Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 105

Tác giả: Tiêu Thất Gia

“Ngươi ——” Lão giả ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, trên mặt tràn đầy sự không tin tưởng: “Ngươi làm sao có thể chắn trước mặt ta được?”
Nữ nhân này vừa rồi còn bị hắn kéo dài khoảng cách, vì sao chỉ không chú ý một chút đã đến trước mặt hắn?
Nhìn chăm chú ánh mắt khiếp sợ của lão giả Vân Lạc Phong nhún vai, nói: “Phía trước ta chỉ giỡn chơi với ngươi thôi.”
Cho hắn hy vọng rồi để hắn lâm vào tuyệt vọng.
Chuyện này là sự trả thù của Vân Lạc Phong với lão giả!
Oanh!
Nàng sử dụng công kích linh hồn một lần nữa, đánh vào trong trí não của lão giả.
Bất quá dù gì lão giả cũng đã đạt đến Thiên Linh Giả trung cấp, vì vậy, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại…
Nhưng mà thời gian nháy mắt này đã đủ để Vân Lạc Phong đá mạnh một cước lên mặt lão giả làm hắn lui về sau vài bước.
Trong không khí, ma sát ra một trận lửa.
“Vân Lạc Phong!” Khuôn mặt lão giả xanh mét: “Ngươi có thể công kích linh hồn?”
Lần này hắn thật sự rất khinh địch, hắn làm thế nào cũng không nghĩ được tốc độ của Vân Lạc Phong không chỉ cực nhanh như thế lại còn có khả năng công kích linh hồn!
Khó trách, nhiều người Thiên gia như vậy chỉ trong chớp mắt đã bị nàng đánh bại.
Vân Lạc Phong không trả lời câu hỏi của lão giả, thân hình chợt lóe lại xuất hiện phía sau lão giả.
Trong phút chốc lão giả xoay người, công kích linh hồn lại lần nữa phóng ra, rồi sau đó nàng đá vào eo lão giả, hắn đau đớn rống lớn một tiếng.
Sau đó là một hồi đơn phương chà đạp!
Công kích linh hồn này vốn chính là Thần Khí gian lận! Trừ phi thực lực của lão giả đạt đến Thiên Linh Giả cao cấp mới có thể chống cự được công kích linh hồn của nàng.
Đáng tiếc, bởi vì thực lực của hắn còn chưa đủ cường đại, bởi vậy mỗi một lần Vân Lạc Phong thi triển công kích linh hồn, hắn đều bị trúng chiêu…
“Thời gian không sai khác lắm.”
Vân Lạc Phong nhìn sắc trời, không muốn tiếp tục chà đạp nữa, nàng trực tiếp đá thân mình lão giả xuống mặt đất, phịch một tiếng, thân hình già nua rơi trên mặt đất tạo ra một cái hố to.
Sau một hồi chiến đấu, phía trên sơn đạo đã xuất hiện vô số hố sâu, trong những cái hố đó đều nằm một người, không ngừng kêu thảm thiết.
“Vì sao?”
Ngón tay lão giả bấm mạn vào trong bùn đất, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm thiếu nữ đang chậm rãi hạ xuống từ trong hư không, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao ngươi chỉ dùng một kích để đánh bại bọn họ nhưng lại muốn ђàภђ ђạ ta như thế?”
Tới lúc này lão giả đã hiểu rõ chỉ cần dựa vào công kích linh hồn, Vân Lạc Phong có thể đánh bại hắn trong nháy mắt, nhưng nàng không làm như vậy ngược lại đùa bỡn hắn giống như mèo vờn chuột.
Vân Lạc Phong đứng ở trước mặt lão giả, từ trên cao nhìn xuống: “Vì xả giận cho một người!”
Trước khi đến Thiên gia, hắn cũng đã điều tra rõ mọi tình huống ở Thiên gia!
Lão giả này thân gia chủ là Thiên gia cũng là đệ đệ thân sinh của Thiên Nhai nhưng năm đó lại làm ra chuyện thương tổn đến Thiên Nhai!
Vì vậy nàng mới ђàภђ ђạ hắn như thế, mục đích chính là trút giận cho Thiên Nhai.
Vẻ mặt Long phi sùng bái nhìn Vân Lạc Phong.
Hắn cảm thấy lần này chính mình không phó thác sai ngươid, mặc dù sư phụ có biết cũng sẽ cổ vũ hắn tiếp tục đi theo nàng.
“Ta đã hoàn thành đánh cuộc đúng hạn.” Vân Lạc Phong hơi nâng cằm: “Bây giờ ngươi hẳn là nên thực hiện ước định để tất cả mọi người trong Thiên gia bò xuống núi?”
Đột ngột lão giả nở nụ cười, nụ cười của hắn lộ ra sát khí, gằn từng chữ một nói: “Ngươi nằm mơ, bổn gia chủ có ૮ɦếƭ cũng sẽ không thừa nhận nhục nhã như vậy! Huống chi, ngươi còn chưa giết được ta!
Nhìn mặt già tự tin của lão giả, Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, khóe môi giơ lên một độ cung: “Ngươi chắc chứ?”
Ba chữ này của nàng nói ra đầy khí phách, chậm rãi vang lên khắp sơn đạo rộng lớn.
Con ngươi của lão giả ám trầm vài phần, chống đỡ bò ra từ trong hố to, lạnh giọng nói: “Vân Lạc Phong, nếu ngươi còn muốn mạng của Chung Linh Nhi, ngươi liền quỳ xuống cầu ta, nói không chừng ta sẽ thả nó ra!”
Trên khuôn mặt già nua của hắn nở nụ cười đắc ý, cao ngạo liếc nhìn Vân Lạc Phong.
Quả nhiên, nghe thấy lão giả nói, Vân Lạc Phong vốn dĩ dần dần tới gần hắn đột nhiên dừng bước chân, nhìn hắn thật sâu.
Lão giả cười ha ha hai tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi thắng thì lại thế nào? Cuối cùng vẫn phải nghe mệnh lệnh của ta không phải sao? Ta cho ngươi một cơ hội nữa, quỳ gối ở trước mặt ta, ta lập tức trả Chung Linh Nhi cho ngươi!”
Hiện tại với hắn mà nói, đã không cần mặt mũi gì nữa, hắn chỉ muốn làm thiếu nữ trước mắt nhận hết nhục nhã để bình ổn lửa giận trong lòng mình.
Vân Lạc Phong không nói gì, lẳng lặng ngóng nhìn hắn, mắt đen của nàng bình tĩnh không hề dao động, thế cho nên làm người ta không thể phát hiện ý nghĩ trong lòng nàng.
“Thế nào? Vụ mua bán này có phải rất có lời hay không? Ngươi chỉ cần dập đầu vài cái đã đổi lại được một mạng người, nghĩ như thế nào đều là ngươi kiếm lời!”
Sau khi nghe thấy lời này của lão giả, vẻ mặt của thiếu nữ rốt cuộc cũng có chút xúc động, nàng chậm rãi nâng tay lên, xoẹt một tiếng, một thanh trường kiếm trống rỗng xuất hiện, nháy mắt nhằm về phía lão giả.
Lão giả phản ứng còn tính tương đối nhanh chóng, vội vàng né thân sang một bên, tránh thoát nguy hiểm, nhưng cho dù như thế bờ vai của hắn vẫn bị trường kiếm cắt qua, máu tươi giàn giụa chảy ra.
“Vân Lạc Phong! Xem ra ngươi thật sự mặc kệ Chung Linh Nhi ૮ɦếƭ hay sống, một khi đã như vậy, vậy ngươi chờ nhặt xác cho nàng ta đi!”
Lão giả hung tợn nói.
Sau khi một chữ cuối cùng của hắn vừa dứt, ngón tay Vân Lạc Phong bắn ra, một viên thuốc màu đen bắn ra từ đầu ngón tay của nàng, lúc lão giả mới vừa định ngậm miệng lại, thuốc đã *** miệng hắn.
Đột nhiên không kịp phòng bị, lão giả nuốt một ngụm nước miếng, cũng nuốt viên thuốc màu đen vào.
“Ngươi ám toán ta!”
Sắc mặt lão giả biến đổi, phẫn nộ hét lớn một tiếng.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, cười như không cười nhìn về phía dung nhan tràn ngập tức giận của lão giả.
Mà ánh mắt của nàng hoàn toàn chọc giận lão giả, hắn hừ lạnh nói: “Được lắm, nếu ngươi khăng khăng làm bậy, ta đây liền lập tức gửi đạn tín hiệu đi, sau khi nhìn thấy đạn tín hiệu của ta, người của Thiên gia sẽ lập tức giết Chung Linh Nhi!”
Sau khi nói xong lời này, lão giả đảo mắt một cái.
“Nhưng bổn gia chủ luôn luôn khoan hồng độ lượng, nếu ngươi cho ta giải dược, lại quỳ xuống dập đầu, ta vẫn sẽ buông tha nàng ta!”
Buông tha Chung Linh Nhi? Sao có thể? Nếu không phải tại tiện nha đầu đó thì cũng sẽ không đưa Vân Lạc Phong tới! Cho nên chờ sau khi nhục nhã Vân Lạc Phong xong, hắn sẽ lập tức bảo người giết Chung Linh Nhi!
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn lão giả, không nóng không lạnh nói: “Vừa rồi ta cho ngươi ăn vào chính là thuốc tan xương nát thịt, sau khi ăn vào viên thuốc này, sẽ theo ý niệm của ta mà làm ngươi nếm thử mùi vị tan xương nát thịt, dù cho ngươi có thể nhịn xuống loại đau đớn này cũng không sao, ta có thể cho ngươi hồn phi phách tán!”
Nói tới đây, thiếu nữ dừng một chút, tiếp tục nói: “Dùng linh hồn của ngươi tới đổi mạng của Chung Linh Nhi, nàng ấy cũng không thiệt!”
Cái gì gọi là uy hiếp?
Vân Lạc Phong dùng mới là lô hỏa thuần thanh (*).
(*): Lô hoả thuần thanh có nghĩa tiếng Việt là "Lửa trong lò toàn màu xanh".
Nghĩa đen cụm từ trên đó là ngọn lửa trong lò đạt nhiệt độ cao nhất (lửa màu xanh). Còn nghĩa bóng trong truyện kiếm hiệp chỉ những người đã đạt đến cảnh giới võ công thượng thừa. Trong trường hợp của Vân Lạc Phong thì chỉ trình độ uy hiếp của nàng đã đạt tới mức thượng thừa (tối cao) ^^
Ngươi muốn giết Chung Linh Nhi sao? Có thể! Nàng mất đi mạng còn có cơ hội chuyển thế trùng sinh, nhưng ngay cả cơ hội này ta cũng không cho ngươi!
Như vậy Chung Linh Nhi cũng sẽ không bị thiệt!
Cuối cùng ánh mắt của lão giả cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, bước chân của hắn nhịn không được lui về phía sau vài bước, sắc mặt khó coi nhìn Vân Lạc Phong.
“Ngươi đang nói chuyện giật gân sao?”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Có nói chuyện giật gân hay không, sau đó ngươi sẽ biết.”
Sau khi thiếu nữ vừa dứt lời, thân thể của lão giả chợt truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, đau đớn này giống như là có một khối đá đang không ngừng đập lên cơ thể hắn, đau không thể tự kềm chế.
Cùng lúc đó, bốn phía quanh hắn toát ra một ngọn lửa màu xanh, lửa này bỏng cháy thân thể hắn, thế cho nên ngay cả linh hồn hắn cũng đau đớn như bị xé rách.
Linh hồn chi hỏa! Thế nhưng là linh hồn chi hỏa!
Rốt cuộc linh hồn của thiếu nữ này cường đại tới trình độ nào? Ngay cả linh hồn chi hỏa cũng có thể điều động.
Hắn tin tưởng, nếu cứ tiếp tục nữa chính mình tất nhiên sẽ hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh!
“Dừng, mau dừng tay!”
Lão giả thê lương kêu lên: “Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ trả Chung Linh Nhi cho ngươi, ngươi mau dừng tay!”
“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, “Ngươi bảo người mang Long Phi đi tìm Chung Linh Nhi, chờ sau khi gặp được Chung Linh Nhi, ta lại quyết định sinh tử của các ngươi! Nếu nàng có một chút ít tổn thương, ta sẽ làm ngươi thể nghiệm mùi vị hồn phi phách tán!”
Lòng lão giả lập tức nôn nóng lên, trong lòng thầm cầu nguyện phụ thân Chung Linh Nhi không có thi triển nghiêm hình với nàng ta, nếu không hắn chỉ sợ thật sự sẽ hồn phi phách tán!
“Thiên Huyền!” Lão giả cắn chặt răng, “Con dẫn hắn đến chỗ Thiên Chúc ở!”
“Dạ, phụ thân.”
Ánh mắt Thiên Huyền một mảnh âm trầm, đến phụ thân nhà mình cũng thảm bại ở trong tay Vân Lạc Phong, hắn hoàn toàn không dám có bất luận lòng phản kháng nào, chỉ có thể mang theo Long Phi đi vào bên trong đại môn.
Có Thiên Huyền dẫn dắt, những cơ quan đó cũng liền không tính là cái gì, Long Phi tiến vào Thiên gia rất thuận lợi……
Lúc này, trong một tòa tiểu viện hẻo lánh, trong tay Thiên Chúc cầm một cái gậy gộc, hung hăng đánh lên trên *** trắng như tuyết của thiếu nữ.
Quần áo của thiếu nữ đã bị xé thành mảnh nhỏ, đầu tóc hỗn loạn rủ xuống phía sau, trên người tràn đầy vết thương nhìn thấy mà ghê người, mồ hôi thấm ướt khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Nàng cắn chặt đôi môi không còn chút huyết sắc, không rên một tiếng nghênh đón côn trượng của Thiên Chúc.
“Nghịch nữ, lúc trước ta hối hận để nương ngươi sinh hạ nghịch nữ như ngươi vậy, ngươi quả thực muốn làm ta sống sờ sờ tức ૮ɦếƭ mà!”
Thiên Chúc hung hăng giáo huấn Chung Linh Nhi, tựa như muốn phát tiết tất cả mọi sự nhục nhã bản thân mình đã chịu ở bên ngoài lên đầu nàng.
“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe theo lời gia chủ thì địa vị của ta cũng sẽ được nâng cao, cũng sẽ không cần thường xuyên bị những kẻ trực hệ đó khi dễ! Ta nói cho ngươi, ngươi thân là nữ nhi của ta, không có ta thì không có ngươi! Ta bảo ngươi làm gì ngươi nhất định phải đi làm, không được làm trái dù chỉ một chút!”
Chung Linh Nhi cười lạnh một tiếng, nhắm lại hai tròng mắt, khuôn mặt tái nhợt ra vẻ quyết định thấy ૮ɦếƭ không sờn.
Nàng tuyệt đối không thể nghe theo mệnh lệnh của Thiên gia!
Cả đời này có thể làm nàng thuận theo chỉ có một mình Vân Lạc Phong!
Nhìn thấy bộ dáng quật cường này của Chung Linh Nhi, Thiên Chúc càng thêm phẫn nộ, hắn múc nước muối ở bên cạnh, hung hăng xối lên người Chung Linh Nhi.
A!
Nước muối thấm vào trong *** bị tổn hại, sinh ra một trận đau đớn kịch liệt, làm nàng đau đến hít sâu một hơi, thân thể nhỏ xinh run rẩy không thôi.
“Chung Linh Nhi, nếu ngươi muốn gia nhập gia phả của Thiên gia, ngươi phải đi quyến rũ Thiên Ngọc công tử!”
Thiên Ngọc, người trẻ tuổi đứng thứ nhất ở Thiên gia! Cũng là tôn tử ruột thịt của gia chủ! Bởi vậy Thiên Chúc mới có thể bảo Chung Linh Nhi đi quyến rũ Thiên Ngọc.
"Ta đã sớm nói, ta không hề có hứng thú với nhóm người Thiên gia, cũng không muốn sửa thành họ Thiên." Chung Linh Nhi mở đôi mắt trong suốt, phẫn nộ xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Chúc.
"Muốn ૮ɦếƭ!"
Vừa nghe lời ấy, Thiên Chúc càng thêm phẫn nộ, vung côn xuống, bốp một tiếng, in xuống ở trên lưng Chung Linh Nhi một vết lằn đỏ bừng.
Chung Linh Nhi mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng của nàng lập tức đau nhức một hồi, cười lạnh mở miệng: "Mặc kệ ngươi có đánh ta như thế nào, ta cũng sẽ không nghe theo ngươi."
"Làm càn! Chung Linh Nhi, nếu không phải nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta cũng không có khả năng để cho ngươi đi quyến rũ Thiên Ngọc công tử! Với thân phận của ngươi, có thể được làm tiểu thiếp của Thiên Ngọc công tử, đã là thắp hương cảm tạ rồi."
Trong lòng Chung Linh Nhi cười lạnh càng sâu, tranh cãi nói: "Đi theo chủ nhân, ta có thể làm thê danh chính ngôn thuận cho người ta, còn vào Thiên gia, ta lại chỉ có thể làm thiếp? Thê cùng thiếp, cái nào quý cái nào tiện tất nhiên ta rõ ràng."
"Ta thật không biết nói ngươi ngu xuẩn, hay là nói ngươi ngốc? Làm thiếp cho công tử quý tộc, còn hơn làm thê tử của hạ nhân, đạo lý này không phải là ngươi không biết chứ?"
"Chung Linh Nhi ta, thà làm thê người nghèo, cũng không làm thiếp người giàu! Cũng không cầu cẩm y ngọc thực, chỉ cần có áo cơm không lo là đủ!"
Chung Linh Nhi chống đỡ thân thể đứng lên, thân thể của nàng hơi lay động, cố gắng dựa vào cây cổ thụ sau lưng, trong hai con mắt sáng ngời là ý chí kiên định.
Con người lúc còn sống, nếu như được bạch đầu giai lão với một người, cử án tề mi, không cần cẩm y ngọc thực.
Long Phi vừa lúc đuổi tới, liền nghe thấy những lời này của Chung Linh Nhi.
Cho dù giọng nói của nàng cực kỳ suy yếu, nhưng vào trong tai Long Phi lại thanh thúy giống như hoàng oanh, cực kỳ tuyệt mỹ.
Thà làm thê người nghèo, cũng không làm thiếp người giàu!
Ở trên đại lục cá lớn nuốt cá bé này, thì có bao nhiêu người có được khí chất thanh cao như vậy?
Vì vậy, lời nói của Chung Linh Nhi khiến cho Long Phi đối với người thiếu nữ quật cường này không tự chủ được nảy sinh ý nghĩ thưởng thức.
Ngay tại lúc hắn muốn mở miệng, đột nhiên thấy thân thể Chung Linh Nhi hướng mặt đất ngã xuống, hắn sửng sốt một lát, không kịp suy nghĩ, cấp tốc lại gần, tiếp được thân thể mềm mại sắp rơi xuống đất kia.
Lông mi Chung Linh Nhi run rẩy, thần sắc suy yếu, vết thương xem kẽ nhau phủ đầy khắp trên thân thể nàng, thoạt nhìn suy yếu không chịu nổi.
Trong lòng Long Phi ẩn ẩn sinh ra một cỗ lửa giận, mặt mày lạnh lùng nhìn về phía Thiên Chúc.
"Ngươi là người nơi nào?" Thiên Chúc nhìn thấy Long Phi xuất hiện, không khỏi nhíu mày, "Chẳng lẽ ngươi không biết đây là Thiên gia? Còn dám tự tiện xông vào hả?"
Long Phi cười lạnh một tiếng, bế thân thể Chung Linh Nhi lên, lạnh giọng nói: "Dù sao nàng cũng là nữ nhi ngươi, chẳng những ngươi không có nuôi dưỡng nàng một ngày, lại còn đánh nàng ra thế này, loại người như ngươi vậy, có khác gì súc sinh không?"
Từ những ngày ở trên đường, đám người Khinh Yên đã nói ra mục đích của chuyến đi này với Long Phi, vì vậy, Long Phi cũng hiểu rõ quan hệ của Chung Linh Nhi và Thiên gia.
Cho dù Thiên Chúc không thích Chung Linh Nhi, nhưng trong thân thể nàng tốt xấu gì cũng có huyết thống của hắn, hắn lại đối đãi với nàng nhẫn tâm như vậy?
"Nàng là nữ nhi của ta, ta muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, ngươi là cái thá gì, dựa vào cái gì quản chuyện của ta? Nếu là ta cho nàng sinh mệnh, cho dù ta đối đãi với nàng như thế nào, đều không cho phép nàng phản kháng!"
Long Phi gắt gao ôm lấy thân thể Chung Linh Nhi, thờ ơ nhìn Thiên Chúc: "Mệnh của nữ nhân này, chỉ sợ là ngươi không làm chủ được? Còn nữa, ngươi cũng đừng hy vọng người Thiên gia đến cứu ngươi, hiện tại tự thân bọn họ còn khó bảo toàn!"
Cái gì?
Thiên Chúc sững sờ một hồi, vẫn không rõ lời Long Phi nói là có ý tứ gì, nắm đấm của đối phương cũng đã dừng lại trên người hắn, một quyền đánh hắn bay ra ngoài.
Phụt!
Thiên Chúc phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngã xuống.
Chợt, Long Phi phóng nhanh đến, một tay cầm vạt áo của hắn nhấc lên, hướng về sân ngoại viện chạy ra.
...
Bên ngoài sơn môn, một mảnh yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi ngay cả âm thanh gió thổi phất qua cũng nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng)...
Hai tay Vân Lạc Phong ôm ***, nửa người tựa vào thân cây, lẳng lặng nghe tiếng kêu rên thảm thiết của lão giả ở một bên.
Trưởng lão Thiên gia không dám mở miệng nói một câu, sợ hấp dẫn ánh mắt Vân Lạc Phong lên trên người mình, vì thế mà nhận trừng phạt giống như gia chủ.
Đúng lúc này, sơn môn lại bị mở ra, Long Phi một tay ôm Chung Linh Nhi, một tay dẫn theo Thiên Chúc bất chợt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Sắc mặt Vân Lạc Phong theo sự xuất hiện của Long Phi mà lạnh xuống, hàn khí lạnh lẽo quanh thân bắt đầu khởi động tản ra, trong con ngươi đen nhánh lộ ra một tia sát khí rét lạnh.
Xong rồi!
Sau khi nhìn thấy vết thương trên khắp toàn thân Chung Linh Nhi, tâm lão giả đột nhiên chìm sâu vào thung lũng, sắc mặt có hơi chút hoảng sợ, trong lòng âm thầm thóa mạ Thiên Chúc mấy lần.
Cẩu tạp chủng này, lại đánh Chung Linh Nhi thành ra như vậy! Nếu là bình thường thì cũng thôi, nhưng mà lúc này Chung Linh Nhi liên quan đến sinh mệnh của hắn!
Theo lời Vân Lạc Phong nói, nếu như Chung Linh Nhi bị một chút tổn thương nào, sẽ khiến cho hắn hồn bay phách tán!
"Gia chủ, trưởng lão, cứu mạng!"
Thiên Chúc liếc mắt một cái thấy được lão giả bị nhốt trong hỏa diễm, hắn còn không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng gào khóc kêu to.
Thế nhưng, không đợi hắn nói hết, một bóng dáng màu trắng bỗng chốc xẹt qua chân trời, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Thiếu nữ cũng không liếc hắn một cái, nhanh chóng lấy ra từ trong ống tay áo một ngọn chủ linh thảo, đưa đến trước mặt Long Phi: "Cho nàng ăn vào."
"Á..." Long Phi sửng sốt một lát, "Cho ăn như thế nào được?"
"Mớm."
Giọng nói thiếu nữ vừa dứt, sắc mặt Long Phi liền trở nên cực kỳ quẫn bách, nhưng hắn vẫn nhận lấy linh thảo Vân Lạc Phong đưa qua, bỏ vào miệng từ từ nhai...
Sau khi đưa linh thảo cho Long Phi, tầm mắt Vân Lạc Phong chậm rãi chuyển hướng nhìn Thiên Chúc, hơi hơi nhướng mày: "Thương tổn của nàng, là do ngươi làm?"
Từ đầu đến cuối, Thiên Chúc cũng không hề cho rằng chính mình sai!
Mệnh Chung Linh Nhi là do hắn cho, cho dù hắn có thu hồi trở về thì như thế nào? Những người này dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của người khác?
"Là ta thì như thế nào? Nàng ta là nữ nhi của ta! Ta..."
Ầm!
Không đợi Thiên Chúc giả ý giở trò xong, Vân Lạc Phong đã nhanh chóng túm chặt vạt áo của hắn, hung hăng ném hắn từ trên không trung xuống!
௱o^ЛƓ Thiên Chúc bị ném thành hai nửa, trong *** đau từng cơn, hắn có chút phẫn nộ muốn mở miệng, lại bị giọng nói cuồng vọng của thiếu nữ ngắt lời.
"Ta nói rồi, nàng mà bị một chút tổn thương, ta liền *** một người Thiên gia! Bây giờ nàng bị thương tổn nặng như vậy, vậy thì cũng chỉ có thể bồi táng tất cả Thiên gia! Mà hiện tại liền từ ngươi bắt đầu!"
Dường như cảm giác được sát cơ trên người thiếu nữ quá mãnh liệt, rốt cuộc Thien Chúc cũng cảm giác được sợ hãi, hắn gắt gao nắm chặt đau đớn trong ***, nói: "Gia chủ người... Người hẳn sẽ không cho ngươi thực hiện được."
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: "Một cái thủ hạ bại tướng mà thôi, rất nhanh sẽ hồn phi phách tán."
Cho đến lúc này, Thiên Chúc mới nhìn thấy ánh sáng của hỏa diễm, khuôn mặt của lão giả gần như vặn vẹo, tim của hắn chợt chấn động mạnh một cái.
Gia chủ thân là Thiên Linh Giả trung giai, lại thua ở trong tay của một thiếu nữ?
Điều này sao có thể?
"Chủ nhân," Long Phi nhìn mắt Vân Lạc Phong, nói, "Vừa rồi lúc ta đi cứu nàng, nhìn thấy trong sân đặt một chậu nước muối, trên người Chung Linh Nhi lại có mùi của nước muối, cho nên thuộc hạ cả gan suy đoán, khẳng định là súc sinh này đánh Chung Linh Nhi, lại dùng nước muối để ђàภђ ђạ nàng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc