Quay Đầu - Chương 32

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Ngồi vào trong xe, tài xế thấy chỉ có mình cô trở lại thì cảm thấy có điểm không hợp lý, nhưng Ninh Vi Nhàn chỉ cụp xuống hai mắt, nhẹ nhàng nói: “Lái xe đi.”
Tài xế nhìn sắc mặt không thoải mái của cô, cũng không dám nói gì, liền khởi động xe lái đi.
Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, tâm tư không biết hướng về đâu. Đang muốn chợp mắt một chút thì xe đột nhiên dừng lại. Cô mở mắt, còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì một bàn tay màu đồng rắn rỏi đã thò vào, mở chốt cửa, sau đó không hề khách khí mở cửa xe ngồi tọt vào trong sát bên cạnh cô, đồng thời không quên ra lệnh cho tài xế: “Mau lái xe!”
Ngày hôm nay đúng là gặp toàn gặp chuyện lạ.
Mặc kệ người đàn ông này muốn làm gì, Ninh Vi Nhàn lạnh lùng nói: “Không được đi.” Đây là tài xế của nhà họ Nhan, tất nhiên phải nghe lời cô, vì thế liền giữ tay lái, không dám khởi động xe. Sau đó tay cô ôm ***, lạnh mắt nhìn về phía người đàn ông : “ Anh là ai?”
Người đàn ông cũng kinh ngạc, người phụ nữ này không nhớ ra hắn, thật khổ cho hắn lâu nay vẫn nhớ mãi không quên được cô. “Nhan Phu Nhân không nhớ ta sao?” Vừa hỏi, vừa tự giễu nói: “Cũng phải, một điệu nhảy mà phu nhân cũng không nể mặt, làm sao lại nhớ đến ta chứ?”
Ninh Vi Nhàn không muốn phải nghe hắn ở đây nói năng bừa bãi, thế nhưng cái cảm giác quen thuộc toát ra từ người đàn ông này lại khiến cô nhíu mày, cô liền nghĩ tới … đàn ông làm cô cảm thấy bài xích chán ghét không nhiều, Nhan Duệ là một, người đàn ông này là hai.
Bởi vì, vì khí chất của hắn cực kỳ giống cha cô, lạnh lẽo, bạc tình, tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Cô mở to mắt, nâng lên khóe môi, cười như không cười: "Có chuyện gì sao?"
"Có người ở đuổi theo ta, cho nên xin Nhan Phu Nhân giúp ta một chút." Người đàn ông vẻ mặt rất thành khẩn.
Đáng tiếc, Ninh vi nhàn không tin. Cô cũng không đến nỗi là cô gái tối ngày chỉ ở trong nhà, cũng không ngốc đến nỗi tin rằng người đàn ông với khí chất như thế này lại bị người ta truy đuổi chạy trối ૮ɦếƭ như thế. Chắc chắn là có mục đích khác nên mới muốn làm quen với mình. Chỉ là, mặc cho hắn có mục đích gì, e rằng hắn sẽ phải thất vọng, bởi vì cô không định cho hắn bất kỳ cơ hội nào. “ Thật không biết xấu hổ, chúng ta không quen biết nhau, tôi cũng không phải nhà từ thiện, hiện anh có hai lựa chọn, một là tự mình xuống xe, hai là cứ ngồi ở đây chờ người ta đuổi tới. Dù sao, tôi cũng rảnh, không ngại ngồi thêm một lát.”
Người đàn ông cười hết cỡ khoe ra hàm răng trắng bóng : “Rất tốt, có thể ngồi cùng một tiểu thư xinh đẹp thế này ở đây, ta thà rằng bị người ta đuổi kịp cũng không sao.” Một cách tự nhiên, đổi cách xưng hô với cô từ Nhan Phu Nhân biến thành tiểu thư.
Ninh vi nhàn vô cùng kiên nhẫn mỉm cười, không thèm để ý đến hắn, mặc hắn ta cứ chủ động quay vào chào hỏi: "Ninh tiểu thư, hay là chúng ta làm quen một chút được không? Ta họ Tương, tên chỉ một chữ Kế, Tương trong chữ Tương Phiên, Kế trong chữ Kế thừa, là Tương Kế.
“À?” Ninh Vi Nhàn kinh ngạc nhíu mày, trong mắt nổi lên một tia châm biếm. “ Người nổi danh háo sắc, thích nhất chính là những phụ nữ đã có chồng phải không?”
Nhưng hình như cô đã đánh giá thấp độ dày của da mặt của hắn, hắn cười to, “ Đâu có, đâu có, đều là hư danh thôi, thật ra bản thân ta rất chung thủy.”
Ninh Vi Nhàn đột nhiên cười khẽ, cô nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt, thật đáng cười, cũng cái kiểu giống như Nhan Duệ nói anh sẽ giữ đúng lời hứa vậy. Đàn ông đây, đều là loại người ăn ở hai lòng. “Tôi nói cho anh biết, lâu lắm rồi tôi không có cười, anh thật biết nói đùa, tôi thích.”
Thấy cô cười, đáy mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc. Vốn Ninh Vi Nhàn đã rất xinh đẹp, lúc bình thường không cười trông cô giống như cô gái trong sáng thuần khiết khiến người khác không dám đến gần, nhưng khi cô cười, lại lộ ra vẻ dịu dàng động lòng người. “Vậy sao? Ninh tiểu thư thích là tốt rồi.”
Sau khi cười xong, Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại: “Anh có thể cút.”
“Ninh tiểu thư vô tình như vậy không tốt chút nào?” Người đàn ông không dễ dàng buông tha. Đam mê lớn nhất của hắn chính là đem người phụ nữ khác lừa gạt trong tay, đùa giỡn một phen, tận tình sủng ái, đợi người phụ nữ kia yêu hắn, liền không chút lưu tình vứt bỏ, hắn chia rẽ không biết bao nhiêu đôi tình nhân và vợ chồng. Ninh Vi Nhàn không phải người ngu ngốc, dĩ nhiên biết người đàn ông này ở bên ngoài nổi tiếng như thế nào. Nhan Duệ còn có một chút nhân cách, còn người đàn ông này, căn bản là mặt dày vô cùng.
Đáng nhẽ người này mặt dày hay không cũng không liên quan đến cô, nhưng vấn đề chính là, hơi thở trên người hắn và cha thật sự giống nhau. Từ khi cô còn bé cha đã ở bên ngoài đùa giỡn phụ nữ, lạnh lẽo vô tình trong đầu chỉ có tiền tài lợi ích và người phụ nữ của cha.
Người đàn ông như vậy…
Cô nheo mắt lại: “Tôi không muốn làm quen với anh, ai mà không biết chuyện tình của anh, mà tôi cũng không có hứng thú làm đồ chơi của anh, huống chi…” Cô mở mắt ra, nhìn về phía hắn, cười lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ anh không xứng để đùa giỡn tôi.” Nói xong liền bảo tài xế. “Báo cảnh sát.”
Tài xế kinh ngạc một chút, lắp bắp đáp một tiếng, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra muốn gọi, lại bị một giọng nói chen ngang, cười nói: “Ninh tiểu thư, nhất định phải làm đến mức này sao? Anh thật sự thích em, không thể cho anh một cơ hội sao? Chồng em đối với em không tốt, em còn muốn vì hắn giữ gìn tiết hạnh sao?”
Đối với lời lý luận của hắn, Ninh Vi Nhàn chỉ cười nhạt: “Không nên trêu chọc tôi, tôi giữ gìn tiết hạnh không cần anh quản, về phần anh nói thích tôi… A, anh nói dễ dàng như vậy, ngược lại tôi cảm thấy ghê tởm.” Bàn tay trắng nõn cầm điện thoại, đã kết nối được 110, hơn nữa cảnh sát có thể biết vị trí của cô nhờ GPS. Ninh Vi Nhàn nhếch khóe miệng, cười ngạo mạn, khinh bỉ: “Còn chưa cút, không lẽ muốn tôi bảo cảnh sát đuổi anh sao?”
Hắn tự nhiên mê muội nụ cười khó có được của cô mà quên cô ấn điện thoại, hắn kinh ngạc, sau đó cười lớn: “Anh thích em, Ninh tiểu thư, bây giờ anh thật sự thích em!” Nói xong, hắn nhào tới nhanh như tia chớp, hôn lên môi cô, sau đó cười to rồi rời đi.
Mặt Ninh Vi Nhàn không chút thay đổi, nhìn phương hướng hắn rời đi, ánh mắt lạnh nhạt như là dao găm. Cô lấy giấy lau, lau miệng, lại vẫn cảm thấy bẩn thỉu không chịu nổi.
Tài xế thận trọng nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, Ninh Vi Nhàn vừa định bảo anh ấy lái xe, cửa xe lại bị mở ra, một người đàn ông lại ngồi vào, chắc là Nhan Duệ.
Phản ứng của cô là nhắm mắt lại, không để ý đến anh.
Tài xế rất có năng lực quan sát, vội vàng khởi động xe.
Trong xe không ai nói gì.
Nhan Duệ nhiều lần muốn mở miệng, muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng anh cũng không nhịn được, đưa tay ấn nút mở vách ngăn, vội vàng hỏi: “Vi Nhàn, vừa rồi người kia ---” mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng anh nhận ra được người kia, là cậu chủ nhà giàu, nổi danh phóng đãng, so với anh chỉ hơn chứ không kém. Anh sẽ không cùng người đã kết hôn hoặc người phụ nữ đã có người yêu quan hệ, mà hắn lại ngược lại, hắn thích nhất là người phụ nữ đã có chồng, nói là chơi đùa như vậy mới có cảm giác, không chỉ một lần mời anh cùng gia nhập, nhưng bị Nhan Duệ từ chối.
Anh chỉ phong lưu chứ không đê tiện, anh khinh thường đứng cùng với những người như thế.
Ninh Vi Nhàn đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của Nhan Duệ, cô chỉ cảm thấy buồn cười, người đàn ông nào có chuẩn mực, cho dù là ngựa đực, cũng cho rằng mình là giống ngựa đực cao quý, thật ra anh và hắn có gì khác nhau chứ? “Anh hỏi cái gì?”
Nhan Duệ hắng giọng một cái, thấy vẻ mặt Ninh Vi Nhàn lạnh nhạt, anh lại cảm thấy anh giống như đứa trẻ cố tình gây sự, nhưng anh rõ ràng nhìn thấy… Hắn từ trong xe đi ra ngoài, còn thỏa mãn lau miệng. Mắt hoa đào nhìn Ninh Vi Nhàn, phát hiện môi của cô hơi sưng, rất giống bị hôn, giống như mỗi lần sau khi anh hôn cô môi cô trở nên mềm mại ****… Hôn, đã bao lâu anh không chạm vào cô rồi chứ? Từ sau khi cô xuất viện, cô và anh phân phòng ngủ, gặp mặt cũng không nói, thậm chí nụ cười cũng tiếc rẻ ban thưởng cho anh, giống như hoàn toàn đem tình cảm dành cho anh vứt bỏ… Nhan Duệ không biết anh như vậy có được tính là bị coi thường không, lúc Ninh Vi Nhàn yêu anh, anh đã làm cô thất vọng đi thất vọng lại nhiều lần, khi cô không quan tâm anh không để ý đến anh lạnh lùng với anh, anh lại nhớ đến trước đây cô dịu dàng với anh như nào.
Nhưng anh có thể nói Ninh Vi Nhàn sao? Cô cũng không có mắng chửi anh, thậm chí ngay cả ở riêng cũng lấy cớ vì đứa bé, trong lòng Nhan Duệ khó chịu, hốc mắt chua xót, anh nhận thấy anh đã mất đi một thứ gì đó.
“Hắn…” Nhan Duệ cân nhắc từ ngữ. “Chính là, người đàn ông vừa nãy… Hắn, hắn không phải là người tốt gì… Em đừng để bị hắn lừa…” Ninh Vi Nhàn cười như không cười.
Ninh Vi Nhàn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói gì, không có chê cười – trên thực tế là cô mặc kệ, cô chưa bao giờ mở miệng nói một câu ghét Nhan Duệ, càng không vì anh phụ bạc mà đi chà đạp mình. Anh không thương cô, không sao, cô còn có đứa bé, cô còn có thể yêu chính bản thân mình. Không có anh cô vẫn sống được, có thể hô hấp uống nước ăn cơm, không khác gì trước đây. Nhưng nhìn hiện tại, anh đang nói với bản thân mình cái gì? Anh cho rằng ai cũng giống như anh, không biết xấu hổ sao? Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nâng khóe miệng,bàn tay trắng nõn xoa bụng, đứa bé vẫn còn là một bào thai nho nhỏ, không có nhịp đập, lại đủ cho cô dũng khí và ấm áp: “Không phải ai cũng giống như anh.”
Ý tứ trong lời nói chính là: Đừng có nghĩ rằng ai cũng mặt dày giống như anh .
Ninh Vi Nhàn kiêu ngạo, mặc kệ có Nhan Duệ hay không, cô đều chung thủy.
Nhan Duệ á khẩu không trả lời được, còn muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, giống như là mệt mỏi. Trong lòng mềm nhũn, cô đang ôm bảo bảo. Bàn tay từ từ đưa ra, thật là nhớ cảm giác ôm cô… Anh đã rất lâu không có ôm cô, cảm thấy trong *** trống rỗng giống như mất đi thứ gì đó, khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Nhưng tay đưa ra, lại không dám.
Anh thật tâm xin lỗi Ninh Vi Nhàn, nếu như lúc kết hôn anh biết quay đầu, như vậy trong lòng sẽ không áy náy như vậy, Ninh Vi Nhàn sẽ không thất vọng về anh. Ninh Vi Nhàn hết hi vọng là vì: Anh không giữ đúng lời hứa với cô, nói yêu cô, nhưng lại một lần lại một lần làm cô thất vọng. anh giống như đứa bé chăn cừu, kết quả như thế nào chứ? Đứa bé kia nói láo cừu bị sói ăn, nhưng thiếu gia nhà họ Nhan vẫn ung dung tự tại như cũ.
Đây chính là cuộc sống bất công trong xã hội.
Ninh Vi Nhàn không oán giận.
Từ ngày gả cho Nhan Duệ, thật ra mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.
Về đến nhà, Ninh Vi Nhàn kêu nhà bếp làm cho mình chén canh, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong liền đi tới nhà trồng hoa.
Cô càng ngày càng không muốn ở lại ngôi nhà này, đáng tiếc không còn cách nào khác, cả đời này e là cô sẽ phải ở đây. Thế nhưng, cô cũng đã không còn mơ mộng đến cái gọi là tình yêu và sự ấm áp trong ngôi nhà này nữa.
Nhan Duệ đứng ở bên ngoài nhà trồng hoa không dám vào, đó dường như là nơi chỉ thuộc về Ninh Vi Nhàn. Trước kia, anh là người duy nhất cô chia sẻ những bí mật của mình. Nhưng kể từ sau lần đó, Ninh Vi Nhàn đã không cho phép anh vào nhà trồng hoa nữa, cô cũng không hề sang phòng anh, không vào phòng tập thể thao của anh và thậm chí cả ghế sofa anh thường ngồi cô cũng hề ngồi vào. Đồng thời, cô cũng hoàn toàn cấm anh ***ng chạm vào bất cứ đồ gì của cô.
Con người đều ích kỷ vậy sao? Trước kia khi cô yêu anh, anh luôn nghĩ chơi thêm vài năm nữa, dù sao cô cũng không thể rời đi, vĩnh viễn sẽ ở đó chờ anh. Nhưng bây giờ, khi cô không đợi nữa, không cần anh nữa, anh lại cảm thấy mấy mát.
Nhan Duệ mơ màng cảm thấy như mình có thể sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong đời. Nhưng anh không biết cụ thể là cái gì, cũng không biết nên làm thế nào để thay đổi nó. Ninh Vi Nhàn hoàn toàn đẩy anh ra khỏi cuộc sống của cô, không bao giờ cho phép anh tự tiện tiến vào nữa.
Câu nói kia như thể nói rằng, cô đã để cho anh tiến vào thế giới của cô, nhưng tuyệt đối không cho phép anh muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Lúc cô yêu anh, mọi lời nói của anh đều là thánh chỉ, cô tự nguyện phục tùng gọi dạ bảo vâng, nhưng khi cô đã không còn yêu anh, thì anh chẳng còn là gì với cô nữa.
Một người có thể có mấy trái tim để cho người khác hết lần này đến lần khác làm tổn thương đây? Loại người từ nhỏ được sống trong tình yêu thương của cha mẹ như Nhan Duệ vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được. Anh tự cho mình là người phóng khoáng, yêu thích tự do, nên không cần biết hai chữ trách nhiệm được viết như thế nào. Đối với tin tức lùm xùm trên báo thậm chí còn xem như một thứ đáng tự hào. Ninh Vi Nhàn cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao trước đây cô lại yêu người đàn ông như thế chứ?
Rõ ràng, rất rõ ràng anh không phải là một người chồng đúng nghĩa, mà cô cả đời này cũng sẽ chẳng có chồng.
Thật ra thì cũng chẳng có gì to tát, mỗi người đều có cách sống riêng. Trên thế giời này còn nhiều người khổ sở hơn cô nhiều. Dân tị nạn Châu Phi quanh năm không đủ ăn, thậm chí nước sạch cũng không có để uống, trong hoàn cảnh sống khó khăn khổ sổ đó, mấy câu nói yêu đương nơi cửa miệng sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Chẳng qua cô đang sống trong hoàn cảnh không phải lo cơm áo gạo tiền, nên mới mong đợi vào những thứ hão huyền như thế, giờ nhận ra được là cũng tốt lắm rồi.
Đem cắt bỏ một nhánh hoa Hồ Điệp rồi vứt vào thùng rác. Nở không đúng lúc, chi bằng không nở còn hơn.
Ninh Vi Nhàn ngồi trên ghế dài, hít một hơi thật sâu, cô sờ vào bụng mình, bụng cô đã bắt đầu nổi lên, mặc dù cô còn chưa thực sự cảm nhận được đứa bé, nhưng chỉ cần nghĩ tới nó, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Đáng tiếc, nó ra đời, cũng là một bi kịch.
Đứa bé phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, nhiều đến nỗi cô cũng không có cách nào giảm bớt cho nó được.
Cô nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hoàn toàn không còn hơi sức để nghĩ nữa. Cô biết Nhan Duệ đang đứng bên ngoài, anh cứ giả mù sa mưa như thế cũng không phải lần đầu cô thấy, hết lần này đến lần khác, anh đều như vậy. Anh dùng hết các thủ đoạn để làm cô vui vẻ, cho đến khi cô thật tin anh thì anh lại hung hăng cho cô một đao. Có lúc Ninh Vi Nhàn thậm chí hoài nghi mình cùng Nhan Duệ dường như có thù không đội trời chung, nếu không vì sao anh phải làm như vậy với cô đây? Cô thà bị anh đối xử tệ bạc, cũng không muốn anh ôn tồn dụ dỗ cô như vậy, để rồi sau đó lại từ sau lưng đâm cho cô một nhát dao thật sâu đau đớn. Nhan Duệ đã bị làm hư rồi, bị cha mẹ anh, bị em gái anh, bị những cô gái yêu anh trên đời này làm hư rồi. Bọn họ đều nói anh là lãng tử, nói anh chỉ là tạm thời chưa có nhận ra, nói anh rồi sẽ thành người tốt. . . . . .
Ninh Vi Nhàn không thể tin thêm nữa.
Sau lần đó, mỗi lần đi khám thai Ninh Vi Nhàn đều không nói với Nhan Duệ, nhưng không hiểu vì sao anh luôn biết, và luôn gắt gao đi theo cô, thậm chí tìm đủ mọi cách theo dõi cô, chỉ sợ cô sẽ lén đi khám thai một mình. Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất buồn cười, thực sự anh muốn làm gì chứ?
Làm như vậy đối với cô rất phiền nhiễu.
Báo chí lại bắt đầu liên tục đưa tin Nhan lãng tử đã hồi tâm. Ninh Vi Nhàn mỗi lần xem báo, đều cảm thấy vô cùng nhàm chán. Ai nói Nhan Duệ đã quay đầu lại? Những người đó dựa vào cái gì nói cô xua được mây mờ để thấy sáng trăng chứ?
Nhan Duệ không xứng.
Một chút cũng không xứng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc