Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 160

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Ngoài cửa, lão giả chắp tay sau lưng, đứng đón gió, hắn giống như đã chờ lâu đến mức không kiên nhẫn, gương mặt cao ngạo hơi nhăn lại, sắc mặt không tốt lắm.
Một lát sau, Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi mới chạy tới đây, sau khi nhìn thấy lão giả đứng ngoài cửa, Diệp Kỳ kìm nén kích động muốn dâng trào, chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
Trước mắt là một lão nhân tiên phong đạo cốt, rất có phong phạm cường giả lập tức khiến cho Diệp Kỳ tin tưởng hắn không chút nghi ngờ.
Cho dù như vậy, Diệp Kỳ vẫn hỏi một câu: “Ngươi thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho nghĩa mẫu của ta?”
Lão giả khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói: “Xem ra ngươi không tin khả năng của ta! Nếu ngươi đã không tin ta, bây giờ ta lập tức có thể rời đi như khi ta chưa tới! Chẳng qua, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải Nhu nhi đến cầu khẩn ta, đừng nói là ngươi lấy ra một bình Tụ Linh Dược cho dù là trăm bình ngàn bình ta cũng sẽ không ra tay cứu người!”
Hắn là y sư có thực lực thế này, tự nhiên có sự cao ngạo của hắn! Nếu lão nhân này khách khí với nàng một chút, có lẽ nàng sẽ cân nhắc tính chân thật của chuyện này.
Nhưng nguyên nhân chính là vì thái độ kiêu ngạo của lão nhân này làm nàng càng thêm tín nhiệm hắn.
“Vị tiền bối này, ngài hiểu lầm rồi, lúc nãy ta chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, không phải là ta hoài nghi ngài, hơn nữa ta cũng chưa từng nghe bên ngoài nhắc đến tên tuổi của ngài.”
Diệp Kỳ nở nụ cười xinh đẹp, khách khí nói.
“Kỳ Kỳ.” Tiết Nhu Nhi vội vàng lôi kéo ống tay áo của Diệp Kỳ, trên mặt vô cùng lo lắng: “Sư phụ ta không thích nhất chính là người khác hoài nghi y thuật của người, ngươi đừng nên nói thêm cái gì nữa.”
Quả nhiên, lời nói vừa rồi của Diệp Kỳ đã làm sắc mặt lão giả trầm xuống, khinh thường nhìn lại, hừ lạnh một tiếng.
“Tên tuổi của lão phu há là những người thường như các ngươi có thể biết đến? Những năm gần đây, lão phu không quan tâm đến quyền quý, ẩn cư giữa núi rừng! Nếu không phải coi trọng Nhu nhi có vài phần thiên phú y học, ta cũng sẽ không ra ngoài thu nàng làm đồ đệ!”
Sắc mặt của lão giả lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói mang theo sự ngay thẳng chính trực, từ trong ra ngoài tản mát ra khí thế cường hãn làm trái tim của Diệp Kỳ cuối cùng cũng hạ xuống.
“Tiền bối, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi cứu được nghĩa mẫu của ta, bất cứ điều kiện gì Diệp gia chúng ta đều có thể đáp ứng ngươi!”
Diệp Kỳ hơi nhếch môi, nghĩa mẫu không có cách nào mang thai, đây là tâm bệnh nhiều năm qua của bọn họ! Hơn nữa, nếu không phải như thế, nghĩa phụ nghĩa mẫu cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi Diệp gia.
Chỉ cần chờ đến khi nghĩa mẫu có hài tử, Diệp gia sẽ một lần nữa tiếp nhận bọn họ thành người một nhà!
Lão giả cao ngạo nhìn Diệp Kỳ: “Cho ta một lọ Tụ Linh Dược, ta lập tức có thể chẩn bệnh cho Diệp phu nhân.”
Trong lòng Diệp Kỳ vui vẻ: “Cửa hàng Diệp gia do huynh trưởng của ta quản lý, Tụ Linh Dược cũng đều ở trong tay của huynh ấy, tiền bối đi theo ta, ta lập tức dẫn ngươi đi gặp huynh trưởng!”
Nếu bây giờ mình thật sự giúp được nghĩa mẫu, đại ca khẳng định sẽ lau mắt mà nhìn mình!
Diệp Kỳ xoay người, đi vào trong nhà, Tiết Nhu Nhi và lão giả cũng đi theo phía sau nàng. Nhưng mà khi bọn hắn mới vừa đi đến đại viện, một bóng dáng màu lửa đỏ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt bọn họ.
“Tiết Nhu Nhi, có phải ngươi quên mất lời cảnh cáo lúc trước ta nói với ngươi hay không? Là ai cho phép ngươi tới chỗ này?”
Đôi tay Hỏa Hỏa chống nạnh, tức giận trợn mắt.
Trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của nàng tràn đầy sự phẫn nộ, làn váy đỏ tươi lay động trong cơn gió giống như nhiễm máu tươi, đỏ đến mức chói mắt.
Khuôn mặt nhỏ của Tiết Nhu Nhi trắng bệch, theo bản năng tránh phía sau Diệp Kỳ, có chút khi*p đảm nhìn Hỏa Hỏa.
“Nha đầu thúi, nơi này là nhà ta! Ngươi ở nhà ta còn dám làm càn như vậy, phụ mẫu của ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào?”
Diệp Kỳ căm giận, trừng mắt nhìn Hỏa Hỏa.
Ngay sau khi nàng nói xong lời này, thân thể Hỏa Hỏa cách xa mấy mét đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, chát một tiếng, tát một cái vào mặt nàng.
“Phụ mẫu của ta dạy dỗ ta như thế nào không quan hệ gì với ngươi nhưng bây giờ ta sẽ thay thế Diệp Cảnh Thần dạy dỗ ngươi!”
Hỏa Hỏa hơi nâng cằm, châm chọc nói.
Diệp Kỳ ngây ngẩn cả người, nàng không thể tin được, ngay trong Diệp trạch, Hỏa Hỏa cũng dám động thủ với nàng?
Đặc biệt là lúc nãy nàng lại không có chú ý được động tác của Hỏa Hỏa…
“Ngươi…… Ngươi tại sao lại có thể đánh người?” Giọng nói của Tiết Nhu Nhi vô cùng nhu nhược, không có một chút lực uy Hi*p nào, đôi ánh mắt trong trẻo ẩn chứa sự điềm đạm đáng yêu, chọc người ta trìu mến: “Ta biết Phong cô nương có hiểu lầm với ta, cho rằng ta muốn đoạt nam nhân của nàng nhưng mà ta thật sự không có bất cứ suy nghĩ gì với nam nhân kia, vì sao các ngươi nhưng vẫn muốn gây phiền toái cho ta?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Tiết Nhu Nhi tràn ngập bi phẫn, nếu để cho người không hiểu rõ nghe thấy được, nhất định cho rằng nàng đã phải chịu oan khuất rất lớn.
Thực rõ ràng lão giả kia chính là người không biết rõ mọi chuyện!
“Ha ha!” Hắn cười lạnh, bên môi nở nụ cười trào phúng: “Thật không biết nam nhân kia có bao nhiêu ưu tú khiến cho nữ nhân của hắn cho rằng đồ đệ của ta muốn ςướק hắn đi! Nàng thật sự cho rằng nam nhân của mình người gặp người thích, tất cả mọi người đều sẽ thích hay sao? Ta tin tưởng với ánh mắt của đồ đệ ta, sẽ không nhìn trúng nam nhân kia!”
Hỏa Hỏa liếc mắt nhìn lão giả, ánh mắt của nàng giống như đang nhìn thấy một tên ngu ngốc.
“Nam nhân của tỷ tỷ ta đương nhiên là vô cùng ưu tú nếu không đồ đệ này của ngươi cũng sẽ không nhìn trộm huynh ấy! Đáng tiếc, chỉ với loại người như đồ đệ này của ngươi, một phần vạn cũng không bằng tỷ tỷ của ta! Cho dù tỷ phu của ta mắt bị mù cũng coi thường nàng!”
Đôi mắt của Tiết Nhu Nhi trầm xuống, nàng cũng không cho rằng mình kém hơn Vân Lạc Phong! Chẳng qua bởi vì Vân Tiêu biết Vân Lạc Phong trước, nàng mới không có cách nào chen vào.
Nếu người nam nhân gặp trước chính là mình, người có thể có được si tâm một đời của hắn nhất định là nàng!
“Ha ha!” Lão giả giận quá hóa cười: “Lão phu sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp được người tự đại như thế! Đồ đệ của ta chẳng những tài mạo song toàn hơn nữa tính cách vô cùng tốt, ngươi lại nói nàng không bằng nữ nhân kia? Thật sự là chê cười! Nhu nhi chỉ chướng mắt tỷ phu của ngươi bằng không tỷ phu của ngươi sớm đã là người của Nhu nhi!”
Lão nhân nhìn Tiết Nhu Nhi đang đứng bên cạnh, trên mặt tràn đầy đắc ý: “Nam nhân mà đồ nhi của ta coi trọng khẳng định sẽ vô cùng ưu tú! Nếu nàng không thèm để ý đến thì chứng tỏ nam nhân kia thật sự không được! Hơn nữa…”
Giọng nói của hắn hơi ngừng lại rồi chợt trở nên sắc bén vạn phần.
“Tiểu nha đầu ngươi quá không hiểu lễ phép, ta muốn ngươi lập tức xin lỗi đồ đệ của ta bằng không ta lập tức sẽ không trị liệu cho Diệp phu nhân!”
Trong lòng Diệp Kỳ bỗng dưng run lên, đáy mắt thoáng qua sự nôn nóng.
“Tiền bối, ta nhất định sẽ bắt nàng xin lỗi Nhu nhi, ngươi ngàn vạn lần phải cứu nghĩa mẫu của ta!”
Nói xong nàng nhìn sang Hỏa Hỏa, dung nhan xinh đẹp nháy mắt lạnh xuống, quát: “Ngươi xin lỗi Nhu nhi ngay lập tức!”
Hỏa Hỏa bĩu môi: “Ngay cả Diệp Cảnh Thần cũng không dám nói những lời như vậy với ta, ngươi tính là cái gì?”
Nếu là đổi thành những người khác, nghe được Hỏa Hỏa không tôn kính với Diệp Cảnh Thần như thế khẳng định sẽ hoài nghi thân phận của nàng.
Nhưng mà bây giờ Diệp Kỳ sớm đã bị tức giận đến đỏ hai mắt, ngay cả đầu óc cũng không thể chuyển động
“Ngươi thân là khách nhân của Diệp trạch, nhất định phải nghe theo ta nói! Nếu ngươi không xin lỗi Nhu nhi, ta sẽ đuổi ngươi đi, ngủ lại đầu đường!”
Nàng cho rằng chính mình đã nói như vậy, tiểu nha đầu này tất nhiên sẽ có chút sợ hãi, nhưng làm nàng thất vọng chính là cho dù chính mình đều dùng ra uy Hi*p, vẻ mặt nàng ta vẫn không cho là đúng.
Đang lúc Diệp Kỳ muốn giận mắng, đột nhiên thoáng nhìn thấy vài người từ hậu viện đi tới, đôi mắt lập tức sáng ngời.
“Đại ca, ca rốt cuộc tới.”
Trong mắt nàng vĩnh viễn chỉ có Diệp Hi Mạch.
Còn Vân Lạc Phong và Vân Tiêu bên cạnh thì bị nàng hoàn toàn xem nhẹ……
“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Hi Mạch chau mày, lạnh giọng hỏi.
Diệp Kỳ đắc ý quét mắt nhìn Hỏa Hỏa.
Ngươi càn rỡ như thế còn không phải là bởi vì có đại ca chống lưng cho ngươi? Nhưng có lẽ ngươi không nghĩ đến, ở trong cảm nhận của đại ca người quan trọng nhất vĩnh viễn là nghĩa mẫu.
Hắn vì nghĩa mẫu nhất định sẽ vứt bỏ ngươi!
Nghĩ đến đây Diệp Kỳ nhìn về phía Diệp Hi Mạch, nói: "Đại ca, vị này chính là sư phụ của Nhu nhi, hắn tuyên bố có biện pháp có thể trị liệu bệnh không thể sinh dục của nghĩa mẫu.“
“Ngươi nói cái gì?”
Lòng Diệp Hi Mạch hung hăng chấn động một chút, tay hắn kích động đè bả vai Diệp Kỳ: “Ngươi nói chính là sự thật? Hắn thật sự có thể trị liệu bệnh tình của nghĩa mẫu?”
Diệp Kỳ khẳng định gật gật đầu: “Không sai, hắn có thực lực này, nhưng tiểu nha đầu này vừa rồi nhục nhã Nhu nhi, cho nên dưới sự giận dữ hắn định bỏ đi, nếu muốn giữ hắn lại nhất định phải làm nha đầu này xin lỗi Nhu nhi!”
Đôi mắt đắc ý lại lần nữa nhìn Hỏa Hỏa, nét mặt biểu lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, có lẽ là nàng đã có thể thấy được cảnh đại ca ép buộc nàng ta xin lỗi……
Trên dung nhan anh tuấn ngạnh lãng của nam nhân, vẻ kích động đó chậm rãi biến mất, đôi tay đè Diệp Kỳ cũng dần thả lỏng.
“Diệp Kỳ, yêu cầu nào khác ta đều có thể đáp ứng hắn, chỉ có điều này tuyệt đối không thể!”
Tươi cười trên mặt Diệp Kỳ bỗng dưng cứng lại, nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, giọng nói run nhè nhẹ: “Đại ca, tới bây giờ ca còn muốn che chở nàng ta? Cho dù nghĩa mẫu cùng không màng sao?”
Nàng không thể tin được, đại ca từ trước đến nay mình sùng kính là loại người này sao? Vì một tiểu nha đầu ngay cả nghĩa mẫu cũng mặc kệ?
“Đừng nói nữa, vô luận như thế nào, ta đều sẽ không đáp ứng ngươi!”
Ánh mắt Diệp Hi Mạch lạnh lùng, mặt vô biểu tình.
Lão giả cũng chau mày, trong mắt hắn bắt một tiểu nha đầu xin lỗi là chuyện rất đơn giản, lại không dự đoán được Diệp Hi Mạch ૮ɦếƭ sống không chịu đồng ý!
“Sư phụ!” Tiết Nhu Nhi vội vàng kéo lấy ống tay áo lão giả, nhỏ giọng nói, “Đừng quên mục đích chúng ta tới nơi này.”
Một câu này nàng cố tình nhỏ giọng, nhưng lỗ tai Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đều rất nhạy bén, cho dù nàng ta nhỏ giọng hết cỡ vẫn nghe được rõ ràng.
Vân Lạc Phong nhợt nhạt nhướng mày, thân thể lười biếng dựa vào gốc cây, cười như không cười nhìn về phía Tiết Nhu Nhi, trong ánh mắt hàm chứa tia sáng không rõ ý vị.
Còn Vân Tiêu……
Dù Tiết Nhu Nhi có mục đích gì, chỉ cần mục đích đó không phải là Vân Lạc Phong, vậy không liên quan đến hắn.
Hắn sẽ không vì người dư thừa mà lãng phí thời gian……
“Lão phu đại nhân đại lượng, không so đo với một tiểu nha đầu!” Lão giả cao ngạo liếc mắt nhìn Hỏa Hỏa, rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Hi Mạch, nói, “Nói thật, nếu không phải đồ đệ của ta tới cầu ta, ta căn bản sẽ không ra tay chữa bệnh! Hiện giờ nếu ta ra tay, phí khám cũng không thể thấp, ngươi đưa cho ta một lọ Tụ Linh Dược Dịch trước, ta lại vì Diệp phu nhân chẩn bệnh!”
Tụ Linh Dược Dịch?
Diệp Hi Mạch nhăn lại mày kiếm: “Tụ Linh Dược Dịch không phải vật của Diệp gia ta, ta không tự làm chủ cho ngươi được! Ngươi vẫn là đưa ra yêu cầu khác đi.”
Lão giả nhíu nhíu mày: “Nếu Tụ Linh Dược Dịch bán từ cửa hàng Diệp gia các ngươi ra, vậy người có Tụ Linh Dược Dịch nhất định muốn dựa vào cửa hàng Diệp gia các ngươi! Ngươi bảo người đó đưa ngươi một lọ Tụ Linh Dược Dịch cũng không phải chuyện gì khó.”
Mày kiếm của Diệp Hi Mạch càng nhăn càng chặt, sắc mặt cũng xanh mét.
“Người có Tụ Linh Dược Dịch cũng không phải dựa vào cửa hàng Diệp gia ta, ta và người đó là đôi bên cùng có lợi, ta không có quyền lợi đòi lấy vật gì từ người đó!”
“Vậy đơn giản!” Lão giả cười cười, “Ngươi nói cho người đó biết, nếu người đó không đưa ngươi một lọ Tụ Linh Dược Dịch, ngươi sẽ tiết lộ thân phận của người nọ ra ngoài, nói vậy hắn tuyệt đối không dám đối nghịch với cửa hàng Diệp gia các ngươi!”
Diệp Hi Mạch có chút tức giận: “Cửa hàng Diệp gia ta đều có quy định, tuyệt đối không làm trái yêu cầu của khách nhân, ngươi muốn làm ta nói không giữ lời sao?”
Sắc mặt lão giả cũng không tốt đẹp: “Tại sao ngươi không biết tuỳ cơ ứng biến một chút? Danh dự quan trọng hay là thân thể của nghĩa mẫu ngươi quan trọng?”
“Ha hả!”
Đột nhiên Diệp Hi Mạch nở nụ cười, không biết là vui cười hay là bị hắn làm tức quá hoá cười.
“Trong cửa hàng Diệp gia ta có năm cây dược liệu 500 năm, có thể đổi được Tụ Linh Dược Dịch! Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho nghĩa mẫu ta, ta đây liền dùng dược liệu trong tay ta đi đổi!”
Với điều kiện cần thiết làm thân thể nghĩa mẫu hoàn toàn khôi phục!
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Diệp Hi Mạch, hơi hơi cong cong khóe môi.
Nếu Diệp Hi Mạch mở miệng với nàng, vậy nàng nhất định sẽ không từ chối! Nhưng hắn cũng không có làm như thế, mà là lựa chọn dùng dược liệu trong tay đổi Tụ Linh Dược Dịch!
Có lẽ đây là nguyên nhân Diệp Hi Mạch có thể làm nàng có hảo cảm……
“Diệp công tử, ngươi muốn làm ta chữa khỏi Diệp phu nhân cũng không phải không có khả năng, nhưng cái giá ta ra tay cứu người không phải chỉ đơn giản một lọ Tụ Linh Dược Dịch! Mà là yêu cầu mười bình!”
Mười bình Tụ Linh Dược Dịch yêu cầu năm mươi cây dược liệu 500 năm!
Mà hiện giờ cửa hàng Diệp gia có được dược liệu nhiều lắm chỉ có thể đổi đến bốn bình!
Nhưng Diệp Hi Mạch vẫn cắn răng nói: “Có thể, chỉ cần ngươi làm nghĩa mẫu ta thành công có mang hài tử, đừng nói mười bình Tụ Linh Dược Dịch, dù là một trăm bình ta cũng đổi đến cho ngươi.”
Cùng lắm thì hắn da mặt dày trở về Diệp gia một chuyến, cũng muốn vì nghĩa mẫu tìm đủ dược liệu đổi mười bình Tụ Linh Dược Dịch.
Cuối cùng, Diệp Hi Mạch lại bỏ thêm một câu: “Điều kiện là ngươi chữa khỏi bệnh cho nghĩa mẫu của ta trước!”
Sắc mặt lão giả đột nhiên trầm xuống, vừa rồi hắn dùng công phu sư tử ngoạm chỉ là vì bức bách Diệp Hi Mạch đồng ý yêu cầu trước đó của mình.
Ai có thể dự đoán được hắn một câu đã đồng ý.
Chính mình có mấy cân mấy lượng, lão giả vẫn khá rõ ràng, hắn căn bản là không có thực lực trị liệu cho Quân Phượng Linh!
Giờ phút này, hắn đột nhiên bắt đầu sinh ý rút lui.
Tiểu tử Diệp Hi Mạch này thông minh, không dễ lừa bịp như Diệp Kỳ! Muốn từ trong tay hắn lừa đến Tụ Linh Dược Dịch sợ là không có dễ dàng như vậy.
Nếu không phải trong tay mình chỉ có bốn cây dược liệu 500 năm, còn thiếu một gốc cây, hắn cũng sẽ không muốn dùng phương pháp hãm hại lừa gạt này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lão giả chuyển động vài cái, một tia sáng chợt loé từ đáy mắt rồi biến mất, nắm tay hắn đưa tới bên môi, ho khan hai tiếng, nói: “Được! Ta đồng ý trị liệu cho Diệp phu nhân trước! Nhưng điều kiện giúp nàng trị liệu, ta muốn gia tăng một cái.”
Hắn hơi hơi hất cằm lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống tiểu nha đầu Hỏa Hỏa: “Để nha đầu này quỳ xuống nói áy náy với đồ đệ ta!”
Diệp Hi Mạch yêu thương tiểu nha đầu này như thế, khẳng định sẽ không đáp ứng của điều kiện chính mình, kể từ đó, chính mình cũng có thể thuận lý thành chương* lui lại!
Thuận lý thành chượng*: hợp tình hợp lý.
Quả nhiên, Diệp Hi Mạch trầm mắt xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, yêu cầu này ta tuyệt đối không thể đáp ứng ngươi!”
Lão già giơ giơ lên khóe môi: “Ngươi không đáp ứng, ta đây cũng chỉ có thể thứ khó tòng mệnh*! Cáo từ! Nhu nhi, chúng ta đi!”
Thứ khó tòng mệnh*: thứ lỗi cho không thể nghe theo mệnh lệnh.
Nói xong, hắn xoay người liền muốn rời đi.
“Khoan đã!” Diệp Kỳ nôn nóng dậm đặt chân: “Đại ca, ngươi để cho nha đầu này nói lời xin lỗi thì có làm sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, địa vị của nghĩa mẫu còn không quan trọng bằng nha đầu này.”
Sắc mặt Diệp Hi Mạch lạnh lùng: “Diệp Kỳ, ngươi câm miệng!”
“Ngươi dựa vào cái gì kêu ta câm miệng?” Diệp Kỳ căm giận nhìn về phía Hỏa Hỏa: “Tiểu nha đầu này tuổi nhỏ như thế, thủ đoạn trái lại rất cao minh, đương nhiên, ta tin tưởng trong này khẳng định có người xúi gục! Bằng không, nàng sẽ không dụ dỗ ngươi như thế!”
Diệp Hi Mạch ngây ngẩn cả người, hắn có lẽ là không nghĩ tới Diệp Kỳ lại có thể hiểu sai vè hắn và Hỏa Hỏa.
“Diệp Kỳ, ngươi ở đó nói bậy gì?” Mày kiếm hắn nhẹ nhăn: “Thân phận của nNha đầu Hỏa Hỏa này đặc biệt, ngươi vì chuyện quan trọng mà vô lễ với nàng, đến cuối cùng dẫn lửa lên thân, đừng trách ta không có khuyên can ngươi!”
Diệp Kỳ nhìn thấy Diệp Hi Mạch bảo vệ Hỏa Hỏa ở khắp nơi, vị chua từ trong lòng tràn ngập ra.
“Thân phận nàng rất đặc biệt, tương lai là thiếu nãi nãi Diệp gia! Đại ca, ta thật sự nhìn lầm ngươi, không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại có sở thích luyến đồng!”
“Diệp Kỳ!” Diệp Hi Mạch tức giận nổi trận lôi đình: “Là ai dạy ngươi nói những lời này?”
Diệp Kỳ trào phúng cười nói: “Như thế nào? Bị ta nói trúng rồi? Ta chỉ là xuất phát từ thân phận muội muội nhắc nhở ngươi, tiểu nha đầu này không phải là thứ tốt gì! Mục đích nàng tiếp cận ngươi là vì toàn bộ Diệp Thành, cho nên, nàng mới phá hoại khắp nơi, không cho phép tiền bối chẩn bệnh trên thân thể nghĩa mẫu! Sợ nghĩa mẫu ૮ɦếƭ đi rồi hài tử sau sẽ ςướק đi địa vị của ngươi, mà ngươi, còn tin tưởng không nghi ngờ nàng như thế.”
Giọng nói của Diệp Kỳ bất giác vang cao lên, sắc mặt rất là phẫn nộ: “Nhưng ngươi đâu? Ngươi làm như vậy, không làm thất vọng nghĩa phụ nghĩa mẫu sao?”
Diệp Hi Mạch gắt gao nắm nắm tay, hắn thật sâu thờ ra một hơi, mới ngăn chặn đau đớn mà đánh Diệp Kỳ một trận!
Đúng lúc này, một tiếng cười đột nhiên từ ngoài sân truyền tới, để cho trong sân đang yên tĩnh mà đặc biệt rõ ràng……
“Mạch Nhi làm chuyện gì thật có lỗi với ta? Nói ta nghe một chút, ta cũng rất hiếu kì, hắn là làm sao có lỗi với ta và Diệp ca.”
Thân thể Diệp Kỳ run lên, chậm rãi xoay người, nhìn về phía một đôi nam nữ từ trên tuấn mã bước xuống, hốc mắt đỏ lên, nước mắt ủy khuất rớt xuống dưới.
“Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, rốt cuộc các người đã trở lại……”
Một thân xiêm y màu đỏ rực, đỏ tươi giống như ngọn lửa, hấp tấp bước ra ngoài sân.
Vân Lạc Phong giật mình, tà khí trong mắt chợt lóe, lẩm bẩm nói: “Là bọn họ?”
Hiển nhiên, lúc trước ở Vô hồi chi sâm dò hỏi tên họ của bọn họ, nàng vẫn có ấn tượng rất lớn, lại chưa từng dự đoán được, nàng thế nhưng chính là nghĩa mẫu Diệp Hi Mạch.
“Nghĩa mẫu.” Sắc mặt Diệp Hi Mạch rốt cuộc thả lỏng xuống: “Các người không phải đi tìm đệ đệ sao? Vì sao nhanh như vậy đã trở lại?”
Quân Phượng Linh hơi hơi nhướng mày: “Ta nghe người ta nói, trong Diệp Thành xuất hiện biến cố, liền theo nghĩa phụ con vội vàng đuổi trở về, Mạch nhi, nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Dứt lời, tầm mắt nàng quét về phía Vân Lạc Phong, trong phút chốc nhìn thấy hai người này, bà ngây ngẩn cả người……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc