Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 116

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Dạ, gia chủ!"
Trông thấy sắc mặt Trầm Ngọc Khanh đột nhiên trở nên âm trầm, ám vệ vội vàng chắp nắm tay, cung kính đáp.
"Được rồi! Ngươi lui xuống trước đi. Hôm nay là ngày Vân Lạc Phong đến đây chữa bệnh cho ta, ngươi ra đại môn đón cô ấy đi!"
"Tuân lệnh!"
Ám vệ lại lần nữa chắp nắm tay, cúi người một cái với Trầm Ngọc Khanh rồi lui ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng ám vệ rời đi, khóe môi Trầm Ngọc Khanh chợt gợi lên một độ cong, trong đôi mắt đen láy kia không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất lâu sau, hắn mới đứng dậy, một tay ôm lấy đàn, đi thẳng ra khỏi thư phòng.
___
Tiếng đàn du dương trong trẻo, vang vọng khắp vườn cây hoa đào.
Đường Duyệt tránh ở một góc cách đó không xa, ngắm nhìn diện mạo như trích tiên của Trầm Ngọc Khanh bằng ánh mắt si mê và đầy ngưỡng mộ.
Nam nhân này, chẳng những diện mạo bên ngoài hoàn mỹ vô khuyết, thân phận lại tôn quý hơn người, nếu có thể gả cho hắn ta, thì cũng xem như không uổng một đời này của Đường Duyệt cô.
Răn rắc!
Chân của Đường Duyệt không cẩn thận dẫm phải một cành cây khô nằm trên đất, phát ra một tiếng trầm vang, cũng đồng thời vô tình quấy rầy đến tâm trạng khi đánh đàn của Trầm Ngọc Khanh.
Tuy rằng ngay từ đầu Trầm Ngọc Khanh đã nhận ra sự hiện diện của Đường Duyệt, thế nhưng, hạ nhân trong Trầm gia cũng thường xuyên qua lại ngang nơi này, vì vậy mà Trầm Ngọc Khanh cũng không có để ý nhiều. Hiện giờ đối phương lại gây ra tiếng ồn quấy nhiễu, làm chân mày Trầm Ngọc Khanh không khỏi nhăn lại, bàn tay đang gẫy đàn cũng dừng hẳn lại.
"Ai?"
Giọng nói của Trầm Ngọc Khanh rất êm tai, như là tiếng suối chảy, nhưng lại khiến cho Đường Duyệt có chút run sợ.
Đường Duyệt cắn cắn môi, bước ra từ phía sau một ngọn núi giả, cô ta cố giấu đi sự si mê trong mắt của mình, trên mặt lại nở một nụ cười tươi ngây thơ: "ta là đồ đệ mới nhập môn của Trầm Điền trưởng lão, vừa rồi bị tiếng đàn của Trầm gia chủ hấp dẫn, trong lúc bất tri bất giác lại đi đến đây, nếu như đã quấy rầy tới Trầm gia chủ vậy ta sẽ lập tức rời đi ngay!"
Đường Duyệt đầu tiên là nói ra thân phận của mình, để Trầm Ngọc Khanh biết cô ta không phải là người ngoài. Sau đó lại nói là do mình bị tiếng đàn của hắn thu hút mà đến, chứ không phải là bản thân hắn ta. Cuối cùng thì làm ra vẻ thông tình đạt lý, nếu ta có lỡ quấy rầy thì bây giờ ta sẽ rời đi ngay!
Một nữ nhân hiểu chuyện như vậy, đã nói đến thế ấy rồi thì sẽ không có nam nhân nào để cho cô ta thật sự rời đi.
Nói không chừng còn mời cô ta ở lại, ngồi xuống mà thưởng đàn.
Trong lúc Đường Duyệt còn đang ôm mộng đẹp, thì giọng nói ôn hòa của Trầm Ngọc Khanh chậm rãi vang lên: "à, vậy thứ cho bổn gia chủ không tiễn!"
Sắc mặt Đường Duyệt tức khắc cứng đơ lại. Lời này của hắn là có ý gì? Đuổi cô ta đi sao?
Đường Duyệt cô đã tỏ vẻ hiểu chuyện như thế rồi, theo lý mà nói, hắn không phải là nên giữ cô ở lại hay sao?
Huống hồ, nữ nhân không cần dùng đến phấn trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp như Đường Duyệt cô, trong khắp thành Hoàng Tuyền cũng tìm không được mấy người, hắn ta lại thật sự nhẫn tâm để cô ta đi như vậy hay sao?
Đột nhiên, Đường Duyệt nhớ đến cuộc trò chuyện với Trầm Điền cách đây hai ngày.
____
"Duyệt nhi, con phải nhớ kỹ, gia chủ thích nữ nhân ngây thơ thẳng thắn, cho dù con có giả bộ thì cũng phải giả ra bộ dáng như thế. Gia chủ dị ứng với son phấn, cho nên con không được tô son điểm phấn! Còn nữa, nếu con muốn gợi lên sự hứng thú của gia chủ đối với con thì con phải biết nắm chắc phương pháp lạt mềm buộc chặt! Chỉ có như vậy, mới có thể nắm được tâm của gia chủ trong lòng bàn tay!"
"Sư phụ, sao người lại biết rõ chuyện này như vậy?"
"Bởi vì.... Từng có một nữ nhân đã làm như vậy!"
______
Đường Duyệt hít sâu một hơi, nói: "Trầm gia chủ, nếu ngài đã muốn ta đi, vậy ta đi đây! Vừa rồi ta chẳng qua là cảm thấy tiếng đàn của ngài quá hay, chứ không có ý gì khác. Bởi vì Đường Duyệt ta không phải là loại nữ nhân ham mê quyền quý! Trước đó, ta cũng không biết người ở chỗ này đánh đàn lại là ngài!"
Trong suy nghĩ của Đường Duyệt, cô ta cho là Trầm Ngọc Khanh nghĩ rằng cô ta cố ý đến đây là vì muốn câu dẫn hắn! Dù đúng thật là Đường Duyệt có ý đồ này, nhưng cô ta làm sao có thể để lộ ra ngoài cho được!
Cho nên, sau khi nói xong những lời kia, Đường Duyệt liền quả quyết xoay người bỏ đi.
"Đợi đã...."
Ngay lúc Đường Duyệt xoay người bước đi được hai bước thì phía sau bỗng vang lên giọng nói đạm nhiên lạnh nhạt.
Tức thì, trong lòng Đường Duyệt liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, trái tim nơi lòng *** như sắp nhảy cả ra ngoài, trong đôi mắt cô ta ngập tràn sự kích động. Hận một nỗi không thể lập tức xoay người lại mà chạy ngay đến bên cạnh Trầm Ngọc Khanh.
Nhưng cô ta vẫn còn nhớ đến lời dạy của sư phụ, liền mạnh mẽ đè nén lại sự xúc động trong nội tâm của mình xuống, bắt buộc bản thân không được quay đầu lại.
Lạt mềm buộc chặt, mới có thể nắm được tâm của nam nhân này!
Nhắc nhở bản thân xong, Đường Duyệt ổn định lại tâm trạng, cố ra vẻ lạnh nhạt hỏi: "Trầm gia chủ còn có chuyện gì à?"
Trầm Ngọc Khanh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tiếng cười của hắn như một bàn tay vuốt nhẹ vào trái tim của Đường Duyệt, làm cả người Đường Duyệt như muốn mềm nhũn cả ra.
"Những lời này là Trầm Điền dạy ngươi nói!"
Tuy rằng trên mặt Trầm Ngọc Khanh đang cười rất ôn hòa, nhưng ngữ khí của hắn thì lại lạnh nhạt vô cùng. Trong lúc nhất thời làm cho Đường Duyệt không thể hiểu được ý định của nam nhân này là gì.
"Ngài.... Ngài nói vậy là có ý gì?"
"Ông ta bảo cô làm ra vẻ ngây thơ, lạt mềm buộc chặt?"
Lời nói của Trầm Ngọc Khanh như trực tiếp đẩy Đường Duyệt vào địa ngục, cô ta vội vàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ như trích tiên của Trầm Ngọc Khanh.
"Ta không biết ngài đang nói cái gì!"
Đường Duyệt cắn chặt môi dưới, sắc mặt lúc này có hơi trắng đi!
Trầm Ngọc Khanh thản nhiên cười, lời nói lại mang theo ý vị sâu xa: "nếu như ta đoán không sai, thì Trầm Điền hẳn là còn nói rất nhiều thứ khác với cô nữa! Hơn nữa, còn bảo cô bắt chước theo một người! Chẳng lẽ ông ta không có nói cho cô biết người đó từng phản bội ta hay sao? Cô nghĩ bắt chước theo người đó thì có mê hoặc được ta không?"
Đường Duyệt khiếp sợ trợn to hai mắt, không nhịn được mà lùi về sau mấy bước, trên mặt cô ta hiện tại đầy vẻ hoảng sợ, run run rẩy rẩy mà nói: "ta chỉ là bị tiếng đàn của ngài dẫn dắt đến đây, ta đối với ngài hoàn toàn không có ý gì cả, tại sao ngài lại hiểu lầm ta như vậy?"
"Cô có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng đôi mắt của cô thì lại không thể nói dối được, cho nên từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tất cả mọi tâm tư của cô đều đã biểu lộ rõ ràng hết thông qua đôi mắt của chính cô rồi. Cho nên, dù cô có giở trò gì thì ta cũng sẽ không bị cô thu hút đâu!"
Đường Duyệt từ từ nhắm hai mắt mình lại, cô ta cho rằng bản thân mình che giấu vô cùng tốt, không ngờ lại bị người nam nhân này nhìn thấu một cách dễ dàng như vậy.
Nực cười là vừa rồi mình lại còn làm ra vẻ khinh thường vẻ ngoài của hắn ta.
Không ngờ, hắn ta cũng đang thầm cười nhạo Đường Duyệt cô.
Đường Duyệt cảm thấy thật mất mặt, không muốn tiếp tục lưu lại đây thêm một khắc nào nữa, vội vã nhắm hướng bên ngoài vườn hoa đào mà chạy như điên. Nước mắt không thể khống chế được cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Do chạy qua nhanh, nên thời điểm chạy đến ngạch cửa của đại môn, Đường Duyệt không cẩn thận vấp phải ngạch cửa, thân mình lảo đảo chúi thẳng về phía trước.
Cùng lúc đó, Đường Duyệt trông thấy một bóng người xuất hiện ngay trước mắt cô ta, cô ta vội vàng muốn bắt lấy ống tay áo của đối phương, hy vọng có thể mượn sức đôi phương mà ổn định lại cơ thể của mình khỏi phải té ngã.
Ai ngờ, người kia vừa thấy Đường Duyệt vươn tay ra, liến theo bản năng nghiêng người đi, tránh thoát qua một bên.
Rầm!
Cả người Đường Duyệt chật vật nằm bò trên đất, tư thế kia y như chó bị mắc mưa. Cô ta căm giận đứng dậy, hung hăn trừng mắt nhìn đứa bé trai đáng yêu trước mặt.
"Thằng nhóc con kia, nhà ngươi có gia giáo hay không hả? Không biết nhìn thấy người lớn té ngã thì phải đỡ lấy hay sao? Mẹ ngươi chính là dạy ngươi như vậy hả?"
Tiểu Mạch quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Duyệt, trong mắt chứa đầy sự khinh miệt, hắn tuyệt đối không quên, lúc ở Hội Đấu Giá, nữ nhân này đã nhục mạ chủ nhân nhà hắn như thế nào? Nếu không phải vì muốn trốn nha đầu chằn tinh Lâm Nhược Bạch kia, thì hắn đã sớm lao ra mà xé rách miệng nữ nhân này rồi!
"Là tự ngươi té ngã, vậy mà còn muốn kéo theo một cái đệm lưng? Mà ngươi nặng như vậy, vạn nhất ta bị ngươi kéo xuống làm đệm lưng, không ૮ɦếƭ thì cũng bị trọng thương!" Tiểu Mạch cong cong khóe môi, giọng nói non nớt mềm mại đáng yêu vô cùng, nhưng ngữ khí thì rất lạnh nhạt.
Khuôn mặt Đường Duyệt biến sắc, tức đến mức cả người không ngừng run rẩy.
Thằng nhóc thúi tha này, lại dám nói Đường Duyệt cô nặng?
"Nếu ngươi không có gia giáo, ta cũng không ngại mà thay mẹ ngươi dạy dỗ ngươi!"
Đường Duyệt giơ tay lên muốn tát vào mặt Tiểu Mạch, thì ngay lúc này, một bàn tay từ phía bên cạnh bỗng duỗi tới, gắt gao giữ chặt lấy cổ tay của cô ta.
Ngay sau đó, một giọng nói tà khí đột ngột vang lên, làm cho toàn thân Đường Duyệt ngay tức khắc cứng đờ tại chỗ.
"Xem ra ngươi và Thiên Ngọc đều giống nhau, không thích có nhiều hơn một cánh tay!"
Vân Lạc Phong híp đôi mắt lại, mỉm cười tươi tắn mà nhìn Đường Duyệt.
Đường Duyệt kinh ngạc quay phắt đầu lại, sau khi nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của Vân Lạc Phong, nội tâm như bị ai đó hung hăng đánh mạnh vào một cái. Một ngọn lửa giận từ trước tới nay chưa từng có bốc cháy mãnh liệt trong lòng.
"Vân Lạc Phong, tại sao ngươi lại ở đây?"
Vừa rồi Đường Duyệt chỉ lo mắng chửi Tiểu Mạch, nên không để ý đến Vân Lạc Phong ở bên cạnh. Thật không ngờ, nữ nhân này lại xuất hiện ở trước đại môn của Trầm gia.
"Ta biết mà, ngươi nhất định là vì muốn câu dẫn Trầm gia chủ mới đến đây!" Đường Duyệt giống như là đã nhìn thấu được ý đồ của Vân Lạc Phong, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong chứa đầy sự chán ghét và khinh thường: "ngươi đúng thật là ghê tởm! Đã có nhiều nam nhân như vậy rồi mà còn không muốn bỏ qua Trầm gia chủ. Loại nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi không biết sao mà vẫn còn mặt mũi để sống trên đời này như vậy?"
Tiểu Mạch nhịn không được mà phì cười. Bình thường gương mặt phấn điêu ngọc trác của Tiểu Mạch đã rất đáng yêu không sao tả xiết rồi, bây giờ lại còn cười khanh khách lên, thật sự là làm tâm của người ta cũng phải mềm nhũn ra.
"Lần đầu tiên ta mới được nhìn thấy một người không biết xấu hổ mà lại còn đi mắng người khác là không biết xấu hổ! Dì này, dì có biết xấu hổ hay không?" Tiểu Mạch vừa nói vừa làm mặt quỷ hướng về phía Đường Duyệt.
Đường Duyệt muốn tiến lên, nhưng cổ tay cô ta lại đang bị Vân Lạc Phong giữ rất chặt, thậm chí cô ta còn nghe thấy cả tiếng xương cốt mình kêu lên răn rắc.
"Cút!"
Vân Lạc Phong quát lớn một tiếng, một chữ vừa thốt ra khỏi miệng thì đồng thời một cổ linh lực từ trên người cô cũng lập tức phát ra, đánh thẳng vào người của Đường Duyệt, làm cơ thể Đường Duyệt bay ngược ra xa, chật vật ngã xuống đất một lần nữa.
Vân Lạc Phong nhìn gương mặt tái nhợt của Đường Duyệt, khóe môi bất giác gợi lên một độ cong, giọng nói mang theo vẻ cuồng ngạo không hề kiềm chế: "ta đã hạ chiến thư cho Thiên Võ Các của các ngươi, vài ngày nữa chính là ngày mà Thiên Võ Các các ngươi diệt vong, thế mà bây giờ ngươi vẫn còn có tâm trạng nhàn nhã để chạy tới Trầm gia?"
Đường Duyệt lại không cho rằng lời của Vân Lạc Phong là đúng, cô ta hừ lạnh một tiếng: "Vân Lạc Phong, ta nói cho ngươi biết, ý đồ quyến rũ Trầm gia chủ của ngươi sẽ không thành công đâu!"
Sư phụ đã nói, tuyệt đối sẽ không để cho Vân Lạc Phong câu dẫn Trầm gia chủ. Còn Đường Duyệt cô cho dù không thể trở thành đương gia chủ mẫu của Trầm gia, thì ít nhất cũng còn thân phận đồ đệ của trưởng lão Trầm gia. So với Vân Lạc Phong thì vẫn cao quý hơn gấp mấy lần.
Như thế, nữ nhân này còn có tư cách gì mà muốn tranh đấu cùng Đường Duyệt cô đây?
"Hơn nữa, ta đoán, ngay cả đại môn của Trầm gia ngươi cũng không thể bước qua được. Còn muốn gặp mặt Trầm gia chủ, hừ, kiếp sau cũng đừng hòng mơ được giấc mơ đẹp như thế!" Đường Duyệt bò dậy khỏi mặt đất, cười lạnh mà nhìn Vân Lạc Phong đầy mỉa mai.
Ngay khi Đường Duyệt vừa nói xong, đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt từ bên cạnh bỗng vang lên, làm cho sắc mặt của Đường Duyệt tức thì trở nên vô cùng dữ tợn.
"Xin lỗi, Đường tiểu thư, Vân cô nương là người được Trầm gia chúng ta mời đến làm khách, nếu Đường tiểu thư còn tiếp tục vô lễ với Vân cô nương, vậy ta cũng chỉ có thể đem Đường tiểu thư đây trục xuất khỏi Trầm gia, vĩnh viễn không được bước vào nửa bước!"
Ám vệ từ nãy giờ vẫn luôn âm thầm quan sát ở chỗ tối lúc này mới chậm rãi đi ra, hắn vòng qua Đường Duyệt, đi thẳng đến trước mặt Vân Lạc Phong, chắp nắm tay, hơi khom người, vô cùng cung kính nói với Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, gia chủ lệnh cho thuộc hạ ở đây chờ cô nương tới! Mời Vân cô nương đi theo ta, gia chủ đã đợi người được một lúc lâu rồi!"
"Ừm!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, nắm tay Tiểu Mạch, cùng bước qua đại môn tiến vào Trầm phủ.
"Đứng lại!"
Sắc mặt Đường Duyệt có chút nôn nóng, vội vàng tiến lên chắn trước mặt Vân Lạc Phong: "ngươi rốt cuộc đã làm cái gì? Tại sao gia chủ Trầm gia lại chịu tiếp kiến ngươi?"
Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày: "tránh ra!"
"Ngươi mau nói cho ta...."
Bốp!!!
Đường Duyệt còn chưa nói hết câu thì Vân Lạc Phong đã nâng một chân lên mà đạp qua, trực tiếp đá Đường Duyệt bay ra xa đến mấy trượng. Sau đó, Vân Lạc Phong phủi phủi vạt áo của mình, nói: "rốt cuộc cũng yên tĩnh! Đi tiếp đi!"
"Dạ!"
Ám vệ hồi thần lại từ trong khiếp sợ, dường như không ngờ được rằng Vân Lạc Phong lại là người một lời không hợp liền động cước.
"Vân cô nương, mời bên này!"
Nghĩ đến thái độ của gia chủ đối với Vân Lạc Phong, cho nên ám vệ không dám làm ra hành vi bất kính nào trước mặt cô, sau khi làm một động tác mời thì liền xoay người đi trước dẫn đường cho Vân Lạc Phong.
Từ xa xa, Vân Lạc Phong đã thấy được nam nhân đầu tóc bạc trắng như tuyết đang ngồi gẫy đàn dưới tàng cây hoa đào, thỉnh thoảng có vài cánh hoa rơi rụng vươn lại trên suối tóc bạc kia. Hình ảnh này quả thật đẹp đến mức huyền ảo.
"Cô đến rồi?"
Trầm Ngọc Khanh sau khi cảm nhận được sự xuất hiện của Vân Lạc Phong thì ngừng ngay động tác gẫy đàn lại, ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ như trích tiên nở một nụ cười ôn hòa dịu dàng.
Nhìn người nam nhân chẳng khác gì thần tiên lạc bước chốn nhân gian này, mà tim của Vân Lạc Phong lại chẳng thèm đập nhanh hơn cả nửa nhịp. Cô nhướng một bên mày, thản nhiên hỏi: "dược liệu ta bảo ngươi chuẩn bị đã đủ hết chưa?"
"Ta đã chuẩn bị xong hết rồi! Nhưng mà, từ đầu đến cuối ta đều không có nói cho cô biết tình hình căn bệnh của mình, vậy tại sao cô lại biết rõ ràng như thế?"
Câu hỏi này, Trầm Ngọc Khanh đã muốn hỏi Vân Lạc Phong từ sớm. Nhìn Vân Lạc Phong không hề hiểu mấy về thành Hoàng Tuyền này thì chứng tỏ Thiên Nhai cũng chưa từng đề cập đến chuyện này với Vân Lạc Phong.
"Ngươi chỉ bị người ta hạ một loại độc mãn tính, cũng chả phải là vấn đề gì lớn lao. Chẳng qua loại độc này tương đối đặc thù, phương pháp giải độc hoàn toàn không giống bình thường mà thôi!" Vân Lạc Phong vân vê cằm mình: "nếu tiện thì ta muốn hỏi ngươi một câu, là kẻ nào đã hạ độc ngươi thế?"
Nụ cười trên mặt Trầm Ngọc Khanh chậm rãi biến mất, thay vào đó là một mảnh đạm mạc lạnh lùng.
Ngay lúc mà Vân Lạc Phong cho rằng Trầm Ngọc Khanh sẽ không trả lời câu hỏi của mình, thì hắn lại chợt lên tiếng, ngữ khí nhàn nhạt: "là.... là một người mà ta từng cứu!"
Có lẽ đột ngột nhắc lại chuyện quá khứ, cho nên trên mặt của Trầm Ngọc Khanh thoáng hiện lên nét bi thương.
"Năm đó, nàng ấy lần đầu tiên đến thành Hoàng Tuyền, bị người ta đánh trọng thương. Ta tình cờ đi ngang nhìn thấy nên đã cứu nàng ấy! Ta còn nhớ, lúc đó, nàng ấy là một nữ tử ngây thơ đáng yêu, tính tình thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết! Đặc biệt là cái thái độ như gần như xa của nàng ấy thật sự đã thu hút được ta. Mà nàng ấy cũng từ từ tiếp nhận ta!"
"Đáng tiếc, ngày vui thường ngắn ngủi. Nàng ấy trêu chọc phải một kẻ địch vô cùng cường đại. Ta vì bảo vệ cho nàng ấy mà suýt chút khiến cả Trầm gia phải diệt vong, ngay cả cha mẹ ta cũng ૮ɦếƭ trong trận chiến đó!"
"Nhưng ta chưa từng có bất cứ ý niệm trách cứ nàng ấy. Bởi vì, tất cả đều là do ta cam tâm tình nguyện, nàng ấy cũng chỉ là một người vô tội! Tuy nhiên, sau này ta lại phát hiện ra, nàng ấy luôn hạ độc vào trong thức ăn của ta, mục đích chính là muốn chiếm lấy Trầm gia!"
"Nhưng ta lại không đành lòng đả thương nàng ấy, chỉ đem nàng trục xuất vĩnh viễn khỏi thành Hoàng Tuyền! Đến tận bây giờ, nàng ấy còn sống hay ૮ɦếƭ, đã đi đâu, ta cũng chưa từng một lần tìm hiểu!"
Vì nữ tử kia, cha mẹ hắn đã phải mất đi sinh mạng, Trầm gia cũng suýt chút nữa không gượng dậy nổi. Vậy mà kết quả đổi lại được chính là một con bạch nhãn lang.
(*bạch nhãn lang: sói mắt trắng. Nghĩa bóng là để chỉ những kẻ vong ân phụ nghĩa.)
"Đợi sau khi nàng ấy rời khỏi thành Hoàng Tuyền, ta mới biết, cái gì mà ngây thơ đáng yêu, cái gì mà tính tình thẳng thắn, tất cả đều là ngụy tạo. Nàng ấy cố ý đối với ta không nóng không lạnh cũng chỉ vì muốn thả rồi bắt lại. Ngay từ lúc bắt đầu, mục tiêu của nàng ấy chính là ta! Đương nhiên, chỉ đạt được sự tín nhiệm ta thôi thì chưa đủ. Kẻ địch cường đại tấn công Trầm gia lúc ấy cũng là do nàng tìm tới! Cha mẹ ta sở dĩ ૮ɦếƭ đi cũng là do trước đó nàng ấy đã hạ độc trong chén trà của hai người bọn họ, khiến cho bọn họ không thể thi triển linh lực, cho nên chỉ có thể mặc cho người ta chém giết!"
"Vốn dĩ nàng ấy muốn để cho ta và cha mẹ ta ૮ɦếƭ cùng lúc đó. Đáng tiếc là lúc ấy ta lại có nhiệm vụ trên người phải rời khỏi Trầm gia. Mà nhiệm vụ lần đó lại vô cùng quan trọng, cho nên ta không có nói cho nàng ấy biết. Cũng nhờ vậy mà mới tránh thoát được một kiếp!"
Mùi vị bị phản bội, là khó chịu đến mức nào?
Đặc biệt là người đó còn là người mà mình hết lòng tin tưởng.
Trầm Ngọc Khanh nhớ lại những chuyện cũ năm đó, mi mắt bất giác rũ xuống, ngữ khí đạm bạc mà nói: "từ sau khi nàng ấy rời khỏi Trầm gia, thì không còn cách nào tiếp tục hạ độc ta nữa! Tuy nhiên, số lượng độc tố tích tụ trong người ta cũng đã khá nhiều. Cho nên, cho dù nàng ấy đã đi rồi thì sinh mệnh của ta cũng bị độc kia dần dần cắn nuốt!"
May mắn là Trầm Ngọc Khanh sớm phát hiện ra âm mưu của nữ tử kia, nếu không, e là hắn đã mất mạng từ mấy năm trước rồi!
Vân Lạc Phong thật ra cũng có chút đồng tình với Trầm Ngọc Khanh, ánh mắt lúc nhìn về phía hắn còn có một chút thương xót.
Trầm Ngọc Khanh đương nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt này của Vân Lạc Phong, nhịn không được mà nở nụ cười: "tại sao cô lại nhìn ta như vậy? Chuyện này cũng đã qua nhiều năm rồi, ta cũng đã sớm quên đi người nữ tử ấy rồi! Huống hồ, một kẻ phản bội, đâu đáng để ta nhớ đến!"
So với nữ tử kia, hiện tại Trầm Ngọc Khanh hắn càng thưởng thức Vân Lạc Phong hơn.
Bởi vì, bất luận là Vân Lạc Phong muốn cái gì thì đều sẽ dùng chính thực lực của mình giành lấy, chứ không phải dùng âm mưu quỷ kế ςướק đoạt của người khác.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã đủ để người khác phải thưởng thức rồi.
"Độc của ngươi ta có chắc chắn có thể giúp ngươi giải hết tận gốc. Tuy nhiên, ta phải nói cho ngươi biết, loại độc này vô cùng vô cùng hiếm thấy. Không! Nên nói là nó vốn đã tuyệt tích từ ngàn năm trước rồi. Cho nên, lai lịch của nữ nhân kia tuyệt đối không hề đơn giản!"
Khó trách Thiên Nhai không thể giải được độc cho Trầm Ngọc Khanh. Nếu trong tay Vân Lạc Phong cô mà không có Y Học Thần Điển, e là cũng phải bó tay không có biện pháp.
Bởi vì, hiện tại trên phiếm đại lục này không hề có ghi chép gì về loài độc thảo* này thì tìm đâu ra phương pháp giải độc?
(*thảo= cỏ. Độc thảo: cỏ độc, những loại lá có độc thường được gọi chung là độc thảo.)
"Vậy độc này...." Trầm Ngọc Khanh hơi sửng sốt, nhíu mày lại.
"Độc này là dùng Phệ Hồn Thảo và Long Tâm luyện chế mà thành, vô sắc vô vị, rất khó phát hiện! Bất quá, ta có phương pháp giải loại độc này, ngươi không cần lo lắng. Ta nói cho ngươi biết chỉ là muốn nhắc nhở ngươi rằng lai lịch của nữ nhân kia tuyệt đối không hề đơn giản mà thôi!"
Nữ tử kia trăm phương ngàn kế muốn chiếm được Trầm gia, chẳng lẽ Trầm gia này có đồ vật gì đó hấp dẫn cô ta?
Dù không biết nguyên nhân thật sự là gì, nhưng có thể khẳng định rằng cô ta không phải chỉ đơn giản là muốn chiếm Trầm gia.
Trầm Ngọc Khanh bất đắc dĩ cười cười: "nắm đó, sau khi ta trục xuất nàng ấy đi rồi thì trong suốt mười năm qua chưa hề có một tin tức nào về nàng ấy cả. Cho nên ta cũng không biết mục đích thật sự của nàng ấy là gì?"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, mặc kệ nữ tử kia có mục đích gì thì cũng đều không liên quan gì đến cô.
"Bây giờ ta bắt đầu chữa trị cho ngươi! Trong quá trình chữa trị, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy!"
"Ta hiểu rồi!" Trầm Ngọc Khanh gật đầu, quay sang nói với ám vệ bên cạnh: "ngươi ra ngoài canh giữ, không được để cho bất cứ kẻ nào được phép tiến vào vườn đào nửa bước!"
"Dạ, gia chủ!"
Ám vệ chắp nắm tay, cúi người thi lễ rồi lui ra ngoài. Sau đó thì đứng yên bất động mà canh gác như một tòa Thái Sơn sừng sững, chặn lại rất nhiều đệ tử Trầm gia muốn tiến vào vườn đào.
Trầm gia sở dĩ hùng mạnh hơn các thế lực khác ở thành Hoàng Tuyền là vì trong Trầm gia tồn tại một quân đoàn y sư.
Mỗi một y sư trong quân đoàn y sư của Trầm gia mà đi ra ngoài thì đều có thể làm cho các đại thế lực khác phải tranh nhau mà giành lấy. Ấy vậy mà nhiều y sư như thế, đều bị Trầm gia thu nạp về dưới trướng.
Lúc này, trong đại viện của quân đoàn y sư Trầm gia, Trầm Điền đang ngồi trong thư phòng, trong tay ông ta đang cầm một quyển sách, chân mày nhíu chặt như muốn dính cả vào nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc