Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 194

Tác giả: Tiêu Thất Gia

“Bệ hạ,” Một bàn tay tuyết trắng như ngọc đặt lên tay hoàng đế, Lăng Quý Phi cười dịu dàng, trong mắt đẹp ẩn chứa dao động, “Tiểu nha đầu này rất thú vị.”
“Sao?” Long Nguyên nhướng mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Quý Phi, nhẹ nhàng nhéo nhéo mu bàn tay nàng, “Trong cung ái phi thiếu cung nữ sao? Coi trọng tiểu nha đầu tên Chung Linh Nhi kia?”
Lăng Quý Phi thẹn thùng cúi đầu: “Vẫn là bệ hạ hiểu thần thi*p, thần, thần thi*p đúng là muốn để Chung Linh Nhi làm cung nữ cho thần thi*p.”
“Nếu ái phi muốn, chờ sau khi tỷ thí kết thúc, trẫm giúp nàng đòi người từ Thiên Vân Quốc,” Mặt mày Long Nguyên vô cùng khí phách, giọng điệu cuồng ngạo kiêu căng, “Đừng nói là một thị nữ, cho dù nàng muốn Vân Lạc Phong làm cung nữ cho nàng, Thiên Vân Quốc cũng phải ngoan ngoãn cung phụng dâng người tới!”
Đây là khí phách của một cường quốc đối mặt với nước yếu!
Ta muốn người của ngươi thì như thế nào? Đó là phúc khí của ngươi! Nếu ngươi cự tuyệt, đó chính là ngươi không biết điều!
Đương nhiên, Long Nguyên tin tưởng, Thiên Vân Quốc không có dũng khí cự tuyệt!
Huống chi lấy một tiểu nha đầu để đổi lấy thái độ thân thiện của Thiên Hồi đế quốc, rất đáng giá.
“Bệ hạ, vạn lần không thể,” Lăng Quý Phi lắc lắc đầu, “Vân Lạc Phong kia là nhi tức của Diệp gia, phân lượng của Diệp gia ở Thiên Vân Quốc rất quan trọng, Thiên Vân Quốc sẽ không đồng ý, hơn nữa, các quốc gia có quy định, bất luận quốc gia nào cũng không được tự mình chiến đấu, thần thi*p không muốn vì bản thân mà liên lụy tới bệ hạ.”
Ánh mắt Long Nguyên sủng nịch: “Ái phi, hình như nàng quên một việc, nếu như lần này Thiên Vân Quốc xếp hạng cuối cùng thì sẽ bị xoá tên trên đại lúc, lúc đó, cần gì cố kỵ quy củ của các quốc gia?”
Ánh mắt Lăng Quý Phi sáng lên.
Cái nàng ta chờ chính là câu đó!
Chỉ cần bệ hạ nói lời này, cũng đại diện cho việc Thiên Vân Quốc chắc chắn sẽ thua trong đợt tỷ thí này, không thể nghi ngờ!
Nghĩ vậy, khóe môi Lăng Quý Phi cong lên, con ngươi âm độc quét về phía Vân Lạc Phong.
“Vân Lạc Phong, Liễu Thần Dật!”
Tiếng nói the thé vang lên, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Vân Lạc Phong ……
Liễu Thần Dật, nhi tử của thái phó Lam Tường quốc, y thuật siêu quần, phong độ nhẹ nhàng, làm cho con tim chúng nữ tử ở Lam Tường quốc đều gắn trên người hắn.
So với hoàng tử Khâu Phi Hoa kiêu ngạo ương ngạnh, hiển nhiên hắn càng thêm nổi bật.
Vừa ra sân đã khiến cho mọi người thét chói tai.
“Là Liễu công tử của Lam Tường quốc, trời ạ, quả nhiên phong độ nhẹ nhàng, tuấn mỹ phi phàm như trong truyền thuyết.”
“Nếu có thể trở thành thê tử của chàng, ta ૮ɦếƭ cũng không oán!”
Nghe thấy tiếng thét chói tai của các nữ nhân, khóe môi Liễu Thần Dật vẫn luôn cong lên, nhàn nhạt nở nụ cười, hắn phe phẩy quạt lông trong tay, phong độ nhẹ nhàng, tuấn mỹ vô song.
Dường như cả người đều tỏa ra ánh sáng.
Hoàng đế nhìn thấy đối thủ của Vân Lạc Phong chính là Liễu Thần Dật thì trong lòng cũng hiểu rõ, hắn khẽ cau mày: “Ái phi, trước kia nàng nói muốn để người Lam Tường quốc quấy nhiễu Vân Lạc Phong, chẳng lẽ, nàng muốn để Liễu Thần Dật thực hiện mỹ nam kế?”
Lăng Quý Phi thần bí cười: “Bệ hạ, thần thi*p tin tưởng có thể làm Vân Lạc Phong bị thua thảm ở ngay trận đầu tiên.”
Đối với người Lam Tường quốc, Lăng Quý Phi có tin tưởng rất lớn, huống chi, thực lực của Liễu Thần Dật rất mạnh, cho dù không cần thủ đoạn mà người khác không nhận ra cũng cũng có thể khiến Vân Lạc Phong thua đến khóc rống!
……
Dưới ánh mắt đang bốc lên hình trái tim của những nữ tử kia, Liễu Thần Dật phe phẩy quạt lông đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, hắn mỉm cười, cử chỉ ưu nhã, nhất cử nhất động đều khiến tim người khác rung động không dứt.
"Bệ hạ!" một bàn tay trắng mịn như ngọc nhẹ nhàng đặt lên cổ tay hoàng đế Long Nguyên, Lăng Quý Phi khẽ nở nụ cười thật yêu kiều nhu mì, đôi mắt đẹp ẩn hiện một chút dao động: "Tiểu nha đầu này hình như rất thú vị!"
"A?" Long Nguyên nhướng nhướng mày, nhìn sang khuôn mặt mỹ diễm của Lăng Quý Phi, khẽ nắn Ϧóþ bàn tay Lăng Quý Phi: "Trong cung của ái phi thiếu cung nữ? Nàng coi trọng nha đầu gọi là Chung Linh Nhi này à?"
Lăng Quý Phi thẹn thùng cúi đầu: "Vẫn là bệ hạ hiểu thần thi*p! Thần thi*p thật sự muốn Chung Linh Nhi vào cung làm cung nữ cho thần thi*p."
"Nếu ái phi đã thích, vậy chờ sau khi tỷ thí kết thúc, trẫm sẽ giúp nàng lấy người từ tay Thiên Vân Quốc cho nàng!" thần thái trên mặt Long Nguyên tràn đầy khí phách, ngữ khí cũng chẳng kém phần cuồng vọng kiêu ngạo: "Đừng nói chỉ là một thị nữ, cho dù nàng có muốn Vân Lạc Phong kia làm cung nữ cho mình, thì Thiên Vân Quốc cũng phải ngoan ngoãn mà hai tay dâng người lên!"
Đây chính là quyền lực mà một đế quốc có khi đối diện với nhược quốc.
(Nhược quốc: nước nhỏ, yếu)
Ta muốn đoạt người của ngươi thì sao hả? Đó là phúc phận của ngươi! Nếu ngươi dám cự tuyệt, thì đó chính là không biết điều!
Đương nhiên, Long Nguyên tin tưởng, Thiên Vân Quốc không có cái lá gan cự tuyệt!
Huống chi chỉ dùng một thị nữ mà có thể đổi lấy được thái độ hữu hảo của Thiên Hồi Đế Quốc, đáng giá!
"Bệ hạ, ngàn vạn lần không thể!" Lăng Quý Phi lắc lắc đầu: "Vân Lạc Phong này là con dâu của Diệp gia, địa vị của Diệp gia ở Thiên Vân Quốc rất lớn, Thiên Vân Quốc sẽ không đưa người ra đâu! Hơn nữa, giữa các quốc gia cũng đã có quy định, các quốc gia không được tự mình nổi lên chiến tranh, thần thi*p không muốn vì một mình mình mà làm liên lụy đến bệ hạ."
Ánh mắt Long Nguyên đầy sủng nịnh: "Ái phi, nàng hình như là đã quên mất một việc, nếu như lần thi đấu này mà Thiên Vân Quốc lại lót đế, thì sẽ bị chư quốc trên đại lục này xóa tên, đến khi ấy, còn cần cố kỵ quy định giữa các quốc gia làm gì nữa?"
Ánh mắt Lăng Quý Phi hơi lập lòe.
Cô ta chờ, chính là một câu này!
Chỉ cần bệ hạ thốt ra lời này, thì cũng sẽ đại biểu cho lần tỷ thí này Thiên Vân Quốc chắc chắn sẽ xếp hạng chót.
Nghĩ vậy, khóe môi Lăng Quý Phi liền cong lên, đôi con ngươi âm độc lập tức quét về phía Vân Lạc Phong.
"Vân Lạc Phong, Liễu Thần Dật!"
Một giọng nói the thé chói tai vang lên, tức thì, tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt lên người Vân Lạc Phong.
Liễu Thần Dật, nhi tử của thái phó đương triều Lam Tường Quốc, y thuật siêu quần, phong độ vô song, khiến cho tâm của đại đa số nữ tử ở Lam Tường Quốc đều đặt hết lên trên người của hắn ta.
So với ngũ hoàng tử Khâu Hoa Phi kiêu ngạo ngang ngược, thì Liễu Thần Dật lại càng nổi bật hơn rất nhiều.
Hắn vừa lên đài liền gây nên một tràng tiếng hét chói tai ở bên dưới.
"Là Liễu công tử của Lam Tường Quốc, trời ạ, Liễu công tử quả nhiên là vô cùng phong độ y như trong lời đồn. Thật sự là tuấn mỹ phi phàm."
"Nếu có thể trở thành thê tử của Liễu công tử, ta ૮ɦếƭ cũng không hối hận!"
Nghe thấy từng tiếng hét chói tai của chúng nữ tử bên dưới, khóe môi Liễu Thần Dật trước sau vẫn giương lên nụ cười nhợt nhạt, chiếc quạt trong tay không ngừng phe phẩy, phát huy tối đa nét tài tử phong lưu, tuấn mỹ tuyệt luân.
Cả người hắn ta dường như cũng tản mát ra một tầng ánh sáng.
Sau khi hoàng đế Long Nguyên nhìn thấy đối thủ của Vân Lạc Phong là Liễu Thần Dật, trong lòng liền có chút hiểu rõ, hắn ta khẽ cau mày, nói: "Ái phi, lúc nãy nàng có nói muốn cho người của Lam Tường Quốc quấy nhiễu Vân Lạc Phong, chẳng lẽ quấy nhiễu mà nàng nói chính là muốn để cho Liễu Thần Dật thi triển mỹ nam kế với Vân Lạc Phong à?"
Lăng Quý Phi cười thần bí: "Bệ hạ, thần thi*p có lòng tin, có thể làm cho Vân Lạc Phong trượt trong trận tỷ thí này!"
Đối với Lam Tường Quốc của mình, Lăng Quý Phi có lòng tin rất lớn, huống chi thực lực của Liễu Thần Dật còn rất mạnh, cho dù không cần dùng đến bất cứ thủ đoạn gì, thì cũng có thể làm cho Vân Lạc Phong thua đến phải khóc rống lên.
Dưới những cái nhìn tràn ngập màu hồng của chúng nữ tử, Liễu Thần Dật phe phẩy chiếc quạt đi đến bên cạnh của Vân Lạc Phong, hắn mỉm cười tươi dịu dàng, cử chỉ ưu nhã, nhất cử nhất động hoàn toàn có thể làm rung động tất cả mọi con tim của thiếu nữ.
Tuy nhiên, đôi mắt đen láy của Vân Lạc Phong chỉ có một mạt bình tĩnh, không hề gợn sóng, làm cho người ta không cách nào nhìn thấu được cảm xúc chân thật trong đáy lòng của cô.
Đôi đồng tử của Liễu Thần Dật gắt gao co rụt lại, hắn ta bắt đầu cảm thấy nữ tử trước mặt này không phải là loại người dễ dàng thông đồng một thuyền cùng với người khác.
Cho dù, hắn đối với thủ đoạn của mình rất có lòng tin.
"Vân cô nương!" khóe môi Liễu Thần Dật gợi lên một độ cong ôn nhuận: "Nghe danh đã lâu, ta đã sớm rất có hứng thú đối với cô nương, hiện giờ có thể trở thành đối thủ của cô, là vinh hạnh của ta!"
Nhìn Liễu Thần Dật đối xử ôn nhu dịu dàng với Vân Lạc Phong như thế, những nữ tử bên dưới đều đã ghen ghét đến phát cuồng lên.
"Vân Lạc Phong này không phải đã có vị hôn phu rồi sao? Tại sao còn không biết xấu hổ mà câu dẫn Liễu công tử như thế chứ?"
"Vị hôn phu của cô ta bất quá cũng chỉ là con cháu thế gia của một tiểu quốc mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng với Liễu công tử cho được? Tốt xấu gì Lam Tường Quốc của Liễu công tử cũng xếp trong mười hạng đầu của các quốc gia, hơn nữa, Liễu công tử còn là con của thái phó, thân phận vô cùng cao quý!"
"Ta còn tưởng Vân Lạc Phong này có gì khác biệt với người thường, lại không ngờ tới ả cũng dung tục như thế, nhìn thấy nam nhân có thân phận tôn quý một chút thì liền muốn nhào lên liếm lấy chân người ta!"
Lâm Nhược Bạch ở dưới nghe rõ mồn một từng lời nghị luận kia, làm cô tức đến nỗi thiếu chút nữa là phát điên lên.
Nữ nhân rơi vào lưới tình đúng thật là quá điên cuồng, lại có thể đổi trắng thay đen, bất phân thị phi đến mức độ này.
Vân Lạc Phong khi nào thì câu dẫn Liễu Thần Dật? Khi nào mà muốn liếm chân người ta? Rõ ràng là tên Liễu Thần Dật kia không biết liêm sỉ, có ý đồ muốn quyến rũ Vân Lạc Phong.
Lâm Nhược Bạch quá giận dữ, đang định hét rống lên, lại thấy ánh mắt sắc bén của Vân Lạc Phong bắn về phía đám nữ tử đang nghị luận sôi nổi kia.
"Liễu Thần Dật này.... Rất ưu tú sao?" giọng điệu Vân Lạc Phong không chút nào quan tâm để ý, thậm chí còn mang theo vẻ lười biếng: "Nếu các ngươi cảm thấy hắn ưu tú, thì lập tức đến mang hắn đi đi, chỉ là, các ngươi có nhiều người như vậy, nhưng hắn thì lại chỉ có một, hình như là không đủ để chia. Tuy nhiên, ta lại có một biện pháp có thể giúp các ngươi, các ngươi có thể đem hắn bâm vằm ra, mỗi người lấy một miếng!"
"Còn về ta....." Vân Lạc Phong dừng lại một chút, hơi hơi cong khóe môi: "Ta đã có một nam nhân thiên tài mà ta yêu thương nhất, cũng là người ưu tú nhất, cho nên, đối với cái loại tầm thường này, ta không có hứng thú!"
Bàn tán về cô, có thể! Nói Vân Tiêu, không được!
Vân Lạc Phong cô tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục chàng!
Khuôn mặt Liễu Thần Dật có chút cứng đờ, trong lòng âm thầm dâng lên một cổ lửa giận.
Nữ nhân này cư nhiên nói hắn là một người bình thường? Còn muốn đem hắn ra băm vằm thành ngàn mảnh mà đem chia đều cho mấy nữ tử ái mộ hắn dưới kia?
_____
Trên khán đài, một nam tử thanh lãnh đang ẩn mình giữa đám đông, ánh mắt trước sau vẫn luôn tập trung nhìn về người nữ tử một thân bạch y như tuyết bên dưới.
Thế nhưng, sau khi nghe thấy những lời này của nữ tử kia, hắn ta lại cảm thấy như trái tim mình bị ai đó đánh một quyền thật mạnh, đau đớn khôn cùng.
"Tiêu công tử.... "
Người ngồi phía sau lén nhìn lên thì bỗng phát hiện sắc mặt nam tử thanh lãnh tái nhợt, liền có chút lo lắng mà cất tiếng.
"Đi thôi! Trận tỷ thí này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả!"
Bởi vì, người thắng vĩnh viễn là nàng ấy!
Tiêu Ngọc Thanh nhìn về phía Vân Lạc Phong một lần cuối, sau đó liền xoay người rời khỏi hội trường.
Một thoáng kinh hồng của năm đó, đã định sẵn cả đời này của hắn phải trầm luân!
Nhưng hắn vui vẻ chấp nhận trầm luân, không hề có một chút hối hận!
Nữ tử thanh tú diễm lệ ngồi phía sau vừa khẽ gọi Tiêu Ngọc Thanh kia cũng nhận ra cái liếc mắt cuối cùng này của hắn, cô ta theo bản năng mà nương theo tầm mắt của Tiêu Ngọc Thanh nhìn về phía Vân Lạc Phong ở trên đài thi đấu, trong mắt bỗng có chút cảm xúc phức tạp.
Những năm gần đây, Tiêu công tử tựa hồ luôn nhớ thương một nữ tử, nếu như mình không có đoán sai, người nữ tử mà Tiêu công tử luôn nhung nhớ.... Hẳn chính là Vân Lạc Phong!
Chỉ là, Vân Lạc Phong này đã có vị hôn phu, cô ấy cũng vừa nói là yêu thương vị hôn phu của mình nhất, cho nên, Tiêu công tử đã định sẵn là không thể tiến tới cùng Vân Lạc Phong!
Nếu vậy, có phải... Mình vẫn còn cơ hội hay không?
Khóe môi nữ tử thanh tú diễm lệ kia hơi cong lên một chút, nụ cười này thập phần đoan trang, trong mắt cũng chứa một chút ý mừng.
______
Trên đài thi đấu, Liễu Thần Dật đã thu liễm lại bớt nụ cười phong độ nhẹ nhàng của mình, trong đôi mắt ôn nhuận bỗng xẹt qua một mạt xảo trá như hồ ly.
"Vân cô nương, cô đúng thật là đối với hôn phu của mình một lòng say mê, nhưng mà, vừa rồi Vân cô nương hình như là đã hiểu lầm ý của ta, ta đối với Vân cô nương không hề có ý tưởng không an phận!" Liễu Thần Dật chậm rãi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, môi mỏng ghé sát vào tai Vân Lạc Phong, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe được để nói: "Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý làm nữ nhân của ta, vậy trong lúc thi đấu ta sẽ nương tay với ngươi một chút, thế nào?"
Vân Lạc Phong híp híp hai mắt, bên môi treo lên ý cười tà khí mà nghiêm nghị: "Nương tay? Chỉ sợ.... Ngươi không có cái bản lĩnh này!"
"Ha ha..." Liễu Thần Dật cười lớn hai tiếng: "Thì ra Vân cô nương cho rằng bản thân nhất định sẽ thắng cuộc tỷ thí này, vậy ta xin chờ để nhìn thấy được cảnh tượng mà cô chiến thắng ta!"
Một câu này, Liễu Thần Dật cố tình đề cao giọng nói, thế cho nên tất cả mọi người chung quanh đều nghe rõ từng chữ mà hắn ta nói.
"Cái gì? Nữ nhân Vân Lạc Phong kia lại kiêu ngạo đến như vậy? Cô ta tự tin rằng bản thân cô ta có thể thắng được Liễu công tử hay sao? Đừng tưởng rằng mình bồi dưỡng ra được một thị nữ như Chung Linh Nhi kia thì đã có thể kiêu căng ngạo mạn như vậy! Nếu như Chung Linh Nhi kia mà tỷ thí với Liễu công tử, thì chắc chắn sẽ rước lấy thất bại vào người!"
"Thật đúng là không biết trời cao đất dày!"
Những nữ tử ái mộ Liễu Thần Dật làm sao có thể cam tâm trơ mắt mà nhìn tình lang trong mộng của mình bị làm nhục cho được? Cả một đám người đồng loạt đứng lên, biểu tình kia, nếu để người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng Vân Lạc Phong đã Gi*t hết cả nhà của bọn họ.
Đạt được kết quả mà mình muốn, ý cười của Liễu Thần Dật càng sâu, hắn ta đắc ý mà nhìn Vân Lạc Phong, ôn nhuận mở miệng nói: "Vân cô nương, chúng ta bắt đầu đi, ta đây chờ mong cô nương có thể thắng được ta!"
Mà đúng lúc này đây, thái giám cũng đã đem dược liệu làm đề thi đến.
Nhìn số dược liệu được bày ra ở trước mặt, khóe môi Liễu Thần Dật lại một lần nữa nhấc lên: "Ngoài ra, ta muốn tăng thêm một chút độ khó cho trận tỷ thí này, không biết bệ hạ có thể phê chuẩn không?"
"Cứ nói đừng ngại!"
Long Nguyên nâng mặt lên, thần sắc mang theo ý cười.
Hai mắt Liễu Thần Dật chớt lóe lên: "Ta đề nghị, ta và Vân cô nương chẳng những phải viết được tên và công dụng của các dược liệu trên bàn, mà còn phải viết ra được phương thuốc được phối từ số dược liệu này, số lượng phương thuốc, không được ít hơn ba loại!"
Viết ra được công dụng đã rất khó, nếu còn phải từ số dược liệu này mà viết ra phương thuốc, vậy thì lại càng khó khăn hơn.
Đáy mắt Long Nguyên xẹt qua một tia tán thưởng đối với Liễu Thần Dật, gật gật đầu: "Chuẩn!"
"Đa tạ bệ hạ!" Liễu Thần Dật chắp nắm tay với Long Nguyên, rồi lại quay sang mỉm cười nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, vừa rồi cô nương tự tin như thế, không biết hiện tại có dám tiếp nhận thử thách này của ta hay không?"
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Có gì không dám? Trên đời này còn chưa có chuyện gì mà Vân Lạc Phong ta không dám làm!"
"Ha ha..." Liễu Thần Dật lại cười to mấy tiếng: "Vân cô nương quả nhiên là không giống như nữ tử bình thường, làm cho ta vô cùng khâm phục, hy vọng lát nữa đây cô vẫn còn có được dũng khí giống như bây giờ mà nói ra những lời nói như vậy!"
Liễu Thần Dật phất vạt áo, đi về phía chỗ ngồi của mình.
Liễu Thần Dật này xác thật là thiên phú không tệ, nhưng cũng chỉ giới hạn trong Lam Tường Quốc mà thôi, cùng so sánh với các thiên tài ở những cường quốc đứng đầu thì vẫn còn chưa đáng kể.
Nhưng các thiên tài của những cường quốc đứng đầu còn chưa dám đưa ra yêu cầu này, vậy thì Liễu Thần Dật lấy đâu ra tự tin như thế?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Quý Phi của Thiên Hồi Đế Quốc là công chúa của Lam Tường Quốc bọn họ, huống chi, làm khó dễ Vân Lạc Phong là mệnh lệnh của Quý Phi đưa ra cho hắn...
Cho nên, trước khi tỷ thí, Liễu Thần Dật đã biết trước Thiên Hồi Đế Quốc sẽ đưa ra những dược liệu nào để làm đề thi. Vì vậy mà hắn ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cũng lật xem thư tịch tra ra ba loại phương thuốc rồi học thuộc.
Không thể không nói, phía sau có người chống lưng cho, ngay cả gian lận cũng thật nhẹ nhàng.
Liễu Thần Dật vuốt thẳng giấy ra, 乃út lông vung lên, lưu loát viết từng hàng chữ thẳng tắp lên trên giấy.
Vì để không làm lộ bản thân đã có chuẩn bị từ trước, nên trước khi hắn viết xuống một đoạn, thì sẽ làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ hết nửa ngày.
Cùng lúc đó, Vân Lạc Phong ở bên kia cũng bắt đầu múa may 乃út lông trong tay....
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Thời gian nửa nén nhang rất nhanh đã hết....
Lúc này đây, tất cả mọi người bên dưới đều không có phát ra một âm thanh nào, bọn họ đang lẳng lặng mà nhìn hai người trên đài thi đấu.
Không gì ngạc nhiên, những người trước đó cứ luôn trào phúng Vân Lạc Phong hiện tại cũng duy trì trầm mặc, yên lặng mà thưởng thức tư thái bình tĩnh khi viết của bạch y thiếu nữ trên đài.
So với Liễu Thần Dật thường xuyên ra vẻ trầm ngâm, động tác của Vân Lạc Phong ngược lại liền mạch mà lưu loát, chưa từng gián đoạn.
Bất quá, cái làm mọi người thật sự khi*p sợ chính là, Vân Lạc Phong và Liễu Thần Dật đồng thời ngừng 乃út cùng một lúc.
Theo lý mà nói, Vân Lạc Phong viết một đường chưa từng gián đoạn như thế, thì lẽ ra phải nhanh hơn Liễu Thần Dật một bước mới đúng chứ? Tại sao bây giờ lại hoàn thành bài thi cùng một lúc với Liễu Thần Dật như vậy? Chẳng lẽ nữ nhân này chỉ làm ra vẻ bình tĩnh mà thôi? Nhưng thực tế thì do trình độ quá kém, bài thi liên tục viết sai nên phải chỉnh sửa lại không ngừng?
Rất nhanh đã có thái giám tiến đến thu bài thi đưa đến trước mặt các vị ngự y trong khảo hạch đoàn.
Những vị ngự y kia mở cuộn giấy của Liễu Thần Dật ra xem trước, trên mặt bọn họ đều lộ ra thần sắc rất tán thưởng.
"Không tồi, trả lời rất sâu sắc, một chữ cũng không sai, không hề có bất cứ dấu tích của việc chỉnh sửa bài thi. Ngay cả ba phương thuốc này phối với nhau cũng rất hoàn thiện, đúng thật là thiên tài hiếm có!"
Có sự tán thưởng của các ngự y, càng làm cho chúng nhân tin chắc vào đáp án trong lòng mình hơn.
Vân Lạc Phong không có khả năng chiến thắng Liễu Thần Dật!
"Đa tạ!" Liễu Thần Dật nở nụ cười ôn nhuận, nâng tay ôm quyền mà nói: "Mấy năm nay vãn bối đã đọc qua rất nhiều sách, cho nên những phương thuốc đó đều được ta ghi tạc trong lòng. Vân cô nương, cô cũng không cần phải chán nản, chỉ là một trận tỷ thí mà thôi, không chứng minh được cái gì cả, hy vọng đại hội lần sau có thể tái đấu cùng với cô nương."
Một câu cuối cùng là Liễu Thần Dật nói cùng với Vân Lạc Phong, sau khi nói xong, hắn ta còn làm ra vẻ buồn bã vỗ vỗ đầu.
"Ta quên mất, Thiên Vân Quốc các người không có lần sau nữa, thật ngại quá, Vân cô nương, sớm biết như vậy thì ta nên nhường cô một chút mới đúng!"
Trên mặt Lăng Quý Phi cũng treo lên nụ cười tươi như hoa, cô ta đã sớm nói qua, Liễu Thần Dật tuyệt đối sẽ không thua!
Bài thi của Vân Lạc Phong thì không cần phải xem tới làm gì nữa cho mất thời gian, cho dù nha đầu này có bản lĩnh lớn thế nào đi nữa, thì cũng không có khả năng thắng được Liễu Thần Dật.
Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ trong lòng của những người khác, còn đối với các ngự y trong khảo hạch đoàn, bọn họ không thể làm như vậy.
Cho nên, bọn họ vẫn hết lòng tuân thủ quy tắc, cầm lấy bài thi của Vân Lạc Phong lên.
Thế nhưng khi vừa nhìn đến, lão giả tức khắc liền ngây ngẩn cả người, so với cái vẻ mặt khi*p sợ khi xem bài thi của Chung Linh Nhi thì hoàn toàn khác nhau, khuôn mặt của ông lúc này đang trợn mắt há hốc mồm hết cỡ.
"Cát Dương, chẳng lẽ là do bài thi của Vân Lạc Phong trả lời quá kém, cho nên dọa sợ luôn cả ông hay sao? Ta thấy vừa rồi Vân Lạc Phong viết mà chưa từng ngừng lại, nói không chừng bài thi này toàn là dấu vết sửa chữa. Nào, đưa ta nhìn xem, nha đầu kia trả lời thế nào mà lại dọa ông thành cái bộ dạng như vậy?"
Nói xong, một vị lão giả khác ngồi kế bên Cát Dương vươn tay ra lấy bài thi của Vân Lạc Phong, còn cười khẩy vị ngự y Cát Dương kia một cái, tuy nhiên, sau khi ông ta nhìn thấy nội dung được biết trên bài thi, thì ngay lập tức cũng trở nên ngây ngốc y như Cát Dương.
"Làm sao vậy? Bài thi kém lắm sao? Vậy ta có nên xem không đây? Cho dù không trả lời được xuất sắc, nhưng chắc cũng không tệ đến mức như vậy chứ?"
Các vị ngự y khác rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, liền đứng lên đi đến quay quanh hai người Cát Dương, bọn họ cùng nhướng đầu lên trước một chút, muốn xem bài thi viết như thế nào...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc