Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 148

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Con thú vương này đã rơi vào tình trạng thế này rồi mà vẫn còn có thể chống cự lại ta? Đúng thật là không đơn giản! Nhưng càng như vậy thì ta càng phải thu phục được ngươi!"
Sau khi nói xong câu này, nam nhân trường bào xám phát hiện môi của nữ nhân kia khẽ mấp máy thì liền giật mình.
Hắn ta hoảng sợ, còn tưởng rằng đối phương đã tỉnh lại khỏi giấc ngủ say, đang định phong ấn lại ý thức của đối phương một lần nữa, lại phát hiện nữ nhân kia chỉ là đang lẩm bẩm gì đó, chứ không phải là đã tỉnh.
Nam nhân trường bào xám khẽ nhíu mày, đem tai kề sát vào miệng nữ nhân kia: "cái gì? Thiên gì? Thiên Nhai? Thiên Nhai là cái gì? Chẳng lẽ ả muốn nói là chân trời góc bể sao?"
Ý thức của nữ nhân kia vẫn mê mang như cũ, chỉ có cánh môi không ngừng mấp máy.
Thiên Nhai.....
Lúc này, tại một nơi cách rất xa Vô Hồi Chi Sâm, trong Long Nguyên Quốc, Thiên Nhai đang cùng với lão gia tử Vân Lạc uống trà.
"Vẫn là trà ở Vân gia của các người tương đối ngon. Trà ta uống ở những nơi khác kém rất nhiều, nào có được như vậy!" Thiên Nhai tặc lưỡi hai tiếng, vẻ mặt lại rất thỏa mãn: "cũng không biết Vân nha đầu khi nào mới về đây nữa, nha đầu này đi cũng đã được hai tháng rồi còn gì!"
Lão gia tử cũng thở ngắn than dài: "Phong nhi luôn luôn là vậy, thời gian gần đây cứ chạy ngược chạy xuôi, cũng không biết cuộc sống như vậy là bắt đầu từ khi nào nữa?"
"À phải, Ninh Hân cùng với Vân Thanh Nhã nhà ông khi nào thì mới thành thân?" Thiên Nhai cũng không muốn làm lão gia tử lo lắng, cho nên vội vàng chuyển đề tài.
"Việc này.... Bọn nó nói là muốn chờ Phong nhi trở về!" lão gia tử cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Nhai, tuy nhiên sau khi nhìn thấy sắc mặt của Thiên Nhai thì ông lại khẽ cau mày: "sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, sắc mặt Thiên Nhai tái nhợt đến cực điểm, một tay gắt gao ôm chặt lấy lòng ***.
Thiên Nhai cũng không biết tại sao lại như vậy, mới vừa rồi thôi, đột nhiên lòng *** của ông truyền tới một cảm giác rất đau đớn.
Giống như là có một người nào đó đang ở rất xa cứ liên tục gọi tên của ông vậy.
"Kiếp Phù Dung! Nhất định là Kiếp Phù Dung! Là Kiếp Phù Dung đang gọi ta!" Thiên Nhai cũng không màn đến ánh mắt kinh ngạc của lão gia tử, vội vàng xoay người chạy ra khỏi tiền viện, rất nhanh thì đã biến mất khỏi Vân gia.____
"Thiên Nhai, đây là thánh quả trong tộc của ta, ta đã nhỏ một giọt máu vào đó, chàng mau ăn nó đi! Sau này, nếu như ta không ở cạnh chàng, thì chỉ cần ta khẽ gọi tên của chàng thôi, chàng cũng sẽ cảm nhận được!"
"Tại sao? Tại sao ngươi lại phản bội ta? Ta vì ngươi mà quay lưng lại với cả tộc của mình, kết quả lại nhận được sự phản bội của ngươi! Thiên Nhai, cả đời này ta cũng không muốn gặp lại ngươi nữa, ngươi cũng đừng hòng tìm được ta!"
_____
Hình ảnh của quá khứ, cứ từng cái từng cái một hiện rõ lên trong đầu của Thiên Nhai, mỗi một cái chớp mắt, một nụ cười của người kia đều in sâu vào lòng của Thiên Nhai.
Bao nhiêu năm qua, Thiên Nhai ông luôn chờ người ấy gọi tên của mình, nhưng mà chờ đợi suốt mấy chục năm ròng rã cũng không đợi được dù chỉ là một lần.
Tuy nhiên, cuối cùng hôm nay ông cũng đã chờ được rồi. Nhưng tại sao cái cảm giác này, lại đau thấu tim gan như thế?
Kiếp Phù Dung nhất định là đã xảy ra chuyện không may!
"Chờ ta! Kiếp Phù Dung, nàng nhất định phải chờ ta! Ta đã đánh mất nàng mấy chục năm. Bây giờ, dù có phải tìm khắp chân trời góc bể, ta cũng phải tìm cho kỳ được nàng!"
Thiên Nhai ngửa mặt lên trời mà rống to một tiếng. Lời nói kia vang vọng khắp bốn phương tám hướng, cho nên, người trong toàn bộ Long Nguyên Quốc đều nghe được lời tuyên thệ kia của Thiên Nhai.
_____
Vô Hồi Chi Sâm, bên bờ hồ.
Nữ nhân lục y nằm yên tĩnh trên mặt đất, không biết cô ta cảm nhận được cái gì mà từ nơi khóe mắt bỗng trào ra một giọt nước mắt. Giọt nước mắt kia dưới ánh nắng của mặt trời phản chiếu lại ánh sáng lấp lánh.
Thiên Nhai, xin lỗi chàng......
Tạm biệt!
Trong khu rừng nguy hiểm, Tô Tranh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về một phía xa trong không trung, đôi mắt hắn ta lúc này hơi trầm xuống, một cảm giác bất án càng ngày càng khuếch đại trong lòng hắn.
"Sư thúc!"
Long Phi nhìn Tô Tranh, hỏi: "tình huống hiện tại thế nào rồi?"
Tô Tranh không trả lời, nhưng sắc mặt hắn không mấy gì tốt. Ngay cả Vân Lạc Phong ở kế bên cũng cảm nhận được hơi thở của Tô Tranh tán mát ra bên ngoài.
"Chúng ta tiếp tục đi đi!"
Vân Lạc Phong đảo mắt qua người Tô Tranh một cái, nhưng lại không có nói gì hết, chỉ chậm rãi thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía trước.
Lúc này, nhóm người bọn họ đã đi tới một ngã rẽ, trước mặt có hai con đường, hai con đường này đều động dạng có rất nhiều bụi gai, nhưng phương hướng lại hoàn toàn trái ngược nhau.
"Đi bên này!"
Lâm Nguyên trầm ngâm hồi lâu, rồi bỗng chỉ về con đường phía bên trái: "bên này, hẳn là con đường chính xác."
Long Phi hơi hơi nheo lại hai mắt, liếc nhìn Lâm Nguyên rồi cười lạnh một tiếng: "ta cảm thấy bên phải mới là con đường đi đến sâu bên trong Vô Hồi Chi Sâm."
Lâm Nguyên không ngờ tới việc Long Phi sẽ phản bác mình ngay vào lúc này, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, nhưng ngại vì Vân Tiêu và Vân Lạc Phong hiện đang ở đây, cho nên chỉ đành đem hết tất cả bất mãn bực dọc đè ép ngược trở về.
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong không phát biểu ý kiến gì cả, thản nhiên cất bước đi về phía con đường bên phải.
Đúng lúc này, Long Phi lại bước nhanh về phía trước, tiến tới bên cạnh Vân Lạc Phong, nhỏ giọng nhắc nhở: "chủ tử, lát nữa trên đường đi, bất luận là người nhìn thấy cái gì cũng đừng để ý tới!"
Đối với đường lối trong Vô Hồi Chi Sâm này, còn có ai có thể quen thuộc hơn Long Phi và Tô Tranh nữa chứ?
Bây giờ lại nghe Long Phi nói như vậy, Vân Lạc Phong ngay lập tức hiểu được ý đồ của Long Phi.
Vân Lạc Phong nhè nhẹ cong lên khóe môi của mình, không hề có ý định ngăn cản hành động của Long Phi. Bất luận là thuộc hạ của cô muốn làm cái gì, cô cũng đều sẽ ủng hộ họ.
"Thành chủ, chúng ta nên đi đường nào?"
Mọi người nhìn Lâm Nguyên, đồng thanh hỏi.
Nội tâm Lâm Nguyên hơi có chút ngổn ngang, nói: "chúng ta đi theo bọn họ!"
Dứt lời, Lâm Nguyên cũng cất bước theo sau đám người Vân Lạc Phong, đi vào con đường bên phải.
Dọc đường đi có thể xem như là tương đối bình an, không có linh thú nào xuất hiện gây phiền phức cho bọn họ. Tuy nhiên, đi không được bao lâu thì tất cả đều không tự chủ được mà ngừng bước chân lại.
Bên ven đường cách đoàn người bọn họ không xa, vô số thảo dược quý hiếm đủ loại đang đón gió mà đứng, chúng cứ không ngừng đong đưa như là đang vẫy tay mời gọi khách lữ hành.
"Kia... Kia hình như là Huyết Nhân Sâm? Theo truyền thuyết thì chỉ cần người nào còn một hơi thở, ngậm nó vào rồi sẽ kéo dài được thêm mấy ngày thời gian nữa!"
"Bên cạnh Huyết Nhân Sâm có phải là quặng tinh thạch không? Còn là quặng tinh thạch chưa được khai thác nữa! Trời ạ! Bảo vật trong Vô Hồi Chi Sâm này cũng quá nhiều rồi!"
"Hồng Phát Quả? Đó chính là Hồng Phát Quả! Hồng Phát Quả có thể cung cấp linh khí giúp linh sư tu luyện cư nhiên lại sinh trưởng ở nơi này?"
"૮ɦếƭ tiệt! Chúng ta phát tài rồi!"
Hồng Phát Quả trước mắt kia hiển nhiên là không thể so sánh với Hồng Phát Quả trong dược điền của Vân Lạc Phong, linh khí mà Hồng Phát Quả kia có thể cung cấp được khá ít.
Nhưng dù là như vậy thì vẫn có rất nhiều người nguyện ý ra sức tranh đoạt nó.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản!
Con kiến dù nhỏ nhưng cũng vẫn có thịt! Hồng Phát Quả này dù cung cấp cho linh sư khá ít linh khí, nhưng so với không có thì vẫn tốt hơn nhiều.
Chính vì vậy mà tận mắt nhìn thấy Hồng Phát Quả mọc đầy trên cây đang đung đưa trong gió, bọn họ làm sao có thể không kích động cho được?
Làm sao có thể không kinh hỉ cho được?
"Lần này chúng ta có thể tìm được nhiều trân bảo dược liệu như vậy tất cả đều là nhờ vào thành chủ đại nhân. Nếu không phải có thành chủ đại nhân, chúng ta làm sao có thể có được nhiều thứ tốt như thế? Nơi này có nhiều dược liệu như vậy, ngoại trừ thành chủ đại nhân là không cần ra thì mỗi người chúng ta đều có thể chia nhau một cây!tuy rằng ta không phải là y sư, nhưng nếu đem một góc dược liệu bất kỳ nào trong đây ra ngoài bán thì cũng sẽ được một cái giá trên trời!"
Không phải y sư thì thế nào?
Không phải y sư thì không thể hái những cây thảo dược, dược liệu này hay sao?
Bọn họ chỉ cần hái những góc thảo dược này, đợi sau khi ra khỏi Vô Hồi Chi Sâm rồi thì có thể dùng chúng để đổi lấy ân tình của các danh y, hoặc giả cũng có thể bán cho người khác lấy ngân lượng!
Chẳng qua, mãi đến thời điểm hiện tại mà những người này vẫn còn chưa quên mấy lời mà Lâm Nguyên đã từng nói trước đó.
Ông ta nói, sau khi tiến vào Vô Hồi Chi Sâm, bất luận là phát hiện được bảo vật gì thì ông ta cũng tuyệt đối không tranh đoạt cùng mọi người, tất cả đều nhường lại hết cho bọn họ!
Một thành chủ lòng dạ rộng rãi, thâm minh đại nghĩa* thế này, biết tìm ở nơi nào?
(*thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn, đồng nghĩa với câu trọng tình trọng nghĩa.)
Tuy nhiên, tất cả những người khác làm sao biết được, trong lúc này đây, trong lòng Lâm Nguyên đang rủa xả ầm ĩ không thôi.
Lòng dạ rộng rãi?
Lòng dạ rộng rãi cái rắm ấy!
Người người đều biết, trong Vô Hồi Chi Sâm bảo vật rất nhiều, lại còn có vô số dược liệu trân quý hiếm có. Tuy nhiên, muốn tìm được những thứ này cũng còn phải xem vào vận khí. Vận khí kém thì chỉ có thể tay không mà về.
Lâm Nguyên cũng không ngờ được, vận khí của ông ta lại tốt đến như vậy!
Còn về những lời nói bóng bẩy ở trước cổng thành khi ấy, một phần là do ông ta thích được người ta khen ngợi, phần còn lại chẳng qua là do ông ta thuận miệng mà thôi.
Sắc mặt của Lâm Nguyên có phần khó coi, nếu là trước kia, ông ta có thể để mặc đám người này muốn lấy bao nhiêu thì lấy, chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, *** đoạt lại là được thôi!
Nhưng hôm nay, giữa đường lại xuất hiện một Vân Lạc Phong.
Bằng vào tính cách của tiểu nữ tử kia, làm sao có thể để mặc cho ông ta thực hiện ý đồ của mình?
"Thành chủ!"
Người của phủ thành chủ có chút nôn nóng không yên. Phải biết rằng số dược liệu này quá mức trân quý, đem đến Hội Đấu Giá chẳng những có thể hét được một cái giá trên trời, mà còn được vô số y sư tranh đoạt.
Nếu bây giờ cứ như vậy mà nhường cho người khác không phải là quá đáng tiếc hay sao?
Mắt thấy những người khác càng ngày càng tiến gần về phía dược liệu đằng kia, Lâm Nguyên cuối cùng cũng phải mở miệng: "đợi đã!"
Tức khắc, mọi người đều ngừng bước, dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Lâm Nguyên.
"Các vị!" đôi con ngươi của Lâm Nguyên đảo qua đảo lại, lời lẽ nói ra lại rất đường đường chính chính: "ta đã đồng ý đem toàn bộ bảo vật trong Vô Hồi Chi Sâm nhường cho mọi người, nhưng mà số dược liệu này cũng không được xem như bảo vật gì! Hơn nữa, trong mọi người lại không có ai là y sư, số dược liệu để ở chỗ mọi người cũng chỉ là lãng phí mà thôi! Không bằng cứ để số dược liệu này ở chỗ ta, nếu sau này mọi người có bệnh gì, ta sẽ sai y sư của phủ thành chủ chữa trị cho mọi người."
Những người khác nghe Lâm Nguyên nói xong thì quay sang nhìn nhau, bắt đầu to nhỏ sôi nổi nghị luận, dường như là đang thảo luận xem nên lựa chọn thế nào?
Thấy đám người kia có vẻ dao động, Lâm Nguyên bèn nói tiếp: "mọi người yên tâm! Ta đã nói trong Vô Hồi Chi Sâm này có bảo vật thì khẳng định là có bảo vật tồn tại. Đến lúc tìm được bảo vật, một cái ta cũng sẽ không giữ làm của riêng, tất cả đều chia cho mọi người!"
Lời này của Lâm Nguyên nói thật hay, nghĩa khí ngút trời, trong lúc nhất thời kéo được lòng tin của không ít người.
Xác thật thì số dược liệu này đối với bọn họ mà nói cũng không có tác dụng bao lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể bán được chút tiền, còn không bằng cứ để ở phủ thành chủ.
Chỉ cần khi tìm được bảo vật, thành chủ đừng tranh cùng bọn họ là được rồi!
Nhìn những người kia có vẻ đã buông lỏng mà tin tưởng lời nói của mình, Lâm Nguyên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà ngay thời điểm mà ông ta muốn tiếp tục nói thêm gì đó, thì từ bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.
"Ngươi muốn đem hết số dược liệu này chiếm làm của riêng thì cứ nói thẳng ra, hà tất phải viện lý do này nọ!" Vân Lạc Phong khoanh tay trước ***, lười biếng nhìn Lâm Nguyên: "huống hồ, bảo vật trong miệng của ngươi có tồn tại hay không, ai mà biết được? Cho dù có tồn tại thật, thì có tìm được hay không cũng còn là một vấn đề! Nếu bây giờ ngươi độc chiếm hết số dược liệu này, mà lại không tìm được bảo vật gì cả, thì nên giải quyết thế nào đây?"
Đúng vậy!
Vạn nhất thành chủ lấy hết dược liệu mà bọn họ lại không tìm được bảo vật, chẳng lẽ đến lúc đó họ phải ςướק lại dược liệu từ trong tay ông ta hay sao?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Lâm Nguyên.
Nếu là ngày hôm qua, những người này nhất định sẽ tin tưởng lời nói của Lâm Nguyên một cách vô điều kiện! Đáng tiếc, sau khi xảy ra chuyện của Lâm Nhược Hân, thái độ của bọn họ đối với Lâm Nguyên cũng có chút biến hóa.
Lâm Nguyên suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu, nữ nhân này không đối nghịch với ông ta thì sẽ ૮ɦếƭ sao?
"Ngươi..... "
Lâm Nguyên vốn định chửi Vân Lạc Phong một trận, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu, thân mình ông ta khẽ run lên một cái, tất cả mọi lời mắng chửi đều nhanh chóng nuốt ngược lại vào trong.
Lâm Nguyên hít một hơi thật sâu, nghĩ ra được một lý do thoái thác khác, tiếp tục nói: "ta biết ngươi đối với ta có sự bất mãn rất lớn. Nhưng mà Lâm Nguyên ta trước giờ làm người luôn ngay thẳng, nếu ta đã nói tất cả bảo vật trong Vô Hồi Chi Sâm này đều thuộc về mọi người thì ta tuyệt đối sẽ không động vào một món bảo vật nào cả dù chỉ là một ngón tay."
Vân Lạc Phong lại nhàn nhạt cười khẩy: "nếu đã như vậy, ngươi còn muốn lấy dược liệu này?"
"Dược liệu không phải là bảo vật!" Lâm Nguyên trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, tức giận mà nói.
"Trong mắt ta, bất cứ thứ gì trân quý hiếm có đều là bảo vật hết!" Vân Lạc Phong buông hai tay xuống, đảo mắt qua những người xung quanh: "bất quá, ta có một lời đề nghị dành cho các ngươi, các ngươi có thể giữ lấy số dược liệu này trước, đợi khi nào tìm được bảo vật thì có thể đưa dược liệu trong tay cho ông ta!"
Mọi người nhất tề gật đầu, đều cảm thấy đây là một lời đề nghị rất hay.
"Thành chủ đại nhân, ngài đã nói trong Vô Hồi Chi Sâm chắc chắn có thể tìm được bảo vật, vậy nhất định là biết được sự tồn tại của bảo vật. Một khi đã như thế, chúng ta sẽ thay ngài bảo quản số dược liệu này trước, ngài có ý kiến gì không?"
Sắc mặt Lâm Nguyên càng ngày càng khó coi, hai tay đang siết chặt có thể nghe được âm thanh răng rắc của các khớp ngón tay.
Một người trong đám đông không quan tâm đến sắc mặt của Lâm Nguyên, xoay người đi thẳng về hướng số dược liệu kia!
Hiện tại, người nào người nấy đều có chung suy nghĩ, dù họ không tìm được bảo vật thì cũng xem như bản thân không có thiệt hại gì.
"Dừng tay!"
Lâm Nguyên phẫn nộ quát lớn lên một tiếng, nhanh chóng lao về phía người vừa mới hái một góc thảo dược dưới đất lên, muốn ςướק lấy góc thảo dược trong tay của người kia. Khí thế trên người Lâm Nguyên ầm ầm triển khai mạnh mẽ, chớp mắt đã đánh người kia văng ra xa đến mấy trượng.
Không khí xung quanh, phút chốc liền yên tĩnh dị thường.
Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Lâm Nguyên, thần sắc không dám tin lộ rõ ra trong mắt.
"Không giả vờ quân tử nữa?" Vân Lạc Phong nhướng mi, như cười như không mà hỏi.
Lâm Nguyên liếc Vân Lạc Phong một cái, rồi chuyển tầm mắt đến những kẻ đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, hừ lạnh một tiếng: "hôm nay ta muốn xem thử, kẻ nào dám to gan động vào số thảo dược, dược liệu này!"
Dù sao những kẻ tiến vào Vô Hồi Chi Sâm này cũng không thể rời khỏi đây được, bộ mặt thật của ông ta cũng không có cách nào truyền ra ngoài.
Nếu đã như vậy, ông ta cũng lười phải ngụy trang nữa, cứ trực tiếp dùng vũ lực mà khống chế đám người này cho xong.
"Lâm Nguyên, ngươi gạt chúng ta?"
Trong đám đông, một mỹ phụ hồi thần lại trước tiên, lập tức phẫn nộ quát lên một tiếng.
"Lúc trước ngươi đã nói tất cả bảo vật trong Vô Hồi Chi Sâm đều thuộc về chúng ta, vậy mà hôm nay ngươi lại muốn một mình độc chiếm tất cả số thảo dược này, uổng công trước đó ta còn vì lời nói của ngươi mà cảm động!"
"Ta cứ tưởng ngươi là một chính nhân quân tử, nào ngờ ngươi là một chân tiểu nhân! Một kẻ ngụy quân tử! Quả nhiên, có dạng nữ nhi thế nào thì sẽ có dạng phu thân thế ấy, cả hai người các ngươi đều không phải là thứ tốt lành gì!"
"Ha ha, kỳ thật ta nên sớm nhận ra mới đúng, một người ngay cả con gái ruột của mình mà cũng không quan tâm thì có thể tốt được bao nhiêu kia chứ? Vậy mà ta cứ như bị ma che mắt, tin tưởng ngươi hết lòng...."
Cảm xúc của những người này đều có phần kích động, căm giận mà trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Nguyên, biểu tình kia tựa như muốn lập tức xông lên đem Lâm Nguyên ra bầm thây vạn đoạn.
"Hừ!" Lâm Nguyên hừ lạnh một tiếng: "lừa gạt các ngươi thì như thế nào? Ai bảo các ngươi đều ngu xuẩn như vậy, ta nói cái gì thì các ngươi liền tin theo cái đó! Các ngươi tưởng rằng ta đến Vô Hồi Chi Sâm này thật sự là vì muốn tầm bảo hay sao? Buồn cười! Đúng là buồn cười đến cực điểm mà!"
Sắc mặt Lâm Nguyên lúc này vô cùng âm trầm, ánh mắt lạnh lùng quét hết người này đến người khác.
Tiếp theo sau đó, ông ta liền đặt tầm mắt lên người người Vân Lạc Phong, thái độ ngược lại không còn vẻ tranh phong như lúc đối diện với đám người kia.
"Những kẻ ngu xuẩn kia không xứng có được số dược liệu này, không bằng ta và ngươi cùng chia đôi! Ngươi thấy sao? Hơn nữa, lộ trình kế tiếp cũng cần hai chúng ta hợp tác cùng nhau!"
Nếu có thể, Lâm Nguyên thật sự muốn một mình độc chiếm hết số dược liệu này.
Nhưng ông ta cũng hiểu được, bản thân mình không phải là đối thủ của nam nhân lãnh khốc kia. Nếu muốn có được số dược liệu này, nhất định phải gỡ bỏ khúc mắc, hợp tác cùng với bọn họ.
Lời nói của Lâm Nguyên khiến Vân Lạc Phong cảm thấy buồn cười làm sao.
Trên mặt của cô ngập tràn ý cười trào phúng, khóe môi cũng gợi lên một độ cong nông cạn.
"Ngươi muốn hợp tác với ta? Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?"
Khuôn mặt của Lâm Nguyên hơi biến sắc đôi chút: "ta biết thực lực của các người cường đại, nhưng nguy hiểm tồn tại trong Vô Hồi Chi Sâm này cũng nhiều không kém! Các ngươi cảm thấy dựa vào các ngươi có thể an toàn rời khỏi Vô Hồi Chi Sâm này hay không? Chỉ có hợp tác cùng ta thì các ngươi mới có thể sống sót được!"
"Ngươi yên tâm đi, dù ngươi có ૮ɦếƭ đi sống lại cả trăm lần, ta cũng chưa ૮ɦếƭ!"
Ngữ khí của Vân Lạc Phong vô cùng cuồng vọng, thái độ không coi ai ra gì, nghiễm nhiên là không hề để Lâm Nguyên vào mắt.
Mắt thấy Lâm Nguyên sắp sửa lên tiếng, Vân Lạc Phong đã lên tiếng trước ông ta một bước.
"Số dược liệu rác rưởi này ta còn chưa để vào mắt! Ngươi muốn thì tự mình đi mà lấy. Còn về chuyện hợp tác.... Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Hồng Phát Quả? Nắm đó Vinh lão của Y Các còn tặng hẳn cho cô một cây, bây giờ còn đang ở trong không gian thần điển kia kìa. Hơn nữa, hiện tại, Hồng Phát Thụ đã trưởng thành trở thành linh thụ, Hồng Phát Quả còn được cô đặt một cái tên mới, chính là linh quả.
Huyết Nhân Sâm?
Vân Lạc Phong cô mà cần phải dùng đến Huyết Nhân Sâm để điều khí?
Còn mấy dược liệu linh tinh kia thì không cần phải nói đến làm gì!
Mới cách đây không lâu, sính lễ mà Vân Tiêu tặng cho cô còn có không biết bao nhiêu dược liệu ngàn năm, sau đó ở lâu đài của tộc chuột cô lại được chuột hậu tặng cho thêm một đống dược liệu nữa.
Cho nên, cái đám thảo dược đang mọc đằng kia... Vân Lạc Phong cô thật sự là chướng mắt.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, trước khi đi vào còn đường bên phải này, Long Phi đã nhắc nhở cô kỹ càng, bất luận nhìn thấy cái gì cũng không cần phải để ý đến. Phát hiện ra bảo vật gì, cũng không thể động vào!
Khuôn mặt Lâm Nguyên vừa đen vừa âm trầm, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi thẳng về đám thảo dược kia.
Nữ nhân này đúng thật là không có mắt nhìn mà, nếu ả đã không cần, vậy tất cả những thảo dược này đều thuộc về mình.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của mọi người, Lâm Nguyên chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh một cây thảo dược, vươn tay ra muốn nhổ lấy cây thảo dược kia....
Vì tránh cho thảo dược bị hư tổn, động tác của Lâm Nguyên khá là từ tốn nhẹ nhàng. Sau khi cẩn thận đào cả rễ của cây thảo dược kia lên, ông ta liền ném ngay nó vào nhẫn không gian của mình.
"Ha ha, tiếp theo là đến số thảo dược bên này...."
Tầm mắt Lâm Nguyên chuyển hướng sang một cây thảo dược khác gần đó.
Đúng lúc này, người của phủ thành chủ và những người khác luôn đứng phía sau từ nãy đến giờ bỗng dưng trừng lớn hai mắt vô cùng k*** sợ giống như là nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng, sau đó thì từng tiếng hét thất thanh không ngừng vang lên.
"Thành chủ, cẩn thận!"
Cái gì?
Lâm Nguyên sửng sốt quay người lại, bỗng nhiên, một đóa hoa thật lớn xuất hiện sau lưng ông ta một cách đột ngột, nó đang há to cái miệng từng vòng từng vòng răng bén nhọn của mình mà cắn về phía của ông ta.
Lâm Nguyên xem như nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo ngay một người đứng cách mình gần nhất, ném thẳng người kia vào miệng của hoa ăn thịt người.
Người nọ một phần vì kinh sợ trước sự xuất hiện đột ngột của hoa ăn thịt, một phần vì bất ngờ cho nên dưới tình huống chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Lâm Nguyên ném vào miệng hoa ăn thịt kia. Cứ như vậy mà bị hoa ăn thịt một ngụm nuốt chửng....
Nhân lúc này, Lâm Nguyên nhanh chóng chạy ra xa cách đó mất trượng, đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán mà lòng còn k*** sợ.
Thiếu chút nữa!
Chỉ thiếu chút nữa thôi thì người ૮ɦếƭ chính là ông ta!
Cũng may là phản ứng của ông ta nhanh nhẹn, nhanh tay nhanh mắt túm lấy một kẻ thế mạng cho mình.
Đúng thật là dù thế nào Lâm Nguyên ông cũng không có nghĩ ra được nơi này lại có hoa ăn thịt sinh trưởng.
"A!!!"
Bỗng nhiên, một tiếng hét điên cuồng từ giữa đám đông vang lên, một người nam nhân bất ngờ lao thẳng vào Lâm Nguyên, khóe mắt của hắn như muốn nứt toác ra.
"Lâm Nguyên, trả mạng của ca ca ta lại đây!"
Người vừa bị Lâm Nguyên lôi ra làm kẻ thế mạng không phải là người của phủ thành chủ, mà là một trong những cường giả theo ông ta tiến vào Vô Hồi Chi Sâm.
Vì vậy, tất cả những người còn lại đều bị hành động vừa rồi của Lâm Nguyên khiến cho phẫn nộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc