Quay Đầu - Chương 31

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Mấy ngày sau đó, Ninh Vi Nhàn không hề gặp Nhan Duệ, mà cô cũng không quan tâm anh ở đâu, chỉ sai người để ý động tĩnh tin tức bên báo chí, tránh việc lại tung ra xì căng đan mới.
Thời gian này cô sống rất đơn giản, tham gia tiệc tùng, đi spa, rồi cắm hoa chơi đàn, ngoại trừ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một Nhan thiếu phu nhân chuẩn mực ra, Ninh Vi Nhàn luôn cố gắng giữ cho tâm trạng mình được vui vẻ. Dù sao bây giờ cô cũng không phải chỉ có một mình, trong bụng cô còn có đứa nhỏ. Nhà mới cũng có một phòng trồng hoa, Ninh Vi Nhàn rất thích căn phòng này, thường ở trong đó tìm hiểu về nghệ thuật cắm hoa. Ngày trước khi còn ở trường học của các cô dâu Nhật Bản, thành tích học của cô về trà đạo, hoa đạo cũng không tệ.
Cô loay hoay nghiên cứu xem nên làm sao để cắm lẫn hai loại hoa Thiên Điểu và Linh Lan cho đẹp thì người giúp việc ở bên ngoài gõ cửa, báo là Nhan tiểu thư tới.
Ngay lập tức, một người tràn đầy sức sống chạy vào, “Chị dâu!”
Thấy Nhan Tư Tư, Ninh Vi Nhàn không nhịn được, khẽ mỉm cười, nhưng Nhan Tư Tư lại cảm thấy nụ cười này hơi khác thường, nhưng khác chỗ nào thì cô không nói ra được. “Chị dâu, chị ở đây làm gì đấy ... A, lại đang cắm hoa sao? Em thật không hiểu cắm hoa thì có gì hay, chỉ là mấy thứ vớ vẩn của bọn giặc Nhật, hừ.” Trong giọng nói thể hiện rõ sự chán ghét với nước Nhật.
Ninh Vi Nhàn mỉm cười, rút ra một cành hoa cúc, đổi vào một nhánh Hồ Điệp: “Chị ngược lại cảm thấy rất hay, có thể giúp tinh thần tốt lên. Tư Tư, nếu em không thích thì đi chơi cờ với chị nhé?”
Nghe thấy Ninh Vi Nhàn nói thế, Nhan Tư Tư vội xua tay thể hiện rằng xin chị tha cho kẻ bất tài: “Đừng, đừng mà, em không chịu nổi đâu, chị dâu, thôi chị cắm hoa tiếp đi.” Cô cũng không thể kiên nhẫn ngồi bên bàn cờ suốt mấy tiếng đồng hồ, ௱ôЛƓ cô sẽ ê ẩm mất.
Ninh Vi Nhàn chỉ nhàn nhạt cười, rồi lại tập trung chú ý vào bình hoa đang bắt đầu thành hình. Mười ngón tay cô thon dài, trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, tóc đen dài mượt buông xõa, lại mặc trên người một chiếc quần dài Hy Lạp khiến thoạt nhìn trông giống như nàng tiên cá vậy. Nhan Tư Tư không nói gì, cô cũng không chủ động mở miệng. Cuối cùng, vẫn là Nhan Tư Tư không chịu nổi nhìn thấy cô cứ thoải mái vui vẻ, nói: “Chị dâu ... em có thể hỏi chị chuyện này được không?”
Cô chớp chớp lông mi, đảo mắt nhìn sang: “Được.”
“Chị với anh trai em lại có chuyện gì à? Anh ấy mấy hôm nay đều ở nhà lớn, không thấy ra bên ngoài lêu lổng, cha nói nhất định là chị đã cho anh ra rìa rồi.” Thấy Nhan Duệ bị như vậy, Nhan Tư Tư ngược lại rất vui vẻ.
Ninh Vi Nhàn lại cười: “Bọn chị không có cãi nhau, có thể là anh ấy cảm thấy chán ở đây, muốn đổi chỗ khác, em không cần phải lo lắng. Hơn nữa ... chị cũng không có bản lĩnh lớn đến nỗi có thể khiến anh ấy vì chị mà thôi lêu lổng, Tư Tư, em nên biết, trên đời này thật sự là có những người giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.
Nhan Tư Tư cảm thấy xấu hổ vì nhân phẩm thấp kém của anh trai mình, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Ninh Vi Nhàn, cứ cảm thấy có chỗ không đúng. “Chị dâu, chị không sao chứ? Trước kia chị không giống thế này ... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh trai rất lo cho chị ... ờ, em cũng rất lo lắng, hắc hắc.”
Nghe xong những lời này, Ninh Vi Nhàn biết ngay là cô đang làm thuyết khách cho Nhan Duệ, trong lòng bỗng thấy nguội lạnh. Đến tột cùng, Nhan Tư Tư và Nhan Duệ vẫn là anh em ruột, cho dù em ấy có thật tốt với mình đi nữa, chắc chắn cũng sẽ không phá hỏng chuyện của anh trai mình. “Em nói xem trước đây chị thế nào?”
“Ừ ......” câu hỏi này thật làm khó Nhan Tư Tư. “Rất dịu dàng, rất đẹp ... rất thông minh.”
Ninh Vi Nhàn hỏi ngược lại: “Vậy hiện tại chị không dịu dàng, không xinh đẹp, không thông mình sao?”
Dĩ nhiên là không, cô vẫn dịu dàng, xinh đẹp, thông minh, nhưng chỉ là có cái gì đó không giống. Nhan Tư Tư cũng không nói lên được, chị dâu sau khi xuất viện thì hình như có gì đó thay đổi, nhưng cô chỉ cảm thấy có chỗ không đúng, mà lại không nói ra được là cái gì. Nghĩ đến anh trai mình chắc cũng cảm thấy như vậy, nhưng lại không dám nói cùng chị dâu, cho nên mới buồn bực ở lại nhà lớn không ra khỏi cửa, nhờ vả cô đến đây xem tình hình chị dâu. “Cũng không phải ...”
“Tốt, không phải thì thôi, đừng nói đến chuyện Nhan Duệ nữa, kết thúc chuyện này nhé, em làm cô kiểu gì mà đến đây không hỏi thăm cháu gái tương lai lấy một tiếng lại chỉ nghĩ đến chuyện của ba nó hay sao?” Ninh Vi Nhàn khẽ cười, “Tư Tư, em không phải lo lắng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tất cả đều vẫn giống như trước kia.”
Nhan Tư Tư cố kiềm chế để không hỏi thêm nữa, chỉ nghiêm túc hỏi: “Thật ạ?”
Cắm nốt bông hoa Diên Vĩ cuối cùng vào giữa bình hoa, Ninh Vi Nhàn ra hiệu cho người giúp việc vào ôm bình hoa đi, rồi cầm khăn bông lau tay nói: “Đương nhiên, sao chị phải dối em chứ? Sau này em cũng đừng hỏi chị chuyện này nữa, nếu không chị không nể mặt đâu đấy.”
“Hix, hix.” Nhan Tư Tư nhăn nhó cười “Chị dâu, chị dâu ... vậy tuần sau là sinh nhật em, chị nhất định phải tới nhé, từ sau khi chị xuất viện hình như cũng không được hoạt bát như trước.”
Hoạt bát?
Từ này là đang nói về cô sao?
Ninh Vi Nhàn lơ đễnh vuốt ve khuôn mặt Nhan Tư Tư: “Được, vậy em muốn quà gì nào?”
“Em muốn ...”
“Ngoại trừ việc dùng thân thể của chị làm mẫu cho em vẽ ra nhé.” Ninh Vi Nhàn còn không biết cô đang muốn nói gì sao.
Kế hoạch bị Ϧóþ ૮ɦếƭ từ trong trứng nước, Nhan Tư Tư không còn cách nào đành nhìn Ninh Vi Nhàn đang bưng tách trà lên ưu nhã nhấp một ngụm, trong lòng thầm oán trách anh trai mình quả nhiên không xứng với chị dâu.
Ninh Vi Nhàn uống trà, trong mắt mang theo ý cười.
Thật ra rất ít người biết, cô từng đọc qua một tập thơ, phía trên có một câu mà đến nay cô vẫn nhớ như in.
HÀ NHƯ THỊNH NIÊN KHỨ, HOAN ÁI VĨNH TƯƠNG VONG
(Tạm dịch là: Những năm tháng tươi đẹp đã qua đi thì những yêu thương vui vẻ cũng nên quên hết đi).
Không có Nhan Duệ, cô cũng sẽ chẳng còn khổ sở nữa.
Đứa bé trong bụng Ninh Vi Nhàn thật biết điều, mặc dù đã được hơn ba tháng nhưng nó vẫn ngoan ngoãn không hề phá phách, cứ như thể nó không tồn tại vậy. Có lúc Ninh Vi Nhàn còn lo lắng, đứa nhỏ này thật sự không có vấn đề gì chứ?
Buổi chiều, cô gọi tài xế đưa mình đi bệnh viện kiểm tra, mặc kệ thế nào, cô cũng muốn đi khám thai, mặc dù có thể gọi bác sĩ đến nhà, nhưng cô cũng đã ở nhà quá lâu rồi, ra ngoài một chút vẫn tốt hơn.
Dặn tài xế ở bên ngoài chờ, Ninh Vi Nhàn lấy số, ngồi ngoài chờ đến lượt mình. Cô xinh đẹp, lại giơ tay nhấc chân đều ưu nhã hơn người, nếu không phải là bụng đã nổi lên thì không có vẻ gì giống với phụ nữ mang thai cả. Xung quanh rất đông người, đại đa số đều cố bon chen xếp hàng, chỉ có cô ngồi yên ở đó chờ đợi, an tĩnh giống như một bức tranh tuyệt mỹ. Những người xung quanh bước qua chỗ cô cũng không tự chủ mà bước nhẹ hơn, như thể sợ sẽ quấy rầy đến cô.
Một cô gái như vậy, thật không thích hợp để xuất hiện trong bức tranh lộn xộn đang diễn ra ở đây.
Ninh Vi Nhàn ngồi ở trên ghế, rất bình thản, như thể dù có phải đợi ba giờ liền thì cũng không sao hết. Đúng lúc này, một phụ nữ có thai đang ôm bụng cau có ngồi xuống phía bên phải cô, vừa hậm hực vừa oán trách: “Tôi tới trước, sao lại bắt tôi đợi mãi sau? Anh ta sao không nói ngay từ đầu là phải lấy số chứ? Làm tôi chen lấn nửa ngày mà không lấy số, kết quả đến lượt tôi thì lại bảo không có số, anh ta cho mình là vua chắc? Bác sĩ phụ sản thì giỏi lắm sao, còn bắt lấy phiếu, xếp số... quá được nuông chiều rồi!”
Nghe cô ta lảm nhảm oán trách, Ninh Vi Nhàn mở mắt ra, nhìn lướt qua cô ta. Người phụ nữ này nhìn qua dáng dấp cũng coi là xinh đẹp, nhưng nếu so với Ninh Vi Nhàn thì không là gì cả, hơn nữa phong cách hai người thì cực kỳ khác nhau, một trên trời một dưới đất, người ngoài vừa nhìn là hiểu ngay.
Từ trước đến giờ Ninh Vi Nhàn cũng không cần so đo với loại người này, cô chỉ liếc một cái, rồi lại nhắm nghiền hai mắt. Đúng lúc đó, cô y tá gọi: “Số 124! Ai là số 124?!”
Cô từ từ đứng dậy, dù đang mang bầu nhưng cử chỉ vẫn vô cùng tao nhã. Vừa định bước đi, người phụ nữ bên cạnh đột nhiên níu lấy ống tay áo cô: “Cô số 124 à? Tôi với cô đổi số!” Nói xong liền không nói thêm gì định nhao tới ςướק phiếu số trên tay Ninh Vi Nhàn.
Lông mày khẽ nhíu lại, Ninh Vi Nhàn né tránh bàn tay kia, bước lui về phía sau một bước, giật ống tay áo của mình lại, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ kia một cái, rồi cất bước đi về phía trước.
Thật ra nếu không đổi số cũng không sao, nhưng chính vì ánh mắt Ninh Vi Nhàn nhìn cô ta, làm cô ta trong lòng khó chịu không thôi, giả bộ cao quý gì chứ? Chẳng phải cũng là người đến bệnh viện xếp hàng ư? Tốt xấu gì mình còn có bạn trai đi cùng, mà cô gái này thì chẳng có ai cả, sao dám nhìn mình kinh thường giống như nhìn con kiến hôi thế chứ?! “Này! Tôi đang nói cô đấy!”
Ninh Vi Nhàn thật không tin nổi trên đời lại có loại người như vậy, thấy cô không nói câu nào là có thể nghĩ này nghĩ nọ, sắc mặt lập tức trầm xuống, khí chất cao quý của con nhà gia thế từ từ thể hiện ra ngoài, nhưng cô lại giữ cho mình biểu hiện dịu dàng làm cho người ta cảm thấy cô gái này giống như hoàng hậu trong thời cổ đại, không giận mà uy, nhưng cũng không mất đi khí thế hào hùng. “Buông ra.”
Thấy sự sững sờ trong mắt người phụ nữ kia, cô giật lại ống tay áo khoác vừa thay lúc ra khỏi nhà, bẩn mất rồi.
Vừa đi vừa ϲởí áօ khoác ngoài ra, rồi tiện tay ném luôn vào thùng rác bên cạnh, Ninh Vi Nhàn vẫn cau mày khó chịu. Không phải cô xem thường người khác, mà là người phụ nữ này quả thật để người ta phải xem thường.
Hành lang vốn đang ồn áo náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái áo khoác bị Ninh Vi Nhàn vứt bỏ, nếu không nhìn nhầm thì cái này ít nhất giá cũng phải mấy chục vạn, thế mà cô gái này tiện tay là vứt bỏ luôn?!
Ninh Vi Nhàn không thèm để ý đến những người khác đang nghĩ gì, đi thẳng vào phòng khám, làm một loạt xét nghiệm, siêu âm xong, cô cầm trên tay ảnh chụp siêu âm, miệng không ngừng cười.
Lúc cô không cười trông cô hơi có vẻ lạnh lùng, nhưng khi cười một cái thì giống như hoa xuân nở rộ, dịu dàng khôn tả, trên mặt lóe sáng tình mẫu tử, bất luận ai nhìn thấy mặt cô đều có thể tưởng tượng ra được cô yêu đứa trẻ trong bụng biết bao.
Đứa bé của cô đã trở lại.
Cô nhớ tới lúc trước cô nằm mơ thấy đứa bé trắng trẻo xinh đẹp, ánh mắt Ninh Vi Nhàn dịu lại, đứa bé của cô ... đi được mấy bước, liền ᴆụng phải một người phụ nữ, vừa ngẩng đầu lên nhìn, chân mày càng vặn chặt hơn, lại vẫn là người phụ nữ kia.
“Này! Sao cô ᴆụng tôi!”
Ninh Vi Nhàn không muốn chấp nhặt với cô ta, liền tránh qua định đi, nhưng cánh tay lại bị giữ lại.
“Đụng vào người khác mà định đi sao? Không dễ như vậy đâu!”
“Cho nên cô muốn thế nào?” Trên đời sao lại có loại người như thế chứ! Có điều nếu nghĩ kỹ một chút, đến người như Nhan Duệ còn có, loại người thô lỗ, ngu ngốc chỉ nhìn cái lợi trước mắt như thế này làm sao không có được đây? Ninh Vi Nhàn ngẩng mặt lên, mắt khẽ nheo lại, cô cũng không tức giận, nhưng từ người cô lại tản ra lực uy Hi*p khiến người phụ nữ kia sợ ngây người, đành buông tay tránh đường. Ninh Vi Nhàn đi rồi, cô ta mới hét với theo: “Cô đứng lại! Cô vừa mới ᴆụng vào tôi, không xin lỗi, không bồi thường đã muốn đi sao?” Quần áo đắt tiền như vậy cũng có thể tùy tiện vứt đi, nhất định là kiểu tiểu tam được người ta bao nuôi, chính là loại người lừa tình lấy tiền.
Hoàn toàn không thèm để ý đến việc vừa rồi là chính mình cố ý ᴆụng vào.
Xin lỗi? Bồi thường? Ninh Vi Nhàn không thể ngờ rằng chỉ có đi khám thai mà cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô đứng lại, xoay người nhìn về phía người phụ nữ kia, ánh mắt lạnh thấu xương khiến người khác nổi da gà, khiến người phụ nữ kia nói chuyện cũng trở nên cà lăm: “Cô, cô nhìn cái gì, đừng tưởng là cô có tiền thì tôi sợ cô nhé!” Ánh mắt sắc bén liếc qua người bạn trai của mình vừa đi tới, vội vàng kéo anh ta đến bên cạnh. “Nhanh một chút xin lỗi, bồi thường tiền a, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Ninh Vi Nhàn nhìn anh chàng kia một cái, khóe miệng nâng lên một nụ cười giễu cợt, vừa định mở miệng nói, một âm thanh quen thuộc truyền tới: ‘Vi Nhàn? Em ở đây làm gì?”
Quay đầu lại, là Nhan Duệ.
Nhìn Nhan Duệ đi tới, cô lạnh lùng nói: “Sao anh lại tới đây.”
“Anh không thấy em ở nhà.” Người đàn ông cao lớn như vậy, nhưng lúc nói câu này lại mang theo mấy phần uất ức, mắt đào hoa nhìn thấy đôi nam nữ đứng cách đó không xa, “Bọn họ là ai?”
“Chỉ là mấy kẻ lừa đảo muốn bắt nạt người thôi mà.” Ninh Vi Nhàn giễu cợt, xoay người rời đi: “Em về trước, ở đây giao cho anh xử lý.”
“Vi Nhàn!” anh bắt được cổ tay của cô, mang theo một tia cầu khẩn: “Anh về cùng em.”
Ninh Vi Nhàn không nói gì, khiến người phụ nữ có thai kia không kiềm chế được, vọt lên: “Cô định cứ thế mà đi được à? Cô còn chưa xin lỗi tôi!” Nhìn dáng vẻ cô gái này có vẻ không phải là tiểu tam, nếu tiền không lấy được, dù sao được câu nói xin lỗi cũng được rồi, coi như là cho bạn trai cô thể diện. Cô đã nghĩ rồi, chỉ cần cô gái này chịu xin lỗi cô, cô liền thuận nước đẩy thuyền bỏ qua, cũng sẽ giữ được cái tiếng hào phóng không so đo.
Ninh Vi Nhàn vốn không có ý định so đo tính toán, bởi nói cho cùng thân phận của cô đã rõ ràng, nhưng người phụ nữ này năm lần bảy lượt cố tình khiêu khích, cho dù cô có là tượng đất cũng không thể hoàn toàn không có cảm nhận gì, huống chị cô ta cũng không phải người bình thường. Mắt đẹp nheo lại, cô từ từ xoay người lại, khẽ nâng khóe miệng cười nhạt: “Tôi còn chưa xin lỗi cô ư? Chưa nói đây không phải lỗi của tôi, cho dù là lỗi của tôi, cũng phải xem xem cô có khả năng nhận nổi lời xin lỗi này không.”
Nhan Duệ đăt tay lên vai cô, hướng về phía cô gái mang thai cười cợt nhả: “Tiểu thư, chúng tôi có tiền sao phải xin lỗi, nếu cô thấy không phục, chỉ cần có bản lĩnh đấu với chúng tôi thì xin mời cứ việc.”
Không muốn nghe anh nói nữa, Ninh Vi Nhàn gạt tay anh ra khỏi vai mình, lạnh nhạt: “Anh ở đây xử lý, em về trước đây.” Nói xong liền xoay người bỏ đi, không thèm liếc Nhan Duệ lấy một cái. Anh vội vàng rút điện thoại ra gọi người tới giải quyết, ngay sau đó đi theo, “Vi Nhàn, Vi Nhàn …”, anh sải bước đuổi theo cô, rối rít giống như con chó nhỏ sợ bị chủ nhân bỏ rơi : “Sao em đi khám thai mà không nói với anh? Anh về nhà không thấy em, còn tưởng rằng em đã đi đâu mất rồi …”
“Nhan Duệ.” Đi tới chỗ vắng người, Ninh Vi Nhàn đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh, không có bất kỳ tình cảm nào.
“Vi Nhàn.” Lần đầu tiên từ khi sinh ra, Nhan Duệ lo lắng nuốt miếng, chờ đợi quyết định của cô. “Anh không phải cố ý không về nhà, chỉ là chưa thể nghĩ thông được, nên mới đến chỗ ba mẹ, đợi nghĩ thông suốt rồi liền trở về. Có phải em còn giận anh nói không giữ lời, không làm được như đã hứa với em không? Lần này anh thật sự sửa sai rồi, em đừng giận anh nữa được không?
“Nhan Duệ.” Ninh Vi Nhàn lại gọi tên anh lần nữa, trong mắt vẫn không có chút tình cảm nào, chỉ có vô tận bình tĩnh. “Anh biết không? Em đã thất vọng đủ rồi, sẽ không tin tưởng anh nữa đâu. Còn nữa, xin anh đừng bày ra cái bộ dạng đáng thương này nữa, từ trước đến giờ em chưa từng có lỗi với anh, là anh phá bỏ lời thề trước, vì thế anh đừng làm như thể mình là người bị phụ ở trước mặt em như thế. Em đã nói từ đầu, chúng ta không ly hôn, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta phải tiếp tục làm vợ chồng. Em không thể yêu anh nữa, anh làm em cảm thấy thật dơ bẩn. Về sau, anh muốn làm gì, thích làm gì đều không liên quan đến em, xin anh cứ tự nhiên. Nhưng anh nhớ cho, Ninh Vi Nhàn em không phải là con ngốc, sẽ không để anh hết lần này đến lần khác vũ nhục em, mãi mãi đứng ở sau lưng chờ anh quay đầu lại. Nhan Duệ, là con người sẽ có lúc tuyệt vọng, phiền anh đặt vào vị trí của em nghĩ giúp em một chút, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai nợ ai, cũng không ai làm khó ai, nhưng lúc chỉ có hai người chúng ta phiền anh cất cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó đi. Anh biết không? Em lớn đến từng này, cũng chưa gặp qua người nào giả dối như anh. Rõ ràng biết không làm được, còn dễ dàng buông lời hứa hẹn, hứa hẹn xong rồi lại không mảy may gì tự phá bỏ lời hứa, coi người khác như trò chơi.” Cô xoay người, chỉ bỏ lại một câu cuối cùng “Em sẽ không chờ anh nữa, anh cũng không cần quấn lấy em nữa, dù sao có em hay không cuộc sống của anh cũng chẳng khác gì nhau. Nếu như anh còn có chút lương tâm, xin đừng để những tin tức tình cảm của anh xuất hiện trên báo chí nữa. Em không muốn sau khi con ra đời, sẽ không biết nên giải thích cho con ba của nó là người thế nào, càng không muốn con vì anh mà hổ thẹn.”
Nhan Duệ kinh ngạc đứng ૮ɦếƭ chân, một chữ cũng không nói ra được.
Từ sau khi cô khóc lần đó, đây là lần đầu tiên cô nói nhiều như vậy với anh.
Lưng Ninh Vi Nhàn thẳng tắp, giống như sự kiên quyết của cô. Từ trước đến nay Nhan Duệ cũng không phát hiện ra rằng nhìn bóng cô lúc đi bộ lại cô tịch đến thế, giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
“Vi Nhàn … Vi Nhàn!” anh sải bước đuổi theo, cho dù lời cô nói làm anh thấy khó chịu như bị chày đánh, nhưng anh cũng không muốn buông tay cô. Cảm giác giống như nếu anh buông tay bây giờ, thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa. “Vi Nhàn …”
“Nhan Duệ, anh còn không hiểu sao? Mọi người đều có quyền thất vọng.” Cô bình tĩnh nhìn anh, khóe miệng cười giống như đang giễu cợt anh, càng giống như đang tự giễu chính mình. “Em thất vọng hết lần này đến lần khác, đã sớm học được không nên tin tưởng anh nữa. Thế giới này không phải chỉ xoay chuyển xung quanh anh, anh đã rất bẩn, rất rất bẩn rồi, bẩn đến nỗi em không tin là có thể rửa sạch anh nữa.”
Lần này, anh không còn đủ dũng khí để cầm tay cô nữa.
Cũng không dám nữa.
Ninh Vi Nhàn bước từng bước ra khỏi bệnh viện, mặt trời sáng chói chiếu tia nắng như đâm thẳng vào mắt cô đau đớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc