Quay Đầu - Chương 48

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Chỉ vừa mới đi tới gần phòng sách, hai mẹ con còn chưa kịp đi vào, liền nghe tiếng của Nhan Duệ gào thét truyền ra từ trong phòng: “Ai cho các người vào đây? Cút ra ngoài cho tôi! Là ai đưa chìa khóa cho các người, bộ không muốn nữa sao!”
Hai mẹ con Ninh Vi Nhàn cũng vừa lúc đi tới cửa phòng sách, vừa lúc nghe được câu nói ‘trời đất không tha’ của ba, Nhan Ninh cười vui vẻ nói: “Mẹ, ba hỏi mẹ có muốn sống nữa không kìa.”
Nhan Duệ rất thính tai, anh mới vừa rồi còn gầm thét dữ tợn, nhưng thật ra anh cũng chỉ làm dáng làm điệu một chút thôi, làm sao anh biết được vợ mình lại đứng ngay cửa phòng sách, anh sợ đễn nỗi đứng bật dậy từ trên ghế, nhìn thấy Ninh Vi Nhàn ở tại cửa ra vào, anh vội vàng chạy tới, cầm tay Ninh Vi Nhàn, hết sức nịnh nọt lấy lòng: “Vợ à ~~~~~~ sao em lại đi lên đây vậy!"
“Em cũng không muốn lên đâu, nhưng nếu không lên thì làm sao biết được trong lòng anh lại không muốn em sống tới như vậy.” Ninh Vi Nhàn làm ra vẻ rất tức giận, một chút ý cười ở trong mắt cũng không có, làm cho Nhan Duệ hết sức hoảng hốt, vội vàng tìm đủ mọi cách để giải thích, rồi lại hết sức nịnh nọt lấy lòng nói: “Vi Nhàn à, Vi Nhàn ơi, anh không có mà, anh không phải nói em đâu, là anh tự nói bản thân mình thôi mà, đều là tại anh, tại anh không nghĩ tới Nhan Tư Tư lại gian xảo đến vậy, có thể gạt được em để lấy chìa khóa đi, thật sự là quá đáng mà! Anh có nói tới em hồi nào đâu…….” Cho đến khi Nhan Ninh cười đến mức không chịu nổi, phải lấy tay níu áo Ninh Vi Nhàn không chịu buông ra, bởi vì nếu cậu buông ra sẽ phải cười đến nằm lăn ra đất mất. Ninh Vi Nhàn cũng cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc của mình không được bao lâu, cũng không chịu nỗi liền bật cười thành tiếng, tới lúc này Nhan Duệ mới biết rằng mình đang bị trêu chọc, đùa giỡn, trán anh bắt đầu nổi đầy gân xanh. Ninh Vi Nhàn liền vội vàng vuốt vuốt иgự¢ của anh làm cho anh bình ổn hơi thở, dịu xuống cơn giận, rồi mới nói với anh rất dịu dàng: “Cái chìa khóa là của em đưa cho Tư Tư.”
Nghe vợ mình nói một câu làm nghẹn họng, Nhan Duệ cảm thấy hít thở không thông, chỉ thiếu chút nữa là giận đến muốn ngất đi: “Em, tại sao em lại đưa cho nó chứ?”
Ninh Vi Nhàn lại tiếp tục vuốt иgự¢ anh, sau đó nắm tay anh, kéo anh đi đến phía sau bàn đọc sách ngồi xuống, đồng thời cô cũng không quên ra hiệu cho Nhan Tư Tư và Tương Thành cũng ngồi xuống. Nhan Tư Tư đã thích cái ghế sô pha lớn màu trắng trong phòng sách này từ lâu lắm rồi, liền lập tức đi tới, nhưng sau đó cô ấy đột nhiên nhớ ra là mình đến đây để năn nỉ anh trai đồng ý cuộc hôn nhân của mình, thế là cô ấy liền thu hồi vẻ mặt hưng phấn của mình ngay lập tức, sau đó liền bày ra vẻ mặt oán hận, đau khổ rất sâu đậm, nhìn như là trong nhà đang có người ૮ɦếƭ vậy.
“Người ta tới tìm anh, anh cũng không thể cứ tránh mặt mà không chịu gặp người ta có đúng không?” Sau khi đem con trai nhét vào lòng anh để cho anh ngồi ôm con, Ninh Vi Nhàn nhìn Nhan Tư Tư một cái, ý bảo cô ấy không cần khẩn trương: “Có chuyện gì thì cũng phải ngồi lại với nhau để nói cho rõ ràng chứ.”
“Không cần thiết.” Nhan Duệ tức giận quay mặt đi chỗ khác, cự tuyệt với vẻ đầy kiêu ngạo, trong ánh mắt nhìn về phía Tương Thành cũng mang đầy ý coi thường. Tương Thành vẫn ngồi ở chỗ đó rất đàng hoàng, đối với sát khí trong mắt của Nhan Duệ đều bỏ qua làm như không thấy, như là không thèm để ý một chút nào đối với sự coi thường của Nhan Duệ. Thái độ của anh ta như vậy càng làm cho Nhan Duệ thêm tức giận, chỉ hận là không thể dùng chân đá anh đi chỗ khác: “Anh không muốn nói chuyện với bọn họ, bọn họ muốn kết hôn thì cứ việc kết hôn đi, dù sao thì anh không tham dự là được rồi.”
Nhan Tư Tư vừa nghe anh trai mình nói như vậy, trong nhất thời cũng rất tức giận, đứng bật dậy: “Anh à, anh nói như vậy là có ý gì hả, em cũng giống như anh đều lớn hết cả rồi, anh còn không cho em kết hôn?”
“Anh không cho em kết hôn sao?” Nhan Duệ càng tức giận hơn, đấm một đấm lên trên mặt bàn: “Mấy năm trước, thời điểm em vừa trưởng thành, anh không có giới thiệu những thanh niên tuấn tú có tài cho em sao? Em bây giờ nói vậy là sao? Em không phải nói là không muốn kết hôn sao, em không phải nói em không có hứng thú với đàn ông cho nên em muốn sống độc thân cả đời à, sau đó em lại nói với anh chỉ cần em kết hôn, thì người đó nhất định phải được anh xem xét đồng ý mới được à, cho tới bây giờ cũng chưa được bao lâu em liền đem những lời này trở thành gió thổi qua tai sao? Đừng nói anh không vừa ý người đàn ông này, cho dù là anh có vừa ý rồi, chỉ bằng thái độ của em như vậy, anh sẽ không bao giờ đồng ý đâu!”
Nhan Tư Tư bỗng đờ người ra, hình như mình……Mình quả thật có nói ra những lời như vậy……..Nhưng lúc đó là lúc đó, không có nghĩa hiện tại cũng như vậy mà!!!
“Anh…….Coi như là em xin anh đó, em không phải là quên những lời nói đó đâu, nhưng, nhưng bây giờ em thật sự yêu mến anh Thành mà.”
Thấy Nhan Tư Tư sắp khóc, Nhan Duệ cũng tức giận đến đỏ cả mắt, Ninh Vi Nhàn khẽ thở dài ở trong lòng, cô cảm thấy một người không nhớ gì như mình thì không thích hợp để làm người ở giữa hòa giải tí nào: “Nhan Duệ……”
Nhan Duệ vẫn rất tức giận như cũ, hai tay anh để trên bàn cũng nổi đầy gân xanh, nhưng anh vẫn còn nhớ được là con trai đang ngồi trên chân mình, cho nên anh cố gắng tự kiềm chế mình để không đứng bật dậy, Nhan Tư Tư thấy anh lòng dạ cứng rắn như vậy, không thèm để ý đến tình nghĩa anh em của mình, cô ấy ngay cả tự nhủ với mình rằng mọi việc rồi sẽ tốt lên thôi cũng không làm được, cũng tức giận đến nỗi không muốn la hét với anh, lập tức đứng lên kéo tay Tương Thành muốn đi ra khỏi phòng sách, nhưng cô lại bị Tương Thành nắm lấy cổ tay: “Em đợi chút.” Có lẽ do anh ta từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, rất ít khi trở về nước, cho nên cách nói chuyện của anh có chút kỳ lạ, nghe rất cứng ngắc, nhưng lại rất nghiêm túc: “Tư Tư, anh có thể nói chuyện được không?”
Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt, nguyên cả nửa ngày cho đến bây giờ người đàn ông này chỉ nói được hai tiếng: “Chị dâu.” Mà nguyên nhân chỉ nói ra hai tiếng nay là bởi vì Nhan Tư Tư không cho anh ta nói chuyện?
“Tư Tư, sao em lại không cho anh Tương nói chuyện vậy?”
“Anh ấy nói chuyện rất khó hiểu, anh hai đang rất là tức giận rồi, nếu để cho anh Thành mở miệng, càng làm anh hai tức giận thêm mà thôi!” Trong giọng nói của Nhan Tư Tư như có tiếng nấc nghẹn ngào, thật ra thì cô ấy rất ít khi khóc, từ nhỏ cho đến khi lớn lên đều là sống vô tư không lo không nghĩ, mặc dù từ đó tới giờ luôn cãi nhau ầm ĩ với Nhan Duệ, nhưng tình cảm anh em giữa hai người lúc nào cũng tốt, nếu như việc kết hôn của cô ấy không được anh trai đồng ý, thì cô ấy sẽ rất đau lòng buồn bã.
“Tư Tư, anh có thể nói chuyện được chưa vậy?” Thấy Nhan Tư Tư khóc, Tương Thành cũng rất khẩn trương lo lắng, anh ta nhanh nhẹn đưa tay lau nước mắt trên mặt Nhan Tư Tư, nhưng anh vẫn không quên hỏi cô ấy rằng anh có thể nói chuyện được hay không, khi Nhan Tư Tư buồn bã gật đầu đồng ý thì anh ta mới hắng giọng một cái, rất không có mắt nhìn thời điểm liền gọi Nhan Duệ một tiếng ‘anh trai’. Khi Nhan Duệ vừa nghe thấy tiếng ‘anh trai’ này phát ra từ miệng Tương Thành, anh lập tức nổi nóng, chỉ còn thiếu là chưa có đứng lên để đánh Tương Thành. Nhưng Tương Thành không đổi sắc mặt, tim cũng không đập nhanh, rất bình tĩnh khom lưng cuối đầu thật sâu chào Nhan Duệ, sau đó nói một câu: “Anh hai, em thật sự rất yêu mến Tư Tư, cũng rất muốn kết hôn cùng cô ấy, em hi vọng anh có thể đồng ý việc hôn sự này.”
. . . . . . Anh ta thật sự rất thẳng thắn nha. Ninh Vi Nhàn vỗ nhẹ bả vai của Nhan Duệ để giữ cho anh bình tĩnh, Nhan Duệ cũng bị câu nói hết sức thẳng thắn, nhưng cũng giống như thuận miệng này làm cho nghẹn lời, anh không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu như nói Tương Thành chỉ thuận miệng nói ra câu đó thì thái độ của anh ta lại rất nghiêm túc, nếu nói Tương Thành nói câu nói đó rất nghiêm túc thì thái độ của anh ta sau khi nói xong câu nói kia lại rất thảnh thơi. Bình thường ở trên thương trường đã luyện cho Nhan Duệ tài nghệ ăn nói khéo léo, không có gì là không thể trả lời, nhưng vì anh đau lòng cho Nhan Tư Tư, nên giờ phút này cũng không biết phải nói gì. Người ta đều nói người đứng xem ở ngoài lúc nào cũng sáng suốt hơn người ở trong cuộc mơ hồ, câu nói này thật ra rất đúng, không sai một chút nào cả.
Cho đến cuối cùng thì anh cũng không biết nên nói như thế nào, mà cho dù là anh nói bất cứ điều gì, anh cũng không có biện pháp gì để ngăn cản việc hôn nhân này cả, cho dù anh không thích người tên Tương Thành này thì anh cũng không thể thay đổi được gì ở kết quả cuối cùng hết. Sau khi Tương Thành nói ra những lời nói đó, thì sự tức giận ngập trời của anh cũng gần như tan biến ngay lập tức, ánh mắt sắc bén căng thẳng tràn đầy khiêu khích của anh cũng mềm mại đi trong nháy mắt. Anh phất tay, nói với vẻ không còn hơi sức nữa: “Các người đi đi.”
Nhan Tư Tư nhướng mày, nhìn như muốn khóc, Ninh Vi Nhàn liền tranh thủ thời gian nhìn cô lắc đầu một cái, mỉm cười nói: “Còn không nhìn ra được sao, anh của em đã đồng ý rồi đó.” Thấy Nhan Tư Tư ngạc nhiên sửng sốt, liền vỗ nhẹ gương mặt trắng nõn như trứng gà của con trai: “Con tiễn cô và dượng về nha?” Nhan Ninh gật đầu một cái đầy khéo léo, nhảy từ đùi của Nhan Duệ xuống, nắm lấy một ngón tay của cô mình rồi cùng cô ấy ra khỏi phòng sách, trước khi đi Tương Thành cũng không quên cúi đầu chào, nói cảm ơn với Nhan Duệ cùng Ninh Vi Nhàn, Ninh Vi Nhàn dùng nụ cười để đáp lại anh ta, trong khi Nhan Duệ lại giả vờ làm như không thấy.
Thấy chồng mình vẫn còn đang giận dỗi, chỉ là cả người đã xìu xuống giống như bong bóng xì hơi, Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhích lại gần sát mặt anh, Nhan Duệ chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, trong lòng tự hỏi không biết cô đang muốn làm gì. Ninh Vi Nhàn bất ngờ nở nụ cười, ôm cổ anh, rồi ngồi lên đùi anh. Đầu tiên, Nhan Duệ rất sửng sốt, sau đó là anh mừng như điên, mặc dù bây giờ bọn họ vẫn đang ở cùng với nhau, nhưng có lẽ là do cô không nhớ được những việc trước kia, cho nên cô rất ít khi chủ động gần gũi với anh, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy tháng nay bọn họ có những hành động thân mật như vậy.
“Anh đừng có nóng giận nữa, Tư Tư cũng đã lớn như vậy rồi, em ấy đã có thể tự quyết định cho cuộc sống của chính mình rồi.” Ninh Vi Nhàn cười khẽ nghiêng đầu nhìn anh, ánh sáng bên ngoài của sổ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô tạo nên một khung cảnh không thể nào tưởng tượng nổi, Nhan Duệ chưa bao giờ nhìn thấy Ninh Vi Nhàn như vậy, một Ninh Vi Nhàn hoàn toàn khác hẳn, trước kia là do anh không chú ý tới, sau đó khi anh muốn chú ý tới cô thì cũng đã không còn kịp nữa: “Em lại cảm thấy Tương Thành cũng không tệ đâu, mặc dù không làm cho người ta vừa nhìn là thích liền, nhưng nhìn lời nói và hành động của anh ta thì cũng thấy được anh ta thật lòng yêu thích Tư Tư, hai người bọn họ là một người muốn đánh, một người muốn chịu đòn, anh cứ muốn đứng ở giữa ngăn cản làm gì?”
Nhan Duệ bực tức không thông, lên tiếng phản bác: “Làm sao có thể nói như vậy được, Tương Thành là em trai của cái tên Tương Kế xấu xa kia, tre đã xấu thì làm sao măng có thể tốt được chứ (Quỳnh: mình nghĩ ý của anh là anh nào thì em nấy đó). Vi Nhàn. . . . . . Em không được để cho bề ngoài của anh ta lừa gạt em, anh cảm thấy tên Tương Thành mặt đen này lòng dạ cũng đen tối y hệt như Tương Kế thôi!” Đem việc nói xấu người khác nói ra một cách công khai như vậy, nhưng Nhan Duệ lại không cảm thấy xấu hổ một chút xíu nào hết, ngược lại anh còn cho rằng những điều mình nói ra là rất đúng, hoàn toàn đúng, tuyệt đối đúng.
Anh muốn tiêu diệt sạch sẽ tất cả những ai hay cái gì có thể uy Hi*p tới cơ hội sum họp chung sống vui vẻ của gia đình ba người nhà anh!
“Người ta có da ngăm đen là bởi vì ở Châu Phi phơi nắng.” Ninh Vi Nhàn đối với tính tình trẻ con của anh quả thật đã hết cách rồi, có lúc cô cảm thấy giống như không phải cô thật sự mất đi ký ức, bởi vì cô đặc biệt nhớ rõ ràng những việc có liên quan tới Nhan Duệ, chẳng hạn như làm cách nào để quan tâm, chăm sóc cho anh, anh thích cái gì hay ghét cái gì, cô đều biết rõ như đó là một điều hiển nhiên. Nhưng tại sao những trí nhớ ngày xưa lại không thể nhớ ra được, chỉ cần mỗi lần cô suy nghĩ thì đầu cô sẽ bắt đầu co rút, đau đớn kịch liệt, giống như đang cảnh cáo cô không nên nhớ lại những chuyện đó. Ninh Vi Nhàn có cảm giác rằng những ký ức kia của cô cũng không tốt đẹp gì, có lẽ còn tràn đầy đau đớn khổ sở nữa, cho nên cô cũng không cố gắng một chút nào để suy nghĩ về những ký ức đó. Có lẽ cho dù cô nhớ ra, thì cô cũng sẽ không vui vẻ hơn so với hiện tại.
Cô đã thông suốt được tất cả, từ trong đáy lòng cũng không chấp nhất chuyện này nữa, nhưng cho dù là như vậy cô cũng không thể tránh khỏi suy nghĩ lo lắng. Ninh Vi Nhàn nhận ra rằng hình như mọi người cũng không muốn cô nhớ lại những ký ức đã quên, đối với bọn họ, hình như việc cô không nhớ lại được sẽ khiến mọi người có thể sống vui vẻ hơn một chút. Cô không biết những ký ức trước kia của mình như thế nào, cũng không biết tới khi nào thì cô có thể nhớ lại được mọi thứ, nhưng hiện tại cô rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn, đối với cô như vậy là đủ rồi.
Cô có lúc lại cảm thấy sợ hãi, sợ một ngày khi cô nhớ được tất cả, lúc đó cô sẽ có thể đem mọi thứ ở hiện tại xóa bỏ hết, toàn bộ đều phá hủy hết. Cho đến khi đó, không biết cô sẽ biến thành như thế nào? Sẽ trở nên ra sao? Cho nên cô mới không có đi tìm hiểu, không để ý đến, không thèm suy nghĩ, cô ráng cố gắng quên đi mình là một người không có ký ức. Nhưng rồi ngày đó cũng đến, chính là cái ngày mà Tương Kế đã đến nhà cô.
Ninh Vi Nhan thật sự không cố ý nghe lén, là do con trai yêu cầu tới hai lần cho nên cô mới xuống dưới lầu gọi Nhan Duệ đi lên, kết quả lại để cô nghe được những lời nói lập lờ ý nghĩa không rõ ràng. Tương Kế nói, nếu như cô biết….Nếu như cô biết cái gì? Tại sao khi cô biết những điều đó thì sẽ không tha thứ cho Nhan Duệ? Rốt cuộc thì trước kia đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại trở nên xa cách với ba mẹ ruột của mình như vậy, cho dù là bọn họ rất vui mừng khi nhìn thấy cô, nhưng trong lòng cô chỉ cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt? Tại sao con gái lại sợ hãi ba mẹ mình như vậy……….Cái này thật không hợp lý một chút nào?
Đã là người thì ai cũng có lòng tò mò, cho dù cô đã quyết định không cần những ký ức trước kia, nhưng mỗi lần nhớ tới lời mà Tương Kế đã nói, cô lại muốn biết những ký ức kia như thế nào. Mà loại ý nghĩ này sẽ không cách nào mất đi, chỉ có càng ngày càng mãnh liệt hơn mà thôi. Cô hiểu rất rõ ràng rằng cho dù có nhớ lại cũng sẽ không được vui vẻ, nhưng dù sao đó cũng là ký ức, là quá khứ của cô, là những thứ cô đã có được trong cuộc sống của mình. Ninh Vi Nhàn lắc lắc đầu mình, thoát khỏi những suy nghĩ lung tung đang có trong đầu mình, từ sau khi Tương Kế đến nhà cô, cô vẫn thường hay suy nghĩ mất hồn như vậy, chính cô cũng không biết lý do. Cô đối với những điều mình không biết cảm thấy sợ hãi, nhưng lại theo bản năng mà không dám nói chuyện này cùng Nhan Duệ và Nhan Ninh. Tại sao lại như vậy? Cô không biết tại sao cả, cho dù là đối với hai người thân nhất của cô trên đời này, cô cũng không nói với bọn họ.
Có lẽ trong tiềm thức của cô, cô chưa từng tin tưởng một ai cả.
Nhan Duệ rất nhạy bén, cho nên anh dễ dàng nhận thấy được trong lòng của Ninh Vi Nhàn có chút xao động, nhưng anh lại không thể biết được điều gì làm cho cô lo lắng khi nhìn vào trong mắt cô, trong mắt cô ngoài sự mơ hồ cùng thấp thỏm, anh cũng không nhìn ra được thêm bất cứ điều gì. Khi sự lo lắng về em gái của mình đã tan biến không còn nữa, thì ngay lúc này, Nhan Duệ lại cảm thấy Ninh Vi Nhàn sẽ có thể biến mất ngay trước mắt anh bất cứ lúc nào, giống như là bị gió cuốn đi mất vậy. Anh ôm chặt lấy cô, gọi tên cô: “Vi Nhàn, Vi Nhàn, em nói đúng lắm, mặc kệ bọn họ đi, anh không quan tâm nữa. Em có mệt hay không? Có phải vất vả quá hay không? Em cần nghỉ ngơi một lát không?”
Anh thật sự đã quá khẩn trương lo lắng rồi, Ninh Vi Nhàn lắc đầu với anh: “Em không mệt, cũng không cần nghỉ ngơi gì hết, anh có thể suy nghĩ như vậy là tốt lắm rồi, Tư Tư cũng chưa từng xen vào việc của anh, cho nên anh cũng không thể quản lý quá nhiều về cuộc sống của em ấy đâu, dù sao đi nữa em ấy cũng đã lớn rồi, không còn là một đứa bé nữa đâu.”
Nhan Duệ liền gật đầu một cách ngoan ngoãn, đang muốn nói chuyện tiếp thì Nhan Ninh đi vào, cậu nhìn thấy mẹ đang ngồi trên đùi ba, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhíu lại: “Mẹ, con đói bụng.”
Cơm trưa vừa ăn xong chưa được bao lâu đã kêu đói bụng, bộ con là heo hả? Nhan Duệ rất muốn hỏi con trai mình như thế, nhưng từ trước đến nay Ninh Vi Nhàn lại luôn đặt con trai ở vị trí đầu tiên, cho nên cô lập tức đứng dậy từ trên đùi anh, nắm tay con trai bé nhỏ của mình, sau khi đi vài bước, giống như cô nghĩ tới việc gì đó, liền quay đầu lại nói với anh hết sức thản nhiên: “Chúng ta cùng đi uống trà chiều đi.”
Vợ yêu quả thật không có quên anh……..Nhan Duệ cảm động đến suýt ૮ɦếƭ, ngay lập tức đi đến gần vợ mình, nắm tay Ninh Vi Nhàn thật chặt, thật lâu cũng không chịu buông ra.
Thời gian để uống trà chiều tốt nhất là khoảng ba giờ chiều. Vốn hai cha con Nhan Duệ và Nhan Ninh không có thói quen này, nhưng từ sau khi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, bọn họ cũng chìu theo cô, rất tự giác cùng nhau uống trà chiều….., cho dù là Nhan Ninh bị buộc phải uống thứ mà cậu ghét nhất: chính là sữa tươi.
Thời gian cả nhà ba người bọn họ ở chung với nhau lúc nào cũng vô cùng ngắn ngủi, bởi vì quá hạnh phúc, cũng quá thỏa mãn, cho nên trong lòng lúc nào cũng luôn có sự sợ hãi và lo lắng. Thời gian đám cưới của Nhan Tư Tư và Tương Thành càng đến gần, Nhan Duệ cũng càng ngày càng nóng nảy. Anh có cảm giác tên Tương Kế kia sẽ lợi dụng cơ hội này để gây náo loạn. Lỡ như hắn ta lại giống như con thiêu thân bất chấp tất cả gây ra chuyện gì thì phải làm sao giải quyết bây giờ?
Thật ra những lo lắng của anh không phải là không có nguyên do, vì chuyện này hiển nhiên có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Trong ngày hôn lễ của Nhan Tư Tư, nếu không phải Ninh Vi Nhàn kiên quyết không chịu nhượng bộ, thì nói không chừng cho dù có đánh gãy hết mấy cây cột nhà thì Nhan Duệ thà ૮ɦếƭ cũng không chịu ra khỏi cửa.
Hôm nay ba người của nhà bọn họ cùng mặt quần áo màu trắng cho cả gia đình, vừa nhìn thì biết ngay là người nhà không sợ bị lẫn lộn. Hôn lễ của Nhan Tư Tư cũng không mời nhiều người, mọi người đều là gia đình thân quen, nhưng cũng có một ít người là bạn bè của hai vợ chồng, đều nói bọn họ là những nhà nghệ thuật, từng người một đều rất phóng khoáng, ăn mặc đều là những trang phục hết sức cổ quái, lại kỳ lạ. Khi Nhan Duệ nhìn thấy thì giống như bị sấm sét đánh trúng, trong khi đó Ninh Vi Nhàn ngược lại cảm thấy bọn họ rất thú vị, cô luôn đi theo sát bên con trai mình, không ngừng chụm đầu nói nhỏ với nhau.
Hiển nhiên, người mà Nhan Duệ cực kỳ không muốn gặp nhất, Tương Kế, thì nhất định không thể vắng mặt rồi. Hôm nay anh ta làm rể phụ, với tác phong nhanh nhẹn, một thân com lê màu trắng cao cấp được cắt may rất vừa người và nổi bật làm cho anh ta càng thêm đặc biệt anh tuấn, cùng với một đôi mắt đen dài hẹp quả thật đã làm xao động tâm hồn của không ít phụ nữ, cũng có rất nhiều phụ nữ nhiệt tình dùng ánh mắt như mời gọi nhìn về phía anh ta, nhưng Tương Kế lại chẳng thèm nhìn tới, ngược lại, anh ta lại đi thẳng về phía của Ninh Vi Nhàn.
Từ trước đến giờ, Ninh Vi Nhàn vẫn luôn không thích người tên Tương Kế này, lúc trước đã như vậy, về sau lại càng không thay đổi. Vừa thấy anh ta đang đi về phía mình, cô theo bản năng liền lùi lại một bước, hai người đàn ông lớn nhỏ trong nhà cô ngay lập tức đứng chặn ngay trước mặt cô, nụ cười của Nhan Duệ hết sức miễn cưởng, nhìn một cái đã biết ngay đó là nụ cười gượng. Tương Kế lại rất có phong độ, đối với ánh mắt đầy dao găm bén nhọn của Nhan Duệ lại bỏ qua, làm như không thấy, chỉ cười cười chào hỏi: “Nhan thiếu, lâu rồi không gặp.”
Nhan Duệ nheo đôi mắt đào hoa rất xinh đẹp của mình lại, lâu rồi không gặp……..Ai muốn cùng hắn ta đã lâu không gặp chứ, anh chỉ tiếc là không thể mãi mãi cũng đừng gặp hắn ta!
Cũng giống như Ninh Vi Nhàn, Nhan Ninh cũng không ưa gì người chú quái dị này, từ trước tới giờ trực giác của cậu lúc nào cũng rất đúng, cậu cảm thấy người chú quái dị này muốn ςướק mẹ từ bên người cậu và ba đi mất, chuyện này sẽ không bao giờ có thể xảy ra, cậu không cho phép: “Mẹ, chúng ta đi vào phòng cô dâu nghỉ ngơi một chút được không? Hôm nay cô nhất định là rất xinh đẹp đó ~~~.” Mắt to của cậu chớp chớp vài cái, chớp mắt, chớp mắt, cho dù là đã cách một tròng kiếng vẫn rất là dễ thương, mê hoặc lòng người. Ninh Vi Nhàn hiển nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của cục cưng, cô gật đầu với Nhan Duệ một cái, sau đó liền dắt tay nhỏ của con trai bước đi, Nhan Duệ vẫn không quên nhìn con trai với ánh mắt tràn đầy khen ngợi: quả thật rất là thông minh, vậy mà biết được nơi nào đàn ông không thể bước vào! Cảm giác có được đồng minh quả thật rất thoải mái rồi, giống như mọi người đều đang đứng về phía mình, đứng bên cạnh giúp đỡ mình, nam phụ phóng túng xấu xa vẫn nên đi chỗ khác thì tốt hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc