Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 107

Tác giả: Tiêu Thất Gia

“Gia chủ Thiên gia - Thiên Nhất, khẩn cầu các vị tổ trưởng lão đến trợ chiến!"
Tổ trưởng lão? --> Trưởng lão thuộc hàng tổ tiên/tổ tông
Đám người Thiên gia sửng sốt, không rõ chân tướng và nhìn về phía Thiên Nhất, hiển nhiên họ không biết lão ta đang nói cái gì.
Dù sao cũng có vài thứ mà chỉ gia chủ mới đủ tư cách chạm vào, cho dù là Thiếu gia chủ Thiên Huyền cũng không có tư cách đó!
“Đám hoàng mao tiểu nhi (tiểu hài tử) ở đâu ra mà dám tới Thiên gia ta quấy rối!"
Ầm!
Một tiếng hét lớn vang lên, nơi hư không bỗng mở rộng rồi nhập thẳng vào linh hồn lão ta, giống như giáng một hồi trùng trùng điệp điệp vào linh hồn vậy, dẫn tới một cơn chấn động.
Những người có thực lực hơi yếu lập tức phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
Vẻ mặt Thiên Nhai trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lãnh lệ (lạnh lùng nghiêm nghị) của lão nhìn về phía hư không, một khắc ấy, ***g *** lão phập phồng không yên, khí thế trên người cũng lạnh đi mấy phần.
Trong hư không có vài lão già đang đứng khoanh tay, khuôn mặt cao ngạo nhìn xuống đám người bên dưới.
Thế nhưng, thân thể của mấy lão già đều rất trong suốt, phất phơ theo gió.
“Là các người!” Trên người Thiên Nhai nổi lửa giận dữ, lão nắm chặt nắm tay: "Không ngờ Thiên gia lại có bí kỹ (kỹ năng bí mật) này, có thể bảo tồn linh hồn của các người! Hơn nữa còn đủ sức chiến đấu!"
“Không.”
Thiên Nhai vừa thốt lời, Vân Lạc Phong vốn không nói gì ngay từ đầu bỗng bước tới bên cạnh lão.
Lúc này đây, khuôn mặt thiếu nữ vô cùng chăm chú: "Nếu ta đoán không sai, quả thật Thiên gia đã dùng bí kỹ nào đó để giữ lại linh hồn của bọn họ, nhưng chỉ đủ để bọn họ ra được một lần thôi!"
“Nói cách khác, Thiên gia chỉ có thể mượn thế lực của người đã qua đời một lần duy nhất! Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ không muốn bố trí nhiều cường giả như vậy, hơn nữa còn dùng tất cả mọi cách để ngươi có lý do trở về Thiên gia." Vân Lạc Phong cong khóe môi, tiếp tục nói: "Cho nên chỉ cần Thiên gia xuất hiện nguy cơ, gia chủ Thiên gia mới có thể triệu hồi đám người kia ra, hơn nữa một khi bọn họ rời khỏi nơi bảo tồn linh hồn của mình và vượt quá thời gian nhất định thì sẽ lập tức hồn phi phách tán!"
Ngụ ý, những người này từ bỏ cơ hội chuyển kiếp lần nữa mà chọn cách ở lại Thiên gia, khi Thiên gia lâm vào thời khắc nguy hiểm bị diệt tộc, họ sẽ ra tay cứu giúp!
Không thể không nói, Vân Lạc Phong thật sự bái phục mấy cường giả vì Thiên gia mà trả giá lớn như thế này, bởi vì có rất nhiều cường giả không ngừng dùng cách này để giữ lại linh hồn sau khi ૮ɦếƭ, cho nên Thiên gia mới có thể sừng sững không ngã nhiều năm như vậy.
“Tiểu sư phụ, sao ngươi biết rõ thế?" Thiên Nhai kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong và hỏi.
Nghe Thiên Nhai gọi mình như vậy, Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày: "Ngươi cứ gọi ta như trước đây đi, ba tiếng tiểu sư phụ này, ta thật sự không đảm đương nổi."
Lão nhân này đã lớn tuổi rồi, bản thân mình lại bị một lão nhân sáu mươi tuổi gọi là tiểu sư phụ, làm sao nàng không khó chịu cho được?
Thiên Nhai nói mà không biết xấu hổ một chút nào: "Được, ta đây vẫn sẽ gọi ngươi là Vân nha đầu, nhưng ta chắc chắn sẽ dây dưa đến khi nào ngươi đồng ý dạy y thuật cho ta mới thôi. Có điều, bây giờ ngươi nói trước cho ta biết, làm sao ngươi hiểu được nhiều chuyện như vậy?"
Vân Lạc Phong chớp chớp mắt, nở nụ cười ý vị thâm trường: "Đoán."
Nàng không tài nào nói cho Thiên Nhai biết được rằng nàng có thần khí Tiểu Mạch gian lận, cho nên hiếm khi có chuyện nào trên đời này mà nàng không biết nhỉ?
“Đoán sao?”
Khóe miệng Thiên Nhai khẽ run một chút, lão liếc mắt nhìn mặt Thiên Nhất tái xanh là biết mấy lời của Vân Lạc Phong đã đoán đúng rồi!
Mấy cường giả ấy của Thiên gia, quả thật chỉ có thể ra được một lần! Mà sau một thời gian nhất định họ sẽ hồn phi phách tán!
“Thiên Nhai!”
Trong hư không, lão già dẫn đầu mặc trường bào màu xanh, lạnh lùng nhìn xuống Thiên Nhai: "Phản đồ Thiên gia như ngươi còn có mặt mũi trở về à?!"
“Tại sao lại không có mặt mũi trở về?” Thiên Nhai chế nhạo một tiếng: “Đừng quên những năm gần đây, mỗi một kẻ thuộc Thiên gia các ngươi đều cầu ta trở về, bây giờ ta trở về rồi, ngươi còn dùng thái độ đó với ta sao?"
“Hừ!” Lão già mặc áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không có cảm xúc: "Bảo ngươi trở về Thiên gia là do đệ đệ ngươi - Thiên Nhất thương hại ngươi sống cơ khổ chứ không phải chúng ta quyết định! Nếu năm đó ngươi đã quyết tuyệt bỏ đi như vậy, lẽ ra không nên bước vào Thiên Sơn nữa chứ!"
*Quyết tuyệt: Dứt khoát đoạn tuyệt
Năm đó ư?
Nhắc tới hai chữ này, ánh mắt Thiên Nhai càng thêm sắc bén: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc lại chuyện năm đó à? Nếu không phải do mấy lão già các ngươi, tại sao Phù Sinh lại bỏ ta mà đi chứ? Ban đầu ta còn ưu sầu không biết làm cách nào tìm các ngươi báo thù, nào ngờ... các ngươi vẫn còn tồn tại!”
Lão già mặc áo bào xanh cười kiêu ngạo: “Hạt gạo hạt thóc như ngươi làm sao có thể tranh ánh sáng với vầng nhật nguyệt? Thiên Nhai, cho dù bây giờ ngươi ưu tú, trong mắt chúng ta, ngươi vẫn chỉ là hạt gạo hạt thóc như mấy chục năm trước mà thôi!”
Lão già này lại dám so sánh đám người Thiên Nhai như hạt gạo hạt thóc, còn Thiên gia là vầng nhật nguyệt khổng lồ!
Thân là gạo thóc, sao có thể tranh ánh sáng với vầng nhật nguyệt?
Cõi lòng Thiên Nhai càng thêm phẫn nộ, trong đôi mắt hơi nheo lại của lão lộ ra ánh nhìn rét lạnh, nhưng lão cũng biết mấy Tổ trưởng lão này khác hẳn những kẻ Thiên gia kia, dựa vào sức của lão không tài nào ứng phó được nhiều người như vậy.
Phải biết rằng mấy chục năm về trước, thực lực của lão gia hỏa kia đã đạt tới Thiên Linh Giả! Bây giờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, thực lực của đám lão già đó càng trở nên cường đại hơn.
Mà trước đó sở dĩ Thiên gia xuống dốc, mấy lão gia hỏa đã ૮ɦếƭ ấy cũng không thoát khỏi liên can.
Nhưng Thiên Nhai lại chưa từng dự đoán được những kẻ kia lại dùng cách như vậy để bảo hộ Thiên gia!
Hồn phi phách tán, thật sự đáng sao?
“Vân nha đầu, ngươi dẫn thuộc hạ và nha đầu Tiểu Bạch đi trước đi!” Ánh nhìn rét lạnh trong mắt Thiên Nhai càng thêm sâu sắc: “Giao đám gia hỏa kia cho ta ứng phó!”
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía Thiên Nhai: “Một mình ngươi có thể đối phó được nhiều người như vậy sao?”
“Không đối phó được, chỉ có thể ngăn chặn một lát, đợi các ngươi rời khỏi Thiên Sơn, ta sẽ đuổi theo bọn chúng.”
Thiên Nhai hít một hơi thật sâu, sắc mặt lão chưa từng trịnh trọng như vậy.
Nếu là trước kia, gặp lại mấy kẻ thù này, chắc chắn lão sẽ không muốn sống nữa, xông lên quyết một trận tử chiến với chúng!
Nhưng hiện giờ, lão phải lo cho một người!
Chỉ khi Vân Lạc Phong an toàn rồi, lão mới có thể mạnh tay một lần! Nếu không, Vân Lạc Phong vẫn còn ở đây, lão sẽ lỡ tay làm nàng bị thương mất!
“Thiên Nhai, ngươi nên biết ta sinh ra ở đâu.” Vân Lạc Phong ngước mắt, ánh mắt chuyển sang Thiên Nhai: “Ta sinh ra trong Tướng quân thế gia, đối với Tướng quân mà nói, trên chiến trường, tuyệt đối không được vứt bỏ, không màng đến đồng đội của mình!”
Thiên Nhai sửng sốt một hồi, bất đắc dĩ cười khổ thành tiếng.
“Nha đầu, đây không phải là chiến trường……”
“Với ta mà nói, nơi chiến đấu chính là chiến trường, nếu ta vì sợ hãi rụt rè mà vứt bỏ đồng đội, chắc chắn lão gia tử ở nhà sẽ mắng ta một trận nên thân.”
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, vầng trán nàng hàm chứa nét bướng bỉnh lỳ lợm, giống như một con ngựa hoang khó có thể thuần phục, không tuân theo bất kỳ kẻ nào ra lệnh cả.
“Thiên Nhai, ngươi tin ta chứ?”
Trong lúc Thiên Nhai đang cân nhắc câu từ để nói, Vân Lạc Phong đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Ánh mắt Thiên Nhai dừng lại trên người thiếu nữ ngay tức khắc, sau khi bắt gặp vẻ tự tin trên vầng trán nàng, cõi lòng lão dần dần trở nên vững vàng.
Có lẽ thiếu nữ này thật sự có một loại ma lực khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng nàng...
“Nha đầu, nói đi, ngươi muốn ta làm thế nào.”
Thiên Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi.
Vân Lạc Phong hơi mỉm cười: “Nếu bọn họ chưa từng ૮ɦếƭ, nói không chừng ta sẽ không có biện pháp, đáng tiếc hiện giờ bọn họ xuất hiện ở trạng thái linh hồn mà biện pháp đối phó với linh hồn thật ra ta có rất nhiều…”
Huống chi, linh hồn thật trân quý, đặc biệt là linh hồn của cường giả! Còn có thể trở thành chất dinh dưỡng cho Trà Sữa!
“Chi chi!”
Trà Sữa giống như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Vân Lạc Phong, kêu to, ánh mắt của nó không chớp, nhìn chằm chằm những linh hồn phía trên hư không, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống…
Trà Sữa là Tầm Kim Thử, ngoại trừ ăn linh dược còn có thể dùng sức mạnh linh hồn của cường già để gia tăng thực lực! Nhưng mà linh hồn cường giả và linh dược thưa thớt giống nhau, vì vậy trên đời này Tầm Kim Thử cường đại mới không nhiều lắm!
Vân Lạc Phong trấn an Trà Sữa, nhếch môi cười, nói: “Không cần phải gấp gáp, những linh hồn đó đều sẽ thuộc về ngươi, cũng đủ ngươi tiêu hóa một thời gian khá dài.”
Trong hư không, vài lão giả đều nghe được lời Vân Lạc Phong nói, sắc mặt không khỏi trầm thêm vài phần, lạnh giọng nói: “Tiểu nha đầu, làm người đừng quá ngông cuồng nếu không sẽ không có được kết cục tốt.”
Vân Lạc Phong làm như không nghe thấy lời cảnh cáo của mấy người này, tay nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ về đầu của Trà Sữa, ý cười trên khóe mang theo tà khí: “Đến lúc đó, ngươi định trực tiếp ăn sống hay là ta giúp ngươi nướng BBQ? Không biết mùi vị linh hồn nướng như thế nào nhỉ?”
“Ngươi…”
Lão giả mặc thanh bào giận tím mặt: “Tiểu nha đầu, ngươi thật đúng là dạy mãi không sửa, quả thực là một đức hạnh với tên phản đồ của Thiên gia chúng ta, nếu vậy ta sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục làm bạn.”
“Thiên Phúc, tiểu nha đầu này rõ ràng đang cố ý kéo dài thời gian, nàng đã sớm đoán ra thời gian chúng ta có thể hiện thân rất ngắn, cho nên chúng ta đừng nhiều lời với nàng nữa, đánh luôn đi!”
Một vị lão giả khác mặc y phục xám liếc Vân Lạc Phong rồi chuyển ánh mắt đến Thiên Phúc, người mặc trường bào màu xanh lá ở trước mặt, nhíu mày nói.
Thiên Phúc hít mạnh một hơi thật sâu: “Ngươi nói không sai, hai tên gia hỏa này đều đang cố ý kéo dài thời gian! Vì quá mức phẫn nộ nên ta mới trúng quỷ kế của bọn họ! Nếu đã như thế, hiện tại chúng ta ra tay đánh ૮ɦếƭ những người này, tốc chiến tốc thắng!”
Vèo!
Sau khi dứt lời, Thiên Phúc lao xuống từ trong hư không, thân mình nhanh chóng vọt về phía Thiên Nhai.
Khí thế của hắn sắc bén, muốn một kích phải *** tên phản đồ này của Thiên gia!
Ầm!
Thiên Nhai không chút sợ hãi tiến lên, chắn công kích của Thiên Phúc, bỗng nhiên một lực lượng cường đại tỏa ra từ xung quanh hai người, phá hủy toàn bộ cây cối xung quanh, cát bụi bị cuốn theo gió bay mù mịt khắp trời.
Dưới lực lượng uy mãnh của Thiên Phúc, bước chân Thiên Nhai lui về phía sau vài bước, dừng lại cách chỗ cũ một thước, hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Phúc, mặt mày càng thêm trầm trọng.
“Thiên Nhai, nhiều năm như vậy, ta còn cho rằng ngươi đã lợi hại hơn, thì ra bất quá cũng chỉ như thế, ha ha ha!” Thiên Phúc cuồng tiếu: “Nếu năm đó ngươi có thể ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Thiên gia, thú nữ nhân Thiên gia chúng ta chuẩn bị cho ngươi, làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy? Bởi vậy, toàn bộ những chuyện này đều là ngươi tự tìm! Ai bảo ngươi đối nghịch với mệnh lệnh Thiên gia chúng ta!”
Lúc nói lời này Thiên Phúc không ngừng thi triển công kích về phía Thiên Nhai, ngay từ đầu Thiên Nhai tránh né còn có chút chật vật nhưng mà thật nhanh chóng ông cũng đã thích ứng với chiêu thức của đối phương, dần dần ứng phó rất tự nhiên.
Những người khác thấy một mình Thiên Phúc không có cách nào chế trụ Thiên Nhai cũng vọt lên, định dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết tên phản đồ này.
Mọi ánh mắt đều nhìn vào trận chiến đấu của hai phương trên trời, nhưng không ai phát hiện ra bên cạnh Vân Lạc Phong đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện một hài tử phấn điêu ngọc trác.
“Chủ nhân, nhiều năm như vậy ta đã học được một trận pháp, không nghĩ tới lại có thể phát huy công dụng ở chỗ này.”
Tiểu Mạch ngồi xổm xuống, bày đá trên mặt đất, hắn lau chùi mồ hôi trên trán, đứng lên: “Nhưng mà trận pháp này của ta chỉ có thể giam giữ linh hồn, không có cách nào tiêu diệt bọn họ, người rót linh hồn chi hỏa vào bên trong trận pháp, rất nhanh có thể làm những linh hồn này hồn phi phách tán.”
Vừa rồi Vân Lạc Phong đã nói, nếu cường giả của Thiên gia này lấy thân thể ra trận, nàng sẽ không có bất cứ biện pháp gì! Nhưng ai bảo bọn họ đều chỉ là một đám linh hồn?
Đối với linh hồn mà nói, linh hồn chi hỏa là khắc tinh của bọn họ!
Tuy nói thực lực của những người này rất cường đại nhưng bọn họ đã không có thân thể bảo hộ, bởi vậy cũng không có cách nào tránh né linh hồn chi hỏa! Nếu như có thân thể, với thực lực của bọn họ, linh hồn chi hỏa không kịp xuyên thấu qua thân thể đã bị tiêu diệt!
Bốp!
Thiên Phúc đánh một chưởng lên người Thiên Nhai, thân mình Thiên Nhai đột nhiên bay ngược ra ngoài, vừa vặn ngã vào bên trong trận pháp.
Dù cho ngay từ đầu trưởng lão tổ tông của Thiên gia đã thấy được những hòn đá Tiểu Mạch xếp trên mặt đất, nhưng vì Tiểu Mạch chỉ là một tiểu hài tử, bọn họ cũng không có để ý nhiều hơn.
Trong mắt những người này, bọn họ có được thực lực tuyệt đối, Vân Lạc Phong là người không tạo nổi sóng gió gì!
Đáng tiếc, đám người Thiên Phúc không quá lưu ý người bên cạnh Vân Lạc Phong, vì vậy cũng không biết Tiểu Mạch đột nhiên xuất hiện, còn tưởng rằng từ lúc ban đầu hắn đã ở Thiên Sơn.
Nếu hắn có thể chú ý tới Tiểu Mạch đột ngột hiện thân, có lẽ sẽ không tự cho là đúng như vậy…
“Thiên Nhai, thực lực của một mình ngươi không đối phó được nhiều người Thiên gia chúng ta như vậy!” Thiên Phúc cười ha ha, đi vào bên trong trận pháp.
Cùng lúc đó, những trưởng lão tổ tông khác cũng đi đến, sôi nổi trào phúng nhìn Thiên Nhai.
“Đây là cái giá mà ngươi phải trả vì năm đó vi phạm mệnh lệnh Thiên gia!”
Giờ phút này, mọi người Thiên gia nhìn thấy tình thế tươi sáng hơn, ánh mắt đều xuất hiện sự chờ mong.
Cho dù Thiên Nhai có lợi hại hơn nữa thì như thế nào? Trưởng lão tổ tông của Thiên gia có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn phải sợ một mình hắn sao?
Nghĩ đến đây, mọi người nhịn không được mở miệng nói: “Trưởng lão tổ tông, *** tên phản đồ Thiên Nhai này đi, hắn thân là người Thiên gia, chẳng những không giúp đỡ Thiên gia, còn cùng người ngoài muốn tru diệt gia tộc chúng ta.”
“Không sai! Hắn đã từng yêu một nữ nhân không rõ lai lịch, bây giờ lại nhận một người có thân phận thấp hèn làm sư phụ, quả thực chính là tội không thể tha thứ!”
Mặc dù Thiên Nhai thừa nhận thực lực của Vân Lạc Phong thì như thế nào? Trong mắt bọn họ, nàng chỉ là đại tiểu thư phủ Tướng quân mà thôi, thân phận đê tiện, há có thể so sánh với Thiên gia?
Thiên Nhai từ trên mặt đất đứng dậy, hắn che *** bị thương, lạnh giọng nói: “Ta muốn cưới ai không quan hệ với Thiên gia các ngươi, ta muốn nhận ai làm sư phụ cũng không có quan hệ gì với Thiên gia! Nếu năm đó ta có thể thoát khỏi sự đuổi giết của với Thiên gia, bây giờ ta cũng có thể!”
Nghe vậy, Thiên Phúc cười nhạo: “Vài thập niên trước, ngươi một mình rời đi, bây giờ ngươi mang theo nhiều con ghẻ như vậy, ta thật muốn nhìn ngươi dùng thực lực gì để thoát ra ngoài!”
Nói xong lời này, trên người Thiên Phúc toát ra sát khí bao trùm lên thân thể Thiên Nhai.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng không định tiếp tục vô nghĩa với ngươi, giao nộp tánh mạng của các ngươi ra đây!”
Hắn cao ngạo ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Thiên Nhai.
Rồi sau đó, cánh tay của hắn cũng hơi nâng lên, một thanh trường kiếm sắc bén xuất hiện ở trong tay hắn…
Nhưng ngay lúc hắn cầm kiếm muốn động thủ, “Bùng” một tiếng, một ngọn lửa âm u màu xanh biếc từ mặt đất bùng lên, nháy mắt thân thể của bọn họ bị bao phủ bên trong ngọn lửa…
A!
Thẳng đến khi linh hồn cảm thấy đau đớn, đám người trưởng lão tổ tông thê lương thét lên.
Tiếng thét này giống như tiếng dã lang, vô cùng hung mãnh, lửa giận ngập trời.
“Rốt cuộc các ngươi đã làm cái gì?” Cả người Thiên Phúc run rẩy không thôi, phẫn nộ nhìn Vân Lạc Phong, ở bên trong ngọn lửa, hắn cảm giác linh hồn của mình giống bị bị vô số bàn tay xé rách, ngay cả linh lực cũng không thể vận dụng.
Sắc mặt mọi người Thiên gia đang đắc ý, cũng bởi vì biến cố bất ngờ mà cứng đờ, tất cả mọi người không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
“Trưởng lão tổ tông!”
Giọng nói Thiên Nhất rất suy yếu, hắn đám người Thiên Phúc đang bị hãm sâu trong ngọn lửa, cắn răng nói: “Nhanh chóng rời khỏi nơi đó, nhanh!”
Rời khỏi?
Đúng!
Linh hồn chi hỏa ở chỗ này và chỗ Thiên Nhất không giống nhau, ở chỗ Thiên Nhất linh hồn chi hỏa chỉ đốt xung quanh hắn, mà linh hồn chi hỏa ở chỗ này lại thiêu đốt trong một phạm vi.
Chỉ cần rời khỏi phạm vi này, bọn họ có thể rời xa linh hồn chi hỏa.
Nghĩ vậy, Thiên Phúc nhanh chóng xoay người muốn lao ra khỏi chỗ này nhưng mà ngay lúc này, “bụp “một tiếng, đầu của hắn đánh vào một bức tường vô hình, hơn nữa làm thân thể hắn bắn trở về.
“Đây là chuyện gì?”
Vài tên trưởng lão tổ tông khác rối rít, cả kinh thất sắc, giơ tay chạm vào không khí phía trước…
Ở phía trước rõ ràng cái gì cũng không có nhưng khi giơ tay ra lại sờ thấy một vách tường vô hình.
“Không!” Thiên Phúc nổi giận, điên cuồng la hét, lại một lần nữa tiến lên: “Ta phải rời khỏi đây, cho ta rời khỏi đây!”
Rất dễ hiểu, thân thể của hắn lại bị bắn trở về, ௱ô** ngã mạnh trên mặt đất.
Cảm nhận được linh hồn bị xé rách đau đớn, trong mắt Thiên Phúc tràn ngập tuyệt vọng.
Cho tới tận bây giờ, hắn cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Cũng khiếp sợ còn có Thiên Nhai cũng đang ở bên trong trận pháp, ông mơ hồ nhìn về phía những trưởng lão tổ tông phát cuồng, thật sự không hiểu những người này vì sao đột nhiên lại điên cuồng như thế?
Phía trước rõ ràng là không khí, vì sao những người này lại giống như điên cuồng xoay chung quanh chỗ đó nổi điên?
Hơn nữa, ngọn lửa âm u màu xanh biếc quấn quanh trưởng lão tổ tông đó lại giống như có mắt không thương tổn đến hắn một chút nào.
“Thiên Nhai.” Thiên Phúc nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân kia nhốt chúng ta ở nơi này, ngươi cũng không ra được! Đừng quên, chúng ta bị giam ở một chỗ!”
Lúc Thiên Phúc nói ra những lời này lại bỗng nhiên phát hiện, Thiên Nhai đã đi tới chỗ bức tường vô hình ngăn bọn họ ở bên trong,rồi sau đó, hắn nâng một chân lên, thật cẩn thận thăm dò về phía trước…
Kỳ tích đã xảy ra!
Chân Thiên Nhai thành công xuyên qua bức tường vô hình đó, sau đó, toàn bộ thân thể của hắn đều đi ra ngoài.
Thiên Phúc hoàn toàn điên cuồng, tức giận nói: “Chuyện này không có khả năng, vì sao ngươi có thể đi ra ngoài? Ta không tin! Ta tuyệt không đối không tin!”
Nói xong hắn lại đứng dậy, xông lên phía trước. Trước sau như một, vách tường vô hình kia lại xuất hiện làm hắn bắn ngược lại.
Hơn nữa vào lúc này tên súc sinh Thiên Nhai lại lại từ bên ngoài trận pháp đi vào, không đợi Thiên Phúc kịp phản ứng, hắn lại tiếp tục đi ra khỏi trận pháp.
Vừa không ngừng đi vào đi ra vừa cười nhạo đám người Thiên Phúc: “Ta vào được, ta lại đi ra… Ta đi vào, ta lại đi ra… Hâm mộ không? Ghen ghét không? Có gan thì ra giết ta, trốn ở chỗ này thì có bản lĩnh gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc