Quay Đầu - Chương 33

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Ngược lại, việc Ninh Vi Nhàn đến bệnh viện khám thai lại bị mấy tờ báo nhỏ chụp được, rồi ầm ĩ tung tin rằng con dâu nhà họ Nhan không được sủng ái, đến đi khám thai cũng phải tự đi một mình. Cô cũng không vì thế mà ấm ức, đối với mấy tin đồn không có căn cứ trên mấy tờ báo lá cải cô chỉ xem qua cho biết thôi chứ không phản ứng gì. Cha mẹ chồng cô cũng là những người sáng suốt, mặc dù việc khám thai của cô có thể làm tại nhà, nhưng với thân phận của cô, lúc bình thường cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài lang thang đây đó được, vì thế đi khám thai cũng coi là một hình thức vận động cho thoải mái.
Cha mẹ chồng cô không nói gì, ngược lại càng làm cho người bên ngoài có cơ hội suy đoán ra đủ các tình huống khiến Ninh Vi Nhàn thực sự khó chịu. Nhan Duệ tinh tường, nhìn ngay ra là vợ mình mấy ngày nay tâm tình không tốt, chắc chắn là bị mấy tờ báo kia đưa tin gièm pha. Kỳ thực suốt mấy ngàn năm qua, phụ nữ ai mà không muốn được đàn ông yêu chiều, đàn bà nếu bị thất sủng đương nhiên cũng chẳng còn gì nữa. Ninh Vi Nhàn tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, cho nên tâm tình mới không được tốt. Rõ ràng là Nhan Duệ sai trước, kết quả là người ta không những không phê phán tính phong lưu của anh mà ngược lại lại quay ra trách cô không giữ nổi trái tim anh.
Cô vẫn ở trong nhà không đi ra ngoài, mấy ngày sau nhà họ Ninh liền chuyển lời gọi cô về nhà một chuyến. Ninh Vi Nhàn không nói gì, nhận lời đồng ý sẽ về, nhưng chưa trở về ngay, trong lòng biết rằng không quá mấy ngày mẹ cô nhất định sẽ đích thân tới tìm cô.
Quả nhiên, ba ngày sau mẹ Ninh đích thân đến nhà cô một chuyến.
Người giúp việc bưng trà lên, Ninh Vi Nhàn liền ra hiệu cho bọn họ đi xuống. Mẹ Ninh không nói gì, cô cũng không nói. Trước kia bản lĩnh của cô không đủ, nên mới luôn bị mẹ nắm trong tay chỉ đạo mọi việc, nhưng bây giờ khác rồi, nếu so tính nhẫn nại, nhất định cô sẽ không chịu thua.
Nhẹ nhàng bưng ly sữa tươi lên uống một hớp, Mẹ Ninh khẽ cau cặp lông mày được cắts tỉa rất tỉ mỉ của mình: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống sữa tươi, nếu để truyền ra ngoài lại để người ta chê cười.”
Ninh Vi Nhàn khẽ cười, uống một hớp ngay trước mặt mẹ, thong thả ung dung nói: “Mẹ không biết con đang mang thai sao? Chẳng lẽ mẹ muốn con uống đồ uống chứa chất K**h th**h không lợi cho thai nhi như cà phê hay sao?”
Trong lòng cảm thấy rất châm chọc, con gái mang thai, mẹ đẻ không quan tâm chút nào, lại có thể chất vấn kiểu này.
Mẹ Ninh nghẹn lại một chút, nói: “Ai dạy con nói chuyện như thế với người lớn? Không có phép tắc quy củ gì hết. Nếu bị người nhà họ Nhan biết, người ta lại không cười mẹ không biết dạy con gái à?”
Ninh Vi Nhàn đặt ly sữa xuống, trong mắt thoáng qua tia cười lạnh:”Mẹ, mẹ quên là hiện con đã là người nhà họ Nhan hay sao?” Thấy mẹ Nhan thần sắc ngay lập tức biến đổi, liền nói: “Được rồi, mẹ tới đây có chuyện gì cứ nói, đừng vòng vo nữa.”
Bị con gái chặn lời như vậy, chân mày mẹ Ninh vặt chặt hơn, bèn ném tờ báo trên tay xuống trước mặt Ninh Vi Nhàn, thần sắc lạnh lùng, giống như đang giao huấn một đứa trẻ con: “Tự con xem một chút đi, đây là cái gì!”
Trên tờ báo có bài báo tiêu đề in đậm chữ to màu đỏ, đăng tin gần đây Ninh Vi Nhàn đều một mình tự đi khám thai, giọng điệu lộ ra sự châm biếm hả hê. Mọi người thích xem nhất chính là mấy chuyện thị phi vớ vẩn kiểu này của giới thượng lưu, vì vậy chuyện được xào xáo lên suốt mấy ngày nay mà sức nóng vẫn không hề có dấu hiệu giảm đi chút nào.
“Đây là cái gì, chả lẽ mẹ xem còn không hiểu sao?” Ninh Vi Nhàn giương mắt hỏi, trên mặt hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì.
Mẹ Ninh giọng nói tăng thêm mấy phần tức giận: “Mẹ dĩ nhiên hiểu, mẹ chỉ tới hỏi con, tại sao lại làm ra chuyện khiến cả hai nhà đều phải xấu hổ thế này.”
Xấu hổ … Cô cũng chỉ là một mình đi khám thai thôi mà, Nhan Duệ mỗi lần mặt dày mày dạn đi theo, cũng bị cô bắt ở lại trong xe, mấy tên nhà báo đó không chụp được còn trách cô hay sao? Chuyện này cũng phải xấu hổ ư? Ninh Vi Nhàn lại nhấp một hớp sữa tươi, chất lỏng ấm áp chảy xuống bụng, cô mới cảm thấy dễ chịu thêm mấy phần. “Nếu mẹ cảm thấy xấu hổ, thì đừng xem nữa, cha mẹ chồng con còn chưa nói gì, ngược lại nhà mẹ đẻ đã vội vàng phản ứng, mẹ không sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt sao? Chuyện mới chỉ có vậy mà Ninh gia đã không kiên nhẫn nổi thì chỉ làm cho người ta cảm thấy đúng là nhà mình có lỗi, chẳng phải càng làm cho người ta tin rằng con không được cha thương, mẹ yêu lại còn không được chồng cưng chiều sao?”
Mẹ Ninh cứng người, rốt cuộc không nói được câu nào.
Cô cảm thấy mệt mỏi, không muốn mẹ cô tiếp tục dây dưa chủ đề này nữa. Ninh Vi Nhàn đứng lên. “Mẹ, con nói đến thế thôi, về sau mẹ còn gì không vừa lòng, xin mẹ đừng đến đây chất vấn con nữa. Con bây giờ là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, trong bụng đang mang thai người thừa kế của Nhan gia, mẹ tùy tiện đến đây như vậy, mẹ nên nghĩ đến nếu để người ta biết được mà mượn cớ đặt chuyện, đến lúc đó tin tức truyền ra ngoài e rằng còn khó nghe hơn nữa.”
“Vi nhàn!” Mẹ Ninh kích động, cả người run rẩy hít một hơi khí lạnh.
Ninh Vi Nhàn thực không muốn cùng mẹ mình nói nhảm thêm nữa, trong lòng mỗi người đều biết rõ đối phương là hạng người gì, hà tất còn phải tiếp tục ở đây giả bộ với nhau? Bước chân đi thẳng lên lầu, “Mẹ biết cửa ở đâu rồi đấy, con không tiễn đâu.”
Mẹ Ninh đang muốn nói thêm gì đó, bỗng nghe thấy một giọng nói tràn đầy sinh lực cùng tiếng sủa gâu gâu của chú chó: “Vi Nhàn, Vi Nhàn!! Em xem anh và Chocolate tìm được cái gì này!!”
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nhan Duệ, lập tức theo thói quen nở nụ cười ôn nhã: “Nhan Duệ, con không đi làm sao?”
Nhan Duệ sống tới nay hai mươi mấy năm, chơi đùa với đủ loại phụ nữ, anh cũng luôn thích cảm giác chinh phục phụ nữ, nhưng nếu như thật sự có một loại phụ nữ mà anh không thích nhất, đó chính là kiểu người giống như mẹ vợ anh, người luôn lạnh lẽo, cứng ngắc, không hề biểu lộ tình cảm gì. Vì ấn tượng rất không tốt với mẹ vợ, nên hôm nay gặp anh cũng chỉ khẽ gật đầu, “Chào mẹ.”
Mẹ Ninh khẽ mỉm cười nụ cười xã giao: “Con đã về rồi, ta liền đi đây, chuyện trên báo chí mong con thông cảm. Vi Nhàn ở nhà bị mẹ và cha nó chiều quá thành hư rồi, khó tránh khỏi tính khí vẫn còn trẻ con.”Nhan Duệ không thể tin nổi mình đang nghe thấy cái gì, Vi Nhàn tùy tiện?! Vi Nhàn bị chiều thành hư rồi sao?! Cô căn bản không phải là người dễ cáu giận! Cưng chiều … Anh nghi ngờ vợ chồng nhà này rốt cuộc có coi Vi Nhàn là con gái họ hay không! Nhưng Mẹ Ninh dù sao cũng là bề trên, dù trong lòng anh không vừa lòng thì cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nở nụ cười cứng ngắc nhìn mẹ Ninh rời đi.
Từ trên cầu thang, Ninh Vi Nhàn xoay người lại, Chocolate kêu ô ô chạy tới, cô dịu dàng xoa xoa lên bộ lông trắng mềm mại rối bù của nó trách cứ: “Sao lại bẩn thế này? Thành ra hắc cẩu rồi.”
Giọng nói vô cùng dịu dàng, giống như là giọng nói trước kia cô hay nói với anh vậy. Nhan Duệ kinh ngạc nhìn Ninh Vi Nhàn, thật muốn đi tới cầm tay cô, dắt cô đi chơi, muốn cô không còn cứ buồn bã, đè nén mình như vậy nữa. Nhưng … ai cũng có tư cách an ủi cô, trừ anh ra. Vi Nhàn vốn không phải như thế này, chính anh đã đẩy một Vi Nhàn xinh đẹp dịu dàng thành cô như hiện nay.
Hốc mắt Nhan Duệ chua xót, nhìn Ninh Vi Nhàn vuốt ve đỉnh đầu Chocolate, hận không thể hoán đổi vị trí cùng Chocolate để hưởng thụ sự dịu dàng của cô.
Đã rất lâu cô không thèm để ý tới anh, dù anh bám lấy cô cả ngày, quậy ầm ĩ lên muốn chơi đùa cùng cô, nhưng trừ khi cần thiết, nếu không thậm chí một câu nói cô cũng không muốn nói với anh. Nhan Duệ nhớ rất rõ ngày đó ở bệnh viện, Ninh Vi Nhàn đã biểu hiện sự chán ghét anh đến mức nào, cô nói anh dơ bẩn, cô nhìn anh như nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn nhất trên đời này vậy.
Tại sao con người không thể đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ đây? Nhan Duệ chỉ cần nghĩ đến cảnh Ninh Vi Nhàn ở trên giường cùng người đàn ông khác, liền không nén được cảm giác muốn ***. Hôm đó nhìn thấy người đàn ông từ trong xe bước ra, thỏa mãn vuốt khóe miệng, lại nhìn thấy cánh môi Ninh Vi Nhàn sưng đỏ, nhưng một tiếng anh cũng không dám hỏi, loại cảm giác đó … khổ sở tới cực điểm, giống như tay chân xương cốt đều bị trúng chất kịch độc, đến hít thở cũng không thông.
Cho nên, lúc anh cùng những người phụ nữ khác anh anh em em, tâm tư Vi Nhàn sẽ như thế nào chứ?
Vỗ vỗ đầu Chocolate, Ninh Vi Nhàn gọi người giúp việc đến đưa nó đi tắm cho sạch sẽ, rồi không thèm nhìn Nhan Duệ lấy một cái liền xoay người đi lên lầu. Nhan Duệ khẽ cắn răng, liền theo cô đi lên.
Ninh Vi Nhàn đang thay quần áo thì cửa bị đẩy ra. Cô sợ hết hồn vội che ***, chỉ thấy Nhan Duệ mặt đỏ tới mang tai đứng ૮ɦếƭ chân ở cửa. Nhanh chóng mặc quần áo vào, vừa thắt dây áo ngủ vừa hỏi: “Có chuyện gì không?” Trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Không nghĩ tới hoa hoa công tử Nhan Duệ cũng có ngày phải đỏ mặt như vậy.
Giọng nói của cô … quá lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện với người xa lạ. Hiện nay, được cô đối xử dịu dàng cũng chỉ có Chocolate, nhưng cho dù là Chocolate, Ninh Vi Nhàn cũng không còn tự mình tắm hay dắt nó ra ngoài đi dạo nữa.
Ninh Vi Nhàn của những ngày vui vẻ bên nhau trong trí nhớ của anh, đã hoàn toàn không còn nữa.
“Cái này …” Anh lắp bắp đưa tay ra, lòng bàn tay mở ra, một con nhím nhỏ xíu trông rất đáng yêu. “Anh cùng Chocolae tìm thấy trong vườn hoa … em, em thích không?”
Ninh Vi Nhàn sửng sốt một chút, nhưng rồi cũng chỉ liếc mắt nhìn, không có phản ứng gì, khóe miệng hơi nhếch lên thành một đường cong: “Nếu tìm thấy nó trong vườn hoa, thì cần gì phải đưa tới đây? Chúng ta cũng không biết cách nuôi, anh trả nó trở về đi.” Nói xong liền cầm lược lên chải chải mái tóc đen nhánh của mình. Cho dù mang thai, da của cô vẫn rất đẹp, mang thai chỉ làm cho cô càng trở lên xinh đẹp hơn thôi.
Nhan Duệ si ngốc nhìn cô, có chút ngây ngất, Ninh Vi Nhàn ngược lại không thèm để ý đến anh, trèo lên giường cầm cuốn sách lên đọc. Cô không đuổi anh đi, cũng không cho anh vào, lạnh nhạt giống như anh hoàn toàn không tồn tại vậy.
Yên tĩnh như tờ.
Nhan Duệ nhiều lần há miệng, nhưng lại không nói ra được câu gì. Tay anh nắm thành quyền thả xuôi theo người. Ninh Vi Nhàn với anh bây giờ đúng là gần ngay trước mặt mà lại như xa tận chân trời. “Vi nhàn …”Ninh Vi Nhàn nhàn nhạt giương mắt, nhìn anh đang tiền lại gần, không nói gì.
“Em xem nó, xem một chút thôi, được không?” Giọng nói mang theo một chút cầu khẩn.
Con nhím nhỏ đang co lại thành một cuộn. Nếu là trước đây có lẽ Ninh Vi Nhàn sẽ mừng phát điên lên vì Nhan Duệ tặng quà cho cô, nhưng bây giờ thì không. Thật ra, cô cũng không thích những động vật này, ngay cả Chocolate cũng thế. Chẳng qua là bởi vì Nhan Duệ tặng cô, mà trong tiềm thức của cô, cô cũng cảm thấy một gia đình hoàn chỉnh thì phải có một con chó, vì thế mới cưng chiều Chocolate.
Nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy như vậy nữa. Đặt cuốn sách trên tay xuống, Ninh Vi Nhàn nhạt giọng nói: “Nếu như anh không bận thì giúp em đem Chocolate đi đi. Em hiện tại đang mang thai, Chocolate ở lại cũng không tiện, đối với đứa bé cũng sẽ bị ảnh hưởng. Anh tìm một trung tâm thú cưng tốt một chút đưa nó đến đó đi.” Nói xong liền nhắm mắt lại, âm thanh bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra. “Em mệt rồi, anh ra ngoài phiền anh đóng cửa giúp em.”
Nhan Duệ vẫn chưa đi, Ninh Vi Nhàn nhận thấy mép giường lún xuống, mở mắt ra nhìn, Nhan Duệ đang nhìn cô chằm chằm. Cô nhíu mày, ánh mắt này của anh, giống như là cô làm gì có lỗi với anh vậy: “Anh sao thế?”
“Vi Nhàn.” Anh hít thở thật sâu. “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Anh cho là Ninh Vi Nhàn sẽ cự tuyệt, nhưng cô lại gật đâu: “Ừ.”
Hai người đã từng rất gần gũi, vậy mà hiện giờ ngồi sát bên nhau như thế mà lại cảm thấy xa xôi không cách nào chạm tới nhau được. Ninh Vi Nhàn ngồi thẳng dậy, không dựa vào thành giường, mắt đẹp không biểu lộ tâm tình gì, nhìn về phía Nhan Duệ: “Anh muốn nói gì?”
Đúng vậy, anh muốn nói gì?! Nhan Duệ cũng không biết. Nhưng anh biết rõ, anh không thể để mất đi Ninh Vi Nhàn, không thể! Anh cũng không chịu được việc cô không thèm để ý đến anh, không thích anh, không cười với anh, thậm chí không thèm nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp của họ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc