Quay Đầu - Chương 41

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Sau khi đuổi Lâm Tĩnh đi, Nhan Ninh cũng không muốn mời giáo viên về nhà dạy nữa. Cậu thật sự không thích những người phụ nữ này đến nhà bọn họ, hơn nữa không thích các cô mơ ước những thứ thuộc về mẹ cậu. Dù cậu phòng bị như thế nào, cũng khó lòng phòng bị hết. Những người đàn bà kia giống như đỉa hút máu, cắn không thả ra.
Có lẽ không chỉ cha làm tổn thương mẹ, còn có những người phụ nữ từng quyến rũ cha, từ nhỏ Nhan Ninh đã không thích nữ sinh. Ở nhà họ Nhan cậu là chủ nhân, đi ra ngoài chính là tiểu vương tử, nhưng không cần biết là ai, trừ Nhan Tư Tư, cậu chưa bao giờ cho người phụ nữ nào khác đến gần, cho dù là bà nội và bà ngoại. Ở trường học đối với những nữ sinh hoa si kia, cậu càng tránh, mấy người đó lại càng tiến lên.
Giống Nhan Duệ khi còn bé, rất được hoan nghênh ở trường học. Trời sinh tính cậu đã trầm tính, không thích người xa lạ, nhưng Nhan Duệ không muốn cậu cả ngày buồn bực trong nhà, nên mang cậu đến trường tiểu học, mười tuổi nhưng rất thông minh, nhảy vài lớp, không mấy năm thì học xong tiểu học, trực tiếp vào học trường trung học.
Ngày đầu tiên đưa người bạn nhỏ Nhan Ninh đi học, Nhan Duệ hơi lo lắng, sợ tính tình cậu quá lạnh nhạt sẽ bị bạn học cô lập. Nhưng anh phát hiện anh suy nghĩ quá nhiều rồi, nữ sinh thích tính tình của con trai anh, suốt ngày vây quanh bàn cậu muốn được cậu chú ý, các nam sinh thấy cậu tuổi còn nhỏ, khinh thường và bắt nạt cậu, hơn nữa Nhan Ninh có thực lực, nên cũng thích cùng cậu lui tới, chỉ có mình Nhan Ninh, cậu thấy rất phiền vì những người vây quanh mình khi cậu đọc sách. Đáng mừng là bàn ghế ở trường chỉ có một người ngồi, nếu không vì tranh ngồi cạnh cậu mà xảy ra chuyện mất.
Nhan Duệ cảm thấy con trai giống mình khi còn bé, già trẻ đều thích, nhưng anh có chút lo lắng, bây giờ phần lớn những đứa trẻ đều trưởng thành sớm, ngộ nhỡ Nhan Ninh tuổi còn nhỏ lại yêu đương thì làm sao bây giờ? Vì vậy anh cần phải dạy cho cậu làm một người đàn ông trung trinh không muốn cậu giống như anh bây giờ mới cảm thấy hối hận. Con trai lại liếc mắt nhìn sang, lành lạnh châm chọc một câu: Cha, con không giống người.
Trên thế giới này anh và con trai giống như là anh em, bạn bè còn bị con trai mình bắt nạt.
Vì để cho Nhan Ninh có cuộc sống giống như những đứa trẻ bình thường, nếu Nhan Duệ không bận, sẽ đích thân đưa đón cậu đi học. Nhan Ninh từng từ chối mấy lần, nhưng Nhan Duệ lấy lý do đây là tình cảm cha con. Cậu không thích cha theo mình đến trường học, bởi vì cha vừa đến, những giáo viên trong trường luôn muốn tìm cách tiếp cận, muốn tìm lý do đem mình dính sát vào cha, cậu sợ cha bị đăng những tin linh tinh.
Cậu muốn đem cha thành người trong sạch, cậu còn đặc biệt chuẩn bị máy tính xách tay để ghi chép, muốn một ngày nào đó sẽ đưa cho mẹ xem, có lẽ mẹ sẽ tha thứ cho cha. Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy mình rất vô tội, cha phạm sai lầm, tại sao lại liên lụy đến mình chứ?
“Nhan Ninh, lần này thi con làm bài rất tốt, nhưng mà, con đừng kiêu ngạo nha, cô giáo sẽ giám sát con.”
Cậu cần giám sát sao?
Thấy học sinh không để ý đến mình, người phụ nữ trẻ tuổi khó chịu, nhưng mà không để tâm, chuyện cậu lầm lì đã sớm truyền ra cả trường, cũng không phải đối với mình cô như vậy. Nhưng mà cô có lòng tin hòa tan cậu, chỉ cần kiên nhẫn, sự chân thành, cậu nhất định sẽ chấp nhận mình. Mà khi Nhan Ninh thích mình, cách Nhan Duệ, cũng không còn xa nữa không phải sao? “Phải học tập thật giỏi nha, ba nuôi con một mình rất khổ, con phải biết hiếu thuận, đúng không?”
“Cô giáo.”
“Có chuyện gì thế?”
“Mẹ tôi rất đẹp, rất đẹp rất đẹp, cô không xinh đẹp bằng mẹ tôi.” Nhan Ninh nói không chút khách khí, cậu nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới, ở trường học cậu nổi danh là người cẩn thận, có thể chế ngự được cả giáo viên. Dáng dấp xinh đẹp không nhiều, trên thế giới này có bao nhiêu mỹ nữ chứ? Tất cả đều rất bình thường, không giống Ninh Vi Nhàn trời sinh đã là mỹ nữ, thật ra rất ít khi bỏ đồ trang điểm và mỹ phẩm ra.
Sắc mặt giáo viên nữ hơi khó coi, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười, mới vừa định nói chuyện, liền nghe Nhan Ninh gọi “ba ba” cắt đứt, cô ta mừng rỡ nhìn phía trước, thấy người đàn ông tuấn tú đang dựa vào xe màu đen cười tủm tỉm nhìn mình --- thật ra Nhan Duệ không có nhìn cô ta, anh đang nhìn con trai.
Nhan Ninh ghét nhất là cha cười, cười phong lưu như vậy, không trách được mẹ tức giận.
Nhan Duệ không hiểu sao ánh mắt con trai lại oán hận nhìn mình, anh nhìn con trai, lại nhìn mình một chút, có chỗ nào không tốt sao? Chỗ nào làm con trai mất mặt sao?
Đợi Nhan Ninh đến gần, anh sờ mái tóc mềm mại của con trai, nói: “Thế nào, không thích cha đón con sao?” Hoàn toàn không nhìn giáo viên trẻ tuổi sau lưng con trai --- bây giờ anh có chứng sợ phụ nữ.
Nhan Ninh hiếm thấy không gạt tay anh ra, mà trốn sau anh, đem cặp sách ném vào trong xe. Cậu bây giờ rất muốn về nhà, không thích người đi theo bên cạnh, dọc đường đi còn nói với cậu rất là đáng ghét. Cậu thật sự không hiểu, mấy người phụ nữ này mắt bị mù sao, không nhìn ra cha không có hứng thú với các cô sao? Còn tự cho rằng mình là mỹ nhân, mẹ còn xinh đẹp hơn, cho nên có thể nắm được trái tim cha sao? Mỗi người giáo viên nữ không an phận với Nhan Duệ cậu đều ghi chép vào, cậu không lúc nào là không đả kích những người phụ nữ kia, một bên công kích trực tiếp ngênh địch, không lưu một người sống.
“Nhan tiên sinh.”
…Anh biết tai sao con trai lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh rồi.
“Chào cô.” Khóe miệng thu lại nụ cười, sờ sờ đầu con trai, “Có đói bụng không?”
“Có.” Nặng nề gật đầu. “Ba ba, chúng ta đi nhanh lên một chút, hôm nay con thi đứng thứ nhất, muốn nói với mẹ, cha nghĩ mẹ có vui hay không?”
“Tất nhiên,” Anh dắt tay con trai, mở cửa xe cho cậu. “Mẹ yêu con như vậy, nhất định sẽ vui, còn vui hơn con ấy ấy chứ.”
Lấy được câu trả lời hài lòng nhất Nhan Ninh cười híp mắt, đắc ý nhìn giáo viên một cái, rồi nói: “Hay nay có một nữ sinh tự luyến nói trước bàn dân thiên hạ cô ta xinh đẹp nhất, ba ba nghĩ sao?”
Nhan Duệ nghĩ cũng không cần nghĩ nói: “Không thể nào, mẹ con mới là xinh đẹp nhất.”
“Cho nên ba nhìn người phụ nữ xấu xí đó không vừa mắt phải không?”
Nhan Duệ không phải ngu ngốc, anh cười khẽ, véo má con trai nói: “Đó là tất nhiên, không ai có thể so được với mẹ con. Được rồi, mau về nhà thôi, cha bảo đầu bếp làm đồ ăn con thích nhất rồi.”
“Dạ!” Cuối cùng nhìn ra oai với giáo viên một cái, mới thõa mãn ngồi vào trong xe.
Nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc và khó chịu của giáo viên, trong lòng Nhan Ninh cảm thấy thoải mái. Cậu ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau chơi rubik, đồ vật này cậu chơi rất đơn giản giống như ăn một đĩa thức ăn, nhắm mắt cũng có thể làm được, chơi một lát liền cảm thấy không có hứng thú. Đang định nói chuyện với ba, điện thoại Nhan Duệ lại vang lên, tiểu thiêu niên lại quay sang chơi rubik, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên kia. Đợi Nhan Duệ để điện thoại xuống, cậu mất hứng: “Bọn họ lại muốn làm cái gì thế ạ?”
Nhan Duệ nhìn cậu từ kính chiếu hậu: “Nói là tìm giúp việc, để chúng ta đến xem.”
“Con không muốn giúp việc, quản gia có thể chăm sóc con, bây giờ tự con có thể chăm sóc chính mình.” Nhan Ninh phiền nhất là ông bà ngoại mang đủ loại phụ nữ đến biệt thự ngụy trang, mai mối cũng không cần nhiệt tình như vậy chứ. Ba vì mẹ cam tâm tình nguyện thủ thân, bọn họ rốt cuộc muốn như thế nào? Con rể tu thân dưỡng tính ngược lại thì không vui, muốn nhét phụ nữ cho ba sao? Nhỡ đâu một ngày mẹ tỉnh lại thì phải làm sao? Luôn miệng nói xấu hổ với mẹ muốn đền bù cho mẹ, kết quả chính là đưa phụ nữ cho người đàn ông của mẹ sao? “Ba, người phải kiên trì lập trường của chính mình, ngàn vạn lần không nên bị sắc đẹp mê hoặc, nếu không con sẽ mang mẹ rời khỏi ba.”
“Tiểu tử ngốc!” Nếu như không phải đang lái xe, Nhan Duệ sẽ cốc đầu con trai. “Con nghĩ linh tinh cái gì thế?”
Thấy ba đánh tay lái đổi đường đi, Nhan Ninh ngồi ghế sau buồn bực, cậu biết ba sẽ không bị mê hoặc, nhưng ai bảo anh trước đó bị kết án quá nhiều chứ? Ngay cả cô (em gái Nhan Duệ) cũng không tin đàn ông…
Nhà lớn nhà họ Ninh ngày thường rất yên tĩnh, tối hôm nay lại ăn uống linh đình như vậy, nói là cho Nhan Duệ tìm giúp việc, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, đây thật ra là tìm bà hai cho Nhan Duệ! Có biết bao nhiêu người muốn leo lên hai nhà Nhan Ninh, cũng không có cơ hội, thừa dịp tối nay, có con gái hiến con gái, trong nhà có con gái chưa lập gia đình đều đưa đến, dù cho vị trí không bằng chính thất, ở nhà họ Nhan so với chính thất không khác biết lắm, ai bảo chính thất trở thành người thực vật chứ? Bà hai dù nghe không được tốt lắm, nhưng cũng là nữ chủ nhân nghiêm chỉnh. Nhà họ Nhan nuôi cái người đó sống mười năm, cũng đủ hết lòng quan tâm giúp đỡ, danh tiếng tốt lắm rồi, nhưng người đàn ông làm sao có thể không có phụ nữ được chứ? Nếu được Nhan Duệ coi trọng nhận làm vợ nhỏ, cũng đủ thấy tám đời có phúc khí. Người có tiền mặc dù nhiều, nhưng giống Nhan Duệ vừa có tiền lại đẹp trai như thế chỉ có một!
Mới vừa bước vào nhà lớn, Nhan Ninh liền bị vợ chồng nhà họ Ninh kéo đến bên người, vừa bảo bối vừa cháu ngoan gọi, bản thân Nhan Ninh cũng rất lạnh lùng, cậu không thích ông bà ngoại, không thích ông bà ngoại quá quan tâm cưng chìu cậu.
“Nhan Ninh, cháu nhìn xem, những người giúp việc này có thuận mắt không?” Ninh phu nhân bưng ly nước trái cây nhét vào trong tay Nhan Ninh, cười híp mắt hỏi. Ninh tiên sinh nói chuyện với Nhan Duệ, đàn ông tán gẫu đơn giản chính là sự nghiệp và phụ nữ, bọn họ là cha vợ con rể, trừ sự nghiệp ra, cũng chỉ có thể tán gẫu Nhan Ninh và Ninh Vi Nhàn.
Nhan Ninh quét mắt một vòng, những người này thật sự là đưa cho cậu làm giúp việc sao? Đưa giúp việc cho đứa bé mười tuổi mà cần ăn mặc như vậy sao? Mặc Chanel còn cần làm giúp việc sao? “Bà ngoại, cháu không thích, người không làm vậy.”
“Không thích sao?” Ninh phu nhân hơi ngạc nhiên, bà chỉ cho Nhan Ninh tất cả phụ nữ trăm mới gặp thiên kim tiểu thư trong sạch, không chỉ gia thế tốt, nhân phẩm và tướng mạo đều đủ. “Không sao, còn có những người khác, Ninh Ninh nhìn xem.”
“Bà ngoại, cháu nói người đừng làm việc này nữa, cháu không muốn nhìn.” Nhan Ninh không khách khí cắt đứt lời bà, cậu biết quý phu nhân này là mẹ của mẹ mình, cũng là bà ngoại của mình, bà cũng rất thương cậu, nhưng bà làm chuyện như vậy có được không? Bà không nghĩ cho mẹ một chút gì sao? Bà xác định mẹ sẽ không tỉnh lại nữa sao? “Ba cũng không muốn nhìn, không làm phiền ngài.”
Lời nói của cậu làm Ninh phu nhân chua xót. Cháu ngoại lúc nhỏ rất thích theo chân bọn họ, sau này lớn lên một chút, biết chuyện Vi Nhàn liền dần dần xa lánh, nói chuyện cũng lạnh lùng như vậy. Bà biết mình và chồng làm những việc không phúc hậu, nhưng --- “Ninh Ninh…”
“Bà ngoại. Cháu nghe cô nói, trước kia ngài dạy mẹ như vậy, cho nên mẹ mới đau khổ nhiều, bây giờ ngài còn chưa biết lỗi sao?” Nhan Ninh nhịn thật lâu, nhưng chưa nói. Nhưng chuyện này đều có, mỗi lầ đều có danh nghĩa khác. “Cha là con trai của ông nội, bọn họ vì con ruột của mình cũng không mang phụ nữ đến, mà muốn ba chăm sóc mẹ đợi mẹ tỉnh lại, các người là cha mẹ vợ nhúng tay vào có được không? Chẳng lẽ mẹ không phải là ruột thịt của các người sao? Bà ngoại, ngài đừng quên, mẹ còn ngủ, chứng tỏ mẹ không muốn tha thứ cho các người. Cháu cho rằng các người nên sám hối đợi mẹ tỉnh lại, mà không phải là lúc mẹ đang ngủ say tìm phụ nữ cho cha.” Tiểu thiếu niên mặt lạnh nói ra những lời vượt xa số tuổi của mình, lui về sau mấy bước. “Ngài làm cho cháu cảm thấy mỗi lần bước vào nhà họ Ninh lại giống như bước vào kỹ viện. Ngài là tiểu thư khuê các, là phu nhân nhà giàu, không phải là bà mối. Mời các người đừng tự cho là mình đúng, chuyện nhà chúng cháu không cần mấy người nhúng tay.” Nói xong liền lễ phép đưa nước trái cây trả lại cho Nhan phu nhân, kéo tay ba, khi anh nhìn cậu thì cậu ngửa mặt lên nói. “Ba, chúng ta về nhà đi, hôm nay con thi đứng thứ nhất còn chưa nói với mẹ.”
Nhan Duệ sờ đầu cậu, vuốt cằm nhìn về phía Ninh tiên sinh, nhìn cũng không nhìn đống phụ nữ kia, dắt tay con trai xoay người rời đi. Anh đến nhiều lần, là vì vợ chồng nhà họ Ninh là cha mẹ của Vi Nhàn, bọn họ ăn năn, biết có lỗi với Vi Nhàn. Anh không muốn khi Vi Nhàn tỉnh lại phát hiện quan hệ mọi người cứng ngắc, nhưng bây giờ… Thật sự không thể tiếp tục được nữa, nếu như anh không điên thì con trai anh cũng muốn điên rồi. “Đừng tức giận, sau này hai chúng ta sẽ không đến đây nữa.” Nhìn ánh mắt con trai tức giận, Nhan Duệ vỗ vỗ đầu cậu.
Nhan Ninh mong đợi nhìn anh, giống như đứa bé chân chính: “Thật sao?”
“Ừ, ba nói được là làm được.”
Tiểu thiếu niên hà lòng gật đầu, quyết định lấy máy tính trong tay cho ba thêm điểm, sau này mẹ thấy sẽ vui vẻ.
Cuộc sống về sau rất bình thường, Ninh phu nhân bị lời nói của Nhan Ninh làm cho xúc động, rất lâu không có gây phiền phức cho bọn họ. Cha con nhà họ Nhan cũng lười quan tâm, dù sao bọn họ không tìm phụ nữ cho anh là được, hai người bọn họ sống qua ngày không có gì không tốt.
Đáng tiếc ông trời luôn không thích làm cho người ta trôi qua quá thuận lợi, có vài người không biết điều, dùng đủ loại lý do tìm đến cửa, một ngày thứ bảy khó có như vậy, cứ thế bị phá hỏng.
Quản gia thông báo lúc Nhan Ninh đang cùng đàn Piano đối kháng, tiểu thiếu niên cho rằng mình nghe lầm. Đi thăm hỏi gia đình sao? Chủ nhiệm lớp? Bây giờ mới là đầu năm, lại đi thăm hỏi gia đình sao? Ba cậu chưa bao giờ nghỉ họp phụ huynh, cậu lại không có vi phạm cái gì, thành tích trước nay đều dẫn đầu, cô ta đến thăm hỏi gia đình làm cái gì?
Quản gia dẫn cô giáo chủ nhiệm vào, Nhan Ninh ngồi chờ trên sofa phòng khách, trước mặt để một ly sữa tươi. Bình thường cậu không thích uống sữa tươi, nhưng vì cái này có thể phát triển chiều cao nên cậu mới cố gắng uống. Rõ ràng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, nhưng nhìn phong thái của cậu thật không khác gì một người đã trưởng thành.
Cô chủ nhiệm có chút thận trọng, mặc dù gia cảnh cô không tệ, nhưng cũng chỉ là tầng lớp trung lưu, so với Nhan gia thì chính là một trời một vực, có mấy khi được đến chỗ như thế này, từ viên gạch viên ngói, cái bàn hay thậm chí là cái ly đều không phải đồ bình thường, tùy tiện cầm lên bất kỳ thứ gì đều là vật vô giá. Nhan gia quả thật là đại phú đại quý! Nếu như có thể bước chân vào nhà của họ … Cô cẩn thận che lại ánh mắt tham lam, nhìn Nhan Ninh đang ngồi đối diện, làm như thân thiết, vội vàng đứng lên đi về phía cậu, định ngồi xuống bên cạnh. Nhưng Nhan Ninh tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đúng lúc cô chuẩn bị ngồi xuống cậu liền nhanh chóng đứng dậy, đi đến ghế sofa bên cạnh một mình ngồi xuống, ngước ánh mắt lạnh nhạt về phía cô giáo: “Cô giáo tới nhà em có chuyện gì không?”
Lần đầu bị một đứa trẻ không nể mặt như vậy, không chỉ làm tổn thương lòng tự ái của một cô gái, mà còn là một đả kích lớn tới sự tự tôn của một giáo viên, sắc mặt cô giáo trở lên khó coi. Nhưng Nhan Ninh cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, bản thân là người thừa kế tương lai của hai nhà Nhan Ninh, cậu đã sớm nhìn thấu sắc mặt của vô số nam, nữ, già trẻ muốn tới chỗ họ nhờ vả chút quan hệ.
“Nếu cô giáo muốn gặp ba em thì xin chờ ở đây, em có việc phải làm, không thể ngồi cùng cô.” Nói xong, không thèm nhìn cô lấy một cái liền quay người lên lầu.
Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo mơ hồ tối lại, nếu như không phải biết rõ tiểu quỷ này không thể tùy tiện trêu chọc, cô sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy!
Nhan Ninh quay trở lại phòng tập đàn, nhưng ngồi nửa giờ vẫn không thể tập trung luyện tập được, cậu từ từ gục xuống, các phím đàn đen trắng liền phát ra âm thanh chói tai giống như tiếng gào khóc thảm thiết. Tại sao mẹ lại không chịu tỉnh lại? Vì cái gì mà nhiều phụ nữ đều muốn quấn tới đây? Quyền thế cùng tiền tài thật sự hấp dẫn người ta vậy sao? Cậu không hiểu, thật không hiểu, càng không thể lý giải nổi.
Đã sắp đến giờ ba về tới, mặc dù miệng nói cô chủ nhiệm ở phòng khách chờ, mặc dù biết ba có đủ lực ứng phó, nhưng Nhan Ninh vẫn tuyệt đối không muốn cho cô ta cơ hội để quyến rũ ba. Những người phụ nữ kiểu này không biết dựa vào cái gì mà lại dám trèo cao? Nếu đã biết Nhan Gia là phú gia địch quốc, chẳng lẽ không biết rằng ba mình luôn gặp được đầy rẫy các cô gái tuyệt sắc ư? Mấy người này làm sao lại kiêu ngạo, tự tin rằng mình có đủ sức hấp dẫn mà dám mặt dày mày dạn tới cạnh tranh đây?
Ra khỏi phòng tập đàn, theo thói quen cậu rẽ qua phòng ngủ của mẹ, định nói chuyện với mẹ, nói cho mẹ cậu biết không cần phải lo lắng, chuyện gì cậu cũng sẽ giúp mẹ xử lý, chỉ cần mẹ sớm tỉnh lại một chút.
Đang tới gần, bỗng ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trước nay chưa từng xuất hiện trong nhà mình, mùi vị có chút gay mũi, khiến cái mũi nhỏ của Nhan Ninh lập tức cảm thấy khó chịu. Cậu nhíu mày, cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc. Mắt bỗng trừng lớn, chạy nhanh về phía phòng ngủ của mẹ, cửa phòng ngủ mở ra, bên trong là một người khiến cậu ghê tởm. “Cút ra ngoài! Ai cho cô lên lầu, ai cho cô vào đây!” Nhan Ninh vọt vào như một đầu tàu hỏa, không chút khách khí tóm lấy người phụ nữ đang đứng bên giường Ninh Vi Nhàn, càng nhìn vào mặt cô ta càng cảm thấy ghê tởm, “Cút!” tiếp theo là một cú đá.
Cô ta là người lớn, là thân phận bề trên, là cô giáo, không thể lại đi so đo với cậu … Cô ta cố gắng hít sâu một hơi mới kiềm chế để không đánh lại cậu. Cô ta khó khăn kéo lên một nụ cười gượng gạo, “Ninh Ninh, em hiểu lầm …”
“Em không lầm, cút ra ngoài!”
Mắt thấy cậu lại muốn đạp mình, cô chủ nhiệm vội vàng lui ra ngoài, vừa ra đến cửa phòng, đúng lúc mắt liếc thấy Nhan Duệ đang từ cầu thang đi tới, trong lòng mừng rỡ, cố ý làm ra vẻ mất thăng bằng ngã ra phía sau, trong bụng nghĩ rằng nhất định anh sẽ đỡ được mình, lại không ngờ rốt cuộc lưng mình lại bị đập mạnh vào lan can cầu thang, đau đến chảy nước mắt. “Nhan tiên sinh …”
Nhan Duệ cũng không để ý tới cô, trong mắt chỉ thấy con trai đang khóc lóc giận tím mặt, liền vội vàng chạy tới, xoa xoa đầu con: “Sao thế? Người phụ nữ này là ai, sao lại vào nhà chúng ta?”
“Là cô giáo chủ nhiệm lớp con.” Nhan Ninh hít mũi một cái, trong đôi mắt lộ ra lửa giận bừng bừng cùng chán ghét, “Nói là đến nhà tìm hiểu, con để cô ấy ở lại phòng khách chờ ba, nhưng cô ấy lại không biết xấu hổ lén lút vào phòng mẹ, không biết định làm gì!”
Gương mặt tuấn tú đang tươi cười của Nhan Duệ trong nháy mắt chuyển thành u ám, khiến cô giáo vừa nhìn thấy liền run rẩy, cô cắn môi, giải thích bừa bãi: “Nhan, Nhan tiên sinh, tôi không cố ý, thật sự không cố ý … chỉ vì tôi chờ rất lâu mà không thấy anh về nên muốn lên lầu tìm Ninh Ninh, không nghĩ tới đi nhầm phòng … không cẩn thận liền vào đây, thật rất xin lối!” vừa nói trong mắt vừa dâng lên ngân ngấn nước, rất hợp với khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, trông cô ta càng xinh đẹp yếu đuối, giống như một bụi hoa tầm gửi không có chỗ để dựa vào.
Trong mắt hai bố con họ Nhan đồng thời ánh lên vẻ chán ghét, Nhan Duệ hừ lạnh một tiếng: “Nếu Ninh Ninh đã muốn cô ở phòng khách, sao cô lại tự ý đi lên? Cô coi nơi này là nơi nào, là nhà của cô sao?’
“Tôi không có …” thấy chiêu trò của mình không ổn, cô có chút gấp gáp.
“Mặc kệ cô có cố ý hay không, hiện tại tôi cho cô hai lựa chọn, một là lập tức biến đi, sau đó tự động từ chức, hai là tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài, cưỡng chế thôi việc, cô thích chọn cách nào?” Đôi môi mỏng khẽ cười nhạt, giống như trong quá khứ hấp dẫn ưu nhã nhưng hiện tại là lạnh lùng tà ác. Kể từ ngày Ninh Vi Nhàn đi vào giấc ngủ, yêu thương trong lòng anh cũng đã hoàn toàn ૮ɦếƭ đi, đóng băng kín mít, trừ phi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, nếu không chắc chắn sẽ không có ngày mở ra. Tình cảm của anh đã khóa chặt trong lòng, bên ngoài chỉ còn lại lạnh lùng. Đôi mắt hoa đào trước phong lưu, đong đưa, phóng khoáng cũng đã sớm trở lên yên tĩnh. Chỉ có những kẻ ngu dốt mới có thể chỉ vì ánh mắt anh mà tim đập rộn lên hy vọng.
“Tôi không …” Nếu như mất công việc này cô phải làm sao? “Nhan tiên sinh, xin anh không nên như vậy, anh muốn em làm gì cũng được, em cái gì cũng nguyện ý làm!”
Nhan Ninh cười ra tiếng, cậu vừa cười vừa lau đi nước mắt trên mặt, cảm thấy thật quá nực cười: “Cô cho rằng cô là ai, đây cũng không phải tiểu thuyết tình cảm hay phim truyền hình, nam chính muốn bắt nữ chính dùng thân thể để trả nợ, ha ha ha --- Cô giáo, cô bị ngốc sao?” Vừa nói vừa tiến về phía cô giáo, cười đến không chịu nổi phải vịn vào cầu thang. Cô giáo bị cậu cười ngượng tới đỏ bừng mặt. Từ trước đến nay, cô cũng chưa từng bị làm nhục tới như thế, làm sao có thể nhịn được, lập tức giận dữ đưa tay ra đẩy, Nhan Ninh lảo đảo, muốn tóm vào tay vịn cầu thang lại không tóm được, cả người liền từ trên cầu thang ngã lăn xuống, Nhan Duệ nhìn thấy chợt căng thẳng muốn vỡ tim. Rất nhiều năm trước, vợ anh cũng từ trên cầu thang ngã té xuống, anh không nhìn thấy, nhưng họ vì thế mà đã mất đi đứa con đầu tiên, hiện tại, con của họ lại cũng tại đây té ngã xuống!
“Ninh Ninh, Ninh Ninh ---“ anh lảo đảo đuổi theo, chỉ cảm thấy rằng cho dù mình có ૮ɦếƭ đi cũng không thể để cho con gặp chuyện không may. Cô giáo sợ hãi, miệng lẩm bẩm “Tôi không cố ý, không cố ý …”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc