Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 158

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Đương nhiên, bằng vào số ngân lượng mà Vân Lạc Phong hiện có thì việc đến tiệm thuốc mua hết dược liệu ở đó cũng không thành vấn đề. Chỉ là niên hạn của dược liệu ở tiệm thuốc quá ngắn, đem đi gieo trồng thành linh dược thì hiệu quả không cách nào so sánh được với dược liệu có niên hạn trăm năm trở lên.
Tuy nhiên, dược liệu trăm năm không phải ai cũng có thể mang ra buôn bán, cho dù là các tiệm thuốc cũng chỉ có vài cây để làm trấn điếm chi bảo* mà thôi.
(*điếm: tiệm, trấn điếm chi bảo: bảo vật trấn tiệm)
"Nơi buôn bán như Hội Đấu Giá thì không có, tuy nhiên, trong Diệp thành này, nghĩa phụ của ta có một cửa hàng buôn bán thảo dược. Cửa hàng của ta chẳng những có mua bán đủ các loại thảo dược, mà khách nhân còn có thể dùng dược liệu có trong tay để đổi lấy thảo dược ngang giá khác!"
Đôi mắt Vân Lạc Phong bất ngờ sáng lên: "đây cũng là một phương pháp không tệ! Diệp đại ca, không biết lát nữa có thể mang ta đến cửa hàng xem thử một chút hay không?"
"Được!"
Diệp Hi Mạch gật đầu nói: "muội tử đã có yêu cầu, người làm đại ca như ta sao có thể khước từ. Đợi dùng bữa xong rồi, ta sẽ lập tức dẫn mọi người đến cửa hàng dược liệu!"
_____
Cửa hàng dược liệu, tọa lạc ngay trung tâm giao dịch của Diệp thành.
Nơi này so với những địa phương khác tương đối xa hoa, dòng người tấp nập không ngừng, tuy nhiên, người qua kẻ lại ở đây đều đi lại khá vội vàng, không có vì bất cứ chuyện râu ria nào mà dừng lại.
"Phong muội tử, chúng ta đến rồi!"
Diệp Hi Mạch dừng bước, quay đầu lại nhìn hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
Trước mặt Diệp Hi Mạch là một tòa cửa hàng hùng tráng uy vũ, bên trên cửa hàng là tấm biển với bốn chữ hiệu thuốc Diệp gia bằng vàng tỏa ra ánh kim sắc nóng bỏng chói mắt.
Tuy nói Diệp Cảnh Thần đã rời khỏi Diệp gia, nhưng nói cho cùng thì ông ấy cũng mang họ Diệp, vì vậy mà cửa hàng này vẫn dùng hai chữ Diệp gia.
Vân Lạc Phong khẽ cong lên khóe môi: "chúng ta vào trong thôi!"
"Được!" Diệp Hi Mạch cười cười: "muội tử, muội xem trong cửa hàng có dược liệu nào vừa mắt thì cứ tùy tiện lấy, không cần phải khách khí với ta!"
Vân Lạc Phong mỉm cười không cho là đúng, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "được!"
Hiệu thuốc Diệp gia tuy rằng rất lớn, nhưng số dược liệu ở đây còn chưa đủ để nuôi một nửa tộc chuột, Vân Lạc Phong cô cần, là càng nhiều dược liệu hơn nữa.
"Muội tử! Nam nhân này của muội sao lại không thích nói chuyện như vậy!"
Diệp Hi Mạch liếc mắt nhìn Vân Tiêu, hỏi.
Vân Lạc Phong cũng nhìn sang Vân Tiêu, khóe môi khẽ kéo lên độ cong tinh nghịch: "ừhm, chàng ấy tương đối thẹn thùng... "
Thẹn thùng?
Diệp Hi Mạch trợn tròn mắt.
Sao hắn không nhìn ra được tên gia hỏa này có chỗ nào thẹn thùng? Cái biểu tình lãnh khốc kia của hắn rõ ràng là không để người khác vào mắt thì có. Dường như ngoại trừ Vân Lạc Phong thì không có người nào xứng đáng cùng hắn nói chuyện.
Nhưng mà, đối với cái khuôn mặt lãnh khốc đen như than kia của Vân Tiêu, Diệp Hi Mạch lại cố tình không thể nào tức giận được...
Ngay cả chính Diệp Hi Mạch cũng không hiểu vì sao lại như thế!
Bước vào trong cửa hàng dược liệu, Diệp Hi Mạch liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Kỳ đang mang theo Tiết Nhu Nhi lựa chọn dược liệu ở một bên, mày kiếm tức khắc lại nhíu chặt.
"Tại sao ta đi đến bất cứ nơi nào cũng gặp được ả ta vậy?"
Diệp Hi Mạch nói khá chung chung, cũng chẳng biết là đang nói Diệp Kỳ, hay là nói Tiết Nhu Nhi...
"Đại ca!"
Diệp Kỳ hiển nhiên cũng nhìn thấy Diệp Hi Mạch bước vào, bất giác liền sửng sốt một chút, sau đó liền bước nhanh tới gần Diệp Hi Mạch, cắn cắn môi, nói: "đại ca, huynh tới rồi?"
"Các người tới đây làm gì?" cái nhìn của Diệp Hi Mạch rất lạnh lùng, nghiêm giọng hỏi.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Hi Mạch, tâm Diệp Kỳ ngay lập tức liền run lên, gục đầu xuống, lí nhí nói: "Nhu Nhi gần đây mới nhận một vị y sư làm thầy, muội đã đồng ý cho tỷ ấy một góc dược liệu! Vì vậy, muội mới....."
"Dược liệu của Diệp gia ta, không phải người nào cũng có thể lấy!" mắt Diệp Hi Mạch nhìn thẳng vào Tiết Nhu Nhi: "cô ta muốn lấy dược liệu? Có thể! Lấy dược liệu đồng giá ra đây để đổi, hoặc là dùng bạc trắng để mua!"
"Đại ca!"
Diệp Kỳ không dám tin mà trợn tròn hai mắt, giọng nói cũng mang theo chút run run: "Nhu Nhi là bằng hữu của muội, huynh làm vậy có phải đã quá tuyệt tình rồi không?"
Tuyệt tình?
Nghe hai chữ này, Diệp Hi Mạch lại càng cười lạnh hơn: "ta chính là không thích Tiết Nhu Nhi, nên không muốn cho không dược liệu của Diệp gia ta cho ả, muội có thể làm gì ta?"
Lời này của Diệp Hi Mạch rất kiêu căng, cũng rất tùy hứng!
Ta chính là không thích ả, cho nên dù dược liệu có hỏng thì cũng sẽ không để rơi vào tay của ả.
"Kỳ Kỳ!" Tiết Nhu Nhi nhìn thấy hai huynh muội Diệp gia lại sắp cãi nhau, vội chạy tới kéo tay Diệp Kỳ, ôn nhu nói: "muội đừng cãi nhau với Diệp đại ca, việc này là do tỷ không đúng! Ta không nên để cho muội lấy dược liệu tặng cho ta! Đợi ta trở về bán đi một ít gia sản trong nhà, chắc cũng sẽ gom được ít tiền đủ để mua được một góc dược liệu!"
Trong lòng Diệp Kỳ liền rất phẫn nộ.
Trong mắt Diệp Kỳ, Tiết Nhu Nhi là một nữ tử lương thiện nhu nhược, tại sao đại ca cứ khắp nơi nhằm vào bọn họ?
"Đại ca, cửa hàng Diệp gia tuy là do huynh chưởng quản, nhưng đây là sản nghiệp của nghĩa phụ, Nhu Nhi không có tư cách đến cửa hàng dược liệu, chẳng lẽ bọn họ lại có tư cách?"
Diệp Kỳ chỉ vào đám người Vân Lạc Phong, tức giận nói: "những người này lai lịch không rõ ràng, ai biết được họ là dạng người gì? Huynh lại muốn lấy dược liệu trong cửa hàng tặng cho bọn họ? Huynh làm như vậy chẳng phải sẽ làm cho nghĩa phụ và nghĩa mẫu tức giận hay sao?"
Diệp Hi Mạch cũng tức giận đến hai mắt bốc lửa: "Diệp Kỳ, nếu cửa hàng này do Diệp Hi Mạch ta làm chủ, ta thích đưa ai đến thì sẽ đưa người đó đến! Mà muội, nếu không có sự cho phép của ta, thì dù là một góc dược liệu muội cũng không được phép tùy tiện lấy! Ta thật muốn xem thử, muội làm cách nào để lấy dược liệu đưa cho ả ta!"
Khuôn mặt của Diệp Kỳ trắng bệch, cô ta biết, Diệp Hi Mạch là đang nói thật!
Nghĩa phụ đã đem tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Diệp thành này đều giao cho Diệp Hi Mạch quản lý! Vì vậy mà trong Diệp thành này, cô ta không có bất cứ quyền lên tiếng nào cả....
Dù là chỉ lấy một góc dược liệu nhỏ ở cửa hàng tặng cho Tiết Nhu Nhi, cô ta cũng không có quyền!
"Thật xin lỗi, Diệp đại ca, là ta không tốt, ta không nên để Diệp Kỳ tùy tiện lấy dược liệu tặng cho ta!" Tiết Nhu Nhi khóc đến hoa lê đáy vũ*, vừa ủy khuất, vừa đáng thương: "bởi vì ta không cách nào kiếm đủ tiền để mua dược liệu, mà lại vất vả lắm mới bái được một y sư làm thầy, muốn lấy một góc dược liệu dâng lên cho sư phụ để tạ ân ngài ấy nhận ta là đệ tử! Ta căn bản là không có nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, huynh đừng trách Kỳ Kỳ, muốn trách thì cứ trách ta là được rồi!"
Hiện tại trong cửa hàng cũng có không ít người, ánh mắt của những người đó nhìn Diệp Hi Mạch lúc này đều mang theo trách cứ, hiển nhiên là đang chỉ trích hắn ức Hi*p một nữ tử yếu đuối như thế!
Thế lực của Diệp gia rất lớn! Bản lĩnh của Diệp Cảnh Thần lại không nhỏ! Nhưng pháp bất trị chúng*, cho nên bọn họ mới có lá gan mà chỉ chỉ trỏ trỏ đối với chuyện đang diễn ra.
(*pháp bất trị chúng: luật pháp không trị tội quá nhiều người cùng phạm vào một tội, tuy nhiên số lượng người phạm tội phải đạt được một con số rất lớn thì mới có thể cùng miễn tội, ai muốn biết chi tiết thì tham khảo Google nhé)
"Diệp đại ca, huynh làm không tệ!"
Đúng lúc này, giọng nói của Vân Lạc Phong đột ngột vang lên bên tai Diệp Hi Mạch.
"Ngươi vừa nói cái gì?"
Diệp Kỳ càng thêm phẫn nộ, nâng bước tiến lên phía trước, nhưng cô ta còn chưa kịp bước tới gần Vân Lạc Phong thì đã cảm nhận thấy hơi thở lãnh khốc tản mát ra từ trên người Vân Tiêu, khiến cho cô ta cả kinh mà thục lùi lại về sau ngay lập tức.
Tiết Nhu Nhi cũng ngẩn ngơ, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, nhỏ giọng noi: "thật xin lỗi..."
Giọng nói của Tiết Nhu Nhi như châm thêm dầu vào lửa giận trong lòng Diệp Kỳ, tức thì, Diệp Kỳ liền phẫn nộ nhìn về phía Vân Lạc Phong.
"Ngươi chỉ là khách nhân của ca ca ta mà thôi! Chẳng lẽ còn muốn quản luôn chuyện của huynh muội chúng ta? Ngươi làm vậy mà không thấy mình rất quá đáng sao?"
Diệp Kỳ cắn răng, nói.
Không sai, Diệp Kỳ thích Diệp Hi Mạch! Nhưng cô ta sẽ không vì tình cảm cá nhân mà từ bỏ bằng hữu. Nhu Nhi vốn đã rất đáng thương, cô ta làm sao nhẫn tâm bổ xuống thêm một đao nữa chứ?
Chuyện này... Cô ta thật sự là không nhẫn tâm!
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Diệp Kỳ một cái, nhàn nhạt nói: "chẳng lẽ ta nói không đúng à? Diệp đại ca có làm gì sai đâu? Huynh ấy chẳng những là người quản lý cửa hàng, mà còn là người của Diệp gia! Không muốn dược liệu nhà mình bị người khác ςướק trắng thì có gì là sai?"
"Hừ!" Diệp Kỳ hừ lạnh một cái, khịt mũi khinh thường: "ngươi bảo đại ca ta dẫn ngươi đến đây, chẳng lẽ không phải cũng là vì muốn lấy không dược liệu của nhà ta sao? Đừng nói bản thân mình như là người đàng hoàng lắm vậy, ai mà không biết cái ý đồ dơ bẩn trong đầu của ngươi chứ?"
Vân Lạc Phong nghiêng người lười biếng dựa vào lòng иgự¢ của Vân Tiêu, cười tà tứ: "không biết là ngươi từ nơi nào mà nghe được chuyện ta muốn lấy không dược liệu trong cửa hàng này? Chẳng lẽ Diệp đại ca không nói cho ngươi biết, ta đến đây là lấy dược liệu trong tay mình để đổi lấy dược liệu đồng giá của cửa hàng sao?"
Diệp Kỳ bất ngờ sửng sốt, cô ta còn tưởng lai lịch của Vân Lạc Phong cũng giống như Tiết Nhu Nhi, chứ không ngờ được rằng trong tay Vân Lạc Phong cũng có dược liệu.
Như vậy, cô ta thật sự là không còn gì để nói được nữa....
Diệp Hi Mạch nhìn Vân Lạc Phong, trong lòng thầm thấy cảm kích.
Tuy chưa quen được bao lâu, nhưng hắn hiểu, Vân Lạc Phong không phải là người thích xuất đầu ra mặt xen vào chuyện của người khác, sở dĩ lúc này Vân Lạc Phong làm như vậy, là vì hắn!
Muội tử này là đang sợ người ngoài sẽ hiểu lầm cửa hàng Diệp gia!
Gia hỏa này, cái gì cũng không nói, tất cả tâm tư đều giấu kín trong lòng, nhưng mỗi một hành động mà Vân Lạc Phong làm ra, lại khiến cho Diệp Hi Mạch hắn thật thấy ấm lòng...
Trong mắt Tiết Nhu Nhi lóe lên một tia âm hiểm ngoan độc, nhưng khi nhìn Vân Lạc Phong lại bày ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
"Thì ra chỉ là do Kỳ Kỳ hiểu lầm, ta xin thay mặt Kỳ Kỳ tạ lỗi cùng cô nương, chỉ là không biết cô nương muốn đổi dược liệu gì? Không biết có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt hay không?"
Diệp Kỳ ra mặt, còn không phải là vì Tiết Nhu Nhi cô ta hay sao?
Kết quả, cô ta lại nói là thay thế Diệp Kỳ tạ lỗi với Vân Lạc Phong?
Vậy mà đến bây giờ Diệp Kỳ vẫn không nghe ra ý ngoài mặt chữ của cô ta, còn một mực cho rằng Tiết Nhu Nhi là đang nói tốt cho mình.
Vân Lạc Phong nhìn thấy sắc mặt của Diệp Hi Mạch càng lúc càng khó coi, có một muội muội ngu xuẩn bậc này, ngày tháng của hắn đúng là sống cũng chẳng dễ dàng gì...
"Xem ra Tiết cô nương đây là không tin ta?" Diệp Hi Mạch cười lạnh, cất tiếng trào phúng: "Diệp Hi Mạch ta từ trước tới nay làm người ngay thẳng! Đã nói không cho ai lấy không dược liệu thì chắc chắn là không cho! Thân là người quản sự nhất định phải công bằng công chính! Huống chi, chuyện của Diệp gia ta thì có can hệ gì đến ngươi? Ngươi có tư cách gì mà ở đây lải nhải hả?"
Sắc mặt của Tiết Nhu Nhi càng thêm tái nhợt: "ta... Ta... Chỉ là... Chỉ là.."
"ĐỦ RỒI!" Diệp Hi Mạch quát lên một tiếng chói tai: "chỗ của ta không chào đón ngươi, ngươi lập tức cút ngay cho ta! Nếu không đừng trách ta không khách sáo mà cho người ném ngươi ra ngoài!"
"Đại ca!"
Vốn dĩ còn đang cảm thấy áy náy vì hiểu lầm Vân Lạc Phong, nhưng khi nghe thấy Diệp Hi Mạch nói lời này thì Diệp Kỳ liền bùng nổ: "Nhu Nhi là bằng hữu của muội, muội hy vọng huynh đừng vô lý với tỷ ấy như thế! Nếu huynh không muốn nhìn thấy chúng ta, vậy chúng ta lập tức rời đi là được rồi!"
Nói xong lời này, Diệp Kỳ liền kéo tay Tiết Nhu Nhi đi thẳng ra khỏi đại môn của cửa hàng.
Trên đường phố rộn ràng náo nhiệt, Diệp Kỳ dừng bước, nước mắt cuối cùng cũng không ngăn lại được mà từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
"Kỳ Kỳ, muội thật sự cho rằng nữ nhân kia thật sự có dược liệu thật à?" ánh mắt Tiết Nhu Nhi chợt lóe, hỏi.
Diệp Kỳ sửng sốt: "lời này của tỷ là có ý gì?"
Tiết Nhu Nhi cắn chặt môi: "tỷ cảm thấy, Diệp đại ca sẽ nhân lúc muội không có mặt mà lấy trộm dược liệu tặng cho cô ta! Còn về mấy lời mà nữ nhân kia nói lúc nãy, chẳng qua cũng chỉ là lời nói một phía, ta không tin trong tay cô ta thật sự có dược liệu gì đó!"
"Tỷ muốn nói, bọn họ đang lừa gạt ta? Đại ca lại còn phối hợp với bọn họ?"
Diệp Kỳ quả nhiên rất dễ lừa gạt, chỉ một câu nói của Tiết Nhu Nhi thôi mà đã có thể lừa được Diệp Kỳ, làm cho cô ta tức giận, cả người đều ngập tràn phẫn nộ.
Uổng công vừa rồi Diệp Kỳ cô còn thấy áy náy, không ngờ bọn họ lại ở đó cùng nhau liên hợp lại mà lừa gạt cô ta! Chính là vì dược liệu của Diệp gia!
"Kỳ Kỳ, tỷ cảm thấy có mấy người kia ở đó, sợ là Diệp trạch của muội khó mà có ngày yên, không bằng muội mau viết thư gọi nghĩa phụ nghĩa mẫu của muội quay về nhanh đi!"
Diệp Kỳ lúc này mới hồi phục tinh thần lại từ trong cơn phẫn nộ, lắc lắc đầu nói: "không được! Nghĩa phụ nghĩa mẫu còn có chuyện cần làm ở bên ngoài, không thể quay về được!"
Diệp Kỳ cũng tương đối còn biết phân biệt nặng nhẹ, vì một chút chuyện nhỏ như thế này mà gọi nghĩa phụ nghĩa mẫu quay về Diệp thành, không đáng....
"Kỳ Kỳ, vậy muội có biết cha mẹ của muội ở chỗ nào hay không?" Tiết Nhu Nhi chớp chớp mắt, nhìn Diệp Kỳ hỏi.
"Tỷ hỏi chuyện này làm gì?" Diệp Kỳ nhíu mày, không trả lời mà hỏi ngược lại Tiết Nhu Nhi.
Tiết Nhu Nhi mỉm cười ôn nhu: "bọn họ không phải là đang tìm người hay sao? Cho nên tỷ mới hỏi thăm một chút chỗ họ đang dừng chân, biết đâu ở đó lại có thân thích của tỷ, tỷ có thể nhờ thân thích của mình hổ trợ bọn họ!"
Diệp Kỳ ngây thơ đâu nghĩ đến chuyện gì khác, hai ba câu của Tiết Nhu Nhi đã làm Diệp Kỳ nói ra chỗ mà nghĩa phụ nghĩa mẫu mình đang ở, sau khi nói ra rồi, Diệp Kỳ không hề phát hiện ra trong mắt Tiết Nhu Nhi chợt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
____
Diệp Hi Mạch không để mấy người Vân Lạc Phong ở giữa đại sảnh nói chuyện, mà trực tiếp đưa mọi người lên lầu hai.
Lầu hai ngoại trừ ông chủ như Diệp Hi Mạch thì chỉ có những người quyền quý mới có tư cách tiến vào. Mà hiện giờ, Diệp Hi Mạch lại đưa hết mấy người Vân Lạc Phong lên đây.
"Công tử, người tới rồi?"
Lão giả nhìn thấy Diệp Hi Mạch xuất hiện, liền tiến lên nghênh đón, cung kính nói.
Diệp Hi Mạch gật gật đầu: "Tần lão, sau này lão chú ý một chút, đừng để cho Diệp Kỳ mang những kẻ không đàng hoàng đến đây! Còn nữa, vị cô nương này là muội tử mà ta mới nhận, còn vị công tử kia là nam nhân của muội tử ta!"
Diệp Hi Mạch không có giới thiệu Hỏa Hỏa, vì hắn hiểu rõ, Hỏa Hỏa không thích tiếp xúc với người khác.
Tần lão cung kinh nói: "không biết các vị đến đây có yêu cầu gì? Xin cứ nói đừng ngại!"
Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc: "chúng ta vào trong mới nói đi!"
"Được!"
Tần lão lại làm một động tác mời: "mời!"
Thời điểm bước vào phòng, Vân Tiêu bắn ánh mắt lãnh khốc của mình về phía Hỏa Hỏa, sau đó lại liếc về phương hướng hai người Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi vừa rời đi....
Hỏa Hỏa tức thì liền lãnh hội được ý nghĩa của cái liếc mắt này của Vân Tiêu: "muội có chuyện cần phải đi làm một chút, không theo mọi người vào đâu!"
Vân Lạc Phong có chút kinh ngạc, nhưng không có hạn chế tự do của Hỏa Hỏa, chỉ nhẹ giọng nói: "làm xong thì quay về tìm ta!"
"Dạ rõ!"
Hỏa Hỏa nhận được xá lệnh, liền chạy nhanh như bay xuống dưới lầu, nhanh chóng ra khỏi cửa hàng.
Trở về Diệp thành, Hỏa Hỏa thật sự có chút can đảm rời khỏi Vân Lạc Phong, nói cho cùng thì Diệp thành chính là địa bàn của Diệp Cảnh Thần, cho nên Hỏa Hỏa cũng có chút cảm giác an toàn hơn.
Vân Tiêu thu hồi ánh mắt lại, thần sắc trở về vẻ lãnh khốc như cũ, làm như là chưa từng có chuyện gì phát sinh ra vậy.
"Muội tử, muội đến chỗ này của đại ca ta, ta tuyệt đối sẽ không thu tiền của muội! Trong cửa hàng này, muội nhìn trúng dược liệu nào thì cứ tận tình lấy, không cần báo lại với ta đâu, coi như là người làm đại ca ta tặng lễ gặp mặt cho muội tử của mình!"
Diệp Hi Mạch cười ha hả mấy tiếng, ngữ khí cực kỳ hào sảng, lại khiến cho Tần lão ở một bên nghe thấy mà khóe miệng run rẩy không thôi.
Công tử từ khi nào mà trở nên hào phóng như vậy? Còn nói dược liệu trong cửa hàng mặc cho vị cô nương này tùy tiện chọn lựa? Bình thường, công tử không phải rất keo kiệt hay sao? Diệp Kỳ tiểu thư muốn lấy một hai cây dược liệu trong cửa hàng mà còn không được nữa là.
Cũng vì vậy mà Tần lão rất hiếu kỳ, không biết hai vị tuấn nam mỹ nữ này có lai lịch thế nào?
"Vừa rồi huynh ở giữa đại sảnh đã tuyên bố rất hùng hồn rồi còn gì, tuyệt đối không tặng không dược liệu! Như thế nào? Chỉ mới quay mặt đi mà đã nuốt lời rồi sao?" Vân Lạc Phong mỉm cười, hỏi ngược lại Diệp Hi Mạch.
Diệp Hi Mạch lại cười ha hả mà đáp: "ta khi nào lại thành người hết lòng tuân thủ lời hứa? Cửa hàng này đã do ta quản lý, tất nhiên là ta cũng có quyền lấy dược liệu tặng cho người ta muốn tặng! Muội không cần phải để ý đến những người khác làm gì! Người làm đại ca như ta tuyệt đối sẽ không để cho muội muội nhà mình chịu thiệt thòi được!"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "dược liệu mà ta cần, sợ là có dọn sạch cửa hàng này cũng không đủ đâu!"
"Hả?...." Diệp Hi Mạch hơi sửng sốt một chút: "vậy rốt cuộc là muội cần bao nhiêu dược liệu?"
"Vân Lạc Phong liếc nhìn Diệp Hi Mạch, nói rất nhẹ nhàng: "dược liệu năm trăm năm trở lên, càng nhiều càng tốt!"
Dược liệu năm trăm năm trở lên? Còn càng nhiều càng tốt?
Diệp Hi Mạch trừng lớn hai mắt, từ đầu đến chân chỉ có một biểu tình duy nhất chính là kinh ngạc: "muội tử, yêu cầu này của muội xác thật là rất khó! Cửa hàng này của ta tổng cộng chỉ có mười cây dược liệu năm trăm năm, ba cây dược liệu một ngàn năm mà thôi! Nhưng muội lại nói là cần càng nhiều càng tốt, ta cũng không biết là rốt cuộc muội cần bao nhiêu.... "
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, trong mắt lóe lên từng tia sáng sáng ngời: "trong tay ta có Trúc Cơ Linh Dược và Tụ Linh Dược, hai loại này không biết có thể đổi được bao nhiêu dược liệu?"
Trúc Cơ Linh Dược và Tụ Linh Dược?
Diệp Hi Mạch và Tần lão đều đồng loạt ngây người ra đó, chỉ bằng tên của hai loại thuốc này, bọn họ cũng có thể đoán ra được công hiệu của nó.
"Nếu hai thứ này còn chưa đủ, chỗ ta còn có một ít linh thảo, số linh thảo này có thể hồi phục thương thế, có thể giúp cho người bệnh trong một thời gian ngắn hồi phục vết thương."
Có một câu nói, chính là phú quý hiểm trung cầu!
Vân Lạc Phong một lúc tiết lộ trong tay mình có ba loại dược phẩm quý giá, không thể nghi ngờ chính là một hành động mạo hiểm! Nhưng cũng chỉ có biện pháp này, mới có thể tìm được nhiều dược liệu mà cô cần một cách nhanh nhất.
Dùng một góc thảo dược bình thường gieo trồng thành linh thảo, sau đó lại lấy linh thảo đổi lấy dược liệu năm trăm năm, rồi lại đem dược liệu năm trăm năm kia gieo trồng xuống dược điền ở trong không gian thần điển.
Như vậy, cô có thể trong thời gian ngắn nhất mà đem thực lực của Tầm Kim Thử nhất tộc tăng lên.
Thực lực của Tầm Kim Thử một khi được tăng cường, thì sẽ là trợ lực mạnh nhất của Vân Lạc Phong cô!
Tần lão ngăn chặn nội tâm đang miên man ௱ôЛƓ lung của mình, hít sâu một hơi, hỏi: "cô nương, không biết cô cần những dược liệu gì?"
"Năm cây dược liệu năm trăm năm có thể đổi lấy một trong ba loại dược phẩm ta vừa kể! Nếu là dược liệu một ngàn năm, vậy thì có thể đổi lấy hai dược phẩm!"
"Được!" Tần lão lập tức ứng tiếng đồng ý: "cô nương, cô để mấy lọ linh dịch và linh thảo trong cửa hàng của ta, ta sẽ thay cô tiến hành đổi mua với khách nhân bên ngoài, đồng thời, đối với thân phận của cô nương cũng sẽ tiến hành bảo mật!"
Những thứ mà Vân Lạc Phong nói, cái nào truyền ra ngoài cũng sẽ gây ra một trận chấn động không nhỏ, cho nên Tần lão mới thêm vào một câu cuối cùng như thế!
Mà cho dù Tần lão không nói thì Vân Lạc Phong cũng sẽ đưa ra yêu cầu này!
"Chỉ là, không biết ta có thể hỏi cô nương một vấn đề hay không? Không biết những dược phẩm này... Cô nương từ nơi nào mà có được?"
Vân Lạc Phong nhìn Tần lão đang đứng trước mặt, hơi hơi mỉm cười: "những thứ này từ đâu có được xin thứ lỗi ta không tiện nói! Ta chỉ có thể tiết lộ ta là chân chạy vặt cho người khác mà thôi! Người đó không tiện ra mặt, cho nên mọi chuyện đều ủy thác cho ta!"
Những lời này đều xuất phát từ tâm tư cẩn thận của Vân Lạc Phong.
Cô không mấy yên tâm với lão già Tần lão trước mặt, vì vậy mới dọn ra một nhân vật hư cấu làm lá chắn.
Như thế, dù có ai muốn Gi*t người ςướק của, cũng phải ước lượng xem sau lưng cô có thật là có một vị cường giả như vậy hay không?
Quả nhiên, sau khi nghe Vân Lạc Phong nói như thế, Tần lão liền tin ngay đó là thật!
"Thì ra là thế, lão hủ thật sự mong mỏi có duyên được gặp vị cường giả kia một lần trong đời. Một người có thể phối ra được Trúc Cơ Linh Dược và Tụ Linh Dược quả thật là kỳ tài! Chỉ tiếc, bằng vào địa vị của lão hủ, e là chưa đủ tư cách để gặp được vị cường giả ấy!"
"Nước thuốc và linh thảo ta xin để lại đây, nếu dược phẩm bán ra thành công, thì cứ đưa dược liệu thu được đến Diệp trạch giúp ta! Trong khoảng thời gian này, ta sẽ lưu lại nơi đó!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền lấy từ nhẫn không gian của mình ra một đống lọ sứ, còn có vài cây linh thảo tươi tốt tràn đầy sức sống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc