Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 182

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Huống chi, những năm gần đây, rất nhiều trưởng lão đã sớm thông đồng thành giặc với Diệp Cảnh Huyền. Nếu như Diệp Cảnh Thần thượng vị, khẳng định sẽ dọn dẹp toàn bộ bên trong Diệp gia! Lúc đó, còn có chỗ cho bọn họ dung thân hay sao?
Như thế chi bằng đẩy Diệp Thiên Vấn đi lên.
Ngồi ở trên ghế chủ tọa, Diệp Thiên lạnh lẽo liếc mọi người phía dưới, sắc mặt đạm nhiên: “Ngươi cho rằng Diệp Cảnh Huyền làm tất cả những chuyện kia, Thiên Vấn cái gì cũng không biết hay sao? Hắn là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, có thể nào đảm nhiệm vị trí này? Cho nên, ta đã quyết định, để Thần Nhi đảm nhiệm vị trí thiếu chủ Diệp gia lần nữa!”
“Gia chủ!”
Mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng nói: “Việc này sợ không ổn…”
“Không ổn? Cái gì không ổn? Năm đó các ngươi lấy cớ tức phụ Thần Nhi không có cách nào mang thai con nối dõi, đuổi nó từ vị trí này xuống dưới, hiện tại các ngươi còn có cái gì để nói?”
Bốp!
Diệp Thiên vỗ mạnh một cái lên bàn, tiếng vang rung trời.
Chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, thấy rõ đã hết hy vọng cũng chỉ có thể từ bỏ ý tưởng để Diệp Thiên Vấn kế vị.
Lúc này, một trưởng lão đứng dậy, đôi mắt của hắn chuyển động vài cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu để đại thiếu gia làm thiếu chủ, vậy Vân Tiêu công tử cũng lập tức trở thành người thừa kế của đại thiếu gia! Cho nên, thật ra ta có một suy nghĩ, nghe nói Vân Tiêu công tử và Vân Lạc Phong còn chưa thành thân. Những người trong gia đình quyền quý đều giống nhau, trước khi thành thân đều sẽ nạp mấy tiểu thiếp, Vân Tiêu thân là nhi tử của thiếu chủ, có thể nào không vì Diệp gia khai chi tán diệp? Thỉnh gia chủ làm chủ, nạp thiếp cho hắn!”
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần ngồi bên cạnh đã sớm kiềm chế không được nhưng xuất phát từ sự tôn trọng với Diệp Thiên, trước sau cũng không lên tiếng. Bây giờ lại thấy bọn họ đánh chủ ý tới trên đầu Vân Tiêu, trong lòng lửa giận kích động.
“Nghe Phàn trưởng lão nói như thế, giống như đã có đối tượng làm thiếp thị cho Tiêu nhi?” Quân Phượng Linh hơi nhướng đôi mày anh khí lên, môi đỏ mỉm cười mang theo trào phúng và khinh miệt.
Diệp Phàn ưỡn ***: “Không sai! Ta thật sự đã có một đối tượng! Nàng chính là cháu gái của ta, Diệp Tiểu Nguyệt. Cháu gái này của ta hoạt bát đáng yêu, dung mạo cũng không kém so với Vân Lạc Phong, nếu làm thiếp thị cho Tiêu công tử cũng dư dả!”
Quân Phượng Linh cười, nụ cười của bà thật đẹp giống như hoa hồng nở rộ.
“Diệp Tiểu Nguyệt? Ta đã thấy nha đầu kia, ta thật không biết Phàn trưởng lão là người tự luyến hay là đầu óc có vấn đề? Chỉ bằng nữ nhân như vậy cũng có thể so sánh với tức phụ của ta? Dám không có liêm sỉ tuyên bố dung mạo của nàng không kém so với Phong nhi!”
“Ngươi nói xem, nàng có điểm nào có thể so sánh được với Phong nhi? Ngay cả tư cách làm nha hoàn cho Phong nhi cũng không có!” Bàn tay của Quân Phượng Linh đánh lên mặt bàn, trợn tròn đôi mắt: “Hôm nay, ta ở chỗ này, các ngươi đừng mơ tưởng muốn nhét nữ nhân vào bên cạnh Tiêu nhi!”
Sắc mặt Diệp Phàn biến đổi, quan hệ giữa hắn và Diệp Cảnh Thần vốn đã ác liệt, nếu không có thủ đoạn liên hôn, chỉ sợ Diệp gia lập tức sẽ không có địa vị của hắn!
“Thiếu phu nhân, đây là chuyện của nam nhân, ngươi một người nữ nhân còn muốn chõ mõm vào làm gì?” Sắc mặt Diệp Phàn trầm xuống: “Trước kia ngươi ngăn cản Diệp Cảnh Thần nạp thiếp, hiện giờ lại ngăn cản Vân Tiêu công tử, thật không biết ngươi làm sao an tâm? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng nhi tử của ngươi khai chi tán diệp như vậy?”
Quân Phượng Linh cười lạnh: “Ta thân là mẫu thân, tất nhiên hy vọng nhi tử có thể có nhi tôn mãn đường, nhưng mà nhi nữ của nó chỉ có thể do Vân Lạc Phong sinh ra!”
Ý nói bà nguyện ý để nhi tử khai chi tán diệp.
Nhưng mà cành và lá cây kia cũng chỉ có thể từ trên người Vân Lạc Phong ra tới…
Khuôn mặt Diệp Phàn càng thêm khó coi nhưng đúng lúc này cửa nhà chính bị đẩy ra.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, dừng ở phía trên một thân bạch y như tuyết của thiếu nữ kia.
Lúc này thiếu nữ nửa dựa vào trên khung cửa, khoanh tay trước ***, vẻ mặt lười biếng lại tà khí, ánh mắt nhìn Diệp Phàn trưởng lão cũng mang theo sự nhẹ nhàng.
“Ngươi muốn đưa cháu gái của ngươi cho Vân Tiêu?”
Nhìn thấy chính chủ đã tới, khí thế của Diệp Phàn không hề yếu bớt, hắn ưỡn ***, đúng lý hợp tình: “Không sai! Ngươi là nữ nhân, đáng lẽ nên rộng lượng một chút, không cần giống bà bà của ngươi, cản trở phu quân nạp thiếp!”
“Được!” Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Diệp Phàn: “Nếu ngươi muốn đưa cháu gái của ngươi cho Vân Tiêu, ngươi cứ đưa lại đây, ta sẽ tiếp, chẳng qua là… Ngươi đừng hối hận!”
Nói xong nàng đứng thẳng thân mình, xoay người đi tới phía trước…
Quân Phượng Linh cũng không ngăn cản Vân Lạc Phong, ánh mắt đồng tình của bà nhìn Diệp Phàn, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Bởi vì bà biết, có người gặp xui xẻo!
Đáng tiếc, Diệp Phàn không hiểu tính cách của Vân Lạc Phong, còn tưởng rằng nàng thật sự đồng ý để Vân Tiêu nạp thiếp, bất giác trong lòng mừng rỡ, khinh miệt nhìn Quân Phượng Linh: “Thiếu phu nhân, ngươi nên học tập tức phụ của mình, đừng để mình thành bộ dạng đố phụ!”
Quân Phượng Linh cũng không nhìn hắn cái nào, chuyển hướng Diệp Cảnh Thần.
Hai phu thê nhìn nhau.
“Diệp ca, thiếp cảm thấy, thiếp thật sự nên học tập Phong nhi…”
Học tập một chút, làm sao khiến những người này phát triển trí nhớ! Biết bà không dễ chọc!
Lời này rơi vào trong tai Diệp Phang lại cảm thấy Quân Phượng Linh nghe lời mình khuyên bảo, bất giác cười đắc ý.

Vân Lạc Phong và Vân Tiêu ở viện chính giữa trong nội viện Diệp gia, cũng là vị trí tốt nhất trong toàn bộ Diệp gia!
Lúc này, một thiếu nữ mặc lụa mỏng như cánh ve xuất hiện ở ngoài cửa, ánh mắt của nàng nhìn khắp nơi xung quanh, trong đáy mắt tràn đầy sự hâm mộ.
Cho dù gia gia của nàng là trưởng lão Diệp gia nhưng cũng không được ở viện tốt như vậy.
Đặc biệt những loại cây cối trong viện này đều có thể có tác dụng an thần, đối với tu luyện có thể nói là những trân bảo hiếm có…
“Tiểu Nguyệt cô nương.”
Bỗng nhiên, một nha hoàn Diệp gia từ trong viện chậm rãi bước tới, nói: “Vân cô nương để ngươi đi vào!
Diệp Tiểu Nguyệt thu hồi ánh mắt, nàng cao ngạo ngẩng đầu giống như một con phượng hoàng kiêu căng ngạo mạn bước vào trong viện.
Phía sau, nha hoàn rõ ràng nhìn không quen bộ dáng không coi ai ra gì của nàng ta, lập tức xì một tiếng khinh miệt, khuôn mặt khinh bỉ nới với người bên cạnh: “Nàng mặc thành như vậy tới viện của Vân Tiêu công tử và Vân cô nương, cho rằng người khác nhìn không ra nàng muốn làm gì hay sao? Vân cô nương và Vân Tiêu công tử rất ***, không có khả năng sẽ coi trọng nữ nhân như nàng!”
Tuy rằng Diệp Tiểu Nguyệt là cháu gái của Diệp Phàn trưởng lão nhưng mà nàng tốt xấu gì cũng là nha hoàn của Diệp Cảnh Thần, ỷ có Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh che chở, tất nhiên sẽ không lựa lời.
Diệp Tiểu Nguyệt nghe được lời nha hoàn nói, trong lòng khó thở. Nếu là quá khứ, nàng đã tát nàng ta một cái từ lâu nhưng hiện tại nàng đang ở trên địa bàn của Vân Tiêu, nhất định muốn giữ gìn hình tượng của mình thật tốt!
Nghĩ vậy, Diệp Tiểu Nguyệt ức chế phẫn nộ trong lòng, ngẩng đầu ưỡn *** đi về phía trước.
Chờ nàng trở thành nữ nhân của Vân Tiêu công tử, nhất định phải sửa trị nha hoàn trong viện này một trận! Quá không tôn trọng bề trên!

Trong viện phủ kín lá phong.
Từ rất xa Diệp Tiểu Nguyệt đã nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc nằm ở trên ghế quý phi.
Đều là nữ nhân, trong khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ kia, đáy mắt Diệp Tiểu Nguyệt cũng thoáng qua tia kinh diễm như cũ, nhưng theo đó mà đến lại là sự ghen ghét trong lòng.
Có một chủ mẫu tuyệt mỹ như thế, Vân Tiêu công tử sẽ sủng nàng sao?
Nhưng mà mặc kệ Vân Tiêu công tử lấy thái độ như thế nào đối xử với nàng, chỉ cần có thể trở thành thê tử của hắn là đủ rồi!
Diệp Tiểu Nguyệt bất giác nhớ tới vài ngày trước đó, lúc thực hiện nghi thức lấy máu nhận thân, tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Vân Tiêu.
Chỉ một cái chớp mắt, nàng đã giật nảy mình.
Bỗng dưng, nàng lại cảm thấy ưu thương vì thể chất của Vân Tiêu, dù sao nam nhân tuấn mỹ xuất sắc như vậy, lại là một phế vật……
Thẳng đến ngày hôm qua, trong hoàng cung truyền đến tin tức, nàng mới minh bạch, nam nhân này mới chân chính là thiên tài! Cũng bởi vậy, lúc gia gia nhà mình chạy tới hỏi nàng, có nguyện ý trở thành thiếp thị của Vân Tiêu hay không, nàng đồng ý không chút do dự.
Nếu có thể làm bạn bên cạnh, làm thiếp thì đã sao?
Nhưng nàng sớm đã nghe nói vị hôn thê Vân Lạc Phong của Vân Tiêu có tính cách bá đạo, ngang ngược không nói lý, bất giác rất lo lắng, nếu Vân Lạc Phong ngăn cản thì phải làm sao?
Ai ngờ, Vân Lạc Phong này cũng chỉ là như thế, cho dù nàng ta không cam lòng thì cũng phải tiếp nhận sự tồn tại của mình mà thôi!
Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Nguyệt hít sâu vào một hơi, e lệ nói: “Vân cô nương, Vân Tiêu công tử…… Vì sao không ở nơi này?”
Vân Lạc Phong cong khóe môi lên, ngả ngớn nhìn Diệp Tiểu Nguyệt: “Ngươi thân là người Diệp gia, hoàn toàn có thể trở thành chính thê của người khác, vì cái gì mà cam nguyện làm thiếp của Vân Tiêu?”
Diệp Tiểu Nguyệt sửng sốt một chút, nữ nhân này có ý gì? Thử mình sao?
“Vân cô nương,” Diệp Tiểu Nguyệt nâng mắt lên, kiên định nói, “Ở trong lòng ta, Vân Tiêu công tử mới là nam nhân đáng giá để người ta đi theo nhất, sao những kẻ phàm phu tục tử có thể so sánh với chàng? Nếu là có thể trở thành thiếp của Vân Tiêu công tử, cũng hơn làm chính thê của nam nhân khác!”
Vân Lạc Phong lười biếng ngồi dậy từ trên ghế quý phi, dương môi cười: “Chẳng lẽ ngươi không biết, Vân Tiêu đã có thê tử?”
Diệp Tiểu Nguyệt hơi nhíu mày liễu lại: “Vân cô nương, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta không nghĩ tới việc ςướק đi vị trí của Vân cô nương, ta chỉ muốn trở thành thiếp của chàng thôi.”
“Ta mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, ở trong thế giới của ta, nam nhân của ta vĩnh viễn chỉ có thể có một thê tử! Nếu nạp thiếp thì sẽ bất trung, người bất trung, không bằng hưu cho rồi!”
Diệp Tiểu Nguyệt ngây dại.
Nam nhân chỉ có thể có một thê tử? Nếu là nạp thiếp thì phải hưu phu? Đây là đạo lý lệch lạc gì vậy?
“Vân cô nương, ngươi ở nói giỡn với ta sao? Nam nhân nào gọi là bất trung chứ?”
“Ta mặc kệ nam nhân khác như thế nào, ta chỉ quan tâm nam nhân của ta! Ngươi muốn làm thiếp của Vân Tiêu? Vậy đừng trách ta khiến ngươi đi vào thì thẳng, đi ra thì nằm!”
Mặt mày thiếu nữ khí phách, nhìn xuống Diệp Tiểu Nguyệt từ trên cao.
Sắc mặt Diệp Tiểu Nguyệt rất khó nhìn, nàng cắn cắn môi: “Vân cô nương, gia gia của ta nói rồi, Vân Tiêu công tử đã đồng ý nạp ta làm thiếp, ngươi không làm chủ được! Còn nữa, thấy ngươi là chính thê nên ta xin khuyên ngươi một câu, nữ nhân vẫn nên tam tòng tứ đức thì tốt hơn, nữ nhân có tính tình quá mạnh mẽ sẽ không có nam nhân nào thích đâu.”
Vân Lạc Phong cười như không cười nhìn Diệp Tiểu Nguyệt: “Ngươi cảm thấy ta không làm chủ được?”
“Không sai!” Diệp Tiểu Nguyệt hừ một tiếng, “Ngươi nói Vân Tiêu công tử ra đây, ta biết nhất định là ngươi giấu hắn rồi, ngươi để chàng ra đây đi!”
Sau khi lời của Diệp Tiểu Nguyệt nói ra, một giọng nói lãnh khốc truyền đến từ ngoài cửa viện: “Mấy người các ngươi thất thần làm gì? Quăng nữ nhân điên này ra ngoài cho ta!”
Nghe được giọng nói từ tính của nam nhân, Vân Lạc Phong vừa định ngẩng đầu nhìn lại thì trong khoảnh khắc, cũng đã rơi vào trong cái ôm quen thuộc rồi.
“Sao nàng lại để loại nữ nhân này vào sân của chúng ta? Xem ra ta phải bảo Tần Nguyên dùng nước rửa sạch mấy lần.”
Tần Nguyên?
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, nhìn về phía cửa viện, thoáng chốc, một hình bóng quen thuộc rơi vào trong mắt nàng.
“Chủ mẫu, đã lâu không gặp.” Tần Nguyên chào hỏi Vân Lạc Phong, “Chủ tử vẫn luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, làm chủ mẫu người nhọc lòng rồi.”
Ngày đó, lúc Vân Tiêu trở về giải quyết vấn đề Tiêu gia đã bảo Tần Nguyên ở tại bảo hộ một nhà già trẻ Vân gia, dần dần, hắn cũng không hề câu nệ giống như trước, ngược lại là bắt đầu vui đùa với Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Vân Tiêu, kỳ quái nói: “Đúng vậy, cho nên ta mới có thể trở nên phiền toái như thế.”
Sắc mặt Vân Tiêu tối sầm, quay đầu lại cảnh cáo nhìn Tần Nguyên, lại dời ánh mắt trở về.
“Nàng đừng nghe Tần Nguyên nói bừa, cả đời này ta chỉ trêu chọc một mình nàng là đủ rồi.”
Vân Lạc Phong cong khóe môi, đối với Vân Tiêu, làm sao nàng không yên tâm chứ?
Giờ phút này, Diệp Tiểu Nguyệt đã ngây dại, thân mình nàng bị hai gã hộ vệ đè lại, tóc tai bù xù nhìn vẻ mặt lãnh khốc của nam nhân kia.
Dường như nam nhân cũng nhớ tới sự tồn tại của nàng, mắt đen dần dần nhìn về phía nàng……
Ánh mắt hắn lạnh lẽo khủng pố, giống như có vô số chủy thủ đâm vào da nàng, đau đớn không thôi.
“Vân…… Vân Tiêu công tử, chàng không biết ta sao? Ta là Diệp Tiểu Nguyệt, gia gia của ta đã nói chàng sẽ nạp ta làm thiếp.”
Trên thực tế, chuyện này vẫn là do Vân Lạc Phong gây ra.
Nàng chỉ bảo Diệp Phàn đưa Diệp Tiểu Nguyệt tới, lại không có nói là ai ra lệnh, khiến Diệp Phàn tưởng Vân Tiêu đồng ý, lúc này mới vui vẻ vội vàng truyền đạt chuyện này cho Diệp Tiểu Nguyệt.
“Tần Nguyên, phế ả ta đi.”
Nam nhân vẫn nói gián tiếp* như cũ, lại lãnh khốc giống như dao lạnh, hung hăng đâm vào trái tim Diệp Tiểu Nguyệt.
*ý nói Vân Tiêu chỉ nói với Tần Nguyên xử chị này, chứ anh í cũng chưa từng nói chuyện trực tiếp với chỉ.
“Vâng, chủ tử!” Tần Nguyên âm hiểm mỉm cười, đi đến chỗ Diệp Tiểu Nguyệt, “Chậc chậc, đúng là nữ nhân này quyến rũ người ta, nhìn y phục này giống cánh ve như đúc, mỏng đến mức cũng có thể nhìn thấy ***.”
Nghe được Tần Nguyên hài hước nói, Vân Tiêu lạnh căm căm quất tới một câu: “Lời này của ngươi, ta sẽ truyền lại một cách chi tiết với Xuân Nương.”
“Khụ khụ!” Tần Nguyên vội vàng ho khan hai tiếng, lạnh lùng nói, “Nữ nhân này, ngươi thật là thật to gan, vọng tưởng quyến rũ chủ tử nhà ta, còn tới tìm chủ mẫu gây phiền toái! Đúng là muốn ૮ɦếƭ!”
Diệp Tiểu Nguyệt kinh hoảng trừng lớn mắt, nàng không rõ rốt cuộc làm sai cái gì khiến cho Vân Tiêu tàn nhẫn với nàng như vậy.
“Chờ đã!”
Tần Nguyên còn chưa có động thủ, phía sau liền truyền đến giọng nói của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong lười biếng đứng lên từ trên ghế quý phi, khuôn mặt tuyệt mỹ gợi lên mộtn nụ cười: “Nữ nhân này là ta nói nàng tới, bởi vì, gia gia nàng muốn để nàng làm thiếp cho Vân Tiêu.”
Nàng nhìn Diệp Tiểu Nguyệt, tiếp tục nói: “Cho nên, ta bảo gia gia nàng đưa nàng tới trước mặt ta! Nếu nàng không có ý quyến rũ Vân Tiêu, có lẽ ta sẽ bỏ qua, đáng tiếc…… Nữ nhân này tâm thuật bất chính, ta cũng chỉ có thể để nàng ta tự nếm quả đắng!”
Diệp Tiểu Nguyệt trên mặt tràn đầy không thể tin được.
Không phải gia gia nói Vân Tiêu công tử đồng ý chuyện này? Vì sao biến thành nữ nhân này mời gia gia đưa nàng tới?
Chẳng lẽ lần này là gia gia hại nàng?
“Tần Nguyên, ngươi lột sạch y phục của nàng ta rồi cột vào cửa thành, để người trong thiên hạ ngắm chơi,” Vân Lạc Phong âm hiểm cười đi về phía Diệp Tiểu Nguyệt, ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm nàng ta, nhìn xuống từ trên cao nói, “Không phải ngươi muốn quyến rũ nam nhân à? Được, ta đây để ngươi quyến rũ đến thỏa thích!”
Diệp Tiểu Nguyệt gian nan nuốt nước miếng, đáy mắt càng thêm kinh hoảng, nàng muốn tránh thoát khỏi cánh tay của hai hộ vệ để chạy tới chỗ Vân Tiêu.
Nhưng mà, sức lực của hộ vệ không phải là thứ nàng có thể so được.
“Vân Tiêu công tử, xin chàng cứu ta, chỉ cần chàng cứu ta, ta nguyện ý bán mình hầu hạ chàng cả đời!”
Theo cách nhìn của nàng ta, dù Vân Lạc Phong tàn nhẫn cũng phải nghe lời nam nhân nói! Cho nên nàng không có xin Vân Lạc Phong tha cho mình, ngược lại là xin Vân Tiêu giúp đỡ.
Nếu là nam nhân bình thường, nhìn thấy Diệp Tiểu Nguyệt cặp mắt rưng rưng chật vật kia, nói không chừng sẽ mềm lòng cứu nàng một lần.
Đáng tiếc, Vân Tiêu chỉ đặt tim mình lên người Vân Lạc Phong.
Cho dù nữ nhân khác chảy hết máu tươi, hắn cũng sẽ không cảm động, nếu như Vân Lạc Phong rơi một giọt nước mắt, hắn sẽ đau long đến mấy ngày……
“Tần Nguyên, còn thất thần làm gì? Kéo ả ta ra ngoài đi, chướng mắt!”
Giọng nói của nam nhân lãnh khốc vô tình.
“Tuân mệnh!” Tần Nguyên ôm quyền, ha hả cười đi về phía Diệp Tiểu Nguyệt, “Ngươi cầu xin tha thứ sai đối tượng rồi, ở chỗ này, có thể làm chủ chỉ có chủ mẫu, chủ tử…… Trước kia là thị vệ bên người chủ mẫu, trước đây không lâu mới thành công lên chức hôn phu, ngươi cho rằng chủ tử có quyền lên tiếng sao?”
Tần Nguyên biết mình nói những lời này sẽ không bị hai người kia tức giận, cho nên, vì để Diệp Tiểu Nguyệt hiểu nàng ta sai ở điểm nào, hắn mới nói ra.
Quả nhiên, nghe được lời này, cả người Diệp Tiểu Nguyệt đều ngây ngốc, mặc cho mấy thị vệ kia kéo đi ra ngoài cũng chưa thể phục hồi tinh thần lại……
“Vân Tiêu, chàng đã trở lại?”
Sau khui Diệp Tiểu Nguyệt bị kéo ra ngoài, Vân Lạc Phong quay đầu nhìn nam nhân ở phía sau, trên mặt toàn là ý cười.
“Ừ,” Vân Tiêu tiến lên, ôm chặt lấy thân thể Vân Lạc Phong, “Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn để Tần Nguyên hỏi thăm nơi Bạch Túc rơi xuống, đêm qua tạm thời nhận được tin tức, nói là gặp được thị nữ Cẩm Dục bên người hắn! Đáng tiếc, lúc ta đến thì ả ta đã trốn thoát……”
Chân mày Vân Lạc Phong nhẹ nâng lên: “Xuân Nương là ai?”
“Lão tình nhân của Tần Nguyên.”
Khụ khụ!
Vân Lạc Phong ho khan hai tiếng, khóe miệng hơi do dự một chút: “Thì ra Tần Nguyên có lão tình nhân.”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong: “Hẳn là nàng biết Trúc Lâu chứ? Năm đó, ta từng bảo Tần Nguyên bán Thái Tử Cao Lăng của Long Nguyên Quốc cùng Mộ Vô Song vào Trúc Lâu! Xuân Nương kia chính là bà chủ của Trúc Lâu, trước kia nàng muốn gia nhập thế lực của ta, ta cự tuyệt! Chẳng qua, Xuân Nương này quen biết Tần Nguyên đã lâu, trước đó không lâu hai người bọn họ đã xác định quan hệ……”
Chỉ có ở Vân Lạc Phong, Vân Tiêu trước mặt mới không im lặng giống như bên ngoài, lời nói cũng nhiều hơn so với trước kia.
“Thì ra là thế,” Ý cười trong mắt Vân Lạc Phong càng sâu, “Thực lực của Xuân Nương như thế nào?”
Vân Tiêu im lặng lúc lâu rồi nói: “Trước đó không lâu đột phá tới Tôn Linh Giả rồi!”
Tôn Linh Giả! Không chỉ ở đại lục Long Khiếu, cho dù là đại lục Vô Hồi cũng đã coi như là cường giả!
“Vân Tiêu, bảo nàng hộ tống lão gia tử tới đây, trong khoảng thời gian ngắn ta sẽ không trở về đại lục Long Khiếu, lão gia tử ở đó ta không yên tâm, vẫn nên để cho bọn họ tới Diệp gia thì an toàn hơn.”
Ít nhất, trong Diệp gia này có một vị Thánh Linh Giả tồn tại!
Nếu là trước kia, có Thiên Nhai cùng Ninh lão bảo hộ bọn họ, lão gia tử cũng rất an toàn, chỉ là, sau này đối mặt với cường giả sẽ càng ngày càng mạnh, không có một Thánh Linh Giả ở bên cạnh bảo hộ người nhà của nàng, nàng không thể yên tâm ra cửa!
“Được.”
Vân Tiêu khẽ gật đầu: “Ta liền thông báo với Tần Nguyên, để hắn truyền mệnh lệnh xuống.”
Vân Lạc Phong dương môi cười, hơi nheo mắt lại: “Vân Tiêu, từ đại lục Long Khiếu đến nơi này phải xuyên qua Vô Hồi chi sâm, phỏng chừng gần một tháng mới có thể tới, trước đó, ta muốn dọn dẹp Diệp gia thay cha mẹ! Mặt khác, cũng thông báo với Thiên Nhai, nói là trong Vô Hồi chi sâm có người ông ấy mơ ước ngày đêm ……”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc