Quay Đầu - Chương 29

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Say rượu, lái xe vượt quá tốc độ, vượt đèn đỏ. . . . . . Nhan Duệ có cộng giấy phạt từ trước đến nay của anh cũng không thể nhiều như hôm nay.
Anh phát huy trọn vẹn sở trường đua xe thiên tài của mình, lái xe cực nhanh, đến xe cảnh sát cũng bị rớt lại phía sau. Sau khi đến bênh viện, liền lảo đảo chạy vội vào trong, trên đường hỏi thăm rất nhiều y tá, nhưng không ai biết người anh nói tới là ai.
Dĩ nhiên là chẳng có ai biết, chuyện con dâu nhà họ Nhan sảy thai tuyệt đối không thể để xuất hiện trên báo chí, cho nên ông bà Nhan đã chọn phương án bí mật nhập viện, may mà Nhan Tư Tư ra ngoài để chờ anh, mới kịp thấy anh đang gần như nổi điên rồi đưa anh lên lầu. Trong thang máy, Nhan Tư Tư quyết không nói chuyện với Nhan Duệ, không ngừng khóc nức nở, Nhan Duệ gắt gao giơ nắm đấm đe dọa, mắt nổi đầy tia máu.
Thấy trên người Nhan Duệ đầy mùi rượu lẫn mùi nước hoa, Nhan Tư Tư hận không thể đập ૮ɦếƭ anh, cô cũng không hiểu, anh tại sao lại u mê như thế, như thể một ngày không chơi bời thì sẽ ૮ɦếƭ hay sao, đối với anh sức hấp dẫn của phụ nữ và đua xe thật lớn hơn gia đình hay sao?! “Anh … Anh biết không? Đứa nhỏ trong bụng chị dâu mới vừa được hơn ba tháng, mất rồi.”
Nhan Duệ không trả lời cô, anh chỉ nghiến răng két két, còn lại không nói nổi câu nào.
Nhan Tư Tư không nhịn được lại muốn khóc: “ Làm sao anh độc ác như vậy hả? Nếu đã đồng ý kết hôn, anh phải gánh vác trách nhiệm như một người đàn ông chứ, về điểm này ngay cả em cũng hiểu, làm sao anh lại không hiểu hả? Tự do, phụ nữ … thật quan trọng như thế sao? Chẳng lẽ vợ con của anh không thể thay thế được mấy cái đó sao? Nếu như anh không gánh nổi trách nhiệm vcủa người đàn ông thì ngay từ đầu cần gì phải đồng ý kết hôn? Chỉ cần anh thẳng thắn cự tuyệt, ba mẹ sẽ ép được anh sao? Sao phải như vậy? Để đến tình trạng như bây giờ … anh đi nhìn chị dâu xem, chị ấy sắp phát điên rồi.”
Nhan Duệ thủy chung không nói gì, anh há miệng, mắt rũ xuống. Nhan Tư Tư không biết anh đang nghĩ gì, cô cũng không muốn biết. Đúng lúc thang máy tới nơi, tiếng “Đinh” vừa vang lên, cô không thèm nhìn Nhan Duệ lấy một cái liền đi ra ngoài, Nhan Duệ trầm mặc đi theo phía sau cô.
Anh đã nghĩ đến rất nhiều cách biểu hiện của Ninh vi Nhàn khi gặp anh, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến là cô lại mỉm cười. Cô cười, nhưng nụ cười kia rõ ràng là khiến lòng người chua xót, chua xót đến mức cảm thấy không thể hít thở nổi.
Nhìn thấy anh, Ninh Vi Nhàn chỉ cười nhẹ, giống hệt nụ cười của cô lúc bình thường, chỉ khác là gương mặt nhợt nhạt trắng bệch không chút huyết sắc. Cô nhẹ giọng: “Anh tới rồi.”
Nhan Duệ không biết mình nên làm gì, hai tay anh nắm chặt buông xuôi bên người, cố gắng kiềm chế bàn tay muốn vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô. Ninh Vi Nhàn nhìn anh, ông bà Nhan và Nhan Tư Tư cũng đều nhìn anh.
Sâu bên trong, tựa hồ như có cái gì đó điều khiển anh, Nhan Duệ đi lên trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ninh Vi Nhàn, sau đó run rẩy cầm tay cô, thấp giọng nói một câu “Thật xin lỗi.”
Ninh Vi Nhàn vẫn mỉm cười, cũng không trách gì anh: “Là em không cẩn thận, không liên quan đến anh.” Nói thì nói như thế, nhưng lòng của cô đau như muốn vỡ ra. Đứa bé của cô … người thân duy nhất của cô … cứ như vậy không còn rồi. Bởi vì cô không cẩn thận. Là tự mình kiên quyết tới gần, sao có thể trách Nhan Duệ đây? Muốn trách, cũng chỉ có thể trách mình quá sơ suất, em bé cũng đã ba tháng rồi, thế nào mà mình lại hoàn toàn không ý thức được.
Nghĩ đến đứa bé từ trong thân thể mình biến thành một vũng máu rời đi, Ninh Vi Nhàn thiếu chút ngất đi. Nhưng cô không thể. Nhan Duệ nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nhìn cô miễn cưỡng mỉm cười, bỗng thấy đau đớn giống như tim mình bị người nào đó hung hăng cắt ra, sau đó ném xuống đất giẫm đạp lên. Ninh Vi Nhàn nhìn anh, cười với anh, nhưng anh lại cảm thấy cô đang khóc. Trước mặt nhiều người như vậy, cô không thể khóc, cô không chỉ là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, cô còn là đại tiểu thư nhà họ Ninh, đại diện cho thể diện nhà họ Ninh, cô đã được giáo dục trong điều kiện chuẩn mực nhất, sức kiềm chế cực tốt, cho dù dưới tình huống nào thì cũng không thể khóc, không thể để mất mặt nhà họ Ninh.
Cô nhất định phải cư xử sao cho xứng với thân phận của mình.
Nhan Duệ bỗng ôm chặt lấy cô, kéo Ninh Vi Nhàn áp chặt vào trong иgự¢ anh, nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi … anh sẽ không đi nữa, không bao giờ rời em nữa … Anh sẽ làm người chồng tốt … chúng ta sau này vẫn có thể sinh con, Vi Nhàn, Vi Nhàn em đừng khóc … Anh ở đây rồi …”
Mọi người trong phòng nghe thấy lời này của anh đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Ninh Vi Nhàn cũng ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên kinh ngạc nhìn anh, thật lâu sau mới mấp máy môi nói thành câu: “Thật, thật không?”
Không, không phải vậy… Anh không định nói như thế, anh không có! Nhan Duệ căng thẳng nhìn vào cặp mắt tràn đầy chờ mong của Ninh Vi Nhàn, nhưng thế nào anh cũng không thể nói ra được lời nói tàn nhẫn này, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ người gật đầu một cái.
Nhan Tư Tư há to miệng, thật không dám tin là mình vừa nghe thấy gì, chẳng lẽ mấy câu chửi rủa của mình vừa rồi đã đem anh trai mình trở về con đường chính đạo rồi sao?! Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Vậy thì vì cái gì? Lẽ nào trong lòng anh trai thật sự có chị dâu? Lẽ nào một câu nói của cha thành sấm truyền rồi sao? Lẽ nào là bởi vì mất đi đứa bé?!
Cô cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, anh trai cô đức hạnh thế nào cô là người hiểu rõ nhất, nhưng để cô nói ra chuyện không đơn giản ở chỗ nào thì cô không thể nói ra được, chỉ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng cô nhìn xung quanh, gương mặt của ba mẹ cùng chị dâu đều hiện lên mừng rỡ, coi như cô cảm thấy anh trai không đáng tin nhưng cũng không thể nói gì.
Ninh Vi Nhàn ôm chặt Nhan Duệ, nỗi đau mất đi đứa bé vẫn còn đây, nhưng cô lại xúc động đến phát khóc. Nhưng do đã quá nhiều năm không khóc, cô đã sớm quên mất làm thế nào để rơi nước mắt, hiện tại coi như cô thật muốn khóc, cô cũng khóc không nổi nữa rồi.
Chỉ có thể ôm anh thật chặt, chặt hơn nữa.
Ninh Vi Nhàn ở lại bệnh viện điều dưỡng một tháng sau mới về nhà, trong lúc đó Nhan Duệ đều tự mình làm mọi việc, quyết không nhờ đến người khác. Không ai tin người đàn ông này thật sự có thể hồi tâm. Báo chí liên tục đưa tin suốt hơn nửa tháng liền, thậm chí còn có người lấy việc này ra để cá cược, tỷ lệ lên đến một ăn mười, đủ thấy được hình tượng Nhan Duệ có bao nhiêu sức hấp dẫn. Tuy nhiên, Ninh Vi Nhàn không hề quan tâm những điều này, cô đã hoàn toàn sa vào tình yêu hoàn mỹ mà Nhan Duệ tạo ra, quên đi tất cả những thứ khác.
Cô là như thế, toàn tâm toàn ý tin tưởng Nhan Duệ, tin tưởng lời anh nói với cô rằng sẽ không bao giờ rời xa cô nữa, tin tưởng anh sẽ trở thành một người chồng tốt, tin tưởng đến mức chưa từng cảm thấy hoài nghi. Bạn biết đấy, làm sao một cô gái từ nhỏ đến lớn sống trong môi trường không có tình yêu như cô lại có thể hoài nghi người đầu tiên nói rằng muốn yêu thương cô đây?
Chocolate béo ụt ịt sung sướng chạy tới, cọ tới cọ lui dưới chân Ninh Vi Nhàn. Ninh Vi Nhàn liền ôm nó lên, cưng nựng nó. Từ trên lầu, Nhan Duệ đi xuống, thấy chân cô không đi giầy, lông mày liền nhíu lại: “Sao lại không đi giầy?” Nói xong liền lấy một đôi dép nhung đi tới, cẩn thận đi vào chân giúp cô. Lúc anh sờ sờ vào đầu ngón chân cô, Ninh Vi Nhàn cảm thấy buồn buồn ngưa ngứa, bật cười khanh khách né tránh, lại bị anh lập tức bắt được.
Đi giầy cho Ninh Vi Nhàn xong, Nhan Duệ liền vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Mặc dù đã điều dưỡng hai tháng, nhưng xem ra cô vẫn cực kỳ gầy yếu, cảm giác như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay cô đi: “Đói bụng chưa?”
Ninh Vi Nhàn lắc đầu: “Em vừa ăn bánh ngọt rồi”. Kể từ ngày cô gả cho anh, tủ lạnh trong nhà lúc nào cũng chật ních, chất đầy trái cây cùng bánh ngọt. “Anh đói rồi à? Có cần em đi làm chút đồ ăn cho anh không?”
“Anh không đói, em đó, mặc nhiều đồ thêm một chút, tuy là đã bật điều hòa nhưng cửa sổ vẫn mở, có gió, cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh.” Anh khẽ hôn lên môi cô, rồi ôm cô vào lòng, “Nên ngủ trưa rồi, nếu không buổi tối cùng anh một lát là lại buồn ngủ.”
Ninh Vi Nhàn cười cười vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ anh, thành thục ngáp một cái, làn mi dài chớp chớp rồi từ từ khép lại. Nhan Duệ ngắm nhìn cô gái đang nhắm mắt rúc vào cổ mình, lòng mềm xuống. Hồi tâm, chuyện này dường như cũng không phải là chuyện gì quá khổ sở. Ngày đó ở phòng bệnh, ma xui quỷ khiến thế nào khiến anh đã nói ra những lời đó, khiến ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện, thật ra bản thân cũng không thấy hối hận. Cứ thế này yên yên ổn ổn sống qua ngày cũng chẳng có gì không tốt, vì vợ cố gắng làm việc nuôi gia đình, chờ đợi đứa bé ra đời … tất cả đều đẹp đẽ biết bao. Từ trước đến nay, Nhan Duệ chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ sống giống như một người bình thường thế này, anh vốn cho rằng bản thân sẽ sống phóng túng suốt cả đời.
Nhẹ nhàng đặt người phụ nữ trong иgự¢ lên giường, bàn tay to với những khớp xương rõ ràng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô. Từ sau khi sảy thai, Ninh Vi Nhàn luôn đặc biệt dễ ngủ, dễ mệt mỏi, nhưng cô vẫn không làm khó anh, trước mặt anh lúc nào cũng chỉ mỉm cười. Nhan Duệ thà rằng cô tức giận, hận anh, hung hăng mắng anh, đánh anh còn hơn cô cứ luôn im lặng, giấu mọi chuyện ở trong lòng, không khóc cũng không ầm ĩ, cứ sống lặng lẽ như vậy.
Mấy ngày nay cô gầy đi rất nhiều, mặc dù đầu bếp đã đổi sang nấu cho cô mấy món tẩm bổ nhưng hiệu quả chưa được bao nhiêu.
Ninh Vi Nhàn ngủ thi*p đi.
Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, một bé trai cởi truồng, mắt to, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như trứng gà bóc, đang chu môi khóc gọi cô là mẹ.
Đứng khóc, đừng khóc nữa …. Để mẹ ôm con nha …
Cô giang hai tay, liên tục quàng tay giống như muốn ôm thằng bé vào trong иgự¢, nhưng thằng bé cứ tiếp tục khóc, rồi từ từ, từ từ biến mất.
Ninh Vi Nhàn mở mắt ra, lại phát hiện mình đang ôm chặt Nhan Duệ, không thấy đứa bé đâu cả.
Hiện tại, cho dù mỗi này Nhan Duệ đều ở bên cạnh, nhưng Ninh Vi Nhàn biết, có những thứ cô đã vĩnh viễn mất đi.
Đó là đứa con đầu tiên của cô, đứa con máu mủ ruột thịt của cô! Cô nhắm mắt lại, đã tỉnh cô không thể ngủ tiếp được nữa, nhưng Nhan Duệ đang ngồi ở bên giường cô, cô không muốn để anh phải lo lắng.
Khoảng nửa giờ sau, Nhan Duệ mới rời đi. Ninh Vi Nhàn từ từ mở mắt ra. Ban đêm, cô liên tục bị mất ngủ, thậm chí tóc cô cũng bị rụng từng mảng từn mảng lớn, nhưng cô vẫn không muốn cho Nhan Duệ biết. Có anh luôn ở bên thế này, mỗi ngày trôi qua tưởng như rất hạnh phúc, nhưng sâu trong con người cô vẫn thấy thiếu đi cái gì đó.
Đứa trẻ non nớt yếu đuối ...
Đứa con của cô, máu mủ của cô, người thân của cô.
Ninh Vi Nhàn từ từ ngồi dậy, vòng tay ôm lấy đầu gối, úp mặt xuống lặng lẽ khóc.
Nhan Duệ đang ở phòng bếp thử nấu đồ ăn, về khoản này anh hoàn toàn không am hiểu gì, đồ anh làm ra, Chocolate cũng không thèm ngửi qua lấy một cái, nhưng hôm nay đầu bếp trong nhà xin nghỉ, anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là gọi đồ ăn sẵn mua bên ngoài, hoặc là tự mình làm. Tất nhiên Nhan Duệ không thể để Ninh Vi Nhàn làm được, đừng nói cô không thể, ngay cả cô có thể thì anh cũng không để cô làm.
Đang lúc bị la liệt các loại gia vị làm cho luống cuống tay chân, chuông điện thoại chợt vang lên. Anh rảo bước, thở phào, tắt bếp, xoa xoa tay lên tạp dề, nhận điện thoại: “Alô?”
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng là ngạc nhiên đến ngẩn người, cho đến khi Nhan Duệ hết kiên nhẫn hỏi lại mới giật mình nói: “Duệ?! Duệ, anh ở nhà sao?!”
Nhan Duệ bị giọng nói sắc bén của cô gái đầu bên kia làm cho sợ hết hồn, lông mày đẹp không khỏi nhíu chặt lại, “Cô là ai?”
Cô gái rõ ràng bị nghẹn lại một chút, cười khan một tiếng: “Em là Sandy đây, anh không nhớ em sao?”
Sandy? Lại là một lá cây cọng hành nào đây? Nhan Duệ nheo mắt lại: “Có chuyện gì cứ nói.”
“Duệ, Duệ anh ra ngoài chơi đi? Lâu lắm rồi em không gặp anh, báo chí đều đưa tin anh đã hồi tâm rồi, là thật hay giả đấy? Nhất định là giả! Hay là chúng ta gặp nhau được không? Nhân tiện “giao lưu” tìm hiểu lẫn nhau một chút.”
Nhan Duệ dập điện thoại đánh rụp, nhưng mấy giây sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh cau có bực bội rút luôn dây điện thoại ra, rốt cuộc cũng được yên tĩnh.
Sau đó, anh quay lại nhà bếp tiếp tục tra tấn bản thân.
Ba giờ sau, Ninh Vi Nhàn đi xuống. Trên bàn đã bày biện xong thức ăn trông khá ngon mắt, Nhan Duệ đang ra sức kéo kéo đẩy đẩy cây lau nhà ở trong bếp. Chocolate chạy tới, không ngừng cọ cọ vào chân cô, Ninh Vi Nhàn mỉm cười ôm nó, ngạc nhiên hỏi: “Những thức ăn này ...”
Nhan Duệ mặt dày nói: “Ừ, là anh làm.”
Ninh Vi Nhàn kinh ngạc, ôm Chocolate ngồi vào bàn ăn, gắp thử một đũa thức ăn đưa vào miệng, sau đó bật cười. Nhan Duệ thẹn quá hóa giận: “Em cười cái gì?”
Dù sao cũng là chồng mình, vẫn nên nể mặt anh thì hơn, Ninh Vi Nhàn lắc đầu: “Không có gì, ăn rất ngon.”
Cô dịu dàng cười thấy Nhan Duệ vẫn còn đang xấu hổ. Anh thật đúng là không thích hợp ở nhà bếp, làm suốt hai giờ, đến rán trứng cũng không làm tốt được, chắc chắn là gọi điện thoại mua đồ ăn bên ngoài. Ninh Vi Nhàn rất kén ăn, chắc chắn đồ ăn đó không phải là anh làm.
Nhan Duệ hậm hực, cầm cây lau nhà đẩy tới kéo lui, đem giặt qua loa xong liền đi tới ngồi xuống, nhéo tai Chocolate rồi lấy cho Ninh Vi Nhàn bát canh: “Uống canh trước đi rồi ăn cơm.”
Thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi. Rất nhanh, Nhan Duệ đã phải đi làm.
Ba mẹ, Nhan Tư Tư và Ninh Vi Nhàn rất lo lắng, Nhan Duệ quen sống tự do, nếu mỗi ngày sáng chín chiều năm đi làm, xem báo cáo và ký văn kiện, việc chưa xong lại còn phải đi xã giao tiếp… Anh chịu được sao? Nhưng Nhan Duệ rất vui vẻ, cho dù anh thích tự do, nhưng anh rất thông minh, lúc học đại học, một tháng có mấy tiết, thành tích của anh vĩnh viễn dẫn đầu, trên thế giới luôn có những nhóm người như vậy, cả đời thuận buồm xuôi gió, mọi mặt đều ưu tú làm người ta phải ghen tị.
Mà Nhan Duệ chính là người nổi bật như vậy.
Cho nên nửa tháng sau, mọi người rốt cuộc có thể yên lòng, Nhan Duệ không chỉ không thích ứng, mà còn như cá gặp nước, anh là người như thế vô luận ở đâu cũng có thể sống được, làm cái gì cũng dễ dàng, không gặp thách thức không gặp khó khăn, mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, có gì có thể làm khó được anh được sao?
Hiện tại thân thể Ninh Vi Nhàn đã khá hơn, liền theo Nhan Duệ đi xã giao, là người thừa kế của nhà họ Nhan, chuyện anh cần làm thật sự quá nhiều, tham gia tiệc rượu nhiều không đếm xuể, đây là lần đầu tiên hai vợ chồng cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng, báo chí đăng liên tiếp mấy ngày trên trang đầu, chiếm không ít trang báo, còn khoa trương dùng tiêu đề chấn động Ninh đại tiểu thư thu phục được lãng tử đào hoa.
Cuộc sống như vậy, cũng không có gì không tốt. Ninh Vi Nhàn cũng dần dần bớt đau đớn vì mất đi đứa bé. Cuộc sống bây giờ của cô, có ba mẹ chồng thương, chồng dịu dàng quan tâm, có em chồng làm bạn… Chỉ cần có đứa bé nữa, cuộc đời cô sẽ hoàn toàn hạnh phúc.
Nhưng mọi việc làm sao có thể tính toán trước được chứ?
Làm tổng giám đốc ở công ty nhà họ Nhan, mỗi ngày Nhan Duệ đi làm đều sáng chín chiều năm, rốt cuộc vẫn không chịu nổi cô đơn và bị tung ra tin tức có quan hệ bất chính.
Thư ký trong công ty là con gái, dáng dấp rất đẹp, đôi môi quyến rũ, xinh đẹp vô cùng. Ngày thứ nhất nhìn thấy Nhan Duệ liền có ý định quyến rũ, gả cho anh khẳng định là không thể, nếu lọt vào mắt của Nhan Duệ cho dù là một đoạn tình cảm ngắn ngủi, cô có thể lấy được rất nhiều, cả đời không lo ăn mặc. Nhan Duệ rất hào phóng với người phụ nữ của mình, tuyệt đối không bạc đãi.
Lúc Ninh Vi Nhàn biết được tin tức này, đã là nửa tháng sau, nếu như không phải con chó nhỏ mang đến, cô có thể sẽ không hay biết gì. Mọi người ai cũng biết, chỉ có cô là người biết cuối cùng.
Để bày tỏ rằng mình hối hận, Nhan Duệ lập tức chia tay với người phụ nữ kia, đưa một trăm vạn phí chia tay, để vào bên trong đồ trang sức rồi đưa cho cô ta, người phụ kia kiếm được lời.
Nhưng cô ta không nghĩ tới chính mình bị xa thải, người phụ nữ này lựa chọn tham gia chương trình truyền hình, nói Nhan Duệ lúc ấy theo đuổi cô ta như thế nào, oán trách vợ ở nhà cứng nhắc và dính người ra làm sao… Ăn nói đổi trắng thay đen, chính mình chủ động quyến rũ Nhan Duệ đều không nhắc đến. Trong lúc vô tình thấy chương trình này Nhan Duệ giận tím mặt, muốn Gi*t đám truyền thông kia, người phụ nữ kia cũng không còn xuất đầu lộ diện nữa.
Ninh Vi Nhàn cảm thấy mệt mỏi, nhưng Nhan Duệ ôm cô rồi dụ dỗ, nói đây là lần cuối cùng, sẽ không có… lần sau nữa. Cô không phải là đứa trẻ, cô cũng hiểu đã có lần một thì sẽ có lần hai, quả nhiên, trong suốt ba năm, anh lại một lần một lần mắc phải, nhưng cô chỉ có thể tha thứ. Cô cũng muốn ồn ào, cũng muốn khóc, nhưng phải làm như thế nào đây? Cô là đại tiểu thư nhà họ Ninh, là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, không biết có bao nhiêu người đang chờ để chế giễu cô, chờ cô trở thành người phụ nữ bị vứt bỏ. Cô không thể khóc không thể ầm ĩ thậm chí không thể ra vẻ đau lòng, còn phải đứng trước mặt người ngoài biểu hiện tình cảm gắn bó như keo sơn với Nhan Duệ.
Ở trung với Nhan Duệ từ năm mười tám tuổi cho đến tận bây giờ, Ninh Vi Nhàn không thể chịu đựng đựng được nữa, trái tim cô đau đớn, không cách nào có thể hô hấp, cô thật sự không hiểu, bọn họ kết hôn đã năm năm, trong suốt năm năm này, anh chưa bao giờ ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, chẳng qua là cô không biết thôi, anh nghĩ trái tim cô làm băng sắt sao, cô không thể chịu nổi anh cứ nói dối cô một lần lại một lần nữa?
Ninh Vi Nhàn không chịu chấp nhận, cô không chịu tin tưởng người đànn ông mà cô gả thật ra chính là người cặn bã. Nhan Duệ chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ tình cảm. Cô cái gì cũng có thể chịu đựng được, duy nhất chỉ có cái này là không chịu nổi. Cô không dám tưởng tượng trước kia mẹ cô tại sao lại chịu đựng được, ở bên ngoài cha có rất nhiều phụ nữ, nhiều năm như vậy tại sao mẹ có thể làm như không thấy được chứ?
Từ lúc cô gả cho anh đến nay, Ninh Vi Nhàn sắp đi đến giới hạn cuối cùng. Nhưng Nhan Duệ thề rất chắc chắn, đây thật sự là lần cuối cùng, sẽ không có lần sau nữa, cô vẫn còn tin anh.
Cô tự nói với chính mình, cô chịu đựng đủ rồi, nếu như anh thật sự có lần sau… Cô sẽ thật sự điên mất.
Đêm hôm đó, cô dựa vào trong иgự¢ Nhan Duệ, иgự¢ của anh ấm áp như vậy, tay của anh dày và rộng là người có thể tin tưởng được, nhưng những việc anh làm khiến người ta đau lòng và thất vọng.
Nhan Duệ nói: Vi Nhàn, cảm ơn em.
Cảm ơn em cái gì đây? Cảm ơn em đã giúp anh giải quyết những người phụ nữ kia, để cho anh đi chơi không có chút buồn phiền nào, cảm ơn em đã tha thứ cho anh một lần lại một lần, cam tâm tình nguyện bị anh lừa gạt sao?
Ninh Vi Nhàn không muốn nói chuyện, cô thật sự quá mệt mỏi. Nằm trong иgự¢ Nhan Duệ, trong phòng ngủ tối tăm không có ánh sáng, cô nói: Nhan Duệ, đây thật sự là lần cuối cùng, nếu như có lần sau…
Lời còn chưa dứt, Nhan Duệ liền vội phản bác: Không có, sẽ không có lần sau.
Cô tin tưởng anh nhiều lần như vậy, lần này sẽ là lần cuối cùng.
Ai cũng biết lần này Ninh Vi Nhàn quyết tâm bao nhiêu, bao gồm Nhan Tư Tư, bao gồm Nhan Duệ, bao gồm tất cả mọi người.
Cô rất chú trọng vào cuộc hôn nhân này, cô sẽ không để trái tim mình bị chà đạp nhiều lần. Nhan Duệ rất rõ ràng, mặc kệ như thế nào, anh không thể rời bỏ Ninh Vi Nhàn, anh thậm chí yêu cô, chẳng qua tình yêu của anh dành cho cô không thể cao hơn tự do và khát vọng theo đuổi phụ nữ. Bọn họ kết hôn năm năm, tính cách đối phương đã sớm hiểu rõ, anh biết mình làm tổn thương cô nhiều, cũng biết cách làm cô mềm lòng và tha thứ cho anh.
Đúng vậy cô thương anh, cho nên sẽ mềm lòng. Ninh Vi Nhàn đã trải qua đủ kiểu đau lòng, đã sớm luyện ra kim cương bất hoại, lì lợm, bách độc bất xâm, tất cả mọi người đều hiểu tại sao cô lại chịu đựng như vậy, vì cô yêu Nhan Duệ, cho nên cô ngấm ngầm chịu đựng Nhan Duệ càn rỡ, chịu đựng anh luôn miệng nói sẽ không tái phạm, nhưng sẽ lại tái phạm một lần nữa.
Có lẽ ngay cả chính Ninh Vi Nhàn cũng không biết một lần quyết tâm sẽ khắc sâu như thế nào.
Cô ôm chặt Nhan Duệ, vành mắt khô khốc, không khóc nổi. Lúc bảy tuổi cô muốn ôm mẹ, bị bà hung hăng đẩy ra, Ninh Vi Nhàn không bao giờ… khóc nữa. Lúc cô ba tuổi, mỗi lần nhìn thấy cha mẹ liền năn nỉ muốn bọn họ ôm, nhưng bọn họ đều không chịu để ý đến cô, cô cũng không từ bỏ, cho đến bốn năm sau, một lần cuối cùng bị mẹ hung hăng đẩy ra, Ninh Vi Nhàn tự giam mình trong phòng khóc khàn cả giọng, từ đó về sau, không còn nhìn thấy cha mẹ là muốn đưa tay ra nữa, cũng không bao giờ chảy nước mắt nữa.
Cô cũng nhẫn tâm, nhưng điều kiện đầu tiên đó là cô không thể chiụ đựng được nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc