Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 186

Tác giả: Tiêu Thất Gia

“Vân cô nương,” Hạ Văn thẹn thùng cười cười, “Ta là bằng hữu của Lâm cô nương, nghe nói nàng tới nơi này để tìm sư phụ, ta vốn định giúp nàng chuyện này, ai biết vừa khéo Vân cô nương chính là sư phụ nàng ấy.”
Ban đầu Lâm Nhược Bạch chỉ yên lặng đi theo phía sau Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, thưởng thức đôi bích nhân giống như bức tranh tuyệt thế, nhưng không nghĩ tới, nàng không nhẫn tâm phá hư không khí, thế mà lại bị tên hỗn đản Hạ Văn này phá hủy.
Tức khắc, nàng nổi giận!
Không đợi nàng tức giận mắng ra tiếng, giọng nói lười biếng của thiếu nữ kia chậm rãi vang lên dưới bóng đêm.
“Ngươi muốn cái gì cứ nói thẳng đi.”
Đôi mắt Hạ Văn sáng ngời: “Vân cô nương, là thế này, Hạ gia chúng ta buôn bán dược liệu, nghe nói Diệp gia cũng mở một cửa hàng dược liệu nên chúng ta muốn cung cấp hàng cho cửa hiệu đó, chẳng biết có được không?”
“Dược liệu của ngươi đâu?” Vân Lạc Phong hơi nhíu mày, hỏi.
Hạ Văn vui vẻ trong lòng, vội vàng lấy dược liệu trong lòng ra, tất cung tất kính đưa tới trước mặt Vân Lạc Phong.
“Vân cô nương, đây là dược liệu Hạ gia chúng ta bán.”
Vân Lạc Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn dược liệu trong tay Hạ Văn, cũng không có nhận, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng.
“Dược liệu ở cửa hàng Diệp gia, yêu cầu cực kỳ cao đối với phẩm chất của dược liệu, phẩm chất dược liệu chỗ của ngươi quá kém, chúng ta không cần.”
Hạ Văn nóng nảy, hắn vội vàng chuyển hướng nhìn Lâm Nhược Bạch, khẩn cầu nói: “Lâm cô nương, ngươi nể tình ta mang ngươi đến Diệp gia, khiến ngươi gặp được sư phụ, giúp ta nói một chút, được không?”
Lâm Nhược Bạch khinh bỉ nhìn hắn liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Đúng là nể tình ngươi dẫn ta tới chỗ sư phụ, ta mới không nhờ sư phụ đuổi ngươi ra khỏi Diệp gia! Hiện tại ngươi còn muốn loại loại dược liệu phẩm chất kém này tới đổi lấy hàng tốt sao?”
Tưởng tượng đến hỗn đản này phá hủy hình ảnh tốt đẹp khi sư phụ với sư công ở bên nhau, trong lòng nàng liền có một bụng tức giận.
“Lâm cô nương, tuy rằng phẩm chất dược liệu này của ta không tốt, nhưng vẫn có thể trị bệnh cứu người, ngươi giúp ta nói một lần lại khó khăn như vậy sao?”
“Chuyện này là ta quyết định, ngươi tìm bất luận kẻ nào nhờ giúp đỡ cũng đều không có tác dụng,” Vân Lạc Phong nheo hai mắt lại, tà tứ liếc nhìn Hạ Văn, “Cho dù Tiểu Bạch cầu tình cho ngươi, ta cũng không có khả năng đồng ý yêu cầu vô lý đó của ngươi!”
“Vân cô nương!”
Mắt thấy Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi, Hạ Văn có chút nôn nóng muốn giữ chặt nàng lại, ai ngờ, tay hắn còn chưa ᴆụng tới ống tay áo của thiếu nữ, đột nhiên một lực đạo mạnh mẽ tập kích từ một bên đánh đến, làm thân thể hắn lập tức bay ra ngoài.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi phun tới, Hạ Văn chật vật ngã trên mặt đất.
“Ca!”
Mặt Hạ Sơ trắng bệch, nhanh chóng chạy đến bên người Hạ Văn, khóc không thành tiếng nói: “Bọn họ không có khả năng đồng ý dùng dược liệu của chúng ta, cho nên, ca, chúng ta nên trở về đi, những người trong tộc bảo chuyện này dễ dàng như vậy, có bản lĩnh thì để cho bọn họ tới hoàn thành nhiệm vụ không có khả năng thành công này đi.”
“Sơ nhi!” Hạ Văn ho khan hai tiếng, bò lên từ trên mặt đất, “Ngươi biết địa vị của chúng ta ở trong tộc xấu hổ đến mức nào mà! Nếu không có Diệp gia tương trợ, ta không thể trở về!”
Cho dù đi về, cũng sẽ đối mặt với châm chọc mỉa mai của những người đó ……
Trừ phi, hắn có thể mang về con đường hợp tác cùng Diệp gia!
“Chuyện này giao cho ta xử lý.”
Vân Tiêu trầm giọng nói.
Giọng nói của hắn mang theo từ tính, trầm thấp mà êm tai.
“Được.”
Vân Lạc Phong không hỏi hắn muốn giải quyết như thế nào, bất luận kết cục của huynh muội Hạ gia ra sao thì cũng không quan hệ với nàng……
Hôm sau.
Bình minh.
Vân Lạc Phong mới vừa mở mắt liền đối diện với một đôi mắt dịu dàng.
Nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc, lại chỉ có một mình nàng, mới có vẻ ngập tràn tình ý miên man.
“Tỉnh rồi?” Vân Tiêu vòng tay ôm lấy eo thiếu nữ, “Vừa lúc ta có việc muốn nói với nàng, có khả năng ta phải rời khỏi một thời gian, nàng chờ ở Diệp gia ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Ở bên trong Diệp gia, có Quân Phượng Linh bảo hộ, nàng sẽ thực an toàn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Vân Tiêu yên tâm rời đi.
“Không đợi lão gia tử tới?” Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, hỏi.
Vân Tiêu dừng một chút: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ trở về trước khi bọn họ tới, nếu trong thời gian ngắn ta không thể trở lại bên cạnh nàng, nàng không cần lo lắng cho ta.”
“Vân Tiêu, chàng muốn đi làm cái gì?” Vân Lạc Phong khẽ cau mày, gương mặt tà khí đầy vẻ lo lắng.
Vân Tiêu im lặng một lúc lâu: “Bạch Túc là một mầm tai họa, không trừ khử hắn, ta không thể nào an tâm! Nàng chờ ta ở Diệp gia, ta sẽ thực mau trở lại.”
“Được.”
Nàng chưa bao giờ ngăn cản hắn đi làm bất cứ chuyện gì.
Bởi vì, nàng hoàn toàn tín nhiệm hắn.
“Ta cho chàng thời gian một tháng, nếu trong một tháng chàng không trở về, ta sẽ đi tìm chàng.” Vân Lạc Phong nâng mặt lên, trong mắt đen tràn đầy kiên định.
Cho dù nàng không biết Vân Tiêu ở đâu, cũng sẽ đi khắp đại lục tìm hắn!
Cuối cùng Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, trong cái nhìn kia đều là không nỡ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn xoay người rời đi.
Một thân hắc y lãnh khốc, chớp mắt liền biến mất ở trước mặt nàng, khiến nàng phiền muộn không thôi……
Kẽo kẹt!
Cửa phòng bị một bàn tay đẩy ra, Quân Phượng Linh toàn thân hồng y xuất hiện ở trong phòng, nàng nhìn Vân Lạc Phong, thở dài hỏi: “Tiêu nhi đi rồi sao?”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: “Hắn có chút việc, tạm thời rời khỏi nơi này.”
“Phong nhi,” Dường như Quân Phượng Linh đã nhận ra Vân Lạc Phong sầu lo trong lòng, chậm rãi tiến lên, tay ngọc nhẹ vỗ về lưng nàng, mỉm cười nói, “Con không nên lo lắng quá mức, Tiêu nhi làm việc có chừng mực, nhất định sẽ bình an trở về gặp con.”
Vân Lạc Phong không nói chuyện nữa, mắt đen nhìn theo hướng Vân Tiêu rời đi, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
Vân Tiêu, ta cho chàng thời gian một tháng, nếu sau một tháng chàng còn không trở lại gặp ta, chân trời góc biển, ta cũng phải đi tìm chàng!
……
Có lẽ là quá mức tín nhiệm đối với thực lực của Vân Tiêu, vốn Vân Lạc Phong tưởng rằng hắn rời đi mấy ngày thì sẽ trở về, không nghĩ tới đã hơn nửa tháng mà không hề có tin tức, ngay cả Tần Nguyên chưa nói một câu cũng mất tích theo.
Loáng thoáng, đáy lòng nàng sinh ra một nỗi bất an, vượt qua từng ngày, cảm xúc bất an kia cũng càng ngày càng nhiều thêm……
Nhưng ngay trong những ngày nàng bất an lại truyền đến một tin tức tương đối vui.
Đó chính là rốt cuộc lão gia tử đã đến Diệp gia!
Sau khi nghe tin tức đó, Vân Lạc Phong vội vàng tiến đến cửa thành, nhìn chăm chú dung nhan quen thuộc kia, tức khắc ngổn ngang trăm mối cảm xúc ……
Lão gia tử tinh thần phấn chấn như trước, mặt mày hồng hào, hiển nhiên trong khoảng thời gian này cuộc sống rất dễ chịu.
Nhị thúc cùng Ninh Hân đi song song hai bên người ông.
Gần một năm không thấy, khí chất Vân Thanh Nhã càng thêm thanh lãnh riêng biệt, một thân trường bào màu vàng nhạt, nhìn giống như trích tiên dưới ánh trăng, xuất trần tuyệt mỹ.
Ninh Hân như chim nhỏ nép vào người hắn, khoảnh khắc nàng nhìn thấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt thanh tú hiện lên ý cười, độ cung bên môi cũng dần dần tăng thêm.
“Tiểu phong, đã lâu không gặp……”
Ngày từ biệt đó đã qua thời gian một năm, trong một năm này, Vân gia vẫn như cũ, chẳng có thay đổi gì. Mà khi gặp lại cố nhân, cũng làm cảm xúc căng thẳng trong mấy ngày nay của Vân Lạc Phong được buông lỏng.
“Chủ tử.”
Diệp Linh nhanh chóng tiến lên, phất tay áo nửa quỳ ở trước mặt Vân Lạc Phong, tất cung tất kính nói: “Thuộc hạ dẫn quân đoàn Cương Thiết tới đi theo chủ tử, từ nay về sau, tất nhiên làm bạn chủ tử chinh chiến với sa trường!”
“Tiểu thư,” Khinh Yên cười hì hì tiến lên phía trước hai bước, “Nô tỳ cũng mang quân đoàn Liệt Diễm đến, phía sau tiểu thư, có thể nào không có chúng ta liều mạng vì người?”
Giờ khắc này, toàn bộ quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm rối rít quỳ xuống, âm thanh vang vọng trên toàn bộ đường phố Hoàng thành.
“Thuộc hạ nguyện cùng với chủ nhân chinh chiến không thôi, đến ૮ɦếƭ không bỏ!”
Từ năm đó, Vân Lạc Phong bồi dưỡng thân là phế vật bọn họ thành cường đại như thế, bọn họ cũng đã quyết định, cả đời vì nàng mà chiến, tuyệt không lùi bước!
Nếu không phải nhờ nàng, bọn họ còn phải sống trong nhục nhã, trong lời dèm pha của mọi người, là nàng cho bọn họ tôn nghiêm, cũng cho bọn họ địa vị hiện giờ!
Vì nàng, cho dù ૮ɦếƭ trận sa trường, cũng là vinh quang của bọn họ!
Quân Phượng Linh có chút khi*p sợ nhìn những thành viên quân đoàn đang quỳ rạp xuống đất, trong mắt phượng tràn đầy chấn động.
Đúng là có rất nhiều người sẽ ૮ɦếƭ vì chủ tử, lại không có bất luận người nào sẽ xem tử vong là vinh quang.
Nhưng nàng lại thấy được điều này từ trên mặt những người kia, cho dù ૮ɦếƭ trên sa trường vì Vân Lạc Phong, bọn họ cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh!
Nha đầu này…… Rốt cuộc làm sao bồi dưỡng ra những người cấp dưới trung thành như vậy?
“Xem ra trong khoảng thời gian này các ngươi cũng không bỏ bê huấn luyện, tiến bộ không ít,” Vân Lạc Phong nhẹ vỗ cằm, xem kỹ mọi người trong quân đoàn, ánh mắt hơi hiện lên một tia sáng, “Diệp Linh, ngươi đột phá đến Thiên Linh Giả sơ cấp?”
Diệp Linh sờ sờ đầu, cười nói: “Vận khí tốt nên gặp được kỳ ngộ, may mắn đột phá đến Thiên Linh Giả!”
“Không tồi, tiếp tục giữ vững,” Vân Lạc Phong nâng mày, gương mặt khí phách đảo qua mọi người, “Nếu các ngươi đều tới, từ nay về sau, tiếp tục nghe theo mệnh lệnh của ta! Chỉ cần các ngươi có thể chịu được gian khổ, ta cũng có thể cho các ngươi con đường tiền đồ thoải mái ở đại lục Vô Hồi này!”
Ánh mắt mọi người đều kích động, hô hấp mang theo dồn dập.
Rồi sau đó, giọng nói sôi nổi của thiếu nữ kia lại chậm rãi vang lên.
“Năm đó, ở trong đại lục Long Khiếu, Vân gia chúng ta cũng rất nhỏ yếu, khiến mọi người khinh bạt, nhưng hôm nay, trong đại lục Long Khiếu có kẻ nào dám can đảm mạo phạm đến Vân gia?”
Xác thật, Vân gia đã từng nhỏ yếu đến nỗi ai cũng đều có thể dẫm đạp, nếu không có Vân Lạc Phong ngang trời xuất thế, cũng sẽ không làm Vân gia trở thành tồn tại khổng lồ không ai dám trêu chọc!
“Mà tất cả điều này, cũng không thể không kể đến công lao của các ngươi!”
Vừa nghe lời này, vẻ mặt mọi người càng thêm kích động, chủ tử nói Vân gia cường đại cũng có công lao bọn họ?
Đối với những người trung thành mà nói, một phần thưởng quý giá cũng không quan trọng bằng một câu tán thành.
Lúc này, giọng nói kích động long người của thiếu nữ kia lại vang lên lần nữa.
“Nhưng mà, chinh phục một đại lục Long Khiếu còn không đủ! Cái ta muốn chính là đứng trên đỉnh toàn bộ thế giới! Các ngươi có bằng lòng cùng ta đứng trên đỉnh, coi rẻ nhân sinh hay không?”
“Nguyện ý!”
Tiếng hô đồng thanh vang dội phía chân trời.
Bọn họ tin tưởng, chỉ cần đi theo Vân Lạc Phong, một ngày nào đó, tất cả mọi người sẽ trở thành người không ai có thể ngăn cản!
“Được, rất tốt, hiện tại Thiên Vân Quốc chúng ta là đại lục nhỏ yếu nhất! Chờ sau khi các ngươi khôi phục tinh lực thì cùng ta chinh phục phiến đại lục này!”
Nếu là dĩ vãng, Vân Lạc Phong cũng không muốn xen vào việc người khác, Thiên Vân Quốc yếu nhất thì như thế nào? Có quan hệ gì với nàng đâu?
Nhưng cố tình, Lam Tường Quốc xúc phạm tới nàng rồi.
Nàng tin tưởng, nếu như mình không chuẩn bị trước thì nhất định ngày sau sẽ bị Lam Tường quốc trả thù! Như thế, còn không bằng tìm một cơ hội tiên hạ thủ vi cường*!
*Người ra tay trước là người mạnh.
“Chủ tử, ta chờ nguyện cùng người chinh phục đại lục Vô Hồi!”
Đúng vậy!
Mục tiêu của bọn họ không phải một quốc gia nho nhỏ, mà là khắp đại lục này ……
Nhưng có thể nói ra lời nói như thế, khắp thiên hạ này chỉ có một mình Vân Lạc Phong!
Thiếu nữ cuồng vọng kiêu ngạo, nếu như ông trời đắc tội nàng, nàng cũng sẽ chống lại trời! Huống chi đây chỉ là một phiến đại lục?
Rốt cuộc Quân Phượng Linh hiểu rõ, vì sao nhi tức của mình sẽ có nhiều thuộc hạ trung thành như vậy. Là bởi vì mỗi một câu thiếu nữ này nói đều có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc của người khác.
Cũng như khiến người ta tin tưởng nàng vô điều kiện ……
Nghĩ vậy, nàng nhìn thiếu nữ đứng ở bên trong đám người.
Chỉ thấy thiếu nữ bạch y thắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại*, dường như gương mặt lại có tư thái kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, thân thể đứng thẳng trong gió nhẹ, cuồng ngạo mà khí phách.
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long*
* Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng.
Nữ tử như vậy, cuối cùng sẽ trở thành một con rồng cường đại ngao du đến cuối chân trời.
Bất giác Quân Phượng Linh thấy may mắn trong lòng, may mắn nhi tử nhà mình có thể phát hiện Vân Lạc Phong giữa biển người mênh ௱ôЛƓ…… Hơn nữa còn có được tình yêu của nàng.
“Thông gia của ta ở đâu?”
Lão gia tử trừng mắt, nhìn khắp nơi xung quanh.
Lúc ông nhận được tin thì cũng biết mẫu thân Vân Tiêu còn sống, nên hiện tại người ông muốn gặp nhất chính là thông gia……
“Vân lão gia tử.”
Quân Phượng Linh hơi mỉm cười, tiến lên nói: “Ta chính là mẫu thân của Tiêu nhi, hẳn là ta nên cảm tạ người, bồi dưỡng tôn nữ ưu tú nên ta mới có nhi tức hoàn mỹ như vậy.”
“Đó là đương nhiên,” đuôi của lão gia tử đều muốn phất lên tới trời cao,” Đương nhiên tôn nữ của ta là cô nương ưu tú nhất.”
Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là ông ấy phải có cái đuôi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vân Lạc Phong đang nhìn lại, lão gia tử vội vàng ho khan hai tiếng, thu hồi kiêu ngạo đầy mặt: “Kỳ thật, đứa nhỏ Vân Tiêu này ta vừa gặp lần đầu đã thấy rất thích, sớm muốn tác hợp hai đứa với nhau, thông gia, hiện tại vừa vặn gặp được ngươi, nhanh chóng làm hôn sự cho chúng nó, cũng tránh cho ta luôn nhọc lòng vì suy nghĩ, đúng rồi, hài tử Vân Tiêu kia đâu? “
Mặt Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, thở dài, nói: “Vân Tiêu rời đi rồi, phỏng chừng phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về, chờ sau khi trở về thì làm hôn sự.”
“Như vậy à,” lão gia tử có chút uể oải, “Vậy chờ một thời gian nữa rồi thành thân, dù sao cháu cũng không được dây dưa nữa, Vân Tiêu trở lại thì lập tức làm hôn sự.”
“Như vậy là tốt nhất.”
Quân Phượng Linh cùng lão gia tử ăn khớp với nhau, cười đến mi mắt cong cong.
“Tiêu nhi cũng nói, chờ người tới thì lập tức tổ chức hôn lễ, hiện giờ thân nhân hai bên tụ hợp, đúng là bọn chúng cũng nên làm rồi,” Quân Phượng Linh cười đi đến bên người lão gia tử, “Một khi đã như vậy, sau này chúng ta chính là người một nhà, lão gia tử có thể xem Diệp gia như chính nhà mình, không cần khách khí.”
Kế tiếp, hai người ngóng trông con cái thành thân, liền không coi ai ra gì bắt đầu bàn luận hôn sự……
Vân Lạc Phong khẽ cong khóe môi, nhìn lên không trung xanh thẳm, đáy mắt xuất hiện sầu lo.
Vân Tiêu, rốt cuộc khi nào chàng mới trở về?
Sau khi lão gia tử cùng Quân Phượng Linh thỏa thuận thì theo người Diệp gia trở về Diệp gia.
Điều khiến Vân Lạc Phong không ngờ tới chính là, lão gia tử sẽ cùng lão cổ hủ Diệp Thiên ăn khớp với nhau, tức khắc hai người trở thành trà hữu, mỗi ngày lấy trà mời khách, dường như chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Vì thế, Vân Lạc Phong liền xảy ra bi kịch, linh trà trong nhẫn không gian đều bị bóc lột dã man.
Đặc biệt là Diệp Thiên, so với lão gia tử keo kiệt thì ông ấy hào phóng hơn nhiều, thế nhưng dùng Linh Trà tới chiêu đãi khách nhân, thế cho nên mỗi ngày Diệp gia đều có người tới cọ* trà, ngay cả hoàng đế cũng hạ cố đến chơi mấy lần, cũng chỉ vì uống một ngụm Linh Trà……
Ban đêm.
Ánh trăng như nước, sau khi Vân Lạc Phong trở lại phòng thì liền đóng cửa lại, dùng linh hồn truyền âm gọi Hỏa Hỏa tới.
Một lúc lâu sau, Hỏa Hỏa mang vẻ mặt buồn ngủ ௱ôЛƓ lung đẩy cửa bước vào, trong đôi mắt to đáng yêu tràn đầy mệt mỏi.
“Chủ nhân, xảy ra chuyện gì?”
“Hỏa Hỏa,” Sắc mặt Vân Lạc Phong ngưng trọng, “Tối nay chúng ta phải rời khỏi Diệp gia.”
“Hả?”
Hỏa Hỏa sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: “Chủ nhân, người phải đi?”
“Không sai, gần đây ta càng ngày càng bất an, cảm giác Vân Tiêu sẽ xảy ra chuyện! Cho nên, ta cần phải rời khỏi Diệp gia!”
Thời gian một tháng mà nàng ước định với Vân Tiêu còn chưa tới, nhưng nàng cũng không thể chờ đợi thêm nữa, bất luận như thế nào cũng phải đi ra ngoài tìm hắn!
“Chủ nhân, người đây là tính toán rời nhà trốn đi? Không nói với nhóm người Diệp Cảnh Thần một tiếng?”
“Nếu bọn họ biết thì nhất định sẽ không cho ta rời đi,” Vân Lạc Phong nhẹ nâng mặt lên, “Bởi vậy, ta tính toán để lại một lá thư.”
“Được,” Vẻ mặt Hỏa Hỏa trở nên trịnh trọng, “Bất luận người đi chỗ nào, ta đều đi theo người.”
“Chúng ta lập khắc xuất phát.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại.
Vân Tiêu, nhất định chàng phải chờ ta! Chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được chàng!
“Nhưng mà chủ nhân, đại lục này to lớn như thế, ngươi biết đi chỗ nào tìm hắn chứ?” Hỏa Hỏa chớp mắt, tò mò hỏi.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta tin tưởng bằng cảm giác của mình, ta sẽ tìm được hắn, cho dù tìm không thấy, ta cũng sẽ tìm mãi, lên trời cao xuống Hoàng Tuyền, cũng không buông tay!”
Thấy Vân Lạc Phong đã quyết tâm như vậy, Hỏa Hỏa không nói thêm gì nữa, nàng yên lặng đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kiên định của thiếu nữ.
“Chủ nhân, chúng ta đi thôi.”
Trước đó Vân Lạc Phong đã để hành lý của mình vào trong nhẫn không gian, lần này bọn họ không phải chuẩn bị cái gì nhiều cả, trực tiếp đi ra ngoài.
Nhìn Diệp gia đại trạch lần cuối, Vân Lạc Phong quay đầu lại, đi về phía bóng đêm mênh ௱ôЛƓ trước mắt……
Ngày kế, một tiếng khóc rống truyền khắp toàn bộ đại viện Diệp gia khiến tất cả mọi người hoảng sợ, vội vàng chạy vào phòng Vân Lạc Phong.
Giờ phút này, trong phòng, Lâm Nhược Bạch cầm một lá thư trong tay, lệ rơi đầy mặt, khóc lóc thảm thiết.
“Sư phụ, ngươi đã đồng ý là không bao giờ ném ta đi nữa, hiện tại lại đem quên ta rồi, cho dù người phải đi, cũng phải dẫn ta đi chứ.”
Dường như Lâm Nhược Bạch bị uất ức đến cùng cực, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống.
Quân Phượng Linh kinh ngạc một chút, bước nhanh tới lấy lá thư trong tay Lâm Nhược Bạch đi, lúc nhìn thấy nội dung trong đó, nàng nhịn không được thở dài một tiếng.
“Quân nhi, Phong nhi có nói đi nơi nào không?” Diệp Cảnh Thần lo lắng hỏi.
Quân Phượng Linh cười khổ một tiếng: “Nó đi tìm Tiêu nhi, bảo chúng ta đừng lo lắng quá, nó sẽ nhanh chóng trở về.”
“Quân nhi,” Diệp Cảnh Thần vỗ vỗ lưng Quân Phượng Linh, trấn an nói, “Vừa rồi ta phái người đi xem, Hỏa Hỏa cũng không ở đây nữa, tuy rằng bình thường Hỏa Hỏa nhát gan, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng thực lực lại rất mạnh, có nàng ta bảo hộ, Phong nhi sẽ không gặp nguy hiểm, nàng yên tâm đi.”
“Không được!” Quân Phượng Linh lắc lắc đầu, “Ta yên tâm không được, Diệp ca, chàng phái người đi tìm bọn họ đi!”
Hai người kia, thật sự là người nào cũng không để người khác bớt lo……
“Được,” Gương mặt của Diệp Cảnh Thần tràn đầy dịu dàng, “Bây giờ ta lập tức hạ lệnh, bảo mọi người đi tìm bọn họ! Nàng đi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện bên này có ta xử lý.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc