đã ngăn được linh khí tiêu tán của nó, nhưng đồng thời hiệu quả khi sử dụng nó cũng không còn hoàn thiện như lúc đầu. Nhưng mà hiện tại cô đã thay tất cả y sư giải quyết được cái thiên cổ nan để này! Nếu có thể dùng cả cơ thể nguyên vẹn của Tuyết Tầm làm thuốc, vậy sẽ mang lại được hiệu quả gấp mười lần!"
Mà lúc này đây, Liễu Thần Dật mang một sắc mặt vô cùng khó coi đều bị tất cả mọi người xem nhẹ, ánh mắt của bọn họ đều đang tập trung về phía của Vân Lạc Phong.
Ngay cả những kẻ trước đó không ngừng trào phúng Vân Lạc Phong, thì hiện tại cũng đã phải thay đổi cách nhìn của mình đối với vị bạch y nữ tử trên đài thi đấu kia.
Trước Vân Lạc Phong, chưa từng có một người nào nghĩ ra được phương pháp dùng Huyền Băng Diệp để phong tỏa linh khí của Tuyết Tầm.
Là cô, chính cô đã giải quyết được vấn đề làm cho tất cả y sư trên đại lục này đau đầu!
Cho dù trong cuộc tỷ thí tiếp theo cô có gặp phải bất lợi, nhưng chỉ bằng vào hành động lúc này của cô thì cũng đã đủ để ghi tên vào sử sách, được sự kính ngưỡng của mọi người....
Sắc mặt Liễu Thần Dật ngày một khó coi hơn, hắn nhân lúc ánh mắt của tất cả mọi người đều bị Vân Lạc Phong thu hút mà mang khuôn mặt xám xịt rời đi, chẳng còn chút mặt mũi nào để tiếp tục lưu lại nơi này nữa.
"Vân cô nương...." Cát Dương nhìn Vân Lạc Phong, khẽ cười mà nói: "Lúc nãy ta có để ý thấy cô nương dùng tay trái để viết chữ, lão hủ xin mạn phép hỏi, có phải tay phải của cô nương có vấn đề gì phải không? Nếu như cô nương có điều gì cần được giúp đỡ, thì xin cứ nói cùng chúng ta đừng ngại. Cô nương đã giúp y sư toàn thiên hạ giải quyết được một thiên cổ nan đề, chúng ta nhất định sẽ tận tình tương trợ!"
Vân Lạc Phong theo bản năng sờ sờ cánh tay phải không còn chút cảm giác nào của mình mà lắc lắc đầu: "Không cần!"
Vân Lạc Phong cô từng nói rồi, mất một cánh tay phải, cô không có gì hối hận!
Long Nguyên thấy chúng ngự y tỏ ra tôn sùng đối với Vân Lạc Phong như thế, đôi mày lạnh lùng như băng hơi hơi chau lại.
Xác thật học thức của Vân Lạc Phong này quả thật là uyên bác, ngay cả vấn đề khó khăn như vậy mà cũng giải quyết được.
Tuy nhiên, chỉ một việc này thì không thể đại biểu cho các trận tỷ thí tiếp theo cô ta cũng đều xuất chúng như vậy.
"Vân Lạc Phong, học thức của ngươi quả thật là khiến cho trẫm thấy khâm phục không thôi!" mắt lạnh của Long Nguyên khẽ nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói bằng thái độ nhàn nhạt: "Chẳng qua, ngươi dường như đã có chút lầm lẫn, trận tỷ thí này chỉ yêu cầu viết ra được ba loại phương thuốc là đủ rồi, cho nên dù ngươi có viết được nhiều hơn thì cũng không có tác dụng gì! Vì vậy, bây giờ trẫm tuyên bố, trận tỷ thí này hai bên hòa nhau, cả hai đều có thể bước vào trận tỷ thí tiếp theo!"
Giọng nói của Long Nguyên mang đầy vẻ uy nghiêm, không giận mà uy!
Đừng nói là nhóm quần chúng bên dưới, ngay cả các ngự y trong khảo hạch đoàn như Thanh Mộc cũng vì quyết định này của Long Nguyên mà ngây ngẩn cả người.
"Bệ hạ!" Thanh Mộc khẽ cau mày: "Trong trận tỷ thí vừa rồi, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra được, người chiến thắng chính là Vân Lạc Phong, người thua là Liễu Thần Dật!"
Hơn nữa còn là thua một cách triệt để!
"Quy tắc của tỷ thí là do trẫm định đoạt!" thần sắc trên mặt Long Nguyên dần dần trở nên mất kiên nhẫn: "Trẫm tuyên bố hai bên hòa nhau, khanh có ý kiến gì hả?"
Thanh Mộc khẽ biến sắc, ông còn định nói gì đó, thì lại bị Cát Dương ở một bên kéo lại.
Hai lão giả quay sang hai mắt nhìn nhau, nghiễm nhiên là đã phát giác ra chỗ nào có vấn đề.
Liễu Thần Dật là người Lam Tường Quốc! Bệ hạ lại sủng ái Lăng Quý Phi như vậy, tất nhiên là sẽ giúp đỡ cho thí sinh của quốc gia sủng phi của mình. Làm sao có thể để cho Liễu Thần Dật bị loại ngay từ vòng đầu tiên cho được?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Mộc liền dâng lên sự phẫn nộ.
Cả đời này của ông, chưa từng tham gia triều chính, không màn danh lợi, một lòng một dạ chỉ muốn nghiên cứu y thuật.
Hiện giờ, trời xui khiến cho ông gặp được một thiên tài xuất sắc như Vân Lạc Phong, ông làm sao lại không cảm thấy thương tiếc cho được? Ai ngờ bệ hạ hoàn toàn bị Lăng Quý Phi này mê hoặc tâm trí, ngay cả loại chuyện như thế này mà cũng làm ra được!
Lăng Quý Phi này, quả thật là một yêu phi hại nước hại dân!
"Bỏ đi!" Cát Dương nhỏ giọng thì thầm bên tai Thanh Mộc: "Quyết định của bệ hạ, dù là ai cũng không thể thay đổi được, tuy nhiên, bây giờ phán hòa cũng chẳng có vấn đề gì, bởi vì ta không cảm thấy, tên tiểu tử Liễu Thần Dật kia có thể thắng được Vân Lạc Phong!"
Thanh Mộc hít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng mình, rồi áy náy mà nhìn Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, mọi người đều có thể nhìn ra được, trận tỷ thí vừa rồi của cô và Liễu Thần Dật, người chiến thắng là cô, nhưng.... Ta lại bị ép phải làm ra loại chuyện trái với lương tâm như thế này!"
So sánh với Vân Lạc Phong mà nói, tên tiểu tử Liễu Thần Dật kia có là cái thá gì chứ?
Ấy thế mà lúc này đây, ông lại không thể bảo vệ được một thiên tài hiếm có như vậy....
Khuôn mặt Long Nguyên ngay lập tức trầm xuống, bắn ánh mắt sắc bén về phía Thanh Mộc.
Thanh Mộc lại làm như không có nhìn thấy, chỉ lo mỉm cười áy náy mà nhìn Vân Lạc Phong với vẻ mặt tạ lỗi.
Danh lợi?
Quyền thế?
Với Thanh Mộc ông mà nói, chỉ là mây khói thoáng qua! Nếu như bệ hạ vì lời nói này của ông mà long nhan thịnh nộ, thì cùng lắm là ông rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc này thôi!
Dù sao, ngay từ đầu, nguyên nhân mà ông gia nhập Thiên Hồi Đế Quốc này, cũng chỉ là vì muốn cùng với các y sư cường đại chuyên tâm nghiên cứu y thuật mà thôi!
"Đa tạ!"
Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười.
Thanh Mộc không bảo vệ được phán xét công bằng, Vân Lạc Phong cô không trách được ông!
Bởi vì vị lão giả này chỉ là một thần tử, không thể không nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế! Nhưng vị lão giả này rõ ràng là đứng về phía cô!
Phần tình nghĩa này, Vân Lạc Phong cô khắc ghi vào tâm khảm!
"Hắn tuyên bố ta và Liễu Thần Dật hòa nhau, ta chấp nhận!" Vân Lạc Phong ngẩng cao đầu, ánh mắt tà khí nhìn thẳng về phía Long Nguyên đang ngồi ở ghế chủ vị trên cao: "Bởi vì tiếp theo, ta sẽ làm cho Liễu Thần Dật thua càng thảm hại hơn!"
Giọng điệu của Vân Lạc Phong thập phần tự tin cuồng vọng, một đôi con ngươi đen nhánh như đêm tối, sâu kín không lường được.
Cô nói, cô chấp nhận phán quyết hòa nhau này, là bởi vì cô sẽ khiến cho Liễu Thần Dật thua càng thảm hại hơn!
Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, còn có người nào có thể nói ra được lời nói kiêu ngạo đến như vậy?
Khuôn mặt của Long Nguyên vì tức giận mà xanh mét một mảnh, gân xanh nổi đầy trên trán, bàn tay nắm chặt lại thành quyền kêu lên răng rắc.
"Vân Lạc Phong, hy vọng ở trận tỷ thí tiếp theo, ngươi cũng vẫn giữ được sự tự tin này của mình."
Cuối cùng, tất cả lửa giận đều biến thành một lời cảnh cáo, Long Nguyên đứng dậy hừ một tiếng, sau đó liền phất tay áo rời đi!
Lăng Quý Phi âm độc mà nhìn Vân Lạc Phong, sau đó cũng theo sát gót Long Nguyên rời khỏi hội trường.
"Vân cô nương!"
Thanh Mộc nhìn Long Nguyên cùng Lăng Quý Phi đã đi xa, hai mày nhíu chặt, sau đó chợt quay về phía Vân Lạc Phong mà nói: "Trận tỷ thí thứ hai sẽ cử hành vào lúc chính ngọ*, cô nương cứ trở về nghỉ ngơi một lúc, đợi đến thời gian thi đấu rồi mới đến tham gia tỷ thí cũng được!"
(*chính ngọ: giữa trưa, giờ ngọ là khoảng 11h, chính ngọ là giữa giờ ngọ, tầm khoảng 12h)
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, chậm rãi đi về phía mấy người Lâm Nhược Bạch, cong môi cười, nói: "Chúng ta đi thôi!"
______
Hoàng cung nội viện, cực kỳ an tĩnh.
Vân Lạc Phong vừa mới bước đến cửa cung, thì bỗng nhiên có một người cung nữ tiến đến cản đường của cô, thái độ vô cảm nói: "Quý Phi của chúng ta kêu ngươi qua đó một chuyến!"
Cung nữ kia dùng chữ kêu, mà không phải là mời, sự cường thế trong lời nói đã quá rõ ràng.
Đầu Vân Lạc Phong ngẩng cũng chẳng thèm ngẩng lên một chút nào: "Không có hứng thú!"
"Ngươi....." cung nữ kia vô cùng phẫn nộ, chỉ thẳng vào Vân Lạc Phong: "Ngươi thật là không biết tốt xấu! Quý Phi của chúng ta thân phận tôn quý đến nhường nào, người muốn gặp ngươi, đó chính là phúc phận của ngươi! Ngươi đừng có mà R*ợ*u mời không uống!"
Vân Lạc Phong khoanh tay trước ***, giương mắt nhìn ả cung nữ đang chắn đường mình.
"Ả muốn gặp ta, thì tự mình tới! Ta không có hứng thú đi gặp ả!"
"To gan!"
Cung nữ kia gầm lên một tiếng, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ.
Roạt...
Tuy nhiên, cung nữ kia vừa gầm một tiếng xong thì tất cả những người phía sau Vân Lạc Phong đều rút VK của mình ra, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào ả cung nữ kia.
Người của quân đoàn là do một tay Vân Thanh Nhã huấn luyện ra, vì vậy mà trên người của mỗi một người trong quân đoàn đều khó tránh khỏi mang theo một chút khí thế mạnh mẽ cương liệt, cũng chính cổ khí thế này đã dọa cho cung nữ kia kinh hãi mà lùi lại về phía sau, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Vân Lạc Phong, nơi này là Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta!" hô hấp của cung nữ kia lúc này hơi có chút khó khăn, nhưng vẫn cắn răng mà nói: "Nếu ngươi không muốn đắc tội với Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta thì mau bảo người của ngươi thu hồi VK lại, sau đó theo ta đi gặp Quý Phi nương nương ngay lập tức!"
Vân Lạc Phong cười, nụ cười kia tựa như ác ma đến từ nơi sâu thẳm của địa ngục, làm người ta không rét mà run.
Nhìn Vân Lạc Phong tiến gần về phía mình, đôi mắt của cung nữ kia trầm xuống, vừa định hạ lệnh cho những thủ vệ canh giữ ở chỗ tối động thủ, thì đúng vào lúc này, giọng nói tà khí mà lười biếng của Vân Lạc Phong lại đột ngột vang lên.
"Người của ta, xưa nay đều là như vậy!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cong khóe môi của mình, ý cười trong mắt càng sâu hơn, trong đôi con ngươi đen nhánh cơ hồ có ánh sáng nguy hiểm lập lòe: "Ta vẫn là câu nói đó, nếu Lăng Quý Phi muốn gặp ta, thì tự mình đến cửa bái phỏng, nói không chừng tâm tình của ta tốt, sẽ nhính chút thời gian mà tiếp đãi ả! Còn nếu có ý nghĩ muốn *** ta, thì Vân Lạc Phong ta cho dù phải cá ૮ɦếƭ lưới rách cũng sẽ không khuất phục cường quyền!"
Cung nữ kia ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên mà nhìn người thiếu nữ tràn đầy tự tin cuồng vọng kiêu ngạo trước mặt, sau đó lại nuốt khan một ngụm nước miếng thật mạnh.
Vân Lạc Phong lại lần nữa mỉm cười: "Hơn nữa..... Người như ta một khi điên lên thì chính là một con chó điên! Lăng Quý Phi nếu như không sợ ૮ɦếƭ thì cứ tự nhiên tới trêu chọc ta! Cho dù ta có hồn phi phách tán thì cũng sẽ cắn cho ả Bán th*n bất toại trước!"
Đối với tính cách của Vân Lạc Phong, không ai tại đây có thể hiểu rõ hơn người của Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn.
Tiểu thư xác thật là một kẻ điên!
Còn là một kẻ điên vĩnh viễn cũng sẽ không để bản thân của mình chịu thiệt thòi!
Tiểu thư chính là loại người cho dù bản thân mình sắp ૮ɦếƭ đến nơi, thì cũng sẽ liều mạng phế đi một cánh tay của đối phương*.
(*ám chỉ lại chuyện Vân Lạc Phong đến Lưu Kim Quốc, rồi đánh với ông già ra vẻ hiền từ gì gì đó đòi nhận Vân Lạc Phong làm đệ tử của Bạch gia, lúc ấy Vân Lạc Phong bị đánh bị thương rất nặng nhưng vẫn phóng ngân châm tẩm độc, bức cho ông già đó phải tự chặt một tay của mình)
Trêu chọc tiểu thư, chẳng khác gì trêu chọc vào ác ma, mà còn là một ác ma điên cuồng!
Cung nữ kia rõ ràng đã bị những lời này của Vân Lạc Phong làm cho khiếp đảm, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cho đến khi Vân Lạc Phong dẫn theo chúng thuộc hạ của mình đi lướt qua người của cô ta, cô ta vẫn còn chưa thể phản ứng lại....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc