Quay Đầu - Chương 44

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Ỷ vào tuổi còn nhỏ, dám chui vào *** Ninh Vi Nhàn không chịu ra ngoài, còn làm mặt quỷ với cha mình, Nhan Duệ tức giận đến râu mép cũng nhếch lên ---Ô, anh không có râu mép.
Ninh Vi Nhàn cười nhìn hai cha con đùa giỡn, nói: “Được rồi, hai người đừng đùa nữa, em còn muốn chơi trò chơi này, hai người dạy em.”
Hai cha con lập tức thu hồi địch ý, cầm trò chơi lên, một nhà ba người lại chăm chú nhìn vào màn hình, bởi vì nhân vật trong trò chơi động tác rất nhanh, Ninh Vi Nhàn không nhịn được hét chói tai, ba người cười rất vui vẻ, quản gia đứng ở cửa mấy phút chần chừ không dám vào quấy rầy.
Ông ở nhà họ Nhan hầu hạ đã mười năm, nhưng mười năm này ông đến bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn thấy tiên sinh và tiểu thiếu gia cười vui vẻ như vậy, một lần cũng không có. Trên thế giới này thật sự có tình yêu sao? Ông lớn tuổi, đối với chuyện này đã sớm nhìn thấu, nhưng vẫn không thể hiểu.
Trong phòng ba người đang chơi vui vẻ, ai cũng không chú ý đến quản gia đã đến biết bao nhiêu lần. Phòng chơi nhà họ rất lớn, trò chơi ba người mỗi người cầm một cái điều khiển, trong *** Nhan Duệ là Ninh Vi Nhàn, trong *** Ninh Vi Nhàn là Nhan Ninh, ba người thỉnh thoảng tránh né đung đưa phải trái, trong phòng tràn đầy giọng nói vui vẻ. Nhan Ninh vẫn luôn hi vọng mẹ tỉnh lại, nhưng cậu không biết là việc mẹ cậu tỉnh lại mang hạnh phúc đến cho cậu vượt xa tưởng tượng của cậu. Nhan Duệ cũng như vậy, trong lòng anh lo sợ, nhưng rồi lại có suy nghĩ cứ đến đâu hay đến đó, nếu cuối cùng cô ấy muốn rời xa anh, anh cũng sẽ không hối hận, chỉ cần có thể ở với cô, chỉ cần có thể cảm nhận được hơi thở của cô, bây giờ muốn anh trực tiếp ૮ɦếƭ, anh cũng không có oán hận cái gì.
Hai người đàn ông đều cố gắng hầu hạ Ninh Vi Nhàn đưa quả anh đào đút cho cô, cô mở miệng nuốt vào, kêu a một tiếng, nhanh nhẹn né tránh xe đối diện, cô chẳng qua chỉ quên đi rất nhiều thứ, cũng không có ngu ngốc, những trò chơi này chơi hai ba lần đều chậm tay hơn, hơn nữa hai vị nam chủ nhân đều cố ý nhường cô, nên Ninh Vi Nhàn không tốn chút sức lực nào thắng.
Môi mím lại, tìm khắp nơi giỏ đựng hạt, phồng má, Ninh Vi Nhàn cẩn thận đem hột anh đào phun ra, Nhan Duệ vừa nhìn, *** bỗng dưng căng thẳng, hạt đào bị Ninh Vi Nhàn dùng đầu lưỡi đầy ra, đầu lưỡi rất nhỏ, Nhan Ninh thấy mẹ nhổ hạt, gương mặt tán thưởng, cậu không làm được như vậy. “Mẹ thật lợi hại, sao mẹ làm được vậy?”
Ninh Vi Nhàn quay đầu, suy nghĩ một lát, “Ừ… Mẹ cũng không biết, thuận miệng thì nhổ ra.” Nhưn thật ra thì là vì vừa rồi chơi quá vui, bên người không có đĩa để bỏ hạt mà nó lại hơi xa… Cô thuận miệng nhả ra thôi.
“Con cũng không làm được.” Nhan Ninh chu môi, hơi oán hận, “Cha cũng không làm được, trước kia hai cha con chơi đùa, dùng đầu lưỡi đẩy hột đào nhưng không được.”
“Ha, có thật không?” Ninh Vi Nhàn hết sức kiêu ngạo, “Con và ba không làm được sao?”
Nhan Ninh thành thật gật đầu, Nhan Duệ cũng gật đầu theo con trai. Ninh Vi Nhàn vừa định nói chuyện, liếc mắt nhìn thấy quản gia đang đứng ở cửa, kinh ngạc nói: “Quản gia, có chuyện gì không?”
Meoluoihamngu.dien.dan.le.quy.don
“Phu nhân.” Thấy bị phát hiện, ông cũng không dám đi vào, chỉ đứng ở cửa, lầu hai là cấm địa của người nhà họ Nhan, thỉnh thoảng có việc gấp ông thân là quản gia có thể đi lên, nhưng phòng thì tuyệt đối không được phép tiến vào. “Tiên sinh, tiểu thiếu gia, lão tiên sinh lão phu nhân còn có tiểu thư Tư Tư và cha mẹ phu nhân đến gặp phu nhân, đang đợi ở phòng khách ạ.”
Ninh Vi Nhàn nghe, hơi ngạc nhiên, cha mẹ… cô sao? Không biết tại sao, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy buồn phiền. Nói là buồn phiền thật ra thì không nhiều lắm, loại cảm giác này giống như là vắng lặng và bất đắc dĩ, giống như là xem người trước mặt đã ૮ɦếƭ rồi, nhưng lại không biết làm cái gì. Nhưng Ninh Vi Nhàn mang ý nghĩ đó ném ra sau đầu, làm sao có thể chứ, trên thế giới này cha mẹ và con gái đều thân nhất không phải sao? Giống như cô và Ninh Ninh, cho dù không ôm qua cậu cùng cậu lớn lên, nhưng vừa mở mắt thấy được cậu, trong lòng cô tràn đầy ấm áp và đau lòng, chỉ muốn mang tất cả những thứ tốt nhất cho cậu, để cho cậu có thể sống thoải mái vui vẻ.
Cho nên, mình và cha mẹ cũng như vậy đúng không? Chắc do cô ngủ nhiều năm như vậy, cho nên mới cảm thấy xa lạ.
Cha con nhà họ Nhan vừa nghe, chân mày không hẹn cùng nhíu lại, cùng nhau đứng dậy, mang Ninh Vi Nhàn kéo len, Ninh Vi Nhàn mỗi tay đều được hai cha con cầm, ba người đi dép xuống dưới lầu, trong phòng khách có năm người ngồi, nhưng Ninh Vi Nhàn một chút ấn tượng cũng không có. Một người phụ nữ toàn thân nhiều màu chạy đến, đẩy hai cha con Nhan Duệ Nhan Ninh sang một bên, ôm cô khóc nói: “Chị dâu, chị dâu chị đã tỉnh rồi ô ô ô, chị thật sự tỉnh lại rồi, chị có biết hay không em thật sự rất nhớ chị…”
“Thật xin lỗi… cô là ai?” Tay chân Ninh Vi Nhàn lúng túng, không biết nên làm cái gì bây giờ, hai tay giơ lên một lúc lâu cũng không biết làm gì, cuối cùng mới từ từ vỗ lưng Nhan Tư Tư, sau đó không được mấy giây liền bị Nhan Duệ ôm vào trong ***, Nhan Tư Tư ăn mặc giống như Khổng Tước bị đặt vào ghế salon. “Nhan Tư Tư, em đừng có dọa Vi Nhàn.”
“Em dọa được chị dâu sao?” Nhan Tư Tư chỉ chỉ cái mũi của mình, cảm thấy rất tò mò, “Em sẽ dọa chị sợ sao? Chị nói, chị nói xem, chị dâu, em không làm chị sợ có đúng hay không?”
Ninh Vi nhàn chưa kịp trả lời, Nhan Ninh liền nói: “Cô, bây giờ mẹ cái gì cũng không nhớ rõ, co nhào đến ôm như vậy, thật sự sẽ làm mẹ sợ.”
Vừa nghe cháu trai nhỏ khéo léo hiểu chuyện nói mình dọa người, có thể là thật sự dọa người… Nhan Tư Tư vội vàng nói xin lỗi Ninh Vi Nhàn, “Thật xin lỗi chị dâu, em đã hơi kích động rồi… Oa, chị dâu không có già đi nha, giống hệt mười năm trước!” Quỷ rống quỷ kêu một phen, nhịn không được xúc động đứng lên lại ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn như cũ, quyết định trước lúc đi nhất định phải hỏi anh trai cách bảo dưỡng mới được, sao anh nuôi chị dâu thành bộ dáng này được chứ? Về nhà cô cũng muốn thử một chút, tránh cho mấy đứa bé nhìn thấy mình gọi là dì… Dì, cô già như vậy sao? Cô trẻ tuổi như thế…rõ ràng là chị, nơi nào giống dì chứ?
“Vi Nhàn…”
Tên của mình được bốn trưởng bối gọi ra, Ninh Vi Nhàn thấy hơi lạ, cô biết trong này có một đôi là cha mẹ mình, một đôi là cha mẹ chồng, nhưng vừa nhìn, không có nhận ra ai với ai. Vì vậy cô gật đầu đáp một tiếng, sau đó cẩn thận quan sát bốn người trước mặt. Một người trong đó là người đàn ông có thân hình cao lớn mái tóc lốm đốm sợi bạc, nhưng cả người mang theo khí phách của bề trên, hơn nữa đôi mắt giống Nhan Duệ và Nhan Ninh như đúc.
Đây chắc chắn là cha chồng, về phần người bên cạnh cha chồng kia, chắc chắn là mẹ chồng. Mà một người khác… cô mở trừng hai mắt nhìn, lại cảm thấy đôi vợ chồng này rất xa lạ, tướng mạo của người đàn ông rất anh tuấn, mặt ẩn giấu kích động, người phụ nữ thì dáng dấp rất giống cô, đây là cha mẹ của cô… Nhưng mà, thật kỳ lạ, tại sao trong lòng cô một chút cảm động cũng không có, ngược lại cô rất muốn quay đầu chạy đi chứ? Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình rất kỳ lạ, nhưng muốn cô tỏ ra vui vẻ với bọn họ, cô cũng không làm được, cuối cùng trừ cười ra, cô cái gì cũng không làm.
Ninh phu nhân đã từng học qua lớp giáo dục tiểu thư khuê các, cho nên mặc dù trong lòng hơi kích động, cũng không làm chuyện gì mất hình tượng, bà đứng rất lâu không thấy Ninh Vi Nhàn đi tới, trong lòng sốt ruột, nhịn không được muốn tiến lại gần. Ninh Vi Nhàn thấy bà lại gần sợ hãi, vội vàng trốn ra sau lưng chồng và con trai, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhan Duệ ngăn Ninh phu nhân đi tới, nói: "Mẹ vợ, Vi Nhàn không nhớ rõ mọi chuyện, mẹ vẫn nên cách xa cô ấy, tránh để cô ấy kích động."
Con rể nói với chính mình không có chút tình cảm, nhưng Ninh phu nhân suy nghĩ, cũng hiểu được mình làm rất nhiều chuyện quá phận, không nói đến chuyện Ninh Vi Nhàn có gặp chuyện không may, mà vì sợ cô gặp chuyện không may, chính mình lại không áy náy suốt ngày tìm phụ nữ cho Nhan Duệ, bây giờ cô tỉnh lại, nhưng không bằng lòng gần gũi mình, trong lòng làm sao có thể dễ chịu, bà quay lại chỗ, cúi đầu, có lẽ ông trời không muốn cho bà cơ hội. Người phụ nữ cho dù mất đi trí nhớ cũng không muốn gần gũi bà, đây đại biểu cái gì chứ? Trước đây bà làm bao nhiêu chuyện sai trái, lại còn không biết hối cải.
Nhan Duệ nắm tay Ninh Vi Nhàn ngồi xuống ghế sofa cách xa các trưởng bối, cô hình như rất sợ hãi, dựa vào trong lòng anh không chịu ra ngoài, cũng không chịu nói chuyện, giống như con mèo nhỏ sợ hãi tìm chỗ trốn. Nhan Duệ đau lòng, ôm chặt cô, thỉnh thoảng vuốt ve mặt an ủi cô. Nhan Ninh cũng ngồi cạnh hai người, khuôn mặt nho nhỏ không cảm xúc, nhưng rõ ràng không chào đón người ngoài đến.
Vợ chồng nhà họ Nhan hiểu, ngồi một lát rồi nói Ninh Vi Nhàn hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi, trước khi đi còn không quên kéo con gái thần kinh thô sơ nhà mình đi, nhưng vợ chồng nhà họ Ninh thì không chịu đi, bọn họ chỉ có một người con gái, cô là cốt nhục của bọn họ, bọn họ có thể bỏ cô được sao? Ninh Vi Nhàn vụng trộm nhìn bọn họ chưa đi, càng sợ hãi, cả người đều chui vào trong lòng Nhan Duệ, giống như muốn thu bé lại. Nhưng đợi rất lâu, bọn họ vẫn không rời đi, Ninh Vi Nhàn sợ hãi, lo lắng, kéo kéo tay áo Nhan Duệ, nói nhỏ: "Sao bọn họ còn chưa đi?"
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng phòng lớn như vậy, lại không ai nói chuyện, cho nên mọi người ở đây đều nghe rất rõ ràng. Nhan Duệ cưng chiều hôn trán cô, nói: "Bọn họ sẽ đi ngay, sau đó chúng ta đi ăn cơm, có được không?"
Ninh Vi Nhàn sợ hãi gật gật đầu, nhưng vẫn như đứa trẻ chui vào lòng anh, hơi hơi chu miệng. Vợ chồng họ Ninh đau lòng, mắt hơi đỏ, là bọn họ vứt bỏ cốt nhục này, làm chuyện tàn nhẫn với cô như vậy, bây giờ dựa vào cái gì muốn cô tiếp nhận bọn họ chứ? "Vi Nhàn..." Ninh phu nhân đứng dậy, thử đến gần Ninh Vi Nhàn, bà cười rất kỳ lạ, ít nhất trong mắt Ninh Vi Nhàn là như vậy. Cô nghĩ mẹ cười với con gái không phải như vậy, rất khủng pố. "Bà, bà đừng tới đây, tôi không biết bà." Cô chui vào trong lòng Nhan Duệ, không muốn nhìn Ninh phu nhân người được gọi là mẹ, mà giống như nhìn thấy quái vật khủng pố, cô làm bà tổn thương.
"Vi Nhàn, đừng sợ mẹ..." Tim Ninh phu nhân như bị đao cắt, Ninh tiên sinh vẫn ngồi chỗ cũ, nắm chặt tay, môi hơi run rẩy. Thực sự không thể giải thích được, vì cái gì cho đến bây giờ trong lòng ông không có đứa con gái này nhưng bây giờ con gái là trọng yếu. Trước đây ông chưa chú ý quan tâm đến cô. Ánh mắt cô thì ra lại xinh đẹp như vậy, cô là con gái ông, là cốt nhục từ trên người ông tách ra. Ánh mắt Ninh tiên sinh không tập trung, ông nhớ tới thật lâu trước kia, Vi Nhàn còn nhỏ, mỗi khi ông về nhà, đứa bé nho nhỏ sẽ chạy đến ôm lấy đù* ông, hạnh phúc kêu ba ba, muốn ông ôm, ông cũng không quan tâm, luôn đẩy cô ra khỏi người mình, về sau cô không gọi ba, cũng không cần ông ôm, mỗi lần nhìn thấy ông, trong mắt luôn tràn ngập đau thương và khát vọng.
Ông đã làm tổn thương con gái của mình như vậy, bây giờ những thương tổn kia, con gái lựa chọn quên đi, nhưng thứ này đối với cô đều là tuyệt vọng và bi kịch, cô không muốn nhớ lại, cô cũng không cần người ba này rồi.
"Nhan Duệ, anh mau bảo bọn họ đi đi, bảo bọn họ đi đi!" Ninh Vi Nhàn thấy Ninh phu nhân lại gần sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Nhan Ninh sốt ruột che chở mẹ, chắn trước mặt Ninh Vi Nhàn, vẻ mặt cậu nhìn chằm chằm Ninh phu nhân tới gần mẹ, "Bà ngoại, bà đi đi,mẹ sợ như vậy bà không nhìn ra sao? Nếu như bà thật sự yêu mẹ, thì mau rời đi." Nói xong ôm lấy Ninh Vi Nhàn đang run rẩy trong lòng Nhan Duệ, dịu dàng nói: "Mẹ đừng sợ, Ninh Ninh sẽ bảo vệ mẹ."
Ninh Vi Nhàn nắm tay Nhan Ninh, cô không muốn nhìn hai vợ chồng nhà họ Ninh. Cảm giảc dâng lên trong lòng không phải là sợ hãi, mà là cảm giác rất kỳ lạ, giống như là cô biết hai người kia tới gần thì chính mình sẽ tổn thương. Cô nhắm mắt lại, ôm chồng và con trai, chỉ có hai người bọn họ mới có thể cho cô ấm áp và an toàn, cô chỉ tin bọn họ.
Vẻ Ninh tiên sinh buồn bã giữ chặt vợ, nói khẽ: "Đừng đi qua, chúng ta về nhà đi."
"Nhưng mà - - "
"Không sao, chúng ta không nên quấy rầy, Vi Nhàn, con đừng sợ, ba mẹ không làm con bị thương." Ông dịu dàng nhìn con gái đang trốn trong lòng con rể, "Con nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ quay lại thăm con sau." Nói xong kéo vợ không muốn đi đi ra ngoài.
Mãi đến khi bóng lưng bọn họ biến mất, Ninh Vi Nhàn mới vụng trộm nhìn, trên mặt cô rất kỳ lạ, có một chút hoài nghi, có một chút sợ hãi, nhưng có bất an nhiều hơn. Cô ngẩng đầu lên, hỏi Nhan Duệ, giọng nói hơi run run: "Vì sao, vì sao em sợ bọn họ? Bọn họ không phải ba mẹ em sao? Vì sao em lại sợ bọn họ? Em không hiểu... Nhan Duệ, có chuyện gì xảy ra sao?"
Nhan Duệ không muốn nói những chuyện làm tổn thương cô, nhưng lại không muốn lừa gạt cô: "Ngoan, Vi Nhàn, đừng sợ, sau này chúng ta không gặp bọn họ có được không?"
Ninh Vi Nhàn gật gật đầu, có lẽ bởi vì quá sợ hãi, cho nên lại quên truy hỏi. Nhan Ninh liếc mắt ra hiệu cho cha, vội vàng buông tay ôm mẹ ra, thay đổi cầm lấy tay cô, cười hì hì nói: "Mẹ mẹ, chúng ta đi ăn cơm đi, con đói rồi, bụng đói mà dẹp lại rồi, mẹ sờ mà xem, sờ thử mà xem." Cậu tuổi còn nhỏ, lại có bộ dáng đáng yêu, nói như vậy làm cho người ta yêu cậu tận trong tim.
Nghe con trai kêu đói, Ninh Vi Nhàn không muốn suy nghĩ tiếp những chuyện này, bây giờ ý nghĩ trong đầu cô, những thứ cô muốn biết, không thể so với vui vẻ. Cho nên, cô chỉ muốn thuận theo tự nhiên, có lẽ cô sẽ nhớ toàn bộ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không nhớ, cô chỉ muốn quý trọng hiện tại, cho dù không có ngày mai.
Ninh Vi Nhàn không biết cảm giác giống như người sắp ૮ɦếƭ từ đâu mà đến, cô chỉ cảm thấy chính mình giống như đã sống thật lâu. Là người không có trí nhớ, cô cũng không lo lắng, cũng không muốn biết trước, việc này giải thích như thế nào? Việc này chứng tỏ, trí nhớ trước kia, luôn làm cô không vui vẻ.
Có lẽ, ngay cả hạnh phúc ngắn ngủi bây giờ và yên bình đều do cô trộm tới.
“Mẹ, mẹ đang nghĩ cái gì vậy?” Ống tay áo bị con trai kéo, Ninh Vi Nhàn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn Nhan Ninh đang nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, khóe miệng còn nở nụ cười, “Không nghĩ gì cả, mẹ đang nghĩ tối nay ăn gì.”
Nhan Ninh hoài nghi nhìn cô, cảm thấy hình như không vừa ý, nhưng cậu còn nhỏ tuổi, cho dù thông minh, cũng chỉ là đứa bé, đâu thể nào hiểu được trong lòng mẹ suy nghĩ cái gì, nhất là Ninh Vi Nhàn, tuy cô mất trí nhớ, nhưng từ nhỏ tiếp nhận giáo dục cảm xúc bất an của cô sẽ không dễ dàng nhận ra, đối với cô mà nói, việc này giống như mang chính mình từ trong tử huyệt ra, nghênh đón chính mình, chỉ có tử vong.
Có lẽ do vợ chồng nhà họ Ninh tới chơi, cả buổi tối Ninh Vi Nhàn đều không yên lòng, cô ngồi ở trên ghế, cầm chiếc đũa trong tay, hồi lâu cũng không động. Nhan Duệ lấy xương cá và bóc vỏ tôm bỏ vào đĩa nhỏ cho cô, sờ sờ mặt cô, hỏi: “Vi Nhàn, sao lại không ăn? Không thích sao?”
Ninh Vi Nhàn lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, gắp cá bỏ vào miệng nhai nuốt. Nhan Ninh gắp thức ăn vào chén của cô, cô cũng ăn, giống như không thích lắm. Nhan Duệ thấy cô thật sự có chỗ không thích hợp, trong lòng hoảng hốt, nhưng con trai còn ở đây, cái gì cũng không nói. Có một số việc chính anh phạm lỗi, không cần con trai cùng chịu khổ.
Buổi tối lúc ngủ ba người vẫn chen lách trên cùng một cái giường, may mắn giường đủ lớn, ba người ngủ không cần chen lấn. Nhan Ninh sinh hoạt rất tốt, 9 giờ rưỡi đã ngủ say sưa, trước khi cậu ngủ Ninh Vi Nhàn kể truyện cho cậu, thật ra theo trình độ của Nhan Ninh, những thứ này đã sớm không thích hợp với cậu, lúc cậu ba tuổi, Nhan Duệ kể truyện cậu đều cảm thấy rất ngây thơ, nhưng mà chuyện này do mẹ làm, cảm giác thật sự rất khác. Tay Ninh Vi Nhàn bị cậu nắm chặt, gắt gao không rời, giống như buông lỏng sẽ vĩnh viễn mất đi. Mặc kệ Ninh Vi Nhàn bảo đảm với cậu bao nhiêu lần nói chính mình sẽ không rời bỏ cậu, Nhan Ninh cũng không tin, cậu muốn luôn luôn nhìn thấy Ninh Vi Nhàn, có thể cô ôm hôn mới có thể an tâm.
Mang chăn kéo hoàn hảo, đắp cho con trai, Ninh Vi Nhàn để sách trong tay xuống, tìm vị trí thoải mái tựa vào *** Nhan Duệ. Anh rất rắn chắc, toàn thân không có một chút sẹo lồi dư thừa, làn da màu đồng, da nhẵn nhụi bằng phẳng, nhất định câu hồn tất cả người phụ nữ tới. Tay Ninh Vi Nhàn vô ý thức vỗ về *** Nhan Duệ, sau đó vẽ vòng tròn xung quanh nụ hoa màu đỏ sậm, Nhan Duệ bị cô vô tâm trêu chọc làm phía dưới trướng lên, trong đầu đều là ***, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế, cho tới bây giờ, anh không dám động vào Ninh Vi Nhàn. Không phải nghĩ không muốn, thực tế là hắn nghĩ đến muốn ૮ɦếƭ, chỉ vì tốt cho cô, vì phòng ngừa cô khôi phục trí nhớ sau đó hối hận, anh thà rằng chịu đựng. Dù sao mười năm anh nhịn đủ rồi, không lẽ anh lại không tiếp tục nhịn được sao?“Vi Nhàn… Đừng có sờ.” Nửa giờ sau Ninh Vi Nhàn vẫn không mở miệng như cũ, mà Nhan Duệ thật sự bị cô bức điên rồi, xúc cảm êm dịu… Anh thật sự đã khao khát mười năm rồi! Nếu không thể có được, anh lựa chọn bảo vệ, cho dù vĩnh viễn cũng không thể có lại được!
Ninh Vi Nhàn hơi tổn thương, cô ngẩng đầu từ trong *** anh, trong mắt ngấn lệ, “Anh không thích em chạm vào anh sao?” Nói xong liền muốn đứng dậy. Nhan Duệ khẩn trương kéo bả vai cô, hôn vào trán cô sau đó lại tiếp tục hôn, Ninh Vi Nhàn hoảng sợ, sau đó bị hôn đến khó thở, hôn xong, hai người đều thở gấp, trán anh chạm vào trán cô: “Anh thích em chạm vào anh.”
Ninh Vi Nhàn càng không hiểu: “Vậy vì sao không cho em sờ?”
“Vi Nhàn… Anh là đàn ông, đàn ông là có ***.” Nhan Duệ nắm tay Ninh Vi Nhàn chạm vào phía dưới, giọng nói bởi vì nhẫn nại mà nghe không rõ ràng lắm, khàn khàn. “Nếu em sờ nữa, anh sợ anh không khống chế được, đã mười năm anh không chạm qua phụ nữ, em đừng có nghịch lửa, anh không muốn em đau lòng.”
Đối với câu trả lời của anh, Ninh Vi Nhàn nghe không hiểu lắm, cô cảm thấy ௱o^ЛƓ lung, vì thế theo bản năng xoa nhẹ bả vai, Nhan Duệ hít vào khí lạnh, một tay ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào trong cần cổ cô kịch liệt thở, Ninh Vi Nhàn sỡ hãi, động cũng không dám động, chỉ sợ K**h th**h anh. Nhan Duệ không biết ôm bao lâu, phía dưới dễ chịu hơn, anh cau mày, con người nếm được thứ ngon ngọt sẽ sinh ra lòng tham, lúc cô ngủ say, tâm nguyện lớn nhất của anh là cô có thể tỉnh lại, sau khi cô tỉnh lại anh lại muốn gần gũi cô, có thể gần gũi thì nghĩ muốn hôn môi cô, hôn môi cô xong thì muốn âu yếm, âu yếm xong lại càng muốn thêm.
Anh thật sự là quá tham lam, cứ tiếp tục tham lam nữa thì ông trời sẽ mang tất cả mọi thứ bây giờ của anh thu hồi lại. Nhan Duệ bị ý nghĩ này chiếm trong đầu, anh cắn môi thật mạnh, môi mỏng chảy ra tơ máu, lúc này mới kéo về thần trí của anh. *** một khi mở ra, đừng nghĩ muốn dừng lại. Cho dù bây giờ sắp chống đỡ không nổi, anh vẫn cố gắng dịu dàng mang Ninh Vi Nhàn đẩy ra, vén chăn, đắp kín mền, sau đó không kịp mang giày chạy vội vào phòng tắm.
Anh hốt hoảng chạy vào cửa phòng tắm cũng quên đóng, tiếng nước chảy rầm rầm làm Nhan Ninh đang ngủ ngon tỉnh giấc, Ninh Vi Nhàn vội vàng ôm con trai vào trong *** dịu dàng vỗ lưng cậu, dỗ cậu, Nhan Ninh khó khăn mở mắt nhìn mẹ, thấy cô vẫn còn ở đây, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại ngủ. Ninh Vi Nhàn nghe tiếng nước, khóe miệng từ từ mỉm cười.
Nhan Duệ thật lâu còn chưa ra ngoài, Ninh Vi Nhàn muốn đợi, nhưng ngoài dự đoán thần ngủ dễ dàng tìm chính mình như vậy, cô mơ màng nhắm mắt, cũng đã ngủ, Nhan Duệ ra ngoài nhìn thấy vợ và con trai của mình đang ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng, đây là trách nhiệm ngọt ngào đời này của anh, là tất cả của anh, là toàn bộ của anh.
Cho dù ngày mai là Ngày Tận Thế, Nhan Duệ cũng không có gì tiếc nuối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc