Quay Đầu - Chương 49

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Thật ra thì chính bản thân Nhan Duệ cũng không biết tại sao anh lại có cảm giác rằng Tương Kế sẽ ςướק đi Ninh Vi Nhàn của anh. Ngoại trừ sự đối địch trời sinh của đàn ông khi nhìn thấy tình địch của mình, thì anh đối với Tương Kế còn có một loại cảm giác lo lắng hoảng hốt, là cảm giác mà chỉ cần Tương Kế xuất hiện, Ninh Vi Nhàn sẽ rời khỏi anh ngay lập tức.
Nhưng anh sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhìn bóng dáng của Ninh Vi Nhàn và con trai biến mất ở sau khúc quanh, lúc này Nhan Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ thì anh có thể chuyên tâm để đối phó với sự dây dưa không dứt của Tương Kế được rồi. Có thể nói rằng anh căm ghét người đàn ông này đến tận xương tủy rồi, cho nên khi anh nói chuyện với anh ta cũng không cần nhã nhặn hay giữ gìn mặt mũi gì hết, trực tiếp thẳng thắn hỏi luôn vào vấn đề chính: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Tương Kế cảm thấy buồn cười khi nghe câu hỏi của Nhan Duệ: “Làm gì là làm gì, tôi muốn làm gì chẳng lẽ Nhan thiếu nhìn không ra được sao?” Anh ta nhìn về chỗ Ninh Vi Nhàn mới vừa rời khỏi, khóe miệng từ từ lộ ra nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng, nhưng cũng rất kiên trì: “Tôi muốn Ninh Vi Nhàn.” Ai cũng không thể ngăn cản được anh ta, nhất là sau khi anh ta biết được Ninh Vi Nhàn lại chính là người kia, thì anh ta càng tuyệt đối không thể buông tay được.
Nhan Duệ cố đè nén sự kích động của mình khi muốn vung một đấm vào mặt Tương Kế, dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của Nhan Tư Tư, cho dù anh có tức giận hơn nữa cũng không thể ở trong tiệc cưới của Tư Tư mà đánh người, một chút tự chủ như vậy anh còn có thể làm được. Nhưng hình như Tương Kế cũng đoán được anh sẽ không đánh người, cho nên lời nói của anh ta cũng càng ngày càng khiêu khích hơn, khiêu khích cho đến nỗi khớp xương từ nắm tay của Nhan Duệ cũng bắt đầu phát ra tiếng vang: “Nhan thiếu sao lại tức giận lo lắng như vậy? Có phải bởi vì chính anh cũng không dám xác định sau khi Vi Nhàn nhớ lại mọi chuyện sẽ còn gần gũi với anh giống như bây giờ hay không?” (Quỳnh: tui bắt đầu tin đầu óc ông này không được bình thường, không bị đánh là không chịu được.)
Anh ta cười giống như đã có thể nhìn thấy được trước mọi việc, giống như biết được khi mà Ninh Vi Nhàn nhớ lại tất cả mọi việc cũng là lúc mà cô rời bỏ Nhan Duệ.
Lời nói của Tương Kế đã chạm đúng vào chỗ đau nhất, cũng là nơi yếu ớt nhất trong lòng của Nhan Duệ. Trong mấy tháng nay, anh vẫn lo lắng nhất là chuyện này, cũng có lúc anh có lòng riêng chỉ hy vọng Ninh Vi Nhàn không bao giờ nhớ lại được, bọn họ sẽ có thể bắt đầu lại một lần nữa, nhưng anh biết đối với cô như vậy là không công bằng, cô không thể bị đối xử như vậy được. Những chuyện kia đều thuộc về quá khứ của cô, nếu như cô thật muốn nhớ lại, thì anh không thể cũng không nên ngăn cản cô. Nhan Duệ thậm chí đã nghĩ mình rất may mắn bởi vì Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ hỏi anh về những chuyện lúc trước, bởi vì nếu cô thật sự hỏi anh, anh cũng không biết nên nói với cô như thế nào cả.
Anh đã hứa là sẽ không bao giờ gạt cô nữa, nhưng để anh nói ra rõ ràng về những sai lầm trước kia của mình đối với cô—— việc này cũng giống như là đang dùng dao đâm thẳng vào tim anh, đau đớn đến mức không chịu nỗi, lại không thể ngăn lại, chỉ có thể để mặc cho con dao từ từ cắm vào sâu hơn.
“Nếu vậy thì như thế nào?” Nhan Duệ cố gắng đáp trả rất nhanh chóng, khóe miệng anh nâng lên một cười vô cùng lạnh lẽo, mờ nhạt: “Ninh Vi Nhàn là của tôi, đừng ai nghĩ đến việc ςướק cô ấy đi, cho dù một ngày nào đo cô ấy nhớ lại tất cả, cũng không có bất cứ một ai có thể ςướק cô ấy từ bên cạnh tôi hết.” Nếu quả thật có một ngay như vậy, cô không còn tin tưởng anh nữa, anh sẽ đem trái tim mình đưa cho cô, để chứng minh với cô rằng anh thật sự sẽ không bao giờ làm cô bị tổn thương nữa, cho dù là anh phải ૮ɦếƭ cũng sẽ không làm tổn thương cô thêm một chút nào nữa. Nếu cô thật sự muốn rời khỏi anh, anh cũng sẽ không giữ cô lại, anh sẽ đứng phía sau, nhìn cô rời đi thật tốt, có lẽ sau đó anh phải chặt đứt đôi chân mình, để ngăn cản ý nghĩ muốn đuổi theo cô. Nhưng là mặc kệ vào lúc nào Ninh Vi Nhàn sẽ nhớ lại những ký ức kia, hay vào lúc nào cô sẽ rời đi, Tương Kế cũng đừng nghĩ tới ***ng vào một cọng tóc của cô: “Hai người chúng tôi sẽ không ly hôn đâu, anh cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội, anh cũng dùng lý do tìm người yêu gì đó mà tới lừa gạt tôi, nếu Vi Nhàn tự nguyện đón nhận anh, tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng mặc kệ cô ấy có trí nhớ hay không đều rất chán ghét anh, anh lấy đâu ra tự tin mà nói với tôi rằng nếu cô ấy rời bỏ tôi sẽ ở cùng với anh?”
Sau khi cô chìm vào giấc ngủ sâu, anh không có ***ng vào bất cứ người phụ nữ nào, thậm chí nói anh cũng không muốn nói, nhưng nói tới cùng là anh vẫn thiếu nợ Vi Nhàn. Chỉ cần cô muốn anh trả lại, anh liền trả lại cho cô, cho dù là quá trình trả nợ đó sẽ làm cho anh đau đớn cuồn cuộn, sống cũng không bằng ૮ɦếƭ.
Cuối cùng thì Nhan Duệ cũng đã hiểu được—đây chính là tình yêu.
Ngay tại lúc này anh sẵn sàng chấp nhận mọi trừng phạt mà ông trời dành cho anh, chỉ cần Vi Nhàn và Ninh Ninh sống thật tốt, thật vui vẻ, thì cho dù là bất cứ chuyện gì, anh cũng đều nhận lấy mà không hề hối hận hay oán trách.
Tương Kế đối với câu nói của anh cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày nhìn anh nói: “Nhan thiếu. . . . . Sao anh lại không chịu hiểu lý lẽ như vậy? Chẳng lẽ anh không có cảm giác gì hay sao?”
Nhan Duệ đã rút ra được kinh nghiệm từ những lần trước, cho nên đối sự vô tình hay cố tình gây sự của Tương Kế anh cũng không thèm để ý. Anh rất ít khi tức giận, trừ khi là nói tới Ninh Vi Nhàn. Mười năm là một khoảng thời gian đủ dài, cũng đủ để cho anh trở nên chính chắn trầm ổn hơn: “Chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng đừng nên xen vào. Chỉ có điều, anh cũng đừng nghĩ dựa vào quan hệ của Tương Thành với Tư Tư mà muốn nhảy vào nhà họ Nhan, chúng tôi không chào đón anh đâu, càng không muốn để anh thừa cơ hội này đến gần Vi Nhàn, trừ khi cô ấy tự nguyện muốn đến gần anh, nếu không thì anh cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc này nữa, cho nên tôi khuyên anh tốt nhất là anh nên đem những ý nghĩ bát nháo, lung tung của mình quên đi thật sạch sẽ, đừng để tới lúc nào đó mặt mũi hay tôn nghiêm gì đó cũng đều mất sạch , thì anh sẽ càng khó coi hơn nữa.” Nhan Duệ nói xong liền xoay người bỏ đi, bóng dáng anh cao lớn thon dài như có thể chống đỡ được tất cả gió mưa trong cuộc đời này, cũng giống như anh sẽ vì người anh yêu mà dựng lên một khoảng trời mới, cho dù có bao nhiêu khó khăn cản trở trước mắt, anh cũng không sợ hãi, sẵn sàng chịu đựng.
Tương Kế khẽ nheo mắt lại, đây là Nhan Duệ của mười năm về trước sao?
Chỉ có điều chính là Nhan Duệ như vậy mới có thể xứng làm đối thủ của anh ta, cũng chỉ có Nhan Duệ như vậy mới xứng cùng anh ta tranh giành Ninh Vi Nhàn.
Bỗng nhiên anh ta cúi đầu cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng đứng tại lễ đường đang được trang hoàng sửa sang, anh ta ngửa mặt lên trời cười thật to, chung quanh không ít nhưng người phụ nữ đang đi lại cũng quay đầu nhìn anh ta, bọn họ cũng không nhịn được nhìn anh với anh mắt thưởng thức, nhưng cũng tràn đầy sự tò mò. Bọn họ đều biết anh ta là ai, cũng cảm nhận được sự quyến rũ mê hoặc từ trên người anh ta, đó là một loại mê hoặc không cách nào chống lại được, nhưng cũng không có một ai dám tùy tiện bước đến gần anh ta, vì vậy nếu như nói người đàn ông chưa từng xảy ra quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào trong mười năm nay, đột ngột lại muốn tu thân dưỡng tính thì anh ta thật sự giống như một thánh nhân không bất cứ *** nào, cũng không có bất cứ yêu cầu nào —— tất nhiên, nếu vào mười năm trước, nếu dùng hai chữ ‘cấm dục’ trên người Tương Kế thì mọi người sẽ cảm thấy điều đó như một câu chuyện đùa hết sức buồn cười, nhưng chuyện đó lại xảy ra hết sức chân thật ngay trước mắt.
Người ta thường nói lòng dạ của phụ nữ đều giống như mò kim dưới đáy biển, nhưng đâu có ai biết được lòng dạ của đàn ông cũng không khác bao nhiêu.
Nhan Duệ vừa mới đi tới gần phòng dành cho cô dâu nghỉ ngơi liền nghe được từ bên trong truyền ra tiếng cười sảng khoái, ngoại trừ Nhan Tư Tư thì trên đời này không có một người phụ nữ nào có thể phát ra đươc tiếng cười sang sảng như vậy, thật tò mò không biết họ đang cười chuyện gì?
Đây là nơi mà đàn ông không thể đi vào, cho nên anh đành phải đứng chờ ở bên ngoài, anh cũng không có hối thúc những người ở bên trong. Sau khi đứng một lúc lâu, anh muốn nhìn thấy Ninh Vi Nhàn nhưng lại không thể thấy được, anh liền xoay người, vừa lúc thấy một cái cửa sổ. Chần chừ một chút, Nhan Duệ liền bước tới, anh cũng không coi như phá bỏ luật lệ, dù sao thì anh cũng không phải chú rể, thêm nữa cho dù Nhan Tư Tư có ăn mặc như thế nào thì dáng dấp chắc cũng y như bộ dạng thường ngày, anh chỉ muốn nhìn vợ mình như thế nào thôi.
Nhưng khi chân vừa đi tới trước cửa sổ, Nhan Duệ liền trợn tròn mắt. Anh tròn mắt nhìn trừng trừng đầy vẻ ngốc nghếch vào trong phòng dành cho cô dâu, trong khoảnh khắc đến hít thở cũng quên mất.
Thật đẹp quá!
Ninh Vi Nhàn đang mặc áo cưới màu trắng đứng ở trước gương để sửa sang lại nơi *** áo, vì là loại áo cưới *** thấp nên bộ *** trắng nõn đầy đặn của cô như ẩn như hiện hết sức sinh động. Nhan Duệ nhận thấy phần *** của mình thắt chặt một cách rõ ràng, phía dưới quần cũng căng thẳng hơn. Anh vội vàng cúi đầu hít thật sâu, vội quay mặt đi không dám nhìn tiếp nữa, nhưng anh lại không thể kiềm nén được khát vọng trong lòng, nhịn không được lại liếc mắt nhìn qua một lần nữa. Ninh Vi Nhàn đang đứng trước gương xoay tới xoay lui, trên mặt là nụ cười vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong veo lại sáng lấp lánh như những vì sao trên trời.
Nhan Duệ sợ mình trong một phút kích động sẽ chạy vào ôm cô vào trong ***, chạy ngay về nhà, khóa kín cửa lại, không để cho bất cứ người nào có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của cô.
Cô ấy thật đẹp. . . . . . Thật đẹp. . . . . .
Nhìn này là vòng eo mảnh khảnh, chỉ cần một cánh tay của anh là đã có thể ôm trọn vòng eo của cô, lại nhìn bộ *** đầy đặn với làn da trắng như tuyết. . . . . . Đẹp đến nỗi làm cho người ta không dám hít thở mạnh. Trong lúc Nhan Duệ cảm thấy *** trong thân thể mình đang dâng trào, thì Nhan Tư Tư đi tới, điều làm người ta khó tin là cô ấy lại đi một đôi giày cao gót ở dưới chân mình. Cô ấy cũng đang mặc một bộ áo cưới màu trắng rất đẹp, chỉ có điều làn da ngăm đen làm người ta giật mình, dù sao nhìn qua cũng thấy rất đẹp rồi, nhưng nếu so với Ninh Vi Nhàn thì quả thật còn thua xa, Nhan Duệ cũng không hề bất ngờ một chút nào.
Nhan Duệ làm sao không biết ý nghĩ của mình quả thật có chút không được phúc hậu, lại càng không cảm thấy câu nói khoảnh khắc xinh đẹp nhất của người phụ nữ chính là vào ngày cưới của mình lại có thể áp dụng trên người của Nhan Tư Tư, Anh cảm thấy khỉ con thì dù ở bất cứ đâu, bất cứ thời điểm nào cũng đều là khỉ con, như vậy mới là Nhan Tư Tư đích thực.
“Chị dâu, chị đeo thử cái này lên đi, cái này nè.” Nhan Tư Tư càng cao hứng hơn so với bất cứ ai, cô ấy giúp Ninh Vi Nhàn đeo lên màng che mặt, sau đó lui lại mấy bước, vỗ tay một cái rồi than thở: “Thật là xinh đẹp, thật không biết anh hai lại may mắn đến như vậy, phải chi em là đàn ông thì tốt rồi. . . . . . Sẽ không bao giờ tới lượt anh hai đâu!”
Ninh Vi Nhàn bị lời nói ngây thơ của Tư Tư chọc cười, cô cũng biết thật ra thì cô ấy vẫn buồn bực chuyện Nhan Duệ không chịu chúc phúc cô ấy với Tương Thành: “Nếu em là đàn ông, chị liền ly hôn với Nhan Duệ để kết hôn với em.”
“Thật không?!” Nhan Tư Tư nhảy cẩng lên: “Em sẽ đi Thái Lan để giải phẩu chuyển đổi giới tính ngay lập tức!”
Ninh Vi Nhàn cười đến nỗi phun ra, cũng không lôi kéo cô ấy, quả nhiên, sau khi vội vã nâng váy chạy đi trên đôi giày cao gót được mấy bước, Nhan Tư Tư liền quay trở lại với vẻ mặt đầy vẻ ấm ức, oán giận liếc cô một cái: “Chị dâu, chị thiệt không cản em lại sao?”
“Tại sao chị phải cản em chứ?” Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu cười: “Chị đang muốn thay đổi một người chồng mới đây, Ninh Ninh chắc cũng muốn có một người chú để làm ba mới, có đúng không?”
Cục cưng Nhan Ninh ngoan ngoãn chắc chắn sẽ không từ chối rồi, cậu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy đó! Cô đi đổi giới tính đi, khẳng định sẽ rất bản lĩnh, rất đàn ông nha, còn đàn ông hơn so với ba nữa đó chứ!”
. . . . . . Hôm nay là ngày cưới của cô, cũng là ngày vui của cô, hai mẹ con nhà này không cần phải đả kích lòng tự tin của cô như vậy có được hay không?
Ninh Vi Nhàn thấy trong mắt của Nhan Tư Tư tràn đầy lên án cùng oán hận, cô cười khẽ đi tới vòng qua bả vai của cô ấy: “Chỉ giỡn chơi thôi mà…., Tư Tư, em hôm nay thật xinh đẹp.”
Thật khó có lúc được nhìn thấy Nhan Tư Tư đỏ mặt, cô ấy ho nhẹ một tiếng: “Thật không?”
Hai mẹ con Ninh Vi Nhàn rất ăn ý cùng nhau gật đầu
Cô ấy lúc này mới vui vẻ trở lại, khóe miệng cong lên thành một đường, thế nhưng cô ấy như vậy thật xinh đẹp, thật động lòng người. Ninh Vi Nhàn nhìn cô ấy thật lâu, ôm cô ấy rất nhẹ nhàng: “Tư Tư, chúc em hạnh phúc, trong lòng anh trai của em chắc chắn cũng nghĩ như vậy.”
“Nếu anh ấy thật sự nghĩ như vậy thì quá tốt rồi. . . . . . Thật ra em cũng biết rõ không phải anh hai ghét Tương Thành, nhưng là do anh hai sợ Tương Kế sẽ ςướק mất chị dâu.” Nhan Tư Tư bĩu môi, cô ấy từ nhỏ cùng anh mình lớn lên, làm sao không biết được trong lòng anh trai mình nghĩ gì chứ, nói lý do là Tương Thành không đáng tin để tách bọn họ ra, còn không bằng nói căn bản là anh mình đang lo sợ Tương Kế thì đúng hơn: “Đúng rồi chị dâu, chị đối với Tương Kế có cảm giác như thế nào?”
Nghe tới vấn đề này, trong lòng Nhan Duệ đang đứng ở bên ngoài cũng lập tức bị kích động. Mặc dù anh nhìn ra được Ninh Vi Nhàn đối với Tương Kế là chán ghét từ tận đáy lòng, nhưng anh vẫn muốn nghe từ chính miệng cô nói ra mới được.
Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu một chút, suy nghĩ một lúc, lại nhìn Nhan Ninh một cái, rồi nói hết sức nghiêm túc: “Chị không thích anh ta, phải nói là rất ghét mới đúng.”
Nhan Tư Tư rất ngạc nhiên: “Tại sao như vậy? Dáng dấp anh ta rất đẹp trai mà, mặc dù không so được như anh hai, nhưng cũng rất đẹp mà, không biết có bao nhiêu phụ nữ thích anh ta, muốn được ở cùng với anh ta đâu!”
Nhan Duệ vừa nghe thấy như vậy liền nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, Nhan Tư Tư đáng ૮ɦếƭ, em như vậy là đang giúp đỡ anh trai của em sao? Lại có kiểu khen ngợi kẻ thù như vậy sao?!
“Rất đẹp trai sao?” Ninh Vi Nhàn tóm gọn lại áo cưới trên người, sau đó ngồi xuống, mặc dù dáng người của cô thon thả mảnh mai, nhưng mặc cái áo cưới này lên người cũng rất là khó chịu, cả người giống như bị quấn chặt lại, nhất là ở chỗ eo, thắt lưng cũng rất nhỏ, thắt chặt eo cô, làm cho cô chỉ mỗi việc hít thở cũng đã cảm thây khó khăn rồi. Lúc đứng lên thì còn dễ chịu một chút, nhưng đến khi ngồi xuống thì thật khó chịu đến ૮ɦếƭ mất. Lúc mới mặc áo cưới vào, Ninh Vi Nhàn còn chưa cảm thấy khó chịu, nhưng sau một thời gian thì cô liền cảm thấy rất khổ sở, thật là không nên nghe lời của Nhan Tư Tư dụ dỗ để mặc thử mà, khó chịu quá đi...... Cô quay qua nói với con trai một câu, ngay sau đó bắt đầu chuẩn bị *** cưới ra. Nhan Tư Tư vội vàng ngăn cô lại: “Chị dâu, tại sao lại cởi ra vậy?”
“Rất là khó chịu.” Ninh Vi Nhàn sờ bụng mình, bởi vì thắt lưng siết chặt quá cho nên vòng eo vốn đã nhỏ của cô lại càng có vẻ nhỏ hơn nữa, chỉ không đầy nắm tay, mặc dù vòng eo nhỏ càng làm tôn lên đường cong xinh đẹp hoàn mỹ của cô, nhưng cũng rất bực bội: “Chị không thở nổi nữa, áo của em rất tốt, còn thắt lưng của chiếc áo này chặt quá.” Trên đời này thật sự có người phụ nữ phải ăn mặc khổ sở như vậy trong suốt hôn lễ sao? Vậy cũng thật biết tự *** bản thân mình!
Nhan Tư Tư di theo sau Ninh Vi Nhàn, nghe vậy cũng sờ eo của Ninh Vi Nhàn rồi kêu lên: “Đúng thật là chặt quá, chị *** ra nhanh đi.” Nếu như bị anh trai biết được do cô ấy dụ dỗ mà chị dâu phải mặc bộ áo Tra t** người khác như vậy, cô ấy không biết có sống được hay không đây?
Nhan Ninh khéo léo liền quay lưng lại sau khi nghe Ninh Vi Nhàn nói xong, ‘hoàng tử nhỏ’ không ngừng dựng đứng lỗ tai nghe ngóng tiếng động sau lưng mình: “Mẹ, mẹ còn chưa thay áo xong sao?”
“Nhóc con, phải có phong độ một chút, biết chưa? Sao con có thể hối thúc việc phụ nữ thay đổi quần áo chứ?” Nhan Tư Tư mắng cậu một câu, lại giúp đỡ Ninh Vi Nhàn *** cưới ra từ từ.
Không ai trong bọn họ chú ý tới Nhan Duệ đang đứng ở bên ngoài của sổ, thân thể thon dài của anh đứng ở đó như một bức tượng, ánh mắt đào hoa lại mang theo một loại ánh sáng nóng bỏng, đang nhìn chằm chằm vào Ninh Vi Nhàn. Mà Ninh Vi Nhàn lại hồn nhiên không phát hiện ra.
Cô ấy thật là đẹp!
Cô xinh đẹp giống như một đám mây trắng trên bầu trời, tinh khiết nhưng cũng rất kiên cường, cho dù là bị mưa to gió lớn bao quanh, thì cô cũng không lo sợ hay lay động một chút nào. Chiếc áo cưới màu trắng càng làm tăng lên vẻ đẹp của cô, làn da trắng như tuyết, mịn màng, trơn bóng, thời gian ngủ say mười năm cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trên người cô. Cô cũng vẫn như năm đó tươi trẻ và xinh đẹp, Nhan Duệ bỗng nhiên nhớ tới ngày kết hôn của mình và Ninh Vi Nhàn, khi đó thật ra trong lòng anh cho rằng hôn lễ của mình có cũng được mà không có cũng không sao, rất là qua loa đại khái, đâu có ai biết được sao bao nhiêu năm bọn họ lại trở nên giống như bây giờ chứ?
Cho dù là năm đó anh không để ý chút nào hết, nhưng Nhan Duệ phát hiện thật ra mình lại nhớ rất rõ ràng dáng vẻ của Ninh Vi Nhàn lúc đó. Đúng vậy, một bộ áo cưới màu trắng như tuyết được mặc ở trên người cô trở nên vô cùng thuần khiết, tựa như trên đời này không có gì là đen tối hay tội ác, tất cả những gì đau khổ cùng bi thương sẽ tan biến thành cát bụi, hay hóa thành sương khói ở trước mặt cô, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cô đều có thể chống đỡ được tất cả.
Nhưng cho tới cuối cùng thì anh cũng đã phạm sai lầm. Con người thường vẫn luôn cố gắng sửa chửa những điều mình đã làm sai sau khi phát hiện ra được sai lầm của mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể sửa được.
Nếu như lần đầu tiên khi nhìn thấy Ninh Vi Nhàn anh không thích cô, thì tại sao anh lại có thể nhớ rõ ràng dáng vẻ của cô vào lúc đó như vậy? Cô lộ ra xương quai xanh tinh xảo, mái tóc dài được Pu'i lại rất thanh nhã, đồ trang sức cô đeo vào lúc đó là một bộ trang sức vô cùng tinh tế được làm từ trân châu với giá trị thật cao, bình thường những người phụ nữ khác đều thích đeo trang sức làm từ kim cương, chỉ vì họ cho rằng kim cương có thể đại diện cho giá trị của người chủ nhân của nó, thực tế cũng đã chứng minh điều đó, nhưng kim cương cũng đem lại khí chất thô tục cho người mang nó. Ngược lại, trân châu lại tỏa ra khí chất dịu dàng, thanh nhã, cùng quý phái, chỉ có một công chúa chân chính mới có tư cách để đeo nó.
Cũng giống như Ninh Vi Nhàn.
Khi trân châu được đeo trên người cô thì càng đề cao giá trị của nó, giống như là một bảo vật vô giá, làm tăng thêm vẻ đẹp cho chủ nhân, giống như thêu hoa trên gấm, chứ không phải đoạt mất sự nổi bật của chủ nhân. Cả người cô giống như hòa nhập cùng với trân châu, cứ như vậy càng xinh đẹp thoát tục hơn, lại càng thêm đoan trang, thanh nhã, rất động lòng người. Khi ba Ninh dắt tay cô chậm rãi bước đi từ đầu bên kia của thảm đỏ, trái tim của Nhan Duệ đã đập rộn rã, chỉ là lúc đó anh đã bỏ qua điều này, chỉ cho rằng bởi vì nhìn thấy người đẹp cho nên tim mới đập thình thịch như vậy.
Nếu như anh chỉ qua loa cho có lệ, vậy thì tại sao đã qua nhiều năm, anh đều nhớ mọi chuyện rõ ràng như vậy? Thậm chí anh còn nhớ rất rõ khi anh nâng cằm của cô lên, thì trong mắt cô hiện lên sự thẹn thùng cùng với khát vọng, sau đó lại có cả sự lo lắng.
Cô cứ xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến nổi làm cho người ta quên đi tất cả mọi thứ.
Nhan Duệ cúi đầu, che giấu sự ẩm ướt trong hốc mắt, anh là đàn ông, một người đàn ông trưởng thành, làm sao anh lại có thể khóc chứ, chỉ là có bụi bay vào mắt mà thôi, đúng rồi, chỉ vì như vậy mà thôi.
Mà ở bên trong phòng, Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Tư Tư vẫn còn đang bận rộn, lúc mặc cái áo cưới này vào thì rất đơn giản, nhưng đến khi cởi ra thì lại cực kỳ phiền phức, hai người bọn họ đã tốn rất nhiều sức lực, hơn nửa ngày cũng còn chưa cởi ra được. Không còn cách nào khác, Nhan Tư Tư không thể làm gì khác hơn ngoài việc chuyển đề tài để dời đi sự chú ý của Ninh Vi Nhàn để tiếp tục *** cưới ra: “Chị dâu...... Chị vừa mới nói cái gì về anh cả hả?"
“Cái gì?” Ninh Vi Nhàn sửng sốt, cô đâu có nói cái gì về Nhan Duệ đâu?
“Em nói ‘anh cả’ là chỉ Tương Kế mà..., không phải nói anh hai em đâu!” Cô ấy đã nói rất rõ ràng rồi đúng không, một là anh cả, một là anh hai, cô ấy cũng không thể đắc tội với ai trong hai người đó cả.
“Như vậy hả...... Chị không có nói gì mà, là em nói anh ta là cực phẩm đó.”
"Đúng như vậy mà, anh ta chính là cực phẩm mà, thật ra thì dáng dấp của anh ta cũng được hơn so với Tương Thành, dĩ nhiên không thể nói Tương Thành được, bởi vì Tương Thành phơi nắng bị đen nên không thấy rõ mặt mũi.” Nhan Tư Tư buông lỏng tay, lại chiến đấu hăng hái tiếp tục cùng với khóa kéo của áo cưới, kéo xuống được một chút xíu, ngay lập tức liền kích động không thôi.
Ninh Vi Nhàn ngược lại rất bình tĩnh, cô cố gắng kéo chiếc váy xuống, thắt lưng lại quá chặt, do sợi dây buộc siết vào người cho nên ngay lập tức cảm thấy không thở nổi: “Ừ...... Quả thực là dáng dấp không tệ mà.” Ở phía ngoài, Nhan Duệ vừa nghe được câu đó liền cảm thấy sửng sốt! Cũng may câu nói kế tiếp của Ninh Vi Nhàn lại có thể cứu lại anh trong nháy mắt: “Nhưng không phải em vẫn cho rằng anh hai em còn đẹp trai hơn sao? Mặc dù chị của thấy qua nhiều người đẹp trai, nhưng tính đến trước mắt mà nói thì không có một người đàn ông nào nếu đem so sánh mà có thể vượt qua được anh của em, cho dù là ba chồng hay là ba của chị.” Lúc còn trẻ, có lẽ bọn họ cũng là những người đàn ông tuấn tú hiếm có rồi, nhưng nếu cùng so sánh với Nhan Duệ, thật sự là thua xa rồi. Thật không biết Nhan Duệ bị đột biến gien ở chỗ nào mà trưởng thành lại có dáng vẻ như vậy, Ninh Ninh được di truyền từ anh cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây, một người đàn ông trưởng thành lại có dáng dấp đẹp trai như vậy để làm gì, anh cũng không phải là người mẫu hay diễn viên gì đó mà phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm ăn đâu.
“Chị nói cũng đúng...... Dáng dấp của anh hai cũng đẹp trai quá mức rồi.” Nhan Tư Tư gật đầu một cái, nói xong lại cảm thấy câu hỏi của mình cũng thật ngớ ngẩn quá rồi. Thử hỏi nếu có người đẹp như Tây Thi suốt ngày cứ lượn lờ ở ngay trước mặt, thì còn có người nào còn cảm thấy hứng thú với những người đẹp do những nước nhỏ khác tiến cống hay sao: “Nhưng mà anh cả cùng anh hai coi nhưng là hai loại người có khí chất khác nhau mà, bây giờ anh hai là có khí chất của đàn ông trưởng thành, còn anh cả là theo kiểu mê hoặc, hấp dẫn, chị dâu, chị không cảm thấy hiện giờ đàn ông có sự mê hoặc và hấp dẫn vẫn luôn được hoan nghênh hơn sao?”
Nhan Duệ như sắp phát điên, bây giờ anh có thể xác định câu nói con gái gả ra ngoài như chén nước đã đổ đi, em gái gả cho nhà người ta chưa gì đã bắt đầu nói tốt cho bọn họ rồi!
“Chị lại không thấy như vây.” Ninh Vi Nhàn vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, cô cởi ra chiếc áo nhỏ nâng ***, bộ *** đầy đặn trắng như tuyết làm cho người nhìn thấy phải choáng váng, vốn dĩ Nhan Duệ đang có một bụng đầy lửa giận không có chỗ để trút ra, giờ đây ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, nước miếng chỉ thiếu chút nữa là đã rơi xuống rồi: “Chị vẫn cảm thấy Nhan Duệ so với anh ta thì tốt hơn nhiều.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc