Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 09

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Ta sai các ngươi đi tìm một người, kết quả đã nhiều ngày như vậy cũng không tìm được, ta còn cần các người có ích gì?"
Vinh lão tức giận đánh một quyền lên bàn, trong nháy mắt cái bàn liền bị chia năm xẻ bảy, cũng làm cho mấy người ở đây rùng mình một cái.
Bọn họ đều có thể tưởng tượng được một quyền đó mà đánh lên người bọn họ thì sẽ có kết quả gì.
"Vinh lão, ta nghĩ ra được một cách..." Một nam tử mặc áo bào màu xám đứng trong đám người đứng dậy chấp tay, cung kính nói: "Lần trước, vị thần y kia đã để lại đáp án giải độc mạn đà la, chứng minh người này đối rất có hứng thú với kỳ nan tạp chứng, không bằng, chúng ta liền ra một cái nan đề thiên cổ rồi dán lên tường, nếu người đó xuất hiện và giải ra đáp án, vậy chúng ta có thể tìm được người rồi!"
Cơn giận của Vinh lão được xoa dịu hơn phân nửa, tuy nhiên sắc mặt ông vẫn không được tốt lắm.
"Cứ làm theo lời ngươi nói, lát nữa ta sẽ ra một nan đề, các ngươi dán nan đề này lên, dùng đề mục này dụ người đó ra mặt."
......................
Bốn ngày sau.
Trong nhà trệt ở sau núi Vân gia, Vân Lạc Phong từ từ mở hai mắt, nàng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể đang chen chúc phát ra ngoài, bên môi liền nở nụ cười tà mị.
"Sơ Linh Giả trung cấp."
Thời gian bốn ngày, nàng từ Sơ Linh Giả sơ cấp biến thành trung cấp, thiên phú bậc này mà truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ gây khiếp sợ cho toàn bộ Long Nguyên Quốc!
"Tụ Linh dược chỉ còn một lọ cuối cùng, xem ra cần phải điều chế thêm lần nữa. Vậy thì ta bán lọ cuối cùng này cho Y Các xem thử bán được bao nhiêu tiền. Y sư là nghề nghiệp rất đốt tiền, chỉ dựa vào bốn ngàn năm trăm vạn lượng mà Mộ Thân còn thiếu vẫn còn không đủ."
Vân Lạc Phong lầm bầm lầu bầu nói.Nàng vừa định đứng dậy bước ra khỏi thùng tắm, bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng đang cúi đầu vểnh cái ௱ôЛƓ nhỏ lên mà *** nước thuốc tắm vươn vãi trên đất, thậm chí một giọt nhỏ cũng không bỏ qua.
"Tiểu Mạch, tại sao có con gì tiến vào mà ngươi không báo với ta?" Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa tham ăn, nhíu mày hỏi.
Không lâu sau, trong đầu nàng truyền đến tiếng giải thích của Tiểu Mạch.
"Chủ nhân, đây chỉ là một con Tầm Kim Thử tham ăn, chắc là bị Tụ Linh dược hấp dẫn mà đến. Nó đối với người cũng không có nguy hiểm gì, nên ta mới không nhắc nhở người."
Nó sẽ không nói cho chủ nhân nhà mình biết là do hơi thở của con Tầm Kim Thử này quá nhỏ, làm cho nó không phát hiện ra.
"Tầm Kim thử thích ăn Tụ Linh dược sao?"
Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm con chuột nhỏ trắng như tuyết này, con ngươi đảo qua đảo lại vài vòng.
"Thứ Tầm Kim Thử ăn không phải Tụ Linh dược, nó thích ăn chính là dược liệu, nó tăng thực lực cũng phải dựa vào dược liệu! Chẳng qua con Tầm Kim Thử này chưa từng ăn qua dược liệu gì nhiều nên thực lực mới thấp như vậy! Chủ nhân, người lại nhặt được thêm một bảo bối rồi."
Giọng Tiểu Mạch rất phấn khích: "Huyết thống trong cơ thể con Tầm Kim Thử này rất thuần khiết! Chỉ cần người mang theo nó bên mình, nó sẽ giúp người phát hiện ra rất nhiều dược liệu và thảo dược trân quý. Tất nhiên chủ nhân người cũng phải cẩn thận, Tầm Kim Thử rất tham ăn, nếu nó tìm thấy dược liệu, nó sẽ ăn hết toàn bộ luôn!"
"Năng lực của Tầm Kim Thử là phát hiện dược liệu quý giá sao?"
"Tất nhiên không phải! Bản thân Tầm Kim Thử cũng có thực lực rất mạnh. Răng của nó có thể cắn đứt thanh kiếm cứng cỏi nhất trên đời! Móng vuốt của nó có thể nội trong một canh giờ đào xuyên qua cả phủ tướng quân. Bởi vì thân hình nó nhỏ, hàm răng lại sắc bén nên cho dù có đối đầu với các linh thú khác như sài lang cũng sẽ không ở thế hạ phong! Nhưng điều kiện đầu tiên chính là con Tầm Kim Thử này có thể trưởng thành."
Tiểu Mạch càng nói càng phấn khích: "Nhưng muốn cho Tầm Kim Thử trưởng thành, số dược liệu bỏ ra còn chất cao hơn núi! Chính vì vậy mà trên đại lục ít có ai thành công bồi dưỡng được một con Tầm Kim Thử cường đại, và cũng do nguyên nhân này mà làm cho người đời lầm tưởng rằng Tầm Kim Thử thăng cấp chậm và yếu ớt."
Vân Lạc Phong im lặng lắng nghe, nhưng đôi mắt nhìn Tầm Kim Thử thì tràn ngập ánh sáng.
“Chủ nhân, người có ngoại quải, người có ngoại quải*! Bồi dưỡng Tầm Kim Thử bằng dược liệu thông thường rất khó khăn, nhưng người có linh dược đó! Nếu khiến Tầm Kim Thử dùng linh dược như đồ ăn, nó sẽ trưởng thành bay nhanh!”
*Ngoại quải: giống như hack, là phần mềm phụ trợ dùng cho game hay web như add on/Plugin/phần mềm auto và hack. Trong trường hợp này, ngoại quải giống như... một vật/phụ kiện trợ giúp ăn gian vậy.
Trên đại lục này, đám con cháu quý tộc đều thuần phục một hai linh thú để làm đồng bọn! Không phải Vân Lạc Phong chưa từng có ý nghĩ này, thế nhưng nàng chẳng hề có một chút sức mạnh nào, cho dù những người khác thuộc Vân gia thay nàng thuần phục linh thú, cuối cùng cũng có một ngày đám linh thú ấy phản lại nàng!
Rốt cuộc thì Tầm Kim Thử đang ăn vui vẻ cũng cảm giác được có ánh mắt đang dừng trên thân thể mình. Vì thế, mái đầu cứng đờ của nó quay qua một chút, trong phút chốc, nó đã đối diện với một đôi mắt cười gian tà.
“Chít!”
Tầm Kim Thử hét lên một tiếng, lướt một phát đã sắp phóng ra ngoài cửa, thế nhưng nó còn chưa kịp lao đi đã một bàn tay nhấc bổng.
“Chít chít chít!”
Nằm trong tay Vân Lạc Phong, Tầm Kim Thử giãy dụa hai lần, sau đó cắn ngón tay của nàng một cái, nhưng dưới sự công kích của nó, da của của nàng vẫn không bị rách, đôi mắt tà mị cười như không cười vẫn đang ngắm nhìn nó.
Tầm Kim Thử đành tuyệt vọng, từ bỏ việc giãy dụa, vẻ mặt tràn đầy sự suy sụp, nó đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thê thảm của mình khi bị biến thành đại tiệc chuột đồng rồi.
“Tiểu gia hỏa, đi theo ta thì sao?”
Trong lúc Tầm Kim Thử đang tuyệt vọng đến mức lười cử động, Vân Lạc Phong từ từ mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Tầm Kim Thử giống như tro vừa tàn lại cháy, đôi mắt chớp chớp, ngơ ngác ngắm nhìn nữ tử tuyệt sắc kia đang nở cười tà mị.
Lời này của nàng có ý gì?
Mình khỏi phải bị biến thành đại tiệc chuột đồng nữa sao?
“Ta biết ngươi nghe và hiểu được điều ta nói, đi theo ta, mỗi ngày đều có dược để ăn, sao hả?” Nếu đổi lại là người bình thường, nghe thấy ngươi nói đi theo ta mỗi ngày đều có dược để ăn, chắc chắn người đó sẽ đánh cho ngươi một trận.
Nhưng Tầm Kim Thử không như vậy!
Sau khi nghe lời nói của Vân Lạc Phong, đôi mắt đen như mực kia rực sáng hơn một chút, vội vàng gật đầu như giã tỏi, kêu lên một tiếng chít.
“Ta đây sẽ đặt cho ngươi một cái tên.” Vân Lạc Phong thưởng thức Tầm Kim Thử trong tay mình, đáy mắt lộ ra ý cười gian: “Màu sắc của ngươi trông không khác sữa bò lắm, vậy thì về sau gọi ngươi là Trà Sữa nhé!”
“Chít!”
Tầm Kim Thử đáp lại một tiếng, chỉ cần mỗi ngày đều có dược để ăn, giúp nó đặt tên là gì, nó cũng không thèm để ý.
“Nước Tụ Linh Dược này là ta dùng còn dư lại, không có tác dụng gì với việc tăng thực lực của ngươi, lát nữa ta sẽ tới Y Các trước để mua chút dược liệu cho ngươi, chẳng qua...” Vân Lạc Phong ngừng lại một chút: “Sau này ngươi đi theo ta, không được giữ riêng bất cứ cái gì, ví dụ như ngươi nhặt được dược liệu ở ngoài thì phải mang về hiếu kính ta trước.”
Nói xong lời này, Vân Lạc Phong liền giấu Trà Sữa vào trong ống tay áo rồi cất bước ra ngoài cửa.
Bốn ngày!
Nàng bế quan suốt bốn ngày, trong vòng bốn ngày này, ngoại trừ Vân Tiêu đến đưa cơm và nhờ nàng dùng châm cứu để trị liệu hai chân của nhị thúc thì nàng không gặp bất kỳ kẻ nào cả.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng xuất hiện.”
Nha hoàn Khinh Yên liếc mắt một cái đã trông thấy Vân Lạc Phong bước xuống phía sau núi, nàng ta đi nhanh tới, vội vàng bẩm báo rằng: “Tiểu thư, Mộ Thân kia lại tới nữa ạ?”
“Mộ Thân? Hắn đã gom đủ bốn nghìn năm trăm vạn lượng rồi à?” Vân Lạc Phong khẽ xoa cằm và nói: “Khinh Yên, bây giờ ta muốn tới Y Các một chuyến, ngươi bảo hắn để bạc lại. Về phần mấy chuyện khác, bảo hắn ngày mai chờ ta ở hậu viện.”
Bây giờ sắc trời đã không còn sớm, nàng không có thời gian để ý tới Mộ Thân.
Khinh Yên hơi sửng sốt, bất chợt trông theo Vân Lạc Phong đang đi về phía cửa sau, đôi mắt to của nàng ta tràn đầy ánh nhìn nghi hoặc.
Kể từ khi tiểu thư tự sát không thành... Thay đổi quá lớn, trước kia nàng đuổi theo Thái tử điện hạ suốt ngày, bây giờ từ sáng tới tối nàng lại chạy qua Y Các...
Lần này, Vân Lạc Phong cũng không đến thẳng Y Các.
Khi đến nơi cách Y Các không xa, thừa dịp không ai chú ý, nàng nhanh chóng lánh vào một ngõ tắt rồi che mặt bằng mảnh lụa trắng mỏng như tuyết đã được chuẩn bị trước đó, che đi một nửa dung nhan của mình.
Trừ khi là người rất quen thuộc xuất hiện ở trước mặt, bằng không thì người bình thường tuyệt đối sẽ không phát hiện thân phận thật sự của nàng.
“Trà Sữa, ngươi trốn trong ống tay áo của ta, đừng nhảy ra nhé.” Sau khi làm xong tất cả những việc ấy, Vân Lạc Phong đẩy cái đầu nhỏ vừa thò ra của Trà Sữa vào trong lại, đôi môi nhoẻn thành đường cong tà mị: “Bây giờ thực lực của ta không đủ lớn mạnh, do đó không thể để bất kỳ kẻ nào biết được người có dịch Tụ Linh Dược là ta, nếu không, chỉ sợ ta không kịp lớn mạnh đã bị cẩu hoàng đế kia tùy tiện gán tội danh liên lụy cả cửu tộc.”
Tiểu Mạch hiểu rõ đạo lý mà Vân Lạc Phong nói, cho nên lúc này đây, hắn không hề hé răng.
Vân Lạc Phong bỏ lại lời ấy rồi bước về phía Y Các náo nhiệt...
“Nè tiểu muội muội, lại tới Y Các của ta để mua dược liệu à? Trông dáng người nho nhỏ này, chắc là sợ bị người ta nhìn thấy nhỉ, ngay cả mặt cũng không để lộ một chút nào.”
Lúc Vân Lạc Phong bước vào Y Các cũng là lúc tiếng cười quyến rũ truyền đến.
Đó là một nữ tử có diện mạo cực kỳ đẹp đẽ, sắc đẹp của nàng ta và sắc đẹp của Vân Lạc Phong là hai kiểu cực hạn (trình độ cao nhất), Vân Lạc Phong đẹp đến mức tuyệt thế nghiêng thành, trong sự lười nhác xen lẫn tà mị còn kèm theo nét cao quý làm người ta không dám lại gần.
Mà nữ tử này lại hở *** lộ bụng, một cái nhăn mày một nụ cười đều phong tình vạn chủng (đủ loại phong tình), dường như một ánh mắt thôi cũng đủ để câu hồn người khác. Đừng nói là nam nhân, cho dù nữ nhân nghe thấy giọng nói mê hoặc của nàng ta cũng sẽ có cảm giác cả người tê dại, không tài nào nhúc nhích được.
Đương nhiên, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, chắc chắn Vân Lạc Phong sẽ thắng, thế nhưng mức độ phong – tao* của nữ tử kia thì không ai theo kịp.
*Phong – tao: Phong tức là tác phong, tao là lẳng lơ -> Tác phong lẳng lơ (rút gọn)
“Lâm chưởng quầy không có ở đây à?” Vân Lạc Phong cười như không cười, nhìn nữ tử phong – tao đang lắc lắc chiếc eo thon nhỏ và bước về phía mình.
Lâm chưởng quầy, đó là người tiếp đãi Vân Lạc Phong từ trước tới nay – Lâm Tiếu, bởi vì việc tiếp đãi khách nhân của Y Các đều do Lâm Tiếu thực hiện! Do đó, nữ tử kia không nghi ngờ lời nói của Vân Lạc Phong.
“Ha ha ha.” Nữ tử quyến rũ khẽ cười, tạo dáng õng ẹo và nói: “Để côn việc của Y Các trở nên tốt hơn, trong khoảng thời gian này, ta sẽ tiếp đãi các vị khách nhân! Tiểu muội muội, muội có yêu cầu gì thì cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ tiếp đãi muội thật tốt.”
“Nghe nói Y Các của mấy người có thu mua dịch dược, ta muốn hỏi một chút, dịch dược này trong tay ta có giá bao nhiêu bạc?”
Vân Lạc Phong lấy bình sứ trong tay ra, nhẹ nhàng phơi phới.
“Tiểu muội muội, có thể nói ta nghe một chút về công hiệu của dịch dược này không?” Nữ tử nhận lấy bình sứ trong tay Vân Lạc Phong, nụ cười kia càng thêm quyến rũ động lòng người.
“Dịch Tụ Linh Dược có thể khiến những Linh Giả tu luyện “làm ít công to*”, nhưng dịch dược này chỉ có công dụng với cấp bậc Cao Linh Giả trở xuống, một khi lên tới cấp bậc Cao Linh Giả, nó sẽ mất đi tác dụng.”
*Có nghĩa là tu luyện ít mà ăn được nhiều
Nét cười trên mặt nữ tử kia cứng lại, ngay cả hơi thở của nàng ta cũng nặng thêm mấy phần: “Muội nói đây là dịch Tụ Linh Dược, có thể trợ giúp Linh Giả tu luyện ư?”
“Không sai, đối với những Linh Sư thấp hơn Cao Linh Giả thì quả thật hữu hiệu, cách dùng cụ thể là hòa dịch Tụ Linh Dược với nước, Linh Giả ngồi trong nước tu luyện có thể được hỗ trợ thu thập linh khí.”
Vân Lạc Phong gật đầu, khẳng định câu hỏi của nữ tử.
Nghe thiếu nữ này nói, vẻ quyến rũ trên mặt nữ tử kia đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sự nghiêm túc.
“Tiểu muội muội, dịch Tụ Linh Dược này ấy, ta không tài nào giúp muội làm chủ được, như vậy đi, ta đi hỏi lão Vinh một chút, sau đó để lão Vinh của chúng ta quyết định giá cả cho muội được không?”
“Được.”
Vân Lạc Phong gật gật đầu: “Hy vọng ngươi có thể nhanh một chút, ta không có nhiều thời gian.”
Nghe được lời này, nữ tử không hề chậm trễ, nhanh chóng chạy vào trong các, nếu thần sắc nôn nóng này bị người ta thấy còn tưởng rằng nàng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng……
Trong các, Vinh lão đang nói chuyện với nam tử trung niên thì bị tiếng đẩy cửa cắt ngang, ông gắt gao nhíu nhíu mày, sau khi nhìn thấy nữ tử vũ mị đang bước nhanh tới, thần sắc mới dần dần hòa hoãn lại.
“Nhã nhi, phát sinh chuyện gì mà khiến con hoảng loạn như thế?”
Phương Nhã bước nhanh đến trước mặt Vinh lão: “Vinh lão, vừa rồi có một vị tiểu cô nương đến bán nước thuốc, bởi vì con không quyết định được cho nên mới tới thỉnh ý Vinh lão.”
“Nước thuốc? Chuyện này con làm chủ là được rồi, không cần hỏi ý kiến của ta.”
Vinh lão lắc lắc đầu, có chút không kiên nhẫn mở miệng.
Nếu đối phương không phải Phương Nhã, chỉ sợ ông đã sớm nổi giận.
“Chuyện là thế này, Vinh lão, lão gia hỏa nhà con để cho con tới nơi này rèn luyện một chút, nhưng không cho con nhiều ngân lượng, cho nên, chỉ sợ với ngân lượng con có không thể mua nổi nước thuốc này. Vì vậy con mới đến thỉnh ý Vinh lão.”
“Cái gì?”
Vinh lão khiếp sợ đứng lên: “Con nói với ngân lượng của con lại mua không nổi một bộ nước thuốc sao? Con nói với ta xem, rốt cuộc nước thuốc kia là cái gì? Ta nhớ rõ trên tay con cũng có mấy trăm vạn lượng bạc mà?”
Tuy nói Phương Nhã là ra cửa rèn luyện, nhưng tốt xấu gì cũng là cháu gái lão gia hỏa kia, lão gia hỏa kia sao có thể không cho nàng mấy trăm vạn lượng phòng thân? Hơn nữa nàng ở Y Các cũng có thể điều động mấy trăm vạn lượng, vì sao lại mua không nổi một bộ nước thuốc?
“Vinh lão, bình nước thuốc kia là dịch Tụ Linh Dược!” Giọng nói Phương Nhã lộ ra kích động, “Nghe nói có thể làm Linh Sư dưới Cao Linh Giả đều có thể tu luyện làm ít công to! Người ngẫm lại xem, ở trong Long Nguyên Quốc này, nhiều nhất chính là Trung Linh Giả! Đặc biệt là những hoàng tôn quý tộc đó, người nào không muốn tu luyện nhanh chóng hơn? Nếu chúng ta có thể bắt lấy một bình dịch Tụ Linh Dược này chẳng lẽ còn lo không bán ra được giá tốt sao?”
Vinh lão hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cũng may ông sống nhiều năm như vậy, tâm tính không nóng nảy như Phương Nhã vậy, cho nên, ông ngăn chặn nội tâm kích động, vươn tay về phía nàng.
“Lấy dịch Tụ Linh Dược kia lại đây, ta muốn xem một chút có phải thật sự có công hiệu như vậy hay không?”
Lúc này Phương Nhã mới phản ứng lại, vội vàng đưa bình sứ trong tay tới trước mặt Vinh lão.
“Đây là dịch Tụ Linh Dược.”
Vinh lão run rẩy vươn tay ra cầm lấy bình sứ trước mặt, ông cẩn thận mở ra cái nắp, đưa lên chóp mũi ngửi một chút, ngay lặp tức một hương thơm ập vào mặt làm tâm thần chấn động, cả người vui sướng không thôi.
“Dịch Tụ Linh Dược này quả thật có công hiệu phụ trợ tu luyện.” Vinh lão hít sâu một cái, đừng nhìn hiện tại biểu tình của ông rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại sớm đã không ngừng cuồn cuộn, “Chỉ là dịch Tụ Linh Dược này có một cái khuyết điểm, vừa rồi ta cảm nhận được dịch Tụ Linh Dược này có dược hiệu quá mạnh, cho dù có công hiệu tụ linh cũng không thể dùng, bằng không hẳn phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ.”
Phương Nhã nao nao, bừng tỉnh hiểu ra Vinh lão đã hiểu lầm ý của nàng, lại vội vội vàng vàng giải thích: “Vinh lão, dịch Tụ Linh Dược này không phải để uống, mà là dùng để làm thành thuốc tắm, Linh Giả vừa tu luyện vừa tắm nước thuốc có thể tạo ra tác dụng tụ linh.”
“Thì ra là thế, thì ra là thế!”
Vinh lão bừng tỉnh đại ngộ, tâm cảnh tràn ngập kích động: “Nhã nhi, chúng ta nhất định phải mua bình dịch Tụ Linh Dược này, hiện tại ta cho con quyền hạn, con có thể điều động một ngàn vạn lượng bạc trong Y Các, thuận tiện con hỏi cô nương kia một chút xem nàng còn có dịch Tụ Linh Dược nào nữa không? Nàng có bao nhiêu chúng ta mua bấy nhiêu!”
“Dạ, Vinh lão.”
Nói xong lời này Phương Nhã liền lui xuống.
Trong đại sảnh Y Các, Vân Lạc Phong đang nôn nóng chờ đợi liếc mắt một cái liền thấy Phương Nhã đang bước nhanh tới, lúc trông thấy vẻ mặt kích động của đối phương, nàng liền biết Pu't mua bán này thành!
“Tiểu muội muội!” Phương Nhã hít sâu một hơi, đi về phía Vân Lạc Phong, “Dịch Tụ Linh Dược của muội đã thông qua chứng nhận của Vinh lão, Y Các chúng ta sẽ lấy một ngàn vạn lượng mua nó.”
Một ngàn vạn lượng?
Vân Lạc Phong ngây ngẩn cả người.
Chỉ cần mất tám trăm lượng để chế dịch Tụ Linh Dược lại có thể bán được một ngàn vạn lượng? Tiền này cũng quá dễ kiếm rồi!
Phương Nhã nhìn biểu tình của nàng còn tưởng rằng nàng không hài lòng cái giá này, lòng có chút nôn nóng nói: “Tiểu muội muội, Y Các chúng ta đưa ra giá cả là rất công bằng, nhưng mà ta cũng thừa nhận với muội, sau khi Y Các chúng ta lấy dịch Tụ Linh Dược này sẽ bán lại gấp đôi giá cả cho những người khác! Chẳng qua, Y Các chúng ta chính là làm loại mua bán đầu cơ trục lợi này, ngân lượng kiếm được cũng là nhờ sự chênh lệch giá này.”
Vân Lạc Phong phục hồi tinh thần lại, cười tà khí: “Ta cho rằng ta kiếm tiền dễ dàng, không nghĩ tới Y Các các ngươi càng cao minh hơn.”
Sắc mặt Phương Nhã đỏ lên, những lời này tuy rằng là sự thật, nhưng bị người khác cứ như vậy nói ra, trong lòng nàng cũng hơi xấu hổ.
Chẳng qua, Vân Lạc Phong cũng không có làm nàng khó xử, rốt cuộc nếu nàng muốn bán dịch Tụ Linh Dược ra cũng chỉ có thể thông qua con đường là Y Các này mà thôi! Nếu không thân phận sẽ bị bại lộ kéo theo nguy hiểm.
“Tiểu muội muội, sau này nếu muội còn có dịch Tụ Linh Dược, muội có thể tiếp tục tới Y Các của ta bán, ta sẽ cho muội một cái giá cả càng tốt hơn!” Phương Nhã làm mặt quỷ với Vân Lạc Phong: “Hiện tại không biết tiểu muội muội có thể cùng tỷ tỷ đi ra ngoài ăn một bữa cơm hay không?”
Một y sư có thể lấy ra dịch Tụ Linh Dược bất luận như thế nào nàng cũng phải giao hảo.
“Ta không có thời gian.”
Vân Lạc Phong đoạt lấy ngân phiếu trong tay Phương Nhã, bỏ lại những lời này liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng rời khỏi, Phương Nhã bất đắc dĩ cười nói: “Thật đúng là một tiểu muội muội khí phách, nếu loại người này thuộc sở hữu của Y Các thì thực lực của Y Các ta đây sẽ càng cường đại.”
Nói xong lời này, Phương Nhã liền tính toán đi vào trong Y Các, lại vào lúc này, bước chân của nàng bỗng nhiên ngừng lại, mắt đẹp trừng lớn nhìn về phía một vấn đề trên tường……
“Vấn đề này là ai trả lời?”
Nói đến vấn đề này đó là lúc trước Vinh lão đưa ra nan đề thiên cổ, chính là vì muốn dụ ra người đã giải độc mạn đà la hoa. Cho nên mấy ngày nay Phương Nhã vẫn luôn chú ý đến vấn đề này, không nghĩ tới lúc nàng mới rời khỏi đây không bao lâu, vấn đề đã được người trả lời.
Nghe được Phương Nhã nói, một hạ nhân trong Y Các trả lời: “Phương Nhã đại nhân, là nữ tử che mặt ngài vừa mới tiếp đãi đã trả lời vấn đề này.”
Tên hạ nhân này không có địa vị cao trong Y Các, dĩ nhiên không biết tầm quan trọng của chuyện này, bởi vậy, chẳng sợ hắn có chú ý tới Vân Lạc Phong trả lời vấn đề, nhưng cũng không có đúng lúc báo lại cho Phương Nhã.
Thân mình Phương Nhã chấn động, trong lòng càng hối hận không thôi, sớm biết như thế vừa rồi nên giữ tiểu nha đầu kia lại.
Hiện tại biển người mênh ௱ôЛƓ bảo nàng đi nơi nào tìm người?
……
Hiệu suất làm việc của Y Các rất cao, không tới một ngày, chuyện về dịch Tụ Linh Dược cũng đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành. Thế cho nên làm cả hoàng thành Long Nguyên Quốc đều chấn động!
Phủ Thái tử.
Trong đình viện, tiếng đàn ngân nga.
Cao Lăng chuyên chú nhìn nữ tử tuyệt sắc đang đánh đàn kia, trong ánh mắt có vô cùng vô tận ôn nhu, cái loại ôn nhu này khi hắn đối mặt với Vân Lạc Phong tuyệt đối không có, đối với Vân Lạc Phong, hắn chỉ có chán ghét.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc