Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ - Chương 60

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

thời gian Tiêu Tử Uyên đến cũng dần dần không có quy luật, mỗi lần đến đều gọi điện thoại đến trước hỏi cô có ở phòng hay không, nếu không ở nhà anh sẽ gọi điện thoại lại cho Tùy Ức trước khi đi ngủ, mà nếu ở nhà anh sẽ lên ngồi một lát.
Bình thường đến vào buổi tối, ngồi một lát lập tức đi. Có đôi khi mới vừa họp xong tới đây, có đôi khi vừa mới đi xã giao xong đang ngà ngà say, anh hình như rất mệt, mỗi lần chỉ lẳng lặng nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói cũng không nhiều, không không giống như lúc xưa trêu chọc cô, Tùy Ức cảm thấy đau lòng rất nhiều cũng cảm giác được nhàn nhạt mất mát, bọn cô như thế này là càng lúc càng xa à?
Học y vốn rất khổ cực, hơn nữa Tùy Ức lại là học trò của giáo sư Hứa Hàn Dương đối với sinh viên của mình luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc, Tùy Ức lại càng không dám có một chút buông lỏng nào, mỗi ngày ngoại trừ đến bệnh viện còn phải học để chuẩn bị thi, cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, sự không cảm giác được trống rỗng.
Tùy Ức đi theo Hứa Hàn Dương ngồi một ngày trong phòng khám bệnh, khám xong bệnh nhân cuối cùng, mấy nghiên cứu sinh đi theo Hứa Hàn Dương cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Hàn Dương nhìn mấy học trò của mình, cười vung tay lên, "Được rồi, trong khoảng thời gian này mọi người cũng cực khổ, đi nhà về nghỉ ngơi đi! Ngày mai cuối tuần, cho các em nghỉ! Không cần đến."
Mấy học trò mặc áo trắng rõ ràng hết sức vui mừng còn làm bộ nín cười trả lời, "Không vất vả không vất vả."
Kết quả Hứa Hàn Dương chân trước vừa mới đi, liền có người kêu rên lên.
"Đây không phải là cuộc sống của con người mà, ngày hôm qua tớ viết luận văn đến rạng sáng, hôm nay mới sáu giờ đã thức dậy đến đây rồi!”
"Ai mà không như vậy, tối hôm qua tớ cùng vào phòng mổ cùng giáo sư, đứng ròng rã bốn giờ!”
"Thật không dễ dàng hôm nay được nghỉ sớm, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, ăn cơm xong tối đi PV( hát), cho thoải mái!"
"Được được được!"
Mấy học trò này đều là nghiên cứu sinh do Hứa Hàn Dương hướng dẫn trong hai năm qua, có thạc sĩ có bác sĩ, tuổi tác hơn kém nhau cũng không nhiều, bình thường rất hay đi chơi cùng nhau.
Lúc thu dọn đồ có người gọi Tùy Ức đi cùng, "A Ức, cùng đi đi!"
Tùy Ức suy nghĩ, mấy hôm nay Tiêu Tử Uyên không đến, cô sợ hôm nay anh đến cô lại không ở nhà, nên đã lắc đầu từ chối, “Tớ đêm nay có việc, không đi được.”
Người nọ mặt tiếc nuối, "Vậy được rồi."
Tùy Ức thu dọn xong đồ, lúc thay xong quần áo chuẩn bị về phòng, thì trên hành lang gặp Hứa Hàn Dương, đang cầm theo một cái túi màu đen lớn vẻ mặt lo, thấy Tùy Ức bỗng nhiên mày giãn ra.
Trong lòng Tùy Ức run lên, không phải bị bắt đi làm việc chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại cũng chỉ có thể lễ phép chào hỏi, " giáo sư Hàn."
Hứa Hàn Dương cười gật đầu, "Còn chưa đi sao, vừa đúng lúc, có một bệnh nhân đưa cho thầy hai con vịt hoang tử (Vịt hoang, Vịt trời) , thầy ăn không hết, này, em cầm về một con."
Vừa nói vừa đưa cho Tùy Ức, Tùy Ức ngạc nhiên, không nhịn được hơi nghi ngờ nhìn Hứa Hàn Dương.
Hứa Hàn Dương từ trước đến giờ không bao giờ nhận bất cứ thứ gì của bệnh nhân, về chuyện này Tùy Ức mới đi theo Hứa Hàn Dương hơn một năm nên hiểu rõ nhất.
Hứa Hàn Dương nhìn Tùy Ức sững sờ một lúc lâu cũng không nhận cũng không nói gì cả hơi kỳ lạ nhìn qua, vừa nhìn ánh mắt của cô đã hiểu, nên đã cười giải thích, “Là cha mẹ của bệnh nhân giường số 15 đưa đến, hai vợ chồng già nói điều kiện gia đình khó khăn, bắt được hai con vịt này mất không ít công sức, tuổi đã lớn như vậy, nếu thầy không lấy họ cũng không yên tâm, nên thầy nhận, đưa cho bọn họ ít tiền xem như là thầy mua.”
Lúc này Tùy Ức mới hiểu, xấu hổ không dám nhận, "Giáo sư mang về nhà ăn đi, hoặc là cho các anh chị khác ạ."
Hứa Hàn Dương cười, "Thầy là một ông già, làm sao có thể ăn nhiều như vậy, mấy anh chị trên khóa em chạy trốn nhanh như vậy, thầy làm sao đuổi theo, cô bé như em gầy tong teo yếu ớt, ăn nhiều thịt một chút để bồi bổ, nếu không sau này lên bàn mổ tay run làm sao mà cầm được dao.”
Lời tự giễu của Giáo sư khiến cho Tùy Ức sau khi nghe xong cảm thấy chua xót, cả cuộc đời của giáo sư dâng hiến cho y học, không kết hôn không có con cái, hình như vĩnh viễn đều cô đơn một mình.
cô vươn tay nhận lấy, có chút xúc động, "Giáo sư thầy chú ý giữ gìn thân thể."
Thật ra thì Hứa Hàn Dương trước kia đã nghe thấy sinh viên trong viện y học nhắc đến Tùy Ức, nhưng chưa từng gặp. Sau này Ôn Thiếu Khanh lại cố ý gọi điện thoại đến tiến cử cô, chỉ nói đơn giản mấy chữ, thông minh lanh lợi, có thể thật sự là học trò của người muốn tìm.
Hưa Hàn Dương lúc ấy phản ứng đầu tiên là, "Bạn gái?"
Ôn Thiếu Khanh nhẹ cười, trả lời lại hai chữ, "Không dám."
Ông không biết Tùy Ức nhưng hiểu rất rõ về Ôn Thiếu Khanh, Ôn Thiếu Khanh ánh mắt cực cao rất ít khi khen ngợi người khác, ông cũng thật sự muốn nhìn thấy cô bé này.
Lúc thi vòng hai ông cố gắng quan sát thật kỹ, ở nơi nôn nóng nảy xã hội bất an này, khó có được một cô gái trong lòng bình tĩnh đến như vậy, là một kho tư liệu sống về y học. Sau này tiếp xúc nhiều lần hơn cũng dần dần hiểu rõ, cô bé này thông minh xinh đẹp lại rất cố gắng, đi theo ông đến từng phòng bệnh, phòng mổ cực nhọc là chuyện bình thường, cô bé cũng không than phiền một câu, đối với bệnh nhân cũng rất kiên nhẫn, trên miệng ông không nói, nhưng trong lòng rất vừa ý, cũng sẵn lòng dạy cô bé nhiều thứ hơn, trong tay ông một chỉ tiêu lên chức, cũng muốn giữ lại cho cô bé, chỉ là chưa nói thẳng với cô bé mà thôi.
Hứa Hàn Dương cười gật đầu, "Được rồi được rồi, mau về nghỉ ngơi đi!"
Tùy Ức đem theo vịt hoang tử đi đến cửa bệnh viện mới sực nhớ đến gì đó, xoay người lại đi đến dãy nhà học Đông Y tìm Tam Bảo, từ chỗ Tam Bảo từ từ tìm mấy thứ rồi mới rời khỏi bệnh viện, từ bệnh viện đi ra lại đi siêu thị mua thức ăn, vừa về đến phòng đã vào gian bếp bắt đầu bận rộn.
Cho thêm một ít R*ợ*u và gia vị vào nồi nước, Tùy Ức cho thêm hoàng kỳ, hoài sơn, đảng sâm, táo đỏ vào, sau khi đun sôi nước rắc thêm một ít cẩu kỷ vào, hạm nhỏ lửa từ từ hầm.
Tùy Ức đứng trong một gian phòng ngập tràn hương thơm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hình như đang đợi gì đó, dưới tầng thỉnh thoảng có đèn xe từ xa đến gần, nhưng chiếc xe quen thuộc kia vẫn mãi không xuất hiện.
Tùy Ức nghĩ là Tiêu Tử Uyên hôm nay sẽ không đến, liền kéo rèm cửa sổ xuống dự định tắm rồi đi ngủ, ai ngờ lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô ở đây bình thường căn bản không ai đến đât, thời gian này lại càng không có người đến. Tùy Ức mở cửa thế nhưng lại thấy Tiêu Tử Uyên đứng ở ngoài cửa.
Vẻ mặt cô vui mừng, "Không thấy xe của anh đâu cả, làm sao anh đến đây được?"
Tiêu Tử Uyên nhìn Tùy Ức cười cũng mỉm cười theo, "Chiếc xe đó đưa đi bảo dưỡng rồi, tài xế lái một chiếc xe khác đưa anh đến đây."
Trong giọng nói của anh mang theo nồng đậm sự mệt mỏi, vừa vào cửa đã lười biếng ngồi vào trên sô pha, khép hờ mắt lại, một bàn tay bấm vào trán, không nói câu nào.
Tùy Ức rót cho anh một ly trà, sau đó ngồi bên cạnh nghế sofa mà anh đang ngồi, nghiêng đầu nhìn anh, dưới mắt anh có một quầng thâm màu xanh, không biết đã thức mấy hôm rồi.
Tiêu Tử Uyên day day trán, cố gắng giữ vững tinh thần bưng chén lên nhấp một hớp, cong mặt nhíu mày nhìn cô, "Anh nhớ hình như em học lâm sàn, lúc nào thì lại bắt đầu nghiên cứu thuốc rồi?”
Tùy Ức nhoẻn miệng cười, có chút nghịch ngợm, "Em đi đến chỗ Tam Bảo bớt xén đó, thầy giáo hương dẫn của cô ấy cảm thấy hứng thú với những vị thuốc này. Mỗi ngày đều để cô ấy nghiên cứu những thứ này, cúc vạn thọ, lá cúc ngọt, mã tiên thảo, lá hương phòng, bì chanh lại còn cả nhục quế nữa, em cho thêm một ít mật ông, thư dãn an thần, rất có hiệu quả, trong bệnh viện rất nhiều bác sĩ Tây y tìm Tô giáo sư nhờ chỉ dạy phương thức uống trà này.
Tiêu Tử Uyên khóe miệng chứa đựng nụ cười, lẳng lặng nghe Tùy Ức vừa nói vừa cười.
"Mệt mỏi à? Ngủ một lát nhé?" Tùy Ức bị anh nhìn thấy xấu hổ nên chuyển đề tài khác.
Tiêu Tử Uyên nhẹ nhàng xoa mặt Tùy Ức, trên các góc cạnh của gương mặt không biết từ lúc nào đã lây nhiễm ý cười, anh kéo cô ngồi lên đù* anh, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giọng nói khản đặc vang lên trên đỉnh đầu cô.
"A Ức, mỗi ngày anh vui vẻ nhất là lúc có thể ngồi bên cạnh em, nhìn em cười.”
Nếu như em cười, xuân về hoa nở.
Tùy Ức mát xa đầu của anh một lát, mười ngón ta xuyên qua mái tóc đen tuyền dày đặc của anh, Tiêu Tử Uyên chôn ở trước *** cô nặng nề thở dài, dường như rất thỏa nãn.
Sau lại bệnh viện ca cấp cứu gấp, Tùy Ức được người ta kêu đến hỗ trợ, đến lúc về lần nữa thì Tiêu Tử Uyên đã ngủ rồi.
Tùy Ức đứng trước cửa ngẩn người.
Một phòng yên tĩnh, trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn tường, ngọn đèn màu da cam làm cho căn phòng phủ lên một tầng không khí ấm áp. Anh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt lại, cặp lông mi dài dày đặc im lặng nhắm lại, để lại một vùng bóng râm. Sóng mũi cao thẳng giờ phút này cực kỳ mê người, cô đã nhìn vô số lần gò má có chút không chân thực đẹp đẽ kia, khiến cho cô thật sự muốn đưa tay sờ thử một chút.
Anh chắc hẳn là rất mệt, lúc xưa Tùy Ức vừa đến gần anh đã tỉnh lại, nhưng bây giờ cô đứng bên cạnh nhìn anh lâu như vậy mà anh cũng không tỉnh. Tùy Ức đi đến phòng ngủ ôm chăn mỏng đắp lên người anh, sau đó rón rén đi vào phòng bếp nấu cơm.
Một lúc sau Tùy Ức ngầm trộm nghe âm thanh trầm thấp khàn khàn, nên đã đi ra ngoài xem, Tiêu Tử Uyên đã ngồi dậy, đang gọi điện thoại.
Vội vã dặn dò mấy câu nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó sững sờ ngồi ở đó, nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt không chút thay đổi, bóng lưng tiêu điều cô đơn lạnh lẽo.
Tùy Ức đứng sau lưng anh, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, chua xót khó nhịn, trên vai anh gánh rất nhiều áp lực. Danh lợi trong mỗi con người luôn là một mối quan hệ phức tạp, nước sâu như vậy, mỗi bước đi đều phải suy tính kỹ càng, anh cũng rất mệt mỏi rồi.
Có người thất thế, có người thăng chức. Thủ đoạn, tính kế, lục ***c đấu đá, ngươi lừa ta gạt, cô suy nghĩ đã cảm thấy mệt mỏi, khó nhất đoán nhất chính là lòng người.
Trong lòng Tùy Ức cũng có lo lắng, nhưng cô vẫn nhớ, buổi chiều hôm đó, anh từng nhẹ cười nói với cô.
Bất kể tương lại anh trở thành người như thế nào, ở trước mặt em vẫn là một Tiêu Tử Uyên mà em biết.
Tùy Ức đang suy nghĩ miên man thì thấy Tiêu Tử Uyên móc ra một ***, nhanh chóng có một đốm lửa và làn khói tản ra, anh hít một hơi sau đó mới đột nhiên nhớ đến mình đang ở đâu, có chút phiền muộn dập tắt, sau đó muốn đứng lên mở cửa sổ, ai ngờ quay lại đã thấy Tùy Ức đứng sau lưng anh.
Tùy Ức giống như không thấy gì cả, cười bước tới, thanh âm nhẹ nhàng hỏi, "Anh tỉnh rồi à?"
Không biết Tiêu Tử Uyên là quá mệt mỏi hay là vì mới tỉnh ngủ, hoặc là chột dạ, phản ứng rất chậm nhẹ gật đầu, như một đứa bé đã làm sai chuyện gì.
Tùy Ức không nhắc đến chuyện lúc trước, nghiêng đầu hỏi, "Vậy chúng ta ăn cơm nhé? Em dùng vịt hoang nấu canh, vằn thắn tôm thịt, anh có muốn ăn một chút không?"
Tiêu Tử Uyên rửa mặt ra ngoài ngồi ở trước bàn cơm, nhìn những viên vằn thắn nhỏ đáng yêu đang nằm trong chiếc bát sứ màu trắng như tuyết, mùi thơm tỏa bốn phía, trên có rắc vài sợi tảo tía và trứng thái mỏng, Tiêu Tử Uyên dùng chiếc đũa gắp lên, cắn một cái, nhẹ nhàng khoan khoái không ngấy, trong miệng đều là mùi thơm ngát.
Anh đã một ngày không ăn cơm, bữa tiệc tối thức ăn đầy bàn thế nhưng anh một chút khẩu vị cũng không có, nhưng bây giờ cảm thấy đói bụng.
Tùy Ức nấu một nồi, cô chỉ ăn một chén nhỏ, những thứ khác toàn bộ bị Tiêu Tử Uyên ăn sạch.
Tùy Ức nhìn anh ăn gần xong mới thử thăm dò nói, “Nếu như anh có chuyện gì lo lắng, có thể nói với em.”
Tiêu Tử Uyên ngẩng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ cười , "Mấy chuyện tầm thường vụn vặt, dơ bẩn không chịu nổi, không muốn em lo lắng đến chuyện này."
Anh vốn là người thanh cao, những chuyện rắc rồi của các thế hệ trong gia đình này anh căn bản không để vào mắt, nhưng lại bất đắc dĩ sinh ra ở trong một gia đình như vậy, mà lại ở một vị trí như thế này,
Tùy Ức đưa tay nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên bàn, trịnh trọng nhìn vào ánh mắt Tiêu Tử Uyên nói, "Nhưng em muốn biết."
Em không muốn trốn ở phía sau anh, emmuốn đứng ở bên cạnh anh.
Tiêu Tử Uyên biết tâm ý của cô, trầm ngâm một chút, "Cuối tuần này trong phòng ban có tổ chức thi đấu cờ vua, anh dẫn em đi cùng nhé?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc