Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 12

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Trong mắt Cao Đồ thoáng có sự kinh ngạc, nhưng nhiều hơn vẫn là thái độ vui sướng khi người gặp họa.
"Tướng quân, ngươi đã lặp vô số công lao, Vân Lạc Phong là cháu gái của ngươi tất nhiên có thể hưởng thụ cuộc sống như hoàng tử hoàng tôn, cho nên chuyện này trẫm sẽ phái thái tử điện hạ giúp ngươi tìm người."
"Tạ bệ hạ long ân, thần vẫn còn một chuyện thỉnh bệ hạ giúp đỡ." Vân Lạc ngẩng gương mặt già nua của mình lên, trên mặt ông toàn là sự bất đắc dĩ: "Chắc bệ hạ cũng đã nghe nói, cháu gái lão thần gần đây đam mê y thuật, toàn bộ tiền của phủ tướng quân đều bị nó dùng để mua dược liệu cả rồi, vì vậy phủ đệ của lão thần thật sự không nuôi nổi nhiều người như vậy, không biết bệ hạ có thể giúp thần trả công cho bọn họ hay không?"
"Tất nhiên, tất nhiên!" Trên mặt Cao Đồ nở một nụ cười: "Như thế này, mỗi tháng tiền công của nha hoàn và hộ vệ trong phủ tướng quân đều sẽ do hoàng cung chi trả, xem như đây là tưởng thưởng cho công thần!"
"Tạ bệ hạ, lão thần xin cáo lui!"
Vân Lạc đứng dậy, chấp tay cúi chào, sau đó quay người đi thẳng ra bên ngoài.
Ngay khoảnh khắc ông xoay người đi, không có ai nhìn thấy, gương mặt già của ông đã cười như nở hoa.
Đôi phụ tử này vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được sau này ở Vân gia sẽ có một quân đoàn yêu nghiệt!. Mà tất cả người của quân này đều do thái tử giúp Vân gia lựa chọn, thậm chí tiền để nuôi dưỡng quân đoàn này cũng là do bọn họ trả.
Khi biết được chuyện này, thiếu chút nữa thì đôi phụ tử đang sống sờ sờ này tức ૮ɦếƭ.
"Phụ hoàng, người đoán tướng quân Vân Lạc đây là muốn làm gì?" Cao Lăng nhíu mày: "Có phải ông ta muốn ngấm ngầm chiêu binh mãi mã hay không? Phản lại hoàng triều?"
"Nếu hắn thật sự muốn chiêu binh mãi mã thì sẽ không đến hoàng cung để thông báo! Càng không để Hoàng tộc can dự vào chuyện này!" Cao Đồ cười lạnh một tiếng: "Cho nên trẫm tin tưởng hắn ta bị Vân Lạc Phong ép làm chuyện này. Lăng nhi, con cứ ra sức giúp Vân Lạc tìm người, những người được chọn phải là những kẻ tư chất thấp kém."
Cao Lăng nhìn ra ngoài thư phòng, giọng nói có chút cảm thán: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Vân phủ tướng quân sắp đến hồi kết rồi. Đầu tiên là tiền bị Vân Lạc Phong tiêu sạch, bây giờ ả ta còn ђàภђ ђạ tướng quân Vân Lạc như vậy! Có một cháu gái vừa là phế vật, vừa là một kẻ ăn chơi trác táng, đoán chừng thọ mệnh của tướng quân Vân Lạc cũng sẽ giảm bớt. Chẳng bao lâu nữa ông ấy sẽ bị Vân Lạc Phong chọc cho tức ૮ɦếƭ mà thôi!"
Kỳ thật, đối với tướng quân Vân Lạc, trong lòng Cao Lăng cũng có chút khâm phục. Đáng tiếc một nhân vật như tướng quân Vân Lạc vậy lại nuôi ra một cháu gái phá của như vậy. Có Vân Lạc Phong ở đó, phủ tướng quân sao có thể không suy bại đây?
"Ban đầu trẫm còn muốn để Vân Lạc Phong làm trắc phi của con, bây giờ xem ra ngay cả trắc phi nàng ta cũng không xứng. Chỉ cần Vân Lạc ૮ɦếƭ đi, ả ta cũng không còn giá trị gì nữa." Giọng của Cao Đồ rất lạnh nhạt: "So sánh mà nói, Mộ Vô Song của Mộ gia tốt hơn nhiều, nàng thiên phú trác tuyệt, tính cách lương thiện, rất có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ. Hơn nữa còn là đệ tử của Cảnh Lâm. Ở Long Nguyên Quốc cũng chỉ có nử tử như vậy mới xứng đôi với con."
Cao Lăng cong khóe môi: "Loại phế vật như Vân Lạc Phong tồn tại, vốn dĩ là để làm nổi bật sự ưu tú của Vô Song, ả ta cũng chỉ có mỗi một tác dụng này."
Hiệu quả làm việc của hoàng tộc đúng là không giống người thường, mới có mấy ngày đã chiêu mộ đủ số người mà Vân Lạc Phong cần. Có điều sau khi nhìn thấy tư chất của mấy người này, khóe miệng Vân Lạc không nhịn được run rẩy, trong lòng ông lại càng cảm thấy lo lắng vạn phần.
Dựa vào thiên phú những người này, thật sự ngày sau có thể trở thành đại tướng quét ngang ngàn quân hay sao? Vân Lạc cũng không tin điểm này, tuy vậy ông vẫn mang họ về phủ tướng quân...
Sau núi.
Nam nhân đang đứng giữa rừng cây.
Hắn chắp tay sau lưng, tà áo đen nhẹ bay theo gió, giọng nói hắn ta có chút trầm thấp mà khàn khàn, làm người nghe thấy như đi trên băng nhọn.
"Chuyện ta cho ngươi đi điều ra sao rồi?"
Lâm Quỳnh đang quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, toàn thân cứng đờ trả lời: "Bẩm chủ tử, theo như thuộc hạ điều tra được, từ mười mấy năm trước Mộ thừa tướng vẫn luôn bất hòa cùng Vân tướng quân. Vào lúc cha mẹ của Vân đại tiểu thư xuất chinh, Mộ thừa tướng tiết lộ quân tình cho kẻ địch, hại hai người bọn họ tử chiến sa trường. Việc thứ hai là mười năm trước, nhị thiếu gia Vân gia Vân Thanh Nhã từng bị trọng thương, Vân lão tướng quân đến hoàng cung mời y sư ngự dụng, lại bị Cảnh Lâm, sư phụ của Mộ Vô Song ngăn cản, hại Vân Thanh Nhã không được chữa trị kịp thời mà ૮ɦếƭ."
Vân Tiêu im lặng!
Nhưng giờ phút này Lâm Quỳnh hiểu rõ Vân Tiêu đang rất không vui. Không khí xung quanh căng thẳng hơn rất nhiều, ngay cả khí thế áp bách trên người hắn ta cũng nặng hơn.
"Chuyện thứ ba là..." Lâm Quỳnh nuốt một ngụm nước bọt: "Vân đại tiểu thư vốn có hôn ước cùng thái tử, nhưng trong lòng thái tử lại chỉ có Mộ Vô Song. Cách đây không lâu, Mộ Vô Song âm thầm ra chủ ý cho thái tử, chính là vu oan cho Vân đại tiểu thư cưỡng đoạt mỹ nam giữa đường, làm Vân đại tiểu thư thân bại danh liệt, hại người phải tự sát suýt chút là mất mạng. Tuy nhiên cả thái tử cũng không biết người ra chủ ý này là Mộ Vô Song. Thái tử là được một người khác mách nước cho. Đây là ba trọng điểm. Mấy ngày nay thuộc hạ còn tra được không ít chuyện Vân đại tiểu thư bị Mộ gia khi dễ..."
Nói đến đoạn này, Lâm Quỳnh xem như hiểu rõ chỗ đặc biệt của Vân Lạc Phong đối với Vân Tiêu. Cho nên nếu muốn chủ tử vui vẻ thì cần phải hạ công phu từ trên người Vân Lạc Phong. Vì vậy mà mấy ngày nay, hắn điều tra chuyện của Vân Lạc Phong rất cẩn thận.
Từ ân oán đời trước, cho đến phủ thừa tướng vũ nhục Vân Lạc Phong. Dù chỉ là một câu nói, một chuyện nhỏ nhặt, hắn cũng tất cung tất kính trả lại cho Mộ gia.
Sau khi đem mọi chuyện mình điều tra được cho Vân Tiêu, Lâm Quỳnh bắt đầu ra vẻ nịnh nọt hỏi: "Chủ tử, chúng ta có cần diệt phủ Mộ thừa tướng không, cũng sẵn tiện diệt mấy kẻ trong hoàng tộc luôn, ai bảo bọn chúng dám liên hợp lại khi dễ Vân đại tiểu thư."
Nhìn gương mặt đen như than kia của Vân Tiêu, Lâm Quỳnh thật sự không đoán ra được cảm xúc hiện tại của chủ tử nhà mình.
Tuy nhiên, Lâm Quỳnh vẫn có thể cảm giác được chủ tử đang rất tức giận.
Bằng chứng rõ ràng nhất chính là cái cổ khí thế áp bách đè ép trên người mình đang mãnh liệt hơn rồi. Ngay cả không khí xung quanh cũng như đang dồn nén lại, khiến người khác không thể hít thở.
Lâm Quỳnh thật sự muốn khóc rồi, bản thân mình chỉ là bẩm báo một chút tin tức mà thôi, chủ tử ngài sao có thể hù dọa hắn như vậy được chứ? Quả nhiên, người có thể nói chuyện với chủ tử thì tâm lý chịu đựng nhất định phải mạnh, nếu không, chủ tử nhất định sẽ dọa ૮ɦếƭ ngươi.
"Nàng không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình."
Dưới tâm lý sợ hãi của Lâm Quỳnh, Vân Tiêu cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng trước sau như một.
"Cho nên, người phủ Mộ thừa tướng chỉ cần không ૮ɦếƭ là được."
Báo thù! Phải chính bản thân tự làm mới là sảng khoái nhất. Dù vậy, cũng không đồng nghĩa rằng hắn sẽ nhịn cơn giận này.
Lâm Quỳnh ngây ngẩn. Cho nên ý của chủ tử là chỉ cần không ૮ɦếƭ thì bọn họ có thể tùy ý ngược bọn người của phủ Mộ thừa tướng sao cũng được?
"Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!"
Lâm Quỳnh cung kính chấp tay cúi lạy, hai mắt lại sáng rỡ.
Lần này hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt. Ai bảo cái đám hổn đãn phủ Mộ thừa tướng kia dám khi dễ chủ mẫu.
Không sai! Trong cảm nhận của Lâm Quỳnh, Vân Lạc Phong chính là chủ mẫu tương lai của bọn họ.
Nếu không vì sao chủ tử lại che dấu lai lịch vào tướng quân phủ cam tâm tình nguyện làm một hộ vệ.
Hôm sau.
Có hai tin đồn đã loan truyền khắp toàn bộ Long Nguyên Quốc...
Tin thứ nhất là thừa tướng phủ bị mất trộm. Kẻ trộm lại chính là Mộ Thân. Nghe nói hắn dùng số tiền trộm được mua một gốc nhân sâm buôn lậu có công dụng kéo dài tuổi thọ. Kết quả gốc nhân sâm đó sau khi kiểm tra lại là đồ giả, hắn bị lừa hết bốn ngàn năm trăm vạn lượng bạc.
Mộ Hành Cừu tức giận nên đã đánh hắn một trận. Thiếu chút nữa đã đánh ૮ɦếƭ hắn.
Tin tức thứ hai là Mộ gia bị kẻ gian đột nhập. Thư phòng của Mộ gia và ngân khố đều bị một mồi lửa thiêu rụi. Mộ Hành Cừu còn bị gian tặc đánh một trận, nhắm chừng không mất ba tháng cũng không xuống giường được.
Lúc Cao Đồ nghe được tin này, long nhan giận dữ, ra lệnh phải bắt được gian tặc. Một trận ầm ĩ này làm lòng người ở hoàng thành bất an. Kẻ có tiền thì sợ bị gian tặc đến viếng. Không tiền không quyền thì sợ bị vu oan hãm hại là gian tặc.
Bất quá, những người đó hiển nhiên là suy nghĩ quá nhiều rồi. Có thể ra vào phủ thừa tướng như chỗ không người, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy há có thể là gian tặc bình thường. Bọn họ làm sao có thể bắt được tên gian tặc này trong đám bình dân bá tánh chứ.
Mà khi tin tức này truyền tới tai Vân Lạc Phong, nàng chỉ nhướng mày hỏi: "Mộ Thân không khai ra ta?"
Nàng không ngờ tên tiểu tử Mộ Thân này lại tuân thủ lời hứa đến như vậy. Dù bản thân bị đánh đến sắp ૮ɦếƭ cũng thà nói dối chứ không đem nguyên nhân thật sự lấy cắp bốn ngàn năm trăm vạn lượng nói ra.
Bịa ra một tên buôn lậu dược liệu không có thực, Mộ phủ bản lĩnh bằng trời cũng làm sao mà điều tra được. Huống hồ Mộ Hành Cừu còn đang nằm trên giường, làm gì còn sức lực mà đi điều tra tên buôn lậu trong miệng Mộ Thân chứ.
"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy rất khâm phục tên gian tặc đã đột nhập phủ thừa tướng." Khinh Yên sùng bái nói: "Ai bảo những người đó luôn khi dễ tiểu thư. Tên gian tặc kia đúng thật là đã giúp chúng ta trút giận mà."
"Ngươi không cần sùng bái tên gian tặc kia.." Vân Lạc Phong nhéo nhéo khuôn mặt Khinh Yên: "Ngươi sùng bái tiểu thư nhà ngươi là được rồi."
"Tiểu thư!!"
Khinh Yên dậm dậm chân hờn dỗi nói: "Nhưng mà bây giờ đúng là tiểu thư đã thay đổi rất nhiều. Nhưng tại sao bọn người ngoài kia vẫn nói tiểu thư là kẻ ăn chơi trác táng chứ? Rõ ràng tiểu thư không phải là loại người này."
"Miệng là mọc trên người bọn họ. Bọn họ muốn nói thế nào cứ mặc bọn họ." Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, từ trên ghế quý phi đứng lên: "Đi thôi, hôm qua gia gia đã mang một trăm người chiêu mộ được về, ta cũng phải xem thử mấy người được chọn này như thế nào."
Trong đại viện, một trăm người chia đều ra nam nữ đang đứng trên sân ngó đông ngó tây, khi họ nhìn thấy bóng dáng bạch y thiếu nữ từ xa đi tới thì mới dần dần yên tĩnh lại.
"Xem ra hiệu quả làm việc của đám người Hoàng tộc này không tồi. Thật sự vì ta mà phí công phí sức tìm đủ một trăm người tư chất thấp kém."
Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái. Đôi mắt tà mị nhìn lướt qua đám người đứng trên sân.
Tư chất của đám người này đúng ra rất thấp. Có thể nói là thấp đến mức không thể thấp hơn. Dù là thân thể phế vật của Vân Lạc Phong trước đây cũng còn tốt hơn bọn họ nhiều. Nếu đổi thành một người khác, cho dù có huấn luyện bọn họ cả đời cũng không thể giúp bọn họ đột phá đến cảnh giới Trung Linh giả.
Cả đời này của bọn họ chỉ có thể ở tầng chót nhất lăn lộn mà sinh tồn.
"Phong nhi.." Vân Lạc cười khổ một tiếng: "Những người này đều do thái tử tự mình lựa chọn. Ta cũng làm theo ý của cháu. Tất cả đều dưới mười tám tuổi."
"Gia gia yên tâm đi! Đã chọn bọn họ thì đương nhiên cháu cũng có biện pháp của mình." Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên nụ cười tà khí: "Hiện tại cứ sắp xếp cho bọn họ ở lại thạch thất trước đã."
Vân Lạc hơi bất ngờ: "Cháu nói là chỗ mà nhị...."
Thúc của cháu ở?
Lời vừa đến bên miệng, Vân Lạc liền nuốt trở về, dùng ánh mắt dò hỏi Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong biết ông muốn nói gì, gật gật đầu: "Đúng vậy! Trước tiên cứ để bọn họ ở đó. Sau đó phải làm gì tự cháu có tính toán. Được rồi! Cháu mệt rồi! Cháu về hậu sơn nghỉ ngơi trước đây."
Dứt lời, nàng cũng không cho Vân Lạc có cơ hội hỏi thêm gì nữa. Cứ đi thẳng về phía sau núi
Sau núi.
Sau khi Vân Lạc Phong vào phòng liền đóng cửa lại, tiếp đến bước nhanh về phía giường lớn. Đợi đến lúc Vân Lạc Phong nằm xuống thì một vầng sáng chói mắt lóe lên, lúc vầng sáng biến mất thì Vân Lạc Phong cũng đã vào trong không gian thần điển.
Lọt vào tầm mắt Vân Lạc Phong là một khuôn mặt trẻ con mũm mĩm đáng yêu vô cùng. Giờ phút này, trên gương mặt đáng yêu kia là biểu cảm ai oán, đôi mắt đen nhánh đầy uất ức nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, cách mấy ngày người mới đến thăm ta một lần, một mình ta ở nơi này rất buồn chán đó!"
Vân Lạc Phong cong môi, nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành: "Tiểu Mạch, lần này ta tới là muốn hỏi ngươi một chuyện. Ngươi có cách nào làm cho trong vòng năm trăm bước xung quanh tướng quân phủ không một người sống nào có thể tiến vào hay không?"
Ánh mắt Tiểu Mạch càng thêm uất ức: "Chủ nhân, lần nào có việc người mới tới tìm ta. Không có việc thì không thèm nhớ đến ta."
Tuy nói như thế nhưng trước giờ Tiểu Mạch luôn trả lời các vấn đề của Vân Lạc Phong.
"Chuyện người hỏi ta cũng không có cách nào. Chỉ là nếu người lo sợ lúc huấn luyện đội quân kia bị người khác phát hiện thì có thể để Trà Sữa đào một sân huấn luyện ngầm giúp người, nó chỉ cần mất vài ngày là hoàn thành, lúc đó người cứ huấn luyện bọn họ ở đó, tuyệt đối không có ai phát hiện."
Vân Lạc Phong im lặng một lúc lâu.
Phòng đá của Vân gia rất lớn, nhưng số lượng người cũng không ít. Để họ ở cùng một chỗ trong phòng đá thì căn bản không thể triển khai huấn luyện. Nhưng nếu huấn luyện họ ở sân trong đại viện lại dễ bị người khác phát hiện truyền ra bên ngoài.
Như thế sẽ rất bất lợi với Vân gia.
"Chủ nhân, số linh dược này đã trồng thành công rồi, người mau đem cho Trà Sữa ăn, nó sẽ có thể đột phá một bậc. Nếu người muốn nó đột phá càng nhanh thì cần phải chuẩn bị càng nhiều linh dược mới được."
Tiểu Mạch thấy Vân Lạc Phong cứ im lặng nên tiếp tục nói.
"Chít chít!"
Trà Sữa đã sớm không thể kiềm chế được nữa. Đôi mắt đen to tròn đảo khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên số linh thảo trong dược điền. Thiếu chút nữa là nước bọt chảy ra rồi.
"Thực lực hiện tại của Trà Sữa là Sơ Linh Giả sơ cấp, đột phá một bậc thì là Sơ Linh Giả trung cấp. Hiện tại đối với ta mà nói cũng không có tác dụng gì. Tuy nhiên đào đất thì chắc là sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Vân Lạc Phong vuốt ve đầu của Trà Sữa: "Đi đi! Số linh thảo này thuộc về ngươi, điều kiện là chuyện sân huấn luyện ngầm của Vân gia sẽ giao cho ngươi."
"Chít chít "
Trà Sữa hưng phấn kêu lên hai tiếng. ✓út một cái từ trong lòng иgự¢ Vân Lạc Phong nhảy xuống đất. Dùng hai chân trước nhổ một cây linh thảo lên rồi gặm.
"Chủ nhân, người mau trồng số dược liệu lần trước mua được xuống dược điền đi. Dựa theo diện tích hiện tại của dược điền, người có thể trồng mười loại linh thảo. Mười loại này cũng chính là nguyên liệu phối chế hai loại thuốc Tụ Linh Dược và Tẩy Tủy Dịch."
Tiểu Mạch chớp chớp đôi mắt, giọng nói của hắn mềm như bông, y hệt kẹo bông gòn.
"Chủ nhân, dùng linh dược để phối trí Tụ Linh Dược có thể sử dụng liên tục trong một tháng, không giống với Tụ Linh Dược do dược liệu bình thường phối trí, chỉ sau một ngày thì dược hiệu đã giảm, một tuần sau thì hoàn toàn mất đi tác dụng. Còn về công dụng của Tẩy Tủy Dịch, trong y học thần điển có ghi chép rằng công dụng của nó có thể giúp người cải thiện thiên phú. Cho dù là một phế vật nếu sử dụng thường xuyên cũng sẽ thành thiên tài."
Đúng là Vân Lạc Phong đã từng nhìn thấy ba chữ Tẩy Tủy Dịch trong y học thần điển, đó cũng là nguyên nhân nàng có tự tin biến những người có tư chất thấp kém kia thành cường giả.
"Những dược liệu đó cần bao nhiêu ngày mới trở thành linh dược?"
"Mười lăm ngày."
Mười lăm ngày sao?
Nghe xong câu trả lời của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong im lặng suy nghĩ một chút rồi quyết định: "Vậy thì được, ta sẽ dùng mười lăm ngày này để thu phục lòng tin của một trăm người kia."
Sau khi rời khỏi y học thần điển, ý thức của Vân Lạc Phong trở về trong phòng. Nàng cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa mặt nàng. Sự nóng bỏng trên đầu ngón tay của đối phương làm Vân Lạc Phong mở bừng hai mắt, tay nàng bất ngờ giơ lên bắt lấy tay đối phương. Trong mắt Vân Lạc Phong lóe tia sáng nguy hiểm.
"Vân Tiêu, ngươi đang làm gì?"
Nếu đối phương không phải Vân Tiêu mà đổi thành một nam nhân khác, có lẽ Vân Lạc Phong đã sớm quăng kẻ đó ra ngoài.
"Ta muốn ngắm nàng."
Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vân Lạc Phong. Ánh sáng trong đôi mắt kia như một tia sét, đánh mạnh vào lòng Vân Lạc Phong.
Tên gia hỏa này rất ngốc nghếch về chuyện nam nữ. Sao tự nhiên có thể có ý tưởng hạ lưu đáng khinh như vậy?
Hiển nhiên, là nàng nghĩ nhiều rồi!
"Vân Tiêu." Sắc mặt Vân Lạc Phong dần dần bình thường lại. Lười biếng cười: "Ngươi lén lút vào phòng ta như vậy, ta còn tưởng là ngươi muốn làm ấm giường cho ta nữa chứ."
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt hắn chân thành tha thiết mà kiên định: "Nếu nàng sợ lạnh, mỗi ngày ta đều làm ấm giường cho nàng."
"......"
Sắc mặt Vân Lạc Phong cứng đờ, thở dài bất đắc dĩ: "Vân Tiêu, ngươi có từng tiếp xúc với nữ nhân chưa?"
Vân Tiêu thành thật lắc đầu.
"Nha hoàn đâu?"
"Không có."
"Xuân cung đồ, chắc đã từng xem qua rồi chứ?"
"Xuân cung đồ? Đó là cái gì?"
Vân Tiêu nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu Vân Lạc Phong đang nói tới cái gì.
Vân Lạc Phong xoa xoa trán: "Vậy bình thường ngoại trừ tu luyện thì ngươi làm cái gì?""Gi*t người."
Giọng nói của Vân Tiêu thật bình thản, dường như chuyện Gi*t người cũng đơn giản như ăn cơm vậy, là một trong những việc sinh hoạt thường ngày của hắn.
"....."
Vân Lạc Phong không còn lời gì để nói nữa rồi. Nàng không ngờ rằng trên đại lục này còn có một người từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân. Những ngày tháng này hắn sống ở nơi nào vậy?
Cuối cùng thì đại lục này vẫn không giống như Hoa Hạ. Ở Hoa Hạ, cho dù không ra khỏi cửa thì vẫn biết được toàn bộ thế giới bên ngoài.
"Vân Tiêu." Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cong môi, trên dung nhan tuyệt mỹ nở một nụ cười tà khí: "Một người ngu ngốc về chuyện nam nữ như ngươi sao đến giờ vẫn chưa bị cô gái khác vừa lừa tình vừa lừa người vậy?"
Đối với Vân Tiêu, nàng hết sức tò mò. Không biết trong những năm này hắn sống như thế nào? Lại có thể làm cho hắn trở nên.... đơn thuần như vậy.
Vân Tiêu nhíu nhíu mày: "Nữ nhân muốn tới gần ta, ta đều Gi*t!"
Hắn chán ghét hơi thở trên người nữ nhân khác, phàm là nữ nhân tới gần hắn, đều bị hắn ném đi cho sói ăn. Đặc biệt là ánh mắt của bọn họ khi nhìn hắn, thật sự làm hắn chán ghét không chịu được.
Chỉ có Vân Lạc Phong.....
Ở cạnh nàng chẳng những không làm hắn chán ghét mà còn muốn thân cận.
"Tiểu thư."
Đúng lúc này, Khinh Yên vội vội vàng vàng chạy vào từ bên ngoài, thở hổn hển nói: "Thái tử điện hạ cho người tới, nói muốn gặp tiểu thư."
Từ sau khi Vân Lạc Phong dọn ra ở phía sau núi, chỉ có Vân Tiêu Và Khinh Yên là được phép ra vào nơi này. Nhưng cho dù là với hai người bọn họ thì Vân Lạc Phong cũng không để Vân Thanh Nhã lộ diện trước mặt bọn họ.
"Thái tử?" Vân Lạc Phong duỗi chân một cái, từ trên giường bước xuống: "Đi! Ta muốn xem thử Thái tử tìm ta lại là vì chuyện gì?"
"Dạ! Tiểu thư."
Khinh Yên cười hì hì chạy theo sau Vân Lạc Phong, cùng đi ra khỏi phòng.
Chờ hai bóng dáng chủ tớ hoàn toàn biến mất. Vân Tiêu nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Lâm Quỳnh!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc