Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 164

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Ngay lúc Quân Phượng Linh muốn ra mặt cho Vân Lạc Phong, thì một giọng nói lãnh khốc truyền đến: "Thê tử của ta, cho dù có hãm hại ngươi, thì ngươi cũng chỉ có thể nhận lấy!"
Vân Tiêu nâng khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ lên, gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt vô tình, đôi mắt thâm thúy như đêm tối nhìn chằm chằm Tiết Nhu Nhi, ánh mắt kia khiến cơ thể nàng ta cứng lại, giống như có vô số lưỡi đao xẻo thịt trên người vậy.
Giọng nói của hắn vẫn vô tình như cũ.
"Huống chi, ta không cho rằng ngươi có tư cách để hãm hại nàng!"
Sắc mặt Tiết Nhu Nhi càng tái nhợt, thân thể lắc lư vài cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Nhưng càng khiến nàng ta tức giận hơn chính là vào thời điểm thê này mà Diệp Kỳ lại không mở miệng nói chuyện thay mình! Để mặc mình tùy ý bị đám người này khi dễ.
Diệp Kỳ cảm nhận được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Tiết Nhu Nhi, bất giác cúi đầu, trên mặt hiện lên xấu hổ.
Đối mặt với Diệp Hi Mạch, nàng sẽ cố gắng vì Tiết Nhu Nhi, nhưng ở trước mặt phu thê Diệp Cảnh Thần, nàng không dám mở miệng phản bác.
Bởi vì nghĩa phụ với nghĩa mẫu là người mà Diệp Kỳ kính trọng nhất.
Nàng đã từng cãi lời, đi ngược lại ý nguyện của bọn họ, có thể nào hôm nay còn tiếp tục bênh vực người ngoài?
Chỉ có thể chờ chuyện này qua đi rồi sẽ an ủi Tiết Nhu Nhi.
"Diệp ca!" Quân Phượng Linh cũng chẳng thèm nhìn Tiết Nhu Nhi lất một cái, quay đầu nhìn về phía Diệp Cảnh Thần: "Chàng phái hai người canh giữ ả đi, ta không muốn nữ nhân này gây ta mầm tai họa gì trong Diệp trạch, thêm nữa, nhốt ả cách xa chỗ của Tiêu nhi một chút, đừng để ả ở chỗ này gây chướng mắt!"
Hiển nhiên, Quân Phượng Linh cũng không muốn Tiết Nhu Nhi có cơ hội đến gần Vân Tiêu.
Cho dù Vân Tiêu sẽ không để mắt đến Tiết Nhu Nhi, nhưng cũng sẽ khó chịu khi nhìn thấy.
Diệp Cảnh Thần cười dịu dàng cười một tiếng, bỗng dung hắn lạnh giọng quát lên: "Người đâu, giam Tiết Nhu Nhi lại cho ta! Không cho phép ả xuất hiện trong viện!"
Vừa dứt lời, hai hô vệ ngoài cửa đi tới, cung kính chắp quyền nói: "Tuân lệnh!"
"Nhu nhi!"
Mắt thấy hai hộ vệ kia sắp đưa Tiết Nhu Nhi đi, Diệp Kỳ vội vàng nắm lấy tay Tiết Nhu Nhi, cười an ủi: "Ngươi yên tâm, nếu như ngươi không cố ý hãm hại Hỏa Hỏa, nhất định nghĩa mẫu sẽ trả lại trong sạch cho ngươi, hiện giờ chỉ có thể khiến ngươi ủy khuất mấy ngày rồi!"
Tiết Nhu Nhi cười khổ, lại không trả lời Diệp Kỳ, đi theo hai tên hộ vệ ra ngoài cửa.
Trong giây phút ấy, Diệp Kỳ không hề chú ý tới đáy mắt Tiết Nhu Nhi lóe lên một tia gian ác, ngược lại còn lo lắng vì chuyện mà nàng ta gặp phải!
"Kỳ Kỳ, con lui xuống nghỉ ngơi đi!" Giọng nói lúc này của Quân Phượng Linh không còn lạnh nhạt nữa, ngược lại mang theo bất đắc dĩ: " Nếu Tiết Nhu Nhi thật sự vu oan cho Hỏa Hỏa, ta sẽ không dễ dàng tha cho ả ta, con nên chuẩn bị tâm lý đi!"
Thân mình Diệp Kỳ run lên, xoay người lại nhìn Quân Phượng Linh: "Nghĩa mẫu, nếu nàng ấy thật sự làm như vậy, con cũng sẽ không tha thứ, nhưng con tin tưởng nàng, không phải bởi vì nàng là bằng hữu của con, mà là vì mẫu thân của nàng ấy đã táng thân trong biển lửa, nàng không thể nào lại dùng tính mạng của mẫu thân mình để đi vua oan cho người khác đúng chứ?"
Diệp Kỳ biết, đúng là lần này bọn họ đã hiểu lầm Hỏa Hỏa, thế nhưng, hiểu lầm lần này cũng không phải là do Nhu Nhi cố ý, nàng ấy cũng là người không biết sự tình mà thôi.
"Đại lục bao la rộng lớn, sẽ có người không cần người thân!" Giọng Quân Phượng Linh dần dần trở nên lạnh đi: "Có lẽ sau này con sẽ hiểu, bây giờ con lui về phòng mà tự suy nghĩ lại hành vi của mình trong mấy ngày nay đi!"
"Dạ!"
Diệp Kỳ khom người lui ra ngoài.
Sauk hi hai người đi, không khí trong đại sảnh không cách nào khôi phục vui vẻ hòa thuận như trước đó.
Khóe môi Quân Phượng Linh cong lên, quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Hai con cũng mệt rồi đúng chứ? Trở về nghỉ ngơi đi, trước bữa tối ta sẽ sai nha hoàn đến gọi!"
Trong lúc nói lời này, Quân Phượng Linh không ngừng nháy mắt với Vân Tiêu, còn không quên căn dặn thêm một câu: "Tạo người cho tốt!"
Khuôn mặt Vân Lạc Phong có chút xấu hổ, nàng và Vân Tiêu cùng chung chắn gối nhiều ngày như vậy, kỳ thật không có chuyện gì xảy ra cả.
Dĩ nhiên tạo người cũng không thể được!
Tuy nhiên, đối với lời dặn dò của Quân Phượng Linh, Vân Tiêu rất nghiêm túc trả lời: "Được!"
Được?
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm: "Vân Tiêu!"
Vân Tiêu luôn luôn nghe lời, nhưng lần này lại không theo Vân Lạc Phong, gương mặt lãnh khốc vô cùng kiên định: "Chúng con sẽ tạo người thật nhanh!"
"Đừng, ngàn vạn lần đừng có thật nhanh, loại chuyện đó, chậm một chút vẫn tốt hơn!" Quân Phượng Linh cười thật gian xảo.
Vân Tiêu ngơ ngác, nghi ngờ nhìn Vân Lạc Phong, tựa như đang hỏi lời của Quân Phượng Linh có ý gì?
Khuôn mặt Vân Lạc Phong càng đen hơn, nàng không nghĩ tới, Quân Phượng Linh lại… đen như vậy!
"Ta không quấy rầy hai con nữa, ha ha..." Quân Phượng Linh thấy mặt Vân Lạc Phong đen xuống, tâm tình không khỏi tốt hơn rất nhiều, nói: "Diệp ca, đi thôi, chúng ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi!"
Tuy nhiên, lúc đi ngang qua người Vân Tiêu, nàng ta lại dừng lại một chút, nụ cười bên môi càng sâu hơn.
"Nhi tử, cố gắng nỗ lực, mẹ chờ bế cháu!"
Nói xong, nàng liền cùng Diệp Cảnh Thần đi ra khỏi đại sảnh, chừa lại không gian cho hai người…
Thấy đại sảnh không còn bóng người nào, Vân Lạc Phong mới tiến tới gần Vân Tiêu, cười tà khí: "Muốn biết câu nói vừa rồi của mẫu thân chàng có ý gì không?"
Vân Tiêu thành thật gật gật đầu, hắn rất muốn biết.
"Ý của mẫu thân chàng chính là...." Môi Vân Lạc Phong tiến tới gần Vân Tiêu, đôi mắt đen lóe lên: "Bảo chàng lúc ở trên giường, bảo chàng..... làm lâu một chút!"
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, giọng nói khàn khàn: "Những năm gần đây, bất luận là thực lực của ta tăng đến mức nào, ta cũng chưa từng bỏ bê việc rèn luyện thân thể!"
"Hả?"
Cái này có liên quan gì với việc kéo dài?
"Thân thể khỏe mạnh, lực bền bỉ cũng sẽ mạnh!" Vân Tiêu dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Cho nên, nàng có thể yên tâm!"
Vân Lạc Phong mỉm cười, tay của nàng luồn vào trong áo của Vân Tiêu, ngón tay nhẹ nhàng phớt qua mấy múi cơ bụng của nam nhân.
"Quả thật, lần đầu tiên gặp chàng, ta bị cơ bụng này của chàng hấp dẫn."
Nếu không cởi y phục trên người Vân Tiêu ra, rất khó tưởng tượng được, hắn lại có đến tám múi cơ bụng. Dù sao, nhìn từ bên ngoài, thật sự không thể nào nhìn ra được cơ bắp trên người Vân Tiêu.
Dùng một câu để hình dung thì chính là, mặc y phục thì gầy, cởi ra lại toàn thịt, là dáng người vô cùng tiêu chuẩn.
Không đúng!
Gia hỏa này còn cao hơn một bậc so với vóc người tiêu chuẩn.
"Xem ra, ta cần phải nhanh chóng nghĩ cách đột phá đến Tôn Linh Giả...." Vân Lạc Phong thu tay lại, vỗ vỗ cằm, tự mình lẩm bẩm.
____
Ban đêm.
Tĩnh lặng như nước.
Trong phòng chất củi, Tiết Nhu Nhi đứng dậy khỏi đóng củi khô, phủi bụi đất trên người rồi đi về phía cửa.
Tuy nhiên, cửa bị một ống khóa khóa lại nên khiến nàng ta không có cách nào mở nó ra từ bên trong.
Khuôn mặt Tiết Nhu Nhi không khỏi trầm xuống, sự âm ngoan hiểm độc trong mắt lộ rõ ra ngoài, như là một cây chủy thủ sắc bén tẩm độc.
"Quân Phượng Linh, không nghĩ tới ngươi lại đề phòng ta đến mức độ này! Đợi ta mê hoặc con ngươi rồi, cho dù ngươi không chấp nhận ta thì cũng phải chấp nhận! Ai bảo con của ngươi yêu ta!"
Tiết Nhu Nhi thầm cười lạnh trong lòng.
Những năm gần đây, Quân Phượng Linh vì thất lạc nhi tử, bởi vậy luôn thấy áy náy, muốn được bù đắp cho hắn! Nếu không, sao bà ta lại dung túng cho Vân Lạc Phong như vậy?
Nếu như mình trở thành nhi tức của bà ta, nhất định bà ta cũng sẽ dung túng cho mình như thế! Nếu không, con trai bà ta có thể dễ dàng bỏ qua hành vi vứt bỏ hắn nhiều năm như vậy sao?
Buồn cười chính là, Tiết Nhu Nhi căn bản không biết, Quân Phượng Linh dung túng cho Vân Lạc Phong như vậy không phải vì áy náy với Vân Tiêu!
Quả thật có áy náy, nhưng cũng không phải vì vậy mà dung túng cho Vân Lạc Phong.
Nàng tiếp nhận Vân Lạc Phong, nguyên nhân chân chính, là vì bản thân Vân Lạc Phong!
Nếu không, dựa vào tính tình của Quân Phượng Linh, cho dù miễn cưỡng tiếp nhận người con dâu này vì nhi tử, cũng sẽ không che chở như thế.
Chỉ từ việc Quân Phượng Linh đưa thứ quý bái nhất của mình cho Vân Lạc Phong thì có thể nhìn ra, bà thật tâm thích người con dâu này.
Yêu ai yêu cả đường đi là có, nhưng nhiều hơn vẫn phải xem vào sức hút của bản thân của mình.
Tiết Nhu Nhi nâng mặt lên, tia lạnh lẽo trong mắt đã biến mất, thay vào đó là một mảnh điềm đạm đáng yêu.
"Hai vị hộ vệ đại ca, ta muốn ra ngoài đi nhà xí, hai vị có thể thả ta ra một lát hay không?"
Ngoài cửa phòng chất củi, hai hộ vệ quay sang nhìn nhau, chợt một trong hai người lạnh giọng nói: "Phu nhân có lệnh, không cho phép ngươi rời khỏi phòng chất củi nửa bước, nếu ngươi muốn đi tiểu tiện, thì cứ giải quyết tại chỗ."
Trong mắt Tiết Nhu Nhi xẹt qua ánh sáng, vẫn dịu dàng nói: "Nhưng mà trong phòng chất củi này không có bô, nếu hai vị đại ca không thể thả ta ra, vậy chi bằng mang một cái bô đến cho ta, được không?"
Hai hộ vệ chần chừ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Được, ngươi chờ một lát!"
Tiết Nhu Nhi này không có bao nhiêu bản lĩnh, không thể nào chạy thoát khỏi tay bọn họ, vì vậy hai hộ vệ không nghi ngờ quá nhiều, liền đi lấy bô xí mang đến cho nàng ta.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, khóe môi Tiết Nhu Nhi hiện lên một nụ cười âm hiểm, ngay sau đó, nàng ta liền lấy mị độc mà Cẩm Dục đã đưa cho mình, nhỏ một giọt lên người.
Mị độc này không màu không mùi, vì thế, người bình thường căn bản không cảm giác được gì.
Không tới một lát, bên ngoài lại truyền đến âm thanh mở khóa cửa, tiếp theo hai hộ vệ mở cửa đi vào, canh giữ ở cửa giống như môn thần vậy.
"Bô của ngươi đây!"
Vẻ mặt họ vô cảm, đặt bô xuống đất, lạnh giọng nói.
"Đa tạ hai vị đại ca!"
Tiết Nhu Nhi nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, cười dịu dàng, giọng nói lại mềm mại dịu dàng, giống như là móng vuốt phẩy phẩy vào long bọn hắn.
Bình thường hai hộ vệ đều là người trầm tĩnh, nhưng hôm nay, đối mặt với dung mạo của Tiết Nhu Nhi, chẳng biết tại sao tim suýt nhảy ra ngoài.
Dường như lần đầu tiên hai người họ phát hiện ra, dáng dấp Tiết Nhu Nhi này lại xinh đẹp động lòng người như thế.
"Khụ khụ!" Một người hộ vệ ho khan hai tiếng, muốn ngăn chặn con tim đang đập mạnh không ngừng, đáng tiếc, ánh mắt hắn ta cứ liếc nhìn về phía Tiết Nhu Nhi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Tiết Nhu Nhi thấy mị độc đã có công hiệu, trong lòng liền vui vẻ, nhưng lại không hề biểu lộ gì ra ngoài, ánh mắt vẫn điềm đạm đáng yêu.
"Hai vị đại ca, ta ở trong phòng chất củi này buồn chán lắm rồi, muốn ra ngoài hóng gió một chút, có được không? Ta đảm bảo sẽ không rời khỏi Diệp trạch."
"Chuyện này.... "
Hai hộ vệ nhìn nhau, có chút khó xử...
"Phu nhân có lệnh, không cho phép cô nương rời đi!"
Tiết Nhu Nhi vội vàng đưa hai ngón tay lên thề: "Ta thề sẽ không đi đến chủ viện, không rời khỏi Diệp trạch, ta chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi, hai vị đại ca, hai người giúp ta đi!"
Ngón tay của nàng túm vạt áo một trong hai người hộ vệ, trên mặt khẩn cầu, trông mong nhìn hắn.
Lúc này, trong mắt hai vị hộ vệ, Tiết Nhu Nhi chính là một vật phát sáng, toàn thân nàng đều có thể khiến lòng của bọn họ chấn động, làm sao nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của nàng?
“Ngươi nhất định phải nhanh chóng trở về, chúng ta sẽ ở chỗ này khóa cửa lại như cũ, làm bộ như ngươi vẫn còn ở phòng chứa củi này, hơn nữa ta sẽ nói cho ngươi biết một số nơi quân tuần tra nhất định sẽ đi qua. Ngươi nhớ phải đi vòng qua những nói đó. Nếu để phu nhân biết được, tất cả chúng ta đều phải ૮ɦếƭ!”
Trong lòng Tiết Nhu Nhi vui mừng như điên, vội vàng nói: “Cảm ơn hai vị đại ca, ân tình của các ngươi, Tiết Nhu Nhi tuyệt đối sẽ không quên.”
Nói xong, nàng vội vàng bước đi ra ngoài phòng chứa củi. Sau khi quan sát khắp nơi, thấy không ai mới vội vàng đi về phía chủ viện…
Trong phòng, huân hương lượn lờ, Vân Lạc Phong đang nhắm mắt khoanh chân chậm rãi mở to đôi mắt, lập tức nhìn thấy Vân Tiêu định rời khỏi phòng.
“Vân Tiêu, chàng định đi đâu?”
Vân Tiêu dừng chân, khóe miệng lãnh ngạnh dần dần nhếch lên một độ cong rất nhẹ.
“Bữa tối nàng ăn quá ít, có lẽ là không thích đầu bếp của Diệp phủ này cho nên ta muốn ra ngoài, chuẩn bị bữa ăn khuya cho nàng.”
Năm đó, sau khi Vân Lạc Phong ở lưu Kim Quốc thưởng thức qua trù nghệ của Vân Tiêu, trở lại Long Nguyên Quốc lập tức muốn Diệp Linh đưa đầu bếp trong phủ của hắn đến đây.
Ai biết, Khinh Yên lại nói cho nàng, ngày đó người nấu món ngon mỹ vị kia là Vân Tiêu!
Cũng bắt đầu từ đó, nàng mới biết được trù nghệ của Vân Tiêu!
“Được, ta chờ chàng trở về.” Vân Lạc Phong cười nhẹ, nói.
Vân Tiêu đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Bóng đêm càng thêm yên tĩnh, gió đêm thổi qua chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Lúc này, trong lòng Vân Tiêu chỉ nhớ tới bữa ăn khuya của Vân Lạc Phong vì vậy không nhìn thấy nữ tử phía trước đang vội vàng chạy tới…
Không biết nữ tử có phải cố ý hay không, rõ ràng nhìn thấy Vân Tiêu đang bước nhanh đến nhưng cũng không né tránh ngược lại còn lao vào người hắn.
Cho nên chờ đến Vân Tiêu phát hiện nữ tử lao tới, nàng kia cũng đã ở trước mặt hắn rồi.
Tránh né cũng không còn kịp nữa!
Vì vậy, hắn vô cùng quyết đoán ra tay.
“Cút!”
Giọng nói của nam nhân lãnh khốc vô tình, khí thế trên người bùng nổ, nháy mắt khiến cho thân thể mềm mại của nữ tử bay ra ngoài, cực kỳ chật vật ngã trên mặt đất.
Tiết Nhu Nhi làm thế nào cũng không nghĩ tới người nam nhân Vân Tiêu này lớn lên đẹp như thế nhưng hành vi lại тһô Ьạᴏ như vậy! Trong tình huống bình thường, mỹ nữ giống mình sắp sửa té ngã ở trước mặt không phải hắn nên đỡ lấy nàng hay sao?
Nhưng hắn chẳng những không đỡ còn trực tiếp ra tay! Thật giống như nàng là vi khuẩn, chỉ dính một chút cũng làm hắn dơ bẩn vậy.
Nghĩ vậy, Tiết Nhu Nhi từ trên mặt đất bò lên, đôi mắt của nàng ngập nước, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Vân Tiêu: “Tiêu công tử, xin lỗi, ta không phải cố ý, lúc nãy ta chỉ không nhìn thấy ngươi xuất hiện…”
Dung nhan của nàng xinh đẹp, biểu tình nhu hòa, mắt rưng rưng nước, bộ dáng làm trong lòng người khác không tự chủ được dâng lên suy nghĩ muốn bảo hộ.
Nữ nhân như vậy hẳn là có rất nhiều nam nhân yêu thương!
Nhưng mà trong số những nam nhân đó cũng không bao gồm Vân Tiêu.
“Tiêu công tử, thật ra từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ta đã coi trọng ngươi.” Tiết Nhu Nhi thâm tình chân thành nói: “Ta không giống Vân Lạc Phong, khẳng định nàng đã biết thân phận của ngươi nên mới có thể tiếp cận ngươi, mà ta thật sự yêu ngươi, không có bất cứ mục đích gì khác! Mặc dù ngươi không phải là người Diệp gia, ta vẫn sẽ yêu ngươi chân thành như cũ.”
Vốn dĩ Vân Tiêu muốn rời đi nhưng khi nghe Tiết Nhu Nhi nhắc đến tên Vân Lạc Phong, bước chân của hắn lập tức ngừng lại, ánh mắt lãnh khốc chậm rãi nhìn về phía Tiết Nhu Nhi.
Tiết Nhu Nhi thấy hắn đi tới chỗ mình, còn tưởng rằng hắn đã trúng mê hoặc của mị độc, trong lòng vui vẻ biểu tình trên mặt càng thêm mềm mại.
“Tiêu công tử, nếu ngươi nguyện ý thú ta, ngươi lập tức sẽ biết ta cũng không kém hơn so với Vân Lạc Phong, ta sẽ càng thêm ưu tú hơn nàng.”
Nàng ôn nhu cười, chậm rãi đi về phía Vân Tiêu.
Mỗi khi nàng bước gần Vân Tiêu thêm một bước, tim của nàng đập càng nhanh hơn một phần, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh khốc kia, cảm giác kinh diễm lại đột ngột sinh ra làm nàng nuốt mạnh một ngụm nước miếng.
Nếu trở thành thê tử của Vân Tiêu, cả đời này của mình sẽ trở nên hạnh phúc cỡ nào chứ?
“Tiêu công tử, chân của ta hơi mềm, ngươi đỡ ta một chút có được không?”
Tiết Nhu Nhi dịu dàng cười, cánh tay hướng về phía Vân Tiêu, thân mình cũng nghiêng sang, muốn ngã về phía Ⱡồ₦g иgự¢ của nam nhân.
Ngay lúc cánh tay của nàng sắp sửa chạm vào Vân Tiêu, bỗng nhiên một xuất hiện một ánh kiếm sắc bén, trong phút chốc nàng còn chưa kịp chạm vào Vân Tiêu, cánh tay đã bị thanh đao chặt đứt.
“A a a a a!”
Một tiếng hét thê lương vang vọng khắp toàn bộ đất tười, làm cho Diệp phủ cũng bị chấn động theo.
Cùng lúc đó, thân thể đang nghiêng sang của Tiết Nhu Nhi không có bất cứ cái gì để dựa vào, té mạnh xuống mặt đất, máu tươi từ cánh tay bị chặt đứt chảy ra ào ạt, nhiễm hồng toàn bộ đình viện.
“Ngươi… Ngươi không trúng mị độc?” Tiết Nhu Nhi trừng lớn đôi mắt, đôi môi tái nhợt run lên nhè nhẹ.
Sao có thể?
Nữ nhân kia đưa mị độc cho nàng, nàng đã thử qua rất nhiều lần, mỗi lần đều thành công. Vì sao người nam nhân này lại không rơi vào trong mị hoặc của mình?
Vì sao?
Tại sao lại như vậy…
“Xảy ra chuyện gì?”
Ngay lúc Tiết Nhu Nhi hết sức muốn ngất xỉu, một giọng nói kinh ngạc từ phía sau truyền đến.
Ngay sau đó, phu thê Diệp Cảnh Thần cầm đầu mọi người, ồn ào từ phía ngoài đình viện đi tới, hơn nữa còn có một đoàn hộ vệ bao vây toàn bộ đình viện.
Vân Lạc Phong bước nhanh đi đến bên cạnh Vân Tiêu, nàng liếc nhìn Tiết Nhu Nhi đã ngã vào trong vũng máu, lập tức hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì ở đây.
“Nhu nhi!”
Diệp Kỳ cũng trông thấy Tiết Nhu Nhi, kinh hô một tiếng, vội vàng đi tới bên cạnh nàng.
“Nhu nhi, tay của ngươi… Vì sao lại bị như vậy?”
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Tiết Nhu Nhi tái nhợt, đôi môi run rẩy nhìn Vân Tiêu.
“Tiết Nhu Nhi.” Quân Phượng Linh đã phục hồi lại tinh thần, cười lạnh đi đến chỗ Tiết Nhu Nhi: “Không phải ta đã nói, ngươi không thể rời khỏi phòng chứa củi một bước? Hơn nữa không cho phép ngươi xuất hiện ở trong chủ viện? Xem ra, có người vi phạm mệnh lệnh của ta, thả ngươi ra ngoài!”
Diệp Cảnh Thần hiểu rõ ý trong lời nói của Quân Phượng Linh, lập tức sai hai người đi dẫn hai gã hộ vệ trông coi Tiết Nhu Nhi đến.
Nói chung Tiết Nhu Nhi xuất hiện ở chỗ này, khẳng định không thoát khỏi quan hệ với bọn họ.
“Nghĩa mẫu, Nhu nhi đã biến thành như vậy, chúng ta có phải nên chữa trị cho nàng trước hay không?” Diệp Kỳ khẩn trương vò góc áo, nước mắt cũng thiếu chút nữa rớt xuống.
“Kỳ kỳ, nơi này không có chuyện của con!” Quân Phượng Linh liếc Diệp Kỳ: “Nếu con muốn ở lại đây nhìn tiến triển của mọi việc, vậy câm miệng cho ta. Ngược lại, ta lập tức để người đưa con rời đi.”
Diệp Kỳ ngẩn ra, ngậm miệng lại, đối với mệnh lệnh của Quân Phượng Linh, nàng cũng không dám cãi lời.
Quân Phượng Linh không bao giờ chịu liếc mắt nhìn hai người bọn họ thêm một cái nào nữa, đôi mắt phượng nhìn sang Vân Tiêu: “Tiêu nhi, nói cho mẫu thân biết, đã xảy ra chuyện gì, mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho con và Phong nhi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc