Quay Đầu - Chương 47

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Vì Nhan Ninh bị "đau bụng", cho nên ba người nhà họ Nhan đều rời đi hết, mặc dù Nhan Ninh luôn miệng nói rằng mình đã không có gì rồi, nhưng dù sao đi nữa thì Ninh Vi Nhàn cũng không thể yên tâm, sau khi về đến nhà, cô lại gọi điện thoại cho bác sĩ đến để kiểm tra kỹ lưỡng cho cậu một lần nữa, đương nhiên kết quả kiểm tra của cậu không có việc gì, bởi vì rõ ràng là cậu giả bộ, nhưng vì Ninh Vi Nhàn quá khẩn trương khiến cho Nhan Ninh cảm thấy rất là áy náy, nhiều lần nghĩ muốn nói thật với cô, nhưng khi lời nói đã đến cửa miệng cuối cùng cũng đều nuốt xuống.
Cậu có thể nói cái gì bây giờ? Nếu cậu nói tất cả sự thật với mẹ, mẹ sẽ nghi ngờ ba cùng người phụ nữ kia thật sự có quan hệ gì đó với nhau. Nếu không tại sao cậu phải giả bộ bệnh?
Thôi bỏ đi, còn chưa phải lúc để nói chuyện này, cậu sẽ đối với mẹ tốt hơn nữa: “Mẹ, mẹ có mệt hay không? Con đã nghỉ ngơi tốt lắm rồi, bụng cũng hết đau rồi.” Tay nhỏ của cậu vỗ vỗ bụng mình chứng tỏ mình không có việc gì nữa. Ninh Vi Nhàn vội vàng cầm tay cậu, trách móc nói: “Con không được vỗ lung tung lên bụng, lỡ con bị đau lại thì sao.” Cô nói xong, nhẹ nhàng sờ cái đầu tròn như quả dưa của cậu, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thật kỳ lạ, vừa rồi cô nhờ Nhan Duệ bưng sữa tươi đến, sao đến bây giờ còn không thấy đâu hết.
“Mẹ đi xuống xem ba đang làm gì, con phải ngoan ngoãn ở đây, nghe không?”
Nhan Ninh ngoan ngoãn gật đầu, nắm vạt áo Ninh Vi Nhàn, nhìn cô đầy mong đợi, cho đến khi được hôn một cái êm ái mới chịu buông tay.
Mới ra tới cửa phòng, Ninh Vi Nhàn nghe được giọng nói trầm thấp của Nhan Duệ truyền từ dưới lầu, rõ ràng anh đang đè nén sự tức giận, hình như anh đang cùng ai đó nói chuyện, nhưng lời nói không khách khí một chút nào. Cô cũng chưa từng thấy anh nói chuyện với bất cứ người nào mà dùng giọng điệu không lịch sự như vậy, nhất thời lòng hiếu kỳ của cô trỗi dậy, Ninh Vi Nhàn bước đi chậm hơn, đi xuống từng tầng từng tầng một, Nhan Duệ đưa lưng về phía cô cho nên không có chú ý tới, nhưng người đàn ông có vẻ ngoài tuấn mỹ đang ngồi đối diện anh lại chú ý tới cô, cặp mắt đen dài hẹp bỗng nhiên sáng lên khi nhìn thấy cô, người đàn ông rất kích động đứng lên đi về phía cô, trong miệng kêu tên cô: “Vi Nhàn.”
Trực giác của Ninh Vi Nhàn cho cô biết người này rất nguy hiểm, mà cô càng không thích hơi thở từ trên người anh ta, nó đem đến cho người ta một loại cảm giác khổ sở, không thể hít thở nổi. Cô theo bản năng tránh khỏi anh ta, trong lúc anh ta còn đang ngẩn người vì điều đó, cô đã nhào vào *** Nhan Duệ, ôm cổ anh, đôi môi hồng khẽ cong lên, nhìn về phía người đàn ông ngọc thụ lâm phong kia tràn đầy ý nghĩ đối địch.
Người đàn ông cũng rất kinh ngạc với ánh mắt đối địch của cô, lại đi tới, trong mắt đầy ấp sự tìm tòi nghiên cứu, giống như đang tìm hiểu một sinh vật biến dị rất kỳ lạ nào đó. Ninh Vi Nhàn bị anh ta nhìn chằm chằm cảm thấy rất khó chịu, liền chuyển tầm mắt của mình, vừa lúc nghe Nhan Duệ hỏi: “Vi Nhàn? Sao em xuống đây? Không phải em nói chờ anh ở trên lầu sao?”
“Em và con chờ anh chờ anh từ nãy đến giờ, nhưng lâu quá mà không thấy anh lên, em mới xuống để xem anh đang làm gì ở dưới đây.” Cô trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng, tay cô ôm cổ anh cũng siết chặt hơn một chút: “Nhan Duệ, anh ta là ai vậy?”
Nhan Duệ đang định trả lời cô thì Tương Kế đột nhiên lên tiếng trách móc: “Vi Nhàn, em không nhớ anh sao? Anh là cùng——.”“Chỉ là người qua đường Giáp không quan trọng, em không cần phải biết anh ta.” Nhan Duệ sờ mặt của Ninh Vi Nhàn, anh nhìn người đối diện trừng mắt một cái mang ý cảnh cáo đối những kẻ mang ý nghĩ chiếm tiện nghi của người khác căm ghét đến thấu xương: “Nói cho anh biết có phải Vi Nhàn rất ghét anh ta không?”
Ninh Vi Nhàn nhìn người đối diên một cái đầy vẻ nghi ngờ, gật đầu một cái: “Ừ, em không thích anh ta, anh kêu anh ta đi về đi.”
Gương mặt tuấn tú của Tương Kế mời vừa rồi còn đang tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, khóe miệng co giật: “Vi Nhàn……..”
Ninh Vi Nhan xoay mặt đi, kéo tay Nhan Duệ: “Sữa tươi đâu?”
“Ở trong nhà bếp, anh sẽ đi lấy ngay bây giờ, Vi Nhàn lên lầu trước chờ anh được không?” Nhan Duệ dịu dàng dụ dỗ cô, nhẹ nhàng hôn lên cái trán trắng noãn của cô. Ninh Vi Nhàn gật đầu, rời khỏi *** anh, từ từ bước đi, lúc đi qua bên cạnh người đàn ông kia cũng không thèm nhìn một cái, cứ như vậy đi thẳng lên lầu. Nhìn theo bóng lưng của cô, sắc mặt của Nhan Duệ trở nên lành lạnh, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng lớn.
“Xem ra tôi đoán không sai.” Thấy Nhan Duệ nhìn mình nhưng không nói lời nào, Tương Kế nhếch miệng cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng: “Cô Ninh mất trí nhớ phải không?”
“Không liên quan tới anh.”
“Sao lại nói rằng không liên quan tới tôi như vậy? Tôi là một người thật sự yêu mến cô Ninh.” Tương Kế cười rất vui vẻ một, giống như anh ta đã nắm chắc phần thắng trong tay mình. “Nói như vậy cũng tốt, ít nhất cô ấy không cần nhớ những chuyện không vui trước kia, tôi cũng có thể theo đuổi cô ấy một cách đường đường chính chính.”
Nhan Duệ nhìn người đàn ông này đầy kinh ngạc, than thở thật sâu cho sự vô sĩ và da mặt dày của anh ta. Đầu năm nay cũng còn lại vài người như vậy, trải qua mười năm, đột nhiên nhảy ra đòi ςướק cái người mà giờ đây cũng đã sắp già, hơn nữa còn nói với giọng điệu rất tự nhiên và vô cùng quang minh chính đại nữa chứ. Có kiểu để ý người khác như vậy sao?
"Nếu Ninh Vi Nhàn hiện tại đã tỉnh lại, vậy tôi cũng có thể theo đuổi cô ấy một cách đường đường chính chính rồi?” Tương Kế ưu nhã đi trở về ghế sô pha ngồi xuống, trên khóe miệng lại nâng lên nụ cười, “Nhan Duệ à, nếu lúc thật sự Vi Nhàn đã quên sạch chuyện lúc trước, như vậy hiện giờ là thời gian có ý nghĩa nhất của cô ấy, anh…..có lẽ cô ấy đã quên sạch tất cả về anh trong ký ức rồi, nếu không tại sao cô ấy lại lựa chọn sự quên lãng chứ? Nếu cô ấy thật sự quên tất cả về anh, vậy tại sao anh vẫn còn bám theo cô ây một cách đáng thương như vậy, như vậy cũng thật không tốt? Điều đó cũng sẽ làm bớt đi không ít người trẻ tuổi tài năng muốn đến gần Vi Nhàn.”
Nhan Duệ không nổi giận mà ngược lại anh cảm thấy tức cười, anh lười biếng dựa vào ghế sô pha ở phía sau, ngoại trừ ở trước mặt Ninh Vi Nhàn, anh đối với bất kỳ kẻ địch nào ở bên ngoài đều rất quả quyết và tuyệt tình, mà ngoại trừ Ninh Vi Nhàn, trên đời này cũng không còn có người nào có thể làm cho anh lo lắng hốt hoảng, hay sợ hãi thấp thỏm. Anh không sợ bất cứ cái gì, chỉ là sợ mất đi Ninh Vi Nhàn. “Để tôi nói với anh, nếu tôi nhớ không lầm thì Vi Nhàn là vợ của tôi, giấy chứng nhận kết hôn cũng vẫn còn để trong phòng ngủ của tôi, anh có cần xem qua một chút không? Hơn nữa, anh giữa ban ngày ban mặt lại chạy đến nhà người ta, cứ như vậy nói với chồng người ta là anh muốn vợ của người đó, anh đúng thật là được dạy dỗ rất tốt.”
Nụ cười trong đáy mắt của Tương Kế cũng giảm xuống mấy phần: “Anh Nhan, tôi rất là nghiêm túc.”
“Tôi cũng giống anh, không có nói đùa.” Nhan Duệ cười lạnh, ngồi dậy.
Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm thật lâu, không ai chịu nhường ai chuyển ánh mắt đi chỗ khác, đến cuối cùng, giọng nói của Ninh Vi Nhàn cắt đứt trận chiến của bọn họ: “Nhan Duệ, anh đang làm gì vậy? Đi lên đây nhanh lên.”
Khuôn mặt lạnh lẽo đang đối mặt với Tương Kế chỉ trong giây lát đã trở nên tươi cười dịu dàng: “Được, anh đi lên ngay bây giờ.” Anh đứng lên, đưa lưng về phía Tương Kế, giọng nói của anh mang theo sự uy *** nồng đậm: “Tôi không cần biết anh có thật sự thích Vi Nhàn hay không, cũng không cần biết tại sao anh đã biến mất mười năm lại đột nhiên quay lại muốn tranh giành cô ấy với tôi, nhưng mà tôi ở đây nói cho anh biết nếu anh có bất cứ ý định xấu xa nào hay có suy nghĩ muốn động tới cô ấy, tôi sẽ không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào mà loại bỏ anh. Cho dù anh có lợi hại như thế nào đi nữa cũng không thể so được với gia thế nhà họ Nhan của tôi đã ăn sâu ở nơi này, đối với một gia tộc mới không có bất kỳ sự hậu thuẫn nào sẽ rất dễ dàng bị loại bỏ.” Huống chi ở trong mắt của Nhan Duệ, gia tộc họ Tương cũng không tính là gì cả, cho dù Tương Kế thật sự là một nhân tài có đây đủ bản lãnh, nhưng cũng đừng nghĩ đến việc có thể làm rung chuyển địa vị của gia tộc họ Nhan đã tồn tại mấy chục năm. Tốt nhất là bây giờ anh nên đi tắm rồi còn đi ngủ cho đỡ tốn thời gian.
Thấy Nhan Duệ quay người đi lên lầu, Tương Kế cười khẽ, không chút nào để ý đến sự uy *** trong lời nói của anh: “Anh Nhan, anh nói…….nếu Vi Nhàn biết mọi chuyện thì phải làm sao bây giờ?”
Không tự chủ, thân hình của Nhan Duệ cứng lại một chút, “Chuyện này không liên quan tới anh.”
Tương Kế cười nhẹ, "Tạm biệt, tôi sẽ còn trở lại.”
Bước chân của Nhan Duệ dừng lại trên bậc thang, một lúc lâu cũng không động đậy, cho tới khi Ninh Vi Nhàn kéo tay anh: “Nhan Duệ? Anh có chuyện gì vậy, đang suy nghĩ gì vậy, giống như là bị mất hồn, đến nỗi quên luôn cả việc đi đường vậy?
Anh chợt hồi hồn lại, lập tức bày ra nụ cười xinh đẹp anh tuấn nhất trên đời, Ninh Vi Nhàn nhìn thấy cả người cũng cứng lại —— dáng dấp của Nhan Duệ thật là đáng yêu, cho dù là cô cũng không thể nào tránh khỏi lực hấp dẫn to lớn đó của anh: “Khụ, anh cười cái gì vậy?”
“Anh cười em đó.” Bản lãnh chuyển đề tài dời đi lục chú ý của anh thật sự rất lợi hại. “Em tại sao lại nghĩ anh ở đây, mới rời khỏi anh một chút liền cảm thấy không được hả, còn phải đi tìm anh sao?”Ninh Vi Nhàn bị sự tự luyến của anh làm buồn nôn không chịu được, đánh một cái vào *** anh: “Nói bậy bạ, là do Ninh Ninh muốn ở cùng với chúng ta, hơn nữa…….” Giọng nói của cô mang theo chút buồn bã: “Em không thích người đàn ông vừa rồi ở dưới lầu, nhìn qua anh ta làm cho người khác cảm thấy chán ghét.”
Nhan Duệ thấy sửng sốt, mặc dù diện mạo của Tương Kế không bằng anh, nhưng thủ đoạn cùng gia thế cũng xem như không kém anh bao nhiêu, hơn nữa tà khí trong mắt anh ta càng hấp dẫn phụ nữ hơn, anh ta ra tay lại rất rộng rãi, có thể nói cho đến bây giờ, người có thể được coi là đối thủ duy nhất của anh cũng chỉ có mình anh ta. “Tại sao em không thích anh ta? Em không thích anh ta anh rất vui, nhưng ý của anh là tại sao em vừa nhìn đã không thích? Anh ta nhìn tệ lắm sao?
“Em không để ý đến bề ngoài của anh ta, em chỉ cảm thấy tính cách trên người anh ta làm em không thoải mái, rất khó chịu.” Chân mày Ninh Vi Nhàn nhíu khẽ, “Tại sao em lại không thích anh ta chứ?”
Bàn tay dịu dàng đặt trên mái tóc mềm mại của cô: “Không cần phải suy nghĩ đến nỗi lộn xộn lung tung như vậy, không thích thì không thích, ngày mai anh ta cũng đừng hòng bước vào cửa nhà chúng ta.”
Ninh Vi Nhàn cười gật đầu, Nhan Ninh đang ngồi ở đầu giường, cái gối kê sau lưng cậu, cầm ly sữa tươi nhìn vợ chồng bọn họ đầy vẻ đáng thương: “Mẹ...... Không phải đã nói là con không cần phải uống sữa tươi sao?” Mùi vị của sữa tươi rất kỳ lạ. Cậu nghĩ rằng khi mình nhìn mẹ bằng một đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ đáng thương thì có thể làm cho mẹ đổi ý, bình thường cậu đều phải đeo mắt kính để che bớt đi ánh mắt đào hoa của mình, chỉ khi nào cần thiết mới để lộ ra, cũng chưa từng có người nào có thể từ chối yêu cầu của cậu, cho dù là ba cậu cũng như vây. Nhưng tính toán của Nhan Ninh tan biến như không khí, Ninh Vi Nhàn nhìn cậu một cái liền lắc đầu: “Không được, con phải uống hết cho mẹ.” Ninh Vi Nhàn không bị lay chuyển một chút nào, gương mặt bụ bẫm đáng yêu của con trai cũng không tạo được bất cứ ảnh hưởng nào với cô.
Nhan Ninh cảm thấy sững sờ, nhưng Nhan Duệ lại không cảm thấy kinh ngạc một chút nào, Vi Nhàn của anh từ trước tới giờ không phải là loại người đánh giá người khác qua bề ngoài, cho dù là tiểu quỷ nhà mình có dùng mỹ nhân kế hay là khổ nhục kế cũng đều vô dụng: “Con ngoan ngoãn uống đi, mẹ đích thân lấy sữa cho con đó.”
Nghe ba nói vậy, nếu Nhan Ninh không uống thì cũng có chút không đành lòng, cậu nắm lỗ mũi, uống một hơi vào bụng, sau đó liền làm vẻ mặt muốn khóc: “Mẹ………”
Ninh Vi Nhàn vội vàng ôm cậu vào ***, đem một miếng mứt trái cây đút vào miệng cậu, Nhan Ninh nhai vài cái rồi nuốt xuống, quay sang nhìn thấy ly sữa tươi vẫn không nhịn được cảm giác muốn nôn, cậu vội vàng nhắm mắt quay đi chỗ khác, nếu không chắc cậu sẽ nôn ra mất. Nhan Duệ nhìn thấy bộ dạng kia của con trai thì rất tức giận, anh thật muốn đem cái tên nhóc đang giả bộ bệnh này đánh cho một trận, nhưng nếu anh thật sự đánh thì………Hay là thôi đi.
Chỉ có điều những ngày tốt lành của Nhan Ninh cũng không được bao lâu, kết quả của việc giả bộ bệnh chính là một ngày ba ly sữa tươi được mang tới cho cậu, như vậy cũng không phải ít, hơn nữa cậu phải nằm ngủ suốt hai ngày ở trên giường...... Khó có khi được nghỉ học hai ngày, toàn bộ những dự định của cậu đều bị bỏ lỡ, cho dù cậu có giả vờ khóc lóc, làm bộ đáng thương cũng không có tác dụng gì, Ninh Vi Nhàn cũng không chịu cho cậu xuống giường, cho tới khi xác định cậu không có việc gì thì mới cho phép cậu được ở trong nhà hoạt động một chút. Nhan Ninh cũng ghi hận Nhan Duệ vì chuyện đó, cậu cảm thấy tất cả đều tại ba cậu mà ra, cái cảm giác giống như một người tàn phế vô dụng suốt đời này cậu cũng không muốn thử lại thêm lần nào nữa hết!
Những ngày yên bình luôn luôn không được bao lâu, khoảng chừng nửa tháng sau đó, ở Châu Phi xa xôi Nhan Tư Tư bất ngờ gọi điện thoại báo với mọi người là cô ấy muốn kết hôn! Toàn bộ trên dưới nhà họ Nhan rất lo lắng cho là cô ấy sẽ dẫn vể một người da đen cao to, trong điện thoại Nhan Tư Tư ra vẻ rất thần bí để gây sự tò mò cho mọi người, cho dù là ai hỏi cái gì cô ấy cũng không chịu nói. Cho đến khi cô ấy dẫn theo người kia trở về thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Bởi vì người kia không ai khác hơn chính là Tương Kế!
Nhan Duệ là người đầu tiên phản đối mãnh liệt, sau khi phản đối xong mới phát hiện thật ra đó không phải là Tương Kế, bởi vì anh ta so với Tương Kế thì làn da đen hơn rất nhiều, rất, rất, rất, rất nhiều, nếu không phải anh ta có khuôn mặt điển hình của người Châu Á, Nhan Duệ thật sự cho rằng người kia chính là kẻ âm hồn không tan—Tương Kế.
Mặc dù không phải là tên Tương Kế làm người ta ghét kia, nhưng người đàn ông này cũng có quan hệ không ít với Tương Kế. Lần đầu tiên khi Nhan Duệ nhìn thấy người đàn ông này cũng đã không thích, anh có thái độ hoài nghi đối với người đàn ông mà em gái muốn kết hôn gấp gáp này, không phải anh không đồng ý, cũng không phải là anh giận cá chém thớt, người đàn ông này thật sự cùng Nhan Tư Tư quá giống nhau, giống nhau ở chỗ không đáng tin cậy, cũng giống nhau ở chỗ quá điên cuồng. Khi hai kẻ điên ở cùng một chỗ với nhau thì sẽ như thế nào? Thế nhưng Ninh Vi Nhàn lại không đồng ý với ý nghĩ của anh, thật sự cô cũng không thích người tên Tương Kế kia, nhưng người tên Tương Thành này là vô tội.
Đúng vậy, người đàn ông này tên là Tương Thành, chính là người em trai họa sĩ lười biếng lang thang khắp nơi trên thế giới của Tương Kế. Không giống như Tương Kế, Tương Thành không có sở thích ςướק đoạt người yêu của người khác, nhưng vốn là một nhà nghệ thuật trời sinh với tính tình phóng đãng cùng đa tình, cho nên anh ta có rất nhiều người tình ở khắp mọi nơi trên thế giới, chỉ là không kém Nhan Tư Tư bao nhiêu. Thời điểm hai người gặp nhau ở Châu Phi vẫn còn đối địch lẫn nhau, ai có ngờ được khi cùng nhau tham gia lễ hội của một bộ lạc vào buổi tối, uống R*ợ*u say quá làm loạn, sáng ngày thứ hai liền thấy thuận mắt, liền chuẩn bị kết hôn chỉ trong ba tuần lễ ngắn ngủn, hơn nữa bộ dáng của bọn họ giống như là không phải anh không gả, không phải em không cưới vậy, rất là thâm tình, nếu ai không biết rõ thời gian bọn họ quen biết không bao lâu, còn tưởng bọn họ đã có tình duyên ba kiếp rồi cũng nên.
Khi biết được hoàn cảnh quen biết nhau của bọn họ, thái độ của Nhan Duệ đang từ nghi ngờ chất vấn liền biến thành phản đối ngay lập tức, anh kiên quyết không đồng ý để Nhan Tư Tư kết hôn cùng với Tương Thành, hơn nữa còn phản đối rất gay gắt. Ninh Vi Nhàn đối với việc phản đối của anh thì từ chối cho ý kiến, bởi vì cô cho rằng anh có lòng dạ hẹp hòi. Điều đó đã làm ‘đứa bé’ tên Nhan Duệ tức giận hừ lạnh một tiếng rồi về nhà đóng cửa không chịu ra gặp ai, điện thoại gọi tới cũng không thèm trả lời, nguyên nhân chủ yếu là vì nhất quyết không đồng ý cuộc hôn nhân này. Tuy nói rằng vì không thích Tương Kế cho nên anh giận cá chém thớt, nhưng nguyên nhân chủ yếu trong đó là bởi vì anh không đánh giá cao Tương Thành, mặc dù Nhan Tư Tư chống đối với anh từ nhỏ cho đến lớn, nhưng nói cho cùng cô ấy vẫn là em gái của anh, muốn khi dễ Nhan Tư Tư cũng chỉ có anh và người nhà họ Nhan. Anh nhìn Tương Thành không thuận mắt cũng không có cảm tình tốt, tuy anh ta là họa sĩ, nhưng tính tình lại thích lang bạt đây đó, mà Nhan Tư Tư cũng thích chạy loạn, cho hai kẻ bị bệnh thần kinh cùng ở một chỗ với nhau, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?
Nói tóm lại là anh không đồng ý, cho dù ba Nhan mẹ Nhan có năn nỉ giải thích như thế nào cũng không có tác dụng. Nhan Tư Tư sau khi lần thứ N cố gắng gọi điện thoại cho anh đều thất bại, liền quyết định tự mình mang theo vị hôn phu tới nhà tìm anh, nhưng khi Nhan Duệ từ trong miệng quản gia biết được việc này đã lập tức chạy vào phòng sách, đem cửa khóa lại, tự nhốt mình bên trong, chỉ cho một mình Ninh Vi Nhàn cái chìa khóa duy nhất, còn năn nỉ cô đừng cho bọn người Nhan Tư Tư vào nhà, sau đó liền ở lì trong phòng sách không ra.
Lòng anh tràn đầy tin tưởng rằng nhất định vợ anh sẽ đứng cùng một phe với anh, cho nên anh chỉ luôn miệng dặn dò Ninh Vi Nhàn mọi chuyện, cũng không chờ cô đồng ý, vì vậy, cuối cùng anh bị vợ quay lưng lại với mình, đứng về phe của địch.
Thời điểm Nhan Tư Tư được người làm dẫn vào nhà thì miệng vẫn nói không ngừng, cả người đen thui như một cục than đen, người đàn ông kia đi bên cạnh nắm tay cô ấy, giống như hai người là một đôi được trời sinh ra để kết hợp với nhau. Khi Ninh Vi Nhàn nhìn thấy bọn họ cũng không nhịn được bật cười, cô nhìn kiểu gì cũng thấy giống như hai cục than đen ở cùng với nhau, chỉ thiếu mỗi que diêm là có thể đốt cháy bọn họ rồi. “Tư Tư, hôm nay em ăn mặc thật lạ nha?” Da ngăm đen thì không nói đi, lại còn mặc đồ màu đen, cô ấy sợ buổi tối có người nhận ra sao? Cả người cùng quần áo cũng đen như nhau không khác biệt lắm……….
"Khụ, chị dâu, đây chính là kiểu quần áo mùa hè mới nhất...... Chị không cảm thấy mặt nhìn rất đẹp sao? Chị xem chỗ này là chân em, còn chỗ này là eo.” Nhan Tư Tư tự luyến sờ sờ phía dưới để biểu đạt lời nói, còn hướng về Ninh Vi Nhàn đá lông nheo.
Ninh Vi Nhàn khóe miệng nâng lên nhẹ nhàng, nhìn về phía Tương Thành đang đứng bên cạnh cô ấy. Cô cũng không đặc biệt ghét người đàn ông này, nhưng cô cũng không có bao nhiêu ấn tượng tốt với anh ta. Nhưng Tương Thành lại cho cô cảm giác hoàn toàn khác hẳn với Tương Kế, mặc dù hai người đều là những kẻ phong lưu đào hoa. Ở khoảnh khắc khi cô nhìn thấy Tương Kế, cô rất muốn tát anh ta một cái, tránh anh ta càng xa càng tốt, tựa như anh ta là một cái gì đó bẩn thỉu nhất trên đời này, nhưng trong khoảnh khắc cô nhìn Tương Thành, cô lại cảm thấy thản nhiên, trừ lần đầu tiên nghe tin kết hôn của hai người thì cảm thấy rất vui mừng, có lẽ người có thể làm cho Nhan Tư Tư nảy sinh tình yêu sét đánh cũng không phải là người bình thường: “Ừ…….Nhìn rất đẹp. Ngồi đi.”
"Chị dâu khỏe không?" Tương Thành nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng đủ để làm lóa mắt người khác.
Ninh Vi Nhàn gật đầu với anh ta một cái, nhưng cô cũng không có trả lời với tiếng gọi chị dâu của anh ta, mặc dù nói thật lòng cô cũng không có thành kiến gì với Tương Thành, dù sao Nhan Duệ cũng không chịu tiếp nhận Tương Thành, cô là vợ của Nhan Duệ, theo lẽ tự nhiên là sẽ đứng ở cùng một chiến tuyến với chồng của mình rồi. Cô cũng chỉ có thể giúp được bao nhiêu đó thôi, dù sao nếu đến cuối cùng Nhan Tư Tư vẫn kiên quyết muốn cùng Tương Thành kết hôn, Nhan Duệ có muốn ngăn cản cũng không được, cùng lắm là tức giận mười ngày hay nửa tháng rồi cũng thôi.
"Chị dâu, anh hai của em đâu? Không phải là anh hai không muốn gặp mặt em chứ?” Nhan Tư Tư hỏi, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười như một thói quen, nhưng trong mắt cô hiện lên sự mất mác rất rõ ràng. Ninh Vi Nhàn nhìn thấy rõ điều đó, cười khẽ: “Anh ấy như thế nào lại không muốn gặp em chứ? Em còn không hiểu rõ tính của anh trai em sao, tuổi càng lớn thì càng giống như một đứa trẻ.”
Cô vừa nói xong, vừa đúng lúc Nhan Ninh mang hai ly nước trái cây từ trong nhà bếp đi ra ngoài, để ở trước mặt Nhan Tư Tư cùng Tương Thành mỗi người một ly: “Mời cô, chú uống nước trái cây đi.”
Nhan Tư Tư đưa tay nhéo cái má mềm mũm mỉm của đứa cháu nhỏ của mình: “Nhóc con xấu xa, phải gọi là dượng.”
"Không được." Sau khi Nhan Ninh xoay chuyển khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lập tức nhảy tránh ra xa người cô lúc nào cũng rất thích nhéo mặt cậu, trốn vào lòng của mẹ cậu: “Ba còn chưa có đồng ý mà, chú ấy còn chưa phải là dượng của con đâu.” Thêm vào đó, cậu cũng không thích cái chú đã tới nhà cậu ngày đó, chú này là em của chú đó, vậy cậu cũng không thích. Cô của cậu nếu thật phải lấy cái chú này, thì cái chú ngày đó không phải cũng trở thành bà con của bọn họ sao? Vậy không là không tốt rồi. Mẹ là của cậu và ba, không ai được tới giành hết.
Cái đầu nhỏ của cậu suy nghĩ rất là nhanh, chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi đã từ cái chú này, rồi tới cái chú ngày đó suy nghĩ cả đống chuyện, cuối cùng cảm thấy không biết đó là tư vị gì.
Bị đứa cháu làm cho tức đến nỗi trái tim cũng như bị nghiền nát, Nhan Tư Tư bưng ly nước trái cây trước mặt uống một hớp lớn cho hả giận, đưa tay ra muốn gõ đầu của tên tiểu tử xấu xa này một cái, nhưng Nhan Ninh lại tinh mắt vô cùng, cậu ngay lập tức vùi đầu vào trong *** Ninh Vi Nhàn, chỉ để lộ ra một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, hướng về phía Nhan Tư Tư chớp mắt vài cái, giọng cậu cười khanh khách: “Cô à, cô thẹn quá thành giận rồi.” Nói xong, cậu giống như muốn khoe khoang việc tốt của mình hỏi Ninh Vi Nhàn: “Mẹ, con vừa sử dụng thành ngữ đó có đúng hay không?”
Ninh Vi Nhàn đương nhiên biết cô em chồng của mình da mặt mỏng, cũng muốn chừa cho cô ấy một chút mặt mũi, cho nên cho dù là con trai nói đúng, cô cũng không thể trả lời được, bàn tay mềm của cô ***ng nhẹ vào khuôn mặt trắng noãn nhỏ bé của con trai: “Con không được phép nói với cô như vậy.” Thấy cái má nhỏ phúng phính, cô không nhịn được sờ thêm một chút, thật mềm mại non nớt, cảm giác ở tay rất dễ chịu.
Nhan Tư Tư thở dài, than thở cho sự đáng thương của mình: “Chị dâu...... Chị nói thật với em đi, anh hai đang ở đâu vậy?"
Ninh Vi Nhàn nhíu mày, đưa tay ra, trong lòng bàn tay lộ ra một cái chìa khóa: "Ừ, đi tìm anh hai của em đi, anh ấy đang ở phòng đọc sách."
Nhan Ninh không khỏi cảm thấy có chút lo lắng nhìn Nhan Tư Tư cùng Tương Thành đi lên lầu: "Mẹ...... Ba có nổi giận hay không?"
"Ba con không dám nổi giận với mẹ đâu." Ninh Vi Nhàn cười khẽ, hôn một cái trên mặt con trai: “Có đúng hay không hả con trai?”
Nhan Ninh nghe xong cũng không nhịn được cười trộm: “Mẹ, chúng ta cũng đi theo lên lầu đi, con cũng rất muốn nhìn xem thế nào!” Vừa nhìn thấy mẹ cậu gật đầu, cậu liền vội vàng từ trong *** cô nhảy xuống, nhấc chân chạy thẳng lên lầu. Từ sau khi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại ở cùng cậu, cậu càng ngày càng giống như là một đứa nhỏ mười tuổi, không còn giống như một đứa nhỏ trưởng thành sớm, chỉ có một đứa nhỏ mười tuổi mới có thể hành động ngây thơ đáng yêu như vậy, Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Duệ đối với việc này của cậu rất là vui mừng, một đứa nhỏ trưởng thành quá sớm lúc nào cũng làm người ta đau lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc