Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 192

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Thiên Hồi đế quốc.
Trên đường phố phồn hoa náo nhiệt, người đến người đi, ngựa xe như nước.
Vô số thiên tài tiến đến tham gia cuộc thi đấu giữa các quốc gia trong sự hoan nghênh của bá tánh Thiên Hồi đế quốc, chậm rãi đi vào bên trong trạm dịch.
Cùng lúc đó, trên đường phố cũng náo nhiệt bận rộn không thôi.
“Các ngươi đoán đi, lần này quốc gia nào có thể đạt vị trí đấu tiên trong giải đấu?”
“Còn phải nói, nhất định là Lam Nguyệt đế quốc, Lam Nguyệt đế quốc này đã liên tục đứng nhất ba lần, nên đừng hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy thêm nữa, trên cơ bản thì vị trí của năm quốc gia đều cố định như trước thôi.”
“Nhưng chưa chắc, ta nghe nói, khoảng thời gian trước Phong Dĩ quốc đột nhiên thu được một vị thiên tài, người đó thiên tài tuyệt diễm, diện mạo lại thanh lãnh* khác thường, ngay cả công chúa của Vô Hồi đế quốc cũng coi trọng hắn, cố ý muốn mua chuộc.”
*thanh lãnh: trong trẻo lạnh lùng
“ta cũng nghe nói đến vị thiên tài kia, hình như gọi là Tiêu gì đó.”
“Đúng rồi, tên là Tiêu Ngọc Thanh!”
“Chậc chậc, nói không chừng lần này Phong Dĩ quốc sẽ giống như một con hắc mã, tiến vào danh sách năm nước……”
Mọi người nghị luận sôi nổi, chờ mong đầy mặt, lại vào lúc này, một giọng nói khó chịu chen ngang vào.
“Các ngươi xem, đó có phải người Thiên Vân Quốc hay không?”
Thiên Vân Quốc?
Là quốc gia yếu nhất, điều này ai ai cũng biết.
Lúc này, sau khi người kia vừa dứt lời thì tất cả mọi người quay đầu nhìn lại……
Trong đường phố náo nhiệt, thiếu nữ bạch y chậm rãi đi tới, thiếu nữ này khuynh quốc khuynh thành, như tuyết trắng bay trong gió, phong hoa tuyệt đại.
Nhưng mà, đám người đứng ở phía sau thiếu nữ lại mặc phục sức* giống nhau, nghiễm nhiên xem vị nữ tử bạch y kia là chủ.
*quần áo và trang sức, phụ tùng.
“Nữ nhân này có địa vị gì? Công chúa Thiên Vân Quốc? Vì sao trước giờ ta không nghe nói có nhân vật như vậy?”
“Chẳng lẽ đám người phía sau là thị nữ cùng thị vệ của nàng ta? Thiên tài khác của Thiên Vân Quốc đâu? Vì sao chỉ có một người tới…… À không, ba người?”
Ngay từ đầu, mọi người xem nhẹ Lâm Nhược Bạch cùng Diệp Hi Mạch đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, mãi đến phía sau mới phát hiện sự tồn tại của hai người này.
Trừ Lâm Nhược Bạch cùng Diệp Hi Mạch, thân phận của những người khác rõ ràng là thị vệ.
Chẳng lẽ Thiên Vân Quốc sớm biết mình sẽ thất bại, không muốn phái quá nhiều người trẻ tuổi tới để chịu nhục, vì vậy chỉ tìm ba người tới tham dự?
Cửa trạm dịch, hai gã thị vệ giữ cửa lạnh lùng nhìn về phía Vân Lạc Phong, mặt không cảm xúc nói: “Các ngươi tới chậm, đã không còn dư phòng nào, nhưng mà ta có thể dọn nhà kho chứa đồ để các ngươi chen chúc ở với nhau cũng được.”
Hai sứ giả tiến đến Thiên Vân Quốc tiếp Vân Lạc Phong nghe nói lời này thì trên mặt đều hiện lên vẻ tươi cười.
Đây là mệnh lệnh mà bọn họ dùng bồ câu truyền tới trước đó, trong đấy bảo hai người này cố ý làm khó Vân Lạc Phong.
Không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Ta liền không cho ngươi phòng nào, tự mình đi đến nhà kho chứa đồ đi.
“Đại ca, tiểu Bạch, chúng ta đi.”
Vân Lạc Phong cũng không nhìn hai gã sứ giả một cái nào, xoay người muốn rời đi.
“Ngươi làm gì?” Sắc mặt Thiên Khôi thay đổi, lạnh giọng quát.
Vân Lạc Phong dừng lại: “Thiên Hồi đế quốc này cũng chỉ là như thế, tổng cộng có nhiều quốc gia tham gia thi đấu như vậy, lại cố tình không chuẩn bị phòng, nếu quốc gia các ngươi không cho chúng ta chỗ dừng chân đúng không? Vậy chúng ta còn ở lại đây làm gì?”
Thiên Khôi ngây dại, hắn không nghĩ tới Vân Lạc Phong sẽ không hành động không theo lẽ thường như vậy.
Theo lý thuyết, người tổ chức không chuẩn bị phòng thì hẳn là nàng ta sẽ bị ép đến mức phải nhân nhượng chứ? Các quốc gia tiến đến tham gia thi đấu, có ai kiêu ngạo cuồng vọng giống như nàng ta không?
Mắt thấy Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi, rốt cuộc Thiên Khôi cũng sốt ruột, nhưng tôn nghiêm từ trước tới giờ làm hắn không thể cúi đầu, cho nên, trong giọng nói khó tránh khỏi mang theo vài phần cường ngạnh.
“Vân Lạc Phong, nếu ngươi rời đi, ta liền công bố Thiên Vân Quốc các ngươi xếp hạng cuối cùng, cho nên, ngươi nên nghĩ cho kỹ vào! Một khi trở thành một trong ba nước đứng cuối trong cuộc tỷ thí này thì chắc chắn Thiên Vân Quốc các ngươi sẽ bị huỷ diệt.”
Vân Lạc Phong đưa lưng về phía sứ giả, bóng dáng nàng mang theo vẻ tiêu sái cùng quyết đoán nói không nên lời.
“Thiên Vân Quốc huỷ diệt có quan hệ gì với ta đâu? Ta sẽ không vì Thiên Vân Quốc mà nén giận ở nơi này!” Nói xong lời này, nàng quay đầu nhìn Thiên Khôi, bên môi gợi lên độ cong tà khí, “Huống chi, lần này không phải ta muốn rời đi mà là Thiên Hồi đế quốc các ngươi sắp xếp không chu toàn, chờ các ngươi làm xong rồi thì đương nhiên ta sẽ trở về tham gia tỷ thí.”
Sắc mặt Thiên Khôi đột nhiên biến đổi, vừa định mở miệng thì bị Phương Vũ đứng bên cạnh mặt mày âm trầm ngắt lời
.
Đương nhiên Phương Vũ này là một sứ giả khác.
“Ta sẽ sắp xếp phòng cho các ngươi.”
Vẻ mặt Thiên Khôi rất khó coi: “Phương Vũ, ngươi đây là đang làm gì?”
“Ngươi muốn đối phó với ả ta thì sau này có rất nhiều cơ hội,” Phương Vũ rũ mắt xuống giọng nói trầm thấp, “Nhưng hôm nay các nước khá đã tới, nếu truyền chuyện này ra ngoài, nhất định sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt đến Thiên Hồi đế quốc, chúng ta không thể vì làm khó ả mà khiến đế quốc bị miệng lưỡi người đời phỉ nhổ.”
Thiên Khôi hít một hơi, ngăn chặn lửa giận cuồn cuộn trong lòng, lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong: “Lập tức sẽ có chuẩn bị phòng cho các ngươi, hiện tại các ngươi đi tới nhà kho nghỉ ngơi trước, chờ phòng được thu xong thì vào ở.”
Vân Lạc Phong không nói hai lời, quay đầu muốn rời đi.
Nhìn thấy nàng đi, đám người còn lại cũng đi theo phía sau nàng.
“Vân Lạc Phong, ta cũng đã nhờ người chuẩn bị phòng cho các ngươi, ngươi đây là muốn làm gì?” Thiên Khôi lửa giận ngập trời, tức giận quát, đáy mắt hiện ra hai ngọn lửa giận.
Vân Lạc Phong dừng chân, vẫn đưa lưng về phía Thiên Khôi như cũ, giọng nói của nàng lười biếng tà mị, lại khiến người khác như bị đâm hàng ngàn mũi kim.
“Ta tới nơi này không phải để chịu uất ức, nếu không có phòng cho chúng ta nghỉ ngơi, vì sao phải ở lại?”
Thiên Khôi tức giận càng dữ dội: “Ta đã nói là ta sẽ phái người sắp xếp cho các ngươi, bây giờ các ngươi chỉ cần đế nhà kho ngồi đó một lát là được rồi.”
“Vì sao các ngươi không để Lam Tường quốc đi đến nhà kho nghỉ ngơi?” Vân Lạc Phong cong khóe môi, trên mặt toàn là vẻ tà khí.
Nếu nàng thật sự đi đến nhà kho thì đồng nghĩa với việc chịu thua trước mặt Thiên Hồi đế quốc.
Cho nên, cho dù chỉ là một lát, nàng cũng sẽ không đồng ý.
“Lam Tường quốc tới sớm hơn các ngươi, ai bảo các ngươi tới chậm.” Thiên Khôi hừ một tiếng, mặt không cảm xúc.
“Nếu như vậy, ta đây cũng không có cách nào, đại ca, tiểu Bạch, chúng ta đi về nước.”
Vân Lạc Phong nhún vai, bộ dạng như không thể làm cách nào khác.
Thiên Khôi thiếu chút nữa tức đến hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Yêu cầu của ta rất đơn giản,” Vân Lạc Phong quay đầu, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, “Để Lam Tường quốc nhường phòng của bọn họ cho ta.”
“Mơ tưởng!” Ánh mắt Thiên Khôi lộ ra sắc bén, “Vân Lạc Phong, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, đến lúc tỷ thí phát sinh chuyện gì, sẽ không có người nào biết đâu.”
Hắn cố tình hạ thấp giọng khi nói câu này, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được để nói.
“Cái gì?”
Ai ngờ, thiếu nữ đang tươi cười đầy mặt nghe đến lời này của Thiên Khôi thì lập tức kinh ngạc, vẻ mặt giống như cảm động đến rơi nước mắt.
“Không nghĩ tới Thiên Hồi đế quốc hiểu rõ đại nghĩa như vậy, vừa rồi là ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi.”
Cái —— tình huống này là như thế nào?
Thiên Khôi ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Vân Lạc Phong, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Thiên Khôi sứ giả, vừa rồi đúng là ta sai, ta quá mức tính toán chi li, không thể giống với Thiên Hồi đế quốc hiểu rõ đại nghĩa thế kia.”
Thiên Khôi vẫn không rõ lời nói của Vân Lạc Phong có ý gì, nhưng mà điều này không có nghĩa là hắn sẽ không dựa cột để bò lên trên, vì vậy vẻ mặt lộ ra tán đồng trả lời: “Ngươi nói không sai, từ trước đến nay Thiên Hồi đế quốc chúng ta hiểu rõ đại nghĩa vô cùng, ngươi có thể biết lỗi là được.”
“À, một khi đã như vậy, phiền Thiên Khôi sứ giả dọn phòng của Lam Tường quốc ra đi.” Vân Lạc Phong cong môi, cười như không cười nhìn Thiên Khôi
Vẻ mặt Thiên Khôi hoàn toàn thay đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì?”
“Thiên Khôi sứ giả, trước kia ta quá mức với tính toán chi li, hơn nữa còn lấy việc từ bỏ thi đấu uy Hi*p ngươi, nhưng ngươi vì giữ Thiên Vân Quốc chúng ta ở lại thi đấu, không tiếc hy sinh Lam Tường quốc thân là người một nhà, tinh thần chí công vô tư này đúng thật là đáng giá cho mọi người học tập, ngay từ đầu là ta hiểu lầm các ngươi rồi.”
Thiên Khôi khi*p sợ trừng lớn mắt, hắn muốn giao phòng của Lam Tường quốc ra khi nào chứ.
Lúc này, người chung quanh nghe được lời nói của Vân Lạc Phong thanh âm thì đều lộ vẻ tán thưởng.
Dù sao lúc trước Thiên Khôi nhỏ giọng nói câu kia với Vân Lạc Phong, bởi vì giọng nói quá nhỏ nên bọn họ không nghe thấy nội dung……
“Vân Lạc Phong, ngươi thật tàn nhẫn!”
Rốt cuộc Thiên Khôi phản ứng được, hắn bị nha đầu thúi này chơi xỏ một trận rồi.
Hiện giờ tên đã trên dây, không thể không bắn, hắn đã không có biện pháp khác rồi.
Trừ phi phủ nhận câu nói của Vân Lạc Phong trước mặt mọi người.
Như thế thì tất nhiên mọi người sẽ cho rằng Thiên Hồi đế quốc nói không giữ lời, cũng sẽ khiến danh dự của đế quốc xuống dốc không phanh.
“Phương Vũ, chúng ta đi thương lượng với người Lam Tường quốc một chút.”
Thiên Khôi hung hăng phất vạt áo, xoay người đi vào trong trạm dịch.
Kết quả vừa thấy đã hiểu ngay.
Người Lam Tường quốc vốn bị Vân Lạc Phong làm cho mất mặt mũi, làm sao cho phép nhường phòng vào lúc này? Mặc cho Thiên Khôi nói bao nhiêu câu thì vẫn ngồi bất động như cũ.
Cuối cùng, Thiên Khôi rơi vào đường cùng chỉ có thể lôi vị công chúa của Lam Tường quốc đã gả cho bệ hạ nhà mình ra, hơn nữa còn nói nhất định sẽ bồi thường, lúc này nhân tài Lam Tường quốc mới đồng ý nhường phòng.
Bởi vậy, trong lòng Thiên Khôi hận Vân Lạc Phong rất nhiều!
Giống vậy, những người Lam Tường quốc bị bắt nhường phòng sẽ được gọi là hiểu đại nghĩa trong mắt dân chúng bình thường, nhưng mà, những người tiến đến tham gia thi đấu của các quốc gia khác các đều là người tài giỏi thong minh, không biết sẽ cười nhạo bọn họ như thế nào.
Cho nên, người hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ Vân Lạc Phong không chỉ có Thiên Khôi, còn có những thiên tài tâm cao khí ngạo của Lam Tường quốc……
……
“Đệ muội, vừa rồi muội không có nhìn thấy sắc mặt của mấy người Lam Tường quốc đâu, không khác màu gan heo lắm đâu, ha ha ha, nhiều năm rồi đại ca ta cũng không vui vẻ như thế này.”
Trong phòng, cánh tay Diệp Hi Mạch đặt trên vai Vân Lạc Phong, cười ha ha hai tiếng.
Giọng hắn tràn ngập thống khoái, cảm giác như tinh thần vô cùng phấn chấn mạnh mẽ.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhấp một hớp nước trà, hơi nheo mắt lại: “Ta nói rồi, ta chưa bao giờ chịu thua thiệt, ai khiến ta bị tổn hại, ta sẽ trả lại người đó gấp trăm ngàn lần!”
Nếu như Thiên Khôi không nghĩ tới chuyện gây khó khăn cho nàng thì đã không liên lụy tới Lam Tường quốc chịu tội cùng, càng không bị người Lam Tường mang hận.
Bởi vậy, tất cả chuyện này đều do hắn tự làm tự chịu!
“Đệ muội,” Diệp Hi Mạch nâng mày kiếm, nhìn thiếu nữ ngồi ở trước mặt, nói, “Ngày mai chính là ngày báo danh, muội có nghĩ tới đăng ký tỷ thí cái gì chưa?”
Các quốc gia thi đấu ba loại, thứ nhất là y thuật, thứ hai là chiến đấu, còn lại thứ ba là thuần thú.
Trong mấy môn này, hai môn đầu có nhiều người đăng ký nhất nên đứng đầu, còn thuần thú đứng cuối vì không có bao nhiêu người tham gia.
Nguyên nhân là vì, linh thú trong đại lục Vô Hồi đều cực kỳ cao ngạo, sẽ không dễ dàng thuần phục loài người, muốn thuần phục bọn họ, quả thực còn khó hơn lên trời.
Cho nên, người có thể có linh thú đại lục đã thiếu càng thêm thiếu, nếu như không thể thuần phục những linh thú cao ngạo kia thì không có khả năng thành lập khế ước với bọn chúng, càng không thể ra mệnh lệnh cho bọn chúng chiến đấu.
Đầu ngón tay Vân Lạc Phong khẽ vuốt chén trà bên cạnh, bên môi cong lên độ cong lười biếng: “Ba môn tỷ thí này, muội đều cảm thấy hứng thú.”
Ngụ ý, nàng sẽ báo danh cả ba môn.
Diệp Hi Mạch ngẩn ra một chút, chần chừ nói: “Tuy rằng tỷ thí không có quy định không thể báo danh nhiều môn, nhưng mà tự xưa đến giờ cũng chưa từng có người nào báo danh đồng thời hai môn, muội xác định ngươi có thể gánh nổi cả ba chứ?”
Đối với khả năng y thuật với chiến đấu của Vân Lạc Phong, Diệp Hi Mạch rất tin tưởng, nhưng môn thuần thú cuối cùng, không phải đơn giản như thế ……
“Muội thà không làm, còn nếu đã làm thì nhất định phải làm điều tốt nhất.”
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên, con ngươi màu đen giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng diệu kỳ xinh đẹp.
Nàng chưa bao giờ chịu làm một người bình thường.
Trừ phi không làm gì, nếu làm, nhất định phải khiến người đời ngạc nhiên!
Diệp Hi Mạch bất đắc dĩ cười cười: “Đệ muội, muội đã quyết định thì nhất định ca ca sẽ ủng hộ, chỉ là môn thuần thú này có tính nguy hiểm cao, muội vẫn nên cẩn thận.”
Vân Lạc Phong cong môi cười, giọng nói lười biếng vang lên: “Muội mệt rồi.”
Diệp Hi Mạch cười khổ lắc lắc đầu: “Ta đây không quấy rầy muội nữa, muội nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai ta lại đến tìm muội.”
Nói xong lời này, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Vân Lạc Phong, xoay người đi về phía cửa.
Bất kể lúc nào, đệ muội này cũng có thể mang đến kinh sợ cực lớn cho hắn.
Cho dù là thiên tài của ba đế quốc đứng đầu kia cũng chưa từng suy xét đến việc báo danh đồng thời cả ba môn……
……
Hôm sau, bình minh.
Từ sáng sớm, các thành viên của quân đoàn đã ở trong sân vận động xương cốt, Lâm Nhược Bạch cùng Diệp Hi Mạch thì chờ Vân Lạc Phong ở cửa.
Không tới một lát, cửa đóng chặt cũng dần dần được mở ra, lúc trông thấy thiếu nữ bạch y xuất hiện ở cửa thì mọi người đều tới đón.
“Đều tới cả rồi?” Thiếu nữ duỗi eo lười, nhướng mày nhìn mọi người trong viện, cong môi, “Nếu như vậy, chúng ta liền tới cửa trạm dịch báo danh thôi, những người khác đều lựa chọn chiến đấu, Chung Linh Nhi, ngươi báo danh tỷ thí hai môn, một là chiến đấu, còn lại là y thuật.”
Mấy năm gần đây, Vân Lạc Phong cũng truyền lại cho Chung Linh Nhi một ít y thuật, hơn nữa nàng ta cũng tự học, dù cho hiện giờ y thuật của nàng không thể so sánh với đại sư, nhưng giữa những người trẻ tuổi thì vẫn có hy vọng thắng lợi.
“Vâng.”
Chung Linh Nhi cung kính đáp.
“Chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, Vân Lạc Phong dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người còn lại vội vàng đuổi theo, cũng không nói gì cả.
Trớ trêu thay, bước chân của Vân Lạc Phong đặt tại thềm cửa viện thì một nhóm người mang theo theo huy hiệu Lam Tường quốc trùng trùng điệp điệp đi tới.
Thanh niên dẫn đầu kia rõ ràng cũng phát hiện Vân Lạc Phong, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn, duỗi chân tới trước mặt Vân Lạc Phong, vọng tưởng khiến cho thiếu nữ vấp té.
Vân Lạc Phong giống như cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nâng cao chân lên, dẫm thẳng vào cái chân của thanh niên đang đưa ra để đi qua.
“A!”
Một tiếng la hét như Gi*t heo vang vọng toàn bộ trạm dịch, cũng khiến cho những thiên tài của các quốc gia khác đang đến báo danh cũng rối rít quay đầu nhìn lại.
Thanh niên che cổ chân sưng đỏ của mình, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Lạc Phong, ngươi đi đứng có thể nhìn đường hay không? Không thấy chân của ta hay sao?”
Vân Lạc Phong tà mị liếc nhìn người nọ: “Xin lỗi, ta cũng không nhìn thấy ngươi giơ chân ra trước mặt ta.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra là người Lam Tường Quốc vọng tưởng muốn làm Vân Lạc Phong vấp té, ai ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đối phương lại trực tiếp dẫm lên cổ chân của hắn để đi qua.
“Vân Lạc Phong, chúng ta hãy chờ xem!” Trong ánh mắt của thanh niên bốc lên lửa giận, lạnh lùng liếc Vân Lạc Phong, rồi sau đó vung tay lên, cắn răng nói: “Chúng ta đi.”
Lần này, khí thế của hắn không bằng lúc trước, ngược lại khập khiễng dẫn theo những thiên tài của Lam Tường Quốc rời đi.
Ánh mắt Diệp Hi Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng thanh niên rời đi, nói: “Hắn là Ngũ hoàng tử Khâu Phi Hoa của Lam Tường Quốc, cũng là đệ nhất thiên tài của Lam Tường Quốc, thực lực ở Thiên Linh Giả cao cấp.”
Vân Lạc Phong nhún vai: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Nói thật ra, cho dù trước khi nàng đột phá, cũng không chắc đã để những thiên tài Lam Tường quốc này vào mắt, huống chi bây giờ nàng đã tới Tôn Linh Giả trung cấp…
Diệp Hi Mạch thấy bóng dáng Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi cũng vội vàng cất bước đuổi theo, luôn luôn đi sát bên cạnh nàng.

Ở cửa trạm dịch, có mấy điểm báo danh, ngoại trừ môn thuần thú từ trước đến nay luôn quạnh quẽ, hai môn khác đều có đám đông chen chúc.
Bởi vậy có thể thấy được, trên đại lục này, y thuật cực kỳ được hoan nghênh, cũng đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống.
“Đệ muội, xem ra đội chúng ta sẽ phải xếp hàng thật lâu.”
Diệp Hi Mạch khoanh tay ôm иgự¢, mày kiếm sắc bén nghiêng về phía trước, trong ánh mắt chứa đầy ý cười.
“Đi, chúng ta báo danh bên thuần thú trước đi.”
Vân Lạc Phong nhìn những người chen chúc ở chỗ đó, quay đầu đi đến một hướng khác.
Có lẽ là chiêu bài của Thiên Vân Quốc quá mức chói mắt, bởi vậy nhất cử nhất động của Vân Lạc Phong đều khiến những người khác nhìn chăm chú.
Bây giờ nhìn thấy nàng đi đến chỗ thuần thú đê báo danh, sắc mặt của những người đó đều tràn ngập kinh ngạc, càng nhiều hơn là đồng thời khinh thường.
“Thiếu nữ của Thiên Vân Quốc là một vị thuần thú sư?”
“Khó trách, lúc này Thiên Vân Quốc sẽ tự tin như vậy, thì ra lần này là muốn từ môn ít được chú ý để tìm cảm giác tồn tại, đáng tiếc tuy rằng thuần thú ít được chú ý nhưng trong đó cũng không thiếu thiên tài, ngay cả các quốc gia xếp hạng trong ba hạng đầu kia cũng đều phái người tham dự.”
Cho dù thuần thú ít được chú ý, cũng không có nghĩa là không có người có thực lực ở đây, cho nên nếu Thiên Vân Quốc muốn từ môn ít được chú ý tìm cảm giác tồn tại, vậy thì sai mười phần.
Thiên Vân Quốc làm đế lót vạn năm, vĩnh viễn sẽ không có ngày xoay người.
Chỗ báo danh thuần thú, một lão giả chính tay cầm 乃út lông, viết tên những người báo danh.
So sánh với hai chỗ báo danh khác, nơi này thật sự quá mức quạnh quẽ, thế cho nên lão giả viết cực kỳ thong thả, thần thái nhàn nhã.
“Người tiếp theo.”
“Thiên Vân Quốc, Vân Lạc Phong.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc