Quay Đầu - Chương 53

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Sờ sờ đầu con trai, Nhan Duệ nhìn cậu, khẽ nhếch khóe môi mỉm cười, nhưng sắc mặt lại rất khó coi. Ban đầu Nhan Ninh cũng không muốn hỏi, nhưng vẻ mặt của ba lại làm cho cậu mơ hồ nhận thấy rằng nếu như cậu không hỏi chuyện này thì cậu có thể mất đi một thứ gì đó rất quan trọng: “Ba ba.” Cậu kéo vạt áo sơ mi của Nhan Duệ, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn ba mình: “Mới vừa rồi ba và mẹ đã nói chuyện gì vậy?”
Từ trước tới giờ chỉ ở trước mặt người ngoài, cậu mới gọi Nhan Duệ là ba ba, còn bình thường cậu chỉ mở miệng gọi một tiếng ba mà thôi, nhưng hôm nay trong phòng khách cũng chỉ có hai cha con họ, cậu vẫn gọi là ba ba, để Nhan Duệ biết rằng nếu không cho đứa con trai là cậu một câu trả lời thỏa đáng thì sẽ không xong đâu, chắc chắn cậu sẽ không buông tay như vậy đâu (*). Sau khi suy nghĩ mấy giây, anh quyết định ngồi xuống, ngắt gò má hồng hào của con trai, anh hỏi: “Ninh Ninh, con thật muốn biết ba mẹ mới vừa nói cái gì sao?” Thấy vẻ mặt của con trai rất nghiêm túc, cái đầu nhỏ gật một cái, anh mới tiếp tục nói: “Mẹ mang thai, con có biết không?”
(* Quỳnh: nguyên văn là爸爸: có nghĩa là ba ba mình nghĩ đây là cách gọi tôn trọng hơn, còn老爸: có nghĩa là lão ba, đây là cách gọi thân mật hơn, giống như trong tiếng Anh là father và dad vậy đó, còn tiếng Việt của mình thì dùng đều gọi ba giống nhau.)
Nhan Ninh gật đầu.
“Nhưng mà mẹ con lại không muốn có đứa bé này, hay nói cách khác, con sẽ không có em trai hay em gái nữa.” Nhan Duệ cười khẽ, nhưng rõ ràng là nở nụ cười, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng khổ sở: “Mẹ nói đứa bé này sinh ra không có sự thừa nhận của con, cho nên mẹ không muốn vì một đứa con còn chưa thành hình lại để cho con trai mà mẹ yêu thương nhất bị đau lòng được. Ninh Ninh, ba biết trong lòng con không được vui, con nghĩ rằng em gái sẽ ςướק mất tình yêu thương của ba mẹ, nhưng ba. . . . . . Thật sự ba rất muốn có đứa bé này, mẹ cũng rất muốn, con có thể nhận ra được mà, con cũng thấy lúc trước mẹ con đã vui mừng như thế nào, có đúng không? Cho nên, ba muốn để con tự quyết định, nếu con thật lòng muốn có em gái, con có thể nói với mẹ con, còn nếu như con không muốn có em gái, ba cũng không ngăn cản, chúng ta sẽ bỏ đi đứa bé, con nghĩ có được không?”
Khi nghe được lời nói của ba, Nhan Ninh sợ ngây người, cậu kinh ngạc, vô thức nhìn về phía trước thật lâu rồi mới chậm rãi cuối đầu. Nhan Duệ cũng vẫn chờ đợi con trai rất kiên nhẫn để con trai cho mình câu trả lời, vẻ mặt không hề sợ hãi, cũng không hỗn loạn, giống như cho dù Nhan Ninh có quyết định như thế nào, anh cũng sẽ đồng ý.
“Nếu như con nói không thích, thật sự ba mẹ sẽ không cần em gái nữa sao?”
“Đúng như vậy.” Nhan Duệ gật đầu rất nghiêm túc: “Không có đứa bé cũng có chỗ tốt, năm đó, khi mẹ sinh con rất khổ cực, bây giờ tuổi của mẹ con cũng không thích hợp để mang thai, có thể sinh nở an toàn rất là khó, sẽ có nguy hiểm rất lớn, nếu không có đứa bé, vậy thì mẹ con cũng sẽ không đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy rồi.”
“Nhưng mà. . . . . . Nếu như không có em trai hay em gái, không phải ba mẹ cũng sẽ rất đau lòng sao? Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, còn có cô. . . . . . Có phải bọn họ cũng sẽ rất đau lòng không?” Nhan Ninh vẫn không hiểu, rõ ràng mọi người đều rất muốn có em trai hay em gái, nhưng tại sao lại vì cậu không thích mà lại quyết định không muốn nữa?
“Con còn nhỏ nên không hiểu được. Bây giờ đối với ba mẹ mà nói, con chính là người quan trọng nhất, chứ không phải là đứa bé còn chưa ra đời.” Khi nói những lời đó, thái độ của Nhan Duệ giống như đang nói với một người đàn ông chân chính vậy, Nhan Ninh quay đầu, những gì cậu nghe được có cái hiểu cái không: “Cũng bởi tại vì ba, cho nên chị của con mới không thể đến thế giới này, tuy ba và mẹ con đều hy vọng đứa bé này có thể được sinh ra, nhưng chúng ta không thể nào chịu đựng sự khổ sở khi mất đi đứa con của mình thêm một lần nào nữa. Tuy ba mẹ yêu thương đứa bé chưa ra đời, nhưng ba mẹ vẫn yêu thương con hơn.”
Nhan Ninh cảm thấy hốc mắt của mình cay cay, nước mắt cũng không thể kiềm chế được rơi xuống trên mặt thảm mềm mại, liền bị thấm rất nhanh vào tấm thảm lông dê, không còn để lại một dấu vết nào: “Nếu như có em trai em gái, ba mẹ có khi nào sẽ không yêu thương con nữa hay không?”
"Dĩ nhiên là không rồi, con là bảo bối của ba mẹ, cũng là người mà ba và mẹ con yêu thương nhất. Chẳng lẽ mười năm nay con còn không biết ba thương con nhiều như thế nào sao? Sau khi mẹ con tỉnh lại, mẹ con thương con nhiều ra sao, con cũng không nhận ra được sao? Chúng ta hy vọng sẽ có một đứa con gái, mẹ con đã từng mất đi một đứa bé, lại bỏ lỡ quá trình con đã lớn lên như thế nào, cho nên mẹ con cũng không muốn bỏ đi đứa bé, hơn nữa cho dù là nguy hiểm đến tính mạng mẹ con cũng muốn sinh đứa bé, Ninh Ninh, con có thể hiểu được điều đó hay không?”
“Nếu như mẹ sinh em trai hay em gái, mẹ có thể bị ૮ɦếƭ không?” Nhan Ninh ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên: “Nếu là như vậy, thì con không cần em trai em gái gì hết, nếu mẹ không sao, thì con cũng muốn có.”
Nhan Duệ bật cười, nghiêng người ôm lấy đứa con trai nhỏ của mình, điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ của cậu: “Làm sao mà mẹ con lại có chuyện chứ? Con không thấy mẹ rất thương con sao, làm sao có thể bỏ con lại như vậy chứ?”
“Vậy ba mẹ có đảm bảo, nếu như em trai em gái được sinh ra, thì cũng sẽ thương con như vậy, cũng không được đem nhưng thứ mà con thích đưa cho em trai em gái không?” Khi hỏi câu hỏi này, gương mặt của cậu bé tràn đầy lo lắng thấp thỏm, Nhan Duệ cũng thấy đau lòng không thôi, mấy ngày nay bởi vì Vi Nhàn mang thai, cho nên anh đã bỏ qua lo lắng và đau lòng trong mắt của con trai, đến bây giờ anh mới biết, chuyện làm cho anh vui mừng hớn hở không thôi lại là chuyện làm cho con trai đau lòng biết bao nhiêu: “Đương nhiên là phải như thế rồi, mặc kệ có em trai em gái hay không, Ninh Ninh mãi mãi là đứa con mà ba mẹ yêu thương nhất. Chờ đến khi em gái ra đời, Ninh Ninh còn phải giúp ba mẹ chăm sóc cho em gái nữa.”
Cậu nhóc nhỏ suy nghĩ thật lâu, mới giãy giụa: “Ba, ba thả con xuống đi, con muốn tìm mẹ để nói chuyện.”
Ngay lập tức, Nhan Duệ liền để cậu xuống đất, nhìn thân hình nhỏ bé của câu thoắt một cái đã chạy vào phòng ngủ ở lầu một, sau đó anh ngã người xuống ghế sa lon, đưa tay che mắt, khóe miệng lại không nhịn được nở nụ cười.
Đẩy cửa phòng ra, Nhan Ninh nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trầm tư đến mất hồn mất vía ở trên giường. Cậu không biết mẹ mình đang nghĩ cái gì mà đến nỗi cậu đi vào cũng không biết. Cởi giày ra, Nhan Ninh cố hết sức để leo lên cái giường lớn, cẩn thận từng li từng tí để không ᴆụng vào bụng của mẹ, rồi chui vào trong ngưc mẹ, giọng nói non nớt kêu lên một tiếng mẹ. Lúc này Ninh Vi Nhàn mới phản ứng lại, cô ôm lấy con trai, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ bé, rồi mỉm cười hỏi: “Ninh Ninh có chuyện gì sao?”
Nhan Ninh nhìn mẹ mình ở trước mặt. Mẹ mới vừa rồi quyết định bỏ qua đứa bé, chỉ vì sợ làm cậu bị tổn thương, đây là chuyện làm người ta đau lòng nhất. Nhưng khi ở trước mặt cậu, trước sau như một mẹ vẫn mỉm cười, ánh mắt cũng dịu dàng mềm mại như nước vậy: “Mẹ. . . . . . Đến khi em trai hay em gái chào đời, con có thể đặt tên cho em con được không?”
Nghe lời nói của con trai làm cho Ninh Vi Nhàn ngây ngẩn cả người: “. . . . . . Ninh Ninh?”
“Con đã biết mình sai rồi. Con muốn nhìn thấy em trai em gái chào đời.” Nhan Ninh mở to mắt, khi ở trong nhà cậu chưa bao giờ đeo mắt kiếng, một đôi mắt đào hoa long lanh trong vắt cực kỳ xinh đẹp đang chớp chớp nhìn lên làm người ta phải động lòng: “Mẹ đừng có bỏ đi em bé có được không?"
Trên đời này làm gì có người mẹ nào lại không muốn đứa con của mình chứ? Ninh Vi Nhàn không biết lý do vì sao con trai lại thay đổi suy nghĩ, nhưng cô chắc chắn là có liên quan đến người đàn ông đang ở bên ngoài. Cô còn đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, quả thật vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến, Nhan Duệ đưa tay đóng cửa, mỉm cười nhìn hai mẹ con họ đang xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi chung với nhau, anh ngồi xuống giường, ôm hai mẹ con họ vào lòng: “Một chút nữa sẽ ăn cơm, hôm nay món tráng miệng sau bữa cơm là bánh pudding sữa, có thích không?”
Bánh pudding sữa, Ninh Vi Nhàn rất thích, cô thích nhất là sữa tươi, nhưng khi Nhan Ninh nghe được, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Con có thể đổi thành mùi vị khác không?” Cậu ghét nhất là sữa tươi.
“Dĩ nhiên là không được, trẻ con uống nhiều sữa tươi thì mới có thể phát triển tốt chiều cao được.” Ngay lập tức Nhan Duệ liền không đồng ý, ôm con trai từ trong lòng vợ mình ra tung hứng lên trên cao rồi bắt lấy, Nhan Ninh không nhịn được hét ra tiếng thật to, nhưng chơi một lúc thì càng chơi càng thích, cuối cùng Nhan Duệ cũng thả cậu xuống, cậu còn kéo tóc ba để ba có thể tiếp tục chơi với cậu. Ninh Vi Nhàn ngồi trên giường coi hai cha con chơi đùa như điên, cô sờ bụng, dịu dàng an ủi đứa nhỏ trong bụng đừng sợ, bé cưng ngoan nha, đây là ba và anh trai con, bọn họ đang muốn chới đùa với con thôi, chờ khi con ra đời, thì họ cũng sẽ ôm con, chơi với con như vây.
Một nhà ba người bọn họ lại vui vẻ náo nhiệt một lúc thì ai nấy đều đói bụng, Ninh Vi Nhàn mang giày xuống giường, còn Nhan Duệ cũng đem con trai để xuống, hai chân Nhan Ninh vừa mới chạm đất, liền đi đến nắm tay Ninh Vi Nhàn: “Mẹ, con dắt mẹ đi nha.”
Con trai có lòng hiếu thảo, dĩ nhiên cô sẽ không từ chối rồi. Ninh Vi Nhàn mỉm cười hạnh phúc, ôm chặt gương mặt nhỏ nhắn nhưng phúng phính đầy thịt của con trai: “Được, Ninh Ninh dắt mẹ đi, mẹ vui mừng còn không kịp nữa đây nè.”
Khuôn mặt nhỏ của Nhan Ninh đỏ lên, cậu cố ý đi chậm lại, Ninh Vi Nhàn đều nhìn thấy tất cả những chuyện đó, mặc dù không biết Nhan Duệ đã khuyên bảo con trai như thế nào, nhưng mọi chuyện biến chuyển thành như tình huống trước mắt, cô đã rất vui vẻ rồi, cũng không thắc mắc hai cha con họ làm sao có thể thông cảm được với nhau. Trong phòng ăn, thức ăn đã được dọn lên, Ninh Vi Nhàn có một thói quen là sẽ ăn một chén canh trước khi ăn cơm, hôm nay vừa đúng lúc chính là loại canh mà cô thích, cho nên cô đã không nhịn được mà ăn nhiều hơn một chút, lúc ăn cơm cũng ăn không nhiều, làm cho hai cha con Nhan Duệ hết sức lo lắng.
“Vi Nhàn, ăn thêm một chút nữa đi, em ăn ít quá.” Chân mày Nhan Duệ cau lại, múc thêm cho cô một ít cơm trắng. Ninh Vi Nhàn trừng mắt nhìn chằm chằm chén cơm của mình, chân mày cũng nhếch lên: “Không ăn, em không đói bụng, không muốn ăn nhiều.”
“Mẹ, mẹ ăn như vậy không được đâu, cùng lắm là ăn thêm một chút thôi mà..., nếu không em trai hay em gái sinh ra sẽ ốm nhom cho coi, không khỏe mạnh giống như con đâu.” Nhan Ninh đang dùng muỗng nhỏ múc cơm, thấy mẹ mình không chịu ăn nữa, liền cầm cái muỗng lắc lắc, gương mặt thì ra vẻ nghiêm túc.
Chồng mình khuyên, Ninh Vi Nhàn cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ là con trai đang nói..., cô liền không tự chủ đươc nghe theo, thế là lại chịu khó cố gắng ăn thêm một chút nữa.
Lớp học buổi chiều của Nhan Ninh bắt đầu lúc ba giờ, trường học quy định học sinh ngoại trú có thể không cần ở lại trường vào giờ nghỉ trưa, cho nên cậu có thể được ở nhà thêm vài tiếng nữa. Chuyện xảy ra buổi trưa cũng làm cho cậu tốn rất nhiều sức lực, cho nên bây giờ cả người có vẻ mệt mỏi, Ninh Vi Nhàn thấy cậu như vậy thì rất đau lòng, liền nói với Nhan Duệ xin cho cậu nghỉ học, dù sao với trình độ của Ninh Ninh nhà cô, thì cậu nhóc có đi học hay không cũng không có vấn đề gì. Bình thường Ninh Vi Nhàn có thói quen nghỉ trưa, hai cha con Nhan Duệ dưới sự lôi kéo của cô cũng đã bắt đầu nghỉ trưa, cũng may giường ngủ cũng khá lớn, đủ để cho ba người bọn họ cùng nhau chen lấn. Nhan Ninh nằm ngủ giữa ba và mẹ, cậu nằm ở bên cạnh mẹ, tay nhỏ của cậu vuốt ve bụng cô không ngừng, rất ngạc nhiên: “Mẹ, có phải bụng của mẹ sẽ càng ngày càng lớn không, giống như mấy cô gái trên TV vậy đó?”
Ninh Vi Nhàn gật đầu khẳng định: “Ừ, đúng như vậy đó, càng lúc càng lớn, giống như một trái bóng hơi vậy. Đợi đến khi trái bóng nổ tung, em gái sẽ ra đời.” Thấy con trai bị mình làm cho sợ, cô vội vàng an ủi: “Lúc mẹ có Ninh Ninh, bụng của mẹ còn lớn hơn nữa, có đúng như vậy không Nhan Duệ?”
Bắt gặp ánh mắt uy Hi*p của vợ mình, Nhan Duệ vội vàng gật đầu khẳng định việc này là sự thật, năm đó khi Ninh Vi Nhàn mang thai Nhan Ninh, bụng của cô nhìn qua thật sự rất lớn, bởi vì cô vốn dĩ rất ốm, mang thai lại bị nghén, cho nên ăn vào đều bị ói ra hết, bụng thì càng ngày càng lớn, nhưng tay chân thì vẫn mảnh khảnh như trước. Bây giờ cô đã có da có thịt hơn một chút, ít nhất cô cũng không còn ốm như trước kia nữa, trên mặt cũng đã đầy đặn hơn, đứa nhóc trong bụng cô cũng rất biết điều, ngoại trừ khiến cho mẹ cảm thấy buồn ngủ cũng không có gì khó chịu nữa. Ừ, lần này nhất định là con gái, chỉ có con gái mới ngoan ngoãn như vậy thôi: “Mẹ con khi mang thai con bụng cũng rất lớn, khi mẹ con đứng lên cuối người về phía trước cũng không thể thấy được mũi chân của mình, đặc biệt con lại không ngoan ngoãn, làm cho mẹ con càng thêm thê thảm, mỗi sáng đều ói đến không biết trời đất luôn, ăn xong thì mới đỡ hơn một chút.” Anh nói xong, nhẹ nhàng chọc chọc vào đằng sau gáy của con trai. Bị ba mình nói vậy, Nhan Ninh có vẻ thẹn thùng, vuốt bụng Ninh Vi Nhàn, lại nói xin lỗi không ngừng: “Mẹ, con thật xin lỗi. . . . . .”
Có thể trách con trai về chuyện gì chứ? Ninh Vi Nhàn giận dỗi nhìn Nhan Duệ đầy trách móc: “Đừng nghe ba con nói bậy bạ, Ninh Ninh là ngoan ngoãn nhất, ba con mới là thủ phạm làm cho mẹ cảm thấy không thoải mái. Chà, hiện tại mẹ nhìn ba con cũng cảm thấy rất khó chịu rồi.”
Bị vợ mình ghét bỏ, trong nháy mắt Nhan Duệ trở nên ỉu xìu. Nhan Ninh nhìn anh một cái, nhe răng cười hắc hắc, mặc dù hiện tại câu vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận việc mẹ có em trai hay em gái trong bụng, nhưng ít ra cậu cũng không còn lo lắng như trước nữa rồi: “Mẹ, có phải mẹ thương con nhất hay không?”
Sờ sờ đứa nhỏ đang nũng nịu trong иgự¢, Ninh Vi Nhàn cười khẽ: “Chuyện đó là đương nhiên rồi.”
“Cho dù là có em trai hay em gái thì mẹ cũng vẫn thương con nhất sao?”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang chờ đợi câu trả lời, Ninh Vi Nhàn vẫn mỉm cười như cũ: “Đúng vậy, mẹ thương nhất là Ninh Ninh của mẹ." Bàn tay trắng nõn vén lên những sợi tóc mềm mại hơi rối của cậu một cách dịu dàng, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Là người trên đời này mẹ thương, thương nhất.”
Ở bên cạnh, Nhan Duệ nghe được cũng không biết nên có cảm xúc như thế nào, tuy anh giận nhưng cũng không dám mở miệng nói gì, chỉ có thể yên lặng quay đầu đi chỗ khác buồn bã, chỉ đành cắn áo gối mà khóc thầm trong lòng thôi.
Sau khi náo loạn một lúc, hai mẹ con cũng thấy mệt mỏi. Ninh Vi Nhàn là do đang mang thai, còn Nhan Ninh dù sao cũng là một đứa bé, cuối cùng chỉ còn dư lại một mình Nhan Duệ là không ngủ. Anh nhìn vợ con đang ngủ say trong lòng mình, không nhịn được nở nụ cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa từ trong lòng anh tràn ngập cả căn phòng, giống như hạnh phúc của anh có thể nhấn chìm mọi thứ trên thế giới này vậy. Anh nghĩ, có lẽ anh cũng nên ngủ một chút thì hơn.
Một giấc ngủ này đã ngủ luôn đến tối, người tỉnh giấc đầu tiên cũng là anh. Nhan Duệ rất ngạc nhiên khi phát hiện tư thế ngủ của vợ và con trai mình cũng không có thay đổi, anh vội vàng giúp bọn họ trở mình, có vẻ Nhan Ninh bị quấy nhiễu giấc ngủ, lầu bầu vài tiếng, Nhan Duệ liền vội vàng vỗ vỗ lưng để dỗ cho cậu ngủ. Ninh Vi Nhàn ngủ thật say, anh ôm cô để thay đổi tư thế mà cô cũng không có tỉnh lại.
Nhan Duệ không còn cảm thấy buồn ngủ, nhưng anh cũng không muốn đứng lên, anh rất thích không khí yên ổn thanh thản như bây giờ, anh nghĩ rằng có lẽ đây là thời khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời anh, không bao giờ có thể hạnh phúc hơn được nữa, một nhà bốn người yêu thương tôn trọng lẫn nhau, sống chung vui vẻ thoải mái với nhau. Nhìn hai mẹ con họ ngủ được ngon giấc thỏa mãn như vậy, anh cũng không nhịn được một chút giận dỗi nho nhỏ, anh liền duỗi ngón tay ra nắm lấy đầu mũi của con trai. Nhan Ninh bị nắm mũi thì kêu lên, bỗng mở mắt. Nhan Duệ bị giật mình liền rụt tay về, làm bộ như đang ngủ.
Nhan Ninh không phải ngu ngốc, cậu chắc chắn người ba tâm địa xấu xa của mình đang khi dễ người khác, đôi mắt thông minh đảo một vòng, cậu nhắm mắt lại lần nữa, sau đó bất ngở mở mắt ra! Quả nhiên không sai mà, đầu sỏ gây chuyện đang mò qua, cẩn thận thăm dò vẻ mặt của cậu: “Ba!”
Bị con trai bắt quả tang, Nhan Duệ cảm thấy ngượng ngùng. Anh ho khan vài cái, rồi cười ha hả: “Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi. . . . . . Ba đang muốn kêu con dậy để ăn cơm thôi.”
. . . . . . Có quỷ mới tin ba. Nhan Ninh hừ một tiếng, bò dậy, lắc lắc Ninh Vi Nhàn, Ninh Vi Nhàn đang ngủ say , bị con trai lay tỉnh, ánh mắt mê ly mơ hồ, trong nhất thời cô dường như còn chưa biết rõ mình đang ở chỗ nào, cho đến khi gương mặt nhỏ nhắn của con trai xuất hiện ngay trước mắt mình, cô mới ngáp nhẹ một cái: “Ninh Ninh. . . . . .”
"Mẹ, đi ăn cơm nha." Cậu cầm tay của mẹ kéo mẹ đi, trong lúc cấp bách, Nhan Ninh cũng không quên trừng mắt với ba mình một cái, sau đó tố cáo với mẹ: “Mẹ, mẹ, con kể cho mẹ nghe, mời vừa rồi, ba thừa dịp mẹ ngủ, lúc đó con cũng chưa có tỉnh dậy, đã bấm lỗ mũi của con, chọc ghẹo con đó mẹ!” Sau khi kể ra hết tội trạng của ba mình còn rất phách lối hất cằm lên, hừ một tiếng, có bộ dạng khinh thường ba mình. Nhan Duệ bị lời tố cáo của con mình hù dọa đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hít một hơi, khoát tay rồi vội vàng giải thích: “Không có, không có mà, thật là không có đâu, Vi Nhàn, không có. . . . . . Anh không có. . . . . .”
"Ba còn dám nói ba không có khi dễ con, không có bấm lỗ mũi của con hả?” Nhan Ninh hỏi với giọng điệu hầm hừ. Nhan duệ có tật giật mình, ho khan hai tiếng, rồi anh cũng không dám phản bác lại nữa.
Ninh Vi Nhàn bị điệu bộ ngây thơ của hai cha con anh làm cho cười mãi không ngừng được, cô ngồi dậy xuống giường, mỗi tay kéo một người: “Hai cha con anh nha, cũng mau dậy đi, em đói bụng lắm rồi.”
Vừa nghe Ninh Vi Nhàn nói đói bụng, hai cha con lập tức nhảy dựng lên, lật đật mang dép vào, một trái một phải đi bên cạnh của Ninh Vi Nhàn rời khỏi phòng ngủ.
Một nhà ba người của bọn họ cứ sống qua ngày vui vẻ như vậy, đã rất nhanh cũng đến ngày dự sinh của Ninh Vi Nhàn. Không giống như lúc sinh Nhan Ninh, ngày dự sinh đã qua, nhưng đứa bé trong bụng cô vẫn không có biểu hiện gì là muốn ra ngoài. Tất cả mọi người đều lo lắng gấp gáp, chỉ có một mình Ninh Vi Nhàn là vẫn bình tĩnh. Hơn chín tháng qua đi, Chocolate đã từ chú chó nhỏ trở thành một con chó lớn, thân hình rất nhanh nhẹn, lông trên người nó cũng càng ngày càng dày hơn, cũng rất là nghịch ngợm, chỉ cần quản gia không chú ý một chút là cả nhà sẽ trở thành một đống hỗn độn. Hơn nữa con chó nhỏ này có sở thích hết sức quái lạ, không thích cắn vớ của bất cứ ai, chỉ thích cắn vớ của một mình Nhan Duệ, mặc kệ là anh bỏ vớ ở đâu, hay để chung vớ với ai, Chocolated đều có thể chính xác tha vớ của anh từ trong ra ngoài, cắn một hồi cho rách nát luôn.
Vì thế cho nên. . . . . .
"Mày, mày, mày, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, sao mày cứ cắn vớ của tao hoài vậy hả?!” Đây là đôi thứ mấy trong năm nay rồi hả? Nhan Duệ giơ lên hai cái miếng vải rách đã không còn nhìn ra được là thứ gì, quắc mắt chỉ vào trán Chocolate, đôi mắt đen như mực của Chocolate nhìn về phía anh không ngừng nháy mắt, rất tự nhiên ra sức lấy lòng, nhưng Nhan Duệ không bị lay chuyển một chút nào, anh hung hăng gõ một cái vào đầu nó: “Chó hư, mày nói đi, mày lần sau còn dám làm như vậy hay không hả?!” Anh đem vớ ném qua một bên, hừ một tiếng, lại tiếp tục chọt, chọt, chọt. (Quỳnh: *_* chó cũng biết nói sao trời, nó nói rồi anh cố hiểu không ?_?)
Hai mẹ con đang dựa vào nhau, đút trái cây trên ghế sa-lông, thấy người đàn ông chủ gia đình mình đang đứng nói lẩm bẩm với một con chó trong phòng khách, cũng không thể nhịn cười được. Vì thế Nhan Duệ thẹn quá thành giận quay đầu lại, la lên: "Cười, cười, cười, hai mẹ con em cười cái gì, có cái gì đáng cười hả!” Hừ! Một tay vỗ lên trên thảm trải sàn, lại tiếp tục chọt chọt đỉnh đầu của Chocolate, Chocolate kêu gâu gâu hai tiếng, hắt hơi một cái, còn phát ra một âm thanh rất kỳ quái, hiển nhiên là nó cũng đang cười, trên ghế sa-lông, hai mẹ con thấy như vậy càng cười đến nỗi không dừng được, ngay cả trái cây cũng không thể ăn nổi.
“Ba à, ba đừng có cãi nhau ầm ĩ với nó nữa! Chocolate cũng đâu có hiểu ba đang nói cái gì đâu chứ.” Nhan Ninh bóc lên một trái nhãn, lột vỏ rồi đưa đến miệng của Ninh Vi Nhàn, nhìn về phía Chocolate kêu lên một tiếng, ngay lập tức Chocolate muốn đứng lên chạy về phía chủ nhân nhỏ của mình, Nhan Duệ lại mất hết mặt mũi rồi, cúi đầu hét lên:
“Chocolate, mày đứng lại đó cho tao!”
Chocolate cứ đứng ở một chỗ như vậy, nhìn Nhan Duệ dè chừng, không biết có nên chạy về phía bên kia hay không. Cuối cùng giống như nó đã suy nghĩ thật cẩn thận, liền trực tiếp chạy về phía của Nhan Ninh, Ninh Vi Nhàn càng cười vui vẻ hơn, quả thật cô không hiểu. . . . . . Tại sao Chocolate và Nhan Duệ lại không hợp nhau một chút nào hết: “Nhan Duệ, mau đem vớ trên tay anh đi bỏ đi, vớ này anh đã mang rồi phải không? Tại sao lại nắm trong tay chứ, như vậy anh cũng không được ᴆụng vào người em và Ninh Ninh đâu.”
Nhan Duệ cắn răng nghiến lợi, đem vớ trong tay mình bỏ đi, sau đó liền hướng về phía hai mẹ con đi tới, có vẻ như đang uy Hi*p muốn lấy tay mình ᴆụng vào bọn họ, Ninh Vi Nhan bị dọa sơ đến hết hồn, tránh qua tránh lại, còn Nhan Ninh thì la lên một tiếng, liền chui vào trong иgự¢ Ninh Vi Nhàn, Chocolate cũng gâu gâu vài tiếng cho hợp với hoàn cảnh, một nhà ba người bọn họ ồn ào náo loạn nhưng cũng rất vui vẻ, Ninh Vi Nhàn đang ôm con trai tránh né chồng mình đang quấy rối loạn xạ, ai ngờ đột nhiên bụng cảm thấy đau, giống như đang có cái gì chảy ra ngoài: “A. . . . . .”
Nghe được tiếng ՐêՈ Րỉ của cô, hai cha con Nhan Duệ dừng lại ngay lập tức. Ninh Vi Nhàn nắm lấy vạt áo của Nhan Duệ: “Nhan Duệ. . . . . . Em, em hình như sắp sinh. . . . . . A. . . . . .”
Nhan Duệ sợ đến nỗi ngây người, chỉ có Nhan Ninh phản ứng được nhanh, lập tức nhảy dựng lên, kêu quản gia lại, gọi điện thoại, sau một hồi tay chân luống cuống, cuối cùng thì cũng đưa Ninh Vi Nhàn đến bệnh viện. Trong khoảng thời gian đó hai cha con vẫn nắm tay cô không chịu buông ra, thậm chí cùng theo cô vào phòng sinh.
Mười năm trước, Nhan Duệ chỉ đứng ở ngoài phòng bệnh, cho nên anh cũng không biết, cho đến bây giờ được tận mắt nhìn thấy, thì ra là đáng sợ đến như vậy. Mà nhìn qua Nhan Ninh cũng là một gương mặt nhỏ nhắn đang lo sợ, từ TV và sách vở, cậu cũng biết phụ nữ khi sinh con rất khổ sở, nhưng ngàn vạn lần cậu cũng không nghĩ tới sẽ khổ sở như vậy. Khi mẹ sinh mình thì có đau nhiều như vậy không? Làm sao mà mẹ có thể chịu được?
Ninh Vi Nhàn nắm tay Nhan Duệ thật chặt, bởi vì quá đau đớn mà đôi mắt của cô trở nên mê ly rối loạn, có một số hình ảnh không ngừng thoáng qua trước mắt cô. Hình như rất lâu trước kia, cô cũng đã sinh một đứa bé tại một nơi giống như ở đây, mà khi đó cô chỉ có sự cô độc cùng tuyệt vọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc