Quay Đầu - Chương 34

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Nửa giờ trôi qua.
Ninh Vi Nhàn lướt nhìn đồng hồ đeo tay, chân mày nhẹ cau lại, hơi khó chịu: “Anh rốt cuộc muốn nói gì, đã nghĩ xong chưa?”
Nhan Duệ há miệng, lại cảm thấy không biết nên nói gì. Ninh Vi Nhàn nhìn dáng vẻ ngập ngừng của anh, híp híp mắt, nhẹ giọng thở dài: “Nhan Duệ, em với anh đều không còn là trẻ con nữa, anh nghĩ gì cứ nói ra, em cũng sẽ không vì thế mà không hài lòng đâu.” Cô đấm đấm vào hông mình, gần đây cô cứ ngồi như vậy một lúc là cảm thấy ê ẩm không chịu nổi.
“Vi nhàn, anh ——”
Anh vốn muốn nói lời xin lỗi, muốn giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nhìn vào cặp mắt xinh đẹp kia, Nhan Duệ lại không nói ra được. Anh lắp bắp, đưa hai tay hơi run rẩy ra: “Vi nhàn......”
Ninh Vi Nhàn nghiêng người tránh khỏi tay anh, cô nhìn phản ứng của Nhan Duệ, thở dài nói: “Đừng nói những câu kiểu xin lỗi, rất xin lỗi hay anh hứa sẽ thay đổi nữa, em đã không tin nữa rồi.”
Nghe vậy, Nhan Duệ cứng người tại chỗ, một câu cũng không nói lên lời.
“Nhan Duệ, cái gì đã qua nên để cho nó trôi qua, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.” Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra. “Về sau anh muốn đua xe hay **** đều có thể, tùy ý anh, chỉ cần anh lưu tâm một chút, đừng để cho dư luận bàn tán là được. Những chuyện gièm pha trên báo chí kiểu này sẽ gây tổn thương cho con rất nhiều khi nó được sinh ra. Nếu anh thật sự gặp được người ưng ý, cũng có thể nuôi cô ta bên ngoài, em cũng không có ý kiến, chỉ cần đừng đưa cô ta về nhà, cũng đừng để cô ta sinh ra đứa bé lớn hơn con của em, thế là được rồi. Em cũng không yêu cầu anh gì khác, chỉ mong anh có thể làm được những việc này.” Cô lại nhắm mắt, khi mở mắt ra lại, trong mắt đã lạnh lẽo không còn tình cảm, giống như đang nói một chuyện không có gì quan trọng vậy.
“Không!” Nhan Duệ vội vàng cầm tay cô, gằn giọng không cho cô cự tuyệt: “Anh không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý! Anh muốn ở bên cạnh em và con, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, những chuyện trước đây sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”Nhưng Ninh Vi Nhàn chỉ nhìn anh như cười như không: “Nhan Duệ, anh nói câu này không cảm thấy quen thuộc sao?” Thấy anh sửng sốt, cô nở nụ cười sâu hơn. “Anh đã nói bao nhiêu lần, rằng anh sẽ thay đổi, rằng anh sai rồi, rằng anh sẽ không bao giờ … Nhan Duệ, anh không thấy mệt, nhưng em nghe đã thấy nhàm rồi. Em bị anh lừa dối hết lần này đến lần khác, em đã không còn tin tưởng anh nữa rồi. Chúng ta sẽ không ly hôn, nếu không xảy ra biến cố gì bất ngờ, chúng ta sẽ vẫn cùng nhau đi đến hết đời này. Chỉ là, em hy vọng anh có thể hiểu, em sẽ không mơ tưởng hão huyền như trước kia nữa. Anh nói đúng, đối với kiểu hôn nhân thương mại của chúng ta, tốt nhất là không nên can thiệp chuyện riêng của nhau, đôi bên đều có thể có tình yêu riêng của mình, nhưng chỉ ngầm biết là được, trước mặt người ngoài sẽ vẫn là một cặp vợ chồng ân *** ái.”
Nhan Duệ không thể tin nổi bản thân đang nghe thấy cái gì. Anh nắm chặt tay Ninh Vi Nhàn, giống như nếu buông lỏng một chút thôi sẽ không thể nắm giữ được nữa: “Không, Vi Nhàn, van em, cho anh thêm một cơ hội, một lần này nữa thôi!”
Cô kiên định, từ từ đẩy ra từng ngón từng Ng'n t đang nắm chặt tay cô của anh. “Em không tin anh, Nhan Duệ. Ngay cả khi em có thể cho anh một cơ hội nữa, em cũng không thể quên được những chuyện đã xảy ra. Việc anh cùng người phụ nữ khác có thể *** ngay tại gian phòng của chúng ta, ngay tại nơi mà chúng ta đã từng *** đã làm em vô cùng ghê tởm.” Cô thở hắt ra, giọng nói nghe xa xôi như tận chân trời. “Nghe đây, Nhan Duệ, hiện tại rốt cuộc em đã hiểu, em được sống trong hoàn cảnh như thế này, có rất nhiều thứ mà người khác mong mỏi cả đời cũng không thể có được, nhưng ông trời rất công bằng, cho ta cái này thì nhất định phải lấy đi cái khác. Em rốt cuộc hiểu ra rồi, anh chính là thứ mà đời này em không thể có được. Đã vậy, em cũng không cần nữa, em chấp nhận, dù là cả đời này cứ như vậy, em cũng biết mình không sai. Nhưng nếu như còn tin anh nữa, rồi lại tự làm tổn thương chính mình, nếu vậy là em đã có lỗi với chính bản thân mình rồi. Là người có thể có lúc bị coi thường, nhưng hết lần này đến lần khác để người ta coi thường, thì không những không có liêm sỉ mà còn là hỏng thật rồi. Bây giờ em đã có con, đã không còn cần anh nữa.”
“Vi Nhàn, Vi Nhàn em hãy nghe anh nói …” Nhan Duệ run rẩy, muốn nói gì đó để thay đổi suy nghĩ của cô, nhưng mặc cho anh vắt óc suy nghĩ thế nào, rốt cuộc cũng không biết nên nói gì. Sau khi nói một hồi, Ninh Vi Nhàn lặng lẽ thở, thái độ vô cùng bình tĩnh.
Nhưng chính cái bình tĩnh đó lại làm Nhan Duệ vô cùng sợ.
“ Nhan Duệ, em không muốn nghe anh nói những câu kiểu anh yêu em hay anh thật xin lỗi em nữa.” Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh. “Sao anh không học ba em một chút đi? Kể từ lúc ông ấy kết hôn cùng mẹ em tới nay, chưa từng lừa gạt bà ấy. Ông ấy ****, đua ngựa, trải qua những kiểu sống sa đọa thối nát nhất, uống những loại R*ợ*u đỏ cao cấp nhất, chơi đùa những cô gái xinh đẹp nhất … nhưng cho dù ông ấy làm gì, mẹ em đều biết. Bọn họ giống như hai diễn viên vô cùng ăn ý, diễn kịch suốt cả một đời, đằng sau sân khấu mỗi người lại có cuộc sống riêng, nhưng chẳng để ai biết được. Chỉ cần anh đồng ý, hai chúng ta cũng có thể làm như vậy, không phải rất tốt sao?”
Nhan Duệ không ngừng lắc đầu.
“Anh ra ngoài đi, em mệt rồi, muốn đi ngủ.” Ninh Vi Nhàn không muốn phí lời thêm nữa, cười nhạt rồi nằm xuống.
Cô bị lừa gạt nhiều lần như vậy, đã không còn muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt hoang đường của Nhan Duệ nữa.
Nhan Duệ mệt mỏi quay về phòng mình. Anh nhìn xung quanh, không bao giờ… có thể giống cuộc sống của bọn họ ở căn biệt thự kia, bóng dáng dọn dẹp nhà cửa đã biến mất không còn nữa, không còn nữa rồi.
Giường lớn xa lạ, khăn trải giường xa lạ, chăn xa lạ,… Tất cả những thứ ở trong phòng ngủ này, đều do người giúp việc chuẩn bị, Ninh Vi Nhàn không nhúng tay vào.
Quần áo của anh, toàn bộ đều giao cho người giúp việc làm, cô không còn quản lý nữa.
Cơm anh ăn, đều do đầu bếp cao cấp làm, cô không còn đi vào phòng bếp nữa.
Hành tung của anh, không có ai quan tâm, cũng không có ai quản lý. Anh có thể đêm không về, cũng có thể suốt đêm tầm hoan mua vui, nhưng khi về nhà sẽ không còn người để đèn, ngồi trên ghế salon chờ anh, trên bàn cơm cũng sẽ không còn mùi thơm mê người của đồ ăn đêm nữa.
Anh thậm chí, ngay cả động vào cô cũng không dám.
Ánh mắt lạnh như băng của Ninh Vi Nhàn luôn quanh quẩn trong tâm trí anh, Anh vẫn cho rằng, nếu mình không ở bên ngoài điên cuồng phóng đãng, khi về đến nhà, cô sẽ mỉm cười đón tiếp anh. Nhưng không phải như vậy, cô không cần anh nữa.
Nhớ đến đêm hôm đó, Ninh Vi Nhàn phát hiện anh và người phụ nữ đó vụng trộm, Nhan Duệ cảm thấy trái tim mình đau đớn. Cô đang khóc, khóc đến đáng thương như vậy, ủy khuất như vậy. Nhan Duệ nghĩ, anh đã làm cô ủy khuất rồi. Cô xinh đẹp, hơn nữa gia thế cao quý, tùy tiện gả cho người khác sẽ không làm cô thê thảm như bây giờ. Anh mặc dù không đánh mắng cô, nhưng lại làm những chuyện khiến cô chán ghét như vậy.
Cô thất vọng, thương tâm cỡ nào, mới có thể chảy nhiều nước mắt như thế chứ? Nhan Duệ nhớ lại lúc ấy Ninh Vi Nhàn luôn luôn khóc, bất kể anh nói gì, nhận sai như thế nào, hối hận như thế nào, cô vẫn khóc. Không tiếng động, khóc không ngừng, làm người khác đau lòng. Cô khóc đáng thương như vậy, đáng thương khiến trái tim anh tan nát. Trước đó, bất kể anh tạo ra scandal gì, cùng phụ nữ dây dưa, cô cũng không có khóc. Chỉ cần anh nhận sai lầm, cô sẽ lập tức tha thứ cho anh.
Nhưng cuối cùng anh lại đem sự tha thứ của cô sử dụng hết.
Nhan Duệ còn nhớ rõ ngày bọn họ kết hôn, anh lạnh lùng nói những lời đả thương người, nhưng Ninh Vi Nhàn lại run rẩy lông mi, cẩn thận giải thích, cẩn thận kiên trì, anh còn nhớ rõ lúc ấy ánh mắt cô kiên định như thế nào, nhưng ngắn ngủi năm năm, anh đem cô hủy diệt hoàn toàn.
Cô nói anh bẩn, lúc nói chuyện một chút biểu cảm cũng không có.
Thật ra Nhan Duệ cũng biết tính cách của anh, nói dễ nghe là phong lưu, nói khó nghe chính là nhớ ăn không nhớ làm, dạy mãi không biết sửa. Nếu như sửa được mấy ngày, một khi có ai đó hấp dẫn xuất hiện, sẽ lập tức bị người đó hấp dẫn. Ninh Vi Nhàn nhìn thấu điểm này, mới có thể hoàn toàn ૮ɦếƭ tâm đối với anh. Nếu như cô không yêu anh, không quan tâm anh, như vậy, anh làm việc đến ૮ɦếƭ, có ai để ý đến anh chứ? Nếu như cô không yêu anh, Nhan Duệ, còn cần tiền làm gì chứ?
Nói như vậy, bất luận là anh sống hay ૮ɦếƭ, không liên quan đến Ninh Vi Nhàn.
Thân phận của bọn họ buộc bọn họ cả đời phải gắn chặt với nhau, không thể ly hôn. Ninh Vi Nhàn đã từng khờ dại yêu Nhan Duệ, cũng làm Nhan Duệ yêu cô, nhưng cuối cùng nó lại là chuyện khôi hài. Tình yêu là thứ nguy hiểm nhất trên thế gian này. Có ngọt ngào, nóng bỏng, đau đớn, nước mắt, buồn nôn. Trái tim sẽ vì tình yêu mà bị đốt thành tro bụi.
Nhan Duệ có rất nhiều trái tim, mà Ninh Vi Nhàn chỉ có một.
Đã từng ở chung phòng, cô đã vì anh làm rất nhiều chuyện, nụ cười của cô, tất cả mọi thứ của cô, Chocolate… Tất cả tình cảm dành cho anh, Ninh Vi Nhàn đều vứt bỏ toàn bộ.
Nghe rõ, vứt bỏ, không phải là bỏ qua. Nếu bỏ qua thì vẫn còn có thể tha thứ, nhưng lại là vứt bỏ, giống như vứt bỏ đồ bỏ đi, vứt bỏ một phần bẩn thỉu thối nát, không cần bất luận tình cảm gì.
Tràn đầy khinh thường và khinh miệt.
Ý thức được điều này Nhan Duệ vô cùng sợ hãi. Lúc Ninh Vi Nhàn nói bọn họ kết thúc rồi, anh thậm chí muốn quỳ xuống ôm lấy bắp đù* cô cầu xin tha thứ. Nhưng trong tiềm thức của anh lại rất rõ ràng, Ninh Vi Nhàn không phải đang nói đùa, cô nói nghiêm túc, cô thất vọng thật sự.
Từ nhỏ Nhan Duệ đã là thiên chi kiêu tử ( được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu), ai cũng bảo vệ anh tâng bốc anh, anh cũng không bị thua thiệt gì, toàn bộ thế giới đều nắm trong bàn tay. Nhưng trên thực tế, mọi người không có anh có thể sống được không? Anh không phải là nước, cũng không phải là không khí, cũng không phải là ánh mặt trời, tại sao Ninh Vi Nhàn không có anh sẽ ૮ɦếƭ chứ? Người tự cho rằng mình là cao nhất, quả nhiên không phải là chuyện tốt.
Nhan Duệ nghĩ, anh không biết bây giờ phải làm sao? Vi Nhàn không cần anh nữa, anh nên làm cái gì bây giờ? Dứt khoát buông tay, hai người sống tôn trọng nhau như khách, anh tiếp tục đua xe và đùa giỡn phụ nữ, mà cô tha hồ tìm người đàn ông khác? Con mẹ nó! Nhan Duệ tức giận đập một phát vào giường, bọn họ tôn trọng nhau như khách, con mẹ nó đùa giỡn phụ nữ tìm đàn ông! Không như vậy thì làm sao? Dùng chân thành cảm động trái tim cô sao? Không, không thể nào, Vi Nhàn sẽ không tin tưởng anh. Anh cảm thấy nếu bây giờ anh ૮ɦếƭ trước mặt cô, cô cũng sẽ không có phản ứng. Có thể làm một người tổn thương đến trình độ này, Nhan Duệ không biết nên khen mình, hay nên cho mình hai cái bạt tai đây.Kia… Kia phải làm sao đây? Không thể nào buông tay, thật lòng cũng không được… Chẳng lẽ tiếp tục dây dưa quấn lấy cô?
Nhan Duệ nhớ đến mấy tháng này anh sống ૮ɦếƭ dây dưa, mặc kệ mặt Ninh Vi Nhàn lạnh lùng anh đều điên cuồng đi theo, nhưng cô vẫn không có chút nào mềm lòng. Đôi mắt xinh đẹp luôn lạnh lùng nhìn anh, giống như nhìn con khỉ lừa dối cô.
Mất mặt, nhưng chỉ có phương pháp này mới còn một chút hi vọng.
Nếu muốn làm vợ mình xoay chuyển, anh chỉ còn biện pháp này. Nhan Duệ nghĩ linh tinh, trong đầu lập tức thoáng qua ngày đó hắn từ trong xe đi ra ngoài, thõa mãn sờ miệng, giống như trộm được mèo tinh, hết lần này đến lần khác anh không có quyền không có tư cách ngăn cản. Chính bản thân mình không thể, làm gì có tư cách yêu cầu Ninh Vi Nhàn vì anh thủ thân như ngọc chứ?
Đây là lần đầu tiên, Nhan Duệ cảm thấy anh giống như một khóm hoa trải qua một trận quấy phá. Anh không phải là xử nam, nếu Ninh Vi Nhàn muốn so đo cái này, vậy anh chỉ có thể tự sát đầu thai, hoặc là trùng sinh đến năm anh mười bốn tuổi.
Nhan Duệ hận mình là kẻ bỉ ổi nguyền rủa năm đó tại sao lại đi dụ dỗ giáo viên của mình chứ. Mẹ kiếp, anh tại sao lại không giữ mình trong sạch chứ? Anh oán hận, mặc dù biết giận chó đánh mèo là kẻ tiểu nhân, nhưng vẫn không nhịn được.
Nếu dùng chiêu ૮ɦếƭ cũng không biết xấu hổ để đối phó với Ninh Vi Nhàn, như vậy anh phải làm một bản ghi chép mới được.
Nghĩ đến đây, Nhan Duệ lập tức chạy vào thư phòng, mở máy tính xách tay, bắt đầu viết linh tinh.
Ninh Vi Nhàn cảm thấy kì lạ, kể từ khi Nhan Duệ thay đổi ngoan ngoãn đến nay, đây chính là lần đầu tiên một tuần lễ không nhìn thấy anh. Nhưng mà cô cũng không thèm để ý, dù sao anh thích làm cái gì thì làm cái đó, không liên quan đến cô, chỉ cần không tạo ra tin tức nào quá lớn, cô có thể ứng phó.
Cô không biết được rằng mình bị người khác theo dõi suốt một tuần lễ.
Nhan Duệ có chút buồn bực, nhưng vui vẻ nhiều hơn. Bởi vì anh chứng minh được vợ xinh đẹp của mình không bị bất cứ người đàn ông nào nhúng chàm, buổi sáng mười giờ rời giường, dùng bữa sáng, không ăn bữa trưa, xem một chút sách đánh đàn hoặc xem CD dưỡng thai, sau đó uống trà chiều, làm SPA, thẩm mỹ, đến ngày kiểm tra thai nhi cô liền ngoan ngoãn đi, buổi tối quay về ăn bữa tối, nếu như có tiệc R*ợ*u gì liền trang điểm ăn mặc rất sớm, nhưng hiện tại cô đang mang thai, không thể trang điểm và đi giày cao gót, cho dù cô để mặt mộc, Nhan Duệ nhìn vẫn cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp.
Ninh Vi Nhàn đang trong phòng ngủ đọc sách. Cô nhìn Nhan Duệ hấp tấp chạy vào, trong tay còn ôm chăn gối gì đó, sắc mặt lập tức lạnh lẽo: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Nhan Duệ ưỡn *** nghiêm mặt nói: “Chúng ta là vợ chồng, cùng nhau ngủ chung.”
Ninh Vi Nhàn không nhịn được, đây không phải là lần đầu tiên cô nói những lời này với Nhan Duệ, nhưng cô vẫn phải nhắc đi nhắc lại, vẫn phải nói: “Tôi nói rất nhiều lần rồi, chúng ta sẽ không ngủ cùng một ---” chưa kịp nói xong, liền thấy Nhan Duệ mang cái gì đó kỳ quái đi vào, Ninh Vi Nhàn chưa từng nhìn thấy đồ vật kia, khi anh mở ra cô mới biết là đệm hơi.
Anh cười có chút sợ sệt, nhưng mặt dày không dao động: “Hì hì, anh ngủ dưới đất là được.” Từng bước từng bước, anh cẩn thận lấy lòng cô.
Ninh Vi Nhàn híp một mắt: “Mời anh đi ra ngoài.”
“Vi Nhàn ~~~~~” luận về ăn vạ phụ nữ, Nhan Duệ dám xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Anh hắng giọng, đáng thương. “Mấy ngày nay ba mẹ có thể đến đây ở, bị bọn họ nhìn thấy chúng ta phân phòng thì làm thế nào?”
Anh cứ cho là Ninh Vi Nhàn sẽ thỏa hiệp, đáng tiếc anh sai lầm rồi.
Ninh Vi Nhàn người phụ nữ này, lúc dịu dàng thì thùy mị như nước, nhưng lúc tuyệt tình thì tâm địa sắt đá. “Tôi không ngại bị bọn họ nhìn thấy, tóm lại, tôi không muốn ở chung một phòng với anh, Nhan Duệ, tôi nói thẳng thắn rồi, không phải anh muốn tự tìm mất mặt chứ.”
Ánh mắt và giọng nói lạnh như băng cũng không thể ngăn cản bước chân Nhan Duệ, thấy nhõng nhẽo cứng rắn đều không dùng được, anh dứt khoát tỏ ra vô lại tiếp: “Mặc kệ mặc kệ, anh muốn ở chỗ này, em đi đâu anh liền đi đó, em ngủ ở đâu anh ngủ chỗ đó ---” thấy Ninh Vi Nhàn càng ngày càng tức giận, lại vội vàng nói lời dịu dàng: “Em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy em, nếu anh gây ra tiếng động nào ảnh hưởng đến em, em có thể đuổi anh, anh nửa câu cũng không nói! Vi Nhàn… Cầu xin em, anh tuyệt đối sẽ không làm cho em cảm thấy mất hứng.”
Ninh Vi Nhàn không biết anh muốn làm cái gì, chẳng lẽ anh muốn bù đắp lại sao? Vậy cũng quá buồn cười đi. Đưa tay để sách xuống, cô nhàn nhạt nhìn Nhan Duệ một cái: “Tùy anh.”
Cô đã từng sống ૮ɦếƭ dây dưa với anh, cho nên không muốn nhiều lời với anh nữa. Nhà này vốn là của anh, cùng anh tranh, mình chiếm không được. Lập tức liền nằm xuống, nhắm mắt lại, không để ý đến Nhan Duệ.
Ninh Vi Nhàn cho rằng nếu cô không để ý đến Nhan Duệ thì có thể yên tĩnh, nhưng mà sai lầm rồi.
“Vi Nhàn… Em khát không? Có muốn uống nước không?”
Cô nhìn đầu giường đột nhiên có một cái đầu, con ngươi đen như mực lấp lánh rực rỡ, rất đẹp. Nhưng nửa đêm đột nhiên nhô ra, rất doa người được không? Ninh Vi Nhàn âm thầm kìm nén tức giận vì bị dọa, nhàn nhạt nói: “…Anh làm cái gì vậy?”
“Anh sợ em khát nước… Trong sách nói phụ nữ có thai thường cần uống nước, từ bữa tối đến giờ đã sáu tiếng em không uống nước, em, em có khát không?
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lo lắng, Ninh Vi Nhàn cảm thấy mệt mỏi. Cô chán nản lại nằm xuống, thở phào một cái. Cứ tưởng rằng để cho anh ở trong phòng ngủ trên đất là đủ rồi, không nghĩ đến lại trở thành cơn ác mộng. “Tôi không khát, anh ngủ đi.”
“… Được.” Vừa mới đồng ý xong, anh liền ngồi dậy. “Vậy nếu em khát hoặc muốn đi vệ sinh, nhất định phải nói cho anh biết.”
“Ừ.”
Nhưng là… Sẽ yên tĩnh như vậy sao?
Có thể sao?
Khi lần thứ N Ninh Vi Nhàn nhìn thấy cái đầu kia, cô không còn sức để để ý nữa. “Tôi thật sự không mệt không đói bụng không khát không muốn đi vệ sinh không cảm thấy buồn chán, Nhan Duệ, anh có thể đàng hoàng ngủ được không? Tôi rất mệt mỏi, không có thời gian chơi với anh.”
Trái tim Nhan Duệ đau đớn, nhưng anh kiên trì lộ ra nụ cười: “Thế, em có sợ hay không? Có cảm thấy máy điều hòa nhiệt độ có chút thấp không?”
… Anh đến tột cùng là muốn làm cái gì chứ?
Một lần nữa Ninh Vi Nhàn tỉnh táo, cơn buồn ngủ lặp đi lặp đi lại bj quấy rầy. Cô chợt ngồi dậy, Nhan Duệ vì động tác của cô theo bản năng thẳng lưng, Ninh Vi Nhàn ngồi ở trên giường, từ trên cao nhìn anh. Hai người cứ như vậy cứng nhắc nhìn lẫn nhau, Nhan Duệ thấp thỏm bất an, không biết Ninh Vi Nhàn muốn nói gì, mà Ninh Vi Nhàn cảm thấy mệt mỏi, cô thật sự không hiểu Nhan Duệ. Lúc cô yêu anh thương anh anh khinh thường quay đầu lại nhìn, nhiều lần dụ dỗ lừa gạt cô, hiện tai cô quyết định buông tay, anh lại làm dáng vẻ si tình đáng thương, anh đến tột cùng muốn làm gì? “Nhan Duệ…”
“A, anh mệt rồi, Vi Nhàn em nhất định cũng mệt rồi, nhanh ngủ đi, anh đảm bảo lần này sẽ không quấy rầy em, anh đảm bảo!” Anh giơ ba Ng'n t lên bày tỏ quyết tâm của mình. Ninh Vi Nhàn không có ý định nhìn anh giả bộ ngu ngốc: “Nhan Duệ --- bất kể trong lòng anh muốn gì, tôi cũng không quản anh, tôi chỉ nhắc cho anh nhớ, chúng ta không thể trở về như trước kia được nữa. Tôi hiện tại rất tốt, đối với anh cũng đã ૮ɦếƭ tâm rồi, nên không muốn anh lại trêu chọc tôi, nếu như bị lừa gạt một lần nữa, tôi muốn tự sát, hoặc là giết anh, mà tôi không muốn như vậy. Tôi không muốn ૮ɦếƭ, cũng không muốn là người mang tội ***. Cho nên tốt nhất anh nên dọn dẹp rồi quay về phòng của mình đi, tránh cho tôi nhìn thấy lại cãi nhau. Tôi không cần anh chăm sóc, không có tôi anh không phải là không sống nổi, chỉ cần sau này anh làm gương tốt cho đứa bé là được.”
Cô rốt cuộc vẫn nói… Đáy mắt Nhan Duệ nhịn không được chua xót, anh sẽ không khóc, anh là đàn ông, có người đàn ông nào vì mấy câu nói đả kích một chút liền khóc không?
Ninh Vi Nhàn nhìn vành mắt anh ửng đỏ, cũng không biết nên nói cái gì nữa, dù sao cô cũng đã đem lập trường của mình nói rõ ràng, trong lòng Nhan Duệ nghĩ cái gì, chuẩn bị làm cái gì, không có quan hệ gì đến cô.
Đem chăn kéo lên, cô nhắm mắt lại, cả người mệt nhọc cô nghĩ mình sẽ lập tức ngủ ngay, nhưng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nóc nhà đen như mực, vẫn tỉnh táo như cũ.
Nhan Duệ co rúc ở trên đất, dùng chăn che đầu. Anh biết trái tim Vi Nhàn bị thương, anh biết anh có bao nhiêu ghê tởm. Nghĩ kĩ lại, anh không thể tin được những chuyện trước kia mình làm ra. Cô không tin anh, cũng phải thôi.
Nhưng như vậy thì làm sao chứ? Nếu vì một việc nho nhỏ như này mà lâm trận lùi bước, anh không xứng đáng làm chồng Ninh Vi Nhàn.
Không liên quan, không quan trọng… Anh để cho mình tạm thời đau lòng, sáng sớm ngày mai tỉnh lại, liền trở về làm Nhan Duệ sinh khí dồi dào.
Trước đây mình làm cô ấy đau lòng như nào, còn làm hại bọn họ mất đi một đứa bé, đây là anh nợ cô, cả đời này anh cũng không thể đền bù. Nếu như đứa bé sinh ra, anh muốn nói với đứa bé như thế nào đây, anh đã từng làm những điều xấu xa như thế nào chứ?
Anh hít một hơi thật sâu, sợ Ninh Vi Nhàn nghe thấy, hít vào rất nhẹ nhàng, nhìn trần nhà lộ ra nụ cười. Mặc dù anh mặt dày không biết xấu hổ, nhưng anh nghĩ: Nhan Duệ anh, lại không bắt được một Ninh Vi Nhàn sao? Bọn họ là vợ chồng, ở cùng nhau cả đời, anh không thể rời xa cô, cô cũng không thể không có anh, hai người yêu nhau, mới hoàn chỉnh.
Đúng đúng, chính là như vậy, chính là như vậy không sai.
Nhan Duệ nghĩ thông suốt, liền cười. Nhớ đến Ninh Vi Nhàn ngủ trên giường ngay bên cạnh, lập tức che miệng lại không dám phát ra âm thanh. Như vậy nín rất lâu, anh mới dám cẩn thận thả lỏng mình lòng tràn đầy vui sướng. Cô đối với anh không có biểu cảm, đã nói lên tình cảm của cô với anh có bao nhiêu sâu đậm, cũng đại biểu hi vọng quay lại của anh ngày càng lớn.
Không sai không sai, chính là như vậy. Nhan Duệ càng nghĩ càng cảm thấy có lý, lập tức vui vô cùng, trằn trọc trở mình không ngủ được, lòng tràn đầy mong đợi ngày mai, đã đến lúc triển khai hành động theo đuổi vợ rồi.
doc truyen ngon tinh tai ThichTruyen.VN
Hôm sau, Ninh Vi Nhàn nghĩ lại những lời nói tối qua của cô chưa đủ tàn nhẫn. Bởi vì sáng sớm khi cô tỉnh lại, cô nhìn thấy anh đang nhìn cô ngủ. Thấy cô tỉnh, vui mừng nói: “Vi Nhàn, em thật là xinh đẹp, ngủ mà vẫn xinh đẹp như vậy.” Tất cả những người phụ nữ mà anh gặp không thể nào có thể so sánh được với cô, Nhan Duệ nghĩ sao anh có thể ngu ngốc như vậy chứ? Người xưa đã nói không thể vì một cây mà buông tha cho cả một rừng rậm, nhưng tại sao anh lại không nhìn ra cả rừng cây kia có thể bằng một cây được chứ?
Nằm ở mép giường nhìn Ninh Vi Nhàn ngủ, Nhan Duệ càng nhìn càng say sưa. Anh thấy vợ anh dáng dấp thật xinh đẹp, ngũ quan tinh sảo động lòng người, ánh mắt lúc mở sáng ngời như vì sao nhỏ trên bầu trời, miệng cười một tiếng, có thể làm cho anh thay đổi.
Nhưng anh lại nghĩ đến, đã thật lâu cô không cười với anh.
Bàn tay không nhịn được giơ lên, muốn sờ mặt Ninh Vi Nhàn. Anh thật sự muốn động vào cô, dù chỉ một cái. Có tật giật mình sờ lần thứ nhất, liền muốn, sờ một lần nữa, liền sờ lần nữa… Cái thứ hai lại cái thứ ba, chỉ cảm thấy mình chỉ sờ thôi cũng không có quá đáng, cuối cùng vì sợ đánh thức Ninh Vi Nhàn, anh cắn vào bàn tay mình, lúc này mới bình tĩnh lại.
Tiếp tục nhìn, tiếp tục mê muội, lại càng không hiểu trái tim của anh trước kia. Bây giờ suy nghĩ lại, anh cũng gần ba mươi rồi, hơn nữa đã có đứa bé, đã sớm lập gia đình, tại sao lại không sống tốt qua ngày chứ? Nhan Duệ sống ba mươi năm, lần đầu tiên nhìn lại cuộc sống của mình từ trước đến nay, phát hiện ra mình không có công lao to lớn gì, cũng không có gì để khoe khoang. Hiện tại anh nghĩ lại, anh ngay cả mặt những người phụ nữ trước kia đều không nhớ. Anh lãng tử đào hoa, nhưng cũng vô tình, không hôn môi với phụ nữ, không ở với phụ nữ cả đêm, không ở cùng một người phụ nữ vượt quá nửa tháng… Nhưng mà, kể từ khi kết hôn với Ninh Vi Nhàn toàn bộ đều bị phá vỡ.
Trên thế giới quả thật có một người, cô chính là khắc tinh trời sinh của anh. Nếu như ban đầu anh xác định được, như vậy đau khổ sẽ giảm đi một ít, nhưng một khi không xác định được, hoặc xác định chậm… Như vậy những ngày tiếp theo sẽ rất khổ sở, không khoa trương chút nào.
Mình thật là hồ đồ… Nhưng có thể làm sao được chứ? Không lẽ đến bệnh viện vá màng xử nam sao?
Nhan Duệ phiền não, Vi Nhàn chê anh bẩn, thật ra chính anh cũng bắt đầu ghét bỏ, chán ghét chính mình, nhưng có thể làm sao được chứ? Nếu anh sớm biết có ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ thủ thân như ngọc chờ đợi cô xuất hiện.
Ninh Vi Nhàn hơi ngẩn ra, đây được coi là nịnh bợ sao? Mới sáng sớm, cô chưa rửa mặt thay quần áo cũng chưa đánh răng mà khen cô xinh đẹp gì chứ? Ngủ xinh đẹp… Ngủ xinh đẹp nên nhìn sao?
Nhìn vẻ mặt của Nhan đại thiếu gia giống như không nói dối, Ninh Vi Nhàn chỉ nghĩ anh bị động kinh, vừa định vén chăn, tính cách nô lệ của Nhan thiếu gia bộc phát, cẩn thận hơn nữa còn chân chó giúp cô vén chăn, sau đó mang dép lông xù đưa đến cho cô, nhìn tư thế kia, nếu như không phải Ninh Vi Nhàn nhẹ nhàng trốn tránh, có thể anh sẽ giúp cô mặc quần áo.
Lúc đầu, Ninh Vi Nhàn muốn: Tùy anh đi qua đi lại, dù sao anh là đại thiếu gia nóng nảy, mất mặt sẽ rời đi. Nhưng cô sai lầm rồi, Nhan Duệ không những không đi, mà còn dùng ánh mắt nhìn cô giống chó nhìn thấy xương, giống như công việc say mê nhất chính là đi theo cô! Ninh Vi Nhàn không để ý đến anh anh cũng không tức giận, trơ mắt nhìn anh theo sát cô,cho đến khi Ninh Vi Nhàn quay người, Nhan thiếu gia ở phía sau ***ng vào cô, anh bị dọa sợ giật mình lùi lại phía sau. Một chút cũng không khoa trương, anh bị giật mình thật, lùi ra cách cô khoảng ba bước chân.
“Tôi muốn đi vệ sinh, anh cũng đi cùng sao?” Chân mày cô nhíu lại, thật sự không hiểu anh rốt cuộc muốn làm cái gì.
“A? Ha ha, ha ha, em đi đi, em đi đi,…” Nhan Duệ lúng túng cười, trước khi Ninh Vi Nhàn bước vào phòng tắm, bên trong ào ào tiếng nước chảy, Ninh Vi Nhàn kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài. Ba phút đồng hồ sau, Nhan Duệ đi ra, Khuôn mặt anh tươi cười, bảo Ninh Vi Nhàn có thể vào. Đợi đến khi Ninh Vi Nhàn đi vào, mới phát hiện bàn chải đánh răng đã chuẩn bị sẵn, nước súc miệng nhiệt độ vừa tầm, anh giống như biết cô có thói quen tắm vào buổi sáng, trong bồn tắm còn đầy nước.
Cô mệt mỏi thở dài, nói thật, nếu là trước đây, nếu cô không bị tổn thương, nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt. Nhưng giờ đây, Ninh Vi Nhàn cảm thấy tê dại. Nếu như để ý đến anh, cho anh hi vọng, như vậy trái tim cô trước đây bị tổn thương được coi là cái gì? Mất đi đứa bé, lại coi là gì chứ?
Từ từ đóng cửa phòng tắm. Ninh Vi Nhàn mở vòi hoa sen, tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, cúi thấp đầu xuống, mặt vùi vào ***. Cô sẽ không khóc. Mặc dù muốn khóc, vành mắt cô chua xót, nhưng cô không khóc nổi.
Cô giống như đem tất cả nước mắt khóc cạn vào đêm hôm đó.
Sau khi tắm xong đi ra ngoài, Nhan Duệ đã không còn ở trong phòng, trên đất đệm đã được gấp vào dựng ở trên tường, Ninh Vi Nhàn mở tủ treo quần áo muốn thay, suy nghĩ một lát, lại đi đóng cửa lại, sau đó xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Thay xong quần áo vừa quay đầu lại, lại phát hiện Nhan Duệ đang mong chờ đứng ở phía sau cánh cửa, ánh mắt mở to còn lớn hơn cả chuông đồng, trong đôi mắt hoa đào phiếm tia máu, lỗ mũi phía dưới có vết máu khả nghi.
Ninh Vi Nhàn yên lặng lùi về phía sau từng bước, vòng qua anh, mở cửa đi ra ngoài.
Đợi Ninh Vi Nhàn ra ngoài, Nhan Duệ mới cầm tay áo lên lau, anh thật sự không cố ý, anh đến gọi cô xuống ăn sáng, ai biết mở cửa trong phòng không có ai, anh rất tự nhiên đi đến phòng thay quần áo, sau đó liền thấy được cảnh đẹp kia.
Thân thể của cô vẫn giống như trước trắng nõn mảnh khảnh, nhưng bụng đã nhô ra, cho dù như vậy, cô vẫn xinh đẹp như cũ khiến anh không thể nào hô hấp. Mang thai chỉ làm cô tăng thêm một phần xinh đẹp đẫy đà mà thôi. Nhan Duệ ngồi xổm xuống cạnh cửa, cẩn thận cầm rổ quần áo Ninh Vi Nhàn vừa mới thay lên, say mê đưa đến mũi mình, hít một hơi thật sâu.
Thơm quá… Thật là tốt, đây là mùi hương trên người cô, đã từng là mùi hương chờ đợi anh quay lại vô số lần trong đêm khuya.
Cầm lấy quần áo cất cẩn thận xong, Nhan Duệ nhấc chân đuổi theo đi xuống lầu.
Ninh Vi Nhàn đã bắt đầu dùng cơm. Hiện tại cô đang mang thai, một ngày ba bữa đều đặc biệt đầy đủ dinh dưỡng, do đầu bếp đứng đầu làm. Nhan Duệ không có suy nghĩ muốn thể hiện tay nghề của mình, bởi vì anh biết rõ mình làm đồ ăn đến chó cũng không ăn --- anh đã thử qua, nhưng Chocolate ngay cả nghe cũng không thèm nghe anh gọi, hơn nữa còn cong đuôi chạy mất.
Cho nên cái anh có thể làm tốt nhất chính là phục vụ.
Nhưng Ninh Vi Nhàn không có thói quen này. Cô quen người giúp việc đến bóc vỏ trứng và đưa sữa tươi, đổi thành Nhan Duệ, cô cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng anh muốn làm thì cứ để cho anh làm, sau đó biết khó mà lui, bởi vì anh làm cái gì, cô cũng không có cảm giác nào.
Chỉ có tức giận.
Tại sao anh cho rằng cô phải vây quanh anh, tại sao chỉ cần anh ngoắc tay, cô sẽ giống như trước nhào đến bên anh chứ? Anh cho rằng ai cũng giống anh không tim không phổi sao? Nhan Duệ lấy lòng, chỉ làm cho Ninh Vi Nhàn cảm thấy bị làm nhục.
Cô yên lặng uống sữa tươi, không phát ra âm thanh nào, thể hiện rõ sự ưu nhã không thể nghi ngờ. Mà Nhan Duệ không có thói quen như vậy, anh có thói quen tự lập một mình, tự làm theo ý mình, cho đến bây giờ không ai có thể quản được anh, ăn không nói ngủ không nói anh làm sao mà chịu được. Nhưng mấy lần mở miệng nói chuyện, Ninh Vi Nhàn đều không để ý đến anh. Cuối cùng, anh đành phải ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn Ninh Vi Nhàn một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc