Quay Đầu - Chương 54

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

“Vi Nhàn? Vi Nhàn? Vi Nhàn!”
Cô nghe thấy hình như có người đang ở bên cạnh gọi tên cô, nhưng Ninh Vi Nhàn lại không thể nghe được bất cứ cái gì. Hiện tại, bao quanh cô đều tối đen, giọng nói yếu ớt kia cũng không đủ lớn để trở thành ánh sáng cho cô, soi rõ để cô thoát khỏi không gian u tối này. Tại sao. . . . . . Tại sao lại lạnh như vậy, lại tối như vậy, và lại có thể đau thương như vậy chứ? Thân thể giống như bị xé ra thành hai mảnh, xương thịt cả người như bị rút hết, cô đau đến nỗi da đầu cũng tê dại, mắt cũng đau, cô muốn thoát khỏi hiện tại, muốn chạy trốn, cũng không thể xác định được phương hướng Đông Nam Tây Bắc, lại không biết là mình còn sống hay đã ૮ɦếƭ, lại càng không biết tại sao mình lại đau như thế này: “Đau. . . . . . Đau. . . . . . Đau quá. . . . . .” Cô không biết mình đã ***, nỉ non bao nhiêu lần, tại sao cô lại thấy đau như vậy, tại sao chứ?
"Vi Nhàn, Vi Nhàn, em đang nói cái gì?!” Nhan Duệ chỉ thấy môi của cô mấp máy, nhưng anh hoàn toàn không thể nghe được rốt cuộc là cô đang nói cái gì.
Lại một hình ảnh khác lướt qua nhanh chóng trước mặt cô. Cô nhìn thấy mình đang mặc một bộ đồ trắng giống như áo cưới, tóc Pu'i lên thật cao, lộ ra cần cổ và vành tai ưu nhã, trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền lóe sáng. Có một người đang dắt tay cô, dẫn cô đi trên thảm đỏ. Tay của người kia. . . . . . Lạnh quá, thật là lạnh, cô lại không thể nhìn thấy mặt của người kia, chỉ thấy gò má của người đó rất giống với mình, nhưng dáng vẻ lại rất lạnh lẽo.
Đúng rồi, là ba của cô, đúng là ba rồi.
Sao tay của ba lại lạnh như vậy?
Ba đang muốn dẫn cô đi đâu?
Nhưng sao thảm đỏ này lại dài như vậy, hai chân của cô đã bắt đầu run rẩy rồi, cô cảm thấy rất sợ hãi, cái gì đang đợi cô ở trước mặt, là cái gì đang đợi cô đây?
Ba đã đặt tay cô vào lòng bàn tay của một người khác. Bàn tay của người này thật ấm áp mềm mại, cô đã chìm đắm trong cái cảm giác này lúc nào cũng không biết. Người này có thể cho cô ấm áp, có lẽ cuộc sống sau này của cô sẽ không còn cảm thấy trống trải nữa.
Nhưng tại sao tay của người này vừa mới ấm áp như thế đã chuyển sang lạnh lẽo như vậy rồi? Tại sao chỉ có một lúc mà đã lạnh như vậy? Ninh Vi Nhàn mình cũng không thể nào nhìn thấy mặt của người này, nhưng giáo đường đầy hoa hồng trước mặt cũng đang sụp đổ trong nháy mắt, không còn thấy được gì nữa.
Bây giờ cô lại đang đứng ở bên ngoài của một phòng khách, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế sa-lông ở bên trong, vẻ mặt cô đơn đang vuốt đầu một con chó lông xù lớn, nơi khóe mắt cô ta hình như còn có giọt nước mắt.
Trên bàn trà có rất nhiều tạp chí và các loại báo, nội dung phía trên rất là nổi bật, đập vào mắt người xem. Nhiều tiêu đề còn được dùng chữ to màu đỏ chói để làm nổi bật hơn, từng cái từng cái một tựa như đang xé nát lòng của Ninh Vi Nhàn.
Nhan Duệ bị nghi ngờ vướng vào tình yêu cuồng nhiệt cùng người mẫu quốc tế!
Người dẫn trương trình nổi tiếng công khai bày tỏ sự yêu mến đối với thiếu gia nhà họ Nhan!
Con trai lớn nhà họ Nhan cùng tiểu thư nhà họ Chu cùng đi du lịch ba ngày ba đêm!
. . . . . .
. . . . . .
Những thứ này là gì?
Tất cả những thứ này đều là chuyện gì?!
Ninh Vi Nhàn liên tiếp lui về sau lưng, cho tới khi cô dựa lưng vào cánh cửa cứng ngắc, cô ôm lấy *** mình, ở trong ***g *** như có cái gì đang nhảy lên mảnh liệt, vô cùng kích động.
Cô lảo đảo chạy lên trên lầu, khi chân cô còn đang bước lên bậc thang, bỗng nhiên cô bị trượt chân, tựa như chân cô đang đạp vào khoảng không. Lúc này Ninh Vi Nhàn mới nhìn thấy người phụ nữ kia đang nằm trên mặt đất, xung quanh thân thể cô ấy nhiễm một tầng lại một tầng màu đỏ tươi của máu vẫn còn đang chảy ra, cô muốn la lên thật to, muốn tìm người giúp đỡ, nhưng cô phát hiện mình lại không thể kêu lên được tiếng nào. Người phụ nữ hé miệng hít thở, đem toàn bộ sức lực đưa tay với lấy điện thoại để trên bàn trà, nhưng cho dù cô ấy có cố gắng thế nào cũng không thể với tới, máu cô ấy vẫn tiếp tục chảy ra, khi cô ấy cố gắng lê người tới trước tạo thành một vết máu thật dài ở phía sau.
Màu đỏ cứ như vậy lan tỏa, màu đỏ cứ như vậy kéo dài.
Ninh Vi Nhàn vô cùng sợ hãi, cô lại chạy lên lầu, nhưng cô không thể thấy rõ được phương hướng trong căn nhà này, cô lại vô tình mở ra một cánh cửa của một phòng khác. Bên trong phòng có một người đàn ông và một người phụ nữ đang quấn lấy nhau, dây dưa với nhau trên chiếc giường lớn, những tiếng kêu dâm mỹ truyền đến tai cô, làm cho lỗ tai của cô đau nhói.
Người đàn ông đang ở trong vui sướng cực độ đã quay mặt lại, rõ ràng đó là Nhan Duệ.
Đôi mắt hoa đào, lông mày rậm rạp, đôi môi mỏng bạc tình. Đây không phải là Nhan Duệ, vậy thì là ai?
Ninh Vi Nhàn không biết tại sao mình lại thấy những chuyện này, cô ngồi xổm xuống, ôm đầu mình hét thật to.
Tiếp sau đó, cô nhìn thấy người phụ nữ kia nằm trên bàn mổ. Không biết vì sao, nhưng cô cảm nhận được cô ấy không muốn sống nữa.
Ở thời khắc cố gắng hết sức để sinh đứa bé ra, cô ấy đã quay đầu lại, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn cô. Mà gương mặt của cô ấy, cùng với bản thân cô lại giống nhau như đúc.
Ninh Vi Nhàn cảm thấy trời đất quay cuồng, thế giới quanh cô như sắp phát điên rồi.
Cô chợt mở mắt ra, đập vào mắt cô là một mảng trắng toát.
. . . . . . Cô không có ૮ɦếƭ? Tại sao cô vẫn chưa có ૮ɦếƭ?! Nếu như cô không có ૮ɦếƭ, vậy con của cô đâu?! Ninh Vi Nhàn muốn ngồi dậy, cô không để ý đến sự đau đớn trên thân thể mình. Cô che bụng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Hai cha con Nhan Duệ và Nhan Ninh vẫn túc trực ở bên giường, khi thây cô tỉnh lại liền rối rít, vẻ mặt hết sức vui mừng: “Vi Nhàn (mẹ), em (mẹ) tỉnh rồi?!”
Ninh Vi Nhàn ngẩng lên nhìn hai gương mặt giống nhau trước mặt mình, bọn họ. . . . . . Cô nhận ra được Nhan Duệ, nhưng đứa bé bên cạnh anh là ai mới được? Anh có con riêng ở ngoài sao? Nếu như là vậy, tại sao mình không có một chút ấn tượng nào vậy? Tại sao đứa bé lại gọi mình là mẹ?! Ninh Vi Nhàn ôm lấy đầu mình ra sức lắc thật mạnh, đau, đau quá, thật là đau.
Rất là đau.
“Mẹ. . . . . . Mẹ, mẹ không bị sao chứ?? Mẹ!!” Nhan Ninh ôm lấy tay của Ninh Vi Nhàn. Một bàn tay nho nhỏ này, cũng chính là ánh sáng chói lóa nhất trong cuộc đời này của Ninh Vi Nhàn.
. . . . . . Cô nhớ rồi, bất cứ chuyện gì cô cũng đều nhớ ra hết rồi. Ninh Vi Nhàn kinh ngạc nhìn chăm chú con trai đáng yêu dễ thương của mình, đột nhiên nở nụ cười: “Ninh Ninh. . . . . . Con rất là đẹp trai.”
Nhan Ninh cảm thấy mẹ mình có chút gì đó rất kỳ quái, mặc dù vẫn xinh đẹp và dịu dàng, nhưng cậu lại cảm thấy có gì đó không giống nhau.
"Mẹ......"
Ninh Vi Nhàn sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của con trai, nhẹ nhàng hôn cậu một cái, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt thoáng qua, cứ như vậy làm cho người ta cảm thấy vô cùng xa cách, cho dù là ngay ở bên cạnh cô cũng thấy xa cách vời vợi: “Ngoan.” Cô nói với con trai một tiếng ngoan, rồi mới chậm rã đưa mắt nhìn về phía Nhan Duệ, cả người anh trông thật lạnh lẽo, tựa như vừa mới rơi vào hầm băng, chỉ đứng đó ngây ngốc nhìn cô, không nói được bất cứ một lời nào.
"Mẹ......" Nhan Ninh lại gọi cô thêm một tiếng, ánh mắt xinh đẹp chuyển động qua lại giữa ba và mẹ cậu, không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa. Ninh Vi Nhàn nhìn đôi mắt to đầy vẻ mơ hồ của cậu, nói: “Ninh Ninh ngoan, con đi ra ngoài chơi một chút có được không? Mẹ có chuyện muốn nói với ba.”
Mặc dù không vui lòng tí nào, nhưng Nhan Ninh không muốn làm cho mẹ mình tức giận, cậu liền dạ một tiếng, chậm chạp, xoay người đi ra ngoài một cách không tình nguyện.
Thấy con trai đi ra ngoài, cũng xác định cậu không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, Ninh Vi Nhàn mới sờ sờ trán của mình, thật ra thì tinh thần và thân thể cô cũng đều rất mệt mỏi, nhưng lại không ngờ mình vì Nhan Duệ mà sinh con một lần nữa, thật sự ngay cả cô cũng không thể tưởng tượng nổi rồi. Ngay lúc cô tỉnh lại, thì trí nhớ của cô đã trở về lúc ban đầu, chuyện gì cô cũng nhớ hết, cũng không có quên đi khoảng thời gian mà bọn họ ở chung trong một năm nay. Chỉ có điều, những chuyện này cũng không đủ để cho cô bỏ qua tất cả mọi chuyện của trước kia. Trong lòng cô vẫn rất khó chịu, cô muốn nói với Nhan Duệ để cho anh tạm thời đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Không phải do oán hận, cũng không phải do chán ghét, chỉ là cô không biết mình nên đối mặt với anh như thế nào mà thôi: “Em nghĩ, anh có thể nhận ra được rồi phải không? Em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi.”
Đương nhiên anh có thể nhận ra điều đó rồi, từ lúc anh gọi cô lần đầu tiên, ngay lúc anh thấy được ánh mắt của cô, là anh đã nhận ra rồi. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt của cô đã bao phủ lấy anh, chỉ trong nháy mắt đã đánh tan tất cả hạnh phúc, không chừa lại một chút gì nữa hết.
Có thể anh sẽ mất đi cô ngay lập tức: “Vi Nhàn......” Trong giọng nói của anh chứa đựng sự khẩn cầu, đừng đợi đến khi anh cho là đã nắm được tất cả hạnh phúc trong tầm tay lại mới nói với anh rằng tất cả đều là giả, chuyện này thật tàn nhẫn, nhanh như vậy đã muốn lấy đi tất cả mọi thứ của anh sao, anh vẫn biết rằng một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại tất cả, nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới ‘một ngày nào đó’ sẽ đến nhanh như vậy.
"Nhan Duệ, em ——"
Cô còn chưa nói hết lời thì Nhan Duệ đã hết sức kích động, lắc đầu mãnh liệt: “Không, Không bao giờ! Anh không đồng ý ly hôn, không đồng ý để cho em rời đi, cái gì anh cũng không đồng ý!” Anh còn lấy tay bịt chặt tai mình lại, rồi rất ngây thơ ra sức lắc đầu, nhìn bộ dạng anh giống như chưa bao giờ xảy ra bất cứ chuyện gì vậy. Chỉ cần anh đợi đến khi mọi việc lắng xuống, Ninh Vi Nhàn vẫn là Ninh Vi Nhàn, cả nhà ba người bọn họ vẫn tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc cùng với nhau.
“Em không nói là muốn ly hôn, anh cũng biết là chúng ta không thể nào ly hôn mà.” Ninh Vi Nhàn đem hai bàn tay của anh đang che lại lỗ tai kéo xuống, khóe miệng cô khẽ nâng lên thành một nụ cười. Nhan Duệ nhìn cô cười đến mụ mị cả người —— đã lâu lắm, thật lâu lắm rồi cô không có cười với anh như vậy. Không mang theo bất kỳ sự chán ghét hay oán hận gì, chỉ nở nụ cười đơn thuần với anh. Anh chưa từng nghĩ tới cả đời này anh còn có thể nhìn thấy nụ cười này của cô đối với anh khi cô không bị mất đi trí nhớ: “Vi Nhàn...... Không, không có ly hôn?”
"Ừ." Ninh Vi Nhàn gật đầu với anh, cô buông tay của anh ra. Ở khoảnh khắc khi cô buông tay ra, trong nháy mắt trong lòng của Nhan Duệ trở nên trống rỗng, tựa như đã mất sạch tất cả: “Chúng ta sẽ không ly hôn, nhưng còn chuyện của em sau khi tỉnh lại một năm nay, còn có chuyện của con, em nghĩ, chúng ta cần phải nói chuyện với nhau thật rõ ràng mới được.”
Cô dường như đã trở về là Ninh Vi Nhàn của lúc mới kết hôn, dịu dàng, uyển chuyển, hàm xúc, bình dị, nhưng cũng rất gần gũi. Nhưng Nhan Duệ lại cảm thấy cô vẫn còn rất xa cách với mình lắm. Đang lúc anh cố gắng tập trung tinh thần để chờ cô nói chuyện với anh, Ninh Vi Nhàn lại muốn anh ôm đứa bé tới cho cô. Đang lúc căng thẳng thần kinh dể chờ đợi kết quả phán xét từ Ninh Vi Nhàn, nhưng lại nghe cô nói như vậy, Nhan Duệ trở nên ngu ngốc hết một lúc, cũng không biết mình nên làm cái gì nữa.
“Nhan Duệ?” Giọng nói của Ninh Vi Nhàn rất nhẹ, hiên tại thân thể của cô rất suy yếu, “Anh đi ôm con tới cho em nhìn một chút đi.”
Lúc này, Nhan Duệ mới như tỉnh lại từ trong mộng, trả lời cô một tiếng, rồi vội vàng chạy ra khỏi cửa, bởi vì khẩn trương một cách thái quá, cho nên dọc đường anh đã bị té chỏng gọng, Ninh Vi Nhàn ngồi trên giường, có thể thấy được rõ hết sự nhếch nhác của anh, chắc chắn ở ngoài cửa Nhan Ninh cũng đã nhìn thấy, do đó, lúc cậu đi vào với vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn của cậu mở to hết mức, như là thấy được một chuyện gì không thể tưởng tượng nổi: “Mẹ...... Ba làm sao......"
“Ba đi đường không cẩn thận, Ninh Ninh cũng không được như vậy nha.” Đây là con trai của cô! Ngoắc tay để con trai đến ngồi bên cạnh mình, Ninh Vi Nhàn mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, có thể nhìn thấy được những đường nét của cô và Nhan Duệ trên gương mặt cậu. Đây là đứa con của cô và Nhan Duệ, là sự kết hợp của hai người để sinh ra đứa bé này, là năm đó cô đã liều mạng để có được, cho dù là cô không muốn sống nữa nhưng cô cũng muốn sinh ra đứa bé này.
Con trai cũng đã lớn như thế này rồi.
“Dạ!” Đứa nhỏ gật đầu ngoan ngoãn, che cái miệng nhỏ nhắn đang cười không thể ngừng được: “Mẹ, đây là lần đầu tiên con thấy ba bị té như vậy đó, còn té thê thảm như vậy nữa chứ, ha ha ha, buồn cười quá đi. Ai...... Thật đáng tiếc vì không có chụp lại cảnh đó nha.” Trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu tràn đầy sự tiếc nuối, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm cũng trề ra.
Ninh Vi Nhàn cười cười, sờ gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Vậy chờ khi nào ba lại bị té ngã một lần nữa, Ninh Ninh nhớ phải chụp lại cho thật đẹp mới được.”
Nhan Ninh cũng nghĩ như vậy, đã có lần đầu thì nhất định sẽ có lần thứ hai nha, từ trước đến giờ, ở trước mặt mẹ, ba đều ngu ngốc như vậy nha, tay chân cũng không biết phải làm gì, cậu khẳng định sẽ có thêm cơ hội, bây giờ việc cậu cần làm là lúc nào cũng phải đem theo máy chụp hình ở bên người mới được, như vậy mới dễ dàng chụp lại được. Cái đầu nhỏ của cậu chui vào *** của Ninh vi nhàn cọ tới cọ lui, còn không ngừng làm nũng: “Mẹ, con mới vừa đi xem em gái, bề ngoài của em hơi khó coi, không giống mẹ một chút nào hết, da vừa đỏ lại vừa nhăn nheo, mắt lại không có mở ra, nhìn hơi nhỏ một chút, đại khái là chỉ có dài cỡ nhiêu đây thôi.” Cậu vừa nói vừa đưa hai tay để diễn tả chiều dài, biểu hiện trên mặt rõ ràng không được vui: “Mẹ, con biết là nhiều em bé lúc mới sinh ra đều như vậy, nhưng mà em gái xấu quá đi.” Cậu dẩu đôi môi nhỏ, không vui chút nào hết, rõ ràng ba mẹ nhìn xinh đẹp như vậy mà, cậu là sự kết hợp những ưu điểm của bọn họ, lẽ dĩ nhiên là chỉ có đẹp hơn chứ không xấu hơn chút nào, nhưng sao em gái lại xấu xí như vậy?
Cái miệng nhỏ nhắn của cậu nói không ngừng, Ninh vi nhàn thấy rất buồn cười, lắc đầu một cái, đang định nói thì Nhan Duệ ôm con gái nhỏ đi vào, trên mặt vừa thấp thỏm vừa dịu dàng, nhìn qua rất kỳ quái. Hiển nhiên, Ninh Vi Nhàn nhìn thấy được, cô mỉm cười đưa tay đón nhận, con gái thật rất nhỏ bé, nâng trên tay cảm thấy mềm mại, giống như là không có xương vậy, khỏi phải nói đáng yêu đến cỡ nào. Chỉ cần nhìn cô bé như vậy thôi, trong lòng đã nổi lên một thứ cảm xúc cuồn cuộn, vô cùng, vô tận.
“Con, con bé nhìn rất đẹp, đúng không?” Thật sự Nhan Duệ không nhìn ra trong lòng Ninh Vi Nhàn đang suy nghĩ cái gì, anh lấy hết can đảm, hỏi lắp ba lắp bắp, anh không nghĩ tới Ninh Vi Nhàn lại cười, có đứa bé nào vừa sinh ra mà xinh đẹp, đứa bé nào cũng nhiều nếp nhăn giống như con khỉ con —— bất quá là một con khỉ con đáng yêu cũng được rồi.
Nhan Duệ không nghe Ninh Vi Nhàn trả lời mình, cũng không nhìn thấy trên mặt cô có bất cứ biểu tình nào, đáy lòng của Nhan Duệ trở nên thấp thỏm. Anh nuốt nước miếng, đi thử về phía trước hai bước, muốn ngồi xuống cạnh giường, để có thể gần cô thêm chút nữa, Ninh Vi Nhàn lại nhìn anh một cái, khi anh nhìn thấy ánh mắt của cô, trong thoáng chốc tay chân trở nên lạnh lẽo, không biết nên làm cái gì, thân hình anh cứng đờ, cứ duy trì cái tư thế đang ngồi xuống như vậy, nhưng trên thực tế anh lại không hề ngồi xuống, tư thế kia nhìn rất buồn cười, buồn cười đến nỗi Nhan Ninh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chụp liên tiếp vài tấm hình: “Anh ngồi xuống đi, đừng...... Đừng luống cuống như vậy.” Ninh Vi Nhàn nghĩ tốt nhất là nên để anh ngồi xuống trước đã.
Nhan Ninh nhìn hình trong điện thoại di động một chút, cười trộm hai tiếng, sau đó đem di động giấu kỹ, để khi nào ba không có ở đây thì sẽ lấy cho mẹ coi mới được. Sự chú ý của cậu lại trở về trên người em gái của mình lần nữa, còn lấy Ng'n t út chọc chọc gương mặt nhỏ bé của em gái: “Mẹ...... Mẹ nói có phải em gái rất xấu đúng không?”
Ninh Vi Nhàn còn chưa kịp trả lời, Nhan Duệ đã nói: “Lúc con vừa mới sinh ra cũng xấu như em gái con vậy, sau một thời gian thì mới đẹp hơn.”
“...... Có thật sau này em gái sẽ xinh đẹp không?” Nhan Ninh vẫn còn có một chút không dám tin, thế là cậu lại chọc chọc gương mặt của em gái, cảm thấy còn mềm hơn so với mình, hơn nữa em gái còn trắng trẻo, sau này chắc chắn sẽ không sai đâu.
Một nhà bốn người ngồi cạnh bên nhau, bé gái nhỏ nhắn đang nhắm mắt ở trong *** Ninh Vi Nhàn cũng bắt đầu quấy rối, chắc là đói bụng rồi, Ninh Vi Nhàn vén áo lên, làm lộ ra bộ *** trắng nõn lại đầy đặn mượt mà, sau đó cô đem nụ hoa đưa vào miệng của con gái, đứa bé mở cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn, liền nút lấy nút để, ăn đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Nhan Duệ đột nhiên cảm thấy *** căng lên, anh vội vàng xoay mặt qua chỗ khác, đồng thời cũng không quên đem gương mặt nhỏ nhắn của con trai xoay về hướng khác luôn. Ninh Vi Nhàn ôm con gái, dịu dàng dỗ dành, rồi lại dịu dàng vỗ vỗ cái lưng nhỏ, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như trứng gà của bé, sau khi sửa sang quần áo xong, mới hỏi Nhan Duệ: “Anh nghĩ ra được cái tên nào hay chưa?”
Hai cha con Nhan Duệ đều sửng sốt, Ninh Vi Nhàn vừa nhìn một cái thì biết ngay bọn họ căn bản cũng chưa nghĩ ra, ôm con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của bé khi ngủ, nói một cách bất đắc dĩ: “Vậy thì tính sau đi, Nhan Duệ, anh đi làm thủ tục xuất viện được rồi, em muốn về nhà.”
Nghe cô nói muốn về nhà, dường như có một cảm giác kỳ diệu nào đó lướt qua trong lòng anh, Nhan Duệ gật đầu một cái, chạy đi đầy H**g phấn, Vi Nhàn muốn về nhà với anh, cô cũng nói đó là nhà, điều này có nghĩa là cô muốn cũng anh sống chung với nhau, cô sẽ không rời bỏ anh mà đi, cho dù sau này cô không cho phép anh chạm vào cô, nhưng cô cũng sẽ không biến mất.
Như vậy là đủ rồi.
Thật sự như vậy, chỉ nhiêu đó cũng đã đủ rồi.
Khi họ về đến nhà thì cha mẹ hai bên cũng đã đến rồi, biết hai mẹ con bình an, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhan Tư Tư cứ ôm khư khư đứa cháu gái nhỏ mềm mại đáng yêu không chịu buông tay, la hét khẳng định rằng mình cùng Tương Thành cũng muốn sinh một đứa con gái bảo bối như vậy.
Sau khi mọi người bàn bạc đồng ý, quyết đinh đặt tên cho công chúa nhỏ của nhà họ Nhan là Nại Nại, Nhan Nại Nại. Lấy tên ở nhà là Ái, cũng hi vọng đứa bé không giống như người cô Nhan Tư Tư của mình vừa dũng mãnh lại vừa giống đàn ông, mà làm một công chúa nhỏ vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu—— dĩ nhiên, đợi đến sau này, khi mọi người nhớ tới ngày hôm nay, sẽ vô cùng hối hận, hơn thế nữa còn cứ suy nghĩ thật lâu một vấn đề, đó chính là: tại sao con gái ở nhà họ Nhan, trừ Ninh Vi Nhàn là cưới ở ngoài vào, cũng chưa có một người nào là dịu dàng, đáng yêu, khéo léo, thuần khiết vậy chứ? Mà bạn nhỏ Nhan Ninh cũng nghi ngờ rất lâu rằng thật ra thì mẹ sinh cho mình một người em trai, chứ không phải là một người em gái biết nghe lời như trong tưởng tượng.
Đặt con gái vào trong cái nôi nhỏ, Ninh Vi Nhàn ngồi ở một bên nhìn con gái, trong lòng tràn đầy mềm mại. Thật ra cô không có kinh nghiệm chăm sóc con nhỏ, hiện tại cái gì cũng đều phải học, trong khi đó Nhan Duệ đã là vú em siêu cấp rồi, thay tả, tắm rửa, cái gì cũng muốn làm, mỗi lần Ninh Vi Nhàn nhìn thấy như vậy, đều phải chắc lưỡi hít hà. Cô vẫn không nhắc tới việc mình đã khôi phục trí nhớ, Nhan Duệ cũng giả câm giả điếc, làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là so sánh với lúc trước thì hai người đã lạnh nhạt hơn rất nhiều, đừng nói là ôm hôn, hay thân mật, chỉ là ***ng vào hay nắm tay một cái cũng không có, cũng vì không muốn để Nhan Ninh biết được, cho nên hai người mới miễn cưỡng ngủ chung ở trên giường. Mỗi buổi tối, Nhan Duệ đều không thể ngủ được, anh cứ nhìn chằm chằm vào Ninh Vi Nhàn, để xác định cô thật sự đang ở bên cạnh mình, không có rời bỏ anh mà đi. Bởi vì anh mất ngủ nghiêm trọng, cho nên hai mắt anh có quần thâm rất đậm, nhìn qua cũng rất đáng sợ.
“Ba, ba không có bị sao chứ?” Nhan Ninh hỏi đầy lo lắng, thật sự sắc mặt của ba rất khó nhìn, hai hốc mắt sâu hóm làm cho người ta giật mình.
Nhan Duệ lắc đầu một cái, vừa bưng lên ly cà phê định uống một hớp, không nghĩ tới có một bàn tay trắng nõn đưa ra, lấy đi ly cà phê, đổi lại một ly sữa tươi nóng hổi, anh không dám phản kháng, liền ngoan ngoãn uống một hớp.
Ninh Vi Nhàn đưa một ly sữa tươi khác đang cầm trên tay cho con trai, sau đó cũng ngồi xuống. Cô nhìn sắc mặt của Nhan Duệ, hỏi: “Anh bị sao vậy, có chỗ nào cảm thấy khó chịu không? Hay là em gọi bác sĩ tới khám cho anh, bữa nay cũng đừng đến công ty nữa.”
Lời của tác giả: Gia đình hai ông cháu bướng bỉnh kiêu ngạo~~~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc