Quay Đầu - Chương 43

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Hai người nhìn nhau thật lâu, người nào cũng không nói gì, trong mắt Ninh Vi Nhàn có hơi lo lắng, mặt Nhan Duệ tràn đầy mong đợi, lại qua mấy phút, Nhan Duệ xoay mặt đi, anh biết mình có hơi nóng vội, mỉm cười dịu dàng: “Là anh hơi nóng lòng, quên mất em vừa mới tỉnh lại liền muốn gần gũi em, em nghỉ ngơi trước đi, sáng mai anh quay lại thăm em.” Nói xong, hơi do dự hôn lên trán cô, sau đó bất an nhìn cô, chỉ sợ cô mất hứng vì anh gần gũi, lại thấy Ninh Vi Nhàn giật mình vuốt cái trán bị anh hôn, trong mắt u mê, không nhìn ra rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Giằng co khoảng một phút, Nhan Duệ sợ mình nhịn không được ý định muốn gần gũi Ninh Vi Nhàn, xoay người rời đi, vạt áo bị nắm chặt. Anh hơi mong đợi, lại hơi sợ, sợ cô chất vấn anh, sợ cô muốn mình không nên đến gần cô… “Vi Nhàn…”
“Đừng đi.” Cô muốn anh ở lại, trong lòng vẫn bất an như cũ. “Em không muốn anh đi.”
“Vi Nhàn… Đừng như vậy…”
“Anh không muốn ở lại sao?” Cánh tay nhỏ bé của cô vẫn nắm chặt vạt áo anh không buông, Nhan Duệ quay đầu lại, nhìn ánh mắt của cô, đẹp như vậy, sáng như vậy, ngây thơ như vậy. Đến bây giờ anh chưa có nhìn thấy bộ dáng này của cô, giống như đứa bé đáng yêu. Những thứ này đều là anh bỏ qua, anh muốn từng bước sửa chữa lại. “Anh dĩ nhiên muốn ở lại với em, nhưng mà… Em sẽ không muốn anh ở lại.” Anh nói, mắt hoa đào xinh đẹp lóe sáng.
“Nhưng mà em muốn anh ở lại.” Cô không hiểu được anh khổ tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nhìn giống như vì sao trên trời.
“Vi Nhàn…” Nhan Duệ siết chặt quả đấm, không nhịn được xoay người, mang cô ôm vào trong *** thật chặt, nhẹ nhàng hôn cô, “Anh yêu em, anh vẫn luôn muốn nói cho em biết.” Lời này với những lời nói trước kia của anh không giống nhau, anh không lừa gạt cô, mười năm, đủ để anh biết được tình yêu của mình dành cho Ninh Vi Nhàn. Trong mười năm này, anh nhận được, so với mười năm trước kia còn nhiều hơn. Anh yêu Ninh Vi Nhàn, cũng không phải là nhất thời, hơn nữa không phải là vì áy náy, anh yêu Ninh Vi Nhàn, chân chính yêu cô.
Ninh Vi Nhàn kinh ngạc , “Trước kia anh không có nói với em sao?”
Nói qua, chỉ là đến tận bây giờ cũng không dùng trái tim trọn vẹn. Trước kia anh nói yêu cô, giống như là đang nói nhảm, mà chân chính nói yêu cô, đây là lần đầu tiên. “Trước kia anh…Có nói.” Anh đã thề không lừa gạt cô, cô hỏi anh cái gì, anh sẽ trả lời cái đó.
Nhưng Ninh Vi Nhàn không có hỏi nữa, mà cười nói: “Nếu đã từng nói, vậy là được rồi.” Cô vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi đi.”
Nhan Duệ khẩn trương ngồi xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tiếng thở cũng trở nên to hơn, anh muốn động vào Ninh Vi Nhàn, nhưng lại không dám.
Cho dù quên rất nhiều thứ, nhưng Ninh Vi Nhàn không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được Nhan Duệ khẩn trương và lúng túng, nhưng mà cô vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Tình cảm trước đây của chúng ta không tốt sao, tại sao anh lại khẩn trương như vậy?” Hiện tại cô mất trí nhớ sạch sẽ giống như tờ giấy trắng, dĩ nhiên sẽ không giống Ninh Vi Nhàn giỏi nhìn sắc mặt trước đây, trong lòng nghĩ cái gì, sẽ nói ra.
Khuôn mặt Nhan Duệ đỏ lên, vừa định nói chuyện, Ninh Vi Nhàn đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh làm anh sợ hết hồn. Cô chạm vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng, giống như lúc bọn họ mới cưới, ban đêm anh quay về cô luôn chuẩn bị khăn lông ấm và thức ăn, cảm giác mười mấy năm trước quay lại làm mắt anh phiếm hồng, giờ phút này muốn anh dùng tính mạng mình ra đổi, anh cũng bằng lòng. “Vi Nhàn…”
“Anh có tóc bạc…” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mang theo đau lòng và đau thương. “Tại sao sẽ như vậy chứ.” Nghe anh nói, năm nay mình cũng ba mươi bảy tuổi rồi, anh lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng trên đầu anh lại nhiều tóc bạc đến thế.
Anh cầm tay cô, kéo xuống, hôn vào lòng bàn tay cô: “Em vừa tỉnh lại, vẫn xinh đẹp như trước kia, anh đã già thành như vậy.”
“Anh một chút cũng không già.”
“Anh già rồi.” Anh già rồi, già thật rồi, nhưng mà già không chỉ có tóc, mà là lòng của mình. Anh cái gì cũng không muốn, sống đến từng này tuổi, trừ vợ con ra, cái gì anh cũng không muốn. “Nhưng anh hi vọng Vi Nhàn vĩnh viễn vui vẻ, không phải rơi lệ, không phải đau lòng.” Càng hi vọng anh sẽ không gây tổn thương cho em nữa, nếu như anh làm tổn thương em một lần nữa, anh thà ૮ɦếƭ bây giờ còn hơn.
Ninh Vi Nhàn cảm thấy lời của anh nghe rất lạ, nhưng không biết lạ chỗ nào. “Anh sẽ không làm em tổn thương, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, có phải hay không?”
“Tất nhiên rồi, anh sẽ quý trọng tính mạng của mình và quý trọng em.” Anh nhẹ nhàng hôn trán cô, sau đó từ từ đi xuống, hôn ánh mắt xinh đẹp của cô và mũi, cuối cùng dừng lại ở môi cô, không bao giờ… động nữa. Không phải anh không muốn hôn cô, mà là sợ cô không muốn tiếp nhận anh. Cô vừa mới tỉnh lại, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, anh sợ có một ngày cô nhớ lại toàn bộ, sẽ hận anh vô liêm sỉ lấy cớ cô mất trí nhớ chiếm tiện nghi của cô. Cô đã không cho phép anh chạm đến nữa, thậm chí ngay cả nhìn anh cũng không vui, anh thật sự sợ--- “Vi Nhàn, anh có thể hôn em sao?” Ngón tay thon dài nâng cằm cô, anh hỏi rất dịu dàng, Ninh Vi Nhàn nghe được sự sợ hãi.
Anh sợ cô không thích anh, sợ cô không thích anh đến gần, càng sợ cô cảm thấy anh đường đột và càn rỡ.
“Được.” Cô hắm mắt lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói. “Anh hôn.”
Nhan Duệ hơi buồn cười, trong lòng mềm nhũn. Anh thành kính giống như quỳ lạy thần Phật, nhẹ nhàng hôn cô. Đây chính là tư vị hôn cô, tư vị cách biệt mười mấy năm. Anh yêu cô như vậy, nhưng lại làm cô tổn thương thật sâu, trên thế giới không có chuyện nào đau khổ hơn chính mình làm tổn thương người mình yêu sâu đậm. Cô đã từng yêu anh, nhưng anh không có quý trọng, ông trời đã trừng phạt anh, anh bằng lòng tiếp nhận. “Vi Nhàn, anh vẫn luôn không nói cho em biết, em thật xinh đẹp.”
Mặt Ninh Vi Nhàn đỏ ửng, cắn môi, mặt cô rất xinh đẹp, cười ngượng ngùng: “Có thật không?”
“Thật.” Anh ngậm môi cô, giọng nói trầm thấp, rất nhẹ, mỗi chữ đều giống như tiếng chuông đập vào lòng Ninh Vi Nhàn, “Trên thế giới này em là người phụ nữ xinh đẹp nhất, ở trong mắt anh, vĩnh viễn không có người xinh đẹp hơn em. Trước kia vẫn không nói cho em biết, anh vẫn luôn hối hận. Nếu như anh sớm nhận rõ trái tim mình, sớm một chút hiểu được mình đang làm những gì, những chuyện này sẽ không phát sinh, em cũng sẽ không bỏ qua mười năm thanh xuân.” Anh còn chảy nước mắt.
“Chuyện trước đây, em cũng không nhớ gì cả.” Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười, sờ mặt Nhan Duệ, “Nhưng mà anh khen em xinh đẹp, em rất thích nghe.”
Nhan Duệ bi lời nói của cô chọc cười, mang cô ôm vào trong ***, thật tốt, Vi Nhàn, hoan nghênh quay về.
Ninh Vi Nhàn đem chăn vén lên, mình chui vào trước, sau đó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt mở thật to nhìn anh, Nhan Duệ nuốt nước bọt, ngủ cùng cô, anh không dám cam đoan mình có thể chịu được, cho dù có con trai ở bên, nhưng mà… Anh đối với tự chủ của mình thật sự không có bao nhiêu lòng tin. Thận trọng nằm xuống, Ninh Vi Nhàn lập tức quay sang, tay nhỏ bé ôm thắt lưng anh, ngáp một cái, “Em mệt, muốn ngủ, khi em tỉnh lại anh không thể không có ở đây.”
“Được.” Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, trầm thấp dịu dàng, giống như tiếng chuông vang vọng trong đầu Ninh Vi Nhàn. Khóe miệng của cô mỉm cười, từ từ ngủ. Anh ôm cô, giống như ôm bảo vật trân quý nhất.
Có lẽ ngủ mười năm, cho nên Ninh Vi Nhàn cũng không có ngủ thật lâu. Trời vừa mới tờ mờ sáng cô đã tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ có ngọn đèn đầu giường còn sáng, cô ngáp một cái, vừa quay đầu, nhìn khuôn mặt Nhan Duệ mặc dù ngủ say cũng vẫn khẽ cau mày. Cho dù trong đầu không hiện ra hình ảnh những người khác, nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn cảm thấy anh thật đẹp trai, lông mày vừa dài vừa đen, mắt hoa đào câu hồn, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, lúc anh cười giống như mặt trời trong truyền thuyết thần thoại Hy Lạp, tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy cho dù liếc mắt nhìn anh một cái cũng sẽ bị hút hồn.
Có thứ gì đó chui vào *** cô, Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, cúi đầu nhìn, qua mười mấy giây mới nhớ lại trong *** đang ôm ai. Tiểu thiếu niên cũng ôm cả hông cô, vùi đầu trong *** cô, hơi ngáy nhỏ. Ngũ quan giống cô như một khuôn mẫu, chỉ là ánh mắt rất giống Nhan Duệ, hai cha con ngủ rất giống nhau, đều mím chặt môi, khẽ nhíu mày. Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình giống như bị một con nít lớn ôm lấy, trong *** ôm con nít bé. Ừ… cho nên mọi người đều là con nít sao?
…Con nít cái gì?
Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình luôn suy nghĩ linh tinh,
Cô sờ mặt Nhan Ninh, lại sờ mặt Nhan Duệ, đứa bé ngủ rất sâu, bị cô sờ mặt cũng không có phản ứng gì, nhưng người đàn ông lại không giống vậy, có lẽ bởi vì nhiều năm đã sớm hình thành thói quen, Ninh Vi Nhàn hơi động anh liền mở mắt ra, thấy Ninh Vi Nhàn, vội hỏi: “Sao vậy, đói bụng hay là khát nước?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không có, em ngủ đủ rồi, anh ngủ tiếp đi, mắt anh đen một vòng rồi.” Dịu dàng chạm vào mắt anh, rõ ràng anh ngủ chưa đủ, đã lâu rồi chưa có nghỉ ngơi thật tốt. “Ngủ đi, em ở chỗ này với anh.”
Nhan Duệ im lặng nhìn cô, trong mắt vui vẻ càng sâu, chỉ sợ đây tất cả chỉ là mơ, chỉ sợ khi tỉnh lại sẽ hoàn toàn biến mất, “Được.”
Sau đó, cô nhìn anh, anh từ từ nhắm mắt lại. Lần này, anh ngủ thật sâu, mười năm qua đây là lần đầu tiên anh ngủ sâu như vậy, cho đến khi anh… tỉnh lại mặt trời đã ngả về tây. Ánh nắng nhạt chiếu vào cửa sổ, chiếu xuống mặt đất. Vi Nhàn…Vi Nhàn đâu? Nhan Duệ từ trên giường ngồi dậy, không để ý trên người mình áo ngủ xốc xếch, lộ ra ***g *** tinh sảo và xương quai xanh, cũng không để ý mình không đi dép, chạy vội ra ngoài, mọi thứ ngày hôm qua, chỉ là mơ sao? Vì sao tỉnh dậy cô không có ở đây? Cô đi đâu vậy? Tại sao không mang anh đi, tại sao không nói với anh, tại sao lại ra đi không một lời từ biệt chứ?
Mở cửa phòng ngủ, vừa đúng lúc một nữ giúp việc trẻ tuổi đi qua, Nhan Duệ chặn cô ta lại, không nhìn người phụ nữ bởi vì ***g *** của mình mà đỏ bừng mặt, vội vàng hỏi: “Phu nhân đâu? Phu nhân ở chỗ nào? Cô ấy ở đâu?”
Người phụ nữ bị dọa sợ, cô ta ở chỗ này công tác năm năm, nam chủ nhân chưa bao giờ đến gần phụ nữ, đây là lần đầu tiên cô ta và anh gần như thế, trong lòng cô ta vừa kích động lại khẩn trương, cho dù đại não nghe được câu hỏi của anh, nhưng há miệng không nói ra được.
Nhan Duệ không kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô ta, anh tựa vào lan can, đến phòng khách gầm thét với quản gia: “Phu nhân ở chỗ nào?”
Quản gia bị tiếng kêu của anh làm sợ hết hồn, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Phu, phu nhân ở---”
“Em ở đây.”
Từ trong phòng game đi ra, một lớn và một nhỏ đi theo sau, đúng là vợ và con trai anh. Nhan Duệ cười, cũng không giận, chạy đến, ôm Ninh Vi Nhàn vào trong ***, tựa trán mình vào trán cô hỏi: “Tại sao không gọi anh mà chơi một mình? Anh tỉnh lại không thấy em, biết anh rất sợ không?”
“Em vừa mới đi mà, anh ngủ ngon như vậy, em không muốn đánh thức anh.” A… Cô rất thương anh sao, làm sao lại không nỡ đánh thức anh chứ? Ninh Vi Nhàn suy nghĩ mấy giây, cảm thấy không nghĩ ra được gì, liền không nghĩ nữa, lôi kéo Nhan Duệ chạy vào phòng game. “”Đi, chơi trò chơi với em và Ninh Ninh, con chơi rất lợi hại, em không thắng được con.” Cô chu môi, giống như bé gái đáng yêu. “Anh giúp em thắng con, em luôn thua, người làm mẹ như em rất mất mặt.”
“Mẹ, con nói rồi con có thể nhường mẹ, là mẹ không muốn đấy chứ.” Nhan Ninh cũng học mẹ chu mỏ, bất mãn nhìn cha một cái, “Cha đánh với con cũng là bắt nạt trẻ con mà?”
“Dù gì mẹ cũng là người lớn, muốn con nhường, rất là mất mặt.” Ninh Vi Nhàn kéo tay Nhan Duệ đi vào phòng game, đưa điều khiển trò chơi cho anh, véo má con trai, “Mẹ muốn ba con quang minh chính đại giúp mẹ thắng.”
Nhan Ninh hơi ghen, rõ ràng mẹ cái gì cũng không nhớ, trên người cậu chảy máu của cô, nhưng vì sao mẹ lại thân với cha hơn? Cái này không khoa học! “Con có thể giúp mẹ thắng cha, tại sao cứ nhất định là phải cha giúp mẹ thắng con?”
Nhan Duệ không giải thích được nhìn con trai, không phải chứ… Dù gì anh cũng nuôi cậu mười năm, đứa bé này lại có địch ý với mình, mình cái gì cũng không làm, cứ như vậy bị trừng, nếu như anh thật sự làm gì, con thỏ nhỏ ૮ɦếƭ bầm này có phải trực tiếp cắn mình không? Trong lòng anh nghĩ như vậy, thu hồi lại tất cả, nắm tay vợ ngồi lên thảm, nhận lấy trò chơi trong tay, hừ lạnh với con trai một tiếng: “Nếu con thắng cha mới là giúp mẹ con, nếu không con đại diện cho mẹ lại bại bởi cha, không phải là có lỗi với mẹ con sao?”
Nhan Ninh vừa nghĩ, có đạo lý, vì vậy oai phong lẫm liệt gật đầu, “Được!”
Nhìn chằm chằm chữ “game over” hiện trên màn hình trò chơi, Nhan Ninh cắn răng, “Chơi tiếp ạ!”
Vẫn thua như cũ.
“Chơi lại một lần nữa!”
“Một lần cuối cùng!”
Nhìn con trai thua thê thảm không nỡ nhìn, Ninh Vi Nhàn thật sự nhìn không nổi, thời điểm mấu chốt, cô đột nhiên xuất thủ nhéo lưng Nhan Duệ, thịt bên hông nhạy cảm nhất, nhéo một phát, Nhan Duệ cũng phân tâm, tay lập tức sai lệch, vì vậy trong nháy mắt Nhan Ninh đảo ngược lại tình thế, KO.
Nhan Duệ không dám tin nhìn Ninh Vi Nhàn, dùng ánh mắt khiển trách cô thiên vị. Ninh Vi Nhàn giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, nhìn sang bên cạnh, Nhan Ninh thắng, rất vui vẻ nhào vào trong *** Ninh Vi Nhàn, giơ lên trò chơi trong tay giống như hiến vật quý: “Mẹ, mẹ, con thắng, con thắng rồi.”
“Ninh Ninh thật lợi hại.” Cô khích lệ con trai, hôn xuống khuôn mặt cậu một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Ninh ửng hồng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng chui vào lòng mẹ làm nũng, “Mẹ, lần này thi giữa kì xong sẽ họp phụ huynh, mẹ sẽ đi sao?” Cậu vừa mong đợi lại vừa sợ bị tổn thương, vừa hi vọng mẹ có thể xuất hiện, lại cảm thấy bây giờ trí nhớ của mẹ không có, giống như đứa bé đơn thuần sẽ bị người khác khí dễ, mặc dù cậu có thể bảo vệ mẹ, nhưng trong trường học có không ít giáo viên và nữ sinh đáng ghét nhìn chằm chằm hai cha con bọn họ, nhỡ đâu mẹ nhìn thấy được…
Ninh Vi Nhàn thấy vẻ mặt con trai lo lắng, có chút buồn cười, nhưng đau lòng nhiều hơn. Cô không nhớ mười tháng mang thai, không ôm cậu không hôn cậu, nhưng lúc này, trong lòng tràn đầy chua xót và dịu dàng. “Mẹ dĩ nhiên muốn đi, Ninh Ninh ghét bỏ mẹ sao? Dù sao mẹ cái gì cũng không hiểu…”
“Dĩ nhiên là không!” Tiểu thiếu niên vội vàng phủ nhận, ôm lấy bả vai Ninh Vi Nhàn rồi hôn cô, làm Nhan Duệ nổi trận lôi đình, hận không thể ném con trai xuống, “Tiểu tử hồ đồ… Không cho phép hôn!”
Nhan Ninh liếc mắt nhìn anh một cái: “Mẹ là mẹ con, tại sao lại không thể hôn chứ?”
“Cô ấy là vợ ba, không phải là vợ con, đợi con trưởng thành tìm vợ mình mà hôn.” Con trai khinh bỉ, Nhan Duệ không có nhìn, sau đó lấy một tay kéo Ninh Vi Nhàn ôm vào trong ***, hai tay hai chân ôm chặt cô, không cho Nhan Ninh một chút cơ hội.
Tiểu thiếu niên trả lời một cách mỉa mai: “Vợ của ba, vợ của ba mà ba để cho mẹ ngủ mười năm sao?”
Nhan Duệ nổi đóa, thằng nhóc này…
“Cùng lắm thì bây giờ ba đưa mẹ cho con hôn, sau này con đưa vợ con cho ba hôn.” Đem một miếng Chocolate đến miệng mẹ, Nhan Ninh đối với việc cha hẹp hòi cực kỳ khinh bỉ.
Ninh Vi Nhàn mới mở miệng ăn, còn chưa kịp nhai, liền bị lời nói của con tra dọa sợ mà ho khan. Nhan Ninh vội vàng vỗ nhẹ lưng cô, không quên oán giận: “Mẹ, người đã bao nhiêu tuổi rồi, lại giống đứa trẻ như vậy chứ, ăn mà cũng bị sặc chứ?”
Nhan Duệ vội vàng mang nước, trong lòng run run, đây là nghiệp chướng…. Từ khi anh biết vợ mình đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy qua cô có hành động bất nhã, mặc dù cô không nhớ, nhưng con trai có thể làm cô sặc… Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. “Tiểu tử ngốc này, nói linh tinh gì thế? Vợ ba là vợ ba, vợ con là vợ con, điều này có thể như nhau sao?” Tiểu tử ngu ngốc…
“Thế nào mà không giống nhau…” Nhan Ninh nói thầm, đi đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn giúp cô lau miệng, Nhan Duệ thấy thế kinh ngạc, mặc dù con trai hiểu chuyện và chăm sóc người khác, nhưng mà --- cậu có thể đoạt công việc của cha cậu chứ!
Ninh Vi Nhàn cảm thấy con trai bảo vệ và chăm sóc mình vượt quá tuổi của cậu, không khỏi nhức đầu, dù gì cô cũng sống hơn ba mươi nămbị một đứa bé mười tuổi chăm sóc… Ngoại trừ mất mặt bên ngoài, cũng mất mặt trước con cái nha. “Ninh Ninh, những việc này mẹ tự làm được.” Thân là mẹ, bị con trai chăm sóc có đạo lý không chứ?
“Không sao mà mẹ, dù sao cha cũng già rồi, làm moi chuyện lộn xộn lên thôi, người nhìn xem, cha chỉ biết cho người mang nước đến, không biết lau miệng mẹ, một chút cũng không quan tâm.” Nói xong còn trợn mắt nhìn cha một cái.
Khóe miệng Nhan Duệ co rút, tiểu tử này… Thật sự là một con sói, Vi Nhàn tỉnh lại liền vứt bỏ người cha này… “Tiểu tử đáng ૮ɦếƭ này, cha chưa lau miệng cho mẹ con vì mẹ con chưa uống nước, con gấp cái gì chứ? Đây là vợ cha, cho nên con với cô ấy nên giữ một khoảng cách con có hiểu không? Lui ra sau đi, đừng có dựa vào gần như vậy chứ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc