Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 136

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Dì ơi~, dì nói cắt lấy đầu của ta, có phải là như thế này không~????"
Bên trong đại sảnh, tiểu nam hài đem đầu của mình cắt xuống, nâng trong lòng bàn tay, trên mặt hắn vẫn là nụ cười thiên chân vô tà, ngây thơ đến đáng yêu vô cùng, nhưng lúc này nhìn vào, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác rất âm trầm.
"Aaaa!"
Một tiếng hét kinh hoàng chói tai bất chợt vang vọng trên khắp bầu trời của Vân phủ.
"Dì ơi~, không phải dì nói muốn cắt lấy đầu của ta sao? Ta vừa giúp dì tiết kiệm được rất nhiều thời gian đó! Dì nên cảm tạ ta thế nào đây?"
Trông thấy lục công chúa hoảng sợ liên tục lùi về sau, Tiểu Mạch lại càng mỉm cười khả ái tiến tới trước, tiếp theo sau đó, hắn đưa luôn cả cái đầu của mình cho lục công chúa.
" cho dì làm cầu đá nè~!"
Khuôn mặt của Tiểu Mạch tiến tới gần sát mặt của lục công chúa, đôi mắt to tròn sáng ngời đầy ý cười làm cho người ta sởn cả tóc gáy.
"Đừng... Đừng... Ngươi đừng tới đây!"
Kẻng!
Lục công chúa đánh rơi cả kiếm xuống đất, hai chân không ngừng run lẩy bẩy, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy khi*p sợ không thôi.
Một mùi nước tiểu nồng nặc bất chợt phiêu tán bên trong không khí.
"Là chính ngươi đã nói muốn lấy đầu của ta làm cầu đá, ta chỉ là thấy ngươi nghèo khổ đáng thương, ngay cả cầu mà cũng mua không nổi, cho nên mới lấy đầu của mình xuống cho ngươi, tại sao ngươi lại không nhận lấy hảo ý của ta hả?"
Lời này của Tiểu Mạch vừa dứt, thì hai mắt của lục công chúa cũng đồng thời trắng dã, sau đó thì ngất đi.
"Đúng là đồ nhát gan!" Tiểu Mạch bĩu cái môi dưới trề ra cả thước, một lần nữa đem đầu gắn lại trên cổ của mình: "mới dọa có như thế mà đã hôn mê rồi! Mẫu thân, giờ nên xử lý ả ta thế nào đây?"
Tiểu Mạch quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, thì bỗng nhiên phát hiện, lão gia tử trước đó còn mặt đầy phẫn nộ lúc này đây cũng đã bị dọa cho choáng váng, hai mắt đang ngây ngốc nhìn mình.
Tiểu Mạch lại có chút vô tâm không để ý mà gọi: "ông cố!"
Rầm!
Tiểu Mạch không kêu còn đỡ, vừa kêu một tiếng, tức thì, hai mắt của lão gia tử cũng trợn trắng, bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Bất luận là ai, khi chứng kiến cảnh tượng một người đang sống sờ sờ lại đem đầu mình lấy xuống, sau đó còn có thể cười nói bình thường thì cũng sẽ bị dọa cho bất tỉnh mà thôi.
Ngoại trừ Vân Tiêu và Vân Lạc Phong!
Bởi vì năng lực thừa nhận của hai tên gia hỏa này không còn được xem như con người nữa rồi!
"Gia gia!"
Sắc mặt Vân Lạc Phong khẽ biến một chút, vội vàng tiến tới trước, ngón tay cái ấn chặt xuống nhân trung của lão gia tử, cùng lúc đó, một cổ linh lực cũng theo đầu ngón tay của Vân Lạc Phong mà chảy vào trong cơ thể của lão gia tử.
Lúc sau, Lão gia tử từ từ tỉnh lại: "Phong nhi, vừa rồi gia gia nằm mơ có phải không? Hình như ta nhìn thấy Tiểu Mạch tự cắt đầu của mình xuống."
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Tiểu Mạch lúc này đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "gia gia, có một chuyện con cần thẳng thắn nói cho người biết!"
"Chuyện gì?"
Lão gia tử chợt ngẩn ngơ, hỏi.
"Lúc trước, là do Tiểu Mạch thấy người của Bạch gia tiến đến đây cầu thân con, vì không muốn cho nam nhân khác đánh chủ ý lên người con, cho nên nó mới giả mạo làm con trai của con!" Vân Lạc Phong vươn tay kéo Tiểu Mạch đang đứng ở một bên đến, rồi tiếp tục nói: "gia gia đừng thấy hình dáng bên ngoài của nó chỉ là một đứa bé năm sáu tuổi, kỳ thực, tuổi tác thật sự của Tiểu Mạch lớn hơn tất cả chúng ta cộng lại không biết bao nhiêu lần."
Lão gia tử lại như hòa thượng trọc đầu, sờ mãi mà không thấy tóc, mê mang hỏi: "Phong nhi, con nói vậy là có ý gì? Tại sao gia gia nghe mà lại không hiểu gì cả?"
Cái gì gọi là tuổi của Tiểu Mạch còn lớn hơn nhiều so với bọn họ?
Tiểu gia hỏa này rõ ràng mới chỉ có năm sáu tuổi thôi mà.
"Hắn không phải người!"
Chỉ bốn chữ này đã đủ để nói lên thân phận của Tiểu Mạch.
"Gia gia! Mấy năm nay, con luôn có một chuyện gạt người!" Vân Lạc Phong nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng vào mắt lão gia tử, thành khẩn nói: "người đời đều nói, Vân Lạc Phong con che giấu thực lực của bản thân, đợi đến cuối cùng mới bộc lộ ra thực lực cường đại, kỳ thực, trước kia con đúng thật là một phế vật không thể tu luyện. Con chẳng có giấu giếm bất cứ cái gì cả!"
Lão gia tử trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
"Ý... Ý của con là.... Chỉ trong vòng hai năm nay, con từ một phế vật không thể tu luyện mà đột phá lên đến một Thiên Linh Giả?"
Hai năm, chỉ có hai năm mà thoát thai hoán cốt*, từ một phế vật mà biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất, đây là biến thái đến mức nào kia chứ?
(*thoát thai hoán cốt: thay đổi một cách triệt để từ trong ra ngoài)
"Đúng vậy!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: "mà nguyên nhân của tất cả những thay đổi này, là bởi vì con gặp được Tiểu Mạch! Hắn sống đã rất lâu, cũng biết được rất nhiều thứ, bao gồm luôn cả việc làm sao giúp con bài trừ đi thể chất phế vật của bản thân trước kia!"
Vân Lạc Phong nói chính là sự thật.
Nếu như không có phương thuốc của Tiểu Mạch lúc trước, Vân Lạc Phong cô làm sao mà cởi bỏ được hai chữ phế vật đã đeo trên lưng bao nhiêu năm qua.
Tuy nhiên, có rất nhiều chuyện cô vẫn không thể nói cho lão gia tử biết được.
Ví dụ như, xuyên không....
Cũng như là bí mật của dược điền!
Cái miệng của lão gia tử há to mãi mà không sao khép lại được. Ông còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Vân Lạc Phong, nhưng đến cuối cùng lại không có câu hỏi nào thốt ra khỏi miệng được!
Mặc kệ đi, dù sao nó cũng vẫn là cháu gái bảo bối nhà mình, chỉ một điều này là đã đủ rồi!
"Phong nhi, gia gia cũng chỉ có một câu muốn nói với con!" lão gia tử đứng dậy khỏi mặt đất, thái độ kiên định mà nói: "ta mặc kệ Tiểu Mạch có phải là con ruột của con hay không? Cũng mặc kệ nó đã sống bao nhiêu năm rồi, ta chỉ biết một điều, nó chính là chắt ngoại của ta!"
Đối với Tiểu Mạch, lão gia tử xác thực là yêu thích từ nội tâm, cho dù hắn không phải là con ruột của Vân Lạc Phong thì lão gia tử cũng sẽ xem hắn như cháu cố ruột mà đối đãi.
"Chuyện này thì tùy người!" Vân Lạc Phong nhún vai, xoay người nhìn lại Tiểu Mạch: "sau này không cần gọi ta là mẫu thân nữa, còn nữa, phải hứa là tuyệt đối không được hù dọa lão gia tử nữa!"
Tiểu Mạch le le lưỡi, cười hì hì mà nói: "chủ nhân, ta quên mất ông cố cũng ở chỗ này, cho nên mới không cẩn thận dọa cả ông ấy, sau này, chỗ nào có mặt của ông cố, ta tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện dọa người thế này nữa đâu!"
Tiểu Mạch trái một tiếng ông cố, phải một tiếng ông cố, làm lão gia tử nghe mà cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái! Chợt, ông lại nhìn không được mà dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
"Hai đứa con khi nào thì mới chịu cho ta ôm cháu hả?"
"Cái này....." Vân Lạc Phong sờ sờ cánh mũi: "vẫn còn phải đợi...."
"Bao lâu?"
Lão gia tử trừng lớn hai mắt, hỏi.
"Đại khái.... Là chờ đến khi con đột phá đến Tôn Linh Giả!"
"Cái gì?" lão gia tử tức giận mà nhảy dựng lên: "chờ ngươi đột phá đến Tôn Linh Giả? Vậy ta cần phải chờ bao nhiêu lâu nữa hả? Ta mặc kệ, ta muốn lập tức ẫm cháu! Hai người các ngươi lập tức thành thân sinh con cho ta!"
Không phải có một từ gọi là tiểu lão hài sao? Người già một khi tùy hứng, đúng là ngang ngược không ai dỗ được!
"Người yên tâm!" Vân Tiêu vươn tay ra kéo Vân Lạc Phong vào lòng mình, rũ mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành kia: "chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Vân lão ngài giao cho!"
"Cái gì gọi là Vân lão? Con hẳn nên gọi ta một tiếng gia gia mới đúng!"
Lão gia tử đối diện với Vân Lạc Phong thì trừng mắt thổi râu phì phì, xoay qua nhìn Vân Tiêu thì gương mặt già của ông lại cười tươi như hoa mới nở.
Cái này làm cho trong lòng Vân Lạc Phong không khỏi phải cảm thấy hoài nghi, Vân Tiêu có phải mới chính là cháu ruột của lão gia tử nhà mình hay không, còn cô... Hẳn là được nhặt về!
Nếu không, thái độ đối với cả hai sao lại kém nhau như trời với đất thế kia?
Tuy nhiên, nghe lão gia tử nói vậy, thần sắc của Vân Tiêu lại thoáng có chút cứng đờ lại.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có người thân, đặc biệt là gia gia! Cho nên, hai chữ này đối với hắn mà nói, rất khó mở miệng mà gọi.
Vân Lạc Phong liếc nhìn Vân Tiêu, rồi lại nhìn đến lão gia tử, cô đang muốn nói vài lời giúp Vân Tiêu, thì trong khoảnh khắc này, bên tai lại vang lên âm thanh trầm thấp khàn khàn của Vân Tiêu.
"Gia gia...."
Ngữ khí của Vân Tiêu, còn mang theo một chút ngượng ngùng xấu hổ, hiển nhiên là còn chưa thích ứng được với cách xưng hô này.
"Ha ha..." lão gia tử thì lại cảm thấy rất sảng khoái mà cười lớn: "hai chữ gia gia này đúng là làm cho ta nghe rất thoải mái!"
Vân Lạc Phong có chút ủy khuất: "mấy năm nay con gọi người là gia gia nhiều lần như vậy, mà cũng không thấy người thoải mái đến thế!"
"Cháu gái gọi cùng với cháu rể gọi có thể giống nhau sao?" lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, tức giận mà nói.
"Gia gia, con rốt cuộc có phải cháu gái ruột của người hay không?"
"Nếu như ngươi mỗi ngày không có chọc cho ta tức giận, ta sẽ lập tức thừa nhận ngươi chính là cháu gái ruột của ta!" lão gia tử hừ hừ, tiếp tục nói: "chuyện tiếp theo hai người các ngươi tự mà xử lý lấy đi, lão già này phải ra ngoài uống trà rồi!"
Dứt lời, lão gia tử liền nhắm thẳng hướng bên ngoài đại sảnh mà đi.
Trên thực tế, lão gia tử là một người rất bênh vực người mình, nếu như Vân Lạc Phong mà chịu dù chỉ một chút khi dễ thôi, thì ông chính là người đầu tiên nhảy ra trút giận cho cháu gái nhà mình.
Không phải có một câu nói là yêu ai yêu cả đường đi hay sao?
Cũng chính vì Vân Tiêu toàn tâm toàn ý đối với Vân Lạc Phong, cho nên ông mới tiếp nhận Vân Tiêu! Nếu đổi lại thành tên cặn bã Cao Lăng, cho dù Vân Lạc Phong thích, thì ông cũng cảm thấy chướng mắt.
"Tiểu Mạch, làm cho cô ta tỉnh lại đi!"
Ánh mắt Vân Lạc Phong chuyển đến trên người lục công chúa đang hôn mê từ nãy đến giờ, con ngươi của cô hơi trầm xuống một chút, lạnh giọng phân phó.
"Chủ nhân, mấy chuyện gọi người khác tỉnh dậy thế này ta là rành nhất đó!"
Trên mặt Tiểu Mạch lộ ra một nụ cười tà ác, chậm rãi đi về phía lục công chúa.
Trên tay Tiểu Mạch không biết từ lúc nào mà có thêm một thành chủy thủ, dưới ánh nắng mặt trời, thanh chủy thủ kia tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, lạnh đến thấu tận xương tủy.
"Aaaa!"
Ngay lúc thanh chủy thủ của Tiểu Mạch cắt bỏ đi một ngón tay của lục công chúa, cô ta liền tỉnh ngay tức khắc, liếc mắt đầu tiên đã thấy ngay nụ cười âm trầm mà tà ác của Tiểu Mạch, thân mình cô ta không nhịn được mà run rẩy kịch liệt.
"Ngươi.... Ngươi đừng tới đây, cứu mạng, sư phụ.... Sư phụ cứu con."
Đáng tiếc, thái phó cũng đã bị hành vi trước đó của Tiểu Mạch dọa cho bất tỉnh, không cách nào đáp lại được lời cầu cứu của lục công chúa.
"Ngươi còn muốn đá đầu của ta không?" Tiểu Mạch cười tà ác: "nếu như ngươi vẫn còn muốn, ta không ngại lấy xuống thêm một lần nữa!"
"Không.. Không muốn! Cầu... Cầu xin các người tha cho ta! Ta.. Ta không dám si tâm vọng tưởng như vậy nữa!"
Lục công chúa vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục khấu đầu thật mạnh, đến nỗi trên trán đã bê bết máu mà cũng không biết.
Đừng thấy trước đó nhiều lần cô ta có ý muốn tự sát, trên thực tế, người được nuông chiều từ nhỏ giống như cô ta sợ nhất chính là cái ૮ɦếƭ.
"Ngươi còn muốn đoạt nam nhân với mẫu thân nhà ta nữa hay không?"
"Không..... Không muốn!"
Lục công chúa cắn chặt đôi môi trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, trong lòng chứa đầy sự kinh hoảng mà xưa nay chưa từng có, cô ta không thể ngờ được, con trai của Vân Lạc Phong lại biến thái đến mức thế kia!
Một người sống mà có thể lấy đầu mình xuống như vậy, không biến thái thì là cái gì chứ?
Lục công chúa không biết, Tiểu Mạch vốn không phải là con người, hắn chỉ là một linh thể do linh khí trong thiên địa này sinh ra mà thôi. Thân thể của hắn là dùng linh lực đúc thành, trừ khi thực lực của đối phương quá mức cường đại, có thể làm cho linh lực của hắn trong nháy mắt tự cuồng bạo, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không ૮ɦếƭ!
"Không muốn? Đáng tiếc, muộn rồi!" Tiểu Mạch cười hắc hắc mấy tiếng.
Tiểu Mạch quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu, khóe môi gợi lên một nụ cười: "Vân Tiêu phụ thân, con nên đối phó với ả ta thế nào đây?"
Dù Vân Lạc Phong đã kêu hắn là không cần gọi bọn họ là phụ thân mẫu thân, nhưng mà, ở trước mặt loại nữ nhân si tâm vọng tưởng như lục công chúa này đây, hắn vẫn thích xưng hô như thế.
"Sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Giọng nói của Vân Tiêu trước sau vẫn lãnh khốc như một, cũng làm cho tâm của lục công chúa một lần nữa trở nên lạnh lẽo khôn cùng.
Sống không bằng ૮ɦếƭ?
Nam nhân này thế mà lại muốn cô ta sống không bằng ૮ɦếƭ?
Cái này quả thật còn thống khổ hơn cả cái ૮ɦếƭ.
"Không!" lục công chúa kinh hoảng hét lên: "các người không thể làm như vậy, không thể tàn nhẫn với ta như vậy! Ta không muốn sống không bằng ૮ɦếƭ!"
"Câm miệng!"
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mạch đanh lạnh, một chân hung hăng đạp mạnh lên lòng иgự¢ của lục công chúa, lạnh giọng quát: "là ai cho phép ngươi ở Vân gia lớn tiếng ồn ào? Cha ta muốn ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ, vậy ngươi chỉ có thể sống không bằng ૮ɦếƭ! Hơn nữa, loại chuyện này không cần cha mẹ của ta ra tay, tránh làm ô uế tay của bọn họ!"
Lục công chúa bị Tiểu Mạch đạp một cái mà đã phun máu ra rồi, trên khuôn mặt cô ta tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Cô ta không biết tên tiểu gia hỏa này lấy từ đâu ra được sức mạnh như thế, có thể khiến cho cô ta ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
"Trà Sữa!" Tiểu Mạch hất cằm lên: "đem nữ nhân này xé thành từng mảnh nhỏ cho ta! À đúng rồi, cha ta muốn ả sống không bằng ૮ɦếƭ, vậy ngươi cứ để ả sống thêm vài ngày, đừng mới có một ngày thì đã chơi ૮ɦếƭ ả!"
"Chít chít!"
Trà Sữa kêu lên chít chít hai tiếng, từ trong ống tay áo của Vân Lạc Phong chui ra, hai chi trước của Trà Sữa chống ở hai bên cái eo mập, ngẩng đầu, ưỡn иgự¢, bước bằng hai chi sau, từng bước từng bước đi về phía lục công chúa.
"Cho ngươi dám uy Hi*p chủ nhân của ta! Bây giờ thì mau nhấn lấy báo ứng đi!"
Trà Sữa khinh bỉ liếc nhìn lục công chúa, nó không hề có ý che giấu thực lực, vì thế mà trực tiếp mở miệng nói chuyện.
Sau khi chứng kiến hành vi tự lấy đầu mình xuống của Tiểu Mạch, lục công chúa đã bị dọa hết một lần, hiện tại, lại bị Trà Sữa dọa cho ngốc thêm một lần nữa, cô ta trợn to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm con Tầm Kim Thử đang đi đến trước mặt mình, trong lòng đột ngột bị một cảm giác lạnh lẽo chui vào.
Cho đến giờ phút này cô ta mới biết được, trước đó mình đã xem thường Vân gia đến mức ngu ngốc thế nào.
Chỉ bằng vào một con linh thú có thể mở miệng nói chuyện này mà thôi, thì cả hoàng tộc đã không thể chống đỡ nổi rồi.
Nghĩ đến đây, lục công chúa từ từ khép hai mi mắt lại, trong lòng tràn đầy hối hận, hối hận đến mức suýt nữa cô ta cũng bị nhấn chìm trong đó.
"Tiểu Mạch, đừng để máu của cô ta làm bẩn đất của Vân gia chúng ta, nhớ xử lý cho sạch sẽ!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền xoay người đi ra hướng ngoài của đại sảnh.
Vân Lạc Phong cô ác độc?
Ở một nơi lấy cường giả vi tôn như cái đại lục này, nếu không có thủ đoạn tàn nhẫn, thì chỉ có thể mặc người xâu xé mà thôi.
Lương thiện, là không có cách nào có thể sinh tồn được trên phiếm đại lục này.
Nếu như lục công chúa chỉ nhìn trộm Vân Tiêu thì cũng thôi đi, nói không chừng cô cũng sẽ không để cô ta ૮ɦếƭ thống khổ như thế. Tuy nhiên, cô ta lại cả gan bắt lấy Tiểu Mạch để mà uy Hi*p Vân Lạc Phong cô.
Mặc dù lấy thực lực của Tiểu Mạch thì không cần phải lo lắng lục công chúa có thể nhấc lên sóng gió gì, thế nhưng, Vân Lạc Phong cô vẫn không thể nào chịu đựng được có kẻ dám gây tổn hại đến cho thân nhân của mình.
Không sai! Trong cảm nhận của Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch cũng chính là một trong những thân nhân của cô. Nếu như không có Tiểu Mạch, thì cô đã sớm ૮ɦếƭ trong vụ nổ ở phòng thí nghiệm rồi, làm sao còn có thể đứng ở nơi này? Còn có địa vị như ngày hôm nay?
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong dừng bước, quay đầu lại nhìn nam nhân vẫn lặng lẽ đi theo bên cạnh mình: "nếu như có người dám dùng chàng để uy Hi*p, còn có cả người thân của ta nữa, ta đây dù có lật ngược toàn bộ thiên hạ này, cũng nhất quyết phải đưa bọn chúng vào địa ngục!"
Vân Tiêu nắm chặt lấy bàn tay của Vân Lạc Phong, trên mặt đầy vẻ kiên nghị: "mặc kệ nàng muốn làm gì? Ta cũng sẽ theo cùng nàng!"
Cho dù đó là lật ngược cả thiên hạ như nàng nói!
Vân Lạc Phong khẽ nở nụ cười, nụ cười kia rất đẹp, không có vẻ tùy tiện khí phách, không có tà ác, tà khí, tà mị hay gian xảo gì đó như trước mặt người khác, cô chỉ đơn giản là cười vì vui vẻ, một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
"Vân Tiêu, chàng có tin tưởng có chuyện kiếp trước hay không?" Vân Lạc Phong chậm rãi thu lại ánh mắt, không chờ Vân Tiêu trả lời thì đã tiếp tục nói: "kiếp trước, ta có được một gia đình mỹ mãn, cũng bởi vì sự giàu có của cha ta, mà đưa đến thảm họa diệt môn. Lúc ấy, tuổi của ta còn rất nhỏ, ta bị mẹ giấu ở một nơi kín đáo, cũng nhờ vậy mà thoát được kiếp nạn lần đó, nhưng ta lại phải trơ mắt nhìn cha mẹ ngã xuống trong vũng máu, ta sợ tới mức không nói được một lời nào!"
"Hung thủ Gi*t cha mẹ của ta, lấy danh nghĩa nhận nuôi ta, chiếm đoạt tất cả tài sản của nhà ta, không được mấy năm thì hắn đã ném ta vào cô nhi viện!"
Nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, tâm của Vân Lạc Phong càng thêm kiên định.
"Nơi mà kiếp trước của ta sống, không giống như phiếm đại lục này, ở đó không có linh khí, không có linh sư, chỉ có những người bình thường mà thôi! Điểm chung duy nhất chính là, nơi đó cũng là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, ở nơi đó, tiền là lớn nhất!"
"Trong quảng thời gian ta ở cô nhi viện, đã gặp đủ sự ấm lạnh của lòng người, nhìn rõ được nhiều mặt của cuộc sống. Vốn ta cũng một lòng hướng thiện, nhưng sau khi trải qua nhiều sóng gió thăng trầm rồi, ta mới ngộ ra được, lương thiện không có tác dụng gì cả! Thực lực mới là thứ quan trọng nhất!" tầm mắt của Vân Lạc Phong một lần nữa đặt lên người Vân Tiêu: "cho nên, sống lại một lần nữa, ta khao khát thực lực cường đại hơn bất cứ ai trên đời này! Nguyên nhân, là bởi vì ta muốn sống!"
Kiếp trước, Vân Lạc Phong cô vì muốn sống mà bỏ ra không biết bao nhiêu sức lực, nếu không phải may mắn gặp được ân sư, có lẽ cả đời của cô đã phải vùng vẫy trong bóng tối.
"Vân Tiêu! Những điều ta nói, chàng có tin không?" đáy mắt Vân Lạc Phong chợt dâng lên một tia sáng khác thường, cô nhìn vào khuôn mặt lãnh khốc của Vân Tiêu không chớp mắt.
Vân Tiêu im lặng ôm chặt lấy cả người của Vân Lạc Phong, một khắc vừa rồi Vân Tiêu rõ ràng cảm nhận được thân mình của Vân Lạc Phong chợt lạnh lẽo, làm nội tâm Vân Tiêu bất thình lình run lên.
"Chỉ cần là lời của nàng nói, ta điều tin!"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "đó đều là chuyện của quá khứ hiện tại, ta đã có một cuộc sống mới. Ở thế giới trước kia, ta không còn người thân nào cả, duy chỉ có mình ân sư là ta không thể buông bỏ được, hơn nữa, ta vẫn còn chưa báo thù được cho cha mẹ!"
Dù Vân Lạc Phong cô biết rõ hung thủ Gi*t cả nhà mình là ai, nhưng cô lại không có một chứng cứ nào cả, cho nên nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thể thay cha mẹ báo thù rửa hận.
"Nơi mà nàng nói là ở đâu? Hung thủ Gi*t cả nhà của nàng có còn sống không?" Vân Tiêu khẽ cau mày, hỏi.
"Nơi mà kiếp trước ta sinh sống có tên là Hoa Hạ! Hung thủ Gi*t ૮ɦếƭ cha mẹ ta vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật."
Không thể báo thù cho cha mẹ, có lẽ chính là tiếc hận lớn nhất trong cuộc đời của Vân Lạc Phong cô!
Vân Tiêu im lặng mà rũ mắt xuống, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm!
"Vân Tiêu, không lâu nữa chính là sinh thần* của gia gia, đợi qua sinh thần của người rồi, hai chúng ta lập tức xuất phát đến nơi khác trong Vô Hồi Chi Sâm kia!"
(*sinh thần: ngày sinh, sinh nhật)
Trong ngày đại thọ của lão gia tử, cô sẽ tặng cho ông một phần đại lễ....
Nhìn theo thân ảnh của Vân Lạc Phong đang đi về hướng hậu viện, Vân Tiêu lãnh khốc nói: "Tần Nguyên, đi tra một chút, xem có đại lục nào tên là Hoa Hạ hay không?"
"Dạ, chủ tử!"
Tần Nguyên đứng sau lưng Vân Tiêu, chắp nắm tay khom người cung kính, đáy mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc.
Hoa Hạ?
Tại sao trước giờ hắn chưa từng nghe nói đến một nơi như thế chứ?
Nhưng cái nghi vấn này Tần Nguyên không dám hỏi ra miệng, nếu chủ tử đã hạ lệnh bảo hắn đi tra, vậy việc hắn cần làm là phải dốc toàn lực đi điều tra xem Hoa Hạ kia ở nơi nào!
"Ngoài ra...." Vân Tiêu liếc ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía thái phó đang hôn mê bất tỉnh, lạnh giọng nói: "phế đan điền của ông ta, quăng ra ngoài! Sau này nếu ông ta còn dám bước chân vào Vân gia nửa bước, thì đánh gẫy chân của ông ta!"
Ngoại trừ ở trước mặt của Vân Lạc Phong, thì đối với bất cứ ai, Vân Tiêu đều trưng ra bộ mặt lãnh khốc vô tình. Chính vì thế mà người đời mới gọi hắn là Quỷ đế!
"Tuân lệnh!"
Tần Nguyên cho thái phó một ánh mắt đồng tình, gia hỏa này nhận ai làm đồ đệ không nhận, lại nhận phải một kẻ không biết trời cao đất dày như lục công chúa kia, cho nên, hiện giờ mới bị cô ta liên lụy thành như thế này đây.
Ai bảo bọn họ hôm qua chọc chủ tử nhà mình còn chưa đủ, hôm nay còn tìm tới cửa, chủ tử không hạ lệnh Gi*t ông ta đã là phá lệ khai ân rồi.
"Tần Nguyên!" Vân Tiêu hơi dừng một chút, rồi lại hạ thêm một mệnh lệnh khác: "những chuyện đã xảy ra trong hôm nay, toàn bộ đều truyền ra ngoài đi, khoa trương một chút!"
Mệnh lệnh vừa hạ xong, Vân Tiêu không nói thêm lời dư thừa nào nữa, thân ảnh lãnh khốc nhanh chóng biến mất trong nắng sớm ban mai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc