Quay Đầu - Chương 51

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

“Chúng ta đã cưới nhau được mười lăm năm rồi, nhưng trong mười lăm năm này, thời gian chúng ta thật sự ở chung với nhau thì chỉ được một phần ba, mà trong khoảng một phần ba thời gian đó, anh đã để cho em phải đau lòng.”
Ninh Vi Nhàn ngồi lẳng lặng nghe anh nói, ngay đến cả Chocolate cũng không nhìn, hay là ngửi loạn xạ khắp nơi nữa.
"Sau khi chúng ta kết hôn được mấy tháng, anh đã tặng cho em một con chó Samoyed.” Nhan Duệ sờ sờ cái đầu nhỏ đầy lông của Chocolate, nụ cười nơi khóe miệng anh cũng sâu hơn một chút, giống như đang hồi tưởng lại một chuyện gì rất tốt đẹp: “Hình dáng của nó cũng giống Chocolate như đúc, tên nó cũng là Chocolate. Em rất thích nó, coi nó như bảo vật quý giá, lúc anh không có ở bên cạnh em, thì đều là nó ở cùng với em. Sau đó em vì mang thai, cho nên em mới để anh đem cho nó đi. Sau khi em biến thành người sống thực vật thì anh mới đem nó về lại nhà, nó vẫn luôn thay em bảo vệ Ninh Ninh, giống như là thần thủ hộ của Ninh Ninh. Nó và con trai cùng nhau rời giường buổi sáng, sau khi tan học Ninh Ninh về nhà, nó sẽ vội cắn cặp sách và dép như muốn đem cất giúp, nó rất là ngoan ngoãn. Mỗi sáng sớm sau khi nó tỉnh sẽ tiễn Ninh Ninh đi học, sau đó sẽ nằm ở bên giường của em, không động đậy, cũng không làm ồn, cứ như vậy chờ đợi em tỉnh lại. Về sau nó bị bệnh, lúc Ninh Ninh được bảy tuổi đã ૮ɦếƭ rồi.”
Nhan Ninh cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn của cậu, nước mắt đã trào lên trong mắt. Tình cảm của cậu dành cho Chocolate rất sâu đậm. Thời điểm Nhan Duệ bận rộn với công việc không có cách nào ở bên cạnh cậu, cũng chỉ có Chocolate làm bạn với cậu mà thôi, khi cậu còn nhỏ, Chocolate sẽ để cậu cưỡi trên lưng dạo chơi quanh nhà, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Chocolate đều không bao giờ rời khỏi cậu.
Ninh Vi Nhàn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con trai, vẫn yên lặng lắng nghe như cũ.
“Vi nhàn, anh không biết nên nói như thế nào về chuyện trước kia, anh cũng không muốn để cho Ninh Ninh biết những chuyện này, nhưng con trai cần phải biết, vì như vậy, nếu như sau này em muốn rời bỏ anh mà đi, thì con trai cũng có thể hiểu được mà không ngăn cản em.” Nhan Duệ nhẹ nhàng chọc chọc cái trán trắng noãn của con trai, dùng ánh mắt ngăn cậu mở miệng nói chuyện: “Chúng ta ở chung với nhau được năm năm, trong năm năm đó, anh đối với em không tốt một chút nào hết. Vào buổi tối của ngày kết hôn, anh đã vội vàng nói rõ ràng với em là anh không yêu em, và cũng không thể yêu em, thật ra cuộc hôn nhân của chúng ta là một cuộc giao dịch mà thôi, em nói rằng em đã biết, nhưng em nghĩ em muốn thử một lần.”
“Nhưng có điều, nếu lúc ban đầu anh đã nói rằng anh không thể yêu em, vậy thì cho dù sau khi anh…. coi như làm chuyện có lỗi với em, mặc dù là ở bên ngoài, thì đây cũng không phải lỗi của anh mà.” Ninh Vi Nhàn nhẹ giọng nói: “Em hiểu rất rõ ràng không phải trên đời này bất cứ cặp vợ chồng nào cũng đều yêu nhau giống như ba mẹ chồng, nếu là do em tự nguyện muốn thử một chút, vậy thì cho dù kết quả không như ý muốn của em, anh cũng không thật sự có lỗi với em. Huống chi cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một cuộc giao dịch."
“Không phải, không phải như thế đâu, Vi Nhàn.” Nhan Duệ lắc đầu, nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi của cô, trong nụ hôn đó chứa đựng sự dịu dàng mà lại lo sợ, tràn đầy sự lo lắng: “Nếu như chỉ có như vậy, anh cũng sẽ không áy náy như bây giờ. Là anh cho em hy vọng, thậm chí anh đã bị em mê hoặc, chúng ta từng trải qua ba tháng ngắn ngủi mà không có bất kỳ một chuyện không vui nào, em đã cho rằng anh thật sự thay đổi rồi, em đã nghĩ rằng từ đó về sau này anh lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh em, hai người chúng ta sẽ sống những ngày tháng thiệt hạnh phúc. Nhưng anh không có hồi tâm. Thậm chí anh không nói một câu mà đã rời bỏ em mà đi, trong lòng vẫn cứ suy nghĩ về lời nói của mình ngày trước rằng chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, ngay cả một câu nhắn nhủ lại cũng không có, chuyện này đã gây ra một tai họa không cách nào bù đắp nổi, đó là chuyện thứ hai trong cuộc đời này làm anh hối hận ngoài việc đã gây ra tổn thương cho em.” Anh nâng mặt cô lên, lại nhỏ giọng nói: “Vi Nhàn, chúng ta đã từng có một đứa con nữa. Trong lúc anh đang muốn rời khỏi em, em vì cần lấy thứ gì đó cho anh, cho nên trong lúc đi lên lầu đã không cẩn thận té xuống, vậy mà anh đã không hề giúp em, thậm chí ngay cả quay đầu lại để xem em thế nào cũng không có, anh liền bỏ đi. Thật ra thì đêm hôm đó anh lúc nào cũng cảm thấy bất ổn không yên, chỉ là anh không chịu thừa nhận điều đó mà thôi. Anh cho rằng mình không có sai, cũng nghĩ rằng em sẽ không có việc gì, nếu như không phải lúc đó có Chocolate, có lẽ anh đã thật mất đi em vào cái ngày đó rồi.”
...... Bọn họ, đã từng có một đứa con nữa?
Ninh Vi Nhàn khiếp sợ không thôi, ngay cả Nhan Ninh cũng kinh ngạc giống như cô.
"Sau đó anh đã có một giấc mơ. Đứa nhỏ là một đứa con gái, hình dáng rất giống em, cũng chỉ có đôi mắt là giống anh. Đứa be ngồi khóc ở dưới đất, nói với anh rằng vì ba mẹ nó không cần nó, nhìn nó thật đáng yêu, thật xinh đẹp, khi anh vừa nhìn thấy nó đã cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì nó và em thật sự rất giống nhau. Anh muốn nói với nó rằng hãy để chúng ta đến làm ba mẹ của nó, nhưng đứa bé không để ý tới anh, cứ như vậy trong nháy mắt liền biến mất.” Đó là con gái của anh, là máu mủ ruột thịt của anh cùng Vi Nhàn, nhưng chỉ tại vì sự ngu xuẩn cùng tàn nhẫn của anh đã vĩnh viễn rời bỏ bọn họ.
“Sau khi em mất đi đứa nhỏ, cả một thời gian dài em cứ buồn bực không vui, vì vậy anh cũng thay đổi một chút. Lúc ấy anh thật sự suy nghĩ muốn dừng lại, không muốn sống cuộc sống phóng túng nữa, anh đã hứa với em, anh đã nói sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương nữa, em cũng đã tin anh. Chỉ có điều anh đã gạt em.”
“Lần lừa gạt này, anh đã gạt em năm năm.”
“Trong năm năm đó, một lần lại một lần anh vẫn luôn hứa hẹn với em, em cũng vẫn một lần lại một lần tin tưởng anh. Mặc kệ lời thề của anh như thế nào, cuối cùng thì anh đều không thể giữ đúng lời thề của mình. Có lúc anh đã nghĩ những lời hứa hẹn chỉ là hứa cho có mà thôi bởi vì căn bản anh không cách nào thực hiện được. Anh không chống lại nỗi sự hấp dẫn, không kháng cự được cuộc sống phóng túng đầy mê hoặc đó. Anh luôn gây ra những tai tiếng, anh cho rằng những người phụ nữ kia sẽ ngoan ngoãn, bởi vì khi ở trước mặt anh họ đều tỏ vẻ dịu dàng nghe lời, anh cho rằng những người đó sẽ không dám quấy rầy em, anh cứ nghĩ như vậy và cứ tiếp tục chơi bời thêm mấy năm nữa, đến lúc anh già rồi, thì anh có thể thay đổi, cho dù anh có chơi bời phóng túng ở bên ngoài thì em cũng không bao giờ biết được, em cảm thấy rất ngu xuẩn, rất buồn cười có đúng không? Nhưng thật sự lúc đó anh đã nghĩ như vậy.” Nhan Duệ cười khổ một tiếng, đầu mày cuối mắt tất cả đều là hiện lên sự hối hận cùng xấu hổ: “Anh cho rằng mọi người trong giới thượng lưu đều như vậy, thêm một người như anh cũng không tính là gì? Dù sao anh cũng không nghĩ cả đời sẽ sống như vậy, đến cuối cùng anh vẫn nghĩ sẽ trở về bên cạnh em.”
“Anh cứ một lần rồi một lần lừa gạt em, em lại cứ một lần rồi một lần tin tưởng anh. Anh lại nghĩ rằng lãng tử biết quay đầu đã rất đáng quý rồi, chỉ cần anh quay đầu lại, em sẽ đều ở chỗ đó chờ đợi anh. Làm sao khi em lại dịu dàng như vậy, yêu anh như vậy lại có thể tức giận bỏ mặc anh được chứ? Anh luôn nói với em rằng anh yêu em, nói rằng anh nhất định sẽ trở về bên cạnh em, mà em—cái người ngu ngốc này, mỗi một lần như vậy đều tin tưởng.”
Ninh Vi Nhàn mấp máy đôi môi, hỏi anh: “Sau đó là em thật sự thất vọng hoàn toàn, có đúng không?”
Nhan Duệ cứng người lại một chút, gật đầu: “Đúng vậy. Anh đã đem tình yêu của em từng chút từng chút một tiêu phí hết tất cả. Cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ quên được đêm hôm đó, em nhìn thấy được anh đã cùng người phụ nữ khác *** ngay trên giường của chúng ta. Vi Nhàn, chúng ta kết hôn lâu như vậy, nhưng đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy em khóc. Giống như em muốn đem nước mắt cả đời khóc hết một lần vậy, khóc đến nỗi đôi mắt cũng muốn mù luôn. Em cứ khóc như vậy, khóc mãi, những ánh mắt em cũng không nhìn anh, không để ý tới anh, anh thật sự rất sợ, anh cầu xin em, hứa hẹn với em mọi thứ, nhưng em vẫn không để ý tới anh, em cứ khóc suốt, khóc đến nổi ngất xỉu, anh ôm lấy em, sau đó bác sĩ mới nói cho anh biết là em mang thai.”
“Em muốn ở riêng phòng với anh, lại đem con Chocolate mà chúng ta cùng nhau nuôi đưa đi nơi khác, cho dù là khám thai hay thân thể không thoải mái...... Cái gì em cũng không chịu nói với anh, em không chịu nói với anh dù chỉ một câu, thậm chí em còn cầu xin anh cách xa em ra một chút, để cho em đừng nhìn thấy anh. Vi Nhàn, lần đầu tiên trong cuộc đời này, anh cảm thấy mình thật bất lực, thật vô dụng.”
Ninh Vi Nhàn không nói lời nào, cô chỉ lẳng lặng nhìn Nhan Duệ, lắng nghe những điều anh nói. Tiếng nói của anh rất êm tai, dịu dàng, trầm thấp, có từ tính, cho dù là không nhớ được gì nhưng khi mỗi buổi tối cô dựa vào *** anh cũng có thể làm cho cô cảm thấy yên lòng.
“Sau đó là Tương Kế xuất hiện, anh ta muốn giành em với anh, cũng thật may là em ghét hắn còn nhiều hơn so với ghét anh. Chính là từ đó trở về sau em cũng thay đổi, càng lúc càng trở nên giống phu nhân nhà họ Ninh, thậm chí em còn lạnh lùng hơn, hoàn mỹ hơn cả bà ấy nữa. Em không chịu để cho anh chăm sóc em, cho nên anh chỉ có thể lén đi vào phòng em, giúp em xoa P0'p đôi chân bị sưng phù vào lúc nữa đêm, em không thích nhìn thấy anh, anh cũng không dám làm phiền em, chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn em mà thôi. Anh đã nghĩ cố gắng đợi cho đến khi em sinh con chúng ta là được rồi, em sẽ vì nghĩ tới con mà cho anh thêm một cơ hội nữa, nhưng anh thật sự nghĩ sai rồi, chỉ chút xíu nữa là anh đã mất đi em vĩnh viễn.”
“Bởi vì trong khi sinh em bị chảy máu nhiều quá, hai mẹ con chỉ có thể giữ lại được một người, lúc đó, anh mới biết được thì ra từ lâu em đã không còn tha thiết gì với cuộc sống này. Bởi vì trên đời này không ai yêu thương em, cho nên em không có bất kỳ lưu luyến nào với cuộc sống này. Anh đã ngồi ở bên giường của em, nói với em rất nhiều, rất nhiều lần rằng nếu em bỏ đi, con của chúng ta phải làm sao bây giờ, em cũng không trả lời anh, nhưng anh lại hiểu được câu trả lời của em. Em đã có thể vượt qua được cuộc sống trước đây, thì lẽ dĩ nhiên con trai cũng có thể vượt qua. Tại sao em lại có thể kiên quyết như vậy, cũng không bao giờ cho anh có cơ hội để đến gần em một lần nữa. Cũng may là ông trời phù hộ, em cùng Ninh Ninh đều có thể sống, dù là em không thể mở mắt ra, anh cũng đã cảm thấy ông trời đối với anh đã rất nhân từ rồi.”
Anh khẽ hít mũi một cái, Ninh Vi Nhàn tinh tế nhận ra trong mắt anh đã phủ một tầng hơi nước: “Anh đã từng nghĩ có lẽ đời này em cũng không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng Ninh Ninh gặp chuyện không may, em lại có thể tỉnh lại, anh rất vui mừng, rồi anh lại sợ hãi, tiếp theo đó anh lại nghe thấy một việc mà anh không thể nào tưởng tượng nổi. Chuyện này giống như là một bô phim khoa học viễn tưởng, hoặc là giống như những bộ phim đầy bi kịch trên truyền hình, em đã quên hết tất cả mọi chuyện trước đây. Em không nhớ được anh đã từng làm những chuyện gì đối với em, em cũng không nhớ rõ đã từng chịu bao nhiêu tổn thương mà anh gây ra cho em, em không biết gì giống như một trang giấy trắng, và anh cũng có thể yêu em một lần nữa. Vi Nhàn, anh hy vọng vĩnh viễn em cũng không cần nhớ lại, bởi vì ngay cả chính bản thân anh cũng không thể tha thứ cho mình. Em không nhớ ra, như vậy anh có thể tự lừa mình dối người bỏ qua tất cả. Nếu em muốn rời bỏ anh, thậm chí anh cũng không dám ngăn cản em. Anh đã đối xử với em không tốt, Vi Nhàn, thật sự anh đã đối với em không tốt.”
Nhan Duệ vẫn nỉ non: “Anh đã đối xử với em không tốt, thật sự anh đã đối với em không tốt.” Ninh Vi Nhàn yên lặng nhìn anh, môi cô mấp máy, nhưng lại không biết mình nên nói cái gì. Những lời anh đã nói làm cho cô muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt đó chỉ giống như là đang nghe được một câu chuyện xưa cảm động hay là một bộ phim làm cho người xem phải rơi nước mắt, cô chỉ cảm thấy đau lòng, cảm thấy đồng tình, nhưng lại không cách nào có cảm xúc như mình là người trong cuộc: “Đừng như vậy mà, Nhan Duệ. . . . . . Anh đừng khóc.”
Nghe cô nói..., Nhan Duệ mới phát hiện ra rằng anh đã khóc. Anh quay mặt đi, không muốn để vợ và con trai mình thấy được một người đàn ông trưởng thành như anh mà lại rơi nước mắt: “Anh không có khóc.”
“Rõ ràng ba đang khóc mà.” Nhan Ninh vẫn đứng về phía mẹ mình, Chocolate cũng rất biết phối hợp với hoàn cảnh liền gâu gâu hai tiếng, Ninh Vi Nhàn ôm lấy Nhan Duệ, đầu của anh vùi vào trong cổ của cô, những giọt nước ấm áp từ nơi đó chảy xuống, thấm ướt ảo ngủ mỏng manh của cô.
Quả thật anh đã khóc, nhưng anh không muốn bất cứ ai nhìn thấy được, cho dù người đó là cô.
Trong lòng của Nhan Duệ, khóc vì Ninh Vi Nhàn không phải là chuyện mất mặt. Chỉ là anh không muốn cô nhìn thấy anh như vậy, vì như vậy anh cảm thấy giống như anh đang diễn trò để tranh thủ sự đồng tình của cô.
“Anh đừng khóc, em không có trách anh đâu.” Ninh Vi Nhàn có chút luống cuống, tay chân không biết nên làm sao, cuối cùng thì cô chỉ có thể vỗ lưng Nhan Duệ rất dịu dàng, người kia cao lớn như vậy, cường tráng như vậy, nhưng vào giờ phúc này lại rúc vào trong lòng cô, nhìn qua thật yếu đuối bất lực như vậy: “Nhan Duệ, em không có trách anh.”
Cô nói rằng cô không trách anh.
Nhưng Nhan Duệ lại không có cách nào tự gạt mình được nữa rồi.
Ninh Vi Nhàn không đợi anh trả lời, cô lại nói tiếp: “Em không biết sau này em có thể nhớ lại tất cả hay không, em cũng giống như anh cũng hy vọng mình sẽ không bao giờ nhớ lại. Bây giờ anh kể cho em nghe những chuyện này, em chỉ cảm thấy thật đáng buồn và tội nghiệp thôi, cũng không có cảm giác đó là câu chuyện của chính bản thân mình. Anh sẽ còn làm cho em đau lòng nữa sao? Cũng giống như trước đây vậy?” Khi thấy Nhan Duệ lắc đầu mãnh liệt, cô khẽ mỉm cười: “Em không có cách nào hứa chắc chắn với anh về chuyện sau này khi nhớ lại sẽ như thế nào, nhưng ít ra ngay lúc này, em không có ý muốn trách móc anh. Em không nhớ rõ những chuyện này, em cũng mặc kệ viêc anh đã làm em bị tổn thương ra sao, em chỉ hy vọng từ nay về sau anh có thể đối với em thật tốt, một nhà ba người của chúng ta có thể sống thật tốt với nhau qua những ngày tháng sau này. Cho dù sau này em có muốn chia tay, thì đó cũng là chuyện của sau này, em đã không nhớ rõ quá khứ, lại càng không biết tương lai ra sao, em chỉ có cuộc sống hiện tại. Anh có thể cho em được cuộc sống hiện tại này không?”
Anh có thể cho cô một cuộc sống hiện tại hay không?
Lời nói của Ninh Vi Nhàn giống như một cái chày lớn nện vào trái tim của Nhan Duệ, bất chợt anh ôm chặt cô, nhắm chặt hai mắt lại, một chữ có thể mang theo âm mũi nặng nề được thốt ra từ miệng anh (Quỳnh: chỗ này nguyên văn là một chữ ‘năng’, nghĩa là có thể, nhưng tiếng Việt của mình thì thành hai chữ). Anh không thê tin được mình lại có được một kết quả như vậy, cô không trách anh, thậm chí cô còn muốn anh đối với cô thật tốt. Tất nhiên anh sẽ đối với cô thật tốt, nếu anh không đối với cô tốt thì anh lại đối với ai tốt bây giờ?
Nhan Ninh thấy khóe miệng của ba nở nụ cười vặn vẹo cùng với khóe mắt đầy nước mắt, cậu bĩu môi tỏ vẻ chán ghét: “Ba, con còn một chuyện muốn hỏi.” Khi cậu thấy ba đã chú ý tới mình thì hỏi rất tự nhiên: “Nếu sau này mẹ muốn ly hôn với ba, con sẽ đi theo mẹ, ba có ý kiến hay thắc mắc gì không?”
. . . . . .
Bọn họ mới vừa được vui vẻ trở lại, tên nhóc con này lại nghĩ tới chuyện ly hôn là sao hả???
Nhan Duệ thật muốn nổi nóng, nhưng vì vợ đang ở bên cạnh cho nên không dám làm việc gì thiếu suy nghĩ. Anh nhịn được mấy giây, nhưng đến cuối cùng khi nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường và khi dễ của Nhan Ninh thì anh cũng không nhịn được mà nổi nóng. Anh đứng lên, nhấc tên nhóc con không biết sống ૮ɦếƭ lên, dùng chăn quấn lại, rồi vứt ra ngoài cửa, sau đó cũng đem cả Chocolate đang sủa gâu gâu ném ra, sau cùng khóa cửa lại một cách gọn gàng, rồi leo lên giường lần nữa.
Ninh Vi Nhàn trợn mắt há miệng nhìn anh làm một loạt hành động liên tiếp như vậy, cô sững sờ nói: “Anh. . . . . .”
“Vi Nhàn. . . . . . Buổi tối nay, chỉ có hai người chúng ta thôi, có được hay không?"
Cô còn đang muốn anh phải dịu dàng, nhẹ nhàng với con trai hơn một chút nữa kia. . . . . . Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đáng thương và van xin của anh, thì cuối cùng cô vẫn gật đầu.
Nhan Ninh đứng dậm chân ở ngoài cửa phòng, rồi cậu làm mặt quỷ với cánh cửa, sau đó thì khoanh chân ngồi xuống sàn, ôm Chocolate vào lòng, đưa tay chọc chọc chóp mũi đen như mực của nó: “Thật đúng là có lòng tốt mà bị coi là kẻ xấu, sau này nếu thật sự bọn họ ly hôn, mình nhất định sẽ không năn nỉ giúp ba nữa, xách theo quần áo đi với mẹ là xong.”
Ngoài cửa, Nhan Ninh và Chocolate giống như hai anh em tốt, thì ở trong phòng Ninh Vi Nhàn đã bị Nhan Duệ ôm vào lòng, chui vào trong chăn từ lâu. Trán của anh ***ng vào trán của Ninh Vi Nhàn, cách cô càng lúc càng gần hơn, càng nhìn thì càng thấy cô thật xinh đẹp rực rỡ. Sau khi đem những lời muốn nói nói ra hết, anh liền có thể thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như đã buông xuống một tảng đá lớn. Và tất nhiên cũng rất dễ dàng nghĩ đến những chuyện khác.
Đã rất lâu rồi anh không có ôm cô, đã mười năm cũng không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào, có phải thân thể cũng không còn sử dụng được nữa hay không đây: “Vi Nhàn. . . . . .”
"Hả?"
"Anh. . . . . . Anh muốn. . . . . . Muốn . . . . ."
Anh ấp a ấp úng nửa ngày cũng không thể nói được, Ninh Vi Nhàn còn đang đợi để nghe nửa câu sau của anh. Cuối cùng Nhan Duệ đành nhắm mắt lại, giống như tráng sĩ sắp sửa hy sinh nói: “Anh có thể chạm vào em không?” (Quỳnh: làm tui hết hồn, cứ tưởng anh ấy sắp sửa đánh nhau chứ).
Anh muốn khóc rồi, thật ra là anh muốn hỏi anh có thể muốn cô được không, nhưng vừa mở miệng, không biết tại sao lại trở thành có thể chạm vào cô hay không.
Dễ dàng thấy được, Ninh Vi Nhàn cũng bị yêu cầu này của anh dọa sợ, bởi vì mắt cô đang trợn tròn, một lúc lâu cô cũng không có phản ứng. Nhan Duệ khoát tay, vội vàng giải thích: "Ý anh không phải vậy….Anh muốn hỏi có phải em cũng không muốn có quan hệ…" Hừ, thật sự anh cũng không muốn đòi hỏi gì ở cô hết!
Đột nhiên không hề báo trước, cô vươn bàn tay ấm áp đưa qua, cầm lấy tay anh rất nhẹ nhàng, kéo tay anh chạm vào mặt của cô: "Cũng được, nhưng anh chỉ có thể sờ mặt em thôi."
Như vậy đối với anh đã rất tốt rồi, Nhan Duệ cũng không dám nói thêm bất cứ điều gì. Anh hít cánh mũi cay cay của mình, khóe môi mỏng nâng cao, cười hết sức vui vẻ và thoải mái. Ninh Vi Nhàn không kiềm chế được nhìn anh đến ngây người. Từ lúc cô bắt đầu tỉnh lại, lúc nào Nhan Duệ cũng bày ra vẻ tươi cười trước mặt cô, nhưng cô biết anh cũng tràn đầy những lo lắng, không biết anh còn che giấu điều gì bí mật trong lòng mình. Hôm nay, anh đã nói ra tất cả, giống như anh muốn vứt bỏ tất cả, anh cũng buông xuống tất cả những điều làm anh lo lắng không yên tâm, vì vậy nụ cười của anh cũng trở nên rạng rỡ và vui tươi. Đến bây giờ thì cô có thể hiểu được khi Tư Tư vẫn thường nói với cô là Nhan Duệ có một nụ cười quyến rũ đến nỗi có thể làm điên đảo tất cả phụ nữ trên đời này.
Bàn tay của Nhan Duệ rất đẹp, Ng'n t vừa dài, vừa thon, khớp xương hơi nhô ra. Bàn tay lớn và đầy đặn đang để trên mặt của Ninh Vi Nhàn, có thể che hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô nhận thấy bàn tay anh vô cùng ấm áp và dịu dàng, cho dù không nhìn vào mắt anh, cô cũng biết trong mắt anh lúc này chắc chắn chứa đầy tình cảm cùng sự dứt khoát. Một người đàn ông như vậy, thật sự đã từng làm mình tổn thương sâu sắc sao?
Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất khó tin, nhưng cô biết Nhan Duệ sẽ không bao giờ gạt cô. Sau khi cô biết được rõ ràng những bí mật bị đưa ra ánh sáng, ngược lại những lo lắng khủng hoảng trong lòng cô cũng từ từ biến mất. Cô quyến luyến cọ gò má mình vào lòng bàn tay của Nhan Duệ, giống như một con mèo nhỏ vừa uống nước xong, đang dựa vào lòng người chủ của mình để làm nũng. Hiện giờ mặt trời đang chiếu xuống ánh nắng hài hòa, không khí vô cùng ấm áp: "Nhan Duệ, anh đừng đau khổ nữa, hay ít ra bây giờ anh không cần khổ sở nữa. Em sẽ không bỏ anh mà đi, em cũng sẽ không bao giờ đối với anh không tốt nữa."
Anh bật cười vì lời nói ngây thơ của cô, trong khi nước mắt vẫn còn mơ hồ nằm trên khóe mắt: "Ừ, anh tin tưởng." Cô chắc chắn sẽ rất tốt với anh bởi vì cô vẫn luôn luôn đối xử với anh rất tốt, rất tốt, thật rất tốt.
Ninh Vi Nhàn cũng không nói gì thêm nữa, cô cười, nắm lấy tay của Nhan Duệ, đôi mắt đen như mực của cô nhìn anh chăm chú, mềm mại dựa vào lòng anh, khẽ hỏi anh: "Sau này anh cũng sẽ không làm em đau lòng, đúng không?"
Nhan Duệ liền bảo đảm: "Không, tuyệt đối không bao giờ !"
"Em tin anh."
Nhan Duệ vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc, cho nên vẻ mặt của anh hết sức kỳ quái. Anh ôm Ninh Vi Nhàn, đôi tay anh khẽ run, cám ơn em, cám ơn em, Vi Nhàn. Cám ơn em đã cho anh cơ hội này, cho dù kết quả cuối cùng không như chúng ta muốn, nhưng anh sẽ không hối hận, cũng không oán trách.
Chỉ cần ngay lúc này, em ở trong lòng anh, để anh có thể bù đắp tất cả cho em, đem hạnh phúc đến cho em, để em không còn thất vọng vì quá khứ đau lòng, đối với anh như vậy là đủ rồi.
Khi những khúc mắc trong lòng được giải quyết thì phản ứng sinh lý cũng tới nhanh hơn. Nhan Duệ cố gắng đè nén chính mình, nhưng càng đè nén thì anh càng dễ dàng mất đi sự tự chủ của mình. Anh chỉ có thể âm thầm lặng lẽ lui về sau, để anh cách xa Ninh Vi Nhàn một chút.
Nhưng thật đáng tiếc, anh lại bị Ninh Vi Nhàn nhìn ra: "Nhan Duệ? Anh sao vậy? Sao anh đột nhiên cách xa em như vậy?" Sau khi hỏi xong, cô liền nhận ra chỗ không đúng của anh, cô đỏ mặt vội vàng lui về sau, hai tay cô mềm nhũn, thì ra cô đã bị Nhan Duệ nắm lấy: "Vi Nhàn. . . . . ." Anh nghĩ rất lâu, có khi nói ra sẽ tốt hơn, mặc dù vừa rồi anh không hề nghĩ sẽ muốn chạm vào cô, nhưng hiện tại. . . . . . Khi chạm vào *** ấm áp của cô, thì khát vọng đã bị đè nén mười năm của anh lại dâng lên nhanh chóng, chỉ tiếc không thể đè cô Dưới *** mà hôn cô, vuốt ve cô, xông thẳng vào cơ thể ấm áp của cô, ôm chặt cô, không bao giờ rời xa nữa.
"Anh nhớ em. Anh. . . . . . Anh có thể hay không, có thể hay không. . . . . ."
Ninh Vi Nhàn chớp đôi mắt to và long lanh nhìn anh, trong mắt cô tràn đầy những cảm xúc và e lệ, Nhan Duệ chỉ nhìn một cái, liền bị lạc lối trong đôi mắt ấy, anh không thể đợi được câu trả lời của cô liền cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại, cố gắng nhịn xuống khát vọng điên cuồng, bày tỏ tình cảm ngọt ngào dịu dàng của mình từng chút một, vừa giống như đang chỉ dẫn cho cô cách để yêu, lại giống như đang quyến rũ cô.
Nhan Duệ chính là vị pháp sư ưu tú nhất trên đời này, chỉ cần anh muốn, anh sẽ khiến cho phụ nữ không tự chủ rơi vào sâu trong vòng xoáy mê hoặc của anh mà không có cách nào tránh khỏi hay tự mình thoát ra được. Lúc bắt đầu, Ninh Vi Nhàn còn có chút sợ hãi và phản kháng, nhưng anh đã từ từ dẫn dắt cô đắm chìm vào đó, đôi mắt cô mê man, ngây ngốc nhìn anh mà không hề nhắm lại. Nhan Duệ lấy tay che mắt cô, anh cảm nhận được hàng lông mi cong, dài của cô đang lướt qua lòng bàn tay mình, anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng than thở: "Vi Nhàn, hãy nhắm mắt lại."
Ninh Vi Nhàn ngoan ngoãn làm theo lời anh, để mặc anh đưa cô đến một thế giới khác.
Ở trong thế giới đó tràn ngập hoa tươi cùng những bong bóng muôn màu, tất cả mọi thứ đều rất xinh đẹp, giống như tất cả những gì tốt đẹp hoàn mỹ mà cô từng có trong trí nhớ. Cô không tự chủ ôm chặt Nhan Duệ, giống như là một người sắp ૮ɦếƭ đuối ôm chặt bè gỗ, không thể rời bỏ anh, hoặc là cô cũng không muốn rời khỏi anh.
Với tay vặn nhỏ ngọn đèn trên tường ở đầu giường, anh ôm Ninh Vi Nhàn ngã xuống, ánh sáng đã giảm dần, khi chung quanh hai người bao trùm thứ ánh sáng màu phấn nhàn nhạt, thì toàn bộ thế giới cũng bắt đầu mơ hồ.
Đối với Ninh Vi Nhàn, loại cảm giác này vừa mới mẻ lại vừa kỳ diệu. Cô thích được như vậy, thích cùng Nhan Duệ thân mật như vậy, giống như việc đáng để cho họ làm nhất trên đời này chính là có thể thân mật gần gũi ở bên nhau.
Nhưng Nhan Duệ không chỉ muốn được như vậy, đối với anh, như vậy là quá ít, quá ít để anh có thể khắc sâu hình ảnh của Ninh Vi Nhàn vào trong tâm trí mình. Tay anh bắt đầu dọc theo đường cong dịu dàng của cô dần xuống dưới, đốt lên vô số ngọn lửa nhỏ trên thân thể cô. Ninh Vi Nhàn bật ra tiếng ừm tràn đầy hạnh phúc. Khi *** khẽ của cô rơi vào tai Nhan Duệ, anh giống như nghe được âm thanh chỉ có ở trên trời.
"Vi Nhàn, Vi Nhàn."
Anh đã gọi tên cô không biết bao nhiêu lần. Ông trời còn thương anh, để cho anh có cơ hội sửa chữa những sai lầm của mình, để cho anh có thể bù đắp lại cho cô, cũng để cho anh tìm lại được những gì mình đã bỏ lỡ. Tất cả những điều này tốt đẹp đến nỗi anh cảm thấy không chân thật, nếu đây chỉ là một giấc mơ thì anh tình nguyện ngủ say trong giấc mơ đó, không bao giờ tỉnh lại nữa
Mặc dù Nhan Duệ có rất nhiều thủ đoạn, nhưng anh không muốn dùng những mánh khóe đó với cô, anh chỉ muốn dùng tình cảm chân thành đơn thuần nhất của mình để đến gần cô, dùng hai tay của mình để chạm vào cô, tất cả những điều đó đều xuất phát từ tình yêu của anh.
Ninh Vi Nhàn nhanh chóng chìm đắm trong sự mê hoặc của anh, cô hít thở nhè nhẹ, mặt đỏ bừng, xinh đẹp, hấp dẫn, giống như một nụ hoa bắt đầu hé nở. Trong giây phút này, chỉ có cảnh xuân tươi đẹp, muôn màu muôn sắc được bày ra làm cho hai người gắn bó hài hòa hơn.
Trong phòng, giữa không gian yên lặng chỉ có tiếng thở dốc vang lên, giống như đóa hoa quỳnh đang lặng lẽ nở rộ.
Mà Nhan Ninh cùng Chocolate đứng ngoài cửa phòng, đã sớm đi về phòng ngủ của mình rồi.
Tình yêu của người lớn là cái gì, cậu cũng không muốn biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay