Quay Đầu - Chương 56

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Ôm lấy cô bé không chịu nghe lời lên lắc lư vài cái, Nhan Nại Nại lại hé cái miệng nhỏ nhắn còn chưa có cái răng nào cười toe toét kêu: “Nha, nha.”
“Nha nha cái gì mà nha nha, Nại Nại ngoan nè, đừng có quơ lung tung nữa nha.” Hôn lên khuông mặt nhỏ nhắn của con gái, Ninh Vi Nhàn khẽ cười, lấy tay ngắt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé nhưng lại trơn tru mềm mại, cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé, cuối cùng công chúa nhỏ cũng chịu nằm yên, mặc dù cô bé vẫn chưa biết đưa tay hay duỗi chân để mặc quần áo nhưng chịu nằm yên cũng đã rất khá rồi.
Mặc xong quần áo, lại ôm con gái lên, đặt vào nôi em bé ở bên cạnh, từ lúc tỉnh lại không thấy Ninh Vi Nhàn đã khóc một lúc, sau đó 乃ú sữa mẹ, rồi lại tắm, loay hoay lâu như vậy cũng làm cô bé rất mệt rồi, đôi mắt to chớp chớp vài cái, kêu y y nha nha vài tiếng, rồi lập tức ngủ thi*p đi ở trong nôi.
Thấy con gái đã ngủ, Ninh Vi Nhàn vội vàng lấy cái mền nhỏ đắp lên cho con gái, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy hai tay nhỏ để vào dưới mền, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ thật say, sau đó đem màn của nôi em bé thả xuống, khi cô quay đầu lại, đã thấy con trai đang nhìn mình chằm chằm, Ninh Vi Nhàn cười khẽ đi tới nhéo mặt con trai một cái, rồi hỏi: “Con nhìn cái gì vậy? Ba và em gái đều ngủ rồi, chúng ta đi xuống dưới lầu chơi được không? Mấy ngày trước mẹ có mua trò chơi mới, chúng ta cùng nhau chơi nha?”
Nhan Ninh gật đầu, nhảy xuống giường, đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình vào tay của Ninh Vi Nhàn. Hai mẹ con vui vẻ xoay người chuẩn bị xuống dưới lầu, nhưng Nhan Duệ vẫn đang giả vờ ngủ kia đã không nhịn được, anh lén lút vén nhẹ mền lên, rồi tiếp theo đó lại lặng lẽ duỗi một cái chân ra dự tính mang dép đi trên đất. Anh lại không thể nào đoán được Ninh Vi Nhàn rất nhạy cảm, chợt quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp được anh: “Nhan Duệ.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại, nhưng Nhan Duệ vừa nghe thấy lại sợ đến mất hồn mất vía, liền lập tức nằm xuống, một lần nữa kéo mền lên tận cổ, nhưng cái chân đã thò xuống giường cũng không dám rút trở về, một người đàn ông lớn như vậy mà nằm ngủ, một chân lọt xuống giường, không biết tức cười đến cỡ nào.
“Ha ha ——.” Nhan Ninh nhịn không được phải bật cười, sau đó chợt nhận ra được là mình cười không đúng lúc rồi, lập tức nghiêm mặt lại, nháy nháy mắt, bày ra một bộ dáng rất vô tội, giống như cái gì cậu cũng không biết hết trơn: “Mẹ, mẹ?” Nhìn thấy Ninh Vi Nhàn đang đi tới giường, Nhan Ninh cũng không khỏi lo lắng cho ba mình. Mặc dù mẹ lúc nào cũng dịu dàng và dễ nói chuyện, nhưng một khi đã chạm vào giới hạn cuối cùng của mẹ thì coi như nguy to rồi. Cũng giống như trong ngày thường nếu cậu không uống sữa tươi hay là làm việc gì nguy hiểm dù chỉ là một chút xíu thôi, thì mẹ sẽ rất tức giận. Rõ ràng ba đã đồng ý sẽ nghỉ ngơi cho thật tốt, vậy mà bây giờ...... Ba thảm rồi, ba thật sự rất thảm luôn á!
Nhan duệ cảm giác được hơi thở của Ninh Vi Nhàn đến gần bên người mình, anh khẩn trương nuốt nước miếng một cái, hai mí mắt nhấp nháy dữ dội, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hết.“Em hỏi anh tại sao lại không chịu ngủ vậy?” Ngón tay mảnh khảnh của cô chọc chọc vào mặt anh, nhưng cho dù là như vậy Nhan Duệ vẫn cố gắng giữ vững trận tuyến của mình, không chịu mở mắt, trong lòng lại không ngừng tự thôi miên mình: “Mình đã ngủ rồi, mình đã ngủ rồi......”
“À ~~~ nếu anh không muốn theo bọn em cùng nhau xuống dưới lầu chơi, vậy thì anh cứ ngủ tiếp đi nha.” Ninh Vi Nhàn làm ra vẻ tiếc nuối thở dài, đứng dậy dắt tay nhỏ của Nhan Ninh: “Ninh Ninh, chúng ta đi thôi.”
“Đợi một chút ——.”Từ trên giường Nhan Duệ ngồi bật dậy, ánh mắt nhìn Ninh Vi Nhàn chăm chú: “Anh, anh có thể không cần phải ngủ sao?”
Ninh Vi Nhàn không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Không phải anh đã ngủ rồi sao? Tại sao lại thức dậy nhanh như vậy?” Cô khom lưng, cúi đầu, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, đến bên cạnh nói vài câu vào lỗ tai cậu, Nhan Ninh rất biết chuyện gật đầu một cái, sau đó xoay người nhún nhảy đi xuống dưới lầu, trước khi đi cậu vẫn không quên liếc mắt nhìn Nhan Duệ, hết sức nghiêm túc cùng thành khẩn tự nhủ trong lòng lời chúc nhiều phúc cho ba mình.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ, Nhan Duệ cũng cảm giác lòng của mình như chùng xuống. Anh ho khan một tiếng, đang muốn nói cái gì để phá vỡ cục diện bế tắc này, lại không nghĩ tới Ninh Vi Nhàn đưa tay qua đè lại trán của anh, đẩy anh nằm xuống, nói nhẹ nhàng: “Em ở đây với anh, anh ngủ một chút đi, có được không? Sắc mặt của anh tệ quá, em không muốn cùng anh chơi trò chơi trong tình trạng như vậy.”
“Vi Nhàn......” Anh không hiểu tại sao cô lại đối xử với anh tốt như vậy, giống như chuyện trước kia anh đã từng tổn thương cô cũng chưa từng xảy ra vậy. Nhưng anh lại không dám hỏi, vì anh sợ nếu hỏi cô, thì ngay cả một cơ hội như bây giờ cũng sẽ mất đi: “Vi Nhàn......” Anh cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, áp lên mặt mình: “Em ở cùng với anh, lúc nào cũng ở cùng với anh, vĩnh viễn cũng không xa nhau, có được không?”
Khi Nhan Duệ nói ra điều này, đáy lòng anh tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng, nhưng anh lại không ngờ được, cô trả lời anh: “Được.”
Chính bản thân Nhan Duệ cũng không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được, thậm chí anh cũng quên nháy mắt luôn, chỉ nhìn thẳng vào Ninh Vi Nhàn, tay anh vẫn luôn nắm tay cô, chưa hề buông ra: “Vi Nhàn...... Vi Nhàn, em vừa nói cái gì?!”
“Em nói là được.” Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười, lặp lại lời nói của mình một lần nữa: “Em vẫn muốn ở cùng với anh, mãi mãi không bao giờ rời xa anh. Nhưng mà......”
Bị tiếng ‘nhưng mà’ này của cô hù dọa, Nhan Duệ vô cùng khẩn trương, hai mắt trợn to, chờ đợi câu nói tiếp theo của Ninh Vi Nhàn: “Việc này cũng không có nghĩa là em sẽ tin tưởng anh, tha thứ cho anh, chính là anh nợ của em, anh phải từng chút, từng chút một đền bù lại cho em mới được. Trước kia anh đã đối với em không tốt như vậy, em thật muốn trả thù anh, nhưng em cũng không biết phải trả thù như thế nào, không lẽ em cũng phải đi tìm những người đàn ông khác hay sao?”
Vừa nghe được Ninh Vi Nhàn nói muốn tìm đàn ông, Nhan Duệ sợ muốn ૮ɦếƭ: “Đừng, đừng, đừng mà, Vi Nhàn, không cần phải như vậy!”
“Em còn chưa có nói xong đâu.” Ninh Vi Nhàn sờ sờ mặt của anh, khi tới nơi khóe mắt của anh thì từ từ vuốt ve: “Anh phải nhớ kĩ, anh nợ của em rất nhiều, rất nhiều, nhưng sau khi em tỉnh lại, anh đối xử với em như thế nào, yêu thương em ra sao, em đều nhìn thấy được, những việc anh đã làm, cũng không cách nào xóa bỏ, nhưng em cũng không muốn đem tương lai của chúng ta vứt bỏ, lần đánh cược này quá lớn, mà cho tới bây giờ, em cũng không phải là một dân chơi cờ bạc giỏi.” Ngón tay mảnh khảnh đi xuống dưới một chút, vuốt ve góc cạnh cương nghị trên gương mặt anh: “Nói thật ra, nguyên nhân để em không rời khỏi anh tới chín mươi phần trăm là vì Ninh Ninh. Em thương con như vậy, dĩ nhiên cũng không muốn để con phải đau lòng, chỉ cần nghĩ đến sẽ làm cho con phải rơi nước mắt, lòng của em đã đau đến độ không cách nào hít thở được. Cho nên, em cũng giống như phần lớn những người phụ nữ khác, vì con, em chấp nhận cho anh một cơ hội. Tất nhiên, em cũng đang cho chính mình một cơ hội. Nhan Duệ...... Em đã bị anh làm tổn thương quá nhiều rồi, có rất nhiều cảm xúc cũng không thể có lại được nữa, anh phải chịu trách nhiệm làm cho em tin tưởng anh một lần nữa, để em tin tưởng rằng em vẫn còn có thể có được hạnh phúc.”
Nhan Duệ không ngừng nháy mắt, nhưng anh lại không nói ra được lơi nào, đôi môi mỏng mấp máy, phát ra vài âm thanh nhưng cũng đều không thành tiếng.“Một lần nữa, anh phải để cho em nhớ lại tất cả những tình cảm kia, để cho em có thể tin tưởng anh lần nữa, yêu anh lần nữa, vì như vậy thì em mới có động lực để tiếp tục sống.” Cô nhẹ nhàng dựa vào trong lòng иgự¢ rắn chắc của anh, khóe môi nâng lên một nụ cười yếu ớt, giống như đã nhìn thấu được rất nhiều việc: “Em đã từng rất yêu anh, nhưng bây giờ đã quên mất rồi, cũng không nhớ ra được, anh hãy giúp em nhớ lại đi, nếu không chúng ta cũng sẽ không có được hạnh phúc.”
“Anh đã hiểu rồi, Vi Nhàn, anh đã hiểu rõ rồi.” Giọng nói Nhan Duệ có chút khàn khàn, nhưng không thể che dấu được sự vui mừng cực điểm trong đó: “Anh sẽ làm cho em nhớ lại tất cả, anh sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương nữa, không bao giờ như vậy nữa. Vi Nhàn......” Anh chợt chống tay xuống giường chồm người dậy, một tay khác lại ôm chặt lấy Ninh Vi Nhàn, đôi môi mỏng không nói thêm bất cứ lời nào mà chỉ hôn lên môi cô, đầu lưỡi anh tham lam đi vào, kích khích cảm xúc của cô. Từ sau khi Ninh Vi Nhàn sinh con gái xong, hầu như bọn họ không có tiếp xúc thân mật với nhau, đây là lần đầu tiên Nhan Duệ được chạm vào cô.
Bị anh hôn thật lâu, thật điên cuồng, Ninh Vi Nhàn dùng đầu ngón tay chọc chọc sau ót của Nhan Duệ, đẩy anh nằm trở về giường, cô thì ngồi khoanh chân trên giường, vuốt ve dịu dàng mái tóc mềm mại của anh: “Ngủ đi, em chờ anh ngủ rồi mới đi.”
Thật ra Nhan Duệ không muốn ngủ, anh cho rằng mình không ngủ được. Nhưng bàn tay của Ninh Vi Nhàn thật ấm áp, không biết từ lúc nào mí mắt anh bắt đầu trĩu nặng, sau đó từ từ chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Ninh Vi Nhàn lẳng lặng ngắm nhìn Nhan Duệ đang ở trong lòng mình, dáng dấp của anh rất đẹp, cũng khó trách có nhiều phụ nữ say mê anh như vậy, ngay cả cô, không phải cũng bị sự hấp dẫn của anh đánh bại sao? Khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười, cô nhẹ nhàng lướt qua gương mặt anh tuấn của Nhan Duệ, sau đó hôn lên trán anh một cái. Chỉ mong anh sẽ có giấc mơ thật đẹp, chỉ mong chúng ta còn có tương lai
Giấc ngủ này của Nhan Duệ ngủ đến gần mười giờ, lúc anh tỉnh dậy, trời đã tối từ lâu rồi, vừa nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ cũng đã mười giờ rồi! Nhìn xung quanh một chút, vợ, con trai, cùng con gái cũng không có ở đây, trên người mình lại đắp mền ngay ngắn, giống như trong nhà chỉ còn lại một mình anh. Nhan Duệ từ trên giường ngồi bật dậy, gấp gáp đến nỗi giày cũng chưa kịp mang vào, liền chạy xuống dưới lầu, thật may mắn, anh nhìn thấy Ninh Vi Nhàn đang dẫn theo con trai và con gái đi vào phòng khách, thấy bộ dáng của Nhan Duệ vô cùng nhếch nhác, cô sửng sốt một chút, đến công chúa nhỏ trong иgự¢ cô không ngừng quơ tay muốn sờ mặt cố, cô cũng không cản lại: “Nhan Duệ? Anh thức dậy rồi sao? Sao lại không mang giày vào?” Cúi đầu ý muốn con trai giúp mình cầm dép, Nhan Ninh gật đầu một cái, chạy ào ra, rồi ôm một đôi dép chạy trở vào.
“Ba, của ba.”
Nhan Duệ không để ý đến việc mang giày, anh nhìn Ninh Vi Nhàn ngây ngốc, khối đá lớn nặng trĩu trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống, thật tốt, thật tốt quá, cô không có đi, cô vẫn còn ở đây: “Vi Nhàn, bọn em đi đâu vậy? Sao không kêu anh đi cùng với em?”
Ninh Vi Nhàn còn chưa kịp trả lời thì con trai đã bắt đầu châm chọc: “Ba còn nói như vậy, em gái khóc lớn tiếng như thế mà ba cũng không tỉnh ngủ, con với mẹ thấy vậy mới quyết định là không kêu ba dậy, mẹ nói ba đã rất lâu rồi không ngủ ngon như vậy, cho nên con và mẹ mới đi ra.” Cậu chạy đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn, cùng ngồi xuống ghế sa-lông với cô: “Hoa sen ở trong sân nở rồi, rất là đẹp, ba không nhìn thấy được, thật là đáng tiếc.” Thế mà bọn họ lại vừa vặn thấy được hoa nở nha.
Sờ sờ đầu con trai, sau đó đưa em gái cho cậu, nhìn Nhan Ninh tay chân vụng về ôm lấy Nại Nại nhỏ nhắn, Ninh Vi Nhàn đi tới bên cạnh Nhan Duệ, kéo tay anh, mỉm cười: “Em đã nói là em sẽ không rời khỏi anh mà, trừ khi anh đã làm chuyện gì mà em không thể tha thứ được.”
Nhan Duệ vừa định lên tiếng bảo đảm, lại chợt nhớ đến trước kia mình cũng đã nói rất nhiều lần những lời thề thốt như vậy, cũng không có lần nào làm được, lời hứa như vậy, chằng thà đừng hứa còn hơn: “Anh sẽ không làm như vậy, Vi Nhàn, anh sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”
“Em biết rồi.” Kéo anh vào phòng ăn, ấn vai anh để anh ngồi xuống ghế, Ninh Vi Nhàn kêu người giúp việc bưng thức ăn ra: “Em và Ninh Ninh đều ăn rồi, anh đành phải chịu khó ăn đồ ăn còn dư lại vậy.”
Làm sao Nhan Duệ lại không thích chứ, nhìn cô cười ngây ngô xong liền cầm đôi đũa lên ăn như hổ đói vậy. Anh ngủ lâu như vậy, không uống nước, còn chưa ăn cơm, tất nhiên là rất đói bụng rồi, rất nhanh một chén cơm đã thấy đáy. Ninh Vi Nhàn lại bới cho anh thêm một chén nữa, nhìn bóng lưng vợ đang bới cơm cho mình, hốc mặt của Nhan Duệ bỗng nhiên chua xót—— rất nhiều năm về trước, bọn họ cũng đã từng trải qua cuộc sống hạnh phúc như thế, anh thật không dám tin ông trời còn thương anh đến vậy, để trong cuộc đời này của anh có thể có được sự dịu dàng của cô một lần nữa.
“Anh ăn chậm chậm thôi, ăn chút canh đi.” Đem chén canh đẩy về phia Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn bất đắc dĩ cười khẽ, rút ra tờ khăn giấy lau mồ hôi cho anh: “Nhan Duệ, anh còn nhớ những lời em đã nói với anh trước khi anh ngủ không?”
Những lời cô đã nói với anh trước khi anh ngủ...... Dĩ nhiên anh nhớ rất rõ ràng, làm sao anh có thể quên được chứ?! Nhan Duệ gật đầu thật mạnh, anh muốn nói chuyện, nhưng trong miệng anh ngốn đầy cơm và thức ăn, cho nên anh không thể nói được tiếng nào.
“Vậy là được rồi.” Ninh Vi Nhàn cười nhẹ nhàng: “Em hy vọng anh sẽ làm cho em nhớ lại những tình cảm đó, mặc dù em không thể quên những chuyện lúc trước, cũng không có cách nào tha thứ được, nhưng mà...... Em cũng không muốn cuộc hôn nhân của chúng ta cứ kết thúc như vậy. Mặc dù phần lớn là vì Ninh Ninh, anh nên cảm ơn con vì chuyện này đi, nếu như không phải là vì Ninh Ninh, cho dù anh có đối với em tốt như thế nào vào lúc em không nhớ được gì, em cũng sẽ không bao giờ cho anh cơ hội nữa.” Đây chính là ý nghĩa của câu nói ‘một lần bất trung, trăm lần bất dung’. Vì các con, cô chấp nhận cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, chỉ mong sẽ không có bất cứ lỗi lầm nào nữa, cũng mong không có bất cứ bi kịch nào xảy ra nữa, và cũng hy vọng cô sẽ không bao giờ phải đau khổ hay rơi nước mắt một lần nữa.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nháy nháy nhìn Nhan Duệ chăm chú, Nhan Duệ gật đầu một cái, rất đàng hoàng nghiêm túc nói một tiếng được với cô, trong khi anh còn muốn hứa hẹn thêm vài câu thì con trai ở trong phòng khách đã kêu Ninh Vi Nhàn thật lớn tiếng, ngay lập tức Ninh Vi Nhàn xoay người bước nhanh ra ngoài, chỉ còn lại một mình Nhan Duệ đang cầm đôi đũa tiu nghỉu buồn bã.
Mặc dù Vi Nhàn đã cho mình cơ hội, nhưng cứ nhìn tình hình trước mắt, xem chừng ra đối với anh thật sự là hi vọng mong manh nha.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc